Editor: Tiểu Mộng

Beta: Tiểu Ly

“Trưởng công chúa Chiêu Dương đến!”

Trên bãi cỏ xanh um trong vườn Mẫu Đơn, những chiếc bàn đựng đầy các loại món ăn ngon quý hiếm và trái cây tươi được sắp đặt ngay ngắn, chỉnh tề. Những cô nương mặc quần áo rực rỡ như những đóa hoa đều lần lượt ngồi xuống, nhẹ giọng trò chuyện với nhau, vừa nghe thấy tiếng thông báo Trưởng Công chúa giá lâm thì vội vàng cùng nhau đứng dậy hành lễ: “Ra mắt Trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa Chiêu Dương mặc một bộ cung trang tao nhã, tuy rằng tuổi đã gần bốn mươi thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng vẫn như trước được chăm sóc rất tốt, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhướng lên, hiển nhiên vị Trưởng công chúa này cũng không phải là người ôn hòa lương thiện. Quận chúa Dung Hoa vô cùng ngoan ngoãn đi bên cạnh Trưởng công chúa, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng ngang ngược như lúc trước mọi người nhìn thấy trong sân. Bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc váy lụa, mặt mày tươi tắn, mỉm cười hiếu kỳ đánh giá các thiếu nữ khuê tú ở bốn phía. Chỉ là Diệp Ly nghĩ mãi cũng không thể nào đoán được thân phận của cô nương này, cuối cùng đành không thèm nghĩ nữa.

“Miễn lễ, ban thưởng tọa.”

Mọi người lại tiếp tục tạ ơn, sau đó mới ngồi xuống.

Lúc này, Trưởng công chúa Chiêu Dương mới mở miệng nói: “Thịnh hội hôm nay chính là một buổi gặp gỡ nhỏ cho các tiểu thư khuê các chốn kinh thành, mọi người không cần gò bó quá mức, cứ tùy ý là được.”

Tuy rằng Trưởng công chúa nói vậy, nhưng dù sao người thật sự dám tùy ý cũng không nhiều lắm. Ngược lại, quận chúa Dung Hoa ngồi ở bên cạnh Trưởng công chúa, kéo cánh tay bà làm nũng, vẻ mặt lạnh lùng của Trưởng công chúa cũng nhu hòa đi vài phần, hiển nhiên là vị Trưởng công chúa không có con cái này vô cùng thương yêu, cưng chiều chất nữ (cháu gái) nhỏ của mình.

“Vị cô nương bên cạnh Trưởng công chúa kia là ai thế? Lớn lên thật xinh đẹp!” Các cô nương khó hiểu, tò mò đánh giá cô nương tuyệt sắc bên cạnh Trưởng công chúa, nhỏ giọng trao đổi ý kiến với bạn tốt của mình. Có mấy người còn như có như không liếc nhìn Diệp Oánh. Nụ cười trên mặt Diệp Oánh cũng trở nên hơi miễn cưỡng, nữ tử kia ngồi ở bên phải Trưởng công chúa Chiêu Dương, thân phận tất nhiên là không thấp hơn quận chúa Dung Hoa, hơn nữa, dung mạo lại vượt xa quận chúa Dung Hoa. Tuy rằng Diệp Oánh tự xưng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, thế nhưng dung mạo thiếu nữ mặc cẩm y kia lại vô cùng tinh xảo, xinh đẹp, khác hẳn với vẻ đẹp nhu nhược, yếu mềm của Diệp Oánh, so ra lại càng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Một nữ tử xinh đẹp bao giờ cũng chú ý tới những nữ tử khác đẹp hơn mình trước tiên.

“Ha ha, cô nương kia là ai thế? Danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành của Diệp Oánh chỉ sợ là khó giữ rồi.” Mộ Dung Đình dùng ống tay áo che miệng cười nhẹ nói.

Hoa Thiên Hương nhìn nàng một cái, rồi cười yếu ớt nói: “Là chất nữ Phò mã của công chúa Chiêu Dương.”

“Phò mã của công chúa Chiêu Dương… Vậy không phải là…” Tần Tranh cũng có chút kinh ngạc, do dự một chút rồi mới nói: “Là vị quận chúa của nước Nam Chiếu?”

Phò mã của Trưởng công chúa Chiêu Dương là người Nam Chiếu đến Đại Sở làm con tin, nghe nói năm đó Trưởng công chúa Chiêu Dương và phò mã lưỡng tình tương duyệt, không phải chàng thì không lấy chồng. Tiên hoàng bất đắc dĩ lắm mới phải gả muội muội mà ngài thương yêu nhất cho một con tin. Sau đại hôn, phò mã và công chúa cũng ân ái, yêu thương, thuận hòa, ai ngờ, không đến ba năm, phò mã lại bị bệnh mà qua đời. Trưởng công chúa lập lời thề ngay trước mặt tiên hoàng là không tái giá, cả đời thủ tiết với phò mã.

Nghe vậy, Diệp Ly cũng có chút tò mò nhìn về phía Hoa Thiên Hương. Hoa Thiên Hương là thiên kim của phủ Hoa quốc công, chất nữ của đương kim Hoàng hậu, vậy nên biết một chút chuyện bí mật cũng không có gì là khó hiểu. Hoa Thiên Hương nhìn thoáng qua Trưởng công chúa và thiếu nữ tuyệt sắc phía trên, lắc đầu nói: “Đó là nữ nhi của Đương kim Nam Chiếu Vương, có danh mỹ nữ đệ nhất Nam Chiếu, xưng là công chúa Tê Hà.”

“Nghe nói Nam Chiếu toàn mỹ nữ, vị công chúa Tê Hà này quả nhiên là không tầm thường.”

Hoa Thiên Hương mở to hai mắt, nhìn Diệp Ly muốn nói nhưng rồi lại thôi. Diệp Ly nhướng mày nhìn nàng, rồi cười nói: “Có gì không thể nói hay sao?”

Hoa Thiên Hương cười đáp: “Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng ta cảm thấy ngươi là người rất kỳ lạ. Nói cho ngươi cũng không sao cả, vị công chúa Tê Hà này hình như là sau này sẽ ở lại lâu dài trên đất Đại Sở chúng ta.”

“Ở lâu?” Mộ Dung Đình cũng không còn hứng thú xem ca múa nữa, khó hiểu nhìn về phía Hoa Thiên Hương: “Công chúa Tê Hà này nhìn có vẻ cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu. Nếu ở đây lâu, thỉ chẳng phải có nghĩa là…” Chẳng phải có nghĩa là công chúa Tê Hà sẽ sống tại Đại Sở sao? Chuyện hòa thân giữa hai nước là chuyện lớn, vậy mà bên ngoài sao lại không có chút tiếng gió lọt qua? Hoa Thiên Hương ho nhẹ một tiếng, che miệng lại nói nhỏ: “Công chúa Tê Hà là tự mình đi tới Đại Sở đấy. Các ngươi còn nhớ hay không, năm ngoái Lê Vương điện hạ đã từng đi sứ đến Nam Chiếu…”

“Ý ngươi là…” Mộ Dung Đình khiếp sợ đến suýt nữa không khống chế nổi giọng nói của mình, Tần Tranh âm thầm véo nàng một cái mới khiến cho nàng tỉnh táo lại. Thấy hai người ở bàn bên cạnh cũng đang khó hiểu nhìn sang, vội vàng bày ra tư thái đoan trang thong dong nếm thử một ngụm rượu bách hoa trước mặt. (Cập nhật nhanh nhất tại tamvunguyetlau.com) Thấy ánh mắt của mấy người bên cạnh đã không còn chú ý đến mình nữa, Mộ Dung Đình mới áy náy cười cười với ba người kia. Hoa Thiên Hương và Tần Tranh tất nhiên đã rất rõ tính cách này của nàng cho nên cũng đều không để ý, chỉ hơi cười rộ lên. Mộ Dung Đình nhíu mày, nhìn Diệp Ly nói: “Tuy rằng không nên nói những lời này nhưng ta vẫn muốn nói. Hủy bỏ hôn ước với Lê Vương cũng không hẳn là chuyện xấu gì.”

Diệp Ly nhẹ nhàng rót một ly rượu trái cây, mỉm cười đồng ý nói: “Ngươi nói rất đúng.”

“Các ngươi đoán xem, năm nay ai sẽ là người bình luận cho Bách Hoa thịnh hội?”

Đối với cái gọi là quá trình của Bách Hoa thịnh hội, Diệp Ly cũng chỉ biết sơ qua, cho nên nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là nơi khuê nữ kinh thành tụ họp mà thôi cho nên cũng không muốn đoán mà lắc đầu, lập tức bị Hoa Thiên Hương dùng đầu ngón tay chọc một cái: “Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia Bách Hoa thịnh hội, thế nào cũng phải lên sân khấu biểu diễn tài nghệ, đừng để cho những kẻ khác xem thường mình.”

Diệp Ly mở lớn hai mắt, nhìn về phía những vũ cơ đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong sân: “Ngươi muốn ta đi lên ca hát khiêu vũ? Sẽ dọa đến người khác đấy, ta không biết khiêu vũ.” Huống hồ nàng cũng không phải là người muốn thể hiện, đầu năm nay cũng đâu phải là dịp tuyển minh tinh.

Tần Tranh nhẹ giọng giải thích: “Một cô nương khuê các bình thường chắc hẳn cũng sẽ không chọn khiêu vũ, nhưng chắc hẳn là sẽ phải tranh tài cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú. Hàng năm, ba người đứng đầu đều sẽ nhận được một phần thưởng vô cùng quý giá.”

Phần thưởng? “Các ngươi đều tham gia?”

Mộ Dung Đình không hề xấu hổ mà nói: “Ngoại trừ ta thì Tranh Nhi và Thiên Hương đều rất lợi hại. Năm trước, Tranh Nhi thi thư họa đoạt được hạng nhất, Thiên Hương đạt hạng nhất kỳ nghệ, hạng ba cầm nghệ. Năm ngoái người đứng đầu là Tứ muội muội kia của ngươi, Lê Vương phi tương lai, nàng ta đứng đầu tài đánh đàn và nhảy múa, thứ năm thi phú.”

Diệp Ly thoáng nhìn qua Diệp Oánh đang ngồi cách đó một bàn trò chuyện với người khác, cười nói: “Chuyện này thì ta biết rõ. Nhưng ta lại không biết hóa ra Tranh Nhi và Hoa tiểu thư cũng đều là tài nữ khó gặp đấy.”

Hoa Thiên Hương phất phất tay nói: “Năm đó Diệp phu nhân cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành. Năm nay ta và Tranh Nhi đều không tham gia. Mấy người chúng ta đều sẽ ngồi xem ngươi trổ tài đấy.”

Diệp Ly bất đắc dĩ: “Thật sự là ta không am hiểu những thứ này.”

Tần Tranh nắm tay nàng cười nói: “Năm nay Diệp Oánh chắc chắn là còn muốn tham gia đấy, Ly Nhi không thể thua kém nàng ta được.”

Hoa Thiên Hương cũng bừng bừng khí thế: “Đúng vậy, Diệp Ly cần phải vì ta mà góp một mũi tên báo thù. Năm ngoái ta đã cố gắng hết sức vậy mà kết quả lại không bằng Diệp Oánh, thật quá mất mặt.”

Mộ Dung Đình cũng không quên tham gia náo nhiệt, đôi mắt đầy trông mong nhìn về phía nàng: “Hàng năm, nói về tỷ võ thì ta đều đứng thứ nhất, đáng tiếc là không ai so với ta. Ly Nhi, ngươi phải cố gắng lên.”

Diệp Ly bị mấy tiểu gia hỏa mới quen này làm cho dở khóc dở cười, thật sự là nàng không biết mấy thứ này mà. Tuy rằng hồi còn bé cũng được mẫu thân dạy bảo, mọi thứ cũng sẽ biết biết một chút, nhưng sao có thể so với những người đặc biệt bỏ thời gian, công sức ra khổ luyện kia được chứ. Ví dụ như vũ đạo của Diệp Oánh, tuy rằng nàng không nhìn thấy, thế nhưng nghe nói chỉ riêng sư phụ dạy vũ đạo của nàng ta cũng đã có đến năm, sáu người. Mỗi một điệu nhảy đều là đặc biệt dàn dựng ra, về mặt này, Diệp Oánh quả thật là đã khổ công luyện tập. Mà nàng, kể từ sau khi mẫu thân qua đời, lấy lại được trí nhớ của kiếp trước, sau đó hứng thú với mấy trò xoay người chóng mặt này đã không ngừng giảm bớt đi, huống hồ Vương thị cũng sẽ không đặc biệt mời thầy tốt về để dạy bảo nàng.

“Năm nay, chỉ sợ ngươi không muốn tham gia cũng không được rồi.”

Mộ Dung Đình vừa lấy điểm tâm tinh xảo trên bàn để ăn, vừa nói: “Người thắng cuộc tranh tài của Bách Hoa thịnh hội có tư cách chọn bất kỳ một ai để tỷ thí với mình. Tin ta đi, nếu như không phải hàng năm ngươi vẫn luôn không bước chân ra khỏi cửa thì người nhận được khiêu chiến nhiều nhất đã chính là ngươi rồi.”

Trước kia là vị hôn thê của Lê Vương, bây giờ lại là Định Vương phi tương lai. Trong mắt rất nhiều người, Diệp Ly quá tốt số khiến cho nhiều người ghen tỵ, chỉ mong nàng bị xấu mặt mà thôi.

“Ăn thêm chút đồ đi. Đợi đến lúc thịnh hội hôm nay chính thức bắt đầu thì sợ rằng còn không có cơ hội mà ăn thêm cái gì đâu.” Hoa Thiên Hương nhắc nhở.

Diệp Ly im lặng nhìn điểm tâm trước mắt, trong lòng thầm nghĩ cái Bách Hoa thịnh hội đã chậm chạp diễn ra hơn một canh giờ rồi mà còn chưa được coi là bắt đầu sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện