Trên bàn bày biện đủ món, thịt bò bít tết, pizza, hamburger, gà rán, mì sợi, mì ramen, bánh bao hấp và rất nhiều món ăn khác, còn có vài hộp sushi, đủ cho mười người ăn.
Đôi tình nhân kia kinh ngạc nói: "Nhiều như thế? Sao ăn hết được?"
"Ăn không hết thì bỏ đi". Người đàn ông đó nói chuyện với vẻ mặt rất hiển nhiên, hắn là người đầu tiên cầm lấy dao nĩa cắt thịt bít tết ăn đến say sưa, thật đáng tiếc không có rượu vang đỏ.
Cặp đôi kia nhìn nhau, suy nghĩ một hồi, quyết định không nên lãng phí thức ăn và ngồi xuống bắt đầu ăn hamburger.
Hai cô gái trẻ cười xua tay: "Bọn em đang giảm cân nên không ăn đâu."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nói tiếng nào bưng tô mì ramen đi, yên lặng ăn ở trong góc.
Tần Giản và Bách Tinh Thần trao đổi ánh mắt cùng Tô Vân Thiều, ba người ngồi xuống bên bàn ăn, vừa ăn vừa nhắn tin ở trong nhóm.
Tần Giản: [ Muốn ăn ngon nên đặc biệt chạy tới đây chơi kịch bản giết người? ]
Bách Tinh Thần: [ Bạn học Tô tới đây để làm gì? ]
Tô Vân Thiều: “Điều tra”.
Lôi Sơ Mạn: [???]
Triệu Tình Họa: “Ba người các cậu đều đi?” Không phải Tô Vân Thiều đã nói sẽ không đi sao? Tần Giản: [ Trùng hợp gặp được, ha ha, cậu hối hận không? ]
Lôi Sơ Mạn: [ Cậu chờ đó! Sau khi trở về, xem tớ có đánh cậu không! ]
Bách Tinh Thần: [ Cần hỗ trợ không? ]
Tô Vân Thiều: [ Không cần, các cậu cứ chơi như bình thường đi, nếu thấy có gì không ổn thì gọi tớ. ]
Triệu Tình Họa: [ Có nguy hiểm? Cần báo cảnh sát không? ]
Tần Giản: [ Không có việc gì, có bùa rồi ].
Bách Tinh Thần: [ Tôi sẽ đi theo cậu ta, sẽ không có vấn đề gì lớn. ]
Tô Vân Thiều: [ Đề phòng vạn nhất, lát nữa các cậu tới tìm tớ, tớ sẽ đưa cho mỗi người thêm một ít bùa. ]
Tần Giản: [ Ngao ngao ngao...]
Lôi Sơ Mạn: [ Nói tiếng người đi! ]
Tần Giản: [ Vân Thiều là nhất, cảm ơn Vân Thiều, Vân Thiều thật tốt! ]
Sau khi ăn xong bít tết, người đàn ông kia lại ăn tiếp gà rán, thấy Tô Vân Thiều và ba người khác đang nghịch điện thoại, hắn ta cười: “Các bạn cũng thấy trò chơi này nhàm chán à?”
Tần Giản hơi giật mình, hỏi ngược lại: “Không phải đang ăn sao? Trò chơi còn chưa bắt đầu anh đã thấy nhàm chán rồi sao?”
Người đàn ông trợn tròn mắt: "Người anh em, tôi còn chưa trụ nổi tập một, có thể không nhàm chán sao?"
Tám người có mặt ở đó: ???
Người chơi cư nhiên tự sát trước? Còn có loại thao tác này?.
Tô Vân Thiều trầm mặc hai giây rồi quay đầu nhìn Tần Giản, Tần Giản liên tục lắc đầu, chỉ vào người đàn ông kia điên cuồng vung vẩy ném nồi: "Là do anh ta tự mình rút lá bài người chết cho nên mất hứng, anh ta không theo quy tắc trò chơi, bản thân làm ra hành vi tiết lộ kịch bản. Kịch bản giết người này nếu có thể lên tiếng, lúc này khẳng định bị làm cho tức đến phát khóc!"
“Phốc” Hai cô gái trẻ bị chọc cười, che miệng cười không ngừng.
Đôi tình nhân kia cũng cảm thấy buồn cười, tuy rằng người chơi tự sát trước khi trò chơi bắt đầu, đã giảm bớt thú vị, nhưng không phải còn có hung thủ giết người sao?
Ba điểm thú vị nhất của kịch bản là: sắm vai, tìm manh mối và tìm ra kẻ giết người.
Tìm được người chết cũng không nằm trong ba điều trên, mất đi cũng không quá đáng tiếc.
Bởi vì người kia tự nhận là mình sẽ chết, cho nên trong thời gian tiếp theo mọi người đều chú ý tới hành vi của anh ta, cũng muốn nhìn xem những người khác có hành vi nào bất thường để có thể nhanh chóng suy đoán ra thân phận của hung thủ.
Nhân vật sắp chết ngồi bên bàn ăn salad hoa quả, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi đối diện, cặp tình nhân và hai cô gái ngồi trên sô pha, mấy người bọn họ đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người được cho là sắp chết kia.
Kịch bản giết người đang yên đang lành lại biến thành trò chơi theo dõi người khác, Tần Giản cảm thấy rất thất vọng.
Ban đầu Bách Tinh Thần vốn không có hứng thú với trò chơi này, đơn thuần là đi theo Tần Giản, có nhiều người nhìn người kia như vậy, cậu chỉ phân một chút sự chú ý qua đó, phần lớn vẫn là quan sát Tô Vân Thiều.
“Tớ đi vệ sinh”. Tô Vân Thiều đột nhiên đứng dậy.
“Tớ đi với cậu” Bách Tinh Thần đi theo.
Hai người bọn họ một trước một sau lần lượt rời đi, có một cô gái trợn tròn mắt, tò mò gọi Tần Giản nói chuyện phiếm: "Này, hai người bọn họ là một đôi à?"
Bạch Tinh Thần luôn giữ khoảng cách với người khác giới chứ đừng nói đến việc đi vệ sinh cùng, chuyện này rất dễ gây hiểu lầm.
Theo lời của Tần Giản: Người anh em này của tôi nếu sinh ra ở cổ đại, hiển nhiên là một chính nhân quân tử, thật đáng tiếc!
Tần Giản nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện trên wechat, trên mặt một giọt nước cũng không lọt: "Thực tế thì không phải, còn trong kịch bản thì không rõ lắm, dù sao chúng ta cũng là đối thủ, nói hết tin tức cho người khác biết, vậy còn chơi cái rắm gì nữa?"
Người sắp chết: “…” Cảm thấy mình bị người ta nhằm vào.
Chưa đầy hai phút sau, Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần lần lượt trở lại.
Hai phút thì có thể làm gì được? Mọi người lơ đễnh, tiếp tục nhìn chằm chằm người sắp chết kia.
Không bao lâu, người sắp chết cảm thấy buồn chán, một mình lên lầu thăm dò biệt thự.
Đôi tình nhân, hai cô gái trẻ và người đàn ông đội mũ đều đi theo, cũng không biết cuối cùng ai là hung thủ, định khi nào thì ra tay.
Tô Vân Thiều đợi thêm một chút nữa mới bước lên lầu hai, theo sau là Bách Tinh Thần và Tần Giản, hai người tránh né không để camera quay được hai tấm bùa vàng kia.
Tần Giản nâng niu sờ sờ: "Bùa gì đây?"
Bách Tinh Thần mặt không đổi sắc: "Bùa Lôi."
Tần Giản: "... Ha??"
"Cậu không nghe nhầm." Mấy phút trước nghe thấy Tô Vân Thiều nói hai mảnh giấy mỏng này có thể làm được gì, biểu tình của Bách Tinh Thần giống hệt Tần Giản lúc này – vẻ mặt dại ra suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Đôi tình nhân kia kinh ngạc nói: "Nhiều như thế? Sao ăn hết được?"
"Ăn không hết thì bỏ đi". Người đàn ông đó nói chuyện với vẻ mặt rất hiển nhiên, hắn là người đầu tiên cầm lấy dao nĩa cắt thịt bít tết ăn đến say sưa, thật đáng tiếc không có rượu vang đỏ.
Cặp đôi kia nhìn nhau, suy nghĩ một hồi, quyết định không nên lãng phí thức ăn và ngồi xuống bắt đầu ăn hamburger.
Hai cô gái trẻ cười xua tay: "Bọn em đang giảm cân nên không ăn đâu."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nói tiếng nào bưng tô mì ramen đi, yên lặng ăn ở trong góc.
Tần Giản và Bách Tinh Thần trao đổi ánh mắt cùng Tô Vân Thiều, ba người ngồi xuống bên bàn ăn, vừa ăn vừa nhắn tin ở trong nhóm.
Tần Giản: [ Muốn ăn ngon nên đặc biệt chạy tới đây chơi kịch bản giết người? ]
Bách Tinh Thần: [ Bạn học Tô tới đây để làm gì? ]
Tô Vân Thiều: “Điều tra”.
Lôi Sơ Mạn: [???]
Triệu Tình Họa: “Ba người các cậu đều đi?” Không phải Tô Vân Thiều đã nói sẽ không đi sao? Tần Giản: [ Trùng hợp gặp được, ha ha, cậu hối hận không? ]
Lôi Sơ Mạn: [ Cậu chờ đó! Sau khi trở về, xem tớ có đánh cậu không! ]
Bách Tinh Thần: [ Cần hỗ trợ không? ]
Tô Vân Thiều: [ Không cần, các cậu cứ chơi như bình thường đi, nếu thấy có gì không ổn thì gọi tớ. ]
Triệu Tình Họa: [ Có nguy hiểm? Cần báo cảnh sát không? ]
Tần Giản: [ Không có việc gì, có bùa rồi ].
Bách Tinh Thần: [ Tôi sẽ đi theo cậu ta, sẽ không có vấn đề gì lớn. ]
Tô Vân Thiều: [ Đề phòng vạn nhất, lát nữa các cậu tới tìm tớ, tớ sẽ đưa cho mỗi người thêm một ít bùa. ]
Tần Giản: [ Ngao ngao ngao...]
Lôi Sơ Mạn: [ Nói tiếng người đi! ]
Tần Giản: [ Vân Thiều là nhất, cảm ơn Vân Thiều, Vân Thiều thật tốt! ]
Sau khi ăn xong bít tết, người đàn ông kia lại ăn tiếp gà rán, thấy Tô Vân Thiều và ba người khác đang nghịch điện thoại, hắn ta cười: “Các bạn cũng thấy trò chơi này nhàm chán à?”
Tần Giản hơi giật mình, hỏi ngược lại: “Không phải đang ăn sao? Trò chơi còn chưa bắt đầu anh đã thấy nhàm chán rồi sao?”
Người đàn ông trợn tròn mắt: "Người anh em, tôi còn chưa trụ nổi tập một, có thể không nhàm chán sao?"
Tám người có mặt ở đó: ???
Người chơi cư nhiên tự sát trước? Còn có loại thao tác này?.
Tô Vân Thiều trầm mặc hai giây rồi quay đầu nhìn Tần Giản, Tần Giản liên tục lắc đầu, chỉ vào người đàn ông kia điên cuồng vung vẩy ném nồi: "Là do anh ta tự mình rút lá bài người chết cho nên mất hứng, anh ta không theo quy tắc trò chơi, bản thân làm ra hành vi tiết lộ kịch bản. Kịch bản giết người này nếu có thể lên tiếng, lúc này khẳng định bị làm cho tức đến phát khóc!"
“Phốc” Hai cô gái trẻ bị chọc cười, che miệng cười không ngừng.
Đôi tình nhân kia cũng cảm thấy buồn cười, tuy rằng người chơi tự sát trước khi trò chơi bắt đầu, đã giảm bớt thú vị, nhưng không phải còn có hung thủ giết người sao?
Ba điểm thú vị nhất của kịch bản là: sắm vai, tìm manh mối và tìm ra kẻ giết người.
Tìm được người chết cũng không nằm trong ba điều trên, mất đi cũng không quá đáng tiếc.
Bởi vì người kia tự nhận là mình sẽ chết, cho nên trong thời gian tiếp theo mọi người đều chú ý tới hành vi của anh ta, cũng muốn nhìn xem những người khác có hành vi nào bất thường để có thể nhanh chóng suy đoán ra thân phận của hung thủ.
Nhân vật sắp chết ngồi bên bàn ăn salad hoa quả, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi đối diện, cặp tình nhân và hai cô gái ngồi trên sô pha, mấy người bọn họ đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người được cho là sắp chết kia.
Kịch bản giết người đang yên đang lành lại biến thành trò chơi theo dõi người khác, Tần Giản cảm thấy rất thất vọng.
Ban đầu Bách Tinh Thần vốn không có hứng thú với trò chơi này, đơn thuần là đi theo Tần Giản, có nhiều người nhìn người kia như vậy, cậu chỉ phân một chút sự chú ý qua đó, phần lớn vẫn là quan sát Tô Vân Thiều.
“Tớ đi vệ sinh”. Tô Vân Thiều đột nhiên đứng dậy.
“Tớ đi với cậu” Bách Tinh Thần đi theo.
Hai người bọn họ một trước một sau lần lượt rời đi, có một cô gái trợn tròn mắt, tò mò gọi Tần Giản nói chuyện phiếm: "Này, hai người bọn họ là một đôi à?"
Bạch Tinh Thần luôn giữ khoảng cách với người khác giới chứ đừng nói đến việc đi vệ sinh cùng, chuyện này rất dễ gây hiểu lầm.
Theo lời của Tần Giản: Người anh em này của tôi nếu sinh ra ở cổ đại, hiển nhiên là một chính nhân quân tử, thật đáng tiếc!
Tần Giản nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện trên wechat, trên mặt một giọt nước cũng không lọt: "Thực tế thì không phải, còn trong kịch bản thì không rõ lắm, dù sao chúng ta cũng là đối thủ, nói hết tin tức cho người khác biết, vậy còn chơi cái rắm gì nữa?"
Người sắp chết: “…” Cảm thấy mình bị người ta nhằm vào.
Chưa đầy hai phút sau, Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần lần lượt trở lại.
Hai phút thì có thể làm gì được? Mọi người lơ đễnh, tiếp tục nhìn chằm chằm người sắp chết kia.
Không bao lâu, người sắp chết cảm thấy buồn chán, một mình lên lầu thăm dò biệt thự.
Đôi tình nhân, hai cô gái trẻ và người đàn ông đội mũ đều đi theo, cũng không biết cuối cùng ai là hung thủ, định khi nào thì ra tay.
Tô Vân Thiều đợi thêm một chút nữa mới bước lên lầu hai, theo sau là Bách Tinh Thần và Tần Giản, hai người tránh né không để camera quay được hai tấm bùa vàng kia.
Tần Giản nâng niu sờ sờ: "Bùa gì đây?"
Bách Tinh Thần mặt không đổi sắc: "Bùa Lôi."
Tần Giản: "... Ha??"
"Cậu không nghe nhầm." Mấy phút trước nghe thấy Tô Vân Thiều nói hai mảnh giấy mỏng này có thể làm được gì, biểu tình của Bách Tinh Thần giống hệt Tần Giản lúc này – vẻ mặt dại ra suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Danh sách chương