Những ngày ở suối nước nóng cũng kết thúc, cả bốn người quay về cuộc sống ngày thường. Lục Thiên Phong có nhiều dự án mới cần anh giải quyết, Ngô Thục Nghi vẫn miệt mài hỗ trợ Tổng giám đốc mình. Anh thu mua công ty con của Ngô Thị.
Bà dưới quê của Ngô Thục Nghi bị bệnh, cô xin phép anh về thăm và chăm sóc bà. Thiên Phong không nỡ lòng để Thục Nghi đi một mình nhưng công việc của anh còn nhiều cần anh giải quyết. Anh có ý kiến đưa bà lên đây cho tiện chăm sóc nhưng bà già rồi bà chỉ thích ở quê cho không khí thoáng mát, trong lành. Cuối cùng anh đành chấp nhận cho Thục Nghi về quê.
“Em về thăm bà trước nhé! Anh xong công việc là anh về thăm em”
“Dạ, vậy thôi em đi kẻo trể”
“Ừm, để anh cho tài xế đưa em về”
“Dạ, anh ở lại chú ý ăn uống nhé”
“Em cũng vậy, gửi lời thăm bà giúp anh nhé!”
“Dạ”
Ngô Thục Nghi là trẻ mồ côi, dì của cô đem cô về từ một bãi rác khi trên đường đi làm về ngang qua đó. Nghe tiếng khóc, dì chạy qua thấy cô bé trắng tươi, miệng nhỏ mà khóc vang vọng cả khu ấy. Nhà dì trong giàu có như bao người khác, đủ ăn đủ mặc. Trong nhà còn có mẹ dì và người em trai. Từ đó cô được mang họ Ngô và bao bọc trong ngôi nhà thiếu miếng ăn nhưng đầy tình thương vô bờ bến. Bà (mẹ dì) rất thương cô, xem cô là cháu ruột của mình. Đến khi trưởng thành do không đủ tiền nuôi cháu nên cô và dì lên thành phố bương chải sống qua ngày vì trên đó làm rất nhiều tiền.
Từ khi Ngô Thục Nghi lên thành phố với người dì, rồi dì cũng theo chồng cô ra ở riêng cùng với bạn. Cũng bươn chải một mình đi làm kiếm con chữ và kiếm tiền gửi về cho cậu phụ giúp bà.
Cũng đã hơn ba năm cô chưa về thăm quê đa phần điện thoại cho cậu hỏi tình hình sức khỏe của bà, một phần vì đường quá xa, đi cả ngày trời mới tới. Một phần vì không tiền, đi rồi về hết bao nhiêu là tiền. Một phần vì công việc trở nên bận rộn hơn từ khi cô làm thư kí cho tổng giám đốc.
Được tin bà bệnh từ cậu báo cho hay, cô mới có dịp đi về. Trở về nơi mà cho cô tình thương lẫn tiếng cười cô nôn nao lắm.
“Bà ơi! Cháu về rồi” Ngô Thục Nghi đứng trước cổng gọi lớn.
Bà nằm trong nhà mơ màng, nghe được giọng nói quen thuộc bà chạy ra thấy đứa cháu ngoan của mình về bà vui lắm, ôm cháu vào lòng thỏ thẻ.
“Cháu đi đường xa có mệt không? và nhà đi cháu”
“Dạ, được về với bà con vui lắm”
“Vậy mà mấy năm đi biệt tích không về thăm bà một lần nào?”
“Bà ơi! Bà khỏe không?, bà bệnh sao rồi? Con muốn về lắm mà con phải tiết kiệm tiền gửi cho bà”
“Thấy cháu về bà khỏe rồi, bà chỉ cần cháu thôi”
“Hì, cháu biết rồi nè, bà đừng giận cháu nhé. Cậu đâu rồi bà”
“Cậu con đi làm ngoài xưởng chưa về, chắc lát về à”
“Dạ…”
“À, vợ chồng dì con cũng về đây sinh sống rồi”
“Vậy hả bà?”
“Ừm, đi rồi cũng về thôi con, ở nơi đất khách sống không nổi. Cungx may chồng của dì con lo làm ăn, về đây nấu rượu bán kiếm sống qua ngày”
“Dạ”
“Để cậu con về, bà sẽ nhờ cậu qua gọi hai vợ chồng dì con qua ăn cơm”
“Dạ, vậy để con nấu cơm chiều cho mọi người”
“Ừm, để bà phụ con.
“Dạ”
Buổi tối cậu cũng về, một bữa ăn đơn giản dành cho năm người trong tiếng cười nói vui vẻ, mà người vui nhất trong nhà là bà.
“Tối nay cháu ngủ với bà nhé!”
“Tất nhiên rồi ạ. Con muốn nghe bà kể chuyện”
“Ừm, bà sẽ kể chuyện cho con nghe”
“Thục Nghi! con đi làm ổn không? có ai ăn hiếp con không?”
“Dạ không à cậu, chỗ con làm mọi người rất tốt”
“Vậy cũng mừng cho con, cậu cứ lo con gái ra ngoài xã hội bị người khác ăn hiếp”
“Dạ, cậu yên tâm nhé, ông chủ rất thương con”
“Ừm, vậy con có bạn trai chưa?”
Ngô Thục Nghi im lặng ấm úng, cắn cắn đũa hồi lâu. Bà liếc nhìn cháu gái mình biết ngượng ngùng nên bà tiếp lời.
“Nếu có thì hãy ra mắt cho bà và cậu cả dì con coi mắt xem người đó là như thế nào nhé?
“Đúng rồi, con phải đem về cho dì con mắt, dì đi ra ngoài làm ăn cũng biết nhìn người lắm à”
Cả nhà người lớn vì nảy giờ dì chưa được nói câu nào?.
“Dạ nhất định rồi ạ, để anh ấy xong công việc rồi về thăm qua đình mình nhé!”
“Ừm con về báo trước bà để chuẩn bị”
“Dạ”
“Thôi cả nhà mình ăn đi, đồ ăn nguội hết à”
Buổi tối ở quê thật là yên tỉnh, nghe tiếng con trùng kêu là chủ yếu. Do ở dưới quê nên điện thoại hay mất sóng, Lục Thiên Phong liên lạc Ngô Thục Nghi mãi mà không được, anh lo lắm. Nhưng đến khi liên lạc được rồi thì anh cũng mừng, đêm nay chắc là đêm dài của cô và anh vì anh sẽ nhớ cô mất thôi.
Bên Lục Thiên Phong.
Sau khi liên lạc được với Thục Nghi anh cũng thở nhẹ nhàng, mặc dù có cho tài xế đưa cô về đến nơi nhưng điện thoại tài xế cũng mất sóng không riêng gì cô. Hôm nay anh có bản hợp đồng gấp cần xử lí, điểm hiện nơi kí hợp đồng là một quán Plus 678. Không gian bên trong cực kì yên tĩnh, thoáng mát. Vừa kí hợp đồng vừa nhâm nhi ly rượu whishy thì không gì bằng.
Người kí hợp đồng hôm nay không ai khác là Cao thị, bạn thân anh. Cả hai cũng lâu rồi chưa ăn uống một bữa ra trò. Từ ngày có Thục Nghi anh quên bạn bè mình gồm có những ai? Ban ngày cả ban đêm đều quấn quýt bên Thục Nghi không rời.
“Sao hôm nay cậu đi có một mình vậy Thiên Phong? cô thư kí bé nhỏ của cậu đâu rồi?”
“Lâu lâu đổi không khí đi một mình xem có khác lạ gì không đó mà”
“Rồi cậu có thấy khác gì không?”
“Một chút trống vắng”
“Phải rồi vì mỗi lần tôi bắt gặp cậu ở câu cùng cô gái ấy mà cậu như muốn nuốt sống người ta vậy? Ngồi kế bên nàng ôm là không nói gì rồi còn làm ra những chuyện người khác không muốn nhìn luôn á”
“Cậu yêu bao giờ chưa Cao Trí? Cậu thử yêu ai đó đi rồi sẽ giống tôi à”
“Thôi, tình yêu là gì chứ? Tôi thấy cậu mà tôi đã mệt rồi”
“Thật ra cậu nên thử yêu ai đó đi, chứ cậu yêu qua đường mãi không chán à?”
“Tôi thích yêu vậy hơn, vì mỗi ngày một cô như vậy mới có sự mới mẽ. Nhắc là tới rồi, hôm nay tôi cho cậu gặp em người yêu mới của tôi”
“Anh bên này”
“Vậy hôm nay cậu hẹn tôi kí hợp đồng hay là đi xem mắt với cậu?”
“Cả hai mà chuyện này không phải xem mắt, đó là xã giao. Câu nhân cơ hội không có em người yêu bên cạnh mà tận hưởng một em mới xin tươi hơn đi”.
Chưa đợi Lục Thiên Phong lên tiếng thì hai em ngưỡi mẫu xin đẹp bước tiến lại gần Cao Trí và Lục Thiên Phong.
“Xin chào hai anh!”
“Kathy! Em ngồi với thằng bạn anh đi, còn Candy em ngồi với anh”
Kathy chân dài, khuôn ngực đẩy đà da trắng tinh ngồi gần Lục Thiên Phong, cặp còn lại đang quấn lấy nhau, môi chạm môi không rời.
Kathy chân dài, khuôn ngực đẩy đà da trắng tinh ngồi gần Lục Thiên Phong, cặp còn lại đang quấn lấy nhau, môi chạm môi không rời. Âm thanh phát ra liên tục kiến người nghe ngồi kế cũng chịu kích thích.
Cao Trí nhìn Thiên Phong tỏa vẻ kêu ngạo.
“Bây giờ cậu hiểu cảm giác ngồi nhìn người khác ôm và làm động tác như thế này chưa?”
Lục Thiên Phong không nói năng tiếng nào, anh cầm ly rượu nốc một hơn cạn và liên tiếp hai ba ly rượu. Anh đứng dậy bước đi nhưng cô gái bên cạnh đã níu tay anh ngồi xuống. Thiên Phong có chút men trong người không kiềm chế được và mất thăng bằng vô tình ngã vào người cô gái ngồi cạnh vừa kéo anh xuống.
Lâm Hạo và Kiều An Ngọc đi gặp gỡ bạn bè ở đấy. Kiều An Ngọc quan sát xung quanh bắt gặp tình huống tổng giám đốc Lục bị người phụ nữ kéo xuống ngồi chung mà nhìn kĩ người đó không phải là Ngô Thục Nghi người bạn thân của mình. Cô liên tục điện thoại cho Thục Nghi nhưng điện thoại ngoài vùng phủ sóng không liên lạc được.
Lục Thiên Phong mất thăng bằng ngã nhào vào vòng tay cô gái, anh bực dọc liếc mắt nhìn. Đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng.
“Cút”.
Cô gái mặt xanh tái mét, bỏ tay ra không níu nữa.
Cao Trí bên cạnh nghe tiếng quát của Thiên Phong cũng giật mình.
“Sao vậy? từ từ thôi. Cậu quát vậy người đẹp sợ sao?”
“Cậu cứ tiếp tục ngồi đây, tôi về trước”
Và không quên hăm dọa người ngồi kế bên
“Cấm cô đụng vào tôi”
“Còn sớm mà”
“Tôi không thích, tôi đi về trước đây”
Những hành động vô tình đập vào mắt Kiều An Ngọc cô thầm mừng cho bạn mình chọn đúng người. Vừa thấy Thiên Phong chao đảo, loạng choạng bước ra khỏi quán. Chân này đá chân kia, người như muốn ngã ngang
Kiều An Ngọc kề sát vào tai Lâm Hạo
“Em đi đây rồi vào lại liền”
Lâm Hạo ra dấu rồi cô bước đi ra ngoài cùng Thiên Phong, chạy lại đỡ anh.
“Anh có sao không tổng giám đốc?”
Thiên Phong dùng lực còn lại đẩy người đối diện ra khỏi anh và quát lớn.
“Tôi bảo cô cút”
“Em đây, em là Kiều An Ngọc, bạn của Thục Nghi”
Thiên Phong dựa tường, anh lắc đầu lia lịa rồi nhìn kĩ lại thấy bóng dáng quen thuộc.
“À, là em à”
“Dạ, Thục Nghi đâu? Sao anh lại say?”
“Thục Nghi về quê thăm bà, anh đi kí hợp đồng với thằng bạn. Có chút vui nên uống quá đà”
“Để em dìu anh ra xe”
“Cảm ơn em”
“Em với Lâm Hạo đến chơi, vừa thấy anh thì em chạy lại”
Ngồi trên xe “Ừm em, cảm ơn em nhiều, anh về trước”
“Anh về cẩn thận”
“Ừm em”
Bà dưới quê của Ngô Thục Nghi bị bệnh, cô xin phép anh về thăm và chăm sóc bà. Thiên Phong không nỡ lòng để Thục Nghi đi một mình nhưng công việc của anh còn nhiều cần anh giải quyết. Anh có ý kiến đưa bà lên đây cho tiện chăm sóc nhưng bà già rồi bà chỉ thích ở quê cho không khí thoáng mát, trong lành. Cuối cùng anh đành chấp nhận cho Thục Nghi về quê.
“Em về thăm bà trước nhé! Anh xong công việc là anh về thăm em”
“Dạ, vậy thôi em đi kẻo trể”
“Ừm, để anh cho tài xế đưa em về”
“Dạ, anh ở lại chú ý ăn uống nhé”
“Em cũng vậy, gửi lời thăm bà giúp anh nhé!”
“Dạ”
Ngô Thục Nghi là trẻ mồ côi, dì của cô đem cô về từ một bãi rác khi trên đường đi làm về ngang qua đó. Nghe tiếng khóc, dì chạy qua thấy cô bé trắng tươi, miệng nhỏ mà khóc vang vọng cả khu ấy. Nhà dì trong giàu có như bao người khác, đủ ăn đủ mặc. Trong nhà còn có mẹ dì và người em trai. Từ đó cô được mang họ Ngô và bao bọc trong ngôi nhà thiếu miếng ăn nhưng đầy tình thương vô bờ bến. Bà (mẹ dì) rất thương cô, xem cô là cháu ruột của mình. Đến khi trưởng thành do không đủ tiền nuôi cháu nên cô và dì lên thành phố bương chải sống qua ngày vì trên đó làm rất nhiều tiền.
Từ khi Ngô Thục Nghi lên thành phố với người dì, rồi dì cũng theo chồng cô ra ở riêng cùng với bạn. Cũng bươn chải một mình đi làm kiếm con chữ và kiếm tiền gửi về cho cậu phụ giúp bà.
Cũng đã hơn ba năm cô chưa về thăm quê đa phần điện thoại cho cậu hỏi tình hình sức khỏe của bà, một phần vì đường quá xa, đi cả ngày trời mới tới. Một phần vì không tiền, đi rồi về hết bao nhiêu là tiền. Một phần vì công việc trở nên bận rộn hơn từ khi cô làm thư kí cho tổng giám đốc.
Được tin bà bệnh từ cậu báo cho hay, cô mới có dịp đi về. Trở về nơi mà cho cô tình thương lẫn tiếng cười cô nôn nao lắm.
“Bà ơi! Cháu về rồi” Ngô Thục Nghi đứng trước cổng gọi lớn.
Bà nằm trong nhà mơ màng, nghe được giọng nói quen thuộc bà chạy ra thấy đứa cháu ngoan của mình về bà vui lắm, ôm cháu vào lòng thỏ thẻ.
“Cháu đi đường xa có mệt không? và nhà đi cháu”
“Dạ, được về với bà con vui lắm”
“Vậy mà mấy năm đi biệt tích không về thăm bà một lần nào?”
“Bà ơi! Bà khỏe không?, bà bệnh sao rồi? Con muốn về lắm mà con phải tiết kiệm tiền gửi cho bà”
“Thấy cháu về bà khỏe rồi, bà chỉ cần cháu thôi”
“Hì, cháu biết rồi nè, bà đừng giận cháu nhé. Cậu đâu rồi bà”
“Cậu con đi làm ngoài xưởng chưa về, chắc lát về à”
“Dạ…”
“À, vợ chồng dì con cũng về đây sinh sống rồi”
“Vậy hả bà?”
“Ừm, đi rồi cũng về thôi con, ở nơi đất khách sống không nổi. Cungx may chồng của dì con lo làm ăn, về đây nấu rượu bán kiếm sống qua ngày”
“Dạ”
“Để cậu con về, bà sẽ nhờ cậu qua gọi hai vợ chồng dì con qua ăn cơm”
“Dạ, vậy để con nấu cơm chiều cho mọi người”
“Ừm, để bà phụ con.
“Dạ”
Buổi tối cậu cũng về, một bữa ăn đơn giản dành cho năm người trong tiếng cười nói vui vẻ, mà người vui nhất trong nhà là bà.
“Tối nay cháu ngủ với bà nhé!”
“Tất nhiên rồi ạ. Con muốn nghe bà kể chuyện”
“Ừm, bà sẽ kể chuyện cho con nghe”
“Thục Nghi! con đi làm ổn không? có ai ăn hiếp con không?”
“Dạ không à cậu, chỗ con làm mọi người rất tốt”
“Vậy cũng mừng cho con, cậu cứ lo con gái ra ngoài xã hội bị người khác ăn hiếp”
“Dạ, cậu yên tâm nhé, ông chủ rất thương con”
“Ừm, vậy con có bạn trai chưa?”
Ngô Thục Nghi im lặng ấm úng, cắn cắn đũa hồi lâu. Bà liếc nhìn cháu gái mình biết ngượng ngùng nên bà tiếp lời.
“Nếu có thì hãy ra mắt cho bà và cậu cả dì con coi mắt xem người đó là như thế nào nhé?
“Đúng rồi, con phải đem về cho dì con mắt, dì đi ra ngoài làm ăn cũng biết nhìn người lắm à”
Cả nhà người lớn vì nảy giờ dì chưa được nói câu nào?.
“Dạ nhất định rồi ạ, để anh ấy xong công việc rồi về thăm qua đình mình nhé!”
“Ừm con về báo trước bà để chuẩn bị”
“Dạ”
“Thôi cả nhà mình ăn đi, đồ ăn nguội hết à”
Buổi tối ở quê thật là yên tỉnh, nghe tiếng con trùng kêu là chủ yếu. Do ở dưới quê nên điện thoại hay mất sóng, Lục Thiên Phong liên lạc Ngô Thục Nghi mãi mà không được, anh lo lắm. Nhưng đến khi liên lạc được rồi thì anh cũng mừng, đêm nay chắc là đêm dài của cô và anh vì anh sẽ nhớ cô mất thôi.
Bên Lục Thiên Phong.
Sau khi liên lạc được với Thục Nghi anh cũng thở nhẹ nhàng, mặc dù có cho tài xế đưa cô về đến nơi nhưng điện thoại tài xế cũng mất sóng không riêng gì cô. Hôm nay anh có bản hợp đồng gấp cần xử lí, điểm hiện nơi kí hợp đồng là một quán Plus 678. Không gian bên trong cực kì yên tĩnh, thoáng mát. Vừa kí hợp đồng vừa nhâm nhi ly rượu whishy thì không gì bằng.
Người kí hợp đồng hôm nay không ai khác là Cao thị, bạn thân anh. Cả hai cũng lâu rồi chưa ăn uống một bữa ra trò. Từ ngày có Thục Nghi anh quên bạn bè mình gồm có những ai? Ban ngày cả ban đêm đều quấn quýt bên Thục Nghi không rời.
“Sao hôm nay cậu đi có một mình vậy Thiên Phong? cô thư kí bé nhỏ của cậu đâu rồi?”
“Lâu lâu đổi không khí đi một mình xem có khác lạ gì không đó mà”
“Rồi cậu có thấy khác gì không?”
“Một chút trống vắng”
“Phải rồi vì mỗi lần tôi bắt gặp cậu ở câu cùng cô gái ấy mà cậu như muốn nuốt sống người ta vậy? Ngồi kế bên nàng ôm là không nói gì rồi còn làm ra những chuyện người khác không muốn nhìn luôn á”
“Cậu yêu bao giờ chưa Cao Trí? Cậu thử yêu ai đó đi rồi sẽ giống tôi à”
“Thôi, tình yêu là gì chứ? Tôi thấy cậu mà tôi đã mệt rồi”
“Thật ra cậu nên thử yêu ai đó đi, chứ cậu yêu qua đường mãi không chán à?”
“Tôi thích yêu vậy hơn, vì mỗi ngày một cô như vậy mới có sự mới mẽ. Nhắc là tới rồi, hôm nay tôi cho cậu gặp em người yêu mới của tôi”
“Anh bên này”
“Vậy hôm nay cậu hẹn tôi kí hợp đồng hay là đi xem mắt với cậu?”
“Cả hai mà chuyện này không phải xem mắt, đó là xã giao. Câu nhân cơ hội không có em người yêu bên cạnh mà tận hưởng một em mới xin tươi hơn đi”.
Chưa đợi Lục Thiên Phong lên tiếng thì hai em ngưỡi mẫu xin đẹp bước tiến lại gần Cao Trí và Lục Thiên Phong.
“Xin chào hai anh!”
“Kathy! Em ngồi với thằng bạn anh đi, còn Candy em ngồi với anh”
Kathy chân dài, khuôn ngực đẩy đà da trắng tinh ngồi gần Lục Thiên Phong, cặp còn lại đang quấn lấy nhau, môi chạm môi không rời.
Kathy chân dài, khuôn ngực đẩy đà da trắng tinh ngồi gần Lục Thiên Phong, cặp còn lại đang quấn lấy nhau, môi chạm môi không rời. Âm thanh phát ra liên tục kiến người nghe ngồi kế cũng chịu kích thích.
Cao Trí nhìn Thiên Phong tỏa vẻ kêu ngạo.
“Bây giờ cậu hiểu cảm giác ngồi nhìn người khác ôm và làm động tác như thế này chưa?”
Lục Thiên Phong không nói năng tiếng nào, anh cầm ly rượu nốc một hơn cạn và liên tiếp hai ba ly rượu. Anh đứng dậy bước đi nhưng cô gái bên cạnh đã níu tay anh ngồi xuống. Thiên Phong có chút men trong người không kiềm chế được và mất thăng bằng vô tình ngã vào người cô gái ngồi cạnh vừa kéo anh xuống.
Lâm Hạo và Kiều An Ngọc đi gặp gỡ bạn bè ở đấy. Kiều An Ngọc quan sát xung quanh bắt gặp tình huống tổng giám đốc Lục bị người phụ nữ kéo xuống ngồi chung mà nhìn kĩ người đó không phải là Ngô Thục Nghi người bạn thân của mình. Cô liên tục điện thoại cho Thục Nghi nhưng điện thoại ngoài vùng phủ sóng không liên lạc được.
Lục Thiên Phong mất thăng bằng ngã nhào vào vòng tay cô gái, anh bực dọc liếc mắt nhìn. Đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng.
“Cút”.
Cô gái mặt xanh tái mét, bỏ tay ra không níu nữa.
Cao Trí bên cạnh nghe tiếng quát của Thiên Phong cũng giật mình.
“Sao vậy? từ từ thôi. Cậu quát vậy người đẹp sợ sao?”
“Cậu cứ tiếp tục ngồi đây, tôi về trước”
Và không quên hăm dọa người ngồi kế bên
“Cấm cô đụng vào tôi”
“Còn sớm mà”
“Tôi không thích, tôi đi về trước đây”
Những hành động vô tình đập vào mắt Kiều An Ngọc cô thầm mừng cho bạn mình chọn đúng người. Vừa thấy Thiên Phong chao đảo, loạng choạng bước ra khỏi quán. Chân này đá chân kia, người như muốn ngã ngang
Kiều An Ngọc kề sát vào tai Lâm Hạo
“Em đi đây rồi vào lại liền”
Lâm Hạo ra dấu rồi cô bước đi ra ngoài cùng Thiên Phong, chạy lại đỡ anh.
“Anh có sao không tổng giám đốc?”
Thiên Phong dùng lực còn lại đẩy người đối diện ra khỏi anh và quát lớn.
“Tôi bảo cô cút”
“Em đây, em là Kiều An Ngọc, bạn của Thục Nghi”
Thiên Phong dựa tường, anh lắc đầu lia lịa rồi nhìn kĩ lại thấy bóng dáng quen thuộc.
“À, là em à”
“Dạ, Thục Nghi đâu? Sao anh lại say?”
“Thục Nghi về quê thăm bà, anh đi kí hợp đồng với thằng bạn. Có chút vui nên uống quá đà”
“Để em dìu anh ra xe”
“Cảm ơn em”
“Em với Lâm Hạo đến chơi, vừa thấy anh thì em chạy lại”
Ngồi trên xe “Ừm em, cảm ơn em nhiều, anh về trước”
“Anh về cẩn thận”
“Ừm em”
Danh sách chương