Mấy ngày sau, đoàn áp tiêu cũng đã trở về. Ngô Thừa Phong là đệ tử tinh anh duy nhất của Hắc hổ ngoại trừ Thiếu chủ ra thì đây là người mạnh mẽ nhất, cũng ít khi xuất hiện. Giờ đây đã thấy mặt, Lâu lắm rồi mới có dịp tập hợp đồng đủ thế này. Ra đường thành từng nhóm gặp mặt hai nhà còn lại cũng không có yếu thế.
Đám người Triệu Huy, Ngô Lập và Ngô Hà tuy nói là ra ngoài tu luyện nhưng thực sự thì chẳng có tham gia thí luyện nào cả. Thực lực cuãng không có hơn lúc chưa đi là bao nhiêu. Có điều tâm tư thông suốt sau này vẫn có thể tu luyện được. Duy chỉ có Ngô Diệm là thí luyện thực sự, tuy bị thương không nhẹ song có An Mộc và mọi người chăm sóc nên cũng đã đỡ rất nhiều. Có thể tham dự được võ hội.
Người thay đổi lớn nhất có lẽ là Tiêu Dật Hồng, không biết tu vi thế nào nhưng tính cách đã thay đổi nhiều, cười nói và đi lại trên phố, mua sắm quần áo và mấy vận dụng của nữ nhân suốt ngày không có thấy tu luyện điều này trái ngược hoàn toàn so với trước. Không lẽ nàng có hứng thú với tu luyện a. Mỗi ngày đều ăn vận lộng lẫy, hôm thì thùy mị nết na, hôm thì quyến rũ khiêu gợi. Ai Thấy cũng xiêu lòng, nhưng là một tiểu thư lại la cà quán xá cao tầng trong bang mà biết chắc thất vọng lắm.
…
Tiểu Thất thì về sau một hôm, dù đi đường tắt nhưng hắn không có vội vàng, dự tính là về đúng lúc với đoàn nhưng lại lại muộn mất một ngày, từ nhanh lại hóa chậm. Vừa vào thành hắn đã đi tìm một nơi để bán tái liệu yêu thú, Trở lại quán cũ nơi này hắn đã từng bán một lần,
Tên trưởng quầy thấy hắn thì cũng chỉ ngờ ngợ thôi, Người bán tài liệu yêu thú nhiều như vậy sao có thể nhớ hết được cơ chứ. Nhưng bóng dáng tên này có chút quái lạ, lại mang theo một túi đồ lớn, cảnh này có chút quen thuộc. Trưởng quầy vội vã chạy tới chào hỏi
“Ta muốn bán tài liệu yêu thú, Ông xem chỗ này bán được bao nhiêu”
Tiểu Thất lần lượt mang ra các tài liệu, Làm Trưởng quầy ngoác mồm trầm trồ
“Toàn là tài liệu yêu thú cao cấp da Hắc Tinh báo còn nguyên vẹn
“Ồ đây là… Tài liệu của Kim Man Hùng.. loại này mà cậu cũng có … chà chà”
Trưởng quầy suýt xoa. Loại này mấy năm mới có người mang đến, chỉ cần bán ra là sẽ có người dùng giá cao mà mua, đồ quý như vậy lão nhìn Tiểu Thất đánh giá một hồi, ăn mặc rách rưới vậy mà lại mang đến một núi tiền
“Chỗ này rất đáng giá, tài liệu lại không có bị hư hại…
Trưởng quầy nhăn nhó tính toán hồi lâu rồi đưa ra cái giá
“Giá ưu đãi… 2 vạn bạch kim.”
Thật nhiều tiền a là 20000 bạch kim, gấp 6 lần so với lúc trước,Dù biết là lão sẽ kiếm được hơn khoản này, nhưng đó là nguyên tắc của người làm ăn, cũng không nên so đo làm gì. Thiệt hơn một chút cũng chẳng sao cả.
Gật đầu đồng ý, hắn nhận lại một túi tiền lớn rồi ra về. Trưởng quầy mừng ra mặt luôn mồm cảm ơn vì Tiểu Thất ghé thăm, lại mang thêm một khoản lợi nhuận lớn cho lão. Đúng là quý nhân mà, sinh khí cảu hàng sẽ lại tốt lên rồi.
…
Giờ đã nhẹ nhõm, hắn đi tới Thăm Lão lục hỏi thăm một chút, Cửa hàng lão lục hôm nay lại đông khách lạ thường, lại có bóng người to béo đang phụ giúp, người này chính là Tiểu Ngũ a, giờ đang tầm trưa nên rảnh rỗi qua giúp Lão Lục, công việc hạ nhân quanh năm đều như vậy, Tiểu Thất cũng đã đến thế giới này một thời gian, cũng đã đi vài nơi, làm vài việc. Thế giới này rộng lớn nếu cả đời chỉ quanh quẩn trong Bạch Thành cũng là lãng phí. Nhưng đó là quyết định mỗi người hắn không thể áp đặt.
Lặng ngồi xuống một góc ngoài rìa hắn hắng giọng nói lớn
“ Chủ quán cho ta bát mỳ “
Tiểu Ngũ lật đật chạy ra bưng theo tô mỳ, ánh mắt thì lại cúi xuống không muốn nhìn mặt người khác nên không có nhận ra Tiểu Thất. Nhưng như vậy chỉ làm Tiểu Thất có chút thất vọng bèn hắng giọng lớn hơn, lúc này tiểu Ngũ mới lén lút nhìn
“Hóa ra là Tiểu Thất, làm ta hết hồn… ngươi về từ lúc nào vậy”
“Ta cũng mới về thôi, ngươi đang giúp Lão Lục đấy à?”
Tiểu Ngũ cười cười, nụ cười này là nụ cười an phận
“Sắp đến võ hội nên nhiều lữ khách có đến xem, ta tranh thủ giúp lão lục một chút”
Đúng là trong thành không khí của võ hội đang ảnh hưởng rất nhiều, nó khá giống với Tết âm lịch mọi người trong thành cũng nhân dịp này mà trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị ăn uống cho mấy ngày trọng đại. Lão Lục thấy Tiểu Ngũ lại lề mề như vậy liền đi tới
“ Ô là tiểu Thất à! lâu lắm mới thấy ngươi… khà khà”
Tiểu Thất cũng cười đáp lại
“Ta đi làm nhiệm vụ bang hội, Ở Tận Thiên Phổ Thành cũng vừa mới về thôi”
Lão Lục lại thở dài
“Đến tận Thiên Phổ Thành? đường đi cũng gian nan lắm. Ngươi trở về vậy là tốt rồi”
“Về chứ. Ta cũng muốn xem võ hội lần này”
Lão lục gật gù,
“Ngươi về là đúng, Lần Võ Hội này rất đặc biệt, Thành chủ muốn kén rể cho quân chúa. Cửu Huyền Môn cũng nhân dịp này mà tuyển chọn đệ tử. Hai sự kiện lớn như vậy tất nhiên các Thế lực không thể xem thường. Các tinh anh đã trở về gần hết, hiện vẫn đang điên cuồng tu luyện a.“
Tiểu Thất nghe vậy cũng thích thú, ít nhất cũng phải như vậy thì mới có việc mà bàn tán chứ. Nhân tiện hắn đang có một khoản lớn, cho lão lục và Tiểu Ngũ một khoản cũng không có gì.
“Ta cũng mới kiếm được một chút, cho Lão và Tiểu Ngũ một chút, không nhiều nhưng lão cũng làm ăn nhẹ nhàng hơn, Tiểu Ngũ cũng có thể rời bang hội ra phụ giúp lão có người nói chuyện vẫn vui hơn”
Hai người cầm lấy bọc tiền rồi há hốc mồm
“ 5000 bạch kim, ngươi thật là hào phóng nha”
Tiểu Thất cười cười, sắp tới hắn tự do, ra ngoài săn yêu thú cũng không có thiếu tiền.
“Hai người mỗi người một nửa, chí ít cũng đủ mở một tửu lâu nhỏ, đỡ phải ở ngoài đường lo chuyện nắng mưa, thuê thêm người làm vậy là được rồi”
Nếu được như vậy thật thì cuộc sống hai người sau này cũng không phải lo lắng nữa. Ăn Vội Bát mỳ rồi hắn xin phép hai người ra về. Trước mắt không biết nên về Hắc Hổ Bang Hay là đến Như Ý Lâu giao hai đồ vật. Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đến Hắc Hổ Bang, dù sao qua đó thông báo một tiếng,coi như là xong.
Ngoại đường vắng vẻ, Hôm nay nội cụ đường không có thấy nhị thiếu gia, Nghe Mục Trưởng lão nói thì, chắc là đang đi chỗ của Quận chúa rồi. Khu luyện võ lại náo nhiệt vô cùng, Mọi người đang thi đấu để tuyển chọn ra mười người để tham dự võ hội, dưới 15 tuổi lấy ba người, từ 15 đến 30 lấy bốn người, trên 30 lấy ba người. Hiện tại cũng chỉ là các võ giả và võ đồ dưới ba mươi tuổi tỷ thí với nhau thôi. Trên ba mươi là do bang hội chỉ định.
Tiểu Thất cũng chỉ ghé qua chứ không có ý nán lại lâu, dù sao cũng không có gì quá hứng thú, đối với thực lực mà những người này biểu hiện ra không có gì đáng nói cả. Hàng ngày vẫn như vậy mà thôi. Còn Ngô Thừa Phong tuy chưa gặp qua, nhưng xếp sau Tiêu Dật Lôi thì cũng không quá kỳ vọng. Đặc biệt khi nhìn nhưng người thần bí một chiêu kích sát yêu thú, thì những thứ đang xảy ra trước mắt chẳng thấm vào đâu.
Hắn đang định rời đi thì lại có người nhận ra hắn vội kêu lại
“Ể, Tiểu Thất ngươi về lúc nào vậy?”
Giọng nói lanh lảnh vang lên. Một người không có quan tâm đến Võ hội chỉ có thể là Tiêu Dật Hồng, Hôm nay ăn mặc màu hồng kiểu thục nữ. Nhưng tính cách vẫn vậy hoàn toàn khác biệt từ khi xảy ra sự cố.
“Ngươi đi đâu đây?”
“ Ta đi tìm Nhị Thiếu Gia, có chút việc, nhưng người không có ở đây,Nghe Mục Trưởng lão nói có lẽ đến chỗ của Quận chúa”
Nữ nhân bắt lầu quấn lấy hắn
“Nhị ca của ta cũng thật nhanh tay, Tranh thủ chiếm lấy tình cảm quận chúa. Cũng hơn mấy tên đầu đất ngoài kia suốt ngày điên cuồng tu luyện, Nữ nhân khó mà có cảm tình được”
Thấy Tiểu Thất không hứng thú, quay người bỏ đi, Tiêu Dật Hồng cũng lẽo đẽo theo sau
“Ngươi không ở lại trong phủ mà đi ra ngoài làm gì…
…Đợi ta với”
…
Đám người Triệu Huy, Ngô Lập và Ngô Hà tuy nói là ra ngoài tu luyện nhưng thực sự thì chẳng có tham gia thí luyện nào cả. Thực lực cuãng không có hơn lúc chưa đi là bao nhiêu. Có điều tâm tư thông suốt sau này vẫn có thể tu luyện được. Duy chỉ có Ngô Diệm là thí luyện thực sự, tuy bị thương không nhẹ song có An Mộc và mọi người chăm sóc nên cũng đã đỡ rất nhiều. Có thể tham dự được võ hội.
Người thay đổi lớn nhất có lẽ là Tiêu Dật Hồng, không biết tu vi thế nào nhưng tính cách đã thay đổi nhiều, cười nói và đi lại trên phố, mua sắm quần áo và mấy vận dụng của nữ nhân suốt ngày không có thấy tu luyện điều này trái ngược hoàn toàn so với trước. Không lẽ nàng có hứng thú với tu luyện a. Mỗi ngày đều ăn vận lộng lẫy, hôm thì thùy mị nết na, hôm thì quyến rũ khiêu gợi. Ai Thấy cũng xiêu lòng, nhưng là một tiểu thư lại la cà quán xá cao tầng trong bang mà biết chắc thất vọng lắm.
…
Tiểu Thất thì về sau một hôm, dù đi đường tắt nhưng hắn không có vội vàng, dự tính là về đúng lúc với đoàn nhưng lại lại muộn mất một ngày, từ nhanh lại hóa chậm. Vừa vào thành hắn đã đi tìm một nơi để bán tái liệu yêu thú, Trở lại quán cũ nơi này hắn đã từng bán một lần,
Tên trưởng quầy thấy hắn thì cũng chỉ ngờ ngợ thôi, Người bán tài liệu yêu thú nhiều như vậy sao có thể nhớ hết được cơ chứ. Nhưng bóng dáng tên này có chút quái lạ, lại mang theo một túi đồ lớn, cảnh này có chút quen thuộc. Trưởng quầy vội vã chạy tới chào hỏi
“Ta muốn bán tài liệu yêu thú, Ông xem chỗ này bán được bao nhiêu”
Tiểu Thất lần lượt mang ra các tài liệu, Làm Trưởng quầy ngoác mồm trầm trồ
“Toàn là tài liệu yêu thú cao cấp da Hắc Tinh báo còn nguyên vẹn
“Ồ đây là… Tài liệu của Kim Man Hùng.. loại này mà cậu cũng có … chà chà”
Trưởng quầy suýt xoa. Loại này mấy năm mới có người mang đến, chỉ cần bán ra là sẽ có người dùng giá cao mà mua, đồ quý như vậy lão nhìn Tiểu Thất đánh giá một hồi, ăn mặc rách rưới vậy mà lại mang đến một núi tiền
“Chỗ này rất đáng giá, tài liệu lại không có bị hư hại…
Trưởng quầy nhăn nhó tính toán hồi lâu rồi đưa ra cái giá
“Giá ưu đãi… 2 vạn bạch kim.”
Thật nhiều tiền a là 20000 bạch kim, gấp 6 lần so với lúc trước,Dù biết là lão sẽ kiếm được hơn khoản này, nhưng đó là nguyên tắc của người làm ăn, cũng không nên so đo làm gì. Thiệt hơn một chút cũng chẳng sao cả.
Gật đầu đồng ý, hắn nhận lại một túi tiền lớn rồi ra về. Trưởng quầy mừng ra mặt luôn mồm cảm ơn vì Tiểu Thất ghé thăm, lại mang thêm một khoản lợi nhuận lớn cho lão. Đúng là quý nhân mà, sinh khí cảu hàng sẽ lại tốt lên rồi.
…
Giờ đã nhẹ nhõm, hắn đi tới Thăm Lão lục hỏi thăm một chút, Cửa hàng lão lục hôm nay lại đông khách lạ thường, lại có bóng người to béo đang phụ giúp, người này chính là Tiểu Ngũ a, giờ đang tầm trưa nên rảnh rỗi qua giúp Lão Lục, công việc hạ nhân quanh năm đều như vậy, Tiểu Thất cũng đã đến thế giới này một thời gian, cũng đã đi vài nơi, làm vài việc. Thế giới này rộng lớn nếu cả đời chỉ quanh quẩn trong Bạch Thành cũng là lãng phí. Nhưng đó là quyết định mỗi người hắn không thể áp đặt.
Lặng ngồi xuống một góc ngoài rìa hắn hắng giọng nói lớn
“ Chủ quán cho ta bát mỳ “
Tiểu Ngũ lật đật chạy ra bưng theo tô mỳ, ánh mắt thì lại cúi xuống không muốn nhìn mặt người khác nên không có nhận ra Tiểu Thất. Nhưng như vậy chỉ làm Tiểu Thất có chút thất vọng bèn hắng giọng lớn hơn, lúc này tiểu Ngũ mới lén lút nhìn
“Hóa ra là Tiểu Thất, làm ta hết hồn… ngươi về từ lúc nào vậy”
“Ta cũng mới về thôi, ngươi đang giúp Lão Lục đấy à?”
Tiểu Ngũ cười cười, nụ cười này là nụ cười an phận
“Sắp đến võ hội nên nhiều lữ khách có đến xem, ta tranh thủ giúp lão lục một chút”
Đúng là trong thành không khí của võ hội đang ảnh hưởng rất nhiều, nó khá giống với Tết âm lịch mọi người trong thành cũng nhân dịp này mà trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị ăn uống cho mấy ngày trọng đại. Lão Lục thấy Tiểu Ngũ lại lề mề như vậy liền đi tới
“ Ô là tiểu Thất à! lâu lắm mới thấy ngươi… khà khà”
Tiểu Thất cũng cười đáp lại
“Ta đi làm nhiệm vụ bang hội, Ở Tận Thiên Phổ Thành cũng vừa mới về thôi”
Lão Lục lại thở dài
“Đến tận Thiên Phổ Thành? đường đi cũng gian nan lắm. Ngươi trở về vậy là tốt rồi”
“Về chứ. Ta cũng muốn xem võ hội lần này”
Lão lục gật gù,
“Ngươi về là đúng, Lần Võ Hội này rất đặc biệt, Thành chủ muốn kén rể cho quân chúa. Cửu Huyền Môn cũng nhân dịp này mà tuyển chọn đệ tử. Hai sự kiện lớn như vậy tất nhiên các Thế lực không thể xem thường. Các tinh anh đã trở về gần hết, hiện vẫn đang điên cuồng tu luyện a.“
Tiểu Thất nghe vậy cũng thích thú, ít nhất cũng phải như vậy thì mới có việc mà bàn tán chứ. Nhân tiện hắn đang có một khoản lớn, cho lão lục và Tiểu Ngũ một khoản cũng không có gì.
“Ta cũng mới kiếm được một chút, cho Lão và Tiểu Ngũ một chút, không nhiều nhưng lão cũng làm ăn nhẹ nhàng hơn, Tiểu Ngũ cũng có thể rời bang hội ra phụ giúp lão có người nói chuyện vẫn vui hơn”
Hai người cầm lấy bọc tiền rồi há hốc mồm
“ 5000 bạch kim, ngươi thật là hào phóng nha”
Tiểu Thất cười cười, sắp tới hắn tự do, ra ngoài săn yêu thú cũng không có thiếu tiền.
“Hai người mỗi người một nửa, chí ít cũng đủ mở một tửu lâu nhỏ, đỡ phải ở ngoài đường lo chuyện nắng mưa, thuê thêm người làm vậy là được rồi”
Nếu được như vậy thật thì cuộc sống hai người sau này cũng không phải lo lắng nữa. Ăn Vội Bát mỳ rồi hắn xin phép hai người ra về. Trước mắt không biết nên về Hắc Hổ Bang Hay là đến Như Ý Lâu giao hai đồ vật. Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đến Hắc Hổ Bang, dù sao qua đó thông báo một tiếng,coi như là xong.
Ngoại đường vắng vẻ, Hôm nay nội cụ đường không có thấy nhị thiếu gia, Nghe Mục Trưởng lão nói thì, chắc là đang đi chỗ của Quận chúa rồi. Khu luyện võ lại náo nhiệt vô cùng, Mọi người đang thi đấu để tuyển chọn ra mười người để tham dự võ hội, dưới 15 tuổi lấy ba người, từ 15 đến 30 lấy bốn người, trên 30 lấy ba người. Hiện tại cũng chỉ là các võ giả và võ đồ dưới ba mươi tuổi tỷ thí với nhau thôi. Trên ba mươi là do bang hội chỉ định.
Tiểu Thất cũng chỉ ghé qua chứ không có ý nán lại lâu, dù sao cũng không có gì quá hứng thú, đối với thực lực mà những người này biểu hiện ra không có gì đáng nói cả. Hàng ngày vẫn như vậy mà thôi. Còn Ngô Thừa Phong tuy chưa gặp qua, nhưng xếp sau Tiêu Dật Lôi thì cũng không quá kỳ vọng. Đặc biệt khi nhìn nhưng người thần bí một chiêu kích sát yêu thú, thì những thứ đang xảy ra trước mắt chẳng thấm vào đâu.
Hắn đang định rời đi thì lại có người nhận ra hắn vội kêu lại
“Ể, Tiểu Thất ngươi về lúc nào vậy?”
Giọng nói lanh lảnh vang lên. Một người không có quan tâm đến Võ hội chỉ có thể là Tiêu Dật Hồng, Hôm nay ăn mặc màu hồng kiểu thục nữ. Nhưng tính cách vẫn vậy hoàn toàn khác biệt từ khi xảy ra sự cố.
“Ngươi đi đâu đây?”
“ Ta đi tìm Nhị Thiếu Gia, có chút việc, nhưng người không có ở đây,Nghe Mục Trưởng lão nói có lẽ đến chỗ của Quận chúa”
Nữ nhân bắt lầu quấn lấy hắn
“Nhị ca của ta cũng thật nhanh tay, Tranh thủ chiếm lấy tình cảm quận chúa. Cũng hơn mấy tên đầu đất ngoài kia suốt ngày điên cuồng tu luyện, Nữ nhân khó mà có cảm tình được”
Thấy Tiểu Thất không hứng thú, quay người bỏ đi, Tiêu Dật Hồng cũng lẽo đẽo theo sau
“Ngươi không ở lại trong phủ mà đi ra ngoài làm gì…
…Đợi ta với”
…
Danh sách chương