Edit: Gà Beta: Sakura Bước vào thư phòng, nhìn thấy hai người đang ngồi chơi cờ trong phòng, Phượng Chi Dao không khỏi cảm thấy hâm mộ cuộc sống của Mặc Tu Nghiêu.

“Ta nói này Vương gia, để cho người khác ở bên ngoài cực khổ mệt đến dở sống dở chết, còn bản thân thì ngồi đây chơi cờ thì đúng là không còn gì để nói.” Lười biếng dựa tại cạnh cửa, Phượng Chi Dao nhàn nhạt giễu cợt nói. Cái thế đạo như thế này làm sao có thể khiến cho tâm lý người ta cân bằng được chứ! Mệnh khổ thì cả ngày phải bôn ba bên ngoài trong cảnh gió mưa giá buốt, tựa như hắn. Mệnh tốt thì có thể nhàn nhã ngồi trong thư phòng ngập tràn ấm áp đánh cờ, lại còn có mỹ nhân làm bạn, tựa như Mặc Tu Nghiêu. Diệp Ly mỉm cười lườm Phượng Chi Dao một cái. Tuy trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tam công tử đầy vẻ khó chịu, nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười. Có thể thấy tâm trạng hắn rất tốt.

Mặc Tu Nghiêu hạ xuống một quân cờ, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Chi Dao nói: “Có chuyện gì?”

Phượng Chi Dao phe phẩy cây quạt, chậm rì rì bước tới, nói: “Không có việc gì thì không thể tới thăm ngươi sao? Cưới Vương phi xong là khác hẳn nha, trước đây, vào lúc này, đáng lẽ ngươi phải nằm trên giường nửa chết nửa sống mới đúng ha.” Phượng Chi Dao hiển nhiên tuyệt không để tâm bản thân đã đâm vào vết sẹo của Mặc Tu Nghiêu, nghênh ngang ở bên cạnh tìm một vị trí ngồi xuống, đánh giá bài trí trong phòng, nói: “Khoảng thời gian trước Mặc tổng quản bảo Lãnh Nhị tìm người nào tinh thông kiến trúc, chính là vì tòa thiên điện này sao? Không tệ, thật sự rất tốt. Vương phi tẩu tử, cái này của tẩu. . . Tiểu đệ cũng có thể kiếm một bộ được chứ?” Dù cho kiến thức rộng rãi như Phượng Tam công tử, nhìn hồi lâu cũng không hiểu được vì sao gian phòng này có thể tràn ngập ấm áp như vậy. Không biết không sao, chỉ cần hắn biết tác dụng của nó là được. Giữa mùa đông lạnh giá, chẳng có ai có đủ kiên nhẫn để đi đốt mấy thứ than vừa đắt tiền vừa khó ngửi, lại còn chẳng ấm áp là bao nữa.

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Kỳ thật ta cũng không rành về mấy cái này lắm. Nếu Phượng công tử có hứng thú, có thể đi tìm mấy vị sư phụ công tượng để thương xem sao.” Trí tuệ của những công tượng thời cổ đại quả thực không thể xem thường. Nàng mới chỉ vẽ ra bản thiết kế sơ lược, rồi đưa ra ý tưởng và nguyên lý của mình, những công tượng lão luyện kia chỉ dùng không đến nửa tháng thời gian đã bố trí xong xuôi hệ thống nước nóng của tòa thiên điện. Khó trách có người nói, có rất nhiều kỹ thuật thất truyền cho dù là máy móc của thế kỷ hai mốt cũng không thể chế tạo được. Đôi mắt Phượng Chi Dao sáng lên, “Đều là người của Lãnh Nhị sao, đa tạ Vương phi. Ngày mai bổn công tử sẽ đi tìm hắn.” Ha ha, đến lúc đó hắn cũng có được căn phòng ấm áp như thế này, sau đó sẽ ở trong phủ tổ chức yến tiệc. Để xem, mấy tên gia hỏa mắt luôn cao hơn đầu kia có hâm mộ đến nước miếng chảy ròng ròng không, “A? Vương gia, tên Lãnh Nhị kia có nói là chúng ta có thể dùng cái này để đi kiếm tiền được không? Đương nhiên. . . Chúng ta cũng sẽ không quên công lao của Vương phi.” Nhớ tới Diệp Ly mới là người đầu tiên đưa ra ý tưởng về noãn phòng, Phượng Chi Dao vẫn không quên trưng ra một một nụ cười nịnh nọt.

Mặc Tu Nghiêu cầm lấy quân cờ nói: “Lãnh Nhị đã tính toán qua, để xây một noãn phòng như vậy, cần áng chừng ít nhất là một vạn bảy ngàn lượng, cho dù về sau chi phí hoàn thành có thể hạ xuống, cũng sẽ không thấp hơn một vạn năm ngàn lượng. Chi phí rất cao, ngươi cho rằng sẽ có bao nhiêu người nguyện ý bỏ ra số tiền như thế?” Phượng Chi Dao trầm tư một lát, lắc lắc đầu nói: “Đích xác là sẽ không quá nhiều.” Kinh thành quyền quý rất nhiều, kẻ có tiền lại càng nhiều. Nhưng nếu chi phí để xây một cái thiên điện như thế này là hơn một vạn lượng, vậy số người nguyện ý bỏ ra hai ba vạn lượng để xây một noãn phòng quả thực rất ít. Nếu chỉ vì hơn mười, hai mươi vạn lượng lợi nhuận để tập trung nghiên cứu cái này thì quả thực là không cần thiết, ít nhất trước mắt là không cần thiết.

Diệp Ly cười nói: “Kỳ thật cách nghĩ của Phượng công tử không sai. Nếu có thể giảm chi phí xuống còn khoảng một ngàn lượng. . . Thì vẫn có thị trường đấy.”

Phượng Chi Dao khinh thường, “Một ngàn lượng thì kiếm được cái gì?”

“Nếu chỉ mất khoảng một ngàn lượng, như vậy trong kinh thành những nhà quyền quý, phú thương, thậm chí là những thương nhân giàu có, thay vì sử dụng than đốt, sẽ chuyển sang dùng noãn phòng. Sau đó nếu như là toàn bộ Đại Sở. . . Thậm chí là Tây Lăng, Bắc Nhung?” Diệp Ly cười yếu ớt nói.

Phượng Chi Dao ngẩn ra, nhìn Mặc Tu Nghiêu tựa hồ không có ý muốn nói xen vào, trầm ngâm một chút nói: “Để khi trở về ta sẽ nói chuyện với Lãnh Nhị.”

“Lãnh Nhị mà hai người đang nói, hẳn là Lãnh gia Nhị công tử, Lãnh Hạo Vũ?” Diệp Ly hỏi, “Hình như ta chưa bao giờ nghe nói Lãnh nhị công tử và Vương gia có giao hảo.” Phượng Chi Dao và Mặc Tu Nghiêu cùng nhau lớn lên, Lãnh Hạo Vũ lại khác, hắn còn nhỏ hơn bọn họ vài tuổi. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu gặp chuyện không may, Lãnh Hạo Vũ hẳn mới chỉ là một đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi. Huống chi Lãnh gia lại còn là tử trung với Hoàng đế nữa. Phượng Chi Dao khẽ gật đầu, có chút kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu, hỏi: “Vương gia chưa đề cập qua với Vương phi sao?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ta đã sai người báo tin cho Lãnh Hạo Vũ, bảo hắn đến vương phủ một chuyến, hắn hình như là không rảnh.” Phượng Chi Dao tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cúi đầu buồn cười nói: “Hai hôm trước, Lãnh Nhị đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu hạ), đúng lúc bị cha vợ tương lai hắn bắt gặp. Bị Mộ Dung tướng quân đánh cho một trận tơi bời, đoán chừng lúc này vẫn chưa ra khỏi cửa được.” Theo tính tình ưa sĩ diện của Lãnh Nhị, hắn chắc chắn sẽ không hồi âm cho Mặc Tu Nghiêu rằng hắn bị người ta đánh đến mức không ra khỏi cửa nổi.

Diệp Ly khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Lãnh nhị công tử bị Mộ Dung tướng quân đánh?”

“Còn không phải sao, Vương phi lúc ấy không thấy được, Mộ Dung tướng quân đúng là không hạ thủ lưu tình. Đáng thương tên tiểu tử Lãnh Hạo Vũ kia, cha không thương mẹ không yêu, nói không chừng lúc này còn nằm ở trên giường chẳng có ai quan tâm. Khi nào về bổn công tử phải đến thăm hắn một chút mới được.” Phượng Chi Dao có chút vui sướng khi người gặp họa, nói. Diệp Ly gọi người tới rót cho Phượng Chi Dao một chén trà nóng, rồi mới hỏi: “Lãnh công tử nếu là bằng hữu của Vương gia. Hắn bị thương, chúng ta có phải sai người đến thăm hỏi một chút không?” Mặc Tu Nghiêu nói: “Cứ để Phượng Chi Dao đi là được rồi.” Không đợi Phượng Chi Dao nói gì, lại nói với hắn: “Đợi hắn có thể xuất môn thì bảo hắn tới đây một chuyến.”

Phượng Chi Dao biết, nếu không có chính sự thì Mặc Tu Nghiêu sẽ không gọi bọn họ tới Định Quốc Vương phủ, lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt gật đầu nói: “Vương gia có gì muốn sai bảo?”

Mặc Tu Nghiêu tiếp nhận tập tài liệu mà Diệp Ly đưa tới, nói: “Cái này mới chuyển tới từ Nam Cương, ngươi xem đi.”

Phượng Chi Dao liếc nhìn Diệp Ly một cái, mở tập tài liệu ra, bắt đầu cẩn thận đọc, càng đọc sắc mặt trở nên càng khó coi, đợi đến khi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đã chơi cờ xong, đi cất hết quân cờ vào hộp rồi, mới ngẩng đầu lên nói: “Mặc Cảnh Lê âm thầm giúp đỡ thánh nữ Nam Cương làm phản? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nếu ta nhớ không lầm, Vương thái nữ Nam Cương hẳn là em gái ruột của công chúa Tê Hà. Tương lai một khi Vương thái nữ kế vị, Nam Chiếu sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của Mặc Cảnh Lê.” Mặc Tu Nghiêu cầm lấy chén trà ấm áp, thản nhiên nói: “Ngươi đừng quên Nam Chiếu Vương năm nay mới chỉ bốn mươi tuổi. Chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, Vương thái nữ muốn kế vị, ít nhất cũng phải đợi hai mươi năm nữa.”

” Dù sao Nam Chiếu Vương cũng là cha ruột của công chúa Tê Hà. Chẳng lẽ hắn lại không ủng hộ con rể của mình?” Phượng Chi Dao nói.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Ta đã từng tiếp xúc với Nam Chiếu Vương, lúc ấy hắn vẫn còn là thái tử Nam Chiếu. Con người này vô cùng cẩn thận, lại thông minh, hắn tuyệt sẽ không ủng hộ Mặc Cảnh Lê. Nếu muốn ủng hộ, thì vào thời điểm hai năm trước khi Mặc Cảnh Lê đi sứ Nam Chiếu, hắn đã đem công chúa Tê Hà gả cho hắn, chứ không phải là đợi đến khi công chúa Tê Hà đích thân ngàn dặm xa xôi chạy đến Đại Sở. Chuyện xảy ra vào tháng sáu kia chắc chắn khiến cho Nam Chiếu Vương vô cùng mất hứng, bất luận là hắn hay Vương thái nữ, tỷ lệ ủng hộ Mặc Cảnh Lê đều không cao.” Phượng Chi Dao cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, nói: “Trong này cũng phân tích như vậy. Như vậy. . . Mặc Cảnh Lê khi nào thì cấu kết với thánh nữ Nam Cương?”

Phượng Chi Dao cảm thấy những năm này bọn họ thật sự đã quá xem thường Mặc Cảnh Lê. Trong mắt hắn, Mặc Cảnh Lê từ nhỏ chỉ là một tên ngốc tính tình bộp chộp, cho nên, cho dù Mặc Cảnh Lê có là hoàng tử cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là con vợ kế của một nhà phú thương, hắn cũng không đặt Mặc Cảnh Lê vào trong mắt. Nhưng nhìn xem những chuyện loạn thất bát tao trong kinh thành hai năm qua, có chuyện nào mà Mặc Cảnh Lê không nhúng tay vào không? Đặc biệt là khoảng nửa năm gần đây, hắn mới phát hiện, trong triều đình, số lượng những đại thần hướng về Lê Vương rõ ràng là không hề ít.

“Chắc hẳn là thời điểm hắn đi sứ Nam Cương. Dù sao lúc trước hắn đã ở tại Nam Cương một khoảng thời gian không ngắn.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói.

“Vương gia nói xem. . . Vị trong cung kia, hiện tại có biết chuyện này không?” Phượng Chi Dao tò mò hỏi, huynh đệ hoàng gia cốt nhục tương tàn, chuyện này cực kỳ thú vị.

“Có lẽ không biết. Thủ hạ của ngươi hiện tại còn chưa có tin tức sao?” Mặc Tu Nghiêu nói. Phượng Chi Dao mặt tối sầm, hắn chưởng quản việc thu phát các loại tin tức của Định Quốc Vương, hiện tại tin tức từ Nam Chiếu đã đến Vương phủ, thế mà thủ hạ của hắn cư nhiên ngay một tiếng gió cũng không nghe được. Đương nhiên hắn biết Mặc Tu Nghiêu không phải là không tín nhiệm hắn, nếu không tín nhiệm hắn, Mặc Tu Nghiêu đã không dễ dàng đưa tin tức này cho hắn xem như vậy. Nhưng mà, biết có người còn lợi hại hơn so với mình, cảm giác này không thoải mái chút nào.

“Ngươi không cần cảm thấy hổ thẹn, tin tức này hiện tại còn chưa truyền ra bên ngoài. Ngoại trừ những người đã xem qua tài liệu này, không còn người nào khác biết nữa.” Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn đả kích quá mức bạn tốt kiêm thân tín, nói: “Nhưng ta không thể nói cho người biết nguồn phát ra tin tức này. Ngươi nghĩ biện pháp giao cái này cho Mặc Cảnh Kỳ đi.”

“Giao cho Mặc Cảnh Kỳ?” Phượng Chi Dao khiêu mi nói: “Hắn lại không tức điên lên. Nhưng mà, để cho bọn chúng chó cắn chó cũng tốt, chúng ta mới có nhiều thời gian làm những việc khác. Bên Nam Cương chúng ta có cần phải phái người đi không? Tuy rằng hiện tại Nam Cương hỗn loạn đối với chúng ta mới có lợi, nhưng về lâu về dài thì chưa chắc.” Dân Nam Chiếu quốc hiếu chiến, cùng Chu quốc, từ lâu đều đã thèm muốn Đại Sở đất rộng của nhiều, sản vật phong phú. Chỉ có điều thực lực quá yếu, mấy lần khiêu khích đều bị Đại Sở đánh cho tổn binh hao tướng, cho nên không thể không thần phục Đại Sở.

“Hiện tại chúng ta cũng không có người có thể phái đi, bên Nam Cương có người hẳn có thể ứng phó. Tạm thời không cần phải xen vào. Bên Bắc Nhung có tin tức gì không?”

Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng nói: “Sau khi quan hệ liên hôn giữa Tây Lăng và Đại Sở thất bại, Tây Lăng và Bắc Nhung ngầm qua lại càng thường xuyên hơn. Chỉ sợ là Lôi Đằng Phong cũng đã nhìn ra vấn đề giữa hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê, cho nên mới dứt khoát thay đổi chủ ý như vậy. Tính đợi Đại Sở xảy ra nội loạn nổi sẽ liên hợp với Bắc Nhung bao vây tấn công.”

“Lôi Đằng Phong. . . Nội bộ Đại Sở không ổn định, hắn cho rằng Tây Lăng của hắn thì bình yên lắm sao?” Mặc Tu Nghiêu nở nụ cười u lãnh, cau mày nói: “Trầm tiên sinh sắp trở về chưa?”

Phượng Chi Dao sửng sốt nói: “Có lẽ sẽ nhanh thôi.”

“Đợi sau khi hắn trở về, mời hắn đi một chuyến đến Tây Lăng.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Nghe nói Tây Lăng Hoàng cũng là bệnh lâu quấn thân, y thuật của Trầm thần y trác tuyệt, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Tây Lăng Hoàng cùng Trấn Nam Vương sao? Ý tưởng này có vẻ hay đấy, chỉ là không biết Tây Lăng Hoàng thân thể khỏe mạnh có còn có thể chịu được vị Tây Lăng quốc hữu kiêm Nhiếp Chính Vương vô danh hữu thực kia không?”

Diệp Ly yên tĩnh ngồi một bên nghe hai người thảo luận chuyện quốc gia đại sự, bất tri bất giác có chút xuất thần. Trong nửa năm này, rất nhiều chuyện xảy ra trong kinh thành bọn nàng đều biết rất rõ ràng, Hoàng đế cùng Thái Hậu, tiếp đó là Lê Vương trong triều âm thầm đấu đá, nàng đương nhiên cũng thấy rõ ràng. Không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê đến cả Nam Chiếu cũng lôi kéo vào cùng một thuyền, ba mẫu tử huynh đệ này trong lúc tính toán đấu đá lẫn nhau, có nghĩ tới đang có vài người bị các nàng phòng bị tính kế đang vì sự hưng vong của quốc gia mà âm thầm bôn ba tính toán? “A Ly, theo nàng, Mặc Cảnh Lê âm thầm trợ giúp thánh nữ Nam Cương đối với hắn có chỗ tốt gì?” Trong lúc đang yên lặng xuất thần, đột nhiên nghe thấy Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Diệp Ly khẽ giật mình, nhíu mày nói: ” Dù Mặc Cảnh Lê có Thái Hậu ủng hộ cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Hoàng thượng. Đầu tiên, trên bình diện dư luận và đạo nghĩa, hắn đã ở vào thế hạ phong. Hoàng thượng là danh chính ngôn thuận được tiên hoàng truyền ngôi, lại là thân huynh trưởng của hắn, sau khi đăng cơ đối xử với hắn cũng không tệ. Tùy tiện đối đầu Hoàng thượng đối với hắn hoàn toàn bất lợi. Ta cho rằng. . . Mặc Cảnh Lê quả thực rất coi trọng Nam Chiếu, nhìn từ phía ngoài có thể thấy, thứ hắn nhận được từ công chúa Tê Hà so với tổn thất nhiều hơn rất nhiều. Cho nên, Nam Chiếu nhất định là có thế lực hoặc nhân vật nào đó có thể chống lưng cho hắn.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “A Ly nói không sai, chúng ta đều cảm thấy trong mấy năm nay Mặc Cảnh Lê thay đổi quá nhanh. Thế nhưng. . . Nếu xem xét kỹ sẽ phát hiện, hắn hẳn là từ sau khi trở về từ Nam Cương đã bắt đầu có thay đổi. Chỉ là thay đổi này phần lớn mọi người đều không phát hiện ra. Ta dám khẳng định, trước đây có lẽ Mặc Cảnh Lê có dã tâm, nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ đoạt vị.”

Diệp Ly đứng dậy, từ trong ngăn tủ ở bên cạnh lấy ra một tấm bản đồ, trải ra trên mặt bàn, nói: “Rốt cuộc thì Nam Cương có thứ gì có thể khiến cho hắn tin tưởng đến vậy thì ta không biết. Nhưng theo ý kiến của ta, nếu như có thể khống chế toàn bộ Nam Cương, dù cho Mặc Cảnh Lê đoạt vị thất bại, người thua chưa hẳn là hắn.” Phượng Chi Dao hiếu kỳ bước tới gần, hỏi: “Như vậy là ý gì?”

Diệp Ly chỉ vào bản đồ nói: “Đất phong của Mặc Cảnh Lê là tại Linh Châu, cách Nam Chiếu chỉ ba trăm dặm. Vương thất Đại Sở quy định, hoàng thất Vương gia hàng năm chỉ cần ở lại kinh thành ở hai tháng, nhưng Mặc Cảnh Lê bởi vì Thái Hậu và Hiền chiêu thái phi quan tâm mà quanh năm ở tại kinh thành, trên cơ bản không quay trở lại đất phong. Đương nhiên cái này cũng có thể là Hoàng thượng vì phòng bị Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà Linh Châu vẫn là đất phong của Lê Vương, xem thế lực của Lê Vương hiện giờ, Linh Châu tuyệt đối đã nằm hoàn toàn trong sự khống chế của hắn. Một khi Nam Chiếu toàn lực tương trợ Lê Vương, đồng thời Vĩnh Châu nằm giữa Linh Châu và Nam Chiếu tất nhiên cũng bị hắn thâu tóm. Phía đông Linh Châu là vùng đất bằng phẳng, đến lúc đó nếu có đầy đủ quân đội, Lê Vương hoàn toàn có thể một đường đánh về phía đông, đem hơn phân nửa số địa phương vùng Tây Nam nắm trong tay. Mà quân đội tiếp viện của triều đình, cho dù là đội quân nhanh nhất Hắc Vân kỵ, ít nhất cũng phải mất hai mươi ngày mới có thể đuổi tới, hơn nữa còn phải vượt qua sông Vân Lan của Đại Sở. Theo ta được biết. . . Quân đội của Đại Sở đều không am hiểu thuỷ chiến. Kể cả Mặc gia quân cùng với Hắc Vân kỵ.”

Theo từng động tác di chuyển của bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, sắc mặt Phượng Chi Dao dần dần trở nên khó coi. So với Diệp Ly, hắn càng quen thuộc địa hình của Nam Chiếu và Đại Sở hơn, đương nhiên càng rõ ràng hơn nếu thực sự xảy ra tranh đấu giữa hai quân, tình hình sẽ là như thế nào. Linh Châu phía đông Đại Sở xưa nay đều sóng yên bể lặng, lại nằm cách xa biên quan, nên quân đội đóng giữ đã ít lại càng ít. Nếu Mặc Cảnh Lê thật sự liên hợp Nam Chiếu tiến quân về phía Đông Nam, mà không phải theo thói quen của Nam Chiếu quốc xưa nay là tiến lên phía Bắc, chỉ cần vượt qua Toái Tuyết quan của Vĩnh Châu, có thể nói, nửa giang sơn Đại Sở tính từ phía nam của sông Vân Lan coi như là cho không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện