Editor: Selene Lee

Tặng chương này cho bạn Phuochieu90 nhé. Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình,

Tiết Diễm Yến nhìn bộ dạng sốt sắng của ai đó, không nhịn được nảy ra ý muốn trêu chọc, mở tủ lấy ra một bịch bánh nướng: " Ôi, con gái nhà ai mà lòng xuân phơi phới thế này?Đúng là tình yêu tìm đến thì người cũng đổi thay "

" Làm gì có " - Lạc Thủy giật lấy bị bánh, biểu cảm kỳ lạ.

" Vậy sao cậu lại đỏ mặt thế? "

Bây giờ Lạc Thủy mới phát hiện ra mặt mình còn nóng hơn bánh nướng, cô chạm qua gò má bừng bừng một cái, sau đó ném vội bịch bánh trên tay xuống, nhảy lên giường chôn mặt vào gối, tai còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô có chút hoảng hốt, ai oán kêu lên rồi chùm chăn kín đầu, thầm chửi bản thân bị rút não...tại sao còn muốn làm mọi chuyễn rối rắm hơn? Tiết Diễm Yến lén cười, dỏng tai nghe được mấy tiếng rên thầm thì trên giường...Đúng là cô gái nhỏ đến thời kỳ sắc xuân nhộn nhạo.

[ Mật ] Thảo Nguyên Phi Yến: Ban nãy ai đó chiếm máy tính của ta, ( icon cười), muốn chọn một tấm hình thât đẹp cho huynh, bây giờ ta phải cố gắng vậy.

Nam Cửu Khanh trả lời bằng một icon kinh ngạc

[ Mật ] Thảo Nguyên Phi Yến: Lạc Thủy nhà chúng ta là một hoàng hoa khuê nữ, giá bán cho huynh tuyệt đối không phải cường đại

Nam Cửu Khanh ngồi trước máy tính nhoẻn miệng cười.

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Đương nhiên. Khi nào rảnh cứ đến Tuyệt Diễm Phần Thiên chọn nhà, tìm được thì liên lạc với Tây Môn Trái Chủ thương lượng kỹ càng.

Đại thần là ai chứ? Giải quyết thật dứt khoát, Tiết Diễm Yến nghĩ thầm.

Cô quay đầu gọi Lạc Thủy: " Lạc Thủy, mau chọn nhà đi, mình và cậu mỗi người một căn "

Lạc Thủy có chút chần chừ, nếu như bị đại thần nhìn thấy, liệu anh ấy có nghĩ cô là một kẻ tham tiền hay không? Hình như không hay lắm đâu.

Cô ngồi dậy bẻ khớp tay chân tồi rút ở đầu giường ra một cái gương, bắt đầu soi tới soi lui: Qủa thực mi  cong như trăng non, khuôn mặt miễn cưỡng xem như trắng hồng nhưng mũi lại có vẻ không thẳng, miệng  không đủ quyến rũ, cằm cũng không đủ nhọn. Làm thế nào bây giờ? Chắc đại thần cảm thấy cô khó coi lắm, cũng không thích thân thể gầy gò xương xẩu này của cô nữa..Nếu như Tiết Diêm Yến đưa một bức hình xấu cho anh ấy...Cứ nghĩ đến đây thì Lạc Thủy giống như uống phải một vại giấm, mất hết cả sức lực, lòng lại chua chát khôn nguôi.

Tiết Diễm Yến bay đến trước cửa Tuyệt Diễm Phần Thiên, nhưng cô đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Lạc Thủy đâu cả, liền quay người nhìn lại, chỉ thấy một nàng Tây Thi thờ thẫn mất hồn, hốc mắt thoáng đỏ.

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Tiết Diễm Yến dè dặt hỏi: " Lạc Thủy, không phải cậu đang yêu ảo đấy chứ? "

A, yêu ảo? Tình yêu như vậy quả không tốt chút nào, Lạc Thủy lấy lại tinh thần, véo bắp đùi mình một cái, lên tiếng chối bỏ...Cô yêu ảo khi nào chứ?

Tiết Diễm Yến nhìn khuôn mặt " lời một đằng, tâm một nẻo " của ai đó, tận tình khuyên nhủ: " Cậu còn không biết người ta tròn méo thế nào, đừng suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ mình chỉ có thể bảo cậu một câu này thôi: Chớ để đến lúc bị bán thì mới nhận ra mình đang đếm tiền thay kẻ khác "

Khuôn mặt Lạc Thủy xanh trắng bất thường...Cô chỉ muốn tạo ấn tượng đẹp với đại thần đồng thời làm cho lời đồn nhân yêu kia bị dẹp bỏ thôi, tại sao phải nói khó nghe như vậy? Nhưng mà cô biết Diễm Yến cũng chỉ muốn tốt cho mình, liền gật đầu tỏ vẻ chấp thuận. Lạc Thủy còn sợ Diễm Yến không yên tâm nên nói tiếp: " Mình không có nghĩ đến chuyện yêu ảo gì đó, chẳng qua là bạn bình thường trên mạng mà thôi "

Bạn bè tốt như đôi phu thê Lâm Thủy, đúng, chỉ là như vậy thôi.

Tiết Diễm Yến không nhịn được: " Bây giờ đi chọn nhà được chưa? "

Lạc Thủy lắc đầu: " Mình cũng không cần đâu "

" Vậy tùy cậu thôi "

Lạc Thủy không an lòng online, đang lúc chần chừ không biết có nên tìm Nam Cửu Khanh mua lại tấm ảnh kia hay không, lại nhận được một tin mật của anh ấy.

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Không ở bên cạnh huynh thì muội bảo vệ huynh như thế nào đây?

[ Mât ] Nhược Thủy Tam Thiên:...

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Dĩ nhiên nếu như mỹ nhân có thể cảm nhận được trạng thái của anh hùng thì không sao cả, xem như ngoại lệ.

Lạc Thủy muốn khóc, theo như vốn hiểu biết hạn hẹp của cô, hình như bản thân cô không có công năng dị thường như vậy đâu.

[ Mật ] Nhược Thủy Tam Thiên: Tọa độ

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Đỉnh Ma Thiên Nhai

Địa thế của đỉnh Ma Thiên Nhai vốn hiểm trở, mây mù bao phủ quanh năm, từ xưa đến nay muốn lên núi thì chỉ có duy nhất một sơn đạo ngoằn nghèo với độ cao ghê rợn, nếu như không cẩn thận liền đi tong một lọ nước hồi sinh, xác suất gặp chuyện này lại đến 80 %. Vì thế mọi người đều không muốn đến gần, nếu như không phải có nhiệm vụ gì đặc biệt  thì sẽ chẳng ai bén mảng đến.

Dĩ nhiên cũng có không ít kẻ thích mạo hiểm muốn tiêu tốn nước hồi sinh để leo lên, chẳng qua là do cảnh sắc phía trên làm người ta tương đối thất vọng, chỉ là một đoạn nhai bình thường toàn đất đá rừng rậm, quạ đen lại kéo thành bầy.

Đại thần chạy đến nơi đó làm gì?

Lạc Thủy nghi hoặc không ngớt, cô đứng dưới chân Ma Thiên Nhai nhìn đỉnh cao vút phủ mây của nó, không khỏi sỡ hãi trước năng lực của tạo hóa, khó trách người ta nói muốn phát huy tính năng động chủ quan thì phải tuân theo quy luật khách quan...

Cô tuân theo quy luật khách quan, chính là đứng ở dưới chân núi không dám cử động, chỉ có thể cầu cứu đại thần

[ Mật ] Nhược Thủy Tam Thiên: Hình như muội không lên được

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Đợi ta ở đó, đừng đi lung tung

Lạc Thủy là một đứa trẻ tương đối ngoan ngoãn, nên cô chỉ ngơ ngác đứng nhìn, cảm nhận một cơn gió nhẹ phảng phất qua tầng mây, dịu dàng đẩy mây qua một bên...Khó trách thần tiên ai cũng thích ở trên núi cao, thật sự chính là tiên cảnh chốn nhân gian bụi trần. Phóng tầm mắt xuống bên dưới, phía Đông là vách đá dựng đứng, phía Tây là một mảnh um tùm cây bụi, loáng thoáng có thể nhìn thấy được con đường mòn lúc ẩn lúc hiện, mông lung mơ hồ. Hình như cứ bóng người đi đến đây...càng ngày càng gần, ôi thần linh ơi, đừng nói với cô đó là thần tiên nhé!

[Mật ] Nam Cửu Khanh:?

Nhìn thấy 3 chữ Nam Cửu Khanh hiện ra trước mắt, ảo tưởng của Lạc Thủy liền tan biến

[ Mật ] Nhược Thủy Tam Thiên:!

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Nhấn đi theo, ta mang muội lên

Lạc Thủy vội vã kiểm tra lại kho đồ của mình, vẫn còn hai lọ nước phục sinh, cô lại hoài nghi nhìn đại thần một cái, chắc bao nhiêu đây là đủ rồi nhỉ?

Lúc mới bắt đầu thì Lạc Thủy bám theo rất dễ dàng, cũng không cần động chuột, nhưng càng đi sâu vào thì đường càng hẹp, hai bên còn có cây mây và dây leo chập chờn che lấp lối vào.

Mỗi khi gặp phải cây cỏ dại có gai  thì Nam Cửu Khanh sẽ đi chậm lại, tự mình nhảy qua rồi dùng thân thể che chắn để Nhược Thủy đi qua an toàn.

" A, cây gai có tấn công! " - Lạc Thủy nhìn thấy thanh máu của Nam Cửu Khanh tuột xuống thì la lên. Chợt nghĩ đến việc đại thần không nghe được, cô liền vội vàng gửi tin nhắn cho anh

Thực ra bên này Nam Cửu Khanh nhìn thấy máu tụt cũng cảm thấy rất buồn bực: " Này mỹ nhân, bình hoa là tươi đẹp, nhưng thực tế quá lại quá tàn khốc "

Huynh mới là bình hoa, cà nhà huynh đều là bình hoa, không phải là do huynh tự nguyện bảo ta nhấn đi theo hay sao? - Lạc Thủy gửi đến một icon tức giận, đời này cô ghét nhất là những kẻ trông mặt mà bắt hình dòng, cô bẻ khớp tay răng rắc nói: " Đừng buộc muội động thủ "

Nam Cửu Khanh: " Chuẩn tấu

Nhược Thủy Tam Thiên:.....

Không thể làm được gì nên Lạc Thủy đành lướt xem kênh trò chuyện, nhìn bóng dáng của vị công tử áo xanh nào đó, trái phải che chắn, luôn luôn quay đầu nhìn cô, lần đầu tiên Lạc Thủy có ý nghĩ muốn quay lại thay đổi chức nghiệp, nếu như cô là một vú em thì tốt rồi, ít ra bây giờ còn có thể giúp anh ấy hồi máu.

Mặc dù đường đi có chút mùi vị gian khổ, nhưng đại thần đi rất bình thản, căn bản không xảy ra bất kỳ tình huống nguy cấp nào, thể hiện rõ việc anh ấy rất quen thuộc với con đường này. Nhưng đại thần đưa cô đến đây làm gì chứ? Lúc này Lạc Thủy cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, đi đến sườn núi rồi mới ngộ ra được...Nếu như bị tiền dâm hậu sát ở cái chốn khỉ ho cò gáy này thì chắc chắn sẽ không ai hay biết đâu!

[ Mật ] Nhược Thủy Tam Thiên: Lão đại, chúng ta đến đây làm gì?

Căn cứ vào bản đồ khu vực, trên trời chỉ có thể nhìn được quạ đen.

[ Mật ] Nam Cửu Khanh: Bắt quạ đen

Quang quác, quả nhiên Lạc Thủy nghe được tiếng quạ đen bay lòng vòng quanh đầu mình

Lạc Thủy điềm tĩnh hỏi lại: Thật hay giả?

Nam Cửu Khanh trả lời: Để nấu

Lúc này thì Lạc Thủy hoàn toàn đầu hàng, chỉ có thể ai oán nhìn màn hình. Chạy đến đây khỗ sở như vậy chỉ để bắt quạ đen...Đại thần quen thuộc nơi này như vậy, không lẻ anh ấy thích bắt quạ đến thế? Lạc Thủy dựng hết cả tóc gáy lên, sở thích này của đại thần quả thật có tinh thần sáng tạo, phù hợp với môi trường xã hội chủ nghĩa...

Bất quá thao tác chạy của đại thần thật đẹp mắt! Mấy chỗ có vẻ nguy hiểm đều không làm khó được anh ấy, Lạc Thủy đầy vẻ sùng bái nhìn anh, nhưng lại nghĩ đến việc điều nay do bắt quạ đen mà luyện thành, lưỡi cô liền líu hết lại, không thể thốt lên một lời ca ngợi nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện