Bọn họ cứ như thế bình an trốn qua một đêm.
Trời vừa sáng, ánh nắng mang theo vài phần ôn hòa soi rọi vào khung cửa sổ bằng gỗ đã lâu ngày, chiếu lên nền vài tia nắng vàng. Dụ Quyên thức giấc, bỗng nhiên nàng cảm thấy khung cảnh này thật sự rất yên bình.
Phía trước quán trọ này có một dòng sông, tiếng nước chảy róc rách rót vào tai nàng, hòa cùng tiếng cười nói mời khách của tiểu nhị, tiếng gió thoảng qua hàng cây. Cũng không biết hôm nay lại là một ngày thế nào, nhưng trước mắt có thể nói là không tồi chút nào.
Nàng không tiện ra ngoài, tuy nói nơi đây có chút ít người, nhưng "Dụ Quyên làm phản" đã không còn là điều xa lạ với người trong thành. Cũng chỉ có nha đầu A Vân mới có thể cười thoải mái trước thế sự như thế, cho dù nàng cố sức cưỡng lại thế nào, vậy mà đến cuối cùng nàng vẫn là bị nha đầu đó mang xuống phía dưới dùng bữa sáng.
Khách quan trong trọ hôm nay hình như đông đúc hơn trước, Dụ Quyên vẫn trong dáng vẻ với mạng che mặt, mà qua lớp mờ mờ ấy nàng có nhìn thấy một bóng hình nam tử mang lam y, nghiêm chỉnh dùng tiện.
Dụ Quyên chớp chớp mắt khó hiểu chính mình, nghĩ rằng bản thân chắc là chạy trốn khá lâu nên đầu óc có chút hồ đồ rồi. Nàng cẩn thận nhấp một ngụm trà nóng, xem như là thanh tỉnh bản thân vậy.
"Là cô?"
Dụ Quyên mãi ăn cho đến khi thanh âm này phát ra từ phía sau lưng nàng, nàng ngừng lại động tác, miếng thịt trên đũa lại rơi xuống bát nhỏ. Nha đầu A Vân ngồi bên cạnh vô cùng cảnh giác sờ lên con dao giấu trong y phục. Dụ Quyên thực sự lần này có chút sợ hãi, nàng không dám quay đầu lại, hai tay nắm chặt đũa, nàng lén lút hít thở tựa như lo lắng kẻ đứng sau lưng nàng biết nàng đang bất an vậy.
Kẻ đứng sau lưng nàng hỏi xong một câu đầy khó hiểu thì trực tiếp bước đến trước mặt Dụ Quyên, hắn không ngần ngại ngồi trước mặt nàng, tiếp tục thần bí lên tiếng
"Sao ngươi lại quên ta rồi?"
Mạng che mặt lúc này khiến nàng thật sự khó khăn để nhớ hắn là ai, nhưng nàng nhận ra rằng người đang ngồi trước mặt nàng, ung dung nói chuyện với nàng là người mà nàng đã ấn tượng khi nãy.
Thấy Dụ Quyên vẫn không lên tiếng đáp lại, hắn đoán chắc nàng đã không nhớ mình thì ngượng ngùng cười cười rồi nói
"Ta cứ nghĩ ngươi sẽ nhận ra ta"
Lại tiếp tục nói
"Thiếu hiệp giang hồ, Tư Dũ"
Dụ Quyên không thể tin được mở mắt, phải, chính là hắn, thực sự là hắn! Kẻ mà nàng đã gặp trong trời mưa ngày nàng đi cầu xin hoàng thượng, kẻ tự xưng là thiếu hiệp giang hồ mà nàng lại chẳng hề quan tâm. Hóa ra là hắn! "Sao ngươi lại ở đây?"
Tư Dũ cười rồi đáp lại
"Sao ta lại không thể đến đây. Ngược lại là ngươi, không ngờ ngươi lại trốn đám người ngu ngốc của triều đình ở nơi đây an nhàn thưởng thức điểm tâm"
Dụ Quyên thật sự đoán không sai, tuy nói hình ảnh của nàng bây giờ vạn gia đều sẽ nhận ra, nhưng xét theo cách hắn nghĩ với đám người triều đình thì chắc hẳn thân phận sẽ không đơn giản là người giang hồ. Mà thanh âm của hắn lại không giống với người Chấn Thiên quốc, ngược lại thì giống với người của vương quốc Nhĩ Lạp hơn.
Nàng tỏ ra dáng vẻ hoàn toàn thấu hiểu hắn hỏi lại:
"Vương quốc Nhĩ Lạp không có chỗ cho ngươi náo, nên ngươi đến đây?"
Tư Dũ thoáng có chút bất ngờ, sau đó cũng cười rồi nói
"Ha, không hổ là hậu nhân Dụ gia"
Vậy mà nàng lại đoán đúng rồi. Điều này chính là nhờ vào quãng thời gian nàng đưa quân đánh trận trước kia cùng phụ thân. Vương quốc Nhĩ Lạp nằm kế bên Bách Quốc, quanh năm nắng mưa thất thường, đó là nguyên do mà lương thực nơi đây đa phần đều chuyển từ Bách Quốc sang. Nhĩ Lạp và Bách Quốc có mối giao hảo khá tốt, thậm chí có thể nói là gắn bó khăn khít với nhau.
Trước khi mối hôn sự mang lại hòa bình cho bách tính hai nước của Long Dĩ Đàm và A Nhị Na diễn ra, khói lửa chiến tranh không ngừng nổi lên giữa hai bên. Dụ Quyên một thân nữ tử thống lĩnh một đội quân hùng mạnh kiên quyết chống trả Bách Quốc, từng phút từng giây đều vô cùng thận trọng. Mà kế hoạch của nàng thậm chí nhiều lần bị thất bại đều là vì sự can thiệp của vương quốc Nhĩ Lạp. Cuối cùng sau bao tháng năm ròng rã nàng mới có thể thành công áp chế được Bách Quốc, vương quốc Nhĩ Lạp mới chịu buông thả vũ khí, cùng Bách Quốc trực tiếp xin hàng. Qua lâu như thế, không ngờ đến nay vẫn còn cơ duyên gặp lại người của Nhĩ Lạp.
Mà nhìn Tư Dũ cười trước mặt nàng, nỗi nhục hôm đó bị lão hoàng đế cưỡng gian tựa như gió thoảng mà tái hiện lại, Dụ Quyên cắn chặt răng nhìn hắn, trong lòng cũng không còn lắm bi ai, phải chăng nàng đã hoàn toàn quen với nỗi đớn đau này rồi.
Lúc này Tư Dũ bỗng nhiên lên tiếng
"Ai da, ta thật muốn về Nhĩ Lạp"
Lại nhìn nhìn nàng, không giống ngượng ngùng vì vô tình nhắc lại chuyện này, càng giống cố ý hơn mà nói
"Nhưng thành đã khóa rồi"
Dụ Quyên không quan tâm hắn muốn nói gì nữa, cảm thấy con người hắn rất khó để hiểu được, càng cảm thấy hắn với lần đầu nàng gặp có chút khác rồi. Ngày đó nàng trong lòng trộm đánh giá hắn là kẻ ý vị sâu xa, cả người mang dáng dấp một vương gia, phong thái vô cùng đặc biệt. Đại khái có thể hình dung là người nghiêm túc, lời nói toát ra thực quyền. Nhưng hắn của bây giờ đơn giản là đang muốn chọc tức nàng, miệng mồm sắc bén, cả người lại có chút tùy ý, nhàn nhã vô cùng. Nàng không hiểu hắn đang nghĩ gì, càng không biết hắn đang muốn gì, tiếp tục thản nhiên ăn thức ăn.
"Vậy mà ta lại có cách rời khỏi"
Lời này của hắn trực tiếp khiến Dụ Quyên không kịp phòng bị mà ho liên tục. Nàng nhìn Tư Dũ, hắn cũng nhìn nàng. Lời nói của hắn làm nàng nghĩ rằng nàng hiện tại có thể trông cậy vào hắn.
"Đúng. Ngươi hiện tại chỉ có thể nhờ vào ta"
Cảm giác đáng sợ mà hắn mang đến lập tức truyền vào người nàng, cả người Dụ Quyên cứ như thế bất động, nàng ngây ngốc nhìn Tư Dũ trước mặt mình. Tư Dũ thế nhưng có thể nắm bắt được suy nghĩ của nàng, mà nàng đối với hắn một chút là khó hiểu, hơn nữa là e dè. Quả thật hắn vẫn không hề thay đổi, lại vô cùng kì bí làm nàng không thể kiểm soát nổi.
"Ngươi rốt cục muốn gì ở chủ nhân ta?"
A Vân bấy giờ mới lên tiếng.
Tư Dũ nhìn A Vân, gương mặt hắn như cười như không mà đáp
"Giết cẩu hoàng đế"
Bốn chữ này lại ngang nhiên xuất hiện, A Vân chớp chớp mắt kinh ngạc, thậm chí đến cả Dụ Quyên còn cảm thấy tên này quá khó để nắm bắt, nàng hoang mang hỏi lại
"Vì sao?"
"Người muốn giết hoàng đế của các ngươi, trong thiên hạ của ta nhiều lắm"
Nói rồi hắn đứng dậy, phất phất tà áo, hai tay chắp sau lưng hiên ngang bước đi. Dụ Quyên không thể nén khỏi bình tĩnh, nàng dùng tay vén nhẹ lớp mạng che mặt nhìn theo bóng lưng hắn. Sau đó nhìn trên bàn thì thấy dòng chữ "Canh hai đêm nay" được viết bằng nước trà ấm của hắn.
"Người này cần phải đề phòng"
"Ừ"
Dụ Quyên đáp lại lời của A Vân.
Tư Dũ có thể nói rằng người trong thiên hạ của hắn muốn giết cẩu hoàng đế rất nhiều, nàng tuy không hiểu điều gì nhưng thù hận mà hắn dành cho lão già đó vô cùng lớn, cũng có thể cho rằng là có liên quan đến hai nước. Hắn muốn cứu nàng ra ngoài đơn giản là sẽ dùng nàng lần nữa giết lão ta. Dụ Quyên hiểu nếu nàng đồng ý thì con đường nàng đi chính là con đường báo ân cho hắn và báo thù cho cẩu hoàng đế, nhưng nếu nàng không đi thì không còn con đường khác. Phía sau lưng nàng lúc này tựa như bị thiên binh vạn mã vây khốn, mà con đường trước mặt của nàng chính là vách vực. Nàng tựa như đang chơi vơi trên suy nghĩ hoặc là nhảy, hoặc là đánh. Mà nhảy có khi sẽ có đường sống dành cho nàng, dẫu sao hiện tại nàng cũng chẳng còn gì để mất.
Và thế là canh hai đêm nay Điệp Hắc Môn sẽ cùng nàng đợi Tư Dũ.
Trời vừa sáng, ánh nắng mang theo vài phần ôn hòa soi rọi vào khung cửa sổ bằng gỗ đã lâu ngày, chiếu lên nền vài tia nắng vàng. Dụ Quyên thức giấc, bỗng nhiên nàng cảm thấy khung cảnh này thật sự rất yên bình.
Phía trước quán trọ này có một dòng sông, tiếng nước chảy róc rách rót vào tai nàng, hòa cùng tiếng cười nói mời khách của tiểu nhị, tiếng gió thoảng qua hàng cây. Cũng không biết hôm nay lại là một ngày thế nào, nhưng trước mắt có thể nói là không tồi chút nào.
Nàng không tiện ra ngoài, tuy nói nơi đây có chút ít người, nhưng "Dụ Quyên làm phản" đã không còn là điều xa lạ với người trong thành. Cũng chỉ có nha đầu A Vân mới có thể cười thoải mái trước thế sự như thế, cho dù nàng cố sức cưỡng lại thế nào, vậy mà đến cuối cùng nàng vẫn là bị nha đầu đó mang xuống phía dưới dùng bữa sáng.
Khách quan trong trọ hôm nay hình như đông đúc hơn trước, Dụ Quyên vẫn trong dáng vẻ với mạng che mặt, mà qua lớp mờ mờ ấy nàng có nhìn thấy một bóng hình nam tử mang lam y, nghiêm chỉnh dùng tiện.
Dụ Quyên chớp chớp mắt khó hiểu chính mình, nghĩ rằng bản thân chắc là chạy trốn khá lâu nên đầu óc có chút hồ đồ rồi. Nàng cẩn thận nhấp một ngụm trà nóng, xem như là thanh tỉnh bản thân vậy.
"Là cô?"
Dụ Quyên mãi ăn cho đến khi thanh âm này phát ra từ phía sau lưng nàng, nàng ngừng lại động tác, miếng thịt trên đũa lại rơi xuống bát nhỏ. Nha đầu A Vân ngồi bên cạnh vô cùng cảnh giác sờ lên con dao giấu trong y phục. Dụ Quyên thực sự lần này có chút sợ hãi, nàng không dám quay đầu lại, hai tay nắm chặt đũa, nàng lén lút hít thở tựa như lo lắng kẻ đứng sau lưng nàng biết nàng đang bất an vậy.
Kẻ đứng sau lưng nàng hỏi xong một câu đầy khó hiểu thì trực tiếp bước đến trước mặt Dụ Quyên, hắn không ngần ngại ngồi trước mặt nàng, tiếp tục thần bí lên tiếng
"Sao ngươi lại quên ta rồi?"
Mạng che mặt lúc này khiến nàng thật sự khó khăn để nhớ hắn là ai, nhưng nàng nhận ra rằng người đang ngồi trước mặt nàng, ung dung nói chuyện với nàng là người mà nàng đã ấn tượng khi nãy.
Thấy Dụ Quyên vẫn không lên tiếng đáp lại, hắn đoán chắc nàng đã không nhớ mình thì ngượng ngùng cười cười rồi nói
"Ta cứ nghĩ ngươi sẽ nhận ra ta"
Lại tiếp tục nói
"Thiếu hiệp giang hồ, Tư Dũ"
Dụ Quyên không thể tin được mở mắt, phải, chính là hắn, thực sự là hắn! Kẻ mà nàng đã gặp trong trời mưa ngày nàng đi cầu xin hoàng thượng, kẻ tự xưng là thiếu hiệp giang hồ mà nàng lại chẳng hề quan tâm. Hóa ra là hắn! "Sao ngươi lại ở đây?"
Tư Dũ cười rồi đáp lại
"Sao ta lại không thể đến đây. Ngược lại là ngươi, không ngờ ngươi lại trốn đám người ngu ngốc của triều đình ở nơi đây an nhàn thưởng thức điểm tâm"
Dụ Quyên thật sự đoán không sai, tuy nói hình ảnh của nàng bây giờ vạn gia đều sẽ nhận ra, nhưng xét theo cách hắn nghĩ với đám người triều đình thì chắc hẳn thân phận sẽ không đơn giản là người giang hồ. Mà thanh âm của hắn lại không giống với người Chấn Thiên quốc, ngược lại thì giống với người của vương quốc Nhĩ Lạp hơn.
Nàng tỏ ra dáng vẻ hoàn toàn thấu hiểu hắn hỏi lại:
"Vương quốc Nhĩ Lạp không có chỗ cho ngươi náo, nên ngươi đến đây?"
Tư Dũ thoáng có chút bất ngờ, sau đó cũng cười rồi nói
"Ha, không hổ là hậu nhân Dụ gia"
Vậy mà nàng lại đoán đúng rồi. Điều này chính là nhờ vào quãng thời gian nàng đưa quân đánh trận trước kia cùng phụ thân. Vương quốc Nhĩ Lạp nằm kế bên Bách Quốc, quanh năm nắng mưa thất thường, đó là nguyên do mà lương thực nơi đây đa phần đều chuyển từ Bách Quốc sang. Nhĩ Lạp và Bách Quốc có mối giao hảo khá tốt, thậm chí có thể nói là gắn bó khăn khít với nhau.
Trước khi mối hôn sự mang lại hòa bình cho bách tính hai nước của Long Dĩ Đàm và A Nhị Na diễn ra, khói lửa chiến tranh không ngừng nổi lên giữa hai bên. Dụ Quyên một thân nữ tử thống lĩnh một đội quân hùng mạnh kiên quyết chống trả Bách Quốc, từng phút từng giây đều vô cùng thận trọng. Mà kế hoạch của nàng thậm chí nhiều lần bị thất bại đều là vì sự can thiệp của vương quốc Nhĩ Lạp. Cuối cùng sau bao tháng năm ròng rã nàng mới có thể thành công áp chế được Bách Quốc, vương quốc Nhĩ Lạp mới chịu buông thả vũ khí, cùng Bách Quốc trực tiếp xin hàng. Qua lâu như thế, không ngờ đến nay vẫn còn cơ duyên gặp lại người của Nhĩ Lạp.
Mà nhìn Tư Dũ cười trước mặt nàng, nỗi nhục hôm đó bị lão hoàng đế cưỡng gian tựa như gió thoảng mà tái hiện lại, Dụ Quyên cắn chặt răng nhìn hắn, trong lòng cũng không còn lắm bi ai, phải chăng nàng đã hoàn toàn quen với nỗi đớn đau này rồi.
Lúc này Tư Dũ bỗng nhiên lên tiếng
"Ai da, ta thật muốn về Nhĩ Lạp"
Lại nhìn nhìn nàng, không giống ngượng ngùng vì vô tình nhắc lại chuyện này, càng giống cố ý hơn mà nói
"Nhưng thành đã khóa rồi"
Dụ Quyên không quan tâm hắn muốn nói gì nữa, cảm thấy con người hắn rất khó để hiểu được, càng cảm thấy hắn với lần đầu nàng gặp có chút khác rồi. Ngày đó nàng trong lòng trộm đánh giá hắn là kẻ ý vị sâu xa, cả người mang dáng dấp một vương gia, phong thái vô cùng đặc biệt. Đại khái có thể hình dung là người nghiêm túc, lời nói toát ra thực quyền. Nhưng hắn của bây giờ đơn giản là đang muốn chọc tức nàng, miệng mồm sắc bén, cả người lại có chút tùy ý, nhàn nhã vô cùng. Nàng không hiểu hắn đang nghĩ gì, càng không biết hắn đang muốn gì, tiếp tục thản nhiên ăn thức ăn.
"Vậy mà ta lại có cách rời khỏi"
Lời này của hắn trực tiếp khiến Dụ Quyên không kịp phòng bị mà ho liên tục. Nàng nhìn Tư Dũ, hắn cũng nhìn nàng. Lời nói của hắn làm nàng nghĩ rằng nàng hiện tại có thể trông cậy vào hắn.
"Đúng. Ngươi hiện tại chỉ có thể nhờ vào ta"
Cảm giác đáng sợ mà hắn mang đến lập tức truyền vào người nàng, cả người Dụ Quyên cứ như thế bất động, nàng ngây ngốc nhìn Tư Dũ trước mặt mình. Tư Dũ thế nhưng có thể nắm bắt được suy nghĩ của nàng, mà nàng đối với hắn một chút là khó hiểu, hơn nữa là e dè. Quả thật hắn vẫn không hề thay đổi, lại vô cùng kì bí làm nàng không thể kiểm soát nổi.
"Ngươi rốt cục muốn gì ở chủ nhân ta?"
A Vân bấy giờ mới lên tiếng.
Tư Dũ nhìn A Vân, gương mặt hắn như cười như không mà đáp
"Giết cẩu hoàng đế"
Bốn chữ này lại ngang nhiên xuất hiện, A Vân chớp chớp mắt kinh ngạc, thậm chí đến cả Dụ Quyên còn cảm thấy tên này quá khó để nắm bắt, nàng hoang mang hỏi lại
"Vì sao?"
"Người muốn giết hoàng đế của các ngươi, trong thiên hạ của ta nhiều lắm"
Nói rồi hắn đứng dậy, phất phất tà áo, hai tay chắp sau lưng hiên ngang bước đi. Dụ Quyên không thể nén khỏi bình tĩnh, nàng dùng tay vén nhẹ lớp mạng che mặt nhìn theo bóng lưng hắn. Sau đó nhìn trên bàn thì thấy dòng chữ "Canh hai đêm nay" được viết bằng nước trà ấm của hắn.
"Người này cần phải đề phòng"
"Ừ"
Dụ Quyên đáp lại lời của A Vân.
Tư Dũ có thể nói rằng người trong thiên hạ của hắn muốn giết cẩu hoàng đế rất nhiều, nàng tuy không hiểu điều gì nhưng thù hận mà hắn dành cho lão già đó vô cùng lớn, cũng có thể cho rằng là có liên quan đến hai nước. Hắn muốn cứu nàng ra ngoài đơn giản là sẽ dùng nàng lần nữa giết lão ta. Dụ Quyên hiểu nếu nàng đồng ý thì con đường nàng đi chính là con đường báo ân cho hắn và báo thù cho cẩu hoàng đế, nhưng nếu nàng không đi thì không còn con đường khác. Phía sau lưng nàng lúc này tựa như bị thiên binh vạn mã vây khốn, mà con đường trước mặt của nàng chính là vách vực. Nàng tựa như đang chơi vơi trên suy nghĩ hoặc là nhảy, hoặc là đánh. Mà nhảy có khi sẽ có đường sống dành cho nàng, dẫu sao hiện tại nàng cũng chẳng còn gì để mất.
Và thế là canh hai đêm nay Điệp Hắc Môn sẽ cùng nàng đợi Tư Dũ.
Danh sách chương