Hàn Ngọc sinh ra hoạt bát đáng yêu, mặt tròn mắt xếch, kết hợp với khóe miệng luôn giơ lên, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy vui vẻ, mặc một thân váy phấn cây tường vi quấn lấy lá sen, mang chuỗi vòng đeo ngọc, bảo kế xinh đẹp, mang theo hạt trân châu đính lên tóc, cười hì hì đi tới giữ tay Tiết Thần lại, nói:

“Đại biểu tỷ nhiều ngày không gặp, còn nhớ rõ ta sao?”

Tiết Thần nhìn nàng, mỉm cười, như thể thu hết ánh sáng, nói: “Tự nhiên là nhớ, Ngọc nhi biểu muội ngươi thích ăn quế hoa cao.”

Hàn Ngọc vừa nghe Tiết Thần nói đến quế hoa cao, mắt đều sáng lên, nàng có một tật xấu mọi người đều biết, đó chính là ăn quế hoa cao, không nghĩ tới thế nhưng Tiết Thần biết, hảo cảm với Tiết Thần chợt tăng, lập tức ôm lấy cánh tay Tiết Thần.

Tiết thị thấy hai tỷ muội các nàng coi như chơi thân, lúc này mới nói với Hàn Ngọc: “Con mang đại biểu tỷ tới Đông sương cùng Tú tỷ nhi chơi đùa, các tỷ muội cũng khó được gặp mặt.”

Tiết Thần cố gắng hồi tưởng trong đầu Tú tỷ nhi là ai, không có kết quả, Hàn Ngọc đã tới ôm cánh tay của nàng, Tiết Thần mới hành lễ với lão phu nhân từ đầu tới cuối không dừng trên người nàng vài lần, còn có Tiết thị, đi theo Hàn Ngọc đi ra nhà chính.

Sau khi Tiết Thần cùng Hàn Ngọc rời đi, không khí trong nhà chính mới lại khôi phục như lúc trước, một vị phụ nhân ung dung ngồi bên cạnh Tiết thị, nàng là phu nhân Thiếu Phủ giám, cũng xem như là bạn thân của Tiết thị, hỏi:

“Đó chính là đích tiểu thư của Tiết gia sao? Dung mạo thật tốt.”

Tiết thị còn chưa nói chuyện, tam di nương thùy mị ngồi cạnh lão phu nhân đã mở miệng nói: “Tướng mạo tốt cũng không có gì, cần vẫn là phẩm hạnh giáo dưỡng.”

Tam di nương họ Vương, xếp hạng thứ ba ở hậu viện Tiết gia, hiện tại đang theo lão phu nhân quản gia, tự nhiên biết lão phu nhân có thái độ gì với người cháu gái này, thấy Thiếu Phủ giám phu nhân có tâm khen ngợi Tiết Thần, lão phu nhân lại không thể giáp mặt nói cái gì, đành phải do di nương "Không hiểu chuyện" là bà ta lên tiếng.

Quả nhiên Thiếu Phủ giám phu nhân lập tức hứng thú, hỏi: “A? Tam di nương chỉ giáo cho? Ta thấy cử chỉ vẫn rất lễ độ.”

Tam di nương nhìn thoáng qua lão phu nhân đang không tính toán ngăn cản, cười cười hoàn mỹ, đứng lên, lắc mông đi đến bên cạnh Thiếu Phủ giám phu nhân, nói bên tai bà vài câu, thần sắc Thiếu Phủ giám phu nhân mới như bừng tỉnh đại ngộ, hai người lại xúm lại một chỗ nói vài câu.

Tiết thị nhìn các nàng, bất giác lắc đầu, nhìn thoáng qua lão phu nhân dường như không có việc gì, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, lại yên lặng thở dài một tiếng.

Hàn Ngọc mang theo Tiết Thần đi đến hoa viên Vạn Hoa trong Đông sương, trong viện muôn hồng nghìn tía, trong lịch sự tao nhã lại lộ ra linh khí, đây nhã các chuyên dùng để đón tiếp người được cưng chiều, sau khi đi vào cổng vòm, chính là một đường gạch xanh, giữa núi giả của hoa viên có một tòa lương đình, thiếu nữ trong đình mặc hoa phục người đứng người cười, tiếng nói tiếng cười, vang đến tận chân trời.

Trong những cô nương này có mấy người Tiết Thần cảm thấy quen mặt, thế nhưng lại là tiểu thư của Tây phủ, lúc này mới nhớ tới lúc trước trong miệng Tiết thị nói Tú tỷ nhi, chính là đích nữ của đại đường bá, muốn nói tới phòng có thế lực mạnh nhất trong Tây phủ, chính là đại phòng của Tiết Tú, nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Tiết lão gia của Tây phủ cũng cũng chỉ có đại lão gia, đường huynh Tiết Vân Thanh của Tiết Vân Đào thi trúng tiến sĩ, tại lục bộ quan chính là lúc, liền nắm chặt thời cơ, làm con rể của thừa ngự sử đại phu, cưới ngự sử thiên kim vào cửa, chính là Tây phủ đại phu nhân Triệu thị, mà Tiết Tú là đích trưởng nữ của Tiết Vân Thanh cùng Triệu thị, có thể thấy địa vị trong Tây phủ.

Ánh mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng tại ở một bóng dáng xinh đẹp sau lưng Tiết Tú, đầu mày bất động thanh sắc chau lên, khó nén khiếp sợ trong lòng, Tiết Uyển? Tại sao nàng ta có thể ở nơi này? Tiết Thần một mực cho rằng chính mình nhìn lầm, chẳng phải Tiết Uyển cùng nương nàng ta Từ Tố Nga vẫn còn đang trốn ở hẻm nhỏ sao, sinh thần của Tiết gia lão thái gia, sao nàng ta lại trở về? Không, hẳn là nói, nàng ta lấy thân phận gì mà đến?

Dường như Tiết Uyển cũng cảm nhận được ánh mắt của Tiết Thần, nâng mắt nhìn nàng một cái, có lẽ là nghe nói đại danh của Tiết Thần, trong lòng liền không nắm chắc, chột dạ từ trước đến nay không có, nhanh chóng tránh né của ánh mắt Tiết Thần, thân mình rụt về sau một cái.

Tiết Tú nhận ra Tiết Thần, đi tới dắt tay Tiết Thần, nói: “Thì ra là Thần tỷ nhi, vài năm đều không gặp ngươi tới, đều trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp.” Tiết Tú nói là lời nói thật, bởi vì Đông phủ không thích Lô thị, có việc cũng không gọi bà, Lô thị không đến, Tiết Thần tự nhiên cũng không tới. Cho nên hôm nay Tiết Tú thấy nàng đi lại, còn có chút kinh ngạc.

Tiết Tú lớn hơn Tiết Thần một tuổi, cử chỉ hào phóng, lời nói có độ, rất có phong phạm đích nữ, dung mạo thanh tú, khí chất cao quý, Tiết Thần nhớ rõ sau này nàng gả cho trưởng tử của Trung Dũng bá, trưởng tử tập tước, nàng liền thành bá phu nhân, là phần vinh quang độc nhất của Tây phủ.

“Hạt gạo hạt ngọc sao dám cùng nhật nguyệt tranh công? Nhiều năm không thấy, tỷ tỷ mới là dáng vẻ khuynh thành.”

Kiếp trước của Tiết Thần, bản thân có rụt rè, trước khi gả cho người là một bí ẩn, nói thô tục một chút, chính là ba gậy đánh không ra một tiếng, đâu hiểu được những nịnh nọt như này, cứ xem như là gặp người muốn thân cận, nhưng mà cũng bởi vì kiêu căng không rõ từ đâu đến của mình mà bỏ lỡ cơ hội, lưu lại cho người ấn tượng quái gở không hay, vốn nàng không thể nào kết giao với người ta, đến sau này người khác cũng đều không nguyện ý cùng nàng kết giao. Mãi đến khi gả vào Trường Ninh hầu phủ, nàng mới ý thức được trước đây tính cách của mình có bao nhiêu tệ hại, cũng là sau này khi làm ăn, mới từ từ thay đổi tính cách của nàng, trở nên khéo đưa đẩy.

Không ai không thích người nói ngọt, Tiết Tú dùng tấm khăn che miệng văn nhã cười cười, đôi mắt đẹp liếc ngang Tiết Thần một cái, nói: “Chỉ ngươi biết nói chuyện. Mau đến ngồi chút đi.”

Sau đó liền lôi kéo Tiết Thần ngồi vào bên cạnh nàng, ở đây cô nương đều là lấy Tiết Tú cầm đầu, thấy nàng thân cận Tiết Thần, coi như không nhận thức, nhưng cũng ào ào cùng Tiết Thần chào hỏi, Tiết Thần đoan trang đại khí, khéo léo, ứng đối có độ, khắp nơi có mánh khóe giao tiếp của đích nữ, chỉ cần nghe môn đình của những cô nương kia một chút, liền có thể đoán ra các nàng là ai, lập tức kéo gần lại tất cả khoảng cách của mọi người, không chút nào có người mới gia nhập mà tẻ ngắt xấu hổ, có khi thần bí không ngừng, làm cho những thiên kim tiểu thư cười run rẩy hết cả người, mỗi người đều muốn coi mình như tri kỉ, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ánh mắt Tiết Thần quét về phía Tiết Uyển vẫn luôn cúi đầu không nói, cố ý cười tủm tỉm hỏi nàng ta:

“Không biết vị muội muội này là thiên kim nhà ai, xinh đẹp như vậy, nhưng nhìn lạ mặt lắm.”

Tiết Uyển là nữ nhi của ngoại thất, sau khi phù chính Từ Tố Nga, nàng ta mới được làm đích nữ, mà lúc này, Tiết Thần không tin, nàng ta dám nói khoác mà không biết ngượng nói ra thân phận của bản thân.

Quả nhiên Tiết Uyển nghe câu hỏi của Tiết Thần, bất giác cúi đầu co quắp nắm chặt tấm khăn trong tay, sau một lúc đều không thể nói nên lời, lúc trước không khí còn náo nhiệt bỗng nhiên có chút lạnh, Hàn Ngọc thấy thế, liền thân thiện đẩy đẩy Tiết Thần, nói:

“Đại biểu tỷ, vừa rồi các nàng còn khen ngươi hiểu nhiều lắm, hiện tại mới gặp người không quen biết đúng không.”

Bản thân Hàn Ngọc chính là người dễ thân, hơn nữa nàng vô cùng có hảo cảm với người biểu tỷ này, cảm thấy đối phương cực kì tin cậy, cho nên khi nói chuyện, không thiếu ngữ điệu thân mật, bắt đầu trêu chọc Tiết Thần.

Trong đình lại là một trận cười vui, Tiết Thần quay sang đẩy Hàn Ngọc một chút, giống như là điểm trúng huyệt cười của Hàn Ngọc, làm cho nàng cười không dừng lại được, chung quanh các cô nương bị Hàn Ngọc lây nhiễm cũng đều cười, chỉ có sắc mặt Tiết Uyển càng ngày càng nặng nề, Trương tiểu thư ngồi bên cạnh nàng ta thấy vậy, nói:

“Uyển Nhi, biểu tỷ đang hỏi ngươi đó. Vừa rồi không phải ngươi còn nói rất nhiều sao, sao biểu tỷ vừa đến, ngươi liền không mở miệng nữa?”

Trương tiểu thư bộc tuệch, lại một lời nói toạc ra huyền cơ. Hình như mọi người cũng mới ý thức được điểm này, ào ào nhìn về phía Tiết Uyển, sau khi Trương tiểu thư suy nghĩ một chút, lại hỏi:

“Đúng vậy, nói đến bây giờ, chúng ta đều còn chưa hỏi Uyển Nhi họ gì, là tiểu thư nhà ai đâu.”

Sắc mặt Tiết Uyển lại càng xấu hổ, vụng trộm nâng mắt nhìn thoáng qua Tiết Thần đang nhìn mình như cười như không, trong lòng kinh hãi.

Đúng lúc Tiết Tú đứng dậy, nói: “Ai nha, các ngươi làm cái gì vậy. Uyển Nhi là ta mang đến, nương nàng là biểu tỷ muội của nương ta, nàng cũng chính là muội muội của ta, lúc nãy cũng vì nghe nói nơi này nhiều nữ hài tử, muốn đến góp vui một chút, các ngươi hỏi như vậy, cẩn thận dọa nàng sợ.”

Mọi người vừa nghe Uyển Nhi là biểu di muội tử của Tiết Tú, mới chợt hiểu ra, không hỏi tới nữa, Tiết Uyển thở ra một hơi, trong ngầm gật đầu nói cảm ơn Tiết Tú, vừa ngước mắt, liền lại gặp được ánh mắt Tiết Thần, vẫn là muốn cũng không thể tránh được.

Tiết Uyển như vậy, Tiết Thần vẫn là lần đầu tiên thấy, cho tới bây giờ Tiết Uyển đều đoan trang cao quý, ngạo khí lăng sương, Tiết Vân Đào từng bước một leo lên trên, leo đến vị trí quan nhị phẩm, kiếm nhị phẩm cáo mệnh cho Từ Tố Nga, Tiết Uyển được bọn họ coi như hòn ngọc quý trên tay, con người tự nhiên là nước lên thì thuyền lên, cũng bởi vì như vậy, Tiết Uyển mới có thể gả cho Thế Tử Trấn quốc công phủ làm đích thê, tương lai Thế Tử tập tước, nàng ta liền thành quốc công phu nhân, như vậy thân phận, quả thật làm cho nàng nổi lên so sánh với người bên cạnh. D@Đ#L$Q%Đ^6

Có thể làm cho Tiết Thần không nghĩ tới là, Tiết Uyển cao ngạo không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy, lại có thời điểm không dám ra mặt.

Tiết Thần từ trong khiếp sợ của kiếp trước định thần lại, đầu óc cũng bắt đầu tự hỏi.

Từ trước nàng lại không biết, thì ra Từ Tố Nga cùng Triệu thị lại là biểu tỷ muội, nàng chỉ nhớ được phụ thân của Từ Tố Nga là tội thần, giống như là Tiết Kha lúc trước, bị bãi miễn chức quan, lưu đày ở ngoài, tịch thu tài sản, gia quyến lưu kinh, kiếp trước nàng vẫn luôn cho rằng Từ Tố Nga có thể được phù chính, là bởi vì Tiết Vân Đào thiên vị, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ giữa Tiết Vân Đào cùng Từ Tố Nga, không chỉ có tồn tại cách nói "Thiên vị", có lẽ còn có một chút chuyện tình nàng không biết.

Nhìn bộ dáng Tiết Vân Đào thay Lô thị lo hậu sự, lúc này ông hẳn còn không có quyết định phù Từ Tố Nga lên chính thất, nhưng thời gian một năm này, đến cùng Từ Tố Nga dùng thủ đoạn gì làm cho Tiết Vân Đào thay đổi chủ ý? Mà do nguyên nhân gì, làm cho Tiết Vân Đào nuôi Từ Tố Nga làm ngoại thất, lại không nạp bà ta vào trong phủ, cho bà ta danh phận, dù sao thiếp thất phù chính thuận tự nhiên nhiều hơn ngoại thất phù chính.

Từ trước nàng cho rằng, đó là Tiết Vân Đào muốn giấu kĩ Từ Tố Nga, không cho Lô thị phát hiện rồi hãm hại, nhưng rõ ràng trong phủ còn có một Điền di nương, cũng không thấy Lô thị đối xử không tốt với bà ta, chẳng lẽ nói, trước lúc đó, Tiết Vân Đào cũng không có có ý tứ đưa Từ Tố Nga vào trong phủ?

Rốt cuộc là cái gì thúc đẩy ông thay đổi chủ ý?

Ánh mắt chuyển hướng về phía Tiết Tú đang an nhàn trong yến hội, trong chuyện Từ Tố Nga phù chính này, mẫu thân Triệu thị của Tiết Tú, tồn tại như thế nào đây?

Trong đầu nghĩ tới phụ thân Triệu thị, Thanh Hà ngự sử đại phu Triệu Tử Khuê, Triệu tử khuê... Năm Quy Nguyên thứ nhất làm tiến sĩ, kế thừa nghiệp của Hữu tướng Tả Thanh Liễu, sau hai năm làm quan ở lục bộ, đến Vĩnh An làm huyện lệnh, hai năm thăng một lần, năm Quy Nguyên thứ sáu ngồi lên chức ngự sử Thanh Hà, sau đó Quy Nguyên năm mười hai thăng lên trung thư thị lang.

Mà năm nay chính là Quy Nguyên năm mười một.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện