Editor: Selene Lee

Lạc Thủy không cam lòng nói: " Mình không có đủ thời gian, phải đi nhanh về nhanh "

" Lamborghini của mình chạy rất nhanh"

Tất nhiên Lạc Thủy vẫn muốn cãi lại, nhưng bị ai đó chặn họng

" Cậu xem, mình không quen ở nơi này, ít nhất cậu cũng phải đưa mình đi đâu đó quanh trường cho biết chứ " - Đốn Cảnh Nhiên chu chu miệng, mặt đầy vẻ hờn giận

Lạc Thủy suy nghĩ...nếu như đi bằng xe cậu ta thỉ chỉ tốn chừng 20 phút, quyết định nói: " Được rồi "

" Làm phiền cậu rồi " - Đốn Cảnh Nhiên lại sụ mặt

" Không...không...là vinh hạnh của mình "

" Vậy thì tốt..Chờ mình ở cửa Đông, mình đi lấy xe "

Lạc Thủy gật đầu, sải bước đi ra cửa Đông...nhưng cô còn chưa an vị thì đã thấy Đốn họa thủy trở về

" Xe đâu? "

Đốn họa thủy đút hai tay vào túi, cười đến ngây thơ: "  đại lão đau bụng, không khởi động được "

Lạc Thủy nghi hoặc nhìn: " Xe hư mà cậu vui cái gì? " - Từ nhà để xe đến cửa Đông nhanh vậy sao? Có vẻ như Đốn Cảnh Nhiên hơi mất hứng, hắng giọng giãi bày: " Không phải là mình đang lạc quan sao? "

" Lạc quan mù quáng thì có "

Đốn họa thủy từ chối bình luận, nhún nhún vai.

Tuy Lạc Thủy có chút hoài nghi về khoảng cách giữa nhà xe và cửa Đông, nhưng không chắc lắm...Dù sao cô cũng không tin họa thủy đồng ý đưa cô đi chặng đường dài như thế, quyết định không thèm truy cứu nữa.

Công cụ thay thế việc đi bộ không có, hai người đành phải chậm rãi lếch đi...

Lạc Thủy tự giác giữ khoảng cách một thước với ai đó, chần chừ chần chừ, rốt cuộc bị bỏ lại phía sau.

Đốn họa thủy quay đầu nhìn cô: " Không phải cậu không có nhiều thời gian sao? "

Lạc Thủy lúng túng cười, già mồm át lẽ phải nói: " Cậu không biết chân mình ngắn à? "

Đốn họa thủy bắt đầu quan sát cô từ trên xuống dưới...hình như đúng là vậy, tất cả mọi thứ của cô đều mảnh mai, đầu còn chưa tới cằm cậu nữa...

" Vậy thì ca ca hy sinh đậu hũ, cõng muội được không  ? "

Lạc Thủy ra sức lườm nguýt, sải bước đi nhanh về phía trước.

Qủa nhiên cô hôm nay ra đường không xem ngày...Xui xẻo sao lại gặp phải người quen, là đệ nhất bà tám trong lớp.

Nếu là người bình thường thì chào hỏi qua loa còn được, nhưng vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác đụng phải Lý Tuyết Liên?

Thật là buồn.

Lạc Thủy định bụng lịch sự vẫy tay chào cô nàng, sau đó sẽ bỏ chạy không để lại dấu vết, ai ngờ Lý Tuyết Liên đã đuổi theo được, còn nhìn chằm chằm Đốn Cảnh Nhiên:

" Lạc Thủy, không giới thiệu bạn trai một chút à? "

Lạc Thủy cười khinh, xấu hộ nghiến răng nặng ra mấy chữ: " Cậu ta không phải bạn trai mình "

Ngược lại Đốn Cảnh Nhiên đã vội vàng tự giới thiệu: " Xin chào, tôi là Đốn Cảnh Nhiên, là trúc mã cách vách nhà cậu ấy " Nói xong còn nháy cặp mắt đào hoa.

Lý Tuyết Liên bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, thì ra là thanh mai trúc mã...nhưng hình như vẫn chưa theo đuổi được....Trong tiểu thuyết cũng hay nhắc đến vấn đề này, trúc mã yêu thanh mai nhưng thanh mai nào biết được, vòng vo sóng gió mãi mới ở cạnh nhau. Cô liền mặt dày vỗ vai Đốn Cảnh Nhiên nói: " Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng "

Lạc Thủy có chút tức giận vì phần tự giới thiệu của Đốn họa thủy, không thèm để ý cậu ta nữa, chờ Lý Tuyết Liên đi xa mới hối hận nói: " Đáng tiếc trúc mã này không phải là trúc mã kia, mà là 1 con ôn ngựa"

" Bạch mã hoàng tử  không thèm so đo với kẻ lập dị  như cậu " Làm gì mà cay nghiệt thế....Thanh mai trúc mã? Xí, cậu không cần!

Lạc Thủy tức giận nói: " Cậu nói ai lập dị? "

Đốn họa thủy cười cười nhìn cô: " Đối với mình, trên đời này chỉ có một kẻ lập dị mà thôi " Sau đó không đợi cô phản ứng, vội vã bỏ chạy.

Bình thường hắn thích chú trọng hình tượng, bây giờ mà té nhào trên đường cái thì...Lạc Thủy châm biếm nhìn bóng lưng của ai đó, miệng chó làm sao mọc ra ngà voi? Hừ, cô mới không thèm tức giận!

Mua xong mỳ vừng cay, liền chạy đến phố Tây mua miến cay.

Phố Đông, Tây là hai con đường nhỏ buôn bán cạnh trường, phù hợp với khuynh hướng đầu tư xung quanh đại học, mấy tiệm ăn và cửa hàng quần áo mỗi bên chiếm một nửa. Hiển nhiên Đốn họa thủy không hề hứng thú với những nơi này, căn bản không thèm liếc nhìn lần nào.

Lạc Thủy đã sớm đoán được sự tình, với cái tính không ưa đông đúc, kêu cậu ta chen vào đám người mua quần áo giảm giá thì thà giết cậu ta còn hơn, bèn không để ý nữa, chạy đi mua miến cay.

Tiệm miến cay ở phố Tây này là một cửa hàng nhỏ,  bàn ăn phủ một lớp dầu mỡ bóng loáng, tạp dề của bà chủ cũng không nhìn ra  màu sắc nữa, móng tay lại vừa dài vừa đen. Trong phòng bếp đầy khói dầu xử lý kém, cả tiệm cũng toàn mùi chua cay.

Đốn Cảnh Nhiên đứng ở trước cửa, giọng đầy vẻ ngạc nhiên: " Chỗ này mà cậu cũng ăn được à? "

Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn hắn nhưng làm bộ không nghe, đi vào quầy gọi một phần miến cay mang về.

Bà chủ nhiệt tình bảo bọn họ ngồi xuống.

Lạc Thủy thản nhiên làm theo...Chỉ có Đốn họa thủy khổ sở nhìn chỗ ngồi kia, là ghế nhựa, hoa văn cũng đã bị mài mòn, trông thô ráp không chịu được....Cậu bèn lắc đầu rồi đứng sang một bên, lại có khách đi vào, họ thấy bên này có chỗ trống thì đẩy Đốn Cảnh Nhiên ra ngồi xuống, lần này cậu ta chỉ có thể đứng trong hành lang, chật vật vì đám khách hàng chen lấn xô đẩy.

Lạc Thủy chỉ biết cười khổ, ai bảo cậu ta quen thói công tử, không nếm mùi khói lửa nhân gian? Đáng đời!

Miến cay nhanh chóng được gói kỹ càng.

Lúc đi ra khỏi tiệm, Đốn Cảnh Nhiên cảm thán: " Thật là khâm phục cậu, nơi tồi tệ như thế này mà cũng dám ngồi "

Lạc Thủy biết cậu ta là ngươi được nuông chiều từ nhỏ, cầu kỳ kén chọn nên cũng không thèm so đo, chỉ nói: " Cậu không hiểu đâu ". Đúng vậy, cậu ta không hề hiểu được, đã quen thói sinh hoạt  nhà cao cửa rộng giàu sang phú quý, làm sao có thể hiểu thú vui của những nơi ồn ào náo nhiệt, làm sao có thể hiểu được hương vị của món miến cay này chứ?

Đốn Cảnh Nhiên nghe được mấy chữ kia, cũng cảm thấy mình quá xa lạ. Nhưng trước giờ cậu am hiểu việc điều tiết tâm tình nhất, bèn cấm lấy miến cay của Lạc Thủy, kiêu ngạo nói: " Mình sẽ hiểu thôi "

Đốn Cảnh Nhiên khăng khăng muốn đưa Lạc Thủy về tận ký túc xá, cô không từ chối được, đành phải đi theo.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái xe hư của cậu ta, lo lắng hỏi: " Rồi cậu về thế nào? "

" Hửm? Thì lái đại lão bà về chứ sao? "

Lạc Thủy ngờ vực: " Không phải xe cậu hư rồi sao? "

" A, quên mất, cậu đang lo cho mình à? Bổn thiếu gia có tay có chân, sợ gì? " Hỏng rồi, nhất thời lỡ miệng...

" Cậu xác định là xe hư chứ không phải não cậu hư chứ? " - Bây giờ mà cô tin rằng xe cậu ta hỏng nữa thì cô chính là một con ngốc!

"...Mình đi hỏi lại lần nữa " Đốn Cảnh Nhiên gãi gãi đầu, quả nhiên cậu không quen nói láo.

Lạc Thủy thô lỗ giựt lại miếng cay, không thèm quay đầu nhìn mà chạy vào ký túc xá.

Lúc Tiết Diễm Yến thấy hai cái hộp được đóng gói mang vào phòng, mắt liền sáng lên như đèn pha, vội vã lay lay Liễu Oanh đang ngủ mà hét to: " Mau mau dậy, có đồ ăn rồi kìa "

Liễu Oanh ngủ đến no, lầu bầu vài câu rồi ngủ tiếp.

Tiết Diễm Yến nhận lấy miến cay, nói: " Cậu nhìn cậu xem, cho bọn tớ đói meo râu cả rồi "

Bà cụ non Lạc Thủy nhỏ giọng lẩm bẩm: " Còn không phải tại các cậu đòi ăn đồ ăn ở nơi xa? "

Tiết Diễm Yến nghe được, dùng móng tay nhéo đùi Lạc Thủy một cái: " Cậu đừng có ra vẻ tốt bụng không cần báo đáp, câu rùa vàng không được thì mất não luôn rồi à? "

Lạc Thủy tận tình khuyên bảo, giải bày: " Đại tỷ à, muội và cậu ta không cùng một đẳng cấp. Muội không thích cậu ta, cậu ta cũng không thích muội, không phải biết lâu rồi sao? Bây giờ moi gian tình ở đầu ra đây? "

" Muốn phát huy chủ quan thì phải chủ động, điều kiện cần thiết là sự sáng tạo, cậu học môn chính trị cao cấp thật là uổng phí" Tiết Diễm Yến gõ đầu Lạc Thủy một cái, còn dám nói người ta không thích? Không thích mà lúc gặp gỡ cậu thì hai mắt tỏa sáng sao? Con nhỏ này thật chậm tiêu về mặt tình cảm, người ta nói bóng nói gió, dò xét kỹ càng đều vộ dụng, trừ khi đem kéo cậu ta ra ngoài rồi trách móc một trận mới vừa lòng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện