Xe ngựa chậm rãi thông qua chốt gác, tiếng vào Đế Lư, rồi dừng hẳn trước cổng lớn Phí gia. Từ trên xe, một nữ tử mặc thanh y nhẹ nhàng bước xuống. Thiên Nương ngẩn đầu nhìn tấm bảng to bằng gỗ khắc hai chữ "Phí gia" được nẹp vàng sơn son treo trên cửa lớn, âm thầm thở dài.
Đi một vòng cuối cùng cũng phải quay lại nơi này. Thôi thì đành hy vọng đây không phải một quyết định sai lầm, khiến nàng phải hối hận.
"Lão gia, nhị tiểu thư về rồi."
Một gia nhân đang quét sân, trông thấy nàng đứng ngoài cửa liền quăng cây chổi sang một bên, chạy vào trong báo với Phí Vân Đình.
Hình như ông ta vừa mới từ trong cung trở về, trên người còn nguyên bộ quan phục chưa thay, chỉ vừa mới cởi được cái mũ đội đầu. Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh, xem ra buổi triều sáng hôm nay rất "gây cấn" nên bãi triều trễ hơn bình thường nhiều.
Nàng là nhị tiểu thư lại cả gan trộm đồ trong nhà rồi bỏ đi nhằm mục đích đào hôn. Tội này so với vụ bán tranh mấy tháng trước càng nặng hơn nhiều, nhưng Thiên Nương lại chẳng mẩy may lo sợ, nàng dám khẳng định lần này ông ta chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống mà thôi. Bởi vì chỉ còn có năm hôm nữa là đến ngày đại hỉ, bây giờ mà đánh nàng thì vết thương chắc chắn không kịp lành. Mà nhà thông gia bên kia lại rất có địa vị, không đắc tội được.
Lộ Kiều đứng phía sau ông ta, ánh mắt như đang muốn hỏi: Sao nàng không chết ngoài đường luôn đi còn trở về làm gì? Nàng không muốn chết ngoài đường đâu, nhưng nàng cũng muốn đi luôn đó chứ!
Phí Vân Đình không nói không rằng, giơ tay muốn đánh nàng nhưng rồi lại thu tay về. Ông ta phất tay áo bỏ vào trong, từ đầu đến cuối sắc mặt không có lấy một chút hoà nhã hay vui mừng vì lâu ngày mới gặp lại nhi nữ của mình.
Lộ Kiều không giống Phí Vân Đình. Bà ta đứng trên bậc cửa, nhìn nàng bằng nửa con mắt, đôi môi tô son đỏ chót không ngừng đóng mở, "lời vàng ý ngọc" cứ như vậy mà tuôn ra.
"Hoá ra ngươi cũng biết đường về à? Trốn lâu, trốn kỹ, trốn hay như vậy, có gan sao không trốn luôn đi?! Nếu đã vác xác quay về thì tốt nhất nên thành thật một chút, năm ngày nữa ngoan ngoãn bái đường. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà giở thói trốn chui trốn nhủi như lũ chuột gián trong mương dưới cống! Phí gia bọn ta không kịp nuôi thêm một cái Nhị tiểu thư để thay ngươi thành thân đâu! Ngươi liệu mà làm."
Lâu lắm mới được nghe lại giọng điệu chua ngoa này, có cảm giác kỹ năng mắng xéo, đá điểu người khác của bà ta đã được nâng lên một chút rồi.
Sau khi nói đã cái miệng, Lộ Kiều cũng mặc kệ nàng mà quay trở vào. Thiên Nương vẫn giữ vẻ mặt bình thản giống như người bị mắng không phải mình. Nàng chỉ cảm thấy hai tai hơi ù ù, nếu có lần sau nhất định nên đứng xa bà ta ra một chút, nhắc nhở bà nói ít đi một chút để dành mai mốt lại nói tiếp.
Nàng mặc kệ ánh mắt của những gia nhân, rảo bước về phía tiểu viện của mình.
Lúc trên xe, Lục Phàm đã bảo nàng hãy yên tâm, không cần lo lắng cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với phu phụ kia. Hắn đã thu xếp ổn thoả cả rồi, nàng chỉ việc ngồi chờ đến ngày kiệu hoa tới cửa, đón nàng vào Lục gia mà thôi.
Uầy... dù gì thì đi đâu chả giống nhau, chỉ là đổi từ cái "đầm rồng" sang cái "hang hổ" mà thôi.
Ngoài viện, lá cây rụng đầy, cỏ tự mọc rồi tự chết để lại gốc thân vàng úa, mấy cây hoa trong chậu cũng vì thiếu nước mà chết khô chết héo. Trong phòng, bụi đã phủ một lớp mỏng, kèm theo đó là mùi mốc do lâu ngày không có người ở.
Thiên Nương thu lại bước chân, đứng bên ngoài suy ngẫm nhân sinh.
Cái nhà này cũng ở bẩn quá đi thôi!
Trên dưới nuôi mấy chục người hầu kẻ hạ mà chẳng một móng nào tới chỗ này dọn dẹp.
Chẳng lẽ tiểu viện này không thuộc tài sản của Phí gia sao? Nếu vậy mai mốt nàng âm thầm đem bán nhá!
"Ây dô~ Ngươi xem sao mà ta lại đãng trí vậy không biết!" Sau lưng vang lên giọng nói mỉa mai, cùng tiếng cười khẩy của Lộ Kiều: "Thiên Nương à, ngươi cũng đừng trách ta, ta đâu có biết khi nào thì ngươi về mà cho người dọn dẹp chứ! Hay ngươi ở tạm vài ngày đi, dù sao mấy ngày nữa ngươi cũng đi rồi, dọn dẹp làm gì cho tốn công tốn sức. Ngươi thấy có đúng không?"
Thiên Nương cong môi cười nhẹ: "Mẫu thân nói đúng. Dù gì thì mấy ngày nữa ta cũng gả cho Lục gia rồi, thiết nghĩ sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nơi mục nát này nữa."
Lộ Kiều nào có chịu thua nàng, bà ta cười càng tươi tắn, càng rạng rỡ trái ngược với ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Trốn ra ngoài mấy ngày, miệng lưỡi cũng sắt xảo hơn nhiều. Xem ra Phí gia không thể dạy dỗ nổi ngươi nữa rồi. Chỉ mong Lục đại tướng quân và Nhu Sương quận chúa sẽ không chê bai đứa con dâu chưa cưới đã bỏ nhà đi này. Thân là nữ tử chưa xuất giá lại một thân một mình buôn ba khắp nơi, cũng chẳng biết đã đi với ai, đã nằm cùng ai...
Mà chê bai thì đã là gì, mẫu thân chỉ sợ bọn họ lại gây khó dễ cho ngươi, sau đó liên lụy đến cả nhà ta. Ngươi nói xem, như vậy thật sự không tốt chút nào, có đúng không?"
"Mẫu thân nói nhiều như vậy là có ý gì? Ta nghe mà váng cả đầu. Là uy hiếp hay chỉ đơn thuần là muốn mỉa mai, hạnh hoẹ ta vì ghen ghét đố kị? Mẫu thân cứ nói thẳng, chỉ trách dù đầu óc ta tốt cách mấy thì cũng không thể nghe hiểu tiếng súc sinh."
Nàng vốn tưởng mọi chuyện đã xong từ lúc ở ngoài cửa nhưng nào ngờ Lộ Kiều lại lui tới chỗ này, rồi còn xổ thêm mấy tràng dài như nã pháo liên thanh. Chắc là do lâu ngày không gặp, nhớ nàng quá nên mới tới để "tâm sự" đây mà.
Lộ Kiều bị hai tiếng "súc sinh" của nàng làm cho giận cứng cả người, nụ cười trên mặt cũng trở nên sượng trân, cuối cùng gãy nứt.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nã thêm một phát cuối cùng:
"Thiên Nương, ngươi đừng nghĩ bản thân được gả vào Lục gia thì sẽ từ chim sẻ hoá được thành phượng hoàng, xem Lục gia như cái cây lớn mà ra sức bám trụ rồi cậy đó mà ngông cuồng, kiêu ngạo! Mẫu thân vẫn nên cảnh báo ngươi một chút, cây lớn cách mấy cuối cùng cũng sẽ ngã xuống mà thôi, rồi dần mục nát hoà làm một bùn đất bị người đời thay phiên giẫm đạp dưới chân. Lục gia nay như mặt trời ban trưa nhưng biết đâu ngày may Hậu Nghệ* lại xuất hiện.
Càng có quyền thế và địa vị thì càng có nguy cơ, nay ngươi không có chỗ dựa, cũng chẳng có tài cán gì, ngươi nghĩ mình sẽ bám trụ được bao lâu? Thân phận thấp kém, nhan sắc tầm thường, địa vị thì không có, tài cán lại càng không, thứ duy nhất mà ngươi có chính là cái danh Phí gia Nhị tiểu thư! Ngươi thử nghĩ xem, nếu Phí gia ruồng bỏ ngươi, họ Lục đó sẽ để mắt đến ngươi sao? Tin ta đi, chẳng một ai cần một người vô dụng lại không có giá trị trao đổi như ngươi đâu."
Thiên Nương biết, lời này của Lộ Kiều không phải chỉ để công kích nàng, trong lời của bà ta có những điều không thể chối cãi được. Chính nàng cũng hiểu rõ những chuyện đó, nhưng như vậy thì sao?
Thân phận cùng địa vị, bây giờ nàng không có nhưng chưa chắc sau này cũng không.
Về nhan sắc... ừ thì bình thường thật nhưng bù lại nàng không phải kẻ bất tài.
Dù gì đi nữa, những thứ vớ vấn đó không phải là một lý do chính đáng để Phí Vân Đình đối xử bất công với nàng, càng không phải nguyên nhân buộc nàng phải ngoan ngoãn chấp nhận sống dưới sự kiểm và rói buộc của ông ta.
Bị ruồng bỏ?
Nghe đáng sợ quá cơ!
E rằng bây giờ, người không muốn ruồng bỏ nàng nhất chính là vị Phí lão gia kia. Bỏ nàng đồng nghĩa với việc từ bỏ mối hôn sự với Lục gia, bỏ luôn cơ hội kết thân với Đại tướng quân đương triều.
Nàng không cười, chỉ nghiêm túc đáp lại Lộ Kiều: "Đa ta mẫu thân đã thật lòng nhắc nhở." Lời này là thật, hoàn toàn không có ý móc mỉa nhưng người nghe cảm thấy thế nào thì nàng không chắc.
Nhưng một lúc, giọng của nàng trở nên lạnh lùng hơn: "Ta tự thấy bản thân mình cũng không đến nỗi vô dụng như mẫu thân đã nói. Ít ra thì cho đến bây giờ, ta chưa từng dựa dẫm, cầu cạnh người khác để đạt được thứ mình muốn, thậm chí sau này cũng sẽ như vậy. Ta không giống với mẫu thân, ta tin ngoài kia cũng có rất nhiều nữ tử giống ta, vậy nên xin người đừng đánh đồng tất cả."
Sau khi mẹ nàng mất, nàng cùng Mẫn Nhi tự chăm sóc cho nhau. Tiền sinh hoạt hằng tháng vẫn đủ tiêu nhưng hiển nhiên không thể chi trả đủ cho những chi phí phát sinh.
Đến khi nàng đủ lớn, nàng đã bắt đầu tìm cách tự kiếm tiền, với hi vọng một ngày nào đó có thể tự đảm bảo cuộc sống cho bản thân rồi tách khỏi Phí gia, hưởng thụ sự tự do, an nhàn.
Lại đến lúc bị ép cưới, nàng lại bỏ nhà đi, với hi vọng có thể tự đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Chỉ là không ngờ sự xuất hiện của hắn lại khiến nàng thay đổi suy nghĩ...
Lộ Kiều đen mặt.
Bà ta ghét cay ghét đắng Thiên Nương cũng bởi vì tính cách của nàng. Nàng cứ tự nghĩ mình cố chấp, cứng đầu như lão già Phí Vân Đình kia nhưng đâu biết thực chất nàng lại giống mẹ mình y đúc!
Cái thứ tính cách mạnh mẽ và độc lập chết tiệt mà bà ta vẫn thường hay gọi là ngu ngốc, thích chuốc khổ vào thân!
Trong mắt bà, Thiên Nương chính là phiên bản lỗi của mẹ nàng bởi vì dung mạo của nàng rất đỗi bình thường. Điểm duy nhất nàng giống mẹ chính là đôi mắt và đó cũng là điểm thu hút nhất của nàng.
Nhưng đồng thời, nàng cũng tiến bộ hơn mẹ mình một chút, nàng không vì ham mê nam sắc mà vứt bỏ bản thân. Cũng coi như là một điểm tốt khác trong số những ưu điểm hiếm hoi mà bà ta tìm được.
Đi một vòng cuối cùng cũng phải quay lại nơi này. Thôi thì đành hy vọng đây không phải một quyết định sai lầm, khiến nàng phải hối hận.
"Lão gia, nhị tiểu thư về rồi."
Một gia nhân đang quét sân, trông thấy nàng đứng ngoài cửa liền quăng cây chổi sang một bên, chạy vào trong báo với Phí Vân Đình.
Hình như ông ta vừa mới từ trong cung trở về, trên người còn nguyên bộ quan phục chưa thay, chỉ vừa mới cởi được cái mũ đội đầu. Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh, xem ra buổi triều sáng hôm nay rất "gây cấn" nên bãi triều trễ hơn bình thường nhiều.
Nàng là nhị tiểu thư lại cả gan trộm đồ trong nhà rồi bỏ đi nhằm mục đích đào hôn. Tội này so với vụ bán tranh mấy tháng trước càng nặng hơn nhiều, nhưng Thiên Nương lại chẳng mẩy may lo sợ, nàng dám khẳng định lần này ông ta chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống mà thôi. Bởi vì chỉ còn có năm hôm nữa là đến ngày đại hỉ, bây giờ mà đánh nàng thì vết thương chắc chắn không kịp lành. Mà nhà thông gia bên kia lại rất có địa vị, không đắc tội được.
Lộ Kiều đứng phía sau ông ta, ánh mắt như đang muốn hỏi: Sao nàng không chết ngoài đường luôn đi còn trở về làm gì? Nàng không muốn chết ngoài đường đâu, nhưng nàng cũng muốn đi luôn đó chứ!
Phí Vân Đình không nói không rằng, giơ tay muốn đánh nàng nhưng rồi lại thu tay về. Ông ta phất tay áo bỏ vào trong, từ đầu đến cuối sắc mặt không có lấy một chút hoà nhã hay vui mừng vì lâu ngày mới gặp lại nhi nữ của mình.
Lộ Kiều không giống Phí Vân Đình. Bà ta đứng trên bậc cửa, nhìn nàng bằng nửa con mắt, đôi môi tô son đỏ chót không ngừng đóng mở, "lời vàng ý ngọc" cứ như vậy mà tuôn ra.
"Hoá ra ngươi cũng biết đường về à? Trốn lâu, trốn kỹ, trốn hay như vậy, có gan sao không trốn luôn đi?! Nếu đã vác xác quay về thì tốt nhất nên thành thật một chút, năm ngày nữa ngoan ngoãn bái đường. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà giở thói trốn chui trốn nhủi như lũ chuột gián trong mương dưới cống! Phí gia bọn ta không kịp nuôi thêm một cái Nhị tiểu thư để thay ngươi thành thân đâu! Ngươi liệu mà làm."
Lâu lắm mới được nghe lại giọng điệu chua ngoa này, có cảm giác kỹ năng mắng xéo, đá điểu người khác của bà ta đã được nâng lên một chút rồi.
Sau khi nói đã cái miệng, Lộ Kiều cũng mặc kệ nàng mà quay trở vào. Thiên Nương vẫn giữ vẻ mặt bình thản giống như người bị mắng không phải mình. Nàng chỉ cảm thấy hai tai hơi ù ù, nếu có lần sau nhất định nên đứng xa bà ta ra một chút, nhắc nhở bà nói ít đi một chút để dành mai mốt lại nói tiếp.
Nàng mặc kệ ánh mắt của những gia nhân, rảo bước về phía tiểu viện của mình.
Lúc trên xe, Lục Phàm đã bảo nàng hãy yên tâm, không cần lo lắng cũng không cần phải nghĩ cách đối phó với phu phụ kia. Hắn đã thu xếp ổn thoả cả rồi, nàng chỉ việc ngồi chờ đến ngày kiệu hoa tới cửa, đón nàng vào Lục gia mà thôi.
Uầy... dù gì thì đi đâu chả giống nhau, chỉ là đổi từ cái "đầm rồng" sang cái "hang hổ" mà thôi.
Ngoài viện, lá cây rụng đầy, cỏ tự mọc rồi tự chết để lại gốc thân vàng úa, mấy cây hoa trong chậu cũng vì thiếu nước mà chết khô chết héo. Trong phòng, bụi đã phủ một lớp mỏng, kèm theo đó là mùi mốc do lâu ngày không có người ở.
Thiên Nương thu lại bước chân, đứng bên ngoài suy ngẫm nhân sinh.
Cái nhà này cũng ở bẩn quá đi thôi!
Trên dưới nuôi mấy chục người hầu kẻ hạ mà chẳng một móng nào tới chỗ này dọn dẹp.
Chẳng lẽ tiểu viện này không thuộc tài sản của Phí gia sao? Nếu vậy mai mốt nàng âm thầm đem bán nhá!
"Ây dô~ Ngươi xem sao mà ta lại đãng trí vậy không biết!" Sau lưng vang lên giọng nói mỉa mai, cùng tiếng cười khẩy của Lộ Kiều: "Thiên Nương à, ngươi cũng đừng trách ta, ta đâu có biết khi nào thì ngươi về mà cho người dọn dẹp chứ! Hay ngươi ở tạm vài ngày đi, dù sao mấy ngày nữa ngươi cũng đi rồi, dọn dẹp làm gì cho tốn công tốn sức. Ngươi thấy có đúng không?"
Thiên Nương cong môi cười nhẹ: "Mẫu thân nói đúng. Dù gì thì mấy ngày nữa ta cũng gả cho Lục gia rồi, thiết nghĩ sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến nơi mục nát này nữa."
Lộ Kiều nào có chịu thua nàng, bà ta cười càng tươi tắn, càng rạng rỡ trái ngược với ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
"Trốn ra ngoài mấy ngày, miệng lưỡi cũng sắt xảo hơn nhiều. Xem ra Phí gia không thể dạy dỗ nổi ngươi nữa rồi. Chỉ mong Lục đại tướng quân và Nhu Sương quận chúa sẽ không chê bai đứa con dâu chưa cưới đã bỏ nhà đi này. Thân là nữ tử chưa xuất giá lại một thân một mình buôn ba khắp nơi, cũng chẳng biết đã đi với ai, đã nằm cùng ai...
Mà chê bai thì đã là gì, mẫu thân chỉ sợ bọn họ lại gây khó dễ cho ngươi, sau đó liên lụy đến cả nhà ta. Ngươi nói xem, như vậy thật sự không tốt chút nào, có đúng không?"
"Mẫu thân nói nhiều như vậy là có ý gì? Ta nghe mà váng cả đầu. Là uy hiếp hay chỉ đơn thuần là muốn mỉa mai, hạnh hoẹ ta vì ghen ghét đố kị? Mẫu thân cứ nói thẳng, chỉ trách dù đầu óc ta tốt cách mấy thì cũng không thể nghe hiểu tiếng súc sinh."
Nàng vốn tưởng mọi chuyện đã xong từ lúc ở ngoài cửa nhưng nào ngờ Lộ Kiều lại lui tới chỗ này, rồi còn xổ thêm mấy tràng dài như nã pháo liên thanh. Chắc là do lâu ngày không gặp, nhớ nàng quá nên mới tới để "tâm sự" đây mà.
Lộ Kiều bị hai tiếng "súc sinh" của nàng làm cho giận cứng cả người, nụ cười trên mặt cũng trở nên sượng trân, cuối cùng gãy nứt.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nã thêm một phát cuối cùng:
"Thiên Nương, ngươi đừng nghĩ bản thân được gả vào Lục gia thì sẽ từ chim sẻ hoá được thành phượng hoàng, xem Lục gia như cái cây lớn mà ra sức bám trụ rồi cậy đó mà ngông cuồng, kiêu ngạo! Mẫu thân vẫn nên cảnh báo ngươi một chút, cây lớn cách mấy cuối cùng cũng sẽ ngã xuống mà thôi, rồi dần mục nát hoà làm một bùn đất bị người đời thay phiên giẫm đạp dưới chân. Lục gia nay như mặt trời ban trưa nhưng biết đâu ngày may Hậu Nghệ* lại xuất hiện.
Càng có quyền thế và địa vị thì càng có nguy cơ, nay ngươi không có chỗ dựa, cũng chẳng có tài cán gì, ngươi nghĩ mình sẽ bám trụ được bao lâu? Thân phận thấp kém, nhan sắc tầm thường, địa vị thì không có, tài cán lại càng không, thứ duy nhất mà ngươi có chính là cái danh Phí gia Nhị tiểu thư! Ngươi thử nghĩ xem, nếu Phí gia ruồng bỏ ngươi, họ Lục đó sẽ để mắt đến ngươi sao? Tin ta đi, chẳng một ai cần một người vô dụng lại không có giá trị trao đổi như ngươi đâu."
Thiên Nương biết, lời này của Lộ Kiều không phải chỉ để công kích nàng, trong lời của bà ta có những điều không thể chối cãi được. Chính nàng cũng hiểu rõ những chuyện đó, nhưng như vậy thì sao?
Thân phận cùng địa vị, bây giờ nàng không có nhưng chưa chắc sau này cũng không.
Về nhan sắc... ừ thì bình thường thật nhưng bù lại nàng không phải kẻ bất tài.
Dù gì đi nữa, những thứ vớ vấn đó không phải là một lý do chính đáng để Phí Vân Đình đối xử bất công với nàng, càng không phải nguyên nhân buộc nàng phải ngoan ngoãn chấp nhận sống dưới sự kiểm và rói buộc của ông ta.
Bị ruồng bỏ?
Nghe đáng sợ quá cơ!
E rằng bây giờ, người không muốn ruồng bỏ nàng nhất chính là vị Phí lão gia kia. Bỏ nàng đồng nghĩa với việc từ bỏ mối hôn sự với Lục gia, bỏ luôn cơ hội kết thân với Đại tướng quân đương triều.
Nàng không cười, chỉ nghiêm túc đáp lại Lộ Kiều: "Đa ta mẫu thân đã thật lòng nhắc nhở." Lời này là thật, hoàn toàn không có ý móc mỉa nhưng người nghe cảm thấy thế nào thì nàng không chắc.
Nhưng một lúc, giọng của nàng trở nên lạnh lùng hơn: "Ta tự thấy bản thân mình cũng không đến nỗi vô dụng như mẫu thân đã nói. Ít ra thì cho đến bây giờ, ta chưa từng dựa dẫm, cầu cạnh người khác để đạt được thứ mình muốn, thậm chí sau này cũng sẽ như vậy. Ta không giống với mẫu thân, ta tin ngoài kia cũng có rất nhiều nữ tử giống ta, vậy nên xin người đừng đánh đồng tất cả."
Sau khi mẹ nàng mất, nàng cùng Mẫn Nhi tự chăm sóc cho nhau. Tiền sinh hoạt hằng tháng vẫn đủ tiêu nhưng hiển nhiên không thể chi trả đủ cho những chi phí phát sinh.
Đến khi nàng đủ lớn, nàng đã bắt đầu tìm cách tự kiếm tiền, với hi vọng một ngày nào đó có thể tự đảm bảo cuộc sống cho bản thân rồi tách khỏi Phí gia, hưởng thụ sự tự do, an nhàn.
Lại đến lúc bị ép cưới, nàng lại bỏ nhà đi, với hi vọng có thể tự đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Chỉ là không ngờ sự xuất hiện của hắn lại khiến nàng thay đổi suy nghĩ...
Lộ Kiều đen mặt.
Bà ta ghét cay ghét đắng Thiên Nương cũng bởi vì tính cách của nàng. Nàng cứ tự nghĩ mình cố chấp, cứng đầu như lão già Phí Vân Đình kia nhưng đâu biết thực chất nàng lại giống mẹ mình y đúc!
Cái thứ tính cách mạnh mẽ và độc lập chết tiệt mà bà ta vẫn thường hay gọi là ngu ngốc, thích chuốc khổ vào thân!
Trong mắt bà, Thiên Nương chính là phiên bản lỗi của mẹ nàng bởi vì dung mạo của nàng rất đỗi bình thường. Điểm duy nhất nàng giống mẹ chính là đôi mắt và đó cũng là điểm thu hút nhất của nàng.
Nhưng đồng thời, nàng cũng tiến bộ hơn mẹ mình một chút, nàng không vì ham mê nam sắc mà vứt bỏ bản thân. Cũng coi như là một điểm tốt khác trong số những ưu điểm hiếm hoi mà bà ta tìm được.
Danh sách chương