Tốc độ nói chuyện của Tiết Thần không nhanh không chậm, giọng nói ôn nhu như nước, nhưng thái độ lại làm người ta không được phép nghi ngờ.
Khâm Phượng đã 14 tuổi, biết một trận biến cố lớn sẽ làm tính cách một người thay đổi, lúc trước khi nàng hầu hạ bên cạnh tiểu thư, chỉ cảm thấy tiểu thư không rành thế sự, thiên chân vô tà, nhưng những thứ đó đều là do thái thái sủng mới có, nay thái thái không còn, tiểu thư cũng biết, chính mình không thể cái gì cũng không hiểu giống như trước.
Mà tiểu thư nói với các nàng những lời này, chính là chính thức có ý thu các nàng, trên thực tế, tuy rằng tuổi tác các nàng lớn hơn tiểu thư, nhưng thân phận là nha hoàn, thời điểm mấu chốt, đích xác chỉ có tiểu thư mới có thể bảo trụ các nàng, mà để báo đáp lại, các nàng chính là muốn cùng tiểu thư đứng cùng một chiến tuyến, đối phó với những người thừa dịp thái thái qua đời, có suy nghĩ khác với tiểu thư, tỷ như Đồng nương.
Mặc dù không biết tiểu thư muốn các nàng làm cái gì, nhưng Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên cũng không lo lắng, bởi vì các nàng từ lúc được thái thái mang vào đây, đã xác định là phải hầu hạ tiểu thư, chỉ có tiểu thư thôi, các nàng mới có thể tốt được, ngược lại, nếu như tiểu thư không tốt, hai nha hoàn không có bất kỳ chỗ dựa nào như các nàng, mới thật sự không có đường sống, những đạo lý này Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên đều có thể hiểu được, vậy nên không cần Tiết Thần phân phó, các nàng cũng sẽ làm như vậy.
Mà nhiệm vụ đầu tiên Tiết Thần giao cho Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên, chính là muốn các nàng đi hỏi thăm người trong nhà Đồng nương. Kiếp trước mãi đến khi Tiết Thần xuất giá, cũng không hoài nghi qua Đồng nương, bởi vì bà ta là quản sự trong viện mà mẫu thân lưu lại, rất nhiều việc Tiết Thần đều dựa vào bà ta, nhưng sống lại một đời, nàng có nhiều hơn mấy chục năm tồn tại, góc độ nhìn người cũng không giống trước, tự nhiên không thể cùng một loại, rất nhiều việc làm của Đồng nương, đã đụng đến vảy ngược của nàng, người như vậy lưu lại nhất định sẽ là tai họa, kiếp trước sau khi nàng thành thân, Đồng nương liền cáo ốm hồi hương, không bao lâu liền bệnh chết, bây giờ nghĩ lại, dường như chuyện này cũng lộ ra chút bí ẩn.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên không phụ kỳ vọng, rất nhanh đã hỏi thăm ra tình huống nhà Đồng nương.
Đồng nương là thị tì của Lô thị, cùng đi theo gả vào Tiết gia, sau này Lô thị thấy tuổi của bà ta đến, liền gả bà ta cho người, đương gia của bà ta gọi Vương Quý, làm hầu việc ở phố Chu Tước, về sau làm nhị quản gia, có thể thấy được Lô thị đối Đồng nương người thị tì này vẫn rất tốt, có gì cũng nói với bà ta, Bình nương cùng nhập phủ hầu hạ với bà ta nhưng không có may mắn như vậy, chỉ xứng với người gác cổng trong viện Tiết Vân Đào. Đồng nương cùng Vương Quý không có đứa nhỏ, ở ngoài phủ có một tòa nhà, là tam tiến, Vương Quý là người Kinh Giao, phần lớn thân thích trong nhà đều đến từ Kinh Giao, không nghe nói có tiền đồ gì.
“Nếu Đồng nương là quản sự trong viện của thái thái, sau khi thái thái đi, lại để cho bà ta làm mụ mụ quản lí viện của ta, vậy tiền hàng tháng của bà ta là bao nhiêu? Tiền hàng tháng của Vương Quý là bao nhiêu?”
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên nghe vấn đề hỏi Tiết Thần, hai mặt nhìn nhau, các nàng chỉ đi nghe ngóng được trong nhà Đồng nương, nhưng thật sự không biết tiền hàng tháng của bà ta và đương gia, không khỏi im lặng, thầm mắng mình làm việc không chu toàn.
Mà Tiết Thần cũng không phải là cố ý hoạch họe các nàng, trên thực tế, đối với việc các nàng rất nhanh đã nghe được những thông tin này đã cảm thấy rất hài lòng, chỉ là bật thốt lên hỏi ra vấn đề này, lại là làm khó hai nha đầu này.
Tiết Thần biết, có liên quan đến vấn đề tiền bạc, không phải là hai cái tiểu nha đầu tùy tiện đi hỏi thăm liền có thể hỏi thăm ra, sau khi suy nghĩ một chút, nói với Chẩm Uyên:
“Đi gọi Bình nương tới, nói trên quần áo hoa của ta có đường chỉ bị tuột, gọi bà ấy đến để nhìn xem có thể vá hay không.”
Bình nương cùng Đồng nương không giống nhau, trước giờ bà trông nom sinh hoạt hàng ngày của Tiết Thần, quần áo hỏng may vá lại là việc bà làm không sai. Mà lúc Tiết Thần gả vào Trường Ninh hầu phủ, mấy năm đầu là thời điểm gian nan nhất, chính là Bình nương không xa không rời canh chừng nàng, Tiết Thần áy náy với bà, đến khi bà chết cũng không thể hồi báo bà cái gì.
Sau khi Chẩm Uyên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Bình nương một bên kéo ống tay áo, một bên chỉnh đầu tóc vội vội vàng vàng chạy tới, Tiết Thần nhớ tới lúc trước mỗi lần mình nhìn thấy bà, bà đều đang bận bận rộn rộn, tuy rằng có nha hoàn sai phái, nhưng Bình nương có thói quen hết thảy những thứ xung quanh nàng đều ôm qua làm, không mượn tay người khác. Bình nương thấy Tiết Thần vội vàng tiến lên quỳ gối hành lễ, cái lễ này, cả đời bà đều không có bỏ, chẳng sợ sau này chân bị tật, không cong xuống được, bà cũng sẽ khom lưng hành lễ.
“Bình mụ mụ đừng đa lễ, qua đây ngồi xuống.”
Tiết Thần tiến lên tự mình đỡ Bình nương, lôi kéo bà ngồi xuống ghế trước giường, Bình nương như ngồi bàn chông, Tiết Thần có thiện ý cười cười với bà, sau đó mới dùng giọng nói như hoàng oanh hỏi Bình nương:
“Bình nương, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Đồng nương đều là quản sự mụ mụ, tiền hàng tháng của hai người các ngươi có giống nhau không?”
Đối với Bình nương, Tiết Thần không muốn giấu diếm, cũng nguyện ý để cho Bình nương biết nhiều hơn về những chuyện nàng làm, Bình nương bị Chẩm Uyên gọi tiến vào, liền biết tiểu thư là có việc cần hỏi, không dám giấu diếm, nói thẳng:
“Tiền hàng tháng của nô tỳ không nhiều như Đồng nương, một tháng nô tỳ được 500 tiền, một tháng Đồng nương được một ngàn hai.”
Lời nói của Bình nương làm Tiết Thần rơi vào trầm mặc, một ngàn hai mỗi tháng, chỉ sợ là ở trong phủ vương hầu tướng lĩnh cũng không tính là thấp, chớ nói nhiều như vậy, kỳ thật trong tay Đồng nương hẳn không thiếu tiền mới đúng, nhưng vì sao bà ta lại có chủ ý với tiền lương hàng tháng của hai nha đầu này đây?
Khâm Phượng đã 14 tuổi, biết một trận biến cố lớn sẽ làm tính cách một người thay đổi, lúc trước khi nàng hầu hạ bên cạnh tiểu thư, chỉ cảm thấy tiểu thư không rành thế sự, thiên chân vô tà, nhưng những thứ đó đều là do thái thái sủng mới có, nay thái thái không còn, tiểu thư cũng biết, chính mình không thể cái gì cũng không hiểu giống như trước.
Mà tiểu thư nói với các nàng những lời này, chính là chính thức có ý thu các nàng, trên thực tế, tuy rằng tuổi tác các nàng lớn hơn tiểu thư, nhưng thân phận là nha hoàn, thời điểm mấu chốt, đích xác chỉ có tiểu thư mới có thể bảo trụ các nàng, mà để báo đáp lại, các nàng chính là muốn cùng tiểu thư đứng cùng một chiến tuyến, đối phó với những người thừa dịp thái thái qua đời, có suy nghĩ khác với tiểu thư, tỷ như Đồng nương.
Mặc dù không biết tiểu thư muốn các nàng làm cái gì, nhưng Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên cũng không lo lắng, bởi vì các nàng từ lúc được thái thái mang vào đây, đã xác định là phải hầu hạ tiểu thư, chỉ có tiểu thư thôi, các nàng mới có thể tốt được, ngược lại, nếu như tiểu thư không tốt, hai nha hoàn không có bất kỳ chỗ dựa nào như các nàng, mới thật sự không có đường sống, những đạo lý này Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên đều có thể hiểu được, vậy nên không cần Tiết Thần phân phó, các nàng cũng sẽ làm như vậy.
Mà nhiệm vụ đầu tiên Tiết Thần giao cho Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên, chính là muốn các nàng đi hỏi thăm người trong nhà Đồng nương. Kiếp trước mãi đến khi Tiết Thần xuất giá, cũng không hoài nghi qua Đồng nương, bởi vì bà ta là quản sự trong viện mà mẫu thân lưu lại, rất nhiều việc Tiết Thần đều dựa vào bà ta, nhưng sống lại một đời, nàng có nhiều hơn mấy chục năm tồn tại, góc độ nhìn người cũng không giống trước, tự nhiên không thể cùng một loại, rất nhiều việc làm của Đồng nương, đã đụng đến vảy ngược của nàng, người như vậy lưu lại nhất định sẽ là tai họa, kiếp trước sau khi nàng thành thân, Đồng nương liền cáo ốm hồi hương, không bao lâu liền bệnh chết, bây giờ nghĩ lại, dường như chuyện này cũng lộ ra chút bí ẩn.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên không phụ kỳ vọng, rất nhanh đã hỏi thăm ra tình huống nhà Đồng nương.
Đồng nương là thị tì của Lô thị, cùng đi theo gả vào Tiết gia, sau này Lô thị thấy tuổi của bà ta đến, liền gả bà ta cho người, đương gia của bà ta gọi Vương Quý, làm hầu việc ở phố Chu Tước, về sau làm nhị quản gia, có thể thấy được Lô thị đối Đồng nương người thị tì này vẫn rất tốt, có gì cũng nói với bà ta, Bình nương cùng nhập phủ hầu hạ với bà ta nhưng không có may mắn như vậy, chỉ xứng với người gác cổng trong viện Tiết Vân Đào. Đồng nương cùng Vương Quý không có đứa nhỏ, ở ngoài phủ có một tòa nhà, là tam tiến, Vương Quý là người Kinh Giao, phần lớn thân thích trong nhà đều đến từ Kinh Giao, không nghe nói có tiền đồ gì.
“Nếu Đồng nương là quản sự trong viện của thái thái, sau khi thái thái đi, lại để cho bà ta làm mụ mụ quản lí viện của ta, vậy tiền hàng tháng của bà ta là bao nhiêu? Tiền hàng tháng của Vương Quý là bao nhiêu?”
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên nghe vấn đề hỏi Tiết Thần, hai mặt nhìn nhau, các nàng chỉ đi nghe ngóng được trong nhà Đồng nương, nhưng thật sự không biết tiền hàng tháng của bà ta và đương gia, không khỏi im lặng, thầm mắng mình làm việc không chu toàn.
Mà Tiết Thần cũng không phải là cố ý hoạch họe các nàng, trên thực tế, đối với việc các nàng rất nhanh đã nghe được những thông tin này đã cảm thấy rất hài lòng, chỉ là bật thốt lên hỏi ra vấn đề này, lại là làm khó hai nha đầu này.
Tiết Thần biết, có liên quan đến vấn đề tiền bạc, không phải là hai cái tiểu nha đầu tùy tiện đi hỏi thăm liền có thể hỏi thăm ra, sau khi suy nghĩ một chút, nói với Chẩm Uyên:
“Đi gọi Bình nương tới, nói trên quần áo hoa của ta có đường chỉ bị tuột, gọi bà ấy đến để nhìn xem có thể vá hay không.”
Bình nương cùng Đồng nương không giống nhau, trước giờ bà trông nom sinh hoạt hàng ngày của Tiết Thần, quần áo hỏng may vá lại là việc bà làm không sai. Mà lúc Tiết Thần gả vào Trường Ninh hầu phủ, mấy năm đầu là thời điểm gian nan nhất, chính là Bình nương không xa không rời canh chừng nàng, Tiết Thần áy náy với bà, đến khi bà chết cũng không thể hồi báo bà cái gì.
Sau khi Chẩm Uyên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Bình nương một bên kéo ống tay áo, một bên chỉnh đầu tóc vội vội vàng vàng chạy tới, Tiết Thần nhớ tới lúc trước mỗi lần mình nhìn thấy bà, bà đều đang bận bận rộn rộn, tuy rằng có nha hoàn sai phái, nhưng Bình nương có thói quen hết thảy những thứ xung quanh nàng đều ôm qua làm, không mượn tay người khác. Bình nương thấy Tiết Thần vội vàng tiến lên quỳ gối hành lễ, cái lễ này, cả đời bà đều không có bỏ, chẳng sợ sau này chân bị tật, không cong xuống được, bà cũng sẽ khom lưng hành lễ.
“Bình mụ mụ đừng đa lễ, qua đây ngồi xuống.”
Tiết Thần tiến lên tự mình đỡ Bình nương, lôi kéo bà ngồi xuống ghế trước giường, Bình nương như ngồi bàn chông, Tiết Thần có thiện ý cười cười với bà, sau đó mới dùng giọng nói như hoàng oanh hỏi Bình nương:
“Bình nương, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Đồng nương đều là quản sự mụ mụ, tiền hàng tháng của hai người các ngươi có giống nhau không?”
Đối với Bình nương, Tiết Thần không muốn giấu diếm, cũng nguyện ý để cho Bình nương biết nhiều hơn về những chuyện nàng làm, Bình nương bị Chẩm Uyên gọi tiến vào, liền biết tiểu thư là có việc cần hỏi, không dám giấu diếm, nói thẳng:
“Tiền hàng tháng của nô tỳ không nhiều như Đồng nương, một tháng nô tỳ được 500 tiền, một tháng Đồng nương được một ngàn hai.”
Lời nói của Bình nương làm Tiết Thần rơi vào trầm mặc, một ngàn hai mỗi tháng, chỉ sợ là ở trong phủ vương hầu tướng lĩnh cũng không tính là thấp, chớ nói nhiều như vậy, kỳ thật trong tay Đồng nương hẳn không thiếu tiền mới đúng, nhưng vì sao bà ta lại có chủ ý với tiền lương hàng tháng của hai nha đầu này đây?
Danh sách chương