New York, trong biệt thự của Lý Dương tại Manhattan.
Lý Dương mỉm cười từ tầng 2 đi xuồng, Lúc này Điền Cương, Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc đang ngồi chờ Lý Dương tại bàn ăn.
Hiện tại Lý Dương rất cao hứng, phi thường cao hứng, bởi vì đệ đệ hắn Lý Thạc đã gọi điện thoại nói cho hắn biết chuyện thành tân nhậm trưởng lão, khi biết được tin tức này, Lý Dương cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, thành trưởng lão Hồng Bang, địa vị đó cao hơn lúc xưa nhiều, nguy hiểm cũng ít hơn, Lý Dương cũng vì thế mà cao hứng.
"Tiểu Kiệt Khắc, sao em lại cười cao hứng thế ?" Lý Dương nhìn thấy thần tình vui vẻ của tiểu Kiệt Khắc, tựa hồ thập phần cao hứng.
Tiểu Kiệt Khắc cười hi hi nói : "Sư huynh, đệ cuối cùng đã phát hiện ra chuyện mà đệ thích nhất ! Trí tuệ của bổn thiên tài cuối cùng đã có đất dụng võ rồi !" Tiểu Kiệt Khắc vui vẻ lấy từ trên bàn ra khoe trước mặt Lý Dương.
Lý Dương hiện tại đã là cao thủ tiên thiên đại thành, cho dù là con sâu ở ngoài trăm mét cũng nhìn thấy, quyển sách này hắn đương nhiên nhìn thấy rõ.
Tựa đề quyển sách chính là --- Bản thảo cương mục.
"Đệ xem cái đó làm gì ?" Lý Dương đi đến gần bàn ăn, ngồi xuống nghi hoặc hỏi.
"Hi hi, đệ nghe sư tôn nói đến chuyện luyện đan, tựa hồ rất kỳ diệu, nên đã muốn học luyện đan cùng sư tôn, hiện sư tôn cấp cho đệ một bản "Bản thảo cương mục", nói để đệ học cái này trước cho có cơ sở, hiện tại đệ mới phát hiện các loại thực vật đều có dược tính bất đồng, cực kỳ hấp dẫn !" Tiểu Kiệt Khắc tựa hồ rất hưng phấn.
Lý Dương nhìn điệu bộ vui mừng như muốn nhảy múa của tiểu Kiệt Khắc, rồi mới bắt đầu ăn.
"Phải rồi, tên thật của ta là Lý Dương, các người biết chưa ?" Lý Dương nói tựa hồ không để tâm, sau khi đã nói với Điền Cương, hắn không muốn che dấu sự thật từ Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc cặp đồng môn sư muội sư đệ này của mình.
Dù gì che dấu tên thật của mình luôn khiến bản thân cảm thấy tịch mịch, hoặc là đem chuyện này nói với những người thân cận, bản thân cảm thấy thoải mái hơn.
"Sư huynh tên Lý Dương ?" Tiểu Kiệt Khắc trừng mắt, Lỵ Lỵ cũng chấn kinh, Điền Cương do không có sự cho phép của Lý Dương nên không đem chuyện này nói với hai người bọn họ.
Lỵ Lỵ bất ngờ phát hiện Điền Cương tựa hồ không có chút kinh ngạc, lập tức nói : "Anh không phải là đã biết trước chứ ?"
"Phải, nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết đây thôi !" Điền Cương chậm chạp nói.
Lỵ Lỵ nhất thời trừng mắt, tựa hồ rất khó tiếp nhận : "Anh không ngờ lại không nói với em, anh biết bí mật, lại không chia sẻ với em… …" nhất thời Điền Cương đỏ mặt, luôn miệng nói, "anh, anh… …" hắn một câu cũng không nói ra được.
Lý Dương nhìn đôi tình lữ này không khỏi buồn cười, Điền Cương là một đại hán to lớn như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc, ngạo nghễ, nhưng khi đối mặt với người con gái mà mình yêu thích thì lại… …điển hình cho mẫu người sợ vợ.
"Buzz ~~~"
Lý Dương móc di động ra, nhìn màn hình hiển thị, rồi tiện đó cười nói : "Là Cát đại ca à, chuyện gì vậy ? Đệ đang ăn sáng !"
"Đám lưu manh đó lại đến rồi !"
Lý Dương nhất thời nhíu mày nói : "Lại là đám lưu manh lần trước đến phá tửu lâu ?" Lý Dương trong lòng nghĩ đến tổ chức Thương thủ.
"Phải, chính là bọn chúng, cái tên da trằng dẫn đầu có mang xích sắt, ta vẫn còn nhớ rõ !" Cát Phổ khẳng định.
Lý Dương ánh mắt nhất thời nheo lại nói : "Tốt, đệ đến ngay !" Nói xong, Lý Dương liền gác điện thoại.
"Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy ?" Điền Cương mặc dù đã thành đồ đệ của Hạng Vũ, nhưng hắn vẫn gọi Lý Dương là sư huynh, bởi vì Lỵ Lỵ cũng gọi Lý Dương là sư huynh, hắn muốn dựa trên chuyện này mà biểu đạt cảm tình trung thành với Lỵ Lỵ.
"Thái Bạch tửu lâu bị phá rồi !" Lý Dương nói có một câu liền lập tức lao đi.
Điến Cương vừa nghe thấy, nhất thời trừng mắt, lập tức cũng đi theo, Thái Bạch tửu lâu hắn cũng thường đến, hơn nữa từ khi Thái Bạch tử lâu trở thành của Lý Dương, số lần hắn đến đó cũng nhiều hơn.
Chưa đến một phút.
Lý Dương đã đến Thái Bạch tửu lâu, chủ yếu là vì hiện tại trong con hẻm có một số người đi bộ, hắn không thể thi triển khinh công, chỉ có thể chạy qua.
"Chạy !"
Trong con hẻm có một tên da đen cao gầy từ xa nhìn thấy Lý Dương liền hét lớn lên, lập tức cả chục tên vừa nhìn đã biết là loại lưu manh không tốt đó vội vàng nhảy lên môtô bỏ chạy.
Lý Dương đứng ở cửa Thái Bạch tửu lâu, nhìn thấy bàn ghế bị gãy chân, cửa sổ bị đập phá, phục vụ viên bị thương, Thái Bạch tửu lâu hoàn toàn hỗn loạn. Nhìn lại chục chiếc môtô đang bỏ chạy đằng xa sắc mặt không khỏi bốc lên một tia sát khí.
"Thương thủ !"
Lý Dương trong lòng bốc lên sát cơ, tổ chức Thương thủ vì mình không giao phí bảo hộ liền phái đám lưu manh đến đảo loạn, đập phá, tin rằng tổ chức Thương thủ cũng biết đạo nặng nhẹ, không phái thương thủ qua , chỉ là một đám lưu manh đến, để không làm ăn được.
"Ai, đám hỗn đản này, ta đứng trước mặt bọn chúng, chúng không đánh, chỉ đánh các phục vụ viên của ta, hiện tại đã có hai người xin từ chức rồi !" Cát Phổ cũng lộ rõ sự bất lực.
Điền Cương cũng đứng bên cạnh Lý Dương, nhìn những chiếc môtô đã chạy xa, vẻ mặt cũng phẫn nộ : "mấy tên chết bằm này, đừng để ta tóm được các ngươi, hừ… …"
"Bọn chúng chỉ là mấy tên tép riu do tổ chức Thương thủ phái đến !" Lý Dương lắc đầu than, "đám lưu manh này chỉ là thành viên bên ngoài của tổ chức Thương thủ, căn bản không phải thành viên chính thức, cho dù đệ giáo huấn đám lưu manh đó, đối với tổ chức Thương thủ cũng không có tác dụng gì".
Đối diện với đám tiểu lưu manh, những cao thủ như Lý Dương thật cũng không có biện pháp.
Mỗi đêm dạo này Lý Dương hiếm khi xuống sông Hudson, do dạo này hắn đều tu luyện "Thất diệu tinh cực", hôm nay lại đến để tu luyện "Ma thần lục tuyệt", theo suy nghĩ của Lý Dương, "Thất diệu tinh cực" thì khiến đao mang năng lượng thêm nhiều hơn, càng thêm ngưng thật, đao khí uy lực càng lớn ! Còn "Ma thần lục tuyệt" thì lại đề cao tâm cảnh tu vi cho bản thân, khiến bản thân cảm ngộ càng thêm sâu.
Lý Dương nhắm mắt trôi nổi trong nước, hai tay ý chiếu theo quỹ tích huy động ngón tay của Hồng Quân đạo nhân trong "Đoạn xuyên phân hải".
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã gần sáng.
"Hưu !"
Một luồng tiên thiên chân khí từ đầu ngón tay bắn tới hòn đá ngầm đằng xa, trực tiếp xuyên qua nó.
"Hưu !"
Một luồng đao khí được luyện xuất tại trung tâm chu thiên càn khôn viên cầu trong đan điền xạ ra, cũng bắn vào trong đá ngầm.
"Đao khí này quả nhiên là lợi hại hơn tiên thiên chân khí nhiều, uy lực tối thiểu đạt đến 10 lần, chỉ riêng dùng đao khí chuyển hoá từ tiên thiên chân khí đã có uy lực như vậy, vậy sau này dùng đao khí từ ma sát lực chuyển hoá tin rằng càng lợi hại hơn !" Hạng Vũ than, Hạng Vũ đối với "Thất diệu tinh cực" càng lúc càng khâm phục, đối với người sáng tạo ra "Thất diệu tinh cực" là Lý Tầm Hoan cũng bội phục phi thường.
Trên mặt Lý Dương có vẻ tươi cười, hắn đối với đao khí của mình cũng thấy mãn ý, liền đó tay kết thủ ấn, thi triển độn thuật quay về biệt thự.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Dương bước xuống lầu, cùng bọn người tiểu Kiệt Khắc bắt đầu ăn sáng.
"Bữa sáng không tệ, ba nữ giúp việc đích xác là rất tốt, tiền hoa hồng tháng này tăng thêm 1000 USD !" Lý Dương đối với ba nữ giúp việc thập phần mãn ý, buổi sáng mỗi ngày đều làm bữa sáng ngon lành, những phú hào bình thường không có dậy sớm như vậy.
"Buzz ~~~"
Lý Dương tiếp lấy di động : "Uy, cái gì !!! đám lưu manh đó lại đến đập phá tửu lâu !"
Lý Dương nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, tâm tình tốt vừa rồi trong thoáng chốc bị phá hư hết không còn gì, đám lưu manh này y như một bầy muỗi, khiến người chán ghét phản cảm.
"Tổ chức Thương thủ, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác !" Lý Dương đã quyết định, trực tiếp giải quyết thủ lĩnh của tổ chức Thương thủ ! Mẹ nó, đám hỗn đản này dám đòi phí bảo hộ của Lý Dương hắn, đòi phí bảo hộ của một tu ma, thực đúng là không thích sống lâu rồi ! Thốn Mang
Tập 2 : Tử Đạn
Lý Dương mỉm cười từ tầng 2 đi xuồng, Lúc này Điền Cương, Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc đang ngồi chờ Lý Dương tại bàn ăn.
Hiện tại Lý Dương rất cao hứng, phi thường cao hứng, bởi vì đệ đệ hắn Lý Thạc đã gọi điện thoại nói cho hắn biết chuyện thành tân nhậm trưởng lão, khi biết được tin tức này, Lý Dương cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, thành trưởng lão Hồng Bang, địa vị đó cao hơn lúc xưa nhiều, nguy hiểm cũng ít hơn, Lý Dương cũng vì thế mà cao hứng.
"Tiểu Kiệt Khắc, sao em lại cười cao hứng thế ?" Lý Dương nhìn thấy thần tình vui vẻ của tiểu Kiệt Khắc, tựa hồ thập phần cao hứng.
Tiểu Kiệt Khắc cười hi hi nói : "Sư huynh, đệ cuối cùng đã phát hiện ra chuyện mà đệ thích nhất ! Trí tuệ của bổn thiên tài cuối cùng đã có đất dụng võ rồi !" Tiểu Kiệt Khắc vui vẻ lấy từ trên bàn ra khoe trước mặt Lý Dương.
Lý Dương hiện tại đã là cao thủ tiên thiên đại thành, cho dù là con sâu ở ngoài trăm mét cũng nhìn thấy, quyển sách này hắn đương nhiên nhìn thấy rõ.
Tựa đề quyển sách chính là --- Bản thảo cương mục.
"Đệ xem cái đó làm gì ?" Lý Dương đi đến gần bàn ăn, ngồi xuống nghi hoặc hỏi.
"Hi hi, đệ nghe sư tôn nói đến chuyện luyện đan, tựa hồ rất kỳ diệu, nên đã muốn học luyện đan cùng sư tôn, hiện sư tôn cấp cho đệ một bản "Bản thảo cương mục", nói để đệ học cái này trước cho có cơ sở, hiện tại đệ mới phát hiện các loại thực vật đều có dược tính bất đồng, cực kỳ hấp dẫn !" Tiểu Kiệt Khắc tựa hồ rất hưng phấn.
Lý Dương nhìn điệu bộ vui mừng như muốn nhảy múa của tiểu Kiệt Khắc, rồi mới bắt đầu ăn.
"Phải rồi, tên thật của ta là Lý Dương, các người biết chưa ?" Lý Dương nói tựa hồ không để tâm, sau khi đã nói với Điền Cương, hắn không muốn che dấu sự thật từ Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc cặp đồng môn sư muội sư đệ này của mình.
Dù gì che dấu tên thật của mình luôn khiến bản thân cảm thấy tịch mịch, hoặc là đem chuyện này nói với những người thân cận, bản thân cảm thấy thoải mái hơn.
"Sư huynh tên Lý Dương ?" Tiểu Kiệt Khắc trừng mắt, Lỵ Lỵ cũng chấn kinh, Điền Cương do không có sự cho phép của Lý Dương nên không đem chuyện này nói với hai người bọn họ.
Lỵ Lỵ bất ngờ phát hiện Điền Cương tựa hồ không có chút kinh ngạc, lập tức nói : "Anh không phải là đã biết trước chứ ?"
"Phải, nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết đây thôi !" Điền Cương chậm chạp nói.
Lỵ Lỵ nhất thời trừng mắt, tựa hồ rất khó tiếp nhận : "Anh không ngờ lại không nói với em, anh biết bí mật, lại không chia sẻ với em… …" nhất thời Điền Cương đỏ mặt, luôn miệng nói, "anh, anh… …" hắn một câu cũng không nói ra được.
Lý Dương nhìn đôi tình lữ này không khỏi buồn cười, Điền Cương là một đại hán to lớn như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc, ngạo nghễ, nhưng khi đối mặt với người con gái mà mình yêu thích thì lại… …điển hình cho mẫu người sợ vợ.
"Buzz ~~~"
Lý Dương móc di động ra, nhìn màn hình hiển thị, rồi tiện đó cười nói : "Là Cát đại ca à, chuyện gì vậy ? Đệ đang ăn sáng !"
"Đám lưu manh đó lại đến rồi !"
Lý Dương nhất thời nhíu mày nói : "Lại là đám lưu manh lần trước đến phá tửu lâu ?" Lý Dương trong lòng nghĩ đến tổ chức Thương thủ.
"Phải, chính là bọn chúng, cái tên da trằng dẫn đầu có mang xích sắt, ta vẫn còn nhớ rõ !" Cát Phổ khẳng định.
Lý Dương ánh mắt nhất thời nheo lại nói : "Tốt, đệ đến ngay !" Nói xong, Lý Dương liền gác điện thoại.
"Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy ?" Điền Cương mặc dù đã thành đồ đệ của Hạng Vũ, nhưng hắn vẫn gọi Lý Dương là sư huynh, bởi vì Lỵ Lỵ cũng gọi Lý Dương là sư huynh, hắn muốn dựa trên chuyện này mà biểu đạt cảm tình trung thành với Lỵ Lỵ.
"Thái Bạch tửu lâu bị phá rồi !" Lý Dương nói có một câu liền lập tức lao đi.
Điến Cương vừa nghe thấy, nhất thời trừng mắt, lập tức cũng đi theo, Thái Bạch tửu lâu hắn cũng thường đến, hơn nữa từ khi Thái Bạch tử lâu trở thành của Lý Dương, số lần hắn đến đó cũng nhiều hơn.
Chưa đến một phút.
Lý Dương đã đến Thái Bạch tửu lâu, chủ yếu là vì hiện tại trong con hẻm có một số người đi bộ, hắn không thể thi triển khinh công, chỉ có thể chạy qua.
"Chạy !"
Trong con hẻm có một tên da đen cao gầy từ xa nhìn thấy Lý Dương liền hét lớn lên, lập tức cả chục tên vừa nhìn đã biết là loại lưu manh không tốt đó vội vàng nhảy lên môtô bỏ chạy.
Lý Dương đứng ở cửa Thái Bạch tửu lâu, nhìn thấy bàn ghế bị gãy chân, cửa sổ bị đập phá, phục vụ viên bị thương, Thái Bạch tửu lâu hoàn toàn hỗn loạn. Nhìn lại chục chiếc môtô đang bỏ chạy đằng xa sắc mặt không khỏi bốc lên một tia sát khí.
"Thương thủ !"
Lý Dương trong lòng bốc lên sát cơ, tổ chức Thương thủ vì mình không giao phí bảo hộ liền phái đám lưu manh đến đảo loạn, đập phá, tin rằng tổ chức Thương thủ cũng biết đạo nặng nhẹ, không phái thương thủ qua , chỉ là một đám lưu manh đến, để không làm ăn được.
"Ai, đám hỗn đản này, ta đứng trước mặt bọn chúng, chúng không đánh, chỉ đánh các phục vụ viên của ta, hiện tại đã có hai người xin từ chức rồi !" Cát Phổ cũng lộ rõ sự bất lực.
Điền Cương cũng đứng bên cạnh Lý Dương, nhìn những chiếc môtô đã chạy xa, vẻ mặt cũng phẫn nộ : "mấy tên chết bằm này, đừng để ta tóm được các ngươi, hừ… …"
"Bọn chúng chỉ là mấy tên tép riu do tổ chức Thương thủ phái đến !" Lý Dương lắc đầu than, "đám lưu manh này chỉ là thành viên bên ngoài của tổ chức Thương thủ, căn bản không phải thành viên chính thức, cho dù đệ giáo huấn đám lưu manh đó, đối với tổ chức Thương thủ cũng không có tác dụng gì".
Đối diện với đám tiểu lưu manh, những cao thủ như Lý Dương thật cũng không có biện pháp.
Mỗi đêm dạo này Lý Dương hiếm khi xuống sông Hudson, do dạo này hắn đều tu luyện "Thất diệu tinh cực", hôm nay lại đến để tu luyện "Ma thần lục tuyệt", theo suy nghĩ của Lý Dương, "Thất diệu tinh cực" thì khiến đao mang năng lượng thêm nhiều hơn, càng thêm ngưng thật, đao khí uy lực càng lớn ! Còn "Ma thần lục tuyệt" thì lại đề cao tâm cảnh tu vi cho bản thân, khiến bản thân cảm ngộ càng thêm sâu.
Lý Dương nhắm mắt trôi nổi trong nước, hai tay ý chiếu theo quỹ tích huy động ngón tay của Hồng Quân đạo nhân trong "Đoạn xuyên phân hải".
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã gần sáng.
"Hưu !"
Một luồng tiên thiên chân khí từ đầu ngón tay bắn tới hòn đá ngầm đằng xa, trực tiếp xuyên qua nó.
"Hưu !"
Một luồng đao khí được luyện xuất tại trung tâm chu thiên càn khôn viên cầu trong đan điền xạ ra, cũng bắn vào trong đá ngầm.
"Đao khí này quả nhiên là lợi hại hơn tiên thiên chân khí nhiều, uy lực tối thiểu đạt đến 10 lần, chỉ riêng dùng đao khí chuyển hoá từ tiên thiên chân khí đã có uy lực như vậy, vậy sau này dùng đao khí từ ma sát lực chuyển hoá tin rằng càng lợi hại hơn !" Hạng Vũ than, Hạng Vũ đối với "Thất diệu tinh cực" càng lúc càng khâm phục, đối với người sáng tạo ra "Thất diệu tinh cực" là Lý Tầm Hoan cũng bội phục phi thường.
Trên mặt Lý Dương có vẻ tươi cười, hắn đối với đao khí của mình cũng thấy mãn ý, liền đó tay kết thủ ấn, thi triển độn thuật quay về biệt thự.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Dương bước xuống lầu, cùng bọn người tiểu Kiệt Khắc bắt đầu ăn sáng.
"Bữa sáng không tệ, ba nữ giúp việc đích xác là rất tốt, tiền hoa hồng tháng này tăng thêm 1000 USD !" Lý Dương đối với ba nữ giúp việc thập phần mãn ý, buổi sáng mỗi ngày đều làm bữa sáng ngon lành, những phú hào bình thường không có dậy sớm như vậy.
"Buzz ~~~"
Lý Dương tiếp lấy di động : "Uy, cái gì !!! đám lưu manh đó lại đến đập phá tửu lâu !"
Lý Dương nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, tâm tình tốt vừa rồi trong thoáng chốc bị phá hư hết không còn gì, đám lưu manh này y như một bầy muỗi, khiến người chán ghét phản cảm.
"Tổ chức Thương thủ, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác !" Lý Dương đã quyết định, trực tiếp giải quyết thủ lĩnh của tổ chức Thương thủ ! Mẹ nó, đám hỗn đản này dám đòi phí bảo hộ của Lý Dương hắn, đòi phí bảo hộ của một tu ma, thực đúng là không thích sống lâu rồi ! Thốn Mang
Tập 2 : Tử Đạn
Danh sách chương