Editor: Tuyết Y
Beta: Tiểu Ly
Chuyện vạch tội dường như lấy việc xử phạt không mặn không nhạt của Hoàng Đế mà chấm dứt rồi, thế nhưng ảnh hưởng tiếp sau đó lại vẫn xa xa không chấm dứt. Sau khi Diệp Thượng thư hạ triều còn chưa về đến nhà, thì chuyện trong lúc tảo triều cũng đã lấy tốc độ như gió lan truyền đến toàn bộ thế gia trong kinh thành. Lại càng không biết từ đâu truyền tới chuyện Diệp Thượng thư bán nữ cầu vinh, thấy Lê Vương không thích tam nữ nhi không xuất sắc nhà mình, lại lập tức sai sử tứ nữ nhi Diệp Oánh có danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân đi quyến rũ Lê Vương điện hạ. Một người nói thì chính là lời đồn, thế nhưng mà một trăm người nói thì dường như đúng là sự thật rồi. Cho dù đi đến chỗ nào, Diệp Thượng thư dường như cũng cảm thấy ánh mắt người khác nhìn hắn không giống thường ngày. Cuối cùng chỉ có thể nhịn lại buồn bực vội vàng xử lý xong chính vụ rồi trở về phủ.
Lúc Thanh Sương mang vẻ mặt nhìn có chút hả hê kể cho Diệp Ly nghe lời đồn đãi bên ngoài, thì Diệp Ly chỉ cười nhạt một tiếng rồi cũng không quan tâm nữa. Chỉ là trong lòng có chút lo lắng không biết hành động lần này có mang đến phiền toái gì cho cữu cữu hay không. Chỉ là nhị cữu cữu cũng không phải là mãng phu không biết đúng mực, nếu người đã làm như vậy thì tất nhiên có đạo lý và cách nghĩ của người. Nhưng mà Diệp Ly cũng có chút ngoài ý muốn vì phụ thân cũng không lấy chuyện lần này để mà giận chó đánh mèo mình, vì suy cho cùng sau khi Diệp Thượng giận dữ trở về phủ thì đến ngay cả Vương thị và Diệp Oánh đã là những người đầu tiên phải đứng mũi chịu sào. Mà có lẽ ông ta cũng không phải không có ý định giận chó đánh mèo nàng, dẫu sao ngày hôm qua ông ta cũng đã xông vào Thanh Dật Hiên, nhưng chỉ không biết vì sao ông ta vừa mới đi vào phòng, sau đó chưa nói cái gì đã xoay người đi ra ngoài.
Hay là đột nhiên nổi lên sự áy náy hiếm có? Diệp Ly không hề để ý nhìn lướt qua cách bài trí mộc mạc trong phòng mình, nàng thờ ơ suy đoán.
Nhàn nhã ngồi ở phía trước cửa sổ cúi đầu thêu thùa, một đóa hoa Diên Vĩ màu tím dần dần thành hình dưới bàn tay nàng. Thêu thùa là một việc cần phải có tính nhẫn nại, mà Diệp Ly kiếp trước đã từng là tay đánh lén không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại. Mà ở kiếp này từ lúc sáu tuổi, mẫu thân đã bắt đầu tự dạy nàng thêu thùa, những năm này nàng cũng dần dần yêu mến môn nghệ thuật này. Bởi vì đã có được trí nhớ của kiếp trước, Diệp Ly đương nhiên có được sự từng trải và kiến thức càng nhiều hơn so với người ở thời đại này, đồ vật dưới tay nàng lúc nào cũng có nhiều thần vận (say mê hấp dẫn) và linh khí đặc thù hơn một chút so với người khác.
Trong sân mơ hồ truyền đến một trận huyên náo, Diệp Ly nhíu nhíu mày ngẩng đầu lên: “Thanh Hà, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm tiểu thư, là Dung thiếu gia trở về. Đang ồn ào đòi gặp tiểu thư ở bên ngoài viện.” Thanh Hà cung kính trả lời.
Diệp Ly cười nhạt một tiếng, tiện tay cắm kim thêu trên vải tơ rồi đứng dậy: “Đi nhìn một chút thôi.” Nam đinh duy nhất toàn bộ Diệp phủ – Diệp Dung, năm nay vừa mới mười ba tuổi, học tập ở thư viện nổi danh kinh thành. Diệp Dung bị Vương thị ảnh hưởng, từ nhỏ đã không thích người trưởng tỷ là Diệp Ly này. Sau khi Từ thị qua đời, hắn với tư cách là nam hài duy nhất trong phủ lại là trưởng tử cho nên cư xử với Diệp Ly lại càng là trực tiếp dùng lỗ mũi nhìn người. Một năm có thể gặp mặt mấy lần cũng đã không tệ rồi, đâu ra tình huống hắn tự mình chạy tới muốn gặp Diệp Ly chứ. Không cần phải nói thì ai cũng biết đương nhiên là vì chuyện hôm qua Vương thị và Diệp Oánh bị phụ thân mắng, cho nên ngày hôm qua vừa mới từ học đường trở về, hôm nay đã không thể chờ đợi được mà đến để bênh vực mẫu thân và tỷ tỷ rồi.
Còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy giọng nói tranh chấp của Thanh Sương và Diệp Dung truyền đến: “Láo xược! Ngươi chỉ là một đứa nha đầu đê tiện mà cũng dám ngăn đón gia! Coi chừng gia bán ngươi vào trong câu lan (*) đấy!” Diệp Dung hung dữ trợn mắt nhìn nha đầu mặc áo xanh đang đứng trước mắt.
(*) câu lan:nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Người khác có lẽ sẽ cố kỵ đại thiếu gia duy nhất trong phủ này, thế nhưng Thanh Sương cũng không khách khí như vậy. Đôi mắt xinh đẹp trừng lên lườm một cái, ngẩng đầu cười lạnh nói với Diệp Dung: “Cho dù ta có đê tiện cũng là nha đầu của tiểu thư, muốn đánh muốn bán cũng không tới phiên Dung thiếu gia ngươi đến làm chủ. Tự tiện xông vào viện của trưởng tỷ, cái này là lễ nghi Dung thiếu gia học được trong học đường? Thật sự là dạy thật tốt, mà cũng học thật giỏi!”
“Tiện nha đầu! Đánh nó cho ta!” Diệp Dung hổn hển chỉ huy gã sai vặt sau lưng giáo huấn Thanh Sương.
“Dung Nhi, đệ đang làm gì đó?” Diệp Ly đi ra ngoài sân nhàn nhạt nhìn thiếu niên đang giương cung bạt kiếm trước mắt, ánh mắt rơi vào gã sai vặt đang bắt lấy tay Thanh Sương: “Còn không buông tay?” Hai gã sai vặt giữ Thanh Sương giống như là bị lửa thiêu, vội vàng rút tay trở về trốn ra sau lưng Diệp Dung. Thấy người bên cạnh mình vô dụng như thế, Diệp Dung cảm thấy rất mất mặt, bất mãn hừ một tiếng nói với Diệp Ly: “Tam tỷ, nha đầu kia của ngươi cực kỳ vô lễ, ta giúp ngươi giáo huấn một chút.”
Diệp Ly lạnh mắt nhìn hắn: “Người bên cạnh ta tự ta sẽ dạy dỗ, nếu đệ có thời gian rảnh thì không bằng học lại quy củ mấy lần cho kỹ đi.” Nhìn cái bộ dáng này của Diệp Dung, Diệp Ly đã biết rõ vì sao phụ thân lại vừa yêu vừa hận nhi tử này rồi. Chỉ có duy nhất một nhi tử độc đinh, thế mà lại còn là một đứa không có đầu óc. Vậy mà Vương thị lại còn có ý nghĩ hão huyền đến mức cho rằng nhi tử này của mình còn có thể so với vị Nhị công tử của Liễu gia kia.
Liễu nhị công tử chỉ mới mười sáu tuổi đã là thiếu niên tài tử danh chấn kinh thành, năm nay lại một thân một mình đến xin học ở thư viện Ly Sơn, cho dù là Liễu gia hay là thầy dạy, bạn học của hắn đều ký thác kỳ vọng nơi hắn, nghiễm nhiên chính là nhân tài cho ngôi vị trạng nguyên tương lai. Mà vị đệ đệ khác mẫu này của mình, trong kinh thành hiển nhiên chỉ xếp vào loại quần áo là lượt không tốt mà thôi. Diệp Dung từ nhỏ đã được Diệp lão phu nhân và Vương thị nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, trong nhà này Nhị tỷ lúc trước và Tứ tỷ bây giờ cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy. Diệp Dung lập tức giống như con mèo bị đốt mất cọng lông, không ngừng mà nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Diệp Ly nói: “Ngươi thật to gan, lại dám nói với ta như vậy. Ta phải nói cho tổ mẫu, chắc chắn phải khiến cho ngươi khó coi!”
So đo với một đứa bé như vậy thật sự là rất mất thể diện, Diệp Ly vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, tuy rằng Diệp gia không phải đại tộc trăm năm nhưng ở kinh thành coi như cũng là gia tộc có chút trọng lượng, làm sao lại dưỡng ra loại người có tính cách ngu ngốc như Diệp Dung vậy? Mặc kệ nam hài hấp tấp kia đang nổi điên, Diệp Ly quay người trở về phòng: “Xin Dung thiếu gia đi ra ngoài.”
“Diệp Ly, ngươi đứng lại đó cho ta!” Diệp Dung giận dữ: “Ngươi thật không biết xấu hổ, rõ ràng là Lê Vương tỷ phu không cần ngươi, mà ngươi lại cho cữu cữu của ngươi nói nhiều lời bậy bạ như vậy trước mặt Hoàng Thượng, hại nương và Tứ tỷ bị cha mắng. Đáng đời ngươi cái nữ nhân âm hiểm bị Lê Vương vứt bỏ, đáng đời…”
“Nghiệt súc! Còn không im ngay cho ta!” Diệp Dung mắng đến cao hứng nên cũng không nhìn thấy ý lạnh trong mắt và nụ cười xẹt qua trên môi Diệp Ly. Mãi cho đến khi tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ phía sau thì mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy nguyên một đám người bên cạnh đang nằm rạp trên mặt đất phát run, mà phụ thân từ trước đến nay vẫn luôn luôn hòa ái dễ gần đang mang sắc mặt xanh mét trợn mắt nhìn mình: “Phụ thân…”
” Thượng thư phủ này đúng là giáo dưỡng tốt nha. Ngay cả một nhi tử của kế thất từ thiếp phù chính (*) lại dám ở giữa ban ngày ban mặt nhục mạ trưởng nữ của vợ cả như thế, thật sự là được mở mang tầm mắt.” Một thiếu niên tuấn lãng trong nhóm người đi theo bên cạnh Diệp Thượng thư cười lạnh nói.
(*) từ thiếp phù chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thượng thư lại càng thêm khó coi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau bắt súc sinh này lại cho ta! Mang đi đánh hai mươi đại bản thật nặng!”
Nghe xong lời nói của Diệp Thượng thư, Diệp Dung lập tức bị dọa đến mức hét lên thảm thiết, quyền đấm cước đá hai hạ nhân đi lên vây lấy hắn: “Phụ thân. . . Phụ thân. . . Hài nhi biết sai rồi. . .” Đáng tiếc hắn còn nhỏ tuổi, sức lực yếu ớt, làm sao địch nổi những hạ nhân đang lúc tráng niên này, cho nên rất nhanh đã bị kéo lê tới nơi chấp hành trượng hình cách đó không xa.
Vẻ mặt Diệp Ly lạnh nhạt, lại mang sự mừng rỡ hiếm có, bước nhanh đi lên: “Bái kiến phụ thân. Cữu mẫu, biểu ca, sao mọi người lại đến đây?”
Diệp Thượng thư nhìn nữ nhi cung kính thỉnh an mình nhưng biểu hiện sự thân mật hiếm có với người ngoài, trong lòng có chút khó chịu nhàn nhạt. Nhưng hắn nghĩ đến sự bày trí đơn sơ trong viện kia của Diệp Ly thì làm sao cũng không thể nào phát tác ra được. Chỉ phải trước mặt cười nói: “Thanh Phong và cữu mẫu tới thăm con, vi phụ thuận đường nên cùng bọn họ tới đây.”
Từ Thanh Phong lạnh lùng cười cười, nói: “Cũng không phải sao, nếu như hôm nay chúng ta không đến thì còn không biết tiểu muội sống trong Diệp phủ phải trải qua cuộc sống như thế này đây.”
Nụ cười trên mặt Diệp Thượng thư cứng đờ, nhìn Từ phu nhân mang vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mặt bất thiện của Từ Thanh Phong thì có chút sượng mặt. Diệp Ly mỉm cười nhàn nhạt, tiến lên kéo tay Từ phu nhân cười nói: “Cữu mẫu, đừng đứng ở cửa ra vào mãi, chúng ta đi vào uống chén trà đi.”
Beta: Tiểu Ly
Chuyện vạch tội dường như lấy việc xử phạt không mặn không nhạt của Hoàng Đế mà chấm dứt rồi, thế nhưng ảnh hưởng tiếp sau đó lại vẫn xa xa không chấm dứt. Sau khi Diệp Thượng thư hạ triều còn chưa về đến nhà, thì chuyện trong lúc tảo triều cũng đã lấy tốc độ như gió lan truyền đến toàn bộ thế gia trong kinh thành. Lại càng không biết từ đâu truyền tới chuyện Diệp Thượng thư bán nữ cầu vinh, thấy Lê Vương không thích tam nữ nhi không xuất sắc nhà mình, lại lập tức sai sử tứ nữ nhi Diệp Oánh có danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân đi quyến rũ Lê Vương điện hạ. Một người nói thì chính là lời đồn, thế nhưng mà một trăm người nói thì dường như đúng là sự thật rồi. Cho dù đi đến chỗ nào, Diệp Thượng thư dường như cũng cảm thấy ánh mắt người khác nhìn hắn không giống thường ngày. Cuối cùng chỉ có thể nhịn lại buồn bực vội vàng xử lý xong chính vụ rồi trở về phủ.
Lúc Thanh Sương mang vẻ mặt nhìn có chút hả hê kể cho Diệp Ly nghe lời đồn đãi bên ngoài, thì Diệp Ly chỉ cười nhạt một tiếng rồi cũng không quan tâm nữa. Chỉ là trong lòng có chút lo lắng không biết hành động lần này có mang đến phiền toái gì cho cữu cữu hay không. Chỉ là nhị cữu cữu cũng không phải là mãng phu không biết đúng mực, nếu người đã làm như vậy thì tất nhiên có đạo lý và cách nghĩ của người. Nhưng mà Diệp Ly cũng có chút ngoài ý muốn vì phụ thân cũng không lấy chuyện lần này để mà giận chó đánh mèo mình, vì suy cho cùng sau khi Diệp Thượng giận dữ trở về phủ thì đến ngay cả Vương thị và Diệp Oánh đã là những người đầu tiên phải đứng mũi chịu sào. Mà có lẽ ông ta cũng không phải không có ý định giận chó đánh mèo nàng, dẫu sao ngày hôm qua ông ta cũng đã xông vào Thanh Dật Hiên, nhưng chỉ không biết vì sao ông ta vừa mới đi vào phòng, sau đó chưa nói cái gì đã xoay người đi ra ngoài.
Hay là đột nhiên nổi lên sự áy náy hiếm có? Diệp Ly không hề để ý nhìn lướt qua cách bài trí mộc mạc trong phòng mình, nàng thờ ơ suy đoán.
Nhàn nhã ngồi ở phía trước cửa sổ cúi đầu thêu thùa, một đóa hoa Diên Vĩ màu tím dần dần thành hình dưới bàn tay nàng. Thêu thùa là một việc cần phải có tính nhẫn nại, mà Diệp Ly kiếp trước đã từng là tay đánh lén không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại. Mà ở kiếp này từ lúc sáu tuổi, mẫu thân đã bắt đầu tự dạy nàng thêu thùa, những năm này nàng cũng dần dần yêu mến môn nghệ thuật này. Bởi vì đã có được trí nhớ của kiếp trước, Diệp Ly đương nhiên có được sự từng trải và kiến thức càng nhiều hơn so với người ở thời đại này, đồ vật dưới tay nàng lúc nào cũng có nhiều thần vận (say mê hấp dẫn) và linh khí đặc thù hơn một chút so với người khác.
Trong sân mơ hồ truyền đến một trận huyên náo, Diệp Ly nhíu nhíu mày ngẩng đầu lên: “Thanh Hà, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm tiểu thư, là Dung thiếu gia trở về. Đang ồn ào đòi gặp tiểu thư ở bên ngoài viện.” Thanh Hà cung kính trả lời.
Diệp Ly cười nhạt một tiếng, tiện tay cắm kim thêu trên vải tơ rồi đứng dậy: “Đi nhìn một chút thôi.” Nam đinh duy nhất toàn bộ Diệp phủ – Diệp Dung, năm nay vừa mới mười ba tuổi, học tập ở thư viện nổi danh kinh thành. Diệp Dung bị Vương thị ảnh hưởng, từ nhỏ đã không thích người trưởng tỷ là Diệp Ly này. Sau khi Từ thị qua đời, hắn với tư cách là nam hài duy nhất trong phủ lại là trưởng tử cho nên cư xử với Diệp Ly lại càng là trực tiếp dùng lỗ mũi nhìn người. Một năm có thể gặp mặt mấy lần cũng đã không tệ rồi, đâu ra tình huống hắn tự mình chạy tới muốn gặp Diệp Ly chứ. Không cần phải nói thì ai cũng biết đương nhiên là vì chuyện hôm qua Vương thị và Diệp Oánh bị phụ thân mắng, cho nên ngày hôm qua vừa mới từ học đường trở về, hôm nay đã không thể chờ đợi được mà đến để bênh vực mẫu thân và tỷ tỷ rồi.
Còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy giọng nói tranh chấp của Thanh Sương và Diệp Dung truyền đến: “Láo xược! Ngươi chỉ là một đứa nha đầu đê tiện mà cũng dám ngăn đón gia! Coi chừng gia bán ngươi vào trong câu lan (*) đấy!” Diệp Dung hung dữ trợn mắt nhìn nha đầu mặc áo xanh đang đứng trước mắt.
(*) câu lan:nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Người khác có lẽ sẽ cố kỵ đại thiếu gia duy nhất trong phủ này, thế nhưng Thanh Sương cũng không khách khí như vậy. Đôi mắt xinh đẹp trừng lên lườm một cái, ngẩng đầu cười lạnh nói với Diệp Dung: “Cho dù ta có đê tiện cũng là nha đầu của tiểu thư, muốn đánh muốn bán cũng không tới phiên Dung thiếu gia ngươi đến làm chủ. Tự tiện xông vào viện của trưởng tỷ, cái này là lễ nghi Dung thiếu gia học được trong học đường? Thật sự là dạy thật tốt, mà cũng học thật giỏi!”
“Tiện nha đầu! Đánh nó cho ta!” Diệp Dung hổn hển chỉ huy gã sai vặt sau lưng giáo huấn Thanh Sương.
“Dung Nhi, đệ đang làm gì đó?” Diệp Ly đi ra ngoài sân nhàn nhạt nhìn thiếu niên đang giương cung bạt kiếm trước mắt, ánh mắt rơi vào gã sai vặt đang bắt lấy tay Thanh Sương: “Còn không buông tay?” Hai gã sai vặt giữ Thanh Sương giống như là bị lửa thiêu, vội vàng rút tay trở về trốn ra sau lưng Diệp Dung. Thấy người bên cạnh mình vô dụng như thế, Diệp Dung cảm thấy rất mất mặt, bất mãn hừ một tiếng nói với Diệp Ly: “Tam tỷ, nha đầu kia của ngươi cực kỳ vô lễ, ta giúp ngươi giáo huấn một chút.”
Diệp Ly lạnh mắt nhìn hắn: “Người bên cạnh ta tự ta sẽ dạy dỗ, nếu đệ có thời gian rảnh thì không bằng học lại quy củ mấy lần cho kỹ đi.” Nhìn cái bộ dáng này của Diệp Dung, Diệp Ly đã biết rõ vì sao phụ thân lại vừa yêu vừa hận nhi tử này rồi. Chỉ có duy nhất một nhi tử độc đinh, thế mà lại còn là một đứa không có đầu óc. Vậy mà Vương thị lại còn có ý nghĩ hão huyền đến mức cho rằng nhi tử này của mình còn có thể so với vị Nhị công tử của Liễu gia kia.
Liễu nhị công tử chỉ mới mười sáu tuổi đã là thiếu niên tài tử danh chấn kinh thành, năm nay lại một thân một mình đến xin học ở thư viện Ly Sơn, cho dù là Liễu gia hay là thầy dạy, bạn học của hắn đều ký thác kỳ vọng nơi hắn, nghiễm nhiên chính là nhân tài cho ngôi vị trạng nguyên tương lai. Mà vị đệ đệ khác mẫu này của mình, trong kinh thành hiển nhiên chỉ xếp vào loại quần áo là lượt không tốt mà thôi. Diệp Dung từ nhỏ đã được Diệp lão phu nhân và Vương thị nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, trong nhà này Nhị tỷ lúc trước và Tứ tỷ bây giờ cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy. Diệp Dung lập tức giống như con mèo bị đốt mất cọng lông, không ngừng mà nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Diệp Ly nói: “Ngươi thật to gan, lại dám nói với ta như vậy. Ta phải nói cho tổ mẫu, chắc chắn phải khiến cho ngươi khó coi!”
So đo với một đứa bé như vậy thật sự là rất mất thể diện, Diệp Ly vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, tuy rằng Diệp gia không phải đại tộc trăm năm nhưng ở kinh thành coi như cũng là gia tộc có chút trọng lượng, làm sao lại dưỡng ra loại người có tính cách ngu ngốc như Diệp Dung vậy? Mặc kệ nam hài hấp tấp kia đang nổi điên, Diệp Ly quay người trở về phòng: “Xin Dung thiếu gia đi ra ngoài.”
“Diệp Ly, ngươi đứng lại đó cho ta!” Diệp Dung giận dữ: “Ngươi thật không biết xấu hổ, rõ ràng là Lê Vương tỷ phu không cần ngươi, mà ngươi lại cho cữu cữu của ngươi nói nhiều lời bậy bạ như vậy trước mặt Hoàng Thượng, hại nương và Tứ tỷ bị cha mắng. Đáng đời ngươi cái nữ nhân âm hiểm bị Lê Vương vứt bỏ, đáng đời…”
“Nghiệt súc! Còn không im ngay cho ta!” Diệp Dung mắng đến cao hứng nên cũng không nhìn thấy ý lạnh trong mắt và nụ cười xẹt qua trên môi Diệp Ly. Mãi cho đến khi tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ phía sau thì mới cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy nguyên một đám người bên cạnh đang nằm rạp trên mặt đất phát run, mà phụ thân từ trước đến nay vẫn luôn luôn hòa ái dễ gần đang mang sắc mặt xanh mét trợn mắt nhìn mình: “Phụ thân…”
” Thượng thư phủ này đúng là giáo dưỡng tốt nha. Ngay cả một nhi tử của kế thất từ thiếp phù chính (*) lại dám ở giữa ban ngày ban mặt nhục mạ trưởng nữ của vợ cả như thế, thật sự là được mở mang tầm mắt.” Một thiếu niên tuấn lãng trong nhóm người đi theo bên cạnh Diệp Thượng thư cười lạnh nói.
(*) từ thiếp phù chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thượng thư lại càng thêm khó coi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau bắt súc sinh này lại cho ta! Mang đi đánh hai mươi đại bản thật nặng!”
Nghe xong lời nói của Diệp Thượng thư, Diệp Dung lập tức bị dọa đến mức hét lên thảm thiết, quyền đấm cước đá hai hạ nhân đi lên vây lấy hắn: “Phụ thân. . . Phụ thân. . . Hài nhi biết sai rồi. . .” Đáng tiếc hắn còn nhỏ tuổi, sức lực yếu ớt, làm sao địch nổi những hạ nhân đang lúc tráng niên này, cho nên rất nhanh đã bị kéo lê tới nơi chấp hành trượng hình cách đó không xa.
Vẻ mặt Diệp Ly lạnh nhạt, lại mang sự mừng rỡ hiếm có, bước nhanh đi lên: “Bái kiến phụ thân. Cữu mẫu, biểu ca, sao mọi người lại đến đây?”
Diệp Thượng thư nhìn nữ nhi cung kính thỉnh an mình nhưng biểu hiện sự thân mật hiếm có với người ngoài, trong lòng có chút khó chịu nhàn nhạt. Nhưng hắn nghĩ đến sự bày trí đơn sơ trong viện kia của Diệp Ly thì làm sao cũng không thể nào phát tác ra được. Chỉ phải trước mặt cười nói: “Thanh Phong và cữu mẫu tới thăm con, vi phụ thuận đường nên cùng bọn họ tới đây.”
Từ Thanh Phong lạnh lùng cười cười, nói: “Cũng không phải sao, nếu như hôm nay chúng ta không đến thì còn không biết tiểu muội sống trong Diệp phủ phải trải qua cuộc sống như thế này đây.”
Nụ cười trên mặt Diệp Thượng thư cứng đờ, nhìn Từ phu nhân mang vẻ mặt lạnh lùng và vẻ mặt bất thiện của Từ Thanh Phong thì có chút sượng mặt. Diệp Ly mỉm cười nhàn nhạt, tiến lên kéo tay Từ phu nhân cười nói: “Cữu mẫu, đừng đứng ở cửa ra vào mãi, chúng ta đi vào uống chén trà đi.”
Danh sách chương