Đêm đến người ta thường có những suy nghĩ sâu sắc hơn. Đang bơ vơ đi dưới trăng đêm ánh mắt hắn dừng lại ở mội nơi, ngẫm lại cũng có chút khó hiểu. Tiểu Thất lại đi vào ngôi nhà hoang, nơi tam tiểu thư bị nạn. Ánh sáng của ngọn lửa từ từ lan tỏa khắp ngôi nhà hoang, không gian xung quanh vẫn như vậy, những thi thể vẫn nằm đây, lúc này hắn mới để ý kỹ nhũng người bên ngoài trừ một người bị rơi mất đầu, tất cả đều mang khuôn mặt sợ hãi tột độ như có một thứ gì đó thật khủng khiếp đã xẩy ra ở đây.
Thi thể hán tử râu rậm nằm trần chuồng bên trong có chút khác lạ, mặt mũi tái nhợt như bị rút hết sinh khí, phía trước không có gì đặc biệt, Tiểu Thất lật thi thể lại, trên lưng hán tử hiện ra hình xăm mặt quỷ to lớn màu đen, hình dạng giống hệt với hình xăm trước ngực hắn
“Người này là ai?”
Hắn ngồi nhìn hình xăm trên lưng hán tử, không ngừng đạt ra nghi vấn, người này không có bị thương gì nặng, vết thương ở tay cũng thể làm hắn mất mạng được. Âm thầm vận khí dò xét
“Nội khí cũng có thể đi ra bằng chỗ đó nữa sao? Tên này không phải làm chuyện đó quá độ đến mức đột tử chứ”
Hắn đưa bàn tay sờ lên khuôn mặt, dáng vẻ đang rất suy tư, lúc đó chỉ có tam tiểu thư ở đây, hay còn có thêm người khác. Tiểu Thất liếc sang nam nhân mặt trắng ngũ quan xuất huyết trông thật ghê rợn. Loại nội thương này hắn chưa gặp bao giờ. Vội vàng tháo bỏ vài lớp y phục xem thương thế, nhưng trên thân thể người này tuyệt nhiên không có gì bất thường, vận nội khí dò xét hắn nhận ra đôi mắt người này bị hủy hoại nặng, là tổn thương từ bên trong đi ra, không phải ngoại vật tác động
Đặc biệt đáng chú ý hơn là sau lưng nười này cũng có một hình xăm mặt quỷ màu đỏ, giống với Phụng Nghi ở Như Ý Lâu, người đã xăm lên người Tiểu Thất hình xăm này. Không lẽ là hai nam nhân này có xích mích gì đó, tự giải quyết với nhau sao. Nhìn hai người này tu vị chắc cũng không dưới võ giả, vậy mà cũng có lúc lại bỏ mạng ở một nơi thế này a. Lục tìm chút đồ đạc trên những cỗ thi thể hắn tìm được một túi đồ của nam tử mặt trắng,
“Thượng Thủy Phi Vân hành”
Công pháp nghe thật là hay a, có thể đạp mây, lướt trên mặt hồ sao. Tuy chưa phải là phi hành nhưng tốc độ của Phi vân có thể coi như không tồi, hơn nữa có thể tạo ra nhiều biến thể, tùy địa hình. Hắn đọc qua cũng có chút thú vị, Công pháp này của một tên hoa tặc tên là Bách Diện sáng tạo ra, do bản thân hắn luôn đi tìm nữ nhân để giải quyết nỗi buồn, và nghề nghiệp chính là một tên trộm bảo nên lúc nào cũng bị người ta truy đuổi. Loại người này lại có thể tự nghĩ ra công pháp lợi hại như vậy. Rảnh rỗi luyện môn này cũng được, Phương pháp vận nội khí sử dụng ghi trong cuốn này không khó để tham ngộ, loại công pháp này dẫn nội khí vào đôi chân tăng tốc độ di chuyển, luyện đến cực hạn có thể chạy trên mặt nước chỉ cần có điểm tựa thì vẫn có thể chạy. Đúng là loại hắn đang muốn học.
Trong túi đồ còn một ít ngân châm nhỏ li ti. Dùng tạm của tên này cũng được. Hắn xem xét một hồi không còn gì nữa rồi li khai. Nhưng thi thể này người ta sẽ sớm phát hiện ra thôi, hắn không cần phải thiêu hủy. Tam tiểu thư ở đây lâu như vậy có lẽ biết một chút tình hình a. Nhưng dường như người đó không muốn kể lại chuyện xảy ra lúc đấy. Có thể vì sợ hãi hay vì lý do nào khác. Đối với nữ nhân này hắn có cảm giác không tự nhiên khi đối mặt a.
Ngước lên thiên không, Khẽ thở dài Tiểu Thất đi một vòng nữa rồi mới trở về nhà kho của Thiên Phổ Các. Hôm nay hắn gặp người có cùng hình xăm, nhưng xem ra thế lực này làm nhưng chuyện không phải tốt đẹp gì, hà hiếp nữ nhân, giết người cướp của…Không ngờ bản thân mình lại đang vướng vào đám người này
…
Sáng sớm hắn đã cùng với thiếu niên tên Ưng Mộc rời đến Vũ gia. Dù sao hắn vẫn còn công việc dựng lôi đài, nếu hai huynh đệ họ gặp nhau hắn cũng đỡ một mối lo. Từ giờ có thể tự do đi tìm cái địa phương kỳ bí đó rồi
Vũ gia sáng sớm không ít đệ tử đã dậy tu luyện, tập buối sáng rất có lợi a, linh khí tốt hơn so với các thời điểm khác trong ngày. Người lạ như Ưng Mộc hiển nhiên không có được vào dễ dàng a. Cũng May hai tên gác cổng nhận ra Tiểu thất nên mới cho hắn đi theo. Nhưng Vũ lão đầu có vể hơi khó tính một chút, nếu đã nhận là vào đây làm việc thì không thể ngồi chơi a
Dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi, công việc Tiểu Thất có thể làm ngang với hai người được. Nhìn hắn một mình kéo xe, hay nhũng lúc hắn nâng hai khối Hắc Thạch làm người ta há hốc mồm, không chỉ là mấy người làm công mà mấy tên đệ tử đang luyện công cũng phải dừng lại, nhìn hắn. Cảnh hắn mình trần, vung búa đập tan mảng Hắc Thạch, giữa trời nắng sao mà mê người vậy. Những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên làm mấy đệ tử không khỏi nuốt nước bọt
“Kẻ đó là ai mà khí lực mạnh vậy”
“Người làm công thôi sao? Có phô trương quá không”
“Khí chất nam nhân, thực sự quyến rũ a”
Cứ như vậy họ bàn tán về một kẻ làm công trong giờ ăn trưa, tin đồn này khiến người ta tò mò không ít, nhất là mấy nữ đệ tử a. Một số kẻ khác lại có chút ghen tị muốn tìm đến hắn gây sự.
…
An Mộc vẫn như hôm qua, lại mang đồ ăn đến sau giờ ăn chính của Vũ Gia. Nhìn thấy Tiểu Thất đang vẫy tay, bước chân có chút khẩn trương hơn, càng đi lại gần ánh mắt nàng lại bị dẫn dụ đến người đứng bên cạnh Tiểu Thất, Người này từ lúc mất đi phụ, mẫu vẫn là do người này luôn chăm sóc, bảo vệ cho nàng.
Khuôn mặt thiếu niên có chút hốc hác, người dong dỏng cao gầy quần áo có chút đơn giản, nhưng hoưi rộng so với cơ thể. Ánh mắt có chút xúc động khẽ mỉm cười,
“ An Mộc!”
Thiếu niên vội cất tiếng chạy đến bên người An Mộc, nước mắt có chút rưng rưng. Hai tay ôm lấy người nữ nhân vào lòng, nữ nhân im lặng khó mắt có chút ướt ấp úng
“Ưng Mộc…, là huynh thật sao?”
Bằng giọng sụt sùi thiếu niên trả lời
“là Ưng Mộc…, ca ca của muội đây”
“ Muội tưởng… sẽ không còn gặp lại huynh nữa”
Thiếu niên ngước mặt lên, hít một hơi dài
“Không sao… ta vẫn ở đây. Từ giờ ta sẽ không xa An Mộc nữa”
Hai người ôm nhau một lúc, Chợt nhớ ra chỗ này vẫn có người,khẽ lau nước mắt, vội quay sang chỗ Tiểu Thất,
“Ca Ca,… xin hãy nhận một lạy của huynh muội Ưng Mộc, không có ca ca, hai huynh muội chắc chắn không có cơ hội tương phùng như thế này”
Tiểu Thất vốn không thích kiểu này. Vội bảo hai người đứng lên. Hai người đã gặp nhau vậy Nhìn cảnh này hắn cũng có một chút vui vẻ trong lòng a. Dù sao cũng làm một việc tốt. Hơn nữa hắn cũng có cảm tình với hai người này
“Đã gọi ta là ca ca, sao phải thi lễ như vậy…
Hắn hít một hơi dài, cười với hai huynh muội
“Hai ngươi chắc… có nhiều chuyện phải nói với nhau.. Cứ tự nhiên đi”
Tiểu Thất xách hai thùng thức ăn lại chỗ đám người làm, để cho hai huynh muội An Mộc một góc tâm sự a. Dù sao hắn cũng chưa có ăn gì từ sáng rồi, tu luyện giả không ăn cũng không sao, nhưng có thức ăn mà không ăn vậy có chút không hợp lý.
Mọi chuyện đang êm đẹp thì, từ xa có một nhóm 6 người đang rảo bước đi lại phía này. Cách ăn mặc là của đệ tử Vũ gia rồi, nhưng xem vẻ mặt không có giống có ý tốt a. Không biết có chuyện gì, đi qua chỗ hai huynh muội đang trò chuyện, một gã to béo, mặt phúng phính đung đưa theo từng bước chân chợt dừng ánh mắt lên người An Mộc
“Ay yoo.. Ở đây mà cũng có mội tiểu mỹ nhân a”
Đám người cũng lập tức dừng lại đảo mắt qua. Nam tử to béo tiến lại gần đưa tay sờ lên đầu An Mộc thích thú cười nói
“Khà khà, theo ta về làm vợ bé đi, ta không có để ngươi chịu thiệt đâu”
Cái miệng hắn cười to quá, răng lại thưa nên không giữ được ý tứ, nước miếng chảy ra. An Mộc giật mình túm chặt lấy tay vị ca ca của mình, ánh mắt như muốn nhắn nhủ Ưng Mộc không nên gây chuyện.
Nhưng vừa mới gặp lại muội mội, lại nhìn nàng bị người khác khi dễ như vậy, phận làm ca ca sao có thể để yên. Hắn suýt chút nữa mất đi người thân duy nhất may mắn mới gặp lại, giờ đây sao có thể bỏ mặc người khác gây khó dễ chứ. Ưng Mộc bất giác nổi giận hắn, siết chặt nắm đấm, giáng cho cái tên dám trêu ghẹo muội muội của hắn,
“ Tên hỗn”
Nhưng đệ tử vũ gia đâu phải tay vừa, một quyền này của một tên phàm nhân sao có thể làm hắn lo lắng chứ. Tai phải kẽ nắm lấy tay Ưng Mộng kéo hắn ngã về phía tước rồi tung một quyền vào chấn thủy làm Ưng Mộc choáng váng khụy xuống
Tên đệ tử thấy vậy nhếch mép khinh thường,
“Hừ...Chỉ là một tên phế vật”
An Mộc vội ôm lấy Ưng Mộc lúc này đang nhăn nhó ôm lấy bụng dường như đang phải chịu đau ghê lắm, nói không nên lời. An Mộc nhìn sang thiếu niên to béo, ánh mắt cầu khẩn
“ Xin … xin công tử bỏ qua cho chúng tôi”
Thiếu niên to béo khoanh tay trước ngực lại cười lớn có chút đắc ý, mấy gã xung quanh cũng nhéch mép lười biếng ra mặt, lặng lẽ xem trò vui
“Bỏ qua ư, cũng được thôi… Nàng theo ta làm vợ bé nhỏ … ta sẽ bỏ qua cho anh rể”
Ưng Mộc nén đau nhìn An Mộc lắc lắc cái đầu. Rồi nhìn tên to béo trước mặt đầy oán hận. Thiếu niên to béo thấy vậy lền hung hăng đạp thêm một cái lên ngươi Ưng mộc làm hắn ngã ra sau.
“Không đồng ý thì ta sẽ đánh tên này thành đầu heo đấy”
An Mộc bất đắc dĩ ấp úng đáp
“Ta … ta có ý trung nhân rồi”
Tên nam tử to béo ngạc nhiên có chút suy nghĩ, nhưng nghe tiếng cười khẩy của mấy người đằng sau hắn lại có chủ ý khác, tiếp tục nhìn đời bằng nửa con mắt hung hăng quát lớn
“Người đó là ai, gọi hắn ra đây. Ta muốn xem gã đó có tài cán gì”
An Mộc nhìn ca ca đang nhăn nhó nằm trên mặt đất vội lấm lép nhìn sang phía đám người làm công tìm kiếm một hình bóng. Nam tử to béo thấy An Mộc 10 phần thì 9 phần đang nói dối lừa gã. Dù gã có đẹp trai như vậy cũng không nên nói lời phũ phàng thế chứ
“Nàng không lừa được ta đâu…ta sẽ đánh tên này thành đầu heo”
Chưa kịp nghe lời giải thích thì hắn đã nhảy tới chỗ Ưng Mộc tung quyền tới tấp vào mặt. Nhưng Ông tác giả đã ngăn cản sự việc này bằng cách cho Tiểu Thất xuất hiện kịp thời
Quyền chưa vung tới nơi thì cổ tay gã nam tử to béo truyền tớ một cảm giác đau đớn, một vết thâm ngay sau đó xuất hiện. Hắn Hốt hoảng nhìn quanh trước sự bàng hoàng của mọi người vột hét lớn
“Là tên nào đánh lén ta?”
Ánh mắt hắn đảo quanh rồi dừng lại chỗ người làm công. Mội gã nam tử có chút phong trần tóc mai bay phất phơ trong gió đang tiếng lại chỗ của hắn, tay vẫn đang tung hứng vài viên đá nhỏ
Thi thể hán tử râu rậm nằm trần chuồng bên trong có chút khác lạ, mặt mũi tái nhợt như bị rút hết sinh khí, phía trước không có gì đặc biệt, Tiểu Thất lật thi thể lại, trên lưng hán tử hiện ra hình xăm mặt quỷ to lớn màu đen, hình dạng giống hệt với hình xăm trước ngực hắn
“Người này là ai?”
Hắn ngồi nhìn hình xăm trên lưng hán tử, không ngừng đạt ra nghi vấn, người này không có bị thương gì nặng, vết thương ở tay cũng thể làm hắn mất mạng được. Âm thầm vận khí dò xét
“Nội khí cũng có thể đi ra bằng chỗ đó nữa sao? Tên này không phải làm chuyện đó quá độ đến mức đột tử chứ”
Hắn đưa bàn tay sờ lên khuôn mặt, dáng vẻ đang rất suy tư, lúc đó chỉ có tam tiểu thư ở đây, hay còn có thêm người khác. Tiểu Thất liếc sang nam nhân mặt trắng ngũ quan xuất huyết trông thật ghê rợn. Loại nội thương này hắn chưa gặp bao giờ. Vội vàng tháo bỏ vài lớp y phục xem thương thế, nhưng trên thân thể người này tuyệt nhiên không có gì bất thường, vận nội khí dò xét hắn nhận ra đôi mắt người này bị hủy hoại nặng, là tổn thương từ bên trong đi ra, không phải ngoại vật tác động
Đặc biệt đáng chú ý hơn là sau lưng nười này cũng có một hình xăm mặt quỷ màu đỏ, giống với Phụng Nghi ở Như Ý Lâu, người đã xăm lên người Tiểu Thất hình xăm này. Không lẽ là hai nam nhân này có xích mích gì đó, tự giải quyết với nhau sao. Nhìn hai người này tu vị chắc cũng không dưới võ giả, vậy mà cũng có lúc lại bỏ mạng ở một nơi thế này a. Lục tìm chút đồ đạc trên những cỗ thi thể hắn tìm được một túi đồ của nam tử mặt trắng,
“Thượng Thủy Phi Vân hành”
Công pháp nghe thật là hay a, có thể đạp mây, lướt trên mặt hồ sao. Tuy chưa phải là phi hành nhưng tốc độ của Phi vân có thể coi như không tồi, hơn nữa có thể tạo ra nhiều biến thể, tùy địa hình. Hắn đọc qua cũng có chút thú vị, Công pháp này của một tên hoa tặc tên là Bách Diện sáng tạo ra, do bản thân hắn luôn đi tìm nữ nhân để giải quyết nỗi buồn, và nghề nghiệp chính là một tên trộm bảo nên lúc nào cũng bị người ta truy đuổi. Loại người này lại có thể tự nghĩ ra công pháp lợi hại như vậy. Rảnh rỗi luyện môn này cũng được, Phương pháp vận nội khí sử dụng ghi trong cuốn này không khó để tham ngộ, loại công pháp này dẫn nội khí vào đôi chân tăng tốc độ di chuyển, luyện đến cực hạn có thể chạy trên mặt nước chỉ cần có điểm tựa thì vẫn có thể chạy. Đúng là loại hắn đang muốn học.
Trong túi đồ còn một ít ngân châm nhỏ li ti. Dùng tạm của tên này cũng được. Hắn xem xét một hồi không còn gì nữa rồi li khai. Nhưng thi thể này người ta sẽ sớm phát hiện ra thôi, hắn không cần phải thiêu hủy. Tam tiểu thư ở đây lâu như vậy có lẽ biết một chút tình hình a. Nhưng dường như người đó không muốn kể lại chuyện xảy ra lúc đấy. Có thể vì sợ hãi hay vì lý do nào khác. Đối với nữ nhân này hắn có cảm giác không tự nhiên khi đối mặt a.
Ngước lên thiên không, Khẽ thở dài Tiểu Thất đi một vòng nữa rồi mới trở về nhà kho của Thiên Phổ Các. Hôm nay hắn gặp người có cùng hình xăm, nhưng xem ra thế lực này làm nhưng chuyện không phải tốt đẹp gì, hà hiếp nữ nhân, giết người cướp của…Không ngờ bản thân mình lại đang vướng vào đám người này
…
Sáng sớm hắn đã cùng với thiếu niên tên Ưng Mộc rời đến Vũ gia. Dù sao hắn vẫn còn công việc dựng lôi đài, nếu hai huynh đệ họ gặp nhau hắn cũng đỡ một mối lo. Từ giờ có thể tự do đi tìm cái địa phương kỳ bí đó rồi
Vũ gia sáng sớm không ít đệ tử đã dậy tu luyện, tập buối sáng rất có lợi a, linh khí tốt hơn so với các thời điểm khác trong ngày. Người lạ như Ưng Mộc hiển nhiên không có được vào dễ dàng a. Cũng May hai tên gác cổng nhận ra Tiểu thất nên mới cho hắn đi theo. Nhưng Vũ lão đầu có vể hơi khó tính một chút, nếu đã nhận là vào đây làm việc thì không thể ngồi chơi a
Dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi, công việc Tiểu Thất có thể làm ngang với hai người được. Nhìn hắn một mình kéo xe, hay nhũng lúc hắn nâng hai khối Hắc Thạch làm người ta há hốc mồm, không chỉ là mấy người làm công mà mấy tên đệ tử đang luyện công cũng phải dừng lại, nhìn hắn. Cảnh hắn mình trần, vung búa đập tan mảng Hắc Thạch, giữa trời nắng sao mà mê người vậy. Những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên làm mấy đệ tử không khỏi nuốt nước bọt
“Kẻ đó là ai mà khí lực mạnh vậy”
“Người làm công thôi sao? Có phô trương quá không”
“Khí chất nam nhân, thực sự quyến rũ a”
Cứ như vậy họ bàn tán về một kẻ làm công trong giờ ăn trưa, tin đồn này khiến người ta tò mò không ít, nhất là mấy nữ đệ tử a. Một số kẻ khác lại có chút ghen tị muốn tìm đến hắn gây sự.
…
An Mộc vẫn như hôm qua, lại mang đồ ăn đến sau giờ ăn chính của Vũ Gia. Nhìn thấy Tiểu Thất đang vẫy tay, bước chân có chút khẩn trương hơn, càng đi lại gần ánh mắt nàng lại bị dẫn dụ đến người đứng bên cạnh Tiểu Thất, Người này từ lúc mất đi phụ, mẫu vẫn là do người này luôn chăm sóc, bảo vệ cho nàng.
Khuôn mặt thiếu niên có chút hốc hác, người dong dỏng cao gầy quần áo có chút đơn giản, nhưng hoưi rộng so với cơ thể. Ánh mắt có chút xúc động khẽ mỉm cười,
“ An Mộc!”
Thiếu niên vội cất tiếng chạy đến bên người An Mộc, nước mắt có chút rưng rưng. Hai tay ôm lấy người nữ nhân vào lòng, nữ nhân im lặng khó mắt có chút ướt ấp úng
“Ưng Mộc…, là huynh thật sao?”
Bằng giọng sụt sùi thiếu niên trả lời
“là Ưng Mộc…, ca ca của muội đây”
“ Muội tưởng… sẽ không còn gặp lại huynh nữa”
Thiếu niên ngước mặt lên, hít một hơi dài
“Không sao… ta vẫn ở đây. Từ giờ ta sẽ không xa An Mộc nữa”
Hai người ôm nhau một lúc, Chợt nhớ ra chỗ này vẫn có người,khẽ lau nước mắt, vội quay sang chỗ Tiểu Thất,
“Ca Ca,… xin hãy nhận một lạy của huynh muội Ưng Mộc, không có ca ca, hai huynh muội chắc chắn không có cơ hội tương phùng như thế này”
Tiểu Thất vốn không thích kiểu này. Vội bảo hai người đứng lên. Hai người đã gặp nhau vậy Nhìn cảnh này hắn cũng có một chút vui vẻ trong lòng a. Dù sao cũng làm một việc tốt. Hơn nữa hắn cũng có cảm tình với hai người này
“Đã gọi ta là ca ca, sao phải thi lễ như vậy…
Hắn hít một hơi dài, cười với hai huynh muội
“Hai ngươi chắc… có nhiều chuyện phải nói với nhau.. Cứ tự nhiên đi”
Tiểu Thất xách hai thùng thức ăn lại chỗ đám người làm, để cho hai huynh muội An Mộc một góc tâm sự a. Dù sao hắn cũng chưa có ăn gì từ sáng rồi, tu luyện giả không ăn cũng không sao, nhưng có thức ăn mà không ăn vậy có chút không hợp lý.
Mọi chuyện đang êm đẹp thì, từ xa có một nhóm 6 người đang rảo bước đi lại phía này. Cách ăn mặc là của đệ tử Vũ gia rồi, nhưng xem vẻ mặt không có giống có ý tốt a. Không biết có chuyện gì, đi qua chỗ hai huynh muội đang trò chuyện, một gã to béo, mặt phúng phính đung đưa theo từng bước chân chợt dừng ánh mắt lên người An Mộc
“Ay yoo.. Ở đây mà cũng có mội tiểu mỹ nhân a”
Đám người cũng lập tức dừng lại đảo mắt qua. Nam tử to béo tiến lại gần đưa tay sờ lên đầu An Mộc thích thú cười nói
“Khà khà, theo ta về làm vợ bé đi, ta không có để ngươi chịu thiệt đâu”
Cái miệng hắn cười to quá, răng lại thưa nên không giữ được ý tứ, nước miếng chảy ra. An Mộc giật mình túm chặt lấy tay vị ca ca của mình, ánh mắt như muốn nhắn nhủ Ưng Mộc không nên gây chuyện.
Nhưng vừa mới gặp lại muội mội, lại nhìn nàng bị người khác khi dễ như vậy, phận làm ca ca sao có thể để yên. Hắn suýt chút nữa mất đi người thân duy nhất may mắn mới gặp lại, giờ đây sao có thể bỏ mặc người khác gây khó dễ chứ. Ưng Mộc bất giác nổi giận hắn, siết chặt nắm đấm, giáng cho cái tên dám trêu ghẹo muội muội của hắn,
“ Tên hỗn”
Nhưng đệ tử vũ gia đâu phải tay vừa, một quyền này của một tên phàm nhân sao có thể làm hắn lo lắng chứ. Tai phải kẽ nắm lấy tay Ưng Mộng kéo hắn ngã về phía tước rồi tung một quyền vào chấn thủy làm Ưng Mộc choáng váng khụy xuống
Tên đệ tử thấy vậy nhếch mép khinh thường,
“Hừ...Chỉ là một tên phế vật”
An Mộc vội ôm lấy Ưng Mộc lúc này đang nhăn nhó ôm lấy bụng dường như đang phải chịu đau ghê lắm, nói không nên lời. An Mộc nhìn sang thiếu niên to béo, ánh mắt cầu khẩn
“ Xin … xin công tử bỏ qua cho chúng tôi”
Thiếu niên to béo khoanh tay trước ngực lại cười lớn có chút đắc ý, mấy gã xung quanh cũng nhéch mép lười biếng ra mặt, lặng lẽ xem trò vui
“Bỏ qua ư, cũng được thôi… Nàng theo ta làm vợ bé nhỏ … ta sẽ bỏ qua cho anh rể”
Ưng Mộc nén đau nhìn An Mộc lắc lắc cái đầu. Rồi nhìn tên to béo trước mặt đầy oán hận. Thiếu niên to béo thấy vậy lền hung hăng đạp thêm một cái lên ngươi Ưng mộc làm hắn ngã ra sau.
“Không đồng ý thì ta sẽ đánh tên này thành đầu heo đấy”
An Mộc bất đắc dĩ ấp úng đáp
“Ta … ta có ý trung nhân rồi”
Tên nam tử to béo ngạc nhiên có chút suy nghĩ, nhưng nghe tiếng cười khẩy của mấy người đằng sau hắn lại có chủ ý khác, tiếp tục nhìn đời bằng nửa con mắt hung hăng quát lớn
“Người đó là ai, gọi hắn ra đây. Ta muốn xem gã đó có tài cán gì”
An Mộc nhìn ca ca đang nhăn nhó nằm trên mặt đất vội lấm lép nhìn sang phía đám người làm công tìm kiếm một hình bóng. Nam tử to béo thấy An Mộc 10 phần thì 9 phần đang nói dối lừa gã. Dù gã có đẹp trai như vậy cũng không nên nói lời phũ phàng thế chứ
“Nàng không lừa được ta đâu…ta sẽ đánh tên này thành đầu heo”
Chưa kịp nghe lời giải thích thì hắn đã nhảy tới chỗ Ưng Mộc tung quyền tới tấp vào mặt. Nhưng Ông tác giả đã ngăn cản sự việc này bằng cách cho Tiểu Thất xuất hiện kịp thời
Quyền chưa vung tới nơi thì cổ tay gã nam tử to béo truyền tớ một cảm giác đau đớn, một vết thâm ngay sau đó xuất hiện. Hắn Hốt hoảng nhìn quanh trước sự bàng hoàng của mọi người vột hét lớn
“Là tên nào đánh lén ta?”
Ánh mắt hắn đảo quanh rồi dừng lại chỗ người làm công. Mội gã nam tử có chút phong trần tóc mai bay phất phơ trong gió đang tiếng lại chỗ của hắn, tay vẫn đang tung hứng vài viên đá nhỏ
Danh sách chương