Một loạt hoa đăng lại một lần nữa được treo lên ngay ngắn, những người xem náo nhiệt xúm lại xem, so với rạp xiếc bên cạnh còn đông vui hơn.

Chỉ thấy tất cả hoa đăng đều không đề tên, các vị công tử, tiểu thư này đều là những người có bản lĩnh, có thơ, có tranh, lại thấy có chiếc tùy ý vẽ lên mấy nét ngây thơ, từ xa nhìn lại, rất sống động, chỉ còn duy nhất một chiếc là một thiếp " Linh Phi Kinh" bình thường. Chiếc " Linh Phi Kinh" này quá mức đơn giản bình thường, căn bản không thu hút mắt, treo ở bên cạnh mà quạnh quẽ, mọi người nhìn thoáng qua đều cảm thấy không có gì thú vị, vì thế đều ngắm nhìn các chiếc hoa đăng khác.

Mai Như vốn dĩ cũng đi xuống xem, lại thuận đường đi dạo, nhưng thuộc hạ đi theo khá nhiều, nàng bị Mai Thiến giữ trở lại.

Mấy cô nương ngồi vây quanh bên nhau nhìn qua khung cửa số bàn tán.

Các cô nương nhìn hoa đăng, cũng nhìn người, đặc biệt là đang nhìn Phó Tranh.

Nguyên nhân đơn giản là vì Phó Tranh đẹp, dù có bao nhiêu người thì người luôn được nhìn thấy đầu tiên chính là hắn.

Nghiêm trang như cây tùng dưới gió, cao ngạo mà thong thả.

Sẽ khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.

Mai Như lười nhác nhìn thêm, chỉ liếc nhìn Ý Thiền.

Ý Thiền hiểu ý, lặng lẽ xuống lầu, chuẩn bị đem đèn mà cô nương vẽ mua lại.

Các nàng đều là tiểu thư khuê các vì thế sẽ được luyện viết chữ, bức tranh các nàng vẽ sẽ không truyền ra ngoài, Mai Nhau tính toán, Mạnh Uẩn Lan chắc chắn sẽ được Mạnh An mua, Thiến tỷ, Bình nhi sẽ được Nhị ca mua về, duy chỉ có nàng chữ viết không được người ta công nhận, lại không thể dựa vào ai, cho nên Mai Như mới bảo Ý Thiền như thế.

Dưới lầu, Mạnh An nhìn một lượt hoa đăng, xác nhận chỉ nhìn ra chữ viết của muội muội mình và Chu Tố Khanh.

Mạnh Uẩn Lan hô nay viết " Thượng Kinh Nguyên Tịch", nhìn là biết muội ấy đã dốc hết tinh thần để viết. Chu Tố Khanh bên cạnh thì " Nguyên Tịch Trúc Chi Từ", lấy kim qua thiết mã để miêu tả cảnh đẹp, làm toát lên vẻ tiêu sái. Mà bên cạnh Chu Tố Khanh là " Vịnh Nguyên Tiêu" cũng không tồi, dịu dàng lại linh động, nhìn là biết do nữ nhân viết, tựa như nước chảy, vừa nhu vừa đẹp. Ba chiếc hoa đăng đặt cùng một chỗ, ở trong mắt mọi người có chút huyết vũ tinh phong(*), các bài thơ khác liền trở nên kém cỏi rất nhiều.

(*) một bầu không khí hoặc hoàn cảnh nguy hiểm.

Mạnh An nhìn một lượt, tầm mắt nhìn lên chiếc hoa đăng vẽ những chiếc bánh trôi, thầm nghĩ, chả nhẽ đây là biểu muội vẽ? Hắn trước tiên đến chỗ hoa đăng mà Mạnh Uẩn Lan vẽ, lại đảo mắt xem những người khác như thế nào?

Liền nhìn thấy Pho Tranh không gần, không xa, lúc này hắn giương mắt, ánh mắt nhàn nhạt, không biết dừng ở chiếc nào.

“ Điện Ha.” Mạnh An tiến lên chào hỏi.

Phó Tranh gật đầu, Mạnh An hỏi: “ Không biết điện hạ có nhận xét như thế nào?”

Mạnh An vừa hỏi, những người khác cũng nghiêng người nghe—- thật sự là bởi vì Phó Tranh là người kinh minh hành tu(*), toàn bộ các học sĩ trẻ tuổi chỉ sợ cũng không so được với hắn, nhưng đáng tiếc nhắn là một Vương gia nhàn rỗi, tuy bụng đầy nhưng kiến thức về chính trị, nhưng cũng chỉ để làm thơ vẽ tranh để giết thời gian.

(*): Một người am hiểu về Nho giáo và có phẩm hạnh tốt

Những người trên lầu nhìn xuống dưới cũng có chút hứng thú.

Nếu được hắn coi trọng chắc chắn sẽ khác biệt.

Lại thấy Phó Tranh không nói gì lại tiến lên đặt bạc xuống, Chu Hoán Chương liền ghi chép trên giấy.

Mọi người càng thêm tò mò, Phó Tranh cuối cùng muốn nói gì? Ai là người đứng nhất? AI đứng thứ hai? Phó TRanh sẽ mua của ai?

Mọi người đoán chác là Chu Tố Khanh. Hắn và nàng ta coi như là thanh mai trúc mã, hiện tại Chu Tố Khanh sắp đến tuổi cập kê, nếu không có biến cố gì, chắc hôn sự của hai người năm sau sẽ được ban xuống.

Trong nhã gian, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, không trí trầm xuống một chút.

Liền thấy Chu Tố Khanh tuy ngồi ngay ngắn, nhưng khoé miệng đã cong cong.

Trong mắt Mai Như thấy không có gì thú vị, nàng đứng dậy nói: “ Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội, ta xuống đi dạo, chờ lát nữa sẽ về.”

Đang nói, có nha hoàn đi lên nói: “ Thơ các vị cô nương làm, Yến Vương điện hạ nói bài “ Vịnh Nguyên Tiêu” của Mai phủ Nhị cô nương xếp thứ nhất, là đẹp nhất, của Chu cô nương thứ hai, còn thứ ba là Mạnh phu Nhị cô nương.”

Mai Thiến xếp thứ nhất?

Nghe đến kết quả này mọi người đều kinh ngạc, ai nấy đều quên nói chuyện.

Phải biết rằng việc học hành của Mai Thiến ở kinh thành chỉ là tầm trung trung, đột nhiên lập tức....biến thành nhân tài kiệt xuất?

Mai Như liếc nhìn Chu Tố Khanh, chỉ thấy khoé miệng của nàng ta vẫn cong cong cười, nhưng lại là đang cố gắng giữ nụ cười đó, sắp không chống đỡ được cảm xúc rồi. Mai Như trong lòng cảm thấy thống khoái, nàng cười nói với Mai Thiến: “ Nhị tỷ tỷ, nhà chúng ta quả  thật có tài nữ.”

Mai Thiến nhẹ nhàng liếc mắt nói: “ Chỉ là ngẫu nhiên thôi, không đáng nhắc đến.”

Đây là kẻ xướng người hoạ, có thể làm Chu Tố Khanh tức chết, nàng nắm chặt khăn không thể nặn ra một nụ cười.

Mai Như lại cười.

Nàng lúc này lại thấy Phó Tranh vừa mắt một chút, liền thấy hắn tương lai là phu quân của Nhị tỷ, hiện tại cũng coi có chút ánh mắt. Nàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ thấy Phó Tranh nâng tay, hướng lên trên, liền nhấc chiếc hoa đăng bên cạnh, giống như lúc trước giúp nàng giải vây, bàn tay thuần tịnh như Phật ban xuống trần sự từ bi ôn nhu.

Mai Như ngẩn ra.

Liền nghe nha hoàn tiếp tục nói: “ Yến Vương điện hạ mua hoa đăng của Mai phủ Tam cô nương.”

“ Tại sao?” Mọi người đồng thanh hỏi, hiển nhiên so với lúc trước càng không thể tin được.

Mai Như cũng không tin, lạnh lùng nhìn.

Có lẽ ánh mắt của nàng quá lạnh, giống như chiếc dao nhỏ, Phó Tranh toáng ngẩng đầu, một đôi mắt anh Tuấn nhìn nàng. Quanh thân hắn ôn nhu nhàn nhạt, mặt mũi càng thêm tinh xảo, chiếc môi mỏng kia càng câu dẫn người khác, như là dính độc, khiến người ta muốn hôn.

Nha hoàn trả lời: “ Điện hạ nói chiếc hoa đăng này rất độc đáo, lại thú vi.”

Phó Tranh nguyên văn nói như thế, tất cả bài thơ đều hay, duy chỉ có “ Linh Phi Kinh”có chút ý tứ.  Nét chữ những người khác cứ như vậy, duy chỉ có nét chữ dưới ngòi bút của người này lại mang chút thái độ phong lưu của Nguỵ Tấn, giống một nhãn sĩ tay rộng áo dài, nằm ngang trên giường, say say cộc lốc, không phải là tốt nhất, nhưng lại độc đáo, cũng rất thú vị.

CÁi này chính là đánh giá?

Mọi người nhíu mày.

Phó ranh cứ như không biết ai biết, nhưng thật ra đã biết.

Hắn thu hồi tầm mắt, đem hoa đăng cho người hầu Thạch Đông, đem về phủ.

Mai Như khó thở, Ý Thiền đâu?

Ý Thiền lười biếng đang xem xiếc ảo thuật, vừa quay đầu lại, liền biết hỏng việc, ai mà ngờ được chiếc hoa đăng kia lại trong tay của Yến Vương điện hạ? Nàng vội vàng qua, kính cẩn nói: “ Điện hạ, hoa đăng này cô nương nhà nô tỳ nhìn trúng, không biết có thể....?”

Lời còn chưa dứt, Phó Tranh lạnh lùng rũ mắt xuống: “ Không thể.”

Ý Thiền bị nghẹn, cũng biết không nên tranh chấp vì một chiếc đèn, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tiểu thư.

Lúc này người đã vãn đi không ít, mọi người trên lầu đã xuống dưới.

Mai Như dùng lại, lạnh lùng nhìn Phó Tranh, lại đạm nhiên dời mắt. Chỉ là một chiếc đèn thôi, không đáng để so đo, nghĩ thư thế, Mai Như chỉ lười biếng nhìn hoa đăng.

Các hoa đăng của công tử không thiếu người đoán, nhưng Phó Tranh là người mà mọi người đoán nhiều nhất. Mọi người đều biết chữ của hắn tinh vi, nhưng được nhìn không nhiều lắm, nhất thời tò mò nhìn chiếc vẽ đẹp nhất.

Mai Như thoáng cười.

Mai Như đi đến cạnh Mai Thiến, hỏi: “ Nhị tỷ muốn mua một chiếc sao?”

Mai Thiến quay đầu, nàng mang chiếc áo choàng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành dưới ánh đèn càng làm cho người ta thêm choáng váng. Bên cạnh đã có một tay ăn chơi đánh giá, Minh Chi lặng lẽ ngắn trước mặt chủ tử, giúp Mai Thiến sửa sang lại. Mai Thiến nói: “ Tam muội có ưng chiếc nào không?”

Mai Thiến lắc đầu, chỉ nói nhỏ: “ Ta thấy chiếc hoa đăng vẽ bánh trôi kia mang lại chút vui vẻ, nghĩ rằng lão tổ tông sẽ thích, không bằng Nhị tỷ mua về?”

Mai Thiến nghi hoặc nói: “ Nếu như vậy sao muội không mua?”

Mai Như bất đắc dĩ buông tay: “ Lão tổ tông nếu thấy muội đưa sẽ bình thường, nhưng nếu Nhị tỷ mua chắc chắn sẽ vui mừng ra mặt, muội không muốn làm lão tổ tông tức giận.”

Mai Thiến ấn trán nàng: “ Theo ý muội.” Nói quay đầu mua.

Mai Như thấy thế, nhàn nhạt cười nói: “ Nhị tỷ tỷ, muội cùng Uẩn Lan sang bên kia đi dạo, lát nữa sẽ đến tìm mọi người.”

Mai Thiến gật đầu.

Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan kéo tay nhau sang bên kia đi dạo.

Mạnh An không yên tâm về hai muội muội, tự nhiên muốn đi cùng, hắn chắp tay chào tạm biệt Phó Tranh.

Phó Tranh nhìn theo hướng bọn họ rời đi, liền nhìn thấy một bóng dáng tươi đẹp vui mừng, áo ngoài Hồng nhạt trăm hoa đua nở, váy lụa màu bạch nguyệt trăm nếp gấp, không biết nói gì đó, nàng cười rộ lên, rung đùi đắc ý, xinh xắn đáng yêu.

Phó Tranh không nhìn nữa, hình thấy chiếc hoa đăng vẽ bánh trôi của mình bị nha hoàn mua đi rồi.

Đây là nha hoàn phủ Mai Nhị cô nương, hắn đã nhìn qua một lần.

Lúc trước hai tỷ muội Mai phủ ở phía sau mọi người lẩm bẩm, cho rằng người khác không nhì thấy, cũng không biết nói cái gì, hay là nói về chiếc hoa đăng của hắn?

Phó TRanh lại giương mắt nhìn nhìn.

Ánh đèn lay động, bóng người mênh mang.

Hắn nhàn nhạt dời tầm mắt, noi với Thạch Đông: “ Chúng ta hồi phủ đi.”

Lúc này Chu Tố Khanh đi tới, một đôi mắt nhìn hắn, cười nói: “ Thận Trai ca ca, thơ của muội kém chỗ nào?”

Phó Tranh dừng chân, noi đúng sự thật: “ Quá mức cưng nhắc, khó tránh khỏi thiếu tự nhiên.”

Ý cười của Chu Tố Khanh ngưng lại, vẫn gật đầu: “ Xin huynh chỉ giáo.” Lại giơ tay, hỏi: “ Vậy “ Linh Phi KInh” có gì tốt, Thận Trai nói cho muội, muội học cũng dễ chịu.”

Phó Tranh hướng hoa đăng ở trong tay Thạch Đôn, ngừng lại một chút, mới xoay người nói: “ Nàng viết đẹp hơn người này, không cần phải học theo.”

“ Huynh biết ai vẽ?” Chu Tố Khanh hỏi.

Phó Tranh trả lời: “ Biết làm cái gì? Chỉ là người vô danh.”

Thốt ra lời nà, người đầu hẻm nghe thấy lời người này, mới có chút vừa mắt hắn, liền bị một câu của hắn bóp nát.”

Tự nhiên, Mai Như cũng không cần Phó Tranh cho thanh danh tốt.

Phó Chiêu tới Yến Vương phủ, nhìn tới nhìn lui chiếc hoa đăng kia, nghi hoặc nói: “ Cái này đẹp ở đâu mà làm cho huynh bỏ bạc ra mua? Vì sao không mua của Chu tỷ? Ca ca, huynh không phải.....”

Thấy Phó Tranh không ngẩng đầu, chỉ nói: “ Thấy thú vị thôi, đệ hỏi những cái đó làm gì?”

Phó Chiêu gãi gãi, lại hỏi: “ Ca ca, huynh thật sự không biết là ai vẽ?”

Phó Tranh đang lười nhác ở trên giường, ý tứ ung dung, hắn nâng ánh mắt, bình tĩnh nhìn Thập Nhất đệ đệ, lại rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói:: “Ta thật sự không biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện