Sáng hôm sau, sau khi tu luyện nội khí, dẫn khí chạy vòng quanh trong cơ thể vài lượt hắn thấy sảng khoái hơn chút rồi. Tu luyện giả chính là tu nội khí, giờ hắn đã ngộ ra phương pháp vậy sao không vui mừng chứ

Đang đi ra khỏi viện thì hắn thấy phòng của Mộng Lăng đã mở cửa. Thường ngày chỉ đóng của, không lẽ người của Lăng Gia đã đến đón rồi sao? Đi tới gần vẫn nghe tiếng cuộc trò chuyện, Hắn nhác thấy Lăng Thiên và một tên hầu, vội né sang một bên, Hắn không muốn gắp tên này lắm, nên ra đứng ngoài nghe họ nói chuyện

“ Tỷ Tỷ là ta đến trễ… mấy ngày này tỷ phải chịu khổ rồi”

Mộng Lăng quay lại, khuôn mặt làm Lăng Thiên và tên hầu có chút hoảng lọan nhất thời, Điều này khiến Mộng Lăng có chút xấu hổ, vội ngoảnh sang chổ khác. Lăng thiên lấy lại bình tĩnh ngay sau đó

“Ta nghe tin tỷ gặp nạn, nên vội vã đến đây…”

“Cha vẫn khỏe chứ,? chuyện trong Lăng gia có ổn không?”

Lăng Thiên cũng quay sang chỗ khác, ánh mặt đảo qua vài lượt như đang toan tính gì đó

“Mọi chuyện không ổn lắm dạo này cha đang bế quan,các vị sư thúc cũng ra ngoài làm việc, dạo này đan dược bán hơi ít…nên … haiz”

Lăng thiên khẽ thở dài cứ như là mọi chuyện đang khó khăn lắm vậy

“ Đệ có mang một lọ đan dược trị nội thương Phục Tâm đan, và Phục Nhan hoàn đến đây… “

Khẽ vung tay ra hiệu cho tên hầu cận, đưa thuốc qua cho nàng, Tay tên hầu cận có vẻ run run, không biết hắn run vì dung mạo của Mộng Lăng hay vì lý do khác…

“Tạm thời để tỷ chịu khổ một vài ngày nữa, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi đệ sẽ đưa tỷ về. Tỷ dùng đan dược này trị thương, đảm bảo mấy ngày thôi sẽ lại như xưa. Về Nhà lúc này mọi người sẽ có chút lo lắng a..”

Lăng Thiên lấm lép nhìn Thấy Mộng Lăng chỉ cầm lọ đan dược chưa có uống

“Đan dược này uống sớm ngày nào hay ngày đấy, Võ Hội Ba Năm sắp tới rồi, nghe cha nói Cửu Huyền Môn còn đến Tham dự, chọn đệ tử nữa. Tỷ mau bình phục còn tham gia Võ Hội, giành lấy vinh quang cho gia tộc nữa chứ..”

Nghe Thấy Cửu Huyền Môn, Trong lòng Mộng Lăng không khỏi xúc động, vội cầm lấy một viên đan dược nuốt xuống. Lăng Thiên Thấy vậy liền mỉm cười, nụ cười hắn sao vẫn có thể hồn nhiên đến vậy

“ Tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, mai đệ lại đến, Giờ Phải đệ phải về Lăng Phủ làm việc rồi”

Thấy Hắn đã đứng lên, Mộng Lăng nghẹn ngào

“ Cảm ơn đệ! Lăng Thiên… Đệ phải vất vả rồi”

Hắn cúi đầu đáp lại rồi ra về, Tiểu Thất lúc này mới đi vào, Nghe cuộc nói chuyện có vẻ cái Tên

Lăng Thiên cũng quan tâm đến vị tỷ tỷ của hắn lắm chứ, không có giống cách đối đãi với hạ nhân a

“Vậy là ngươi không có trở về Lăng gia sao?”

Tiểu Thất cảm thán, rồi quay lại chỗ Mộng Lăng, nàng không có đáp lại, Thay vào đó là bộ mặt có chút nhăn nhó, dường như đang rất khó chịu. Thấy nàng có chút vô lực không ngồi vững vậy hắn lập tức tới gần đỡ lấy người Mộng Lăng.

“Ngươi… ngươi bị làm sao vậy…Này”

Mộng Lăng thở dốc, khỏe miệng có một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống

“ Tiểu Thất ta… đau quá… Ta...”

Chuyện này là sao, rõ ràng thương thế đã khỏi rồi mà. Cớ sao lại phát tác cơ chứ, Đang hoang mang thì một bàn tay nhỏ nắm lấy tay của hắn, đôi mắt nàng rưng nước mắt nhìn hắn. Miệng mấp máy không nên lời, máu trào ra càng nhiều hơn.

“Ngươi chịu khó một lát, ta đi gọi y sư”

Hắn đỡ nàng dựa vào góc giường rồi lao vút ra ngoài, rất nhanh trở lại với một y sư trên vai

“Nàng bị làm sao vậy y sư”

Y sư vội kiểm tra ngoại quan, kết hợp với chẩn mạch, Lắc đầu nói

" Là bị nội thương, xuất huyết bên trong..."

Vội vàng cầm lọ đan dược trên giuờng y sư khẽ đưa lên mũi ngửi

“Đan dược này là của ngươi mang đến sao”

“Không phải ta”

Y sư trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng.

“Nếu dùng thuốc này thì hỏng rồi, Phục Tâm đan này dược tính quá mạnh, Bình thường thì võ giả dùng sẽ tăng nội khí rất nhiều. Nhưng thể trạng vị cô nương này vẫn còn quá yếu, không chịu được dược lực. Giờ nội khí bạo phát không thoát được ra ngoài,lục phủ ngũ tạng sẽ dần bị tổn thương nặng, đan điền bị hỏng khó mà tiếp tục tu luyện”

“Vậy có cách nào cứu được không?”

“Phải nghĩ cách giải phóng nội khí ra ngoài may ra giữ được tính mạng a”

Hút nội khí sao, không có công pháp đó a, nhưng hắn cầm đến Tử Nguyện Phi Hoàn, hi vọng nó vần có tác dụng hút nội khí, Một tay hắn nắm lấy tay Mộng Lăng, còn Tử nguyện phi hoàn để vào tay còn lại của Mộng Lăng, Tập chung tinh thần dẫn động nội khí qua vào cơ thể nàng rồi sẽ truyền qua tay bên kia tới Phi Hoàn. Một màn trị liệu này đến y sư cũng không hiểu được truyện gì đang diễn ra, Chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn Hắn làm

Có “lỗ hổng” giải phóng nộ khí, Cơ thể Mộng Lăng đã ổn định trở lại. Y sư kiểm tra xong cũng gật đầu, không ngờ cách này của Tiểu Thất lại có hiệu quả

“Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Tĩnh dưỡng một lát sẽ ổn thôi, có điều... đan điền bị tổn thương sau này cũng không thể tu luyện lên cảnh giới cao hơn “

Tiểu Thất gật đầu. Giữ được mạng là tốt rồi. Y sư nhìn sang gói thuốc bên cạnh tò mò mở ra ngủi thử.

“Đây là thuốc gì, là cậu mang đến sao”

“Cái này không phải ta, mà là người nhà nàng ấy mang tới thấy bảo là Phục Nhan hoàn”

Y sư chợt nhớ ra, nhưng cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt

“Thì ra là ngươi của Lăng gia, có điều dùng thuốc kiểu này không giống y đức của người chuyên bán đan dược a, Nếu không muốn nói có chút nhẫn tâm”

Tiểu Thất nghe vậy có chút hoài nghi

“Ý của Y sư là?”

“Bị Nội thương mà vẫn cho dùng Phục Tâm đan, cho là nhầm lẫn cũng được nhưng lấy mấy thứ bột linh tinh pha lẫn vào nhau rồi gọi đó là Phục nhan đan có vẻ hơi quá. Thuốc này mà bôi lên chỉ gây ngứa, nhiễm trùng mà thôi, Uống vào làm cơ thể nổi mần đỏ, ngứa ngáy khó chịu như bị ngàn coi kiến đốt vậy”

Lắc đầu ngao ngán, Y sư nói vài câu với Tiểu Thất rồi đi ra khỏi phòng. Hóa ra Lăng thiên lại âm độc thế ư, hạ độc ngay với người thân của mình…Phen này không đi Lăng gia làm rõ không được.



“Lăng thiếu gia, như vậy có chút tàn nhẫn a”

“Ngươi sợ gì chứ, qua ngày hôm này không còn Lăng Mộng đại danh đỉnh đỉnh nữa.

Từ giờ ta mới chính là đệ nhất thiên tài ở Lăng gia”

Hai người đang ở trên đường nhưng không có chut giữ miệng a, cũng phải thôi Tây thành mắc mớ gì đến Lăng gia chứ.

“Ngộ nhỡ người đó không chết thì sao? Việc này gia chủ mà biết thì…”

Lăng Thiên lắc đầu

“Ngươi sợ cái gì chứ… Cô ta không dám về Lăng gia nữa đâu, Tu vi bị phế, cả người nhìn có chỗ nào giống người đâu. Cha ta muốn nhận cũng khó lắm…Nếu cô ta chết thật thì đây là Tây Thành địa bàn Hắc Hổ Bang, Họ mới là người mà người khác nên nghi ngờ”

“Thiếu gia quả là độc thật”

Lăng thiên đắc ý

“Vô độc bất trượng phu, ngươi cứ trung thành với ta là được, ta không có bạc đãi đâu”

Nghe được câu truyện này, Nam tử cầm quạt ngồi quán nước gần đó mỉm cười, Dường như đã biết trước Hai người Lăng thiên và tên hầu cận sẽ qua đây. Nên có ý ngồi chờ

“Vô độc bất trượng phu! cái tên Lăng Thiên cũng hơi độc thật, chỉ bảo hắn đến “ghé thăm” một chút vậy mà lại có gan hại cả tỷ tỷ của mình, hừm…vậy càng tốt cho ta”

Giờ chỉ cần tên hạ nhân kia ra khỏi y quán là ta có thể ra mặt đổ thêm dầu vào lửa rồi…Lăng gia sẽ có chút loạn nhưng chưa đủ để táng gia bại sản. Muốn kế hoạch của ta có thêm phần đặc sắc thì vụ này nên làm a.

Chốc chốc lại ve phẩy quạt ngước lên trời đang đắc ý thì một bóng ảnh đến gần hắn nói một câu làm hắn biến sắc, có chút bất ngờ.

“Đại ca ta đã trở về rồi sao”

“Cũng phải a đã lâu lắm rồi kể từ lúc hắn rời đi. Tốt nhất người đừng xen vào chuyện của ta”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện