Edit: Nguyễn Thảo Beta: Sakura Từ xưa Nam Cương được gọi là vùng đất man di; phong tục, dân tình rất khác với Trung Nguyên. Trong biên giới Nam Cương có rất nhiều độc trùng, độc thảo, loài chim và thú dữ, dân chúng yêu thích võ thuật, sống theo tập tục truyền thống, dũng mãnh; nhiều người Trung Nguyên trốn tránh e sợ họ còn không kịp. Ngàn năm trước Nam Cương và Trung Nguyên vốn là một khối, xa xưa gọi là Quỳ Châu. Cuối đời Tiền triều, vương thất Nam Chiếu nổi dậy thành lập nước Nam Chiếu. Về sau thái tổ thành lập Đại Sở, nam chinh bắc chiến, chinh chiến cả đời. Đợi đến lúc Thái Tông bình định xong thì Nam Chiếu lập quốc sớm đã hơn trăm năm, nền tảng ổn định, mà Trung Nguyên sau nhiều thập kỷ chinh chiến cũng cần khôi phục nguyên khí gấp. Từ đó, trên bản đồ Nam Cương chính thức độc lập với Đại Sở.

Toái Tuyết quan nằm ở giữa Nam Cương và vùng biên giới Vĩnh Châu của Đại Sở, mặc dù lúc chiến tranh hay hai nước hòa nhau thì dân chúng ở vùng biên giới vẫn trao đổi buôn bán qua lại như cũ. Phía sau Toái Tuyết quan ba mươi dặm là Tiểu thành Vĩnh Lâm, ở đây đôi lúc sẽ gặp phải người Nam Cương với trang phục kỳ lạ ra vào. Thành Vĩnh Lâm không lớn, bởi vì sát biên giới châu phủ Vĩnh Châu, cũng cách thành Vĩnh Châu hai trăm dặm, cho nên hình như cũng không phồn hoa. Ngoại trừ những người hỗn tạp nổi bật trong đám người, thì chính là những người ăn mặc và đeo đồ trang sức của dân tộc khác, ở đây giống như một trấn nhỏ bình thường. Diệp Ly đứng trên đường phố không rộng lắm, nhìn mọi người qua lại với dáng vẻ khoan thai, trong lòng cười nhạt. Ở thời đại như thế này, ở biên ải của tiểu thành như vậy có thể sống an nhàn như thế, thực sự hiếm thấy. Hoặc là phải nói, bình thường, khả năng thích ứng cuộc sống và hoàn cảnh của dân chúng mãi mãi ngoài dự đoán của con người.

Ám Tam ôm kiếm đứng bên cạnh Diệp Ly, có chút kỳ quái nhìn chủ tử nhà mình đứng ở cửa khách sạn, không đi vào ngược lại cười với vẻ mặt kỳ quái, “Công tử, trong thành Vĩnh Lâm này dường như không có nhiều khách sạn, khách sạn này đã là tốt nhất rồi.”

Diệp Ly liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Vào thôi. Không phải ta chê khách sạn không tốt.” Nói xong, liền dẫn đầu đi vào khách sạn trông có vẻ đơn sơ. Ám Tam nhếch lông mày lưỡi mác, hắn cảm thấy không phải Vương phi chê hoàn cảnh quá kém. Dù sao trên đường đi, có lúc không thấy thành trấn kế tiếp, thỉnh thoảng bọn họ cũng ngủ ngoài trời, đồng không mông quạnh. Huống chi, lúc ở kinh thành, huấn luyện ở núi Hắc Vân, ngay cả mấy ám vệ bọn họ đều không muốn đặt chân, thế nhưng Vương phi ngay cả chớp mắt cũng không chớp đã đi vào.

Đi vào khách sạn, so với những khánh sạn trang trí nguy nga lộng lẫy ở Sở kinh và thành Quảng Lăng, khách sạn nhỏ này ngay cả khách sạn hạng ba cũng không bằng. Nhưng mà khách sạn này thực sự là khách sạn tốt nhất trong thành Vĩnh Lâm. Trong hành lang chỉ bày biện bảy tám cái bàn lớn, ba bàn lớn lúc này đã có ngồi người, lão chưởng quầy đang cúi đầu tính sổ trong quầy. Mặc dù cả người Diệp Ly là áo vải đơn giản; nhưng mà tuổi, dung mạo, và khí chất của nàng, còn có Ám Tam dáng người cao ngất, khí thế phi phàm ôm kiếm ở phía sau nên vẫn thu hút ánh mắt của mọi người trong khách sạn. Lúc này bất luận là du lãm* (du lịch) hay là buôn bán đều không phải thời điểm tốt, cho nên trong khách sạn có vẻ hơi vắng lặng. Diệp Ly đi đến trước quầy, giơ tay khẽ gõ hai cái, lão chưởng quầy run rẩy ngẩng đầu nhìn Diệp Ly và Ám Tam một lúc, mới hỏi nói: “Tiểu công tử ở trọ sao?”

Diệp Ly cười một tiếng, “Không ở trọ, chúng ta tới uống trà sao?”

Lão chưởng quầy cười nói: “Công tử họ gì, muốn mấy gian phòng?”

“Sở, hai gian phòng thượng hạng.”

Lão chưởng quầy gọi tiểu nhị, sai tiểu nhị mang hai người đi lên phòng thượng hạng, Ám Tam thuần thục kiểm tra toàn bộ sương phòng một lần. Sương phòng của khách sạn nhỏ, cho dù là phòng thượng hạng cũng sẽ không hoa lệ và rộng lắm. Cũng chỉ là một giường lớn, một tủ treo quần áo, một bình phong ngăn cái bàn bên ngoài mà thôi. Ám Tam đứng ở cạnh cửa nhìn Diệp Ly tay chân linh hoạt dọn xong đồ đạc của mình, nhíu mày hỏi: “Công tử, khi nào chúng ta đi Nam Cương?” Diệp Ly cất kỹ hành lý, từ sau tấm bình phong, quay mặt lại, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, ra hiệu Ám Tam ngồi xuống, cười nói: “Loại chuyện này không thể gấp. Ta cần. . . Chúng ta cần một người dẫn đường.”

Đối với người lần đầu tiên đi vào vùng đất Nam Cương, bài học không bao giờ sai chính là bản thân xông bừa nhất định là liều mạng. Mà Diệp Ly cho rằng lúc này chưa cần thiết phải mạo hiểm.

“Dẫn đường?” Ám Tam khó hiểu.

Diệp Ly cười nói: “Đối với người Trung Thổ chúng ta mà nói Nam Cương quá thần bí, chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, không dễ đi. Tìm người địa phương Nam Cương hoặc là người Đại Sở quen thuộc Nam Cương dẫn đường mới là lựa chọn chính xác.”

Ám Tam cau mày nói: “Nhưng là. . . Mang theo người ngoài có thể sẽ kéo chân chúng ta.”

Diệp Ly cầm quạt, thờ ơ gõ bên cạnh bàn, nói: “Cho nên chúng ta phải đợi, ta đã bảo người tìm xong người dẫn đường rồi. Đáng tiếc hình như người này chậm hai ngày so với chúng ta.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Ám Tam, Diệp Ly cười nhưng không nói. Ra hiệu Ám Tam có thể trở về phòng nghỉ ngơi, Ám Tam biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình, nếu nàng không muốn nói, cho dù hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra đáp án. Đành phải đứng dậy với vẻ mặt sầu não, đi về phòng.

Mỉm cười nhìn Ám Tam đi ra ngoài, Diệp Ly lấy hồ sơ trong bọc mà Thiên Nhất các đưa tới đọc tiếp. Sau khi chiếm được điều tốt, cách làm việc của Hàn Minh Tích rất đáng tin cậy, trên đoạn đường đi về phía Nam, dường như cách vài ngày nàng sẽ nhận được rất nhiều tư liệu về Nam Cương mà Thiên Nhất các gửi đến. Diệp Ly đã quen xem hết và nhớ trong đầu tất cả tư liệu nhận được lúc mới đầu, sau đó thiêu hủy không để lại dấu tích. Cái trong tay chắc là phần cuối cùng trước khi đi vào Nam Cương. Trên đường đi, trong đầu nàng đã có chút ấn tượng về tình hình của Nam Cương và tình hình chung chung, nhưng mà rốt cuộc có mấy phần chính xác, còn phải chờ sau khi đi vào Nam Cương tìm cách chứng thực lại. Đọc nhanh như gió, xem hết tập hồ sơ dày trong tay, Diệp Ly lạnh nhạt đốt hết hồ sơ đầy chữ viết.

Sáng sớm, Diệp Ly xuống lầu sớm xuống lầu như lúc bình thường. Trong đại sảnh dưới lầu hai bàn đã có người ngồi rồi, Ám Tam đang ngồi ở chỗ gần tường một bàn trong đó. Ám Tam thấy Diệp Ly xuống, vội vàng đứng dậy, “Công tử.”

Diệp Ly gật đầu cười nói: “Sớm như vậy?”

Ám Tam trầm mặc không nói. Bình thường có mấy người khác nữa ở cùng một chỗ đương nhiên không cần sớm như vậy, nhưng mà hiện tại chỉ có một mình hắn đi theo, mặc dù biết công tử không phải là không có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng vẫn là không nhịn được lo lắng. Sao Diệp Ly lại không rõ tâm tư của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, nếu ngươi vẫn như vậy, chỉ sợ chúng ta chưa đi vào Nam Cương, bản thân ngươi đã mệt mỏi trước rồi. Bảo ngươi đi theo ta, khiến ngươi có áp lực rất lớn sao?”

Ám Tam lắc đầu, “Không có, thuộc hạ đa tạ công tử tín nhiệm.” Chỉ là hắn và mấy người khác từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuổi hắn chỉ hơn Ám Tứ một ít, tính tình lại không thận trọng bằng Ám Tứ. Cho nên bình thường quen nghe ý kiến của Ám Nhất Ám Nhị. Hiện tại chỉ có một mình hắn, khó tránh khỏi có chút không quen. Diệp Ly mỉm cười gật gật đầu, ngồi xuống gọi tiểu nhị mang điểm tâm sáng và trà.

“Hai vị công tử, các ngươi dự định đi Nam Cương sao?” Diệp Ly đang gọi Ám Tam ăn điểm tâm, một nam tử ở bàn đối diện đứng dậy tới hỏi.

Nghe vậy, Diệp Ly thả chiếc đũa trên tay xuống, ngẩng đầu đánh giá người tới trước mắt. Dáng người cường tráng rắn rỏi, mặt mũi bình thường, mặc dù cố gắng tỏ ra ôn hòa với hai người, nhưng là sát khí ở trán lại khó che giấu. Ám Tam duỗi tay, nắm chặt kiếm để lên, Diệp Ly giơ lên tay, đè chặt thân kiếm, lơ đãng vỗ vỗ. Ám Tam cau mày, liếc nhìn người nọ, mới thu tay về, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Động tác của hai người, người đến đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, lơ đễnh cười nói: “Vị huynh đệ kia không cần khẩn trương. Mấy người chúng ta cũng muốn đi Nam Cương, cho nên mới muốn hỏi một chút, công tử muốn kết bạn cùng đi hay không.” Nam nhân chỉ chỉ ba người ở bàn đối diện, cười nói. Diệp Ly nhìn liếc qua bên kia, một lão già phú thương khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi; vật liệu may mặc trên người quý báu hoa lệ, còn có ngọc bích ban chỉ trên ngón tay, trong tay còn cầm một bàn tính bằng vàng. Chỉ thiếu không viết ta có rất nhiều tiền, đến cướp của ta đi. Một nam quản gia khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đi theo bên cạnh và một thư sinh trẻ tuổi trên người mắc bệnh. Tổ hợp như vậy chắc chắn thu hút ánh mắt của người khác. Lúc đầu Diệp Ly còn hơi lo lắng mình và Ám Tam có thể khiến người ta quá chú ý hay không, nhìn mấy người này mới phát hiện mình quá lo lắng rồi. Nhìn cũng biết, dám đi vào nội địa Nam Cương, không có người nào là vô dụng.

Diệp Ly nhìn nhìn Ám Tam, cười nói: “Chỉ sợ chúng ta sẽ gây phiền phức cho mấy vị.”

Nam tử cười nói: “Sao lại như vậy? Ta thấy thân thủ của vị huynh đệ kia không tệ, Nam Cương chỗ đó ta đã đi qua mấy lần, rất khác thường. Chúng ta nhiều người có thể chiếu cố lẫn nhau đúng không?” Nam nhân nhìn Ám Tam, lại rời ánh mắt về trên người Diệp Ly. Rất rõ ràng Diệp Ly mới là mới là người có thể ra quyết định, nhưng mà hắn lại không nhìn ra sự nông sâu của thiếu niên trước này. Chỉ có thể thầm suy đoán phải có phải tiểu thiếu gia nhà ai không biết trời cao đất rộng mang theo hộ vệ chạy ra ngoài chơi hay không.

“Chúng ta định đi thủ phủ* (thủ đô) của Nam Chiếu, trên đường đi có lẽ không có nguy hiểm gì. Không biết mấy vị là?” Diệp Ly nháy mắt, mỉm cười nói, nụ cười vô tội lại ôn hòa.

Nam tử cười vang nói: “Mấy người chúng ta cũng đi thủ phủ của Nam Chiếu. Lúc đầu đường đến thủ phủ của vua Nam Chiếu cũng coi như là thái bình, từ năm trước bắt đầu thực sự có chút mơ hồ. Lão gia chúng ta đến Nam Chiếu buôn bán một ít dược liệu, nếu công tử không chê không bằng cùng lên đường?” Lão già phú thương ngồi đối diện, vẻ mặt kiêu căng, liếc nhìn Diệp Ly, ngược lại nam tử trẻ tuổi mặt ốm đau mỉm cười, khẽ gật đầu với hai người.

Diệp Ly nghe theo cười cười, từ chối nhã nhặn nói: “Ta chẳng qua là nghe nói Nam Chiếu phong cảnh đặc biệt, mới định đi du lịch một chuyến cũng coi như mở mang thêm kiến thức thôi. Do đó trước đó đã tìm được một vị dẫn đường, chỉ là hắn đến muộn, hai ngày nữa mới đến. Không chậm trễ hành trình của mấy vị.” Thấy Diệp Ly từ chối, nam tử cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: “Đã như vậy, quấy rầy công tử rồi. Chúng ta sẽ gặp lại ở thủ phủ Nam Chiếu.” Diệp Ly khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn lại nam tử ở chỗ ngồi đối diện. Trước mặt truyền đến lời trách cứ nam tử nhiều chuyện của ông chủ phú thương và lời nói khinh thường của hai người, Diệp Ly cũng không để ý, cười nhạt một tiếng, cúi đầu ăn đồ ăn sáng.

Đợi đến lúc khách của bàn kia rời khỏi, Ám Tam mới ngẩng đầu lên nói: “Công tử, coi chừng mấy người kia.”

Diệp Ly nhướn lông mày hỏi: “Ngươi biết bọn họ?”

Ám Tam gật đầu lại lắc đầu, nói: ” Ta biết người thư sinh có bệnh kia.”

“?” Diệp Ly nhìn Ám Tam, có chút tò mò, hình như hắn chưa từng rời khỏi kinh thành, sao biết một thư sinh bị bệnh như vậy, “Xem ra, thân phận của thư sinh có bệnh kia không đơn giản?” Ám Tam gật đầu nói: “Biệt hiệu của hắn là Bệnh thư sinh, không ai biết tên thật của hắn là gì. Kể cả Thiên Nhất các.” Diệp Ly cúi đầu nghĩ, vừa rồi nhìn vẻ mặt bệnh trạng của thư sinh kia, xem ra cũng không giống cao thủ tuyệt đỉnh, cũng không gì đặc biệt, Ám Tam từ chỗ nào nhìn ra thân phận của hắn? Hắn là Tam các chủ của Diêm Vương các ở Tây Lăng quốc. Vài năm trước, hầu như tất cả tổ chức sát thủ đều tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Vương gia, cũng có Diêm vương các. Không ít ám vệ của chúng ta chết trong tay của hắn. Nhưng mà hắn cũng bị Vương gia đánh một chưởng làm tổn hại tâm mạch, vốn giả bệnh biến thành bệnh thật sự. Vừa rồi Công tử có chú ý tới tay phải của hắn hay không? Bệnh thư sinh quen dùng độc, màu sắc móng tay trái của hắn khác với người bình thường, người khác chỉ nghĩ thân thể của hắn có bệnh mới như vậy. Trên thực tế, lúc trước khi hắn bị Vương gia đả thương đã như thế rồi, cái tay kia là vì hắn quanh năm luyện độc mà thành ra như vậy, kỳ độc* (độc hiếm thấy) không gì sánh được.”

Diệp Ly cúi đầu nghĩ lại, quả nhiên nhớ tới tay trái của thư sinh kia giấu trong tay áo, lúc hắn đứng dậy tay hơi lộ ra một ít, hình như chính xác là màu đỏ sậm, “Đem tay của mình luyện thành độc? Hắn không sợ hạ độc chết mình sao?” Diệp Ly khó hiểu, cảm thấy cách làm này thật sự không có ý nghĩa gì. Thân thể bách độc bất xâm theo ý nào đó mà nói là việc không tồn tại, chỉ có thể nói thân thể do nguyên nhân nào đó có tính chất đề kháng đối với phần lớn độc dược mà thôi. Nếu như một người toàn thân mang độc có thể sống an ổn, Trầm Dương cũng không cần phí nhiều tâm lực như vậy, trị liệu cho Mặc Tu Nghiêu.

Dùng qua đồ ăn sáng, Diệp Ly đi ra ngoài, đi dạo một vòng trong thành Vĩnh Lâm, nhân tiện hỏi thăm một chút tình hình của Nam Cương và Toái Tuyết quan. Lúc gần tối trở về liền thấy một nhóm bốn người ngồi ở vị trí cũ ăn bữa tối, hiển nhiên hôm nay bọn họ vẫn chưa lên đường rời đi. Bệnh thư sinh vẫn như cũ thân thiện khẽ gật đầu với Diệp Ly và Ám Tam, Diệp Ly mỉm cười gật đầu, chuẩn bị đi lên lầu.

“Ơ? Thành Vĩnh Lâm lúc nào xuất hiện một tiểu công tử trắng mềm như vậy ?” Diệp Ly còn chưa bước lên lầu, một tiếng nói đầy hèn mọn bỉ ổi hạ lưu truyền đến từ một góc phía sau, Diệp Ly hơi nghiêng, thấy một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kiểu Nam Cương, lớn lên gầy như củi, nhìn mình chằm chằm, ánh mắt suồng sã đầy vị dâm tà, ngay cả đôi mắt nhỏ giống như con chuột cũng tràn đầy tà khí đục ngầu. Không khỏi nhíu mày, kiếp trước kiếp này kể cả khi nàng đối mặt với một vài trùm buôn thuốc phiện phần tử khủng bố của tổ chức xã hội đen, nàng chưa từng thấy qua người nào lớn lên thử thách khiếu thẩm mỹ như người này.

Ám Tam đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi kia. Mang theo ánh mắt cảnh cáo sát ý tung hoành, chỉ cần người vô liêm sỉ này dám nói thêm câu nữa, hắn sẽ khiến hắn biến thành vong hồn dưới kiếm. Vương phi của Định Quốc vương phủ sao có thể bị đồ vô lại này khinh nhờn? Nam tử trẻ tuổi hiển nhiên coi sự cảnh cáo của Ám Tam thành khiêu khích, càng tỏ ra đắc ý. Ánh mắt u ám dung tục lưu luyến trên người Diệp Ly không rời, đồng thời còn không quên hung hăng càn quấy cười nói với Ám Tam: “Nhìn cái gì vậy? Gia nói không đúng sao? Tiểu tử này mặt hoa da phấn, nam nhân Trung Nguyên các ngươi lớn lên giống như đàn bà, tiểu tử này so với đàn bà còn đàn bà hơn.” Bằng lương tâm mà nói, trang phục của Diệp Ly tuyệt đối là rất thành công, cho dù nàng đẹp hơn nhiều so với đại đa số các nữ nhân, nhưng mà vì tuổi của nàng và hành động phong thái khí độ chắc chắn sẽ không có ai nghi ngời nàng là nữ nhân. Cho nên, Ám Tam tự nhiên không phí miệng lưỡi nói gì thêm với tên nam tử dung tục kia. Hắn trực tiếp rút kiếm —

Trường kiếm “xoát” một tiếng ra khỏi vỏ, nhanh chóng lao về phía nam tử dung tục kia.

Đối phương hiển nhiên không nghĩ đến Ám Tam không nói một tiếng đã trực tiếp ra tay, nam tử dung tục kia sửng sốt một lúc, mắt thấy sẽ bị đâm một vết. Người bên cạnh đi theo hắn vội vàng kéo hắn ra, tay vung một vật dài nhỏ lao thẳng về phía Ám Tam. Ám Tam hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay đổi thành một cái kiếm hoa. Xoát xoát hai tiếng, vật kia đứt thành ba đoạn rơi trên mặt đất. Mọi người phóng tầm mắt nhìn vậy mà là một con rắn độc, tuy không biết là loại gì nhưng nhìn màu sắc và hoa văn sặc sỡ đã biết tuyệt đối là một con rắn độc chứa kịch độc.

Ám Tam khinh thường nhướn mày, đã muốn tới Nam Cương, sao bọn họ có thể không tìm hiểu một vài thủ đoạn mà người Nam Cương thường dùng.

Mấy người Nam Cương thay đổi sắc mặt, chỉ có nam tử dung tục kia vẫn còn kêu gào, “Ngươi thật to gan! Các ngươi có biết gia là ai hay không ?”

Ám Tam bĩu môi, cười lạnh nói: “Ở Đại Sở dám kiêu ngạo như vậy, sẽ không phải là vương tử của Nam Chiếu đi. Gia nhớ rõ Nam Chiếu Vương chỉ có hai nữ nhi thôi?” Nam tử kia còn muốn nói điều gì đó, lại bị Ám Tam giơ trường kiếm trong tay dọa, chỉ có thể gắng gượng nuốt trở về, vẻ mặt kìm nén bực bội, liên tục lui lại mấy bước đi thẳng đến giữa mấy người trong nhóm, mới kêu gào nói: “Giết tiểu tử này cho ta!”

Mấy người bên cạnh hắn rõ ràng có chút khó xử, thì thầm nói cái gì đó với nam tử kia. Diệp Ly đứng ở trên bậc thang, rủ mắt nghe, có vẻ giống như ngôn ngữ của dân tộc thiểu số ở Vân Quý (tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu) kiếp trước, mà Diệp Ly bởi vì nhiều năm sống ở Vân Quý, đối với ngôn ngữ của dân tộc thiểu số ở vùng này trên cơ bản đều gần giống nhau. Mấy người tùy tùng hiển nhiên tại khuyên giải chủ tử mình, bây giờ bọn họ đang đứng trên đất của Đại Sở không nên giết người dưới ban ngày ban mặt, mà nam tử dung tục kia rõ ràng không chịu nghe lời khuyên giải, kiên trì muốn giết Ám Tam và bắt Diệp Ly đi. Sau lần khai thông không có hiệu quả, mấy người Nam Cương bắt đắc dĩ liếc nhau bao vây Ám Tam và Diệp Ly.

Người trong hành lang thấy sẽ có đánh nhau, lập tức đều chạy trốn, mà ngay cả bàn của Bệnh thư sinh cũng chỉ còn lại hắn và nam tử trung niên. Lão chưởng quầy sớm đã bị dọa, trốn vào trong quầy không dám ra ra, Diệp Ly nhíu mày nói: “Quăng bọn họ ra ngoài, đừng làm hỏng đồ vật của người ta.” Ám Tam vui sướng đáp: “Vâng, công tử!”

“Ai to gan như vậy, làm công tử Quân Duy của chúng ta tức giận ah.”

Ám Tam đang muốn động thủ, một giọng nói lười biếng mang theo chút trong trẻo trên lầu vang lên. Diệp Ly ngẩng đầu lên xem thì thấy một nam tử tuấn tú mặc la y đỏ sậm rộng thùng thình, giơ tay nhấc chân gian đê lộ vẻ phong tình đang dựa ở lan can trên lầu. Yêu nghiệt! Nhìn liếc qua nam tử dung tục đang trợn mắt há hốc mồm, chảy nước miếng bên cạnh, Diệp Ly đau đầu nhìn công tử Phong Nguyệt đang nở nở nụ cười câu hồn với mình, “Hàn huynh, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Hàn Minh Tích nhẹ nhàng xoay người trên lan can, bay xuống dưới bậc thang cười nói: “Cái này sao. . . Vi huynh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không yên lòng để Quân Duy huynh đệ một người đi Nam Cương – một chỗ nguy hiểm như vậy, vừa vặn Quân Duy cũng cần người dẫn đường không phải sao? Vi huynh tự đề cử mình.” Diệp Ly không nhịn được cho hắn một cái liếc mắt khinh bỉ, “Hàn huynh, ngươi biết đường đi của Nam Chiếu sao?”

“Khinh thường người khác ah”. Hàn Minh Tích ai oán nhìn Diệp Ly nói: “Vi huynh tới Nam Chiếu ít nhất cũng phải bảy tám lần rồi, nhắm mắt cũng sẽ không đi nhầm. Huống chi, vi huynh đi theo còn có thể bảo vệ Quân Duy, ngươi nhìn xem chỉ mang theo một người đi xa, còn chưa ra khỏi Đại Sở đã gặp đăng đồ tử* (dê xồm).” Diệp Ly cắn răng, “Hàn huynh, ta là nam nhân!” Hàn Minh Tích kinh ngạc nhướn lông mày, lấy quạt giấy che miệng ha ha cười nói: “Quân Duy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ai nói nam nhân không gặp dê xồm hả? Thằng ngốc bên kia, ngươi nói có đúng hay không?”

Tên nam nhân trẻ tuổi vừa ngốc vừa dung tục đã sớm chảy nước miếng, dồn sức gật đầu, Diệp Ly thấy, buồn nôn một trận, nghiêng người, oán hận trừng mắt Hàn Minh Tích. Nàng cho rằng người này chỉ là thích hái hoa, hóa ra là ăn sạch cả nam lẫn nữ.

“Quân Duy đừng hiểu lầm, cho dù vi huynh nam nữ ăn sạch cũng chướng mắt loại mặt hàng này. Thế nào. . . Cũng phải như Quân Duy – một công tử anh tuấn như vậy mới được.” Hàn Minh Tích nháy mắt với Diệp Ly, duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ly. Sao Diệp Ly có thể để hắn thực hiện được, quạt giấy trong tay “bộp” một tiếng, đập vào trên cổ tay hắn. Hàn Minh Tích lập tức sụ mặt.

Hàn Minh Tích chậm rì rì đi xuống cầu thang, mắt phượng miễn cưỡng phiết lấy mấy người Nam Cương, “Các ngươi muốn tự mình đi hay là muốn bổn công tử mời các ngươi đi?” Nam tử dung tục kia đi lên phía trước, nuốt nước bọt cười nói: “Vị công tử này cũng muốn đi Nam Cương sao? Bổn công tử là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Lạc Y, không bằng để bổn công tử dẫn đường cho công tử nhé?” Hắn học người Trung Nguyên nói chuyện nho nhã, nhưng mà phối hợp với đôi mắt hí đục ngầu, cùng với thân hình gầy gò chỉ có da bọc xương, còn có nụ cười tự cho là tiêu sái kia, thật sự khiến người khác sởn hết cả gai ốc. Diệp Ly nhếch môi, thương tiếc cho số đào hoa của Hàn Minh Tích, thuận tay kéo Ám Tam đến bên cạnh mình. Đã có người muốn ra mặt, bọn họ cần gì phải tự mình ra tay nữa?

Mắt hoa đào của Hàn Minh Tích run rẩy một cái, vẻ mặt biểu cảm, nhả ra một chữ, “Cút!”

Hắn phong lưu, đúng vậy, nhưng chưa đến mức nam nữ không câu nệ* (không hạn chế). Cho dù thật sự ăn cả nam lẫn nữ, hắn cũng kiêng ăn có được không?

Người thanh niên dung tục tự xưng là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Lạc Y cảm giác mình bị tổn thương, vốn ái mộ thương hoa tiếc ngọc, lập tức biến thành phẫn nộ, “Giết hai tên tiểu tử này cho ta, bắt hắn về!” Diệp Ly kinh ngạc, vừa rồi muốn giết Ám Tam. bắt nàng về, bây giờ Hàn Minh Tích yêu nghiệt này xuất hiện, liền muốn giết nàng, bắt Hàn Minh Tích về sao? Đây là chuyện gì ah. Hàn Minh Tích nở nụ cười lạnh, “Lập tức cút ra ngoài cho bổn công tử! Hay là các ngươi muốn Mộ Dung tướng quân tự mình đến tiễn đưa các ngươi xuất quan?”

Lời này vừa nói ra, trong mắt của người thanh niên dung tục kia cuối cùng cũng hơi do dự. Dưới sự khuyên nhủ của người tùy tùng bên cạnh, hừ một tiếng, bỏ lại một câu ngoan thoại* ( lời nói hung ác quyết tâm giết hoặc làm những điều kinh khủng đối với kẻ được đề cập trong lời nói), chạy như điên đi ra ngoài.

Trong hành lang một mảnh yên lặng, thấy không có đánh nhau, lão chưởng quầy mới dè dặt đứng lên từ trong quầy, cẩn thận nhận lỗi với một bàn khách duy nhất còn lại. Diệp Ly đi lên lầu, một bên thấp giọng dặn dò lúc Ám Tam tính tiền trả thêm ít tiền cho nhiều chưởng quầy coi như là tiền bồi thường. Hàn Minh Tích đi theo phía sau nghe thấy lời nói của Diệp Ly, cười ha ha nói: “Quân Duy mềm lòng ah, lão chưởng quầy kia mở khách sạn vài thập niên ở Vĩnh Lâm, chuyện gì mà chưa gặp qua. Ngươi cho rằng hắn thật sự bị dọa rồi hả?” Diệp Ly liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì chuyện chúng ta đuổi khách của hắn đi là sự thật. Hắn bị dọa hay không bị dọa không liên quan. Còn có. . . Hàn huynh, đây là phòng của ta.”

Hàn Minh Tích cười nói: “Quân Duy không mời ta đi vào uống chén trà sao?”

“Muốn uống trà vừa rồi ở đại sảnh sao không uống?”

Hàn Minh Tích ghét bỏ bĩu môi nói: “Ở chỗ kia uống trà không hợp với sự thưởng thức cao quý của bổn công tử . Hơn nữa. . . Ta cũng không muốn uống được một nửa, bị người thần không biết quỷ không hay, hạ độc gì đó. Vận khí của Quân Duy không tệ ah, vừa đi ra ngoài đã gặp được Bệnh thư sinh – người trong giang hồ gặp người sợ .” Diệp Ly nhướn lông mày, mở rộng cửa ra vào cho hắn vào, hỏi: “Ngươi biết Bệnh thư sinh? Hắn hiện tại đến Nam Cương làm cái gì?”

Hàn Minh Tích nhún vai, nhàn nhã dựa vào cái ghế hai tay gối lên đầu cười nhìn xem Diệp Ly nói: “Ai biết được, mấy năm trước thiếu chút nữa hắn bị Định Vương đánh chết rồi. Vẫn là Đại các chủ của Diêm Vương các tự mình ra mặt, mới nhặt được cái mạng của hắn về. Đã nhiều năm không xuất hiện, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở Nam Cương. . . Ha ha, tên kia mỗi lần xuất hiện đều là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông, Quân Duy ngươi cũng đừng bị hắn lừa. Cách hắn xa một chút thì tốt.” Diệp Ly thờ ơ gật đầu, tâm tư đã chuyển tới nơi khác đi, “Ta không biết hắn đương nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn, ngược lại Hàn huynh không cần trấn giữ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sao, lại có thời gian rảnh chạy đến Nam Cương?”

Hàn Minh Tích cười nhạo nói: “Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đâu cần ta trấn giữ ah, vẫn là nhìn Quân Duy yên lòng hơn . Dù sao. . . Huân Nhã các của Quân Duy lại là sản nghiệp duy nhất của chính bản thân ta ah. Nếu Quân Duy xảy ra chuyện gì thì bổn công tử tổn thất lớn rồi.” Vừa nói chững chạc đàng hoàng, vừa có sức quyến rũ, cám dỗ, làm say đắm mắt phượng lại lộ ra thú vị ý tứ hàm xúc.

Diệp Ly bình tĩnh nhìn hắn, “Ta đi Nam Cương có chuyện phải làm, không tiện mang theo Hàn huynh.

“Không sao, không cần mang, ta đi theo Quân Duy là được rồi. Quân Duy muốn lên núi đao, ta tuyệt đối không xuống biển lửa, như thế nào đây?” Hàn Minh Tích dáng tươi cười sáng chói, “Ta thực sự rất hữu dụng ah, không phải Quân Duy muốn dùng tình báo của Thiên Nhất các sao? Chỉ cần ta ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể lấy tình báo của Thiên Nhất các, bất kể là tình báo gì, thực sự so với việc Quân Duy chờ tin tức đưa tới cửa thuận tiện hơn nhiều.”

Diệp Ly yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: “Ta chỉ sợ Công Tử Minh Nguyệt biết ta mang theo đệ đệ của hắn đi vào nơi nguy hiểm, quay đầu lại một cái không cẩn thận ngấm ngầm giết chết ta.”

Nhắc tới huynh trưởng, tâm tình tốt đẹp của Hàn Minh Tích lập tức u ám đi rất nhiều, hừ lạnh một tiếng nói: “Chớ nói giúp huynh ấy với bổn công tử, bây giờ huynh ấy ở đâu, còn nhớ rõ ta – người đệ đệ này sao. Sớm muộn có một ngày chết ở. . . Hừ hừ! Đến lúc đó bổn công tử đi nhặt xác cho huynh ấy là được.” Trong lòng Diệp Ly khẽ động, mặc dù lần trước tính kế Hàn Minh Nguyệt, cũng thoát hiểm từ trong tay hắn, nhưng mà đối với hắn Diệp Ly vẫn có một loại phòng bị giống như bẩm sinh. Mà đối với Hàn Minh Tích lớn lên cực kỳ giống hắn, lại hoàn toàn không có loại cảm giác này. Có lẽ là bởi vì Hàn Minh Nguyệt lấy thủ đoạn, năng lực của một người thành lập Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất Các, có lẽ là bởi vì những ân oán nói không rõ giữa hắn và Mặc Tu Nghiêu, có lẽ hoặc là bởi vì hắn là người đầu tiên thực sự có thể uy hiếp được mình.

Tỉnh bơ nhìn Hàn Minh Tích vẫn tức giận, Diệp Ly thản nhiên nói: “Đã lo lắng, đi xem thì tốt hơn. Hàn huynh cần gì theo tại hạ chạy khắp nơi, nguy hiểm không nói, ngộ nhỡ Minh Nguyệt Công Tử xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến Hàn huynh thương tiếc.” Hàn Minh Tích khẽ giật mình, rất nhanh nở nụ cười, “Huynh ấy có thể xảy ra chuyện gì, trên đời này người có thể động đến huynh ấy , không có mấy người. Hơn nữa huynh ấy cũng không cần ta giúp đỡ gì cả, trong mắt huynh ấy ta chỉ biết thêm phiền phức mà thôi.” Diệp Ly chống cằm cười nhìn hắn, “Ta cho rằng quan hệ huynh đệ của Hàn huynh và Công Tử Minh Nguyệt huynh rất tốt?”

Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng nói: “Tóm lại, bổn công tử muốn theo ngươi đi Nam Cương. Cho dù ngươi không cho theo, bổn công tử tự đi theo một mình. Về phần đại ca ta, không cần ngươi quan tâm, trong thời gian ngắn huynh ấy không về được Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cũng chả sao.” Diệp Ly không sao cả nhún vai, nói quá nhiều ngược lại dễ khiến hắn hoài nghi. Đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian không ngắn như vậy, nàng chung quy có biện pháp biết rõ Hàn Minh Nguyệt đi nơi nào? Nàng cũng không quên Hàn Minh Nguyệt vì một nữ nhân có quan hệ gì đó với Mặc Tu Nghiêu, thiếu chút nữa hủy thanh danh của nàng. Ai nói sau khi nhận lỗi, nàng không thể mang thù hả? Chỉ có điều không cần nôn nóng báo thù mà thôi. Về chuyện lợi dụng Hàn Minh Tích……..Diệp Ly liếc nhìn nam nhân cười vô cùng lẳng lơ, ai bảo hắn là đệ đệ của Hàn Minh Nguyệt, không nên gặp phải mình?

Thấy Diệp Ly không phản đối nữa, Hàn Minh Tích vui mừng. Lòng tràn đầy sung sướng lập kế hoạch cho hành trình của bọn họ, “Quân Duy, ta tới Nam Cương nhiều lần rồi, chúng ta có thể đi Thương Sơn dạo chơi trước, sau đó dọc theo sông Thanh Minh đi về phía tây, vừa vặn đi xem hoa Phượng Hoàng và lễ hội đèn lồng của Nam Cương, sau đó lại đi thủ phủ của Nam Chiếu, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Diệp Ly lãnh đạm nhìn hắn, “Ta cho rằng, Hàn huynh biết rõ chúng ta vội vã gấp rút lên đường. Theo hành trình của ngươi, cuối tháng năm chúng ta có thể thấy thủ phủ của Nam Chiếu?” Hàn Minh Tích lập tức suy sụp, rầu rĩ không vui mà nói: “Đã như vậy, chắc là chúng ta đi thủ phủ của Nam Chiếu trước, đợi Quân Duy xong việc, chúng ta đi xem lễ hội đèn lồng là được.”

Nhìn Hàn Minh Tích đáng thương, Diệp Ly thấy gân xanh nhảy trên trán mình đập vô cùng mạnh. Tức giận đuổi người ra ngoài, Ám Tam đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nhướn lông mày nói: “Có gì muốn nói hay sao?”

Ám Tam cau mày nói: “Công tử, Hàn công tử. . .” Hàn Minh Tích người này bọn họ không biết rõ, nhưng mà Hàn Minh Nguyệt người này, bọn họ có thể trở thành ám vệ của Vương gia hoặc Vương phi đều đã từng hỏi thăm qua. Người này rất khó đối phó, mà nếu Hàn Minh Tích là đệ đệ của Hàn Minh Nguyệt chỉ sợ cũng không phải hạng người lương thiện gì. Càng quan trọng hơn là. . .thanh danh của Hàn Minh Tích thật sự là không tốt lắm, Vương phi ở chung với hắn trong một thời gian. . . Nghĩ nghĩ nào đó hậu quả, Ám Tam không tự chủ được run rẩy.

Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Mang theo Hàn Minh Tích có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, nhưng mà hắn như là đã theo tới chúng ta muốn vung đến hắn chỉ sợ cũng không dễ dàng. “Mạng lưới tình báo của Thiên Nhất Các rải rác khắp thiên hạ, quan trọng hơn là có một loại người không thấy đường cùng sẽ không rút lui, ngươi càng muốn bỏ mặc hắn, hắn càng hào hứng bừng bừng muốn quấn quít lấy ngươi. Hàn Minh Tích rất rõ ràng chính là loại nhân sĩ nhàm chán này.

Phất phất tay, Diệp Ly nói: “Không cần lo lắng, hiện tại trước mắt không cần suy nghĩ những thứ khác. Đến Nam Cương tìm đến đại ca trước, rồi nói tiếp. Có lẽ bây giời Ám Nhị đã tìm được đại ca rồi ah?”

Ám Tam gật đầu nói: “Ám Nhị rất giỏi tìm người, hắn đi nhanh hơn so với chúng ta, có lẽ đã tìm được Từ công tử rồi.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Như vậy liền mang theo Hàn Minh Tích, sau khi đi vào Nam Cương, ngươi chú ý một chút lưu lại manh mối cho Ám Nhị. Chúng ta đi trước tụ họp với đại ca.”

“Vâng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện