Rầm rầm. Nước ngầm có khúc chảy êm ả, có khúc chảy xiết nhưng dù khúc nào thì dòng nước ngầm đều có một điểm chung: nặng mùi. Bởi vì nước bẩn của toàn bộ thành trì và nước ngầm hòa vào nhau, chảy chung một dòng nên mùi gì cũng có. Nhưng so với nước cống cực bẩn và cực độc hại ở hiện đại thì nước ngầm này chẳng nhằm nhò gì. Suy cho cùng, ở hiện đại có quá nhiều chất thải từ các xưởng và nhà máy công nghiệp. Nhưng thối vẫn là thối. Cố Duệ bất chấp cái thối mà chạy. Sau khi chạy vào đường ngầm thì nghe được tiếng bước chân, bao gồm tiếng bước chân của cô và cả của người theo sau… Dù tiếng bước chân của hắn rất nhỏ.
Nhỏ đến tưởng chừng như không có.
Chân Cố Duệ dừng lại. Trước mắt cô là hai ngã rẽ. Xung quanh tối đen, mùi tanh tưởi quanh quẩn trong không khí. Cô quay lại nhìn.
Đâu rồi? Tên sát thủ kia đâu rồi?
Cô đứng tại chỗ một hồi rồi bỗng nhiên quay đầu lại. Ngã rẽ bên tay trái có ai đó đang đứng.
Là tên sát thủ kia.
Ánh mắt lạnh như băng, tay nắm lấy chuôi kiếm đang giắt bên hông.
Như muốn ép Cố Duệ vào đường chết – cách ba, bốn mét nữa.
Cố Duệ rụt tay vào trong tay áo, nhìn tên sát thủ đứng ở đấy với sát khí khủng bố vây quanh.
“Ngươi là ai? Dù ta có chết cũng phải để ta biết ta chết trong tay ai chứ?”
Tên sát thủ không trả lời.
Nhưng có người khác trả lời hộ hắn.
“Tự chịu, tự chấp nhận số phận, đây cũng coi như là ưu điểm của ngươi.”
Giọng nói vừa nho nhã vừa thâm trầm như vậy không quen thuộc với Cố Duệ lắm. Nhưng vừa nghe cô liền nhận ra. Sau lưng tên sát thủ xuất hiện bốn người…
Viên Lâm.
Và ba tên hộ vệ.
“Ta đã bảo mà, chỉ có đại nhân vật như Viên đại thiếu gia mới có thể bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều sát thủ như vậy để giết ta. Đúng là thật nể mặt mà!”
Hiện giờ, Cố Duệ đã nằm ở thế cá trong chậu, thịt trên thớt. Viên Lâm không phải là một tên tính cách nóng nảy, ăn chơi trác táng. Dù hận Cố Duệ nhưng đến lúc này, hắn vẫn giữ dáng vẻ thong dong, không vội vã.
Lúc trước Cố Duệ đã khiến hắn nhục nhã mấy lần. Bây giờ, từ trên mặt cô, hắn thấy được sự cam chịu.
Điều này làm hắn cảm thấy thoải mái.
“Ngay từ đầu ta đã không định tính toán với ngươi. Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Sao ta có thể để ý đến cái thứ đệ tử Hàng Đạo hèn hạ như ngươi.
Nhưng ngươi đã quá càn rỡ, đang ở trong phạm vi U Châu mà dám nhục nhã ta.
Nên hôm nay, tại chỗ này, một lát nữa thôi, ngươi sẽ bị băm thây thành vạn đoạn. Xác của ngươi sẽ thối nát ở đây. À không, chưa kịp thối nát đã bị đám chuột dơ bẩn ở đây gặm sạch.”
Hắn nheo mắt lại, nhìn sự sợ hãi chợt lóe lên trong mắt Cố Duệ.
Nhìn máu chảy từ khóe miệng cô ngày càng nhiều…
Ha ha, không đè ép được nội thương rồi sao?
Chút cẩn thận cuối cùng trong lòng hắn ta cũng biến mất.
Viên Lâm bước đến. Mấy tên hộ vệ phía sau không đi theo, bởi vì hiện giờ khá an toàn.
Người đang bị nguy hiểm chỉ có Cố Duệ.
Viên Lâm bước đến cạnh tên sát thủ, tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Giết ả, cắt lưỡi ả cho ta… Ta ghét nhất là đám đàn bà con gái nói nhiều.”
Tên sát thủ gật đầu, bàn tay rút kiếm, từng bước từng bước tiến đến gần Cố Duệ. Kiếm được tuốt khỏi vỏ. Nước phản chiếu ánh sáng khắp đường hầm, Cố Duệ có thể nhìn thấy ánh sáng đang lưu chuyển trên mũi kiếm…
Thanh kiếm được giơ lên.
Cố Duệ thở sâu. Cô sợ hãi lùi về phía sau…
Thanh kiếm nhanh chóng chém xuống.
Đồng tử của Cố Duệ chợt lóe lên. Ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm phản chiếu vào mắt cô.
Mắt thấy đầu Cố Duệ sắp lìa khỏi cổ.
Đột nhiên tên sát thủ cảm thấy chói mắt. Ánh sáng phản quang rất chói.
Từ tay phải của Cố Duệ…
Ánh sáng chiếu đến quá mức đột ngột, tên sát thủ chỉ có thể nhắm mắt lại. Trong lòng hắn ta hoảng sợ, không ổn!
Lúc lùi về sau, cánh tay trái rụt lại trong ống tay áo rộng thùng thình của Cố Duệ cầm một cái ống gỗ nhỏ. Ngón tay cô cạy nhẹ, nắp ống gỗ kia lập tức được mở. Tranh thủ lúc tên sát thủ nhắm mắt lại, cô vội vàng vung ống gỗ về phía hắn. Một thứ màu đen văng ra. Nó nhanh chóng dừng trên mặt hắn…
Tên sát thủ chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên đau nhức. Sau đó cơn đau đó nhanh chóng lan ra toàn thân…
“Không!”
Hắn cầm thứ trên mặt xuống. Là một con bọ cạp lớn màu đen tuyền.
Cánh tay hắn nhanh chóng biến thành màu đen. Leng keng! Trường kiếm rơi xuống đất, hắn đau đớn cuộn tròn người lại… giãy giụa!
Một tên sát thủ cao to, hung hãn cứ thế bị phế.
Nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt Viên Lâm trở nên kinh hãi: “Bọ hung máu!”
Theo bản năng, hắn xoay người bỏ chạy. Nhưng Cố Duệ ở phía sau nhanh chóng quét chân về phía hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Sau đó cô đưa chân đá hắn văng lên tường.
Mấy tên hộ vệ lập tức phản ứng lại, xông về phía Cố Duệ… Cố Duệ vung tay ném một quả cầu nhỏ. Quả cầu vừa chạm đất liền nổ tung, tỏa ra một khí màu xanh có mùi chua khiến ba tên hộ vệ tê liệt, ngã rầm xuống đất.
Viên Lâm kinh ngạc.
Nhìn kỹ khóe miệng Cố Duệ, hắn lập tức lặng thinh.
Thứ màu đỏ đó có mùi tương ớt.
…
“Có phải không ngờ một đệ tử Hàng Đạo hèn hạ của phái Khuê Sơn vô danh tiểu tốt như ta lại có thể đánh bại ngươi?”
Chân Cố Duệ đạp lên bụng Viên Lâm.
Lưng hắn bị thương, sau lại bị đá văng vào tường, vết thương càng nặng hơn. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bị Cố Duệ khống chế như vậy, hắn không còn một chút lực nào để phản kháng, chỉ có thể nhăn nhó: “Đúng là ta không ngờ ngươi lại có thủ đoạn như vậy, cố ý tỏ ra yếu thế để dẫn dụ ta vào tròng…”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Mặt Cố Duệ không cảm xúc nói: “Lập bẫy gài ngươi vào tròng? Bớt đùa đi, chỉ vừa khéo gặp được thôi.”
Vừa khéo gặp được…
Viên Lâm hiểu. Chính hắn là người thuê sát thủ vây giết hai người Cố Duệ, quyền chủ động nằm ở trong tay hắn nhưng lại bị bại dưới tay Cố Duệ.
Điều này hiện rõ sự thất bại thảm hại của hắn.
Viên Lâm hắn còn không bằng một ả đàn bà.
Sắc mặt Viên Lâm càng khó coi: “Bọ hung máu là cổ trùng, ẩn nấp trong cơ thể, sau đó mới bạo phát giết chết vật chủ. Vì sao nó nằm trong tay ngươi lại khác như vậy…”
Tên sát thủ ngã trên đất hiển nhiên đã bị kịch độc xâm nhập vào cơ thể. Hắn giãy giụa càng lúc càng yếu.
“Bọ hung máu phát độc, một loại là khi có một số lượng thuốc dẫn nhất định, nó sẽ bộc phát, khiến vật chủ mất mạng. Loại khác là khi gặp phải tình huống nguy hiểm, nó sẽ tự động bạo phát. Sát khí của sát thủ đã khiến một thiếu nữ yếu đuối như ta sợ hãi.”
Lời của cô khiến mặt tên Viên Lâm đanh lại.
Thiếu nữ yếu đuối?
Cô mà yếu đuối thì trên đời này chẳng có người phụ nữ nào vừa xảo quyệt vừa yếu đuối như vậy.
Tiếng tên sát thủ kêu gào thảm thiết còn vang bên tai. Nhưng Cố Duệ không bận tâm đến điều đó.
“Sao cô biết tôi có mặt ở đây?”
“Nhiều sát thủ như vậy, hơn nữa còn có một tên sát thủ cầm đầu. Giữa ban ngày ban mặt lại dám ra tay giết người, đã vậy còn là xuống tay giết người tàn nhẫn như vậy. Viên đại thiếu luôn có thù tất báo sao có thể không đến đây để xem cho thỏa lòng chứ?”
Viên Lâm đã đến đây xem diễn, nếu cô không “mời” hắn nhập cuộc, cho dù thoát khỏi cuộc truy sát, cô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Hừm, đúng là xảo quyệt. Ta đã quá xem thường ngươi… Nhưng thế thì sao? Ngươi có thể giết ta sao?”
Viên Lâm cười lạnh. Cố Duệ cũng cười.
“Nào dám, ngươi là quan nhị đại (*) của U Châu… Dù không phải nhị đại thì cũng là quan tam đại, ta chỉ là dân thường nghèo hèn. Dù không thể giết được ngươi nhưng…”
Cố Duệ tung một quyền vào bụng Viên Lâm.
“Nhưng đánh ngươi bán thân bất toại, ta vẫn có thể…”
Viên Lâm vốn bị trọng thương, giờ lại bị Cố Duệ ép vào một góc và tẩn một trận. Từng quyền từng quyền được tung ra đánh vào người Viên Lâm. Cô đánh rất sảng khoái, đánh rất hung ác.
Chỉ cần giữ lại mạng cho Viên Lâm, những cái khác không cần quan tâm đến.
Dù hắn muốn lấy mạng cô nhưng Cố Duệ cô không tính giết hắn ở đây.
Giết người và đánh người là hai khái niệm khác nhau. Giết hắn, cha hắn sẽ lên “sàn”. Không chết người, cha hắn dù muốn cũng không có mặt mũi lên “sàn”.
Bốp bốp bốp!
Sát thủ hấp hối, ba tên hộ vệ hôn mê bất tỉnh. Mà một kẻ khác, đường đường là Viên đại thiếu gia lại bị một đứa con gái bị mình cho là hèn mọn đánh như chó…
Mà ở ngoài đường hầm, Lý Đại Hùng vừa giao đấu với đám sát thủ vừa lo lắng tình hình bên trong. Cậu ta sợ con khỉ nhà mình bị người ta xử lý.
Nhưng tình cảnh của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn. Sát thủ vây giết cậu cũng rất nhiều.
Nhưng mà… Thằng nhãi này da dày thịt béo, từng trải qua nghiệm chứng của hai Hàng Sư vô lương tâm nào đó, bị đánh như thế mà vẫn không bị gì. Đám sát thủ bắt đầu cảm thấy không ổn… Sao cứ cảm thấy thằng nhãi này rất may mắn, luôn có thể tránh né được trong những lúc bị bọn họ vây giết sát sao. Ngay cả ám khí, cậu ta cũng không bị trúng cái nào. Thật là tà môn!
Mẹ kiếp!
Nhưng bọn họ vẫn có thể khiến đối phương đuối sức. Bọn họ không tin thằng nhãi này còn có cơ thể bất tử.
Đầu năm nay, số người thấy chết không cứu không phải ít. Tuy nói người tập võ thường có nghĩa khí nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đám sát thủ này không phải loại hiền lành gì cho cam, chỉ cần không phải kẻ thiếu não, đám người xung quanh sẽ không tùy tiện xông lên chịu chết.
Cho nên, Lý Đại Hùng càng lúc càng nguy hiểm.
Đến khi…
“Dừng tay!”
Một tiếng hô to truyền đến. Lý Đại Hùng vừa quay đầu liền nhìn thấy một đám người.
Người dẫn đầu đám người ấy khiến cậu ta rất kinh ngạc.
Sao lại là hắn?
(*) Quan nhị đại: ý mỉa mai, chỉ những người thế hệ thứ hai của nhà quan, tiếp tục kế thừa quan chức của gia đình.
Nhỏ đến tưởng chừng như không có.
Chân Cố Duệ dừng lại. Trước mắt cô là hai ngã rẽ. Xung quanh tối đen, mùi tanh tưởi quanh quẩn trong không khí. Cô quay lại nhìn.
Đâu rồi? Tên sát thủ kia đâu rồi?
Cô đứng tại chỗ một hồi rồi bỗng nhiên quay đầu lại. Ngã rẽ bên tay trái có ai đó đang đứng.
Là tên sát thủ kia.
Ánh mắt lạnh như băng, tay nắm lấy chuôi kiếm đang giắt bên hông.
Như muốn ép Cố Duệ vào đường chết – cách ba, bốn mét nữa.
Cố Duệ rụt tay vào trong tay áo, nhìn tên sát thủ đứng ở đấy với sát khí khủng bố vây quanh.
“Ngươi là ai? Dù ta có chết cũng phải để ta biết ta chết trong tay ai chứ?”
Tên sát thủ không trả lời.
Nhưng có người khác trả lời hộ hắn.
“Tự chịu, tự chấp nhận số phận, đây cũng coi như là ưu điểm của ngươi.”
Giọng nói vừa nho nhã vừa thâm trầm như vậy không quen thuộc với Cố Duệ lắm. Nhưng vừa nghe cô liền nhận ra. Sau lưng tên sát thủ xuất hiện bốn người…
Viên Lâm.
Và ba tên hộ vệ.
“Ta đã bảo mà, chỉ có đại nhân vật như Viên đại thiếu gia mới có thể bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều sát thủ như vậy để giết ta. Đúng là thật nể mặt mà!”
Hiện giờ, Cố Duệ đã nằm ở thế cá trong chậu, thịt trên thớt. Viên Lâm không phải là một tên tính cách nóng nảy, ăn chơi trác táng. Dù hận Cố Duệ nhưng đến lúc này, hắn vẫn giữ dáng vẻ thong dong, không vội vã.
Lúc trước Cố Duệ đã khiến hắn nhục nhã mấy lần. Bây giờ, từ trên mặt cô, hắn thấy được sự cam chịu.
Điều này làm hắn cảm thấy thoải mái.
“Ngay từ đầu ta đã không định tính toán với ngươi. Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Sao ta có thể để ý đến cái thứ đệ tử Hàng Đạo hèn hạ như ngươi.
Nhưng ngươi đã quá càn rỡ, đang ở trong phạm vi U Châu mà dám nhục nhã ta.
Nên hôm nay, tại chỗ này, một lát nữa thôi, ngươi sẽ bị băm thây thành vạn đoạn. Xác của ngươi sẽ thối nát ở đây. À không, chưa kịp thối nát đã bị đám chuột dơ bẩn ở đây gặm sạch.”
Hắn nheo mắt lại, nhìn sự sợ hãi chợt lóe lên trong mắt Cố Duệ.
Nhìn máu chảy từ khóe miệng cô ngày càng nhiều…
Ha ha, không đè ép được nội thương rồi sao?
Chút cẩn thận cuối cùng trong lòng hắn ta cũng biến mất.
Viên Lâm bước đến. Mấy tên hộ vệ phía sau không đi theo, bởi vì hiện giờ khá an toàn.
Người đang bị nguy hiểm chỉ có Cố Duệ.
Viên Lâm bước đến cạnh tên sát thủ, tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói: “Giết ả, cắt lưỡi ả cho ta… Ta ghét nhất là đám đàn bà con gái nói nhiều.”
Tên sát thủ gật đầu, bàn tay rút kiếm, từng bước từng bước tiến đến gần Cố Duệ. Kiếm được tuốt khỏi vỏ. Nước phản chiếu ánh sáng khắp đường hầm, Cố Duệ có thể nhìn thấy ánh sáng đang lưu chuyển trên mũi kiếm…
Thanh kiếm được giơ lên.
Cố Duệ thở sâu. Cô sợ hãi lùi về phía sau…
Thanh kiếm nhanh chóng chém xuống.
Đồng tử của Cố Duệ chợt lóe lên. Ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm phản chiếu vào mắt cô.
Mắt thấy đầu Cố Duệ sắp lìa khỏi cổ.
Đột nhiên tên sát thủ cảm thấy chói mắt. Ánh sáng phản quang rất chói.
Từ tay phải của Cố Duệ…
Ánh sáng chiếu đến quá mức đột ngột, tên sát thủ chỉ có thể nhắm mắt lại. Trong lòng hắn ta hoảng sợ, không ổn!
Lúc lùi về sau, cánh tay trái rụt lại trong ống tay áo rộng thùng thình của Cố Duệ cầm một cái ống gỗ nhỏ. Ngón tay cô cạy nhẹ, nắp ống gỗ kia lập tức được mở. Tranh thủ lúc tên sát thủ nhắm mắt lại, cô vội vàng vung ống gỗ về phía hắn. Một thứ màu đen văng ra. Nó nhanh chóng dừng trên mặt hắn…
Tên sát thủ chỉ cảm thấy mặt mình đột nhiên đau nhức. Sau đó cơn đau đó nhanh chóng lan ra toàn thân…
“Không!”
Hắn cầm thứ trên mặt xuống. Là một con bọ cạp lớn màu đen tuyền.
Cánh tay hắn nhanh chóng biến thành màu đen. Leng keng! Trường kiếm rơi xuống đất, hắn đau đớn cuộn tròn người lại… giãy giụa!
Một tên sát thủ cao to, hung hãn cứ thế bị phế.
Nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt Viên Lâm trở nên kinh hãi: “Bọ hung máu!”
Theo bản năng, hắn xoay người bỏ chạy. Nhưng Cố Duệ ở phía sau nhanh chóng quét chân về phía hắn, khiến hắn ngã xuống đất. Sau đó cô đưa chân đá hắn văng lên tường.
Mấy tên hộ vệ lập tức phản ứng lại, xông về phía Cố Duệ… Cố Duệ vung tay ném một quả cầu nhỏ. Quả cầu vừa chạm đất liền nổ tung, tỏa ra một khí màu xanh có mùi chua khiến ba tên hộ vệ tê liệt, ngã rầm xuống đất.
Viên Lâm kinh ngạc.
Nhìn kỹ khóe miệng Cố Duệ, hắn lập tức lặng thinh.
Thứ màu đỏ đó có mùi tương ớt.
…
“Có phải không ngờ một đệ tử Hàng Đạo hèn hạ của phái Khuê Sơn vô danh tiểu tốt như ta lại có thể đánh bại ngươi?”
Chân Cố Duệ đạp lên bụng Viên Lâm.
Lưng hắn bị thương, sau lại bị đá văng vào tường, vết thương càng nặng hơn. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bị Cố Duệ khống chế như vậy, hắn không còn một chút lực nào để phản kháng, chỉ có thể nhăn nhó: “Đúng là ta không ngờ ngươi lại có thủ đoạn như vậy, cố ý tỏ ra yếu thế để dẫn dụ ta vào tròng…”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Mặt Cố Duệ không cảm xúc nói: “Lập bẫy gài ngươi vào tròng? Bớt đùa đi, chỉ vừa khéo gặp được thôi.”
Vừa khéo gặp được…
Viên Lâm hiểu. Chính hắn là người thuê sát thủ vây giết hai người Cố Duệ, quyền chủ động nằm ở trong tay hắn nhưng lại bị bại dưới tay Cố Duệ.
Điều này hiện rõ sự thất bại thảm hại của hắn.
Viên Lâm hắn còn không bằng một ả đàn bà.
Sắc mặt Viên Lâm càng khó coi: “Bọ hung máu là cổ trùng, ẩn nấp trong cơ thể, sau đó mới bạo phát giết chết vật chủ. Vì sao nó nằm trong tay ngươi lại khác như vậy…”
Tên sát thủ ngã trên đất hiển nhiên đã bị kịch độc xâm nhập vào cơ thể. Hắn giãy giụa càng lúc càng yếu.
“Bọ hung máu phát độc, một loại là khi có một số lượng thuốc dẫn nhất định, nó sẽ bộc phát, khiến vật chủ mất mạng. Loại khác là khi gặp phải tình huống nguy hiểm, nó sẽ tự động bạo phát. Sát khí của sát thủ đã khiến một thiếu nữ yếu đuối như ta sợ hãi.”
Lời của cô khiến mặt tên Viên Lâm đanh lại.
Thiếu nữ yếu đuối?
Cô mà yếu đuối thì trên đời này chẳng có người phụ nữ nào vừa xảo quyệt vừa yếu đuối như vậy.
Tiếng tên sát thủ kêu gào thảm thiết còn vang bên tai. Nhưng Cố Duệ không bận tâm đến điều đó.
“Sao cô biết tôi có mặt ở đây?”
“Nhiều sát thủ như vậy, hơn nữa còn có một tên sát thủ cầm đầu. Giữa ban ngày ban mặt lại dám ra tay giết người, đã vậy còn là xuống tay giết người tàn nhẫn như vậy. Viên đại thiếu luôn có thù tất báo sao có thể không đến đây để xem cho thỏa lòng chứ?”
Viên Lâm đã đến đây xem diễn, nếu cô không “mời” hắn nhập cuộc, cho dù thoát khỏi cuộc truy sát, cô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Hừm, đúng là xảo quyệt. Ta đã quá xem thường ngươi… Nhưng thế thì sao? Ngươi có thể giết ta sao?”
Viên Lâm cười lạnh. Cố Duệ cũng cười.
“Nào dám, ngươi là quan nhị đại (*) của U Châu… Dù không phải nhị đại thì cũng là quan tam đại, ta chỉ là dân thường nghèo hèn. Dù không thể giết được ngươi nhưng…”
Cố Duệ tung một quyền vào bụng Viên Lâm.
“Nhưng đánh ngươi bán thân bất toại, ta vẫn có thể…”
Viên Lâm vốn bị trọng thương, giờ lại bị Cố Duệ ép vào một góc và tẩn một trận. Từng quyền từng quyền được tung ra đánh vào người Viên Lâm. Cô đánh rất sảng khoái, đánh rất hung ác.
Chỉ cần giữ lại mạng cho Viên Lâm, những cái khác không cần quan tâm đến.
Dù hắn muốn lấy mạng cô nhưng Cố Duệ cô không tính giết hắn ở đây.
Giết người và đánh người là hai khái niệm khác nhau. Giết hắn, cha hắn sẽ lên “sàn”. Không chết người, cha hắn dù muốn cũng không có mặt mũi lên “sàn”.
Bốp bốp bốp!
Sát thủ hấp hối, ba tên hộ vệ hôn mê bất tỉnh. Mà một kẻ khác, đường đường là Viên đại thiếu gia lại bị một đứa con gái bị mình cho là hèn mọn đánh như chó…
Mà ở ngoài đường hầm, Lý Đại Hùng vừa giao đấu với đám sát thủ vừa lo lắng tình hình bên trong. Cậu ta sợ con khỉ nhà mình bị người ta xử lý.
Nhưng tình cảnh của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn. Sát thủ vây giết cậu cũng rất nhiều.
Nhưng mà… Thằng nhãi này da dày thịt béo, từng trải qua nghiệm chứng của hai Hàng Sư vô lương tâm nào đó, bị đánh như thế mà vẫn không bị gì. Đám sát thủ bắt đầu cảm thấy không ổn… Sao cứ cảm thấy thằng nhãi này rất may mắn, luôn có thể tránh né được trong những lúc bị bọn họ vây giết sát sao. Ngay cả ám khí, cậu ta cũng không bị trúng cái nào. Thật là tà môn!
Mẹ kiếp!
Nhưng bọn họ vẫn có thể khiến đối phương đuối sức. Bọn họ không tin thằng nhãi này còn có cơ thể bất tử.
Đầu năm nay, số người thấy chết không cứu không phải ít. Tuy nói người tập võ thường có nghĩa khí nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đám sát thủ này không phải loại hiền lành gì cho cam, chỉ cần không phải kẻ thiếu não, đám người xung quanh sẽ không tùy tiện xông lên chịu chết.
Cho nên, Lý Đại Hùng càng lúc càng nguy hiểm.
Đến khi…
“Dừng tay!”
Một tiếng hô to truyền đến. Lý Đại Hùng vừa quay đầu liền nhìn thấy một đám người.
Người dẫn đầu đám người ấy khiến cậu ta rất kinh ngạc.
Sao lại là hắn?
(*) Quan nhị đại: ý mỉa mai, chỉ những người thế hệ thứ hai của nhà quan, tiếp tục kế thừa quan chức của gia đình.
Danh sách chương