“Hỏi chuyện sao… Có đưa tiền không?”

Cố Duệ xoay người, ước lượng túi tiền trong tay rồi cười như không cười nhìn Lư Dịch Chi: “Phí cố vấn.”

Một kẻ đầu cơ như thế này…

Nếu là trước đây, Lư Dịch Chi sẽ cảm thấy rất không có cảm tình. Nhưng mà… dù sao cũng chỉ là hợp tác. Anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều người, nghe nhiều lời dối trá lẫn thật lòng, nhưng đột nhiên lại gặp phải một người thẳng thắn, sòng phẳng như vậy…

Như vậy cũng không tồi…

Ít nhất cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Một câu, năm mươi lượng. Cô phải trả lời thành thật.”

Cố Duệ gật đầu, rất có tinh thần hợp tác đáp: “Đương nhiên.”

“Cô là ai?”

“Cố Duệ.”

“Cố Duệ là ai?”

“Là Vương Tiểu Nha sau khi chết hồi sinh lại.”

“Cô đã quên hết tất cả sao?”

“Những thứ nên nhớ kỹ đều đã quên hết.”

“Vậy những thứ cô biết được từ đâu mà ra? Ví dụ như kiến thức của cô?”

“Không biết.”

“Vậy vì sao cô cho rằng mình là Cố Duệ?”

Đây là vấn đề cuối cùng.

Đối đáp một hồi, cuối cùng mục đích của Lư Dịch Chi đã lộ rõ. Quả nhiên anh ta nghi ngờ Cố Duệ không phải là Vương Tiểu Nha. Gì mà đã trị khỏi bệnh ngu si, anh ta không tin vào chuyện này.

Ôi chao, sao chỉ số thông minh của dân cổ đại lại ngang với dân xuyên không như vậy? Gặp được tên nào, tên nấy cũng không phải dạng vừa. Có lẽ kẻ ngốc nhất chắc cũng chỉ có mỗi thanh niên mới sinh ra thiếu hụt trí thông minh, có kỹ năng vả mặt đồng đội một cách thần thánh và có sức mạnh kinh người có thể đập đá bằng ngực kia thôi.

Thiệt là mệt mỏi mà!

Cố Duệ thoáng cảm thấy lo lắng một chút, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. nói: “Sau khi tỉnh lại, có người nói cho ta biết trước kia ta là một con ngốc. Nhưng ta lại cảm thấy bản thân cực kỳ, cực kỳ thông minh. Hơn nữa cái tên Vương Tiểu Nha này rất không phù hợp với thân phận của một người thông minh như ta đây. Cho nên mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ… Phải đặt cái tên làm sao để nghe vừa hay, vừa có nội hàm.”

Một đoạn dài nhưng chỉ toàn là bốc phét và thêm một chút khoe khang.

Lư Dịch Chi chỉ nắm bắt được mỗi một tin chính. Cái tên “Cố Duệ” là do cô gái này tự nghĩ ra.

“Cố Duệ… Có thể viết ra cho ta xem không?”

“Được thôi.”

Cố Duệ bước qua, đưa tay hạ bút viết nét nào là ra nét ấy.

Những con chữ ngay ngắn hiện dần lên giấy, dù không tính là xấu nhưng cũng chẳng thể nào đủ đẹp để khen.

Lư Dịch Chi lẳng lặng nhìn hai con chữ trên tờ giấy ấy. Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Nơi thôn quê nghèo khó, và với tình hình gia đình của Vương Tiểu Nha, sao có thể viết được chữ…”

Biết viết chữ đã là rất tốt rồi.

Theo lý thuyết, hẳn là Vương Tiểu Nha không biết chữ.

“Lư đại nhân chê chữ của ta xấu sao?”

“Xấu đẹp nhìn là biết.” Lư Dịch Chi ngay thẳng nói. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bĩu môi trào phúng mà Cố Duệ vẫn hay dùng, ông ta nheo mắt lại, lạnh nhạt nói thêm một câu: “Nhưng trong các bức thư pháp mà ta đã từng xem, bức này là xấu nhất.”

“Cám ơn anh đã nghiêm túc trả lời.”

“Được rồi, chữ cũng đã viết xong rồi...”

Cố Duệ cúi đầu, đuôi lông mày nhướng lên, cô nói một cách tùy ý: “Tổng cộng hỏi sáu câu, ba trăm lượng.”

“Sáu câu?” Lư Dịch Chi sửng sốt. Anh ta tính lại một chút rồi cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Câu cuối cùng ấy – Có thể viết ra cho ta xem không?

Vậy mà cũng được xem như câu hỏi? Cũng tính phí sao?

Lư Dịch Chi cũng biết không thể cò kè mặc cả với người này.

Huống chi những thứ mà gia tộc ông ta dạy không bao gồm việc tranh hơn thua với phụ nữ.

Nhưng mà, trong tay anh ta lúc này chỉ có hai trăm lượng.

“Hay là viết giấy nợ? Sau này cô tới nhà họ Lư lấy sau. Hoặc là cô để lại địa chỉ của cô cho ta, để ta sai tùy tùng đem tiền qua cho.”

Ha ha.

Nếu không phải đang mang cái túi da này, cô sẽ cho rằng Lư Dịch Chi đang dùng kịch bản chòng ghẹo em gái nhỏ để cưa cô cơ đấy.

Nhưng mà, nếu không phải chòng ghẹo cô thì có nghĩa là… anh ta còn nghi ngờ cô, vẫn muốn tiếp tục theo dõi cô.

Khặc khặc, không hổ là Đại lý tự khanh.

“Không cần, nếu Lư đại nhân không có tiền thì…”

Vậy nên làm sao đây?

“Vậy đến lượt ta hỏi anh, một câu cũng năm mươi lượng, ta chỉ hỏi hai câu.”

“Quả nhiên là thế.”

Lư Dịch Chi gật đầu: “Hỏi đi.”

“Ông đã thành thân chưa?”

Lư Dịch Chi kinh ngạc, mày hơi chau lại: “Vẫn chưa.”

“Thế đã có người trong lòng chưa?”

“Không có.”

Sau đó thì… hỏi xong rồi.

Tới đoạn này, cho dù là người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng nếu lại hỏi tiếp.

Gian xảo!

Lư Dịch Chi chỉ có thể cam chịu.

Cố Duệ đem bốn nén bạc năm mươi lượng cho vào túi. Cuối cùng cô vẫn cầm được ba trăm lượng này.

Sau đó cô chuẩn bị chạy lấy người.

“Thật ra trước khi bảo cô viết chữ, ta đã hỏi Vương Thanh Uyển cô nương.”

Cố Duệ dừng bước.

“Với tình cảnh của cô, có lẽ sẽ không có ai dạy cô viết chữ, cha mẹ cô cũng không biết chữ. Nhưng lúc còn nhỏ, mấy người các cô đã thân với Diêm Ngọc. Cô ấy là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có thể cô ấy đã dạy cô viết chữ…”

Nói cách khác, nếu Cố Duệ thật sự không phải là Vương Tiểu Nha, mà là ma quỷ nhập thân thì lẽ ra sẽ thuận lý thành chương (*) mà vờ như bản thân mình không biết viết chữ. Nhưng Cố Duệ lại viết ra.

Theo lý thì cái này là một sơ hở, nhưng thực tế lại không hề có kẽ hở nào.

Cố Duệ quay đầu hỏi: “Rồi sao?”

Anh ta sẽ vẫn tiếp tục nghi ngờ hay là sẽ làm như không hay biết, hoặc là… bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước.

Cố Duệ lập tức phủ định khả năng thứ ba.

Nhìn người, cô vẫn có con mắt nhìn đúng người đấy.

Kết quả là Lư Dịch Chi lại mang tới cho cô một sự bất ngờ.

“Nếu muốn sống lại, bắt đầu một cuộc sống mới, muốn dùng cái tên Cố Duệ sống công khai dưới ánh mặt trời chói chang này…”

“?”

“Cô cần một văn thư chứng minh thân phận mới.”

“A, ô, đúng vậy! Nên ý anh là…”

“Hai trăm năm mươi lượng.”

“…”

“Ông nội nhà anh!”



Rốt cuộc con muỗi không thể nào lay chuyển được đùi trâu. Huống hồ đối phương còn là người của quan phủ. Hơn nữa, cô đúng là rất cần văn thư chứng minh thân phận đó. Vì thế, Cố Duệ đành phải dằn lòng ói ra, à không, giao ra hai trăm năm mươi lượng bạc trắng. Cất một nén bạc vào trong ngực, Cố Duệ vừa bước khỏi cửa đã nhìn thấy Thanh Vũ và Vương Thanh Uyển đang nói chuyện trong vườn. Hai người kia nghe thấy tiếng động liền đưa mắt nhìn qua.

Vẻ mặt uất ức, sự đau thương hiện lên nơi đáy mắt của Vương Thanh Uyển khi nhìn thấy Cố Duệ thì dịu lại.

“Tiểu Nha…”

Tiểu cái con khỉ! Ta vầy mà nhỏ cái gì hả?

Nghe Vương Thanh Uyển gọi mình như vậy, cả người Cố Duệ liền thấy không thoải mái.

Quả nhiên, cô đưa mắt nhìn sang liền nhìn thấy ông bạn Thanh Vũ ngày thường luôn kiêu ngạo, lạnh lùng kia đang cười không kiêng nể gì.

Vì thế, cô lại càng không thoải mái, dẫn đến sắc mặt cũng không tốt mấy: “Ta đổi tên rồi, ta tên là Cố Duệ. Cố trong “Nhất cố hoài mâu khuynh quốc sắc”, Duệ trong “Duệ địa hồng phong nhiễm hoàng hôn”.”

Cố Duệ thuận miệng tuôn ra một tràng. Thanh Vũ nhìn cô, định mở miệng châm biếm cô vài câu. Nhưng khi nhìn kỹ lại, cô gái mấy hôm trước vẫn còn ăn mặc lôi thôi, quần áo lộn xộn, da dẻ vàng vọt, xanh xao, thoạt nhìn không khác dân chạy nạn là bao. Nhưng sau hai ngày hôn mê, sắc mặt đã khỏe lên không ít, nhìn rất sạch sẽ và hoạt bát. Dù còn chưa đến mức đẹp, da dẻ vẫn còn hơi vàng vàng đen đen. Xưa nay Đại Đường luôn lấy làn da trắng là chuẩn mực của cái đẹp, đối với vẻ đẹp luôn có yêu cầu rất cao. Cô gái này cùng lắm chỉ được xem như có một chút hương vị của thiếu nữ, chưa đến mức khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.

Nhưng vẫn không thể khiến anh ta mở miệng cười nhạo được.

Dù sao, cười một con khỉ và cười một thiếu nữ là hai khái niệm khác nhau.

Đương nhiên rồi, nếu như thật sự so sánh hai thiếu nữ thì khác.

Hôm nay, Vương Thanh Uyển mặc một bộ quần áo trắng thuần, bởi vì sắc mặt hơi suy nhược, hơn nữa vốn đã xinh đẹp sẵn nên có thể nói là sắc đẹp có thể thay cơm. Đối với lời nói của Cố Duệ, Vương Thanh Uyển chỉ hơi sửng sốt, sau đó cũng thừa nhận: “Cố Duệ… nghe rất êm tai.”

Cố Duệ: “Ta thích những người có mắt nhìn, có đẳng cấp như cô!”

Vương Thanh Uyển: “…”

Thanh Vũ: “…”

Cố Duệ mặc kệ thái độ hai người kia ra sao, dù sao tâm tình của cô cũng đã dịu lại: “Tìm ta? Hay tìm vị trong kia?”

Vị trong kia?

Thanh Vũ nghe ra sự khó chịu của Cố Duệ đối với Lư Dịch Chi, thầm nghĩ một con khỉ thông minh như cô gái này vậy mà cũng có lúc chịu thiệt dưới tay đại nhân nhà mình?

Mấy lần trước toàn là đại nhân ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ nhà hắn ta bị thua thiệt dưới tay kẻ đanh đá này. Lần này, cuối cùng cũng hòa nhau.

Cho nên hắn ta mới cười.

“Thanh Uyển cô nương tới tìm cô.”

“Tìm ta?”

Cố Duệ nhìn về phía Vương Thanh Uyển.

Thanh Vũ là một người đã được huấn luyện, nên khi hai người họ muốn nói chuyện riêng, hắn ta lập tức tránh đi chỗ khác.

“Chuyện gì?”

Cố Duệ hôn mê trên giường đã lâu, tuy rằng đã ăn cháo và đậu phộng, nhưng trong ngực có bạc trắng, Cố Duệ cảm thấy dạ dày của mình hơi rỗng. Vì thế, cô tính tùy tiện nói hai, ba câu với cô gái này thì đi tìm đồ ăn.

“Chuyện gì sao?”

Vương Thanh Uyển không nói chuyện. Nhưng đầu gối cô ta đột nhiên khuỵu xuống rồi quỳ trên mặt đất.

Cố Duệ hoảng sợ, vội vàng né sang bên cạnh. Đại lễ dập đầu của cổ đại này không phải ai cũng nhận nổi đâu.

“Mẹ ta mấy lần hại cô. Tuy rằng mọi việc cũng do ta mà ra, nhưng đúng thật là đã nhiều lần khiến cô chịu thiệt thòi. Làm con gái bà ấy, cho dù dùng mạng để đền bù cho những chuyện bà ấy đã làm với cô cũng không ngoa.”

Chỉ vì như thế?

Sau khi hiểu rõ, Cố Duệ nhìn thật kỹ vẻ mặt của Vương Thanh Uyển.

Là thật.

Sau khi phân tích, thấy vẻ mặt đối phương là thật, không hề làm bộ làm tịch, trong lòng Cố Duệ cảm thấy hơi buồn bực, nhưng mà…

“Được rồi, ta cũng không cần mạng của cô làm gì. Nhưng chuyện mẹ cô nhiều lần hại ta, đối xử không tốt với ta cũng là sự thật. Nhưng nghe người ta nói, lúc nhỏ cô đối xử với ta rất tốt. Nên mọi chuyện cứ coi như là hòa nhau đi.”

Giọng điệu Cố Duệ bình thản. Thanh Vũ lại cảm thấy cô gái này rất rộng lượng.

Dù sao hắn ta cũng có thể nhìn ra thái độ của hai người Vương Thanh Uyển và Cố Duệ không phải là giả dối.

Một người thật lòng xin lỗi, một người rộng lòng tha thứ. Cảnh tượng thoạt nhìn rất hài hòa, vui mắt.

“Nhưng có phải cô vẫn còn muốn nói chuyện khác không?”

Cố Duệ nhận ra sự buồn phiền nặng nề trong lòng người này.

“Mẹ ta muốn gặp cô.” Vương Thanh Uyển có chút khó khăn mở miệng nói: “Ta biết như vầy nghĩa là đang làm khó cô. Nhưng ta đảm bảo bà ấy chắc chắn không muốn làm hại cô đâu…”

“Ở đâu?”

“Bà ấy chỉ là… Hả?”

Vương Thanh Uyển còn tưởng phải cầu xin Cố Duệ thêm vài lần nữa. Nhưng không ngờ Cố Duệ lại đồng ý nhanh như vậy. Cô ta ngẩng đầu theo bản năng, nhìn cô gái hiền lành, ngây thơ khi nhỏ vẫn luôn đi theo sau mình này và bây giờ đang cúi đầu nhìn cô ta.

Đôi mắt người con gái này trông thật sáng ngời.

“Không phải muốn ta gặp bà ấy sao? Cô dẫn đường đi!”

Vương Thanh Uyển cực kỳ vui mừng. Cô ta rất cảm kích Cố Duệ. Nếu không phải Cố Duệ xem thường không cho cô ta khóc, chắc cô ta đã ôm chầm lấy người bạn thơ ấu này mà khóc to một trận.

Thanh Vũ nhìn Vương Thanh Uyển dẫn Cố Duệ rời đi. Anh ta đang muốn bước vào phòng bẩm báo, lại phát hiện Lư đại nhân đã sớm đứng bên cạnh cửa sổ…



Vương Tứ Nương là tội phạm, không được đối xử tốt như Cố Duệ. Hiện giờ bà ta đang ngồi trong nhà lao. Cho dù bà ta đã phạm rất nhiều tội nhưng tình mẫu tử của hai mẹ con bà ta thật khiến người ta phải tôn trọng. Đại Đường từ xưa đến nay luôn xem trọng chữ hiếu. Bởi vậy, bà ta vẫn được phép ngồi trong phòng thẩm vấn. Giờ phút này, Vương Tứ Nương rất yên lặng, yên lặng một cách không bình thường.

***

(*) Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện