Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Tại một ngõ hẻm vắng vẻ trong kinh thành, một chiếc xe ngựa yên tĩnh dừng lại. Người đánh xe chẳng biết đã sớm đi đâu, không biết lúc nào, xung quanh đã bị người vây lại. Nam tử cầm đầu mặc một bộ xiêm y màu xám không chút thu hút, tóc dài mất trật tự che khuất một bên gương mặt. Lộ ra một nửa mặt khác cứng ngắc mà dữ tợn. Trong con mắt duy nhất bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo oán độc, cho dù hiện tại còn ánh tà dương phía tây nhàn nhạt ấm áp như cũ, chiếu vào trên người nam tử cũng cho người một loại cảm giác âm hàn thấu xương.

“Đi ra!” Giọng nói âm trầm của nam tử vang lên. Một lúc lâu, trong xe ngựa cũng không có động tĩnh. Hình như không còn kiên nhẫn, nam tử cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không ra ta sẽ bắn tên. Gia biết người bên trong còn chưa chết, lăn ra đây.”

Sau một lát, một nha đầu bộ dáng thanh tú run run vén rèm lên trượt xuống từ trên xe ngựa. Sau đó cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác đỡ một thiếu nữ dung nhan thanh lệ tái nhợt xuống, vai phải thiếu nữ cắm một mũi tên lông vũ, chỗ bị tay trái che lại đã là một màu đỏ thẫm, “Các ngươi. . . Các ngươi là ai?”

Nam tử độc nhãn cười lạnh một tiếng, trong độc nhãn dữ tợn lóe ra tia sáng ác độc, “Đây là Vương phi tương lai của Định Vương à? Mệnh của tên tàn phế Mặc Tu Nghiêu kia coi như không tệ, chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy chịu gả cho hắn!”

Thanh Loan chắn ở phía trước, bảo vệ hai người sau lưng, “Ngươi đã biết rõ thân phận của chúng ta mà còn dám vô lễ như thế?”

Nam tử độc nhãn nhe răng cười nói: “Người khác sợ Mặc Tu Nghiêu, ta không sợ. Huống chi. . . Hiện tại trong kinh thành còn có người sợ hắn sao?”

Diệp Ly nhìn thẳng nam tử kia, “Các hạ có thù oán với Định Vương hay có thù oán với Từ gia và Diệp gia?”

Nam tử độc nhãn khẽ giật mình, rồi lại nhanh chóng liều lĩnh cười ha hả, “Nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu? Thú vị! Ta không có thù với Mặc Tu Nghiêu, cũng không có thù với Từ gia và Diệp gia. Ngươi muốn thế nào?” Diệp Ly nói: “Vậy thì là cầm chỗ tốt của người khác, đến tìm phiền toái rồi hả? Ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt, ta cho ngươi gấp bội.”

“Ngươi?” Nam tử độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Ly dò xét, rồi lại như đang đánh giá độ đáng tin trong lời của nàng, “Ta thu hai vạn lượng ngân phiếu của người khác muốn mạng ngươi. Ngươi cho được sao?”

Diệp Ly gật đầu, “Ngươi thả chúng ta, ta cho ngươi bốn vạn lượng.”

” Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?” Con mắt duy nhất của nam tử mãnh liệt co rút, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Đối với bất cứ người nào, bốn vạn lượng bạc tuyệt đối là một số lượng đủ để người khác động tâm. Ánh mắt của người chung quanh cũng bắt đầu di động…, chỉ là nam tử độc nhãn kia không nói gì, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Diệp Ly thản nhiên nói: ” Nếu như ngươi không tin thì có thể thả nha đầu của ta về lấy tiền cho ngươi. Một tay giao tiền một tay thả người, hai bên không thiếu nợ nhau. Hơn nữa. . . ta cảm thấy ngươi cũng không định giết ta. Ta chỉ yêu cầu ngươi không thương tổn chúng ta.”

Nam tử độc nhãn khóe mắt hung hăng khẽ giật một cái, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi?”

” Nếu ngươi thực sự muốn giết ta, vừa rồi trực tiếp loạn tiễn bắn chết chúng ta là được.”

“Tốt, nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu quả nhiên không giống người bình thường! Ngươi! Trở về lấy tiền. Nếu để cho người khác biết, hoặc là đến lúc đó tại địa điểm dự định không thấy ngân phiếu, chuẩn bị nhặt xác cho tiểu thư nhà ngươi a.”

Thanh Ngọc bị chỉ vào lắc đầu mạnh, nói: “Ta không đi được! Để tiểu thư trở về chúng ta lưu lại.”

Nam tử độc nhãn cười lạnh, “Các ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng mạng của hai nha đầu đáng giá?”

Thanh Ngọc cắn răng nói: “Tiểu thư nhà ta bị thương, ta hiểu một chút về y thuật. Để Thanh Loan trở về đi.”

“Bị thương không nặng, nếu ngươi không đi nhanh thì vết thương của tiểu thư nhà ngươi sẽ càng nặng hơn, cút!”

“Thanh Ngọc, ngươi đi trước.” Diệp Ly nói khẽ. Thanh Ngọc cắn môi, nặng nề gật đầu nói: “Thanh Loan, chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

Thanh Loan gật đầu, quay lại thay Thanh Ngọc vịn Diệp Ly. Nhìn Thanh Ngọc lảo đảo chạy đi, nam tử độc nhãn chỉ chỉ hai người bên cạnh nói: “Đi theo nha đầu kia, cầm ngân phiếu đến. Về phần các ngươi. . . muốn tự mình đi hay là để ta cho người mời các ngươi đi?”

“Tự chúng ta đi.”

Các nàng bị bắt cóc rồi, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nhìn tình hình trước mắt. Hiển nhiên, một đám thổ phỉ có thể bắt đi một Vương phi tương lai từ kinh thành dưới chân thiên tử như vậy, không thể không nói đây là một chuyện rất thần kỳ. Một đoàn người dùng tốc độ cực nhanh ra khỏi kinh thành, đi tới bên ngoài một ngọn núi hiểm trở cách kinh thành khoảng một trăm dặm. Hiển nhiên các nàng thực sự đã bị thổ phỉ bắt cóc rồi, bởi vì đây là một trại thổ phỉ.

Có lẽ bởi vì Diệp Ly còn trị giá bốn vạn lượng ngân phiếu, cho nên bọn họ cũng không bị ném vào địa lao âm trầm, mà bị nhốt vào trong một phòng nhỏ có chút đơn sơ. Đợi đến lúc cửa bị đóng lại, Thanh Loan vội vàng đi tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi mới đi đến trước mặt Diệp Ly thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta cách kinh thành xa như vậy, liệu Thanh Ngọc có thể tìm được chúng ta sao?”

Diệp Ly buông tay vẫn ấn vào vai phải, tiện tay lấy mũi tên bên trên xuống. Mũi tên lông vũ từ ngực phải đâm xéo vào, căn bản không làm Diệp Ly bị thương. Vết máu đỏ thẫm thấm ra trên quần áo chỉ là son màu đỏ cùng một lọ nước thuốc Thanh Ngọc mang theo bên người mà thôi, “Hắn căn bản không định lại để Thanh Ngọc trở về, chẳng qua là không nỡ bỏ bốn vạn lượng bạc kia mà thôi.” Thanh Loan cả kinh, “Tiểu thư nói. . . Bọn hắn cầm tiền liền định giết người diệt khẩu?” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười an ủi Thanh Loan: “Ngươi yên tâm, hai người kia không phải đối thủ của Thanh Ngọc. Nàng ấy không có việc gì đâu.” vẻ u sầu trên mặt khuôn mặt Thanh Loan không biến mất chút nào, bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu thư nhà mình. Nàng có chỗ nào giống như đang lo lắng cho Thanh Ngọc chứ, nàng đang rầu rĩ các nàng nên thoát hiểm thế nào a. Lão gia và Đại công tử an tâm giao tiểu thư cho các nàng, hiện tại tiểu thư bị thổ phỉ bắt, các nàng lại chỉ có thể bó tay hết cách, thật là quá vô dụng! “Bọn hắn nhiều người lắm, không phải lỗi của các ngươi.” Diệp Ly mỉm cười nói, ” Băng bó miệng vết thương giúp ta.”

Thanh Loan gật gật đầu, cúi đầu giật xuống một cái khăn sạch sẽ từ trong tay áo băng bó kỹ cho “Miệng vết thương” của Diệp Ly, vừa nói: “Tiểu thư có biết ai muốn gây bất lợi cho chúng ta không? Có phải phu nhân không?”

Diệp Ly lắc đầu, nói: “Gần đây tình hình kinh tế của bà ta căng thẳng, không có khả năng thoáng cái lấy ra hai vạn lượng cho người bắt cóc ta. Hơn nữa cũng rất dễ điều tra ra.” Quan trọng nhất là đối phương hiển nhiên cũng không có ý định giết nàng, như vậy hoặc là đối phương không sợ nàng trả thù, hoặc là đối phương là người nàng tuyệt đối không thể tưởng được, căn bản không có biện pháp trả thù. Cho nên, chắc có lẽ không phải là Vương thị.

Thanh Loan cau mày nói: “Nhưng tiểu thư cũng không đắc tội người nào ah.”

Diệp Ly trầm tư không nói, trói nàng lại, lại không có ý định lấy mạng của nàng. Như vậy. . . Một khi tin tức nàng bị thổ phỉ bắt đi truyền ra ngoài, thanh danh của nàng nhất định mất sạch, “Hôn sự.”

“Cái gì?”

“Có người không hi vọng ta và Định Vương thuận lợi kết hôn.” Diệp Ly thản nhiên nói.

“Lê Vương!” Thanh Loan oán hận nói.

Diệp Ly lắc đầu, “Có khả năng, nhưng cũng chưa chắc.” Mặc Cảnh Lê cho dù ngu xuẩn cũng biết, nếu như nàng xảy ra chuyện, người đầu tiên Mặc Tu Nghiêu tìm tới chính là hắn.

“Vậy. . . Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thanh Loan mở cửa ra, tiểu thư thừa cơ chạy đi.”

Diệp Ly lắc đầu, nơi này cách kinh thành ít nhất là một trăm dặm, nếu quả thật như nàng suy đoán là vì hôn sự của nàng và Định Vương…, chỉ sợ khi nàng rời kinh thì tin tức bị cướp cũng đã truyền đi rồi. Nếu như chỉ một người là nàng muốn rời khỏi cái trại này có lẽ không khó, nhưng cho dù bây giờ trở về chỉ sợ cũng vô ích. Như vậy, còn không bằng lưu lại có lẽ sẽ có một ít phát hiện không thể tưởng được, “Trước nghỉ ngơi một chút, muộn một chút nói sau.”

“Vâng, tiểu thư.”

Định quốc vương phủ

“Vương gia!” Tổng quản vương phủ vẻ mặt lo lắng tiến đến, thấy mặt Mặc Tu Nghiêu ngay cả hành lễ cũng không kịp vội vàng nói: “Vương gia, việc lớn không tốt rồi.”

Mặc Tu Nghiêu mãnh liệt ngẩng đầu, “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi người phía dưới đến bẩm báo, bên ngoài không biết thế nào đột nhiên truyền ra lời đồn đãi, nói Diệp Tam tiểu thư bị hái hoa tặc bắt đi ——” đột nhiên ánh mắt lạnh thấu xương bắn tới làm cho tổng quản đang nói liền im bặt, tổng quản không khỏi rùng mình một cái, có chút nơm nớp lo sợ nhìn về phía nam nhân ngồi ngay ngắn trên xe lăn, “Vương gia…”

Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt, rồi đột nhiên mở ra hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Người bên dưới đi ra ngoài thu mua đồ vật phải dùng trong đại hôn Vương gia, chợt nghe thấy bên ngoài khắp nơi truyền ra tin tức này, cảm thấy không đúng liền tranh thủ thời gian trở về bẩm báo thuộc hạ. Thuộc hạ không dám trì hoãn, vậy…” Mặc Tu Nghiêu đưa tay cắt đứt lời hắn, nói: “Lập tức phái người đi phủ Thượng thư nhìn xem A Ly đã trở về chưa. Một đường khác lập tức phái người đi thăm dò tung tích sau khi A Ly xuất cung, còn có tình huống trong nội cung!”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay!” Tổng quản không dám dừng lại chút nào, quay người nhanh chóng ra cửa biến mất trong hành lang.

“A Cẩn, báo cho Phượng Tam, mặc kệ dùng phương pháp gì, bổn vương không muốn nghe thấy kinh thành còn có lời đồn gì.” Trong thư phòng yên tĩnh, Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, khí thế khắc nghiệt trong giọng nói không khỏi làm cho người ta run sợ.

“Vâng.”

“Vương gia.” Tổng quản vừa mới rời đi lúc này lại xuất hiện ở cửa ra vào.

“Có chuyện?”

“Từ Đại công tử vừa mới phái người đưa thiếp mời tới, mời Vương gia nhanh chóng đến biệt viện Từ phủ.”

Mặc Tu Nghiêu rũ mắt xuống, “Bổn vương đã biết.”

Biệt viện Từ phủ

Trong chủ viện, Thanh Ngọc vô lực ngã ngồi trên ghế, ống tay áo bên tay trái bị rạch một đường nhỏ, vết máu đỏ thẫm nhuộm hồng cả nửa tay áo. Trên mặt đất hai gã nam tử bị nam tử độc nhãn phái đi theo nàng đang hôn mê bất tỉnh. Từ Hồng Vũ trầm mặt ngồi trên thủ tọa, bên dưới là Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Trần. Bọn người Từ Thanh Trạch đứng một bên, không ngoài ý muốn, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, “Lời đồn bên ngoài thế nào?” Từ Hồng Vũ trầm giọng hỏi.

Từ Hồng Ngạn nói: “Là có người cố ý phát tán ra. Theo như Thanh Ngọc nói, từ khi Ly nhi bị bắt đi đến lúc lời đồn truyền ra còn chưa tới một canh giờ đã truyền khắp toàn bộ kinh thành rồi.”

“Trong kinh thành bốn phía đều phái người âm thầm tìm. Chỉ là. . . Chỉ sợ Ly nhi hiện tại đã không ở kinh thành rồi.” Từ Thanh Trần cau mày nói.

“Đường đường dưới chân thiên tử, rõ ràng lại để cho nhiều người như vậy ở cùng một chỗ bắt đi hai nữ nhân yếu ớt, thủ vệ kinh thành làm ăn cái gì thế không biết?” Từ Thanh Phong lửa giận bừng bừng.

Từ Thanh Trần cau mày nói: “Chuyện này nói sau. Hai người kia bị làm cho bất tỉnh à?”

Thanh Ngọc nói: “Nô tỳ đã hạ Trầm Hương túy, qua một phút đồng hồ nữa sẽ tỉnh.” Nàng vốn muốn trực tiếp dẫn hai người này về Từ gia, lại không nghĩ đến một người trong đó vậy mà vô cùng nhạy bén khám phá tâm tư của nàng, thẹn quá hoá giận mà muốn giết nàng diệt khẩu. Nàng bất đắc dĩ phí hết một phen công sức lại lãng phí không ít thời gian mới làm hai người này ngất đi, sau đó mới có thể báo cho Đại công tử. Lại không nghĩ rằng chỉ trong chốc lát như vậy, tin tức tiểu thư bị bắt vậy mà đã truyền khắp kinh thành.

“Nếu đã bị làm cho bất tỉnh, thì giao cho bổn vương đi.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ cửa ra vào. Mọi người quay đầu nhìn lại, Mặc Tu Nghiêu một thân áo tơ trắng, thần sắc lạnh nhạt ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm hai người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. A Cẩn sau lưng trầm mặc đẩy xe lăn đến.

“Vương gia.” Mọi người đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu đưa tay, “Chính sự quan trọng hơn, nghi thức xã giao thì miễn đi. A Cẩn.”

“Vâng, Vương gia.” A Cẩn đi lên phía trước, cổ tay phải hất lên, một tiếng BA~ vang lên, trong tay A Cẩn đã nhiều hơn một chiếc roi dài tinh tế. Bên trên cây roi mang theo nguyên một đám gai ngược nho nhỏ, ở dưới ánh nến rạng rỡ phát lạnh.

“Chát ——” Roi dài hung hăng quất lên thân thể không hề biết gì trên mặt đất. Xoẹt một tiếng gai ngược bên trên roi chậm chạp kéo xuống một đoạn vạt áo. Trong lúc mọi người giật mình sững sờ, A Cẩn không chút lưu tình quất xuống một roi, “Chát —— ”

“Chát~ —— ”

Chỉ có năm roi, trên mặt đất truyền đã đến một tiếng kêu đau nhức, một người trong đó mở mắt ra trước. Nghênh đón hắn chính là roi dài tựa độc xà đến trước mặt, “A!”

“Chát~ —— ”

“A a…”

“Cứu mạng a, tha cho ta. Tha mạng a. . . A!”

Mặc Tu Nghiêu dựa vào xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt, “Nói cho bổn vương, các ngươi bắt người tới nơi nào?”

“Không. . . Ta không biết. Vương gia tha mạng. . . Vương gia tha mạng a!”

“Chát~ —— ”

“A, đau quá. . . Đừng, Vương gia tha mạng. Tiểu nhân thật sự không biết a…”

“Bổn vương hiện tại chỉ muốn biết tung tích của người bị các ngươi bắt đi. Nói ra, bổn vương tha cho ngươi một mạng.” Từ cao nhìn xuống xem người trên mặt đất, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt không gợn sóng. Người bị hắn nhìn chăm chú lại không nhịn được phát run, rên rỉ nói: “Tiểu nhân. . . Hạ nhân thật sự không biết.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu, “Bản Vương thưởng thức cốt khí của ngươi, hi vọng cốt khí của ngươi cũng có thể làm cho ngươi sống sót.” Chuyển động xe lăn qua đi đến bên cạnh thân thể trên mặt đất, người nọ cố nén đau đớn xé rách trên người nhìn chằm chằm vào người cách mình càng ngày càng gần, trong mắt hiện lên một chút mừng rỡ. Khi Mặc Tu Nghiêu tới gần hắn ta đột nhiên nhảy lên nhào về phía hắn. Nhưng người ngồi trên xe lăn hiển nhiên nhanh hơn, ngay lúc người nọ sắp đụng phải hắn ta lập tức suy sụp rơi xuống đất, sau đó chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu dùng một loại thủ pháp quỷ dị nhanh chóng điểm huyệt trên khắp thân thể người nọ, sau đó là một loạt thanh âm răng rắc răng rắc làm cho người ta sởn gai ốc đi cùng tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, người thế tới vốn như mãnh hổ nhào về phía trước lại như một đoàn vải rách ngã xuống bên cạnh xe lăn. Mặc Tu Nghiêu nhận lấy khăn tay A Cẩn đưa tới, bắt đầu chậm rãi lau sạch tay phải vừa chạm qua thân thể đằng kia, một bên nghiêng đầu nhìn một người khác trên mặt đất, “Hiện tại, ngươi nguyện ý nói cho bổn vương đáp án sao?”

Ánh mắt của mọi người rơi xuống người như một đống vải rách trên mặt đất kia, danh xứng với thực là một đống. Vốn là một đại hán dáng người cũng coi như cao to lại dùng một loại góc độ vô cùng quỷ dị vặn vẹo co lại thành một đoàn. Dường như xương cốt toàn thân trong nháy mắt biến mất, mềm nhũn không sức sống nằm trên mặt đất. Nhưng càng làm cho người sợ hãi là, người này hiện tại vẫn còn sống.

Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất nhìn một màn trước mắt không khỏi rùng mình một cái, không để lại dấu vết trốn đến bên người Từ Thanh Phong. Hiện tại đi theo Tứ ca cũng không có cảm giác an toàn rồi, trong huynh đệ bọn hắn võ công của Tam ca vẫn là tốt nhất.

Người vốn còn đang hôn mê bất tỉnh bắt đầu run rẩy, “Tha cho. . . Tha mạng. . . Vương gia tha mạng…”

“Người bị các ngươi bắt đi bây giờ ở nơi nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

“Không ở kinh thành. Lão đại. . . Lão đại bắt được người đã rời kinh thành rồi…”

“Đi đâu vậy?”

“Ô ô. . . Ta thật sự không biết. Lão đại nói trại của chúng ta không an toàn, làm một chuyến cuối cùng thì đổi chỗ. Ta. . . Ta chưa đi qua. . .” Một tráng hán cao lớn, bị dọa đến khóc rống chảy nước mắt rất thê thảm.

“Vậy liền nói nơi ở lúc đầu của đám các ngươi đi.”

“Bên ngoài kinh thành. . . núi Hắc Vân cách sáu mươi dặm. Ô ô. . . Vương gia tha mạng a…”

“Giao bọn họ cho Phượng Tam, nhìn xem còn có thể hỏi ra cái gì nữa không. Lập tức đi chuẩn bị, Bổn vương muốn ra khỏi thành.”

“Vâng.” A Cẩn thu lại roi dài, một tay cầm lên một mình đi ra ngoài. Dáng người thiếu niên rất nhỏ, gầy gò mang theo hai tráng hán lớn gấp đôi mình lại không có vẻ gì là cố hết sức, bước đi như bay đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng đơn sơ, Diệp Ly và Thanh Loan một nằm trên giường một ngồi trên ghế bên cạnh giường nhắm mắt dưỡng thần. Tuy nhắm mắt lại, trên mặt Thanh Loan vẫn mang theo thần sắc hổ thẹn và bất an như cũ. Vụng trộm trợn mắt dò xét, liếc Diệp Ly đang ngồi một bên giường dựa vào tường nghỉ ngơi, Thanh Loan thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi. Thanh Loan trông coi.” Diệp Ly mở mắt ra nhìn nàng, cười yếu ớt nói: “Bây giờ nghỉ ngơi nửa canh giờ. Buổi tối hôm nay ngươi nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.” Thanh Loan lập tức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Vậy làm sao có thể. Phải đi cũng là tiểu thư đi trước. Thanh Loan biết rõ tiểu thư không phải là nữ nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, Thanh Loan thay tiểu thư dụ những người kia đi, tiểu thư nhất định có thể tự mình xông ra.”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Ngươi đi ra ngoài ta cũng sẽ không có việc, nhưng nếu không thấy ta, bọn hắn nhất định sẽ giết ngươi.”

“Vậy cũng không được, ta không thể vứt bỏ tiểu thư.” Thanh Loan quật cường nói.

Diệp Ly kiên định nhìn nàng, “Đợi ngươi trở về có thể tìm người tới cứu ta. Xem bộ dạng bọn hắn không sợ hãi, chỗ chúng ta ở hiện tại chỉ sợ khó tìm.” Thanh Loan trong đầu loạn thành một đoàn, do dự nhìn Diệp Ly. Hình như nghe tiểu thư phân phó là lựa chọn chính xác, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy bất an. Diệp Ly lại cười nói: “Không cần lo lắng, ta là tiểu thư không phải sao? Đại ca muốn các ngươi đều nghe ta đấy, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta?”

“Tiểu thư…” Thanh Loan chân tay luống cuống, chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly nhìn nàng, dịu dàng nói: “Thanh Loan nghe lời, đêm nay ngươi nhất định phải rời khỏi đây. Có lẽ, về sau. . . sẽ gặp được một ít người phù hợp đến không ngờ được.”

“Tiểu thư!” Thanh Loan hoảng sợ nhìn Diệp Ly.

“Ngoan, đừng sợ. Tiểu thư ta có biện pháp tự mình thoát thân. Ngươi nhanh chóng xuống núi cầu cứu, ngươi cũng muốn chúng ta sớm về nhà một chút đúng không?” Diệp Ly mỉm cười lừa dối, cuối cùng Thanh Loan vẫn phải ngưng trọng nhẹ gật đầu.

“Phanh!”

Cửa gian phòng bị người ta một cước đá văng ra từ bên ngoài, Thanh Loan nhanh chóng từ trên giường nhảy vọt lên chắn trước Diệp Ly, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người vạm vỡ đột nhiên xông vào, “Các ngươi muốn làm gì?”

Đi đầu là một người ánh mắt đục ngầu mang theo hững thú dâm tà nhìn chằm chằm Diệp Ly đang được bảo hộ tại sau lưng Thanh Loan cười nói: “Vị này là Diệp gia Tam tiểu thư kia? Tài nữ đệ nhất kinh thành năm nay, vị hôn thê của Định Vương?”

Cùng đi bên cạnh hắn hiển nhiên là một tiểu lâu la, cười theo nói: “Nhị trại chủ nói không sai. Đúng là vị tiểu thư được Đại trại chủ mang về kia.”

Nhị trại chủ kia xoa xoa hai tay, cười tà nói: “Đại ca có ý gì? Nhốt hai đại mỹ nhân tươi ngon mọng nước như vậy ở chỗ này làm gì?”

Tiểu lâu la sững sờ, nhớ tới chuyện lão đại nhà mình dặn dò, vội vàng nói: “Nhị trại chủ, hai mỹ nhân này không thể động vào được.”

Nhị trại chủ hừ một tiếng nói: “Tiến vào núi Quỷ Vân của ta còn có người nào là ta không động được hay sao?”

“Đây. . . Vị tiểu thư này có thể trị giá tổng cộng sáu vạn lượng bạc. Đại trại chủ dặn dò, đặc biệt là vị Diệp tiểu thư kia, ngàn vạn lần không thể động.”

“Sáu vạn lượng?” Mắt chuột của nhị trại chủ sáng ngời, lộ ra ánh sáng tham lam. Ánh mắt lúc này dạo qua trên người Diệp Ly một vòng, sau đó về tới trên người Thanh Loan, cười nói: “Được rồi, xem mặt mũi của sáu vạn lượng trước buông tha nàng. Như vậy cái nha đầu này phải về tay bổn trại chủ rồi. Tuy lớn lên không bằng nữ nhân kia, nhưng so với mấy người quái dị trong trại kia thì tốt hơn nhiều.” Nói xong đã nhào đến trên người Thanh Loan.

“Thanh Loan! Động thủ!”

Diệp Ly mạnh mẽ đứng dậy, nhanh chóng vượt qua Thanh Loan và Nhị trại chủ đang nhào về phía trước kia trực tiếp đánh bất tỉnh tiểu lâu la đứng ở phía sau. Thanh Loan cũng không chậm trễ, thân thể trông nhỏ nhắn xinh xắn lại như có sức lực vô cùng lớn, một quyền đánh trúng phần bụng của đối phương, sau đó khéo léo xoay người rơi xuống phía sau hắn, đưa tay bổ vào gáy hắn, nam nhân cao lớn cường tráng lập tức mềm ra trên đất, cả một tiếng hừ cũng không có. Sau lưng Diệp Ly đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Tiểu thư.”

Diệp Ly tán thưởng gật đầu, tiềm lực của tiểu nha đầu này không tệ, “Được rồi, đừng chậm trễ. Có nhớ đường xuống núi không?” Thanh Loan đại khái hồi tưởng lại một chút, nhẹ gật đầu. Lúc lên núi những thổ phỉ kia tuy che mắt của bọn họ, lại không để ý đến Thanh Loan là người luyện võ, thính lực cũng không tầm thường, tuy không thể hoàn toàn nhớ kỹ nhưng phương vị đại khái thì vẫn nhớ rõ. Diệp Ly nói: “Ta đoán cái trại này là mới xây, bất luận là cơ quan hay phòng ngự sẽ không quá mạnh, chính ngươi cẩn thận một chút. Đi đi .”

“Tiểu thư cẩn thận.”

Diệp Ly gật gật đầu, liên tục bảo đảm an toàn của mình, tiễn bước Thanh Loan mới quay đầu nhìn lại hai người vẫn nằm ngang trên mặt đất, cúi người rút ra cây trâm trên đầu không chớp mắt đâm vài huyệt vị bất ngờ trên thân thể hai người, rồi mới trở lại ngồi trên giường một lần nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Ly bình tĩnh ngồi trên giường, hai tai lại tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sơn trại trong đêm là một khung cảnh yên lặng, hiển nhiên Thanh Loan không bị người phát hiện. Trong lòng Diệp Ly thở dài một hơi, khinh công có thể theo dõi thành công công tử Phong Nguyệt hẳn là có thể tin tưởng? Chỉ cần trong vòng nửa canh giờ không bị phát hiện, nửa canh giờ cũng đủ cho Thanh Loan rời khỏi núi Quỷ Vân hay Quy Vân này.

“Phanh!” Cửa phòng đơn sơ lại bị người từ bên ngoài đá văng ra lần nữa, ván cửa bởi vì không chịu nổi sức nặng mà bắt đầu đung đưa gian nan.

Nam tử độc nhãn vọt lên đầu tiên, thấy người trên mặt đất còn có Diệp Ly bình yên ngồi trên giường vốn sững sờ, lại ngoài ý muốn không nổi giận mà là phất phất tay gọi vài người đến khiêng hai người trên mặt đất đi ra ngoài.

“Xem ra ta vẫn xem thường ngươi rồi? Nha đầu kia đâu?” Nam tử độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Ly hỏi.

Trong lòng Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, bị phát hiện sớm rồi, hi vọng Thanh Loan có thể bình an xuống núi mới tốt, “Ngươi không phải thấy rồi sao? Nàng trốn đi nha.” Con mắt duy nhất có chút dữ tợn hoài nghi nheo lại, nhìn chằm chằm vào nàng nói: ” Tại sao ngươi không đi cùng nàng? Có phải nha đầu kia phản chủ chạy trốn? Một cái nha đầu rõ ràng có thể lặng yên không tiếng động đào tẩu từ trong trại ra, thật là làm cho người ngạc nhiên.”

Diệp Ly nhìn hắn, “Một đám thổ phỉ, rõ ràng ở dưới chân thiên tử mà có thể bắt đi hai người như vào chỗ không người. Ta cũng rất ngạc nhiên.”

Nam tử độc nhãn hừ nhẹ một tiếng, nói: ” Người ta phái đi theo nha đầu của ngươi lấy tiền đến bây giờ còn chưa trở lại. Ngươi đoán xem bọn hắn đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Ly lắc đầu, làm bộ mờ mịt.

“Xem ra nha đầu kia của ngươi là cao thủ, có lẽ hiện tại nàng ta đã xuống núi tìm cứu binh rồi. Ngươi cảm thấy trước khi cứu binh đến ngươi có cần làm chút gì để giữ lại mạng của ngươi không?” Nam tử độc nhãn âm tàn nhìn chằm chằm thiếu nữ lạnh nhạt trước mắt. Diệp Ly có chút bất đắc dĩ đưa tay xoa nhẹ đầu vai được băng bó cẩn thận, nói: “Có lẽ ngươi có thể cân nhắc thu một khoản tiền của ta sau đó xa chạy cao bay. Ta cho rằng hai thuộc hạ kia của ngươi chưa trở về hẳn là bọn hắn muốn mưu đồ làm loạn đối với nha đầu của ta. Ngươi đã biết rõ nha đầu này của ta là cao thủ, thì cũng có thể nghĩ đến cái khác cũng sẽ không quá kém. Cho nên, giao dịch của chúng ta thật ra còn có thể tiếp tục.”

“Xem ra Diệp tiểu thư rất thích dùng tiền giải quyết vấn đề?” Nam tử độc nhãn giễu cợt nói.

Diệp Ly lắc đầu, “Các hạ không phải là thu tiền của người khác đến làm khó ta sao? Đối phương đã không muốn mua mạng của ta, như vậy ta cho rằng mục đích của các hạ đã đạt đến. Tin rằng không cần đến ngày mai lời đồn đãi Diệp Tam tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi đã truyền khắp toàn bộ kinh thành đều. Mà ta chỉ tốn chút tiền để ta không đến mức đã bị bất kỳ tổn thương thực chất nào, ngươi cũng sẽ không vi phạm giao dịch cùng đối phương. Một công đôi việc có gì không thể?”

“Nghe ra hình như rất có đạo lý.”

“Có người đã nói với ta, vấn đề có thể sử dụng tiền đề giải quyết đều không phải là vấn đề. Lần này ta sẽ không quỵt nợ. Chỉ cần ta thoát thân lập tức sẽ cho ngươi tiền, ta còn có thể giao tiền đặt cọc trước.” Diệp Ly mỉm cười nói.

“Nếu như ta không đáp ứng thì sao?” Nam tử độc nhãn híp mắt nói.

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Nếu ta chết, Diệp gia Từ gia Định quốc vương phủ sẽ dùng hết toàn lực vây quét ngươi. Nếu ta còn sống, ta sẽ xem xét dùng toàn bộ tài sản của ta, có lẽ còn kể cả đồ cưới của Từ gia cùng với sính lễ của Định Quốc vương phủ với tư cách tiền thưởng, treo giải thưởng để khắp thiên hạ đuổi giết ngươi. Ta sẽ không muốn mạng của ngươi, người khác chỉ cần có thể cho ngươi một đao ta sẽ cho một ngàn lượng. Ngươi đoán xem có bao nhiêu người sẽ tiếp?”

Khóe miệng nam tử độc nhãn thoáng co giật một cái, “Rất ác độc. Nhưng điều kiện trước tiên là ngươi có thể tìm được ta.”

Vẻ tươi cười của Diệp Ly càng thêm không màng danh lợi, ” Người nào đó của Thiên Nhất các thiếu ta một cái mạng.”

Vẻ tươi cười đùa cợt trên mặt nam tử độc nhãn cuối cùng đã hoàn toàn cứng lại, trong con mắt duy nhất sự âm tàn ác độc vốn có cũng dần dần tản đi, phóng ra quang mang sắc bén. Tuy vẫn là khuôn mặt đáng sợ kia, trong nháy mắt lại khiến cho người ta cảm thấy nhiều thêm vài phần khí thế của người bề trên.

“Không hổ là nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu, quả nhiên không giống bình thường.”

Diệp Ly nhàn nhạt cười khổ, “Bảo vệ tánh mạng mà thôi, có lẽ các hạ bằng lòng lộ ra diện mạo thật? Nói thực ra, ta không quá thích nói chuyện với một người với mang mặt nạ.” Nam tử độc nhãn có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nhìn ra? Ta cho rằng thuật dịch dung của ta đã có thể dùng giả đánh tráo thật rồi.” Diệp Ly nói: “Có lẽ ta khá mẫn cảm đối với những thứ này a. Ta nghĩ mặt nạ da người cùng da mặt chân chính vẫn còn có chút khác nhau không phải sao?”

Nam tử độc nhãn ghét bỏ vuốt vuốt mặt của mình, “Thời gian quá gấp. Vội vàng làm ra thứ phẩm. Ngươi đã biết có người muốn làm hỏng thanh danh của ngươi, cũng biết đối phương cuối cùng đã đưa ra yêu cầu gì?” Diệp Ly nhìn xem hắn, “Xin lắng tai nghe.”

Nam tử độc nhãn đi qua một bên ngồi xuống, nhìn chằm chằm Diệp Ly mắt lộ vẻ trêu tức, “Đối phương yêu cầu. . . hủy danh tiết của ngươi. Đặc biệt, phải. . . hủy… ngươi.”

Ánh mắt Diệp Ly lạnh lẽo, “Là nữ nhân.”

Nam tử độc nhãn kinh ngạc nhướn mày, Diệp Ly cau mày nói: “Chỉ có nữ nhân mới thích dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó nữ nhân.”

Nam tử độc nhãn nhún nhún vai nói: “Ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết đối phương là ai. Ngươi không sợ sao?”

Diệp Ly nghiêm mặt nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cũng không có ý định làm như vậy, không phải sao?”

Nam tử gật đầu, cười vang nói: “Không thể không thừa nhận, Mặc Tu Nghiêu thực tinh mắt. Ít nhất so với tên Mặc Cảnh Lê ngu ngốc mạnh hơn nhiều. Ta thực sự không có quyết định này. Dù sao, ta cũng không định vì mấy vạn lượng bạc mà thật sự chọc tức Mặc Tu Nghiêu.”

“Ngươi quen biết Mặc Tu Nghiêu.” Diệp Ly chỉ ra.

Nam tử độc nhãn cũng không phủ nhận, đứng lên nói: “Hiện tại chúng ta có thể đi. Diệp Tam tiểu thư, chúng ta đi lấy tiền ta nên được, sau đó tiễn ngươi về nhà. Ngươi cảm thấy như thế nào? Ta đoán qua một hai canh giờ nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ đến rồi, ở đây không an toàn.” Diệp Ly không sao cả đứng dậy đi theo hắn, hỏi: “Người trong cái trại này của ngươi làm sao bây giờ?” Nam tử độc nhãn quay đầu lại cho nàng một nụ cười vặn vẹo, “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là thủ lĩnh thổ phỉ đấy chứ? Ngươi yên tâm, tuy ta không phải thủ lĩnh thổ phỉ, nhưng là thổ phỉ trong cái trại này tuyệt đối là cùng một giuộc không việc ác nào không làm. Rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu coi như bọn hắn xui xẻo.”

“Trại chủ độc nhãn thật sự không phải do ngươi giết đấy chứ?” Diệp Ly đi theo nam tử xuyên qua tại gian phòng thô sơ, trên đường đi ngẫu nhiên gặp được thổ phỉ tuần tra đi ngang qua hành lễ với nam tử độc nhãn, thấy Diệp Ly đi theo sau hắn còn không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ngầm hiểu nhau tươi cười hèn mọn bỉ ổi “Thủ vệ ở đây thật sự không được tốt lắm, khó trách Thanh Loan không làm kinh động người trong trại một chút nào.”

” Thì ra ngươi còn hiểu thứ này? Thực sự không tốt lắm, nếu không có ta hỗ trợ, chỉ bằng những thứ ngu ngốc này căn bản chưa đi ra kinh thành cũng sẽ bị bắt lại.” Nam tử độc nhãn trả lời: “Cái tên tham tiền kia đang nằm trong phòng hắn ngáy o..o… đây này, lại muốn độc chiếm tất cả tiền thưởng, cho tới bây giờ gia đều tự mình kiếm tiền, khiến các người một đồng cũng không kiếm được. Chờ Mặc Tu Nghiêu tới vừa lúc gánh trách nhiệm của hắn. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào đây?”

Diệp ly không sao cả gật đầu, đánh giá đường đi càng đi càng lệch phía trước, “Chúng ta rời đi từ chỗ này?”

Nam tử gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta lấy được tiền tuyệt đối đưa ngươi lông tóc vô thương về Diệp gia.” Đang muốn đưa tay chạm vào cơ quan, xa xa dưới núi truyền đến một ít tiếng động khác thường. Diệp Ly ung dung thản nhiên, nam tử độc nhãn lại lập tức thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói: “Chết tiệt! Sao hắn có thể đến nhanh như vậy?” Nói xong lập tức bỏ qua con đường cũ, lôi kéo Diệp Ly chạy như điên về một hướng khác.

“Chúng ta không đi mật đạo hả?”

Nam tử nói: “Đi mật đạo không an toàn, hơn nữa quá quanh co. Nói không chừng sẽ bị chặn lại.” Nghe âm thanh dần dần từ xa đến gần, mà bên trong trại vẫn không có chút động tĩnh nào. Hiển nhiên người đến đều là cao thủ, đám ô hợp trong trại kia căn bản ngay cả bóng dáng người ta cũng không phát hiện được. Nam tử kéo Diệp Ly chạy về phía sau núi, “Phía sau núi còn một con đường, mặc dù có chút hiểm yếu nhưng có thể nối thẳng đến một sơn cốc. Tạm thời Mặc Tu Nghiêu chắc chắn không tìm thấy.”

“Nhưng ta…” Diệp Ly nói.

“Yên tâm, khinh công của ta không tồi. Mang theo ngươi cũng có thể xuống dưới.”

” Nhưng ta muốn quỵt nợ!” Diệp Ly cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện