Nghê Gia nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô thấy có rất nhiều gã với gương mặt dữ tợn đang đuổi theo cô, bất kể cô có chạy thục mạng cũng không thể cắt đuôi được.
Quần áo của cô bị xé nát, tay những gã đó như rắn rết túm chặt lấy cô, cô có giãy giụa gào thét thế nào cũng không ai đến cứu.
Không biết bao lâu sau, trong lúc mê man hình như có ai đang hôn cô, cảm xúc rất quen thuộc, cô chợt thấy an toàn lạ lùng. Rồi một chất lỏng đắng chát tràn ngập khoang miệng cô, chảy xuống cổ họng.
Sau đó, cô lại mất ý thức. Nhưng từ lúc đó trở đi, cô không còn bị ác mộng quấy rầy nữa.
Khi Nghê Gia tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang đắp một chiếc áo vest thơm tho, nép mình vào một lồng ngực ấm áp, thoang thoảng hương rừng xanh. Cô chui ra khỏi áo vest, ngẩng đầu nhìn lên bèn gặp ngay đôi mắt tĩnh lặng đang lo lắng nhìn cô của Việt Trạch.
Hiện giờ, họ đang ngồi ghế sau xe, bên ngoài cuồng phong bão táp.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng to, khuôn ngực anh vừa ấm áp vừa an toàn, giống như hải cảng tránh gió duy nhất của cô trong trời đất này.
Cô nhúc nhích, ngoan ngoãn ghé người vào ôm anh.
“Tỉnh rồi à?” Anh cúi đầu, áp má vào trán cô, nhíu mày than, “Vẫn sốt”.
Nhờ anh nhắc nhở, giờ Nghê Gia mới cảm thấy người mình bị vây bủa bởi nhiệt độ cao khác thường, hai má bỏng rát như trái bóng hơi sắp nổ.
“Có lẽ đêm qua bị cảm lạnh.” Nghê Gia lên tiếng mới phát hiện giọng mình khàn tệ.
Anh cau mày, ôm cô chặt hơn: “Vốn định để em nghỉ ngơi, nhưng mà...”.
Việt Trạch có dự cảm đêm nay ở lại hòn đảo nhỏ này rất nguy hiểm, nhất định phải đi ngay. Anh không muốn làm cô lo lắng, lập tức chuyển chủ đề: “Gặp ác mộng à?”.
Nghê Gia dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm vì ngái ngủ, uể oải “ừm” một tiếng.
Cô dựa vào ngực anh, cảm giác ấm áp này mới mông lung làm sao. Cô không khỏi nhớ lại cảnh trong casino, cô tránh tay anh, một mình cáng đáng.
Nghê Gia nhắm mắt lại, một lát sau mới điều hòa được cảm xúc, cong môi cười: “Em chợt nhớ ra một việc”.
“Hửm?” Anh thấy tinh thần cô có vẻ khá hơn, cổ vũ cô nói tiếp.
Cô ra vẻ thoải mái: “Lúc trên máy bay đến Macau, em nghe Doãn Thiên Dã trêu anh, bảo anh cái gì cũng tỏ chỉ có mỗi đánh bạc là chẳng biết gì”.
Anh đủng đỉnh nói: “Đúng vậy. Nên anh mới bảo Thiên Dã đến đánh đòn ra oai với Tôn Triết”. Thảm bại dưới tay Thiên Dã chắc chắn sẽ để lại áp lực tâm lý cho Tôn Triết.
“Lúc đấy em lo lắm”, Nghê Gia nói xong, vô thức níu chặt tay phải anh, cánh tay đó như vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, “ phải rồi, anh rút được lá nào thế?”.
Việt Trạch lơ đễnh đáp: “Quên rồi, mấy lá vớ vẩn thôi”.
“Anh giỏi thật đấy”, Nghê Gia rúc vào áo vest, “thấy anh tự tin ăn chắc thế, em còn tưởng anh rút được năm lá A bích đen chí tôn vô thượng thật. Nghe nói người rút được năm lá bài ấy là con của thần may mắn đấy”.
Việt Trạch mỉm cười, “Xưa nay anh chưa bao giờ gặp may cả”, cuối cùng còn lạnh nhạt bỏ thêm một câu, “Bất kể là gặp chuyện hay gặp người”.
Tim Nghê Gia nhói lên, thấy vô cùng khó chịu.
Việt Trạch thả lỏng mắt, nhìn dáng vẻ sững sờ và thần sắc mệt mỏi của cô, chợt thấy đau đớn kì lạ.
Anh tham lam, hi vọng cô có thể giao bản thân cô cho anh. Song với tính cách cảnh giác bất an lại kiêu ngạo quật cường của cô, nếu ép buộc cô sẽ chỉ làm cô càng thấp thỏm không yên hơn, rồi một ngày nào đó, cô sẽ chạy trốn, biến mất không còn tăm tích trong cuộc đời anh.
Mưa gió rền xiết đập rào rào vào cửa xe, Việt Trạch ôm cô chặt hơn theo bản năng, thẫn thờ nửa khắc, rốt cuộc cũng nói: “Chuyện hôm nay, xin lỗi em”.
Nghê Gia vốn không biết nên giải thích thế nào với anh, nghe anh nói vậy, cô mù mờ ngẩng đầu lên: “Vì sao?”.
Anh áp mặt vào vầng trán nóng hầm hập của cô, thì thầm: “Em có tự do của em, anh không nên quyết định xử lý mọi việc thay em. Chỉ là có vài chuyện, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến, choáng váng nhất thời nên mới không để ý đến suy nghĩ của em”.
Anh cười khổ sở một tiếng, siết vòng tay chặt hơn: “Tính em kiêu ngạo như thế, nếu phải nhờ đàn ông ra mặt hộ sẽ ấm ức và tức tối lắm đúng không? Chắc em cảm thấy anh khinh thường em lắm. Anh thật sự không có ý đó. Anh...”.
Câu tiếp theo Việt Trạch còn chưa kịp nói ra, Nghê Gia đã nắm chặt tay anh, lắc lắc đầu.
“Không đâu, là em có lỗi với anh mới đúng.” Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mờ đi vì sốt, “Là em chưa quan tâm đến cảm nhận của anh. Em chỉ quen ở một mình, không quen được bảo vệ. Nhưng nếu hai ta ở bên nhau, em nên tin tưởng anh nhiều hơn. Những chuyện như thế, hẳn là em nên cùng anh đối mặt”.
Cô lại co mình vào lồng ngực anh, yếu ớt nhắm mắt lại, thở vài hơi mới nhếch môi mỉm cười: “Mà giờ em mới phát hiện ra, cảm giác được người khác bảo vệ thật sự rất tuyệt”.
Việt Trạch thoáng sửng sốt, một cảm giác ấm áp lạ thường đang cuộn trào trong anh.
Anh bỗng rất muốn hôn cô, không dằn được lòng nghiêng người cắn môi cô. Trên đôi môi ấy còn đọng vị thuốc đắng chát, nhưng lại là hương vị tuyệt vời nhất với anh.
Nghê Gia bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, cả người bị vây giữa hơi thở cuồng nhiệt của anh, cô cảm thấy đầu óc váng vất, không thể suy nghĩ gì được.
Từ trước đến giờ, nụ hôn của anh vẫn rất quyến luyến, chưa bao giờ thô bạo kịch liệt như hôm nay. Đôi môi anh như muốn chạm đến tận đáy tim cô, làm toàn thân Nghê Gia bất giác run rẩy, cơ thể càng lúc càng nóng, không sao hít thở bình thường được. Anh dốc sức như thế, điên cuồng như thế làm cô cảm thấy mình như sắp bị anh hút vào.
Nghê Gia chỉ thấy choáng váng như trời đất ngả nghiêng, song mùi bạc hà khi môi lưỡi chạm vào nhau lại làm cô lưu luyến quên đường về, tuy toàn thân bải hoải nhưng vẫn ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhiệt tình đáp lại.
Như thế không biết bao lâu, cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, hai người mới tách ra.
Nghê Gia mất trọng tâm, suýt ngã xuống ghế, một giây sau đã lại rơi vào vòng tay ấm áp của anh, được anh an toàn ôm vào lòng.
Cô lại mất hết sức lực lần nữa, bám vào ngực anh, đến thở cũng thấy khó khăn.
Xe dừng lại, tiếng mưa gió bên ngoài ngày càng to. Tiếng còi xe vang lên ồn ào, tít phía xa là tiếng cãi nhau vì sốt ruột.
Cô chẳng để ý, cũng chẳng bận lòng, chỉ thấy tĩnh lặng và an toàn, mềm nhũn dựa vào lòng anh.
Việt Trạch cúi đầu liếc nhìn cô, chỉ thấy má cô đỏ bừng, nửa vì sốt cao, nửa vì nụ hôn vừa rồi. Anh không khỏi tự trách mình, cô còn chưa khỏe hẳn, anh không nên mất tự chủ như vậy.
Nghe tiếng hít thở của cô vẫn nặng nề, Việt Trạch càng lo lắng, nhất định phải mau chóng đưa cô đi bệnh viện.
Nhưng sao xe lại dừng lại thế? Vệ sĩ ở xe bên cạnh xuống xe, gõ gõ vào cửa kính xe Việt Trạch.
Việt Trạch khoác áo vest lên cho Nghê Gia, rồi mới bấm nút hạ cửa kính xe xuống một chút.
Gió lùa vào xe theo khe hở, vài hạt mưa lạnh buốt cũng bay vào, hơi lạnh thấm vào người, cô co người rúc vào lòng Việt Trạch theo phản xạ, nhích sâu hơn vào chiếc áo của anh. Cô dán tai vào ngực Việt Trạch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập ổn định mạnh mẽ của anh mà thôi.
Bình yên đến mức làm người ta muốn ngủ thiếp đi.
“Anh Ba”, giọng Tiểu Lượng rất trầm, “vì có bão nên cầu ra khỏi đảo đã bị phong tỏa rồi”.
Việt Trạch sầm mặt: “Giờ là mấy giờ?”.
“Mười một giờ, sớm hơn một tiếng so với thời gian phong tỏa cầu báo trước.” Tiểu Lượng im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng, “Nghe nói bọn Trình Hướng hôm nay muốn ra tay thanh trừng bang phái, anh xem…”.
“A Minh và Lê Sổ đâu?”
“Hai người đó đã cầm tập tài liệu đi trước bằng cano theo lời anh dặn rồi, giờ có lẽ đã rời khỏi Macau, chẳng mấy chốc có thể về đến Bắc Kinh.” Tiểu Lượng báo cáo, lòng thầm tán thưởng sự cảnh giác của Việt Trạch, vừa ra khỏi casino đã sai người cầm tài liệu đi trước.
Hiện giờ, tuy trận ác chiến nội bộ bang phái Trình Hướng không can gì tới họ, song không khí kì dị này thật sự làm người ta thấy khó chịu.
Trước lúc bão đến, mưa to như trút nước, sấm sét lóe lên trên nền trời đen như ngày tận thế.
Xe cộ lấp kín cả cầu, cái này còn chưa kịp quay đầu thì phía sau đã ùa tới một đống xe khác. Cây cầu dài trên biển biến thành một bãi đỗ xe ầm ĩ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nghê Gia khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài: “Sao thế?”.
Việt Trạch đỡ lấy đầu cô, nói nhỏ: “Tắc đường, lát sẽ thông thôi, ngủ ngoan đi”.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, nhưng hơi thở phả lên cổ anh càng lúc càng nóng. Việt Trạch cau mày, lại áp má vào trán cô, hình như còn nóng hơn lúc nãy.
Anh liếc ra ngoài cửa sổ, vì mưa to nên tầm nhìn chưa đầy nửa mét.
Cái thời tiết chết tiệt!
Việt Trạch rầu rĩ chửi thầm một câu, lại lấy thuốc hạ sốt ra đưa vào miệng Nghê Gia, nhỏ giọng dỗ dành: “Uống ít thuốc đi, lát nữa mưa ngớt anh sẽ đưa em đến bệnh viện”.
Nhưng nói thật, anh biết lát nữa cơn mưa này không thể ngớt được, mà còn mưa to hơn.
Nghê Gia nghe theo há miệng, uống hết thuốc, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, rúc vào lòng Việt Trạch thở nặng nề.
Người trong lòng anh nóng rực, như không muốn để anh lo nên vẫn luôn giữ im lặng, thi thoảng khó chịu lắm mới lầm bầm một tiếng rất nhỏ. Sao Việt Trạch lại không biết cô bị cơn ốm hành hạ, đau lòng đến nỗi chỉ tiếc không thể chịu thay cô. Anh lấy một chiếc áo gió nam rộng thùng thình trong thùng đồ phía sau, bọc kín Nghê Gia. Cô cúi đầu ủ rũ hỏi: “Anh làm gì thế?”.
“Đưa em đi bệnh viện.” Sắc mặt anh trầm trọng, nói xong bế Nghê Gia lên, vừa toan mở cửa xe lại thoáng nghe vài tiếng súng vang lên.
Việt Trạch dừng sững lại, anh ôm chặt Nghê Gia, dồn hết sự chú ý vào hai tai, sau tiếng mưa gió lại là những tiếng súng vang lên liên tục, hơn nữa càng lúc càng gần.
Những người bên ngoài hoảng loạn kêu gào, không biết ai đã thét to: “Xã hội đen thanh toán nhau!”. Ngay lập tức, gần như tất cả bỏ xe mà chạy.
Đám người cuồng loạn tràn ra khỏi xe, chạy tản về bốn phương tám hướng, khe hở giữa các xe chật ních những người tháo chạy, có người còn leo lên nóc xe mà chạy, thế nhưng những người chạy trên mui xe chẳng khác gì bia ngắm tự do rơi xuống đất.
Bàn tay Việt Trạch đặt trên cửa xe, do dự.
Người áo đen sau tay lái quay đầu lại chờ lệnh, tất cả những vệ sĩ ở các xe khác cũng xuống đứng vòng quanh đầu xe.
Việt Trạch kéo chiếc áo gió trong lòng, che lên khuôn mặt đỏ như quả táo của Nghê Gia, trầm giọng nói: “Bỏ xe”. Nói xong, anh đẩy cửa xe ra, bế cô bước vào màn mưa gió.
Trong khoảnh khắc từ khoang ghế ấm áp lấn vào mưa đêm lạnh giá, Nghê Gia run lên, trái lại tỉnh táo hơn một chút. Mùi bão đêm pha lẫn vị mằn mặn của gió biển lại khiến cô thấy thư thái, cơn nóng rực làm cô choáng váng hình như cũng giảm đi phần nào.
Áo gió khá kín, mưa không dính vào người lấy một hạt, cô ra sức hít những cơn cuồng loạn, nhìn nửa bên mặt kiên nghị của Việt Trạch trong màn mưa tăm tối. Vừa xuống xe, mưa đã xối ướt anh, mái tóc ngắn chỉnh tề cũng dính bết thành nhiều lọn nhỏ.
Cô khẽ ngọ nguậy muốn bước xuống, nhưng anh lại cúi đầu nhìn cô, những giọt mưa chảy dọc khuôn mặt anh như một dòng sông. Bầu trời lập lòe ánh chớp, tôn lên sự u ám trong đôi mắt vốn đã đen thẳm của anh.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt thêm vòng tay, chặn những cử động của cô lại.
Anh nhìn cô một lúc lâu, thấy mưa rơi xuống mặt cô, liền cúi đầu lấy miệng cắn cổ áo gió kéo lên để mưa gió không chạm đến cô nữa.
Nghê Gia vốn định nói “không sao, để em xuống dưới tự đi”, nhưng biết chắc chỉ phí công, nhất định không thể lay chuyển được anh, nên cô bỏ cuộc, ngoan ngoãn để anh bọc kín trong lòng.
Anh ôm cô đi trên cây cầu dần dà không một bóng người, sấm chớp giật đùng đùng trên đỉnh đầu, mưa to táp vào người cả hai.
Anh đi rất nhanh, Nghê Gia không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cô biết có anh ở đây, nhất định cô sẽ được an toàn.
Nhưng tiếng súng vang lên sau lưng càng lúc càng gần, mà người của Việt Trạch hình như cũng bắt đầu nổ súng về phía đó. Giờ Nghê Gia mới biết, anh không chỉ ôm cô đi qua gió mưa sấm chớp, mà còn đi qua cả mưa bom bão đạn. Tuy anh có vệ sĩ bên cạnh, nhưng anh cứ bế cô như thế, trong tay không có bất cứ vũ khí nào thì thật là nguy hiểm.
Cô cuống lên, lại giãy giụa đòi xuống. Anh ôm cô chặt hơn, vừa đi nhanh về phía trước vừa nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu”.
Không phải cô sợ bản thân mình gặp chuyện mà!
Cô vừa muốn lên tiếng thì lại nghe vài tiếng súng vang lên ngay gần trong gang tấc, một giây sau, Việt Trạch thả lỏng tay ôm cô. Nghê Gia lập tức mất trọng tâm, suýt rơi tự do, song Việt Trạch vẫn không buông cô ra, mà đột nhiên thụp xuống đất, ôm cô lăn vào gầm một chiếc xe.
Nghê Gia tức thì ngã vào nước mưa lạnh như băng, nóng lạnh đột ngột cùng ập tới làm cô run lẩy bẩy, Việt Trạch bên cạnh vẫn ôm cô, trong mắt nhen lên vẻ áy này.
Búi tóc của Nghê Gia xổ tung, cô gắng cười, thì thào: “Coi như là chữa sốt”.
Việt Trạch nhìn khuôn mặt đỏ lựng rồi trắng bệch của cô, rất xót xa nhưng không lên tiếng. Anh một tay nâng Nghê Gia, một tay ra sức bò sang gầm một chiếc xe khác.
Nghê Gia đẩy tay anh ra, ý nói mình vẫn khỏe, rồi gắng gượng bò về phía trước theo anh. Cô nhìn lướt qua, gầm xe hai bên cạnh đều là những vệ sĩ bám theo Việt Trạch, xung quanh là màn mưa đang ào ào trút xuống.
Gầm xe coi như là một không gian yên bình chật chội. Nghê Gia đã ướt đẫm, không ngăn nổi cơn run rẩy, Việt Trạch đưa tay kéo cô sang, ôm vào lòng. Tìm lại được chút ấm áp, cô ngẩng lên nhìn anh, nhưng anh lại đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, tay ôm một khẩu súng bắn tỉa.
Tức dòng Sniper Rifle, là dòng súng bắn tỉa nặng và cồng kềnh, dùng để hạ mục tiêu từ một khoảng cách rất xa.
Cô còn không nhớ anh lấy súng ra khi nào.
Nghê Gia nhìn theo ánh mắt anh, thấy hình như có người đang ngồi xổm rình sau màn mưa.
Lòng cô căng như dây đàn, anh như cảm giác được cô đang nhìn, liền tập trung nhắm ngay bóng đen đó, một tay che mắt Nghê Gia, tay còn lại mạnh mẽ nổ súng.
Nghê Gia chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên bên tai và tiếng la hét thảm thiết từ phía xa. Cô còn chưa kịp run thì Việt Trạch đã ôm cô lăn ra khỏi gầm xe.
Tiếng súng nổ làm lộ vị trí, nhất định phải chuyển chỗ ngay.
Thần kinh Nghê Gia căng thẳng cao độ, quên cả cơn cảm sốt. Được anh che chở, cô cố gắng cúi thấp người chạy sang một bên.
Những tiếng súng dày đặc liên tiếp đuổi theo hai người, anh che cho cô chạy đến cuối cây cầu thì ngồi sụp xuống cạnh một chiếc xe, lấy chiếc áo gió đã ướt sũng ra che không để mưa chảy vào mắt cô.
Việt Trạch cũng ướt đầm đìa, tóc bết vào mặt. Nghê Gia lặng lẽ nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú như được khắc gọt của anh nổi bật giữa ánh chớp sáng trắng. Nhưng hiện giờ, trong mắt người đàn ông lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt này lại toát ra vẻ bối rối, thậm chí là sợ hãi.
Nghê Gia biết, anh sợ cô gặp chuyện bất trắc.
Cô lạnh tới phát run, cố gắng mỉm cười: “Yên tâm, em không sao đâu”.
Anh bật cười, chạm lên mặt cô, ánh mắt dịu dàng kiên định. Bỗng nhiên, anh rút cravat ra, che kín mắt cô rồi thắt nút sau gáy.
Nghê Gia rơi vào bóng tối, cô vừa kịp sững người, anh đã hôn lên môi cô, giữa hai đôi môi còn cách lớp mưa băng và gió biển lạnh toát, nhưng sao lại ấm áp và mềm mại đến thế.
Tim Nghê Gia như ngừng đập, chớp mắt đã quên mình vẫn đang trong cảnh mưa máu gió tanh.
Nhưng chỉ giây lát, anh đã buông cô ra, ghé sát tai cô dịu dàng: “Sau khi trở về, chúng ta công khai quan hệ, làm bạn gái anh nhé, được không?”.
Nghê Gia đưa tay sờ soạng lần tìm mặt anh, tuy ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo, nhưng vẫn vững vàng như mọi ngày, cô cười rạng rỡ: “Được!”.
Anh nghiêng đầu, cọ cọ lên gò má mịn màng của cô, “Em chờ anh một lát!”. Anh thủ thỉ bên tai cô rồi đứng phắt dậy.
Chị chờ em một lát!
Câu nói cuối cùng Nghê Lạc nói với cô kiếp trước như xuyên qua thời gian và không gian, bất ngờ chui vào đầu cô.
Nghê Gia có dự cảm không lành, thình lình muốn túm lấy anh, nhưng chỉ túm được cơn gió ùa qua.
Cô rất ngoan, không gỡ cravat trên mắt ra, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý lên hai tai.
Cô nghe tiếng anh giẫm lên mưa, nhảy lên nóc xe, tiếng giày da đạp lên nóc xe sắt ầm ầm, tiếp đó nữa là tiếng súng vang khắp nơi.
Tim Nghê Gia vọt lên cổ họng, cô cuộn chặt mình, cả người cô run bần bật, không phải vì lạnh mà vì sợ hãi.
Không sao đâu, Việt Trạch sẽ không sao đâu.
Nhưng thời gian lâu như thế, mưa đập lên đôi vai gầy phong phanh của cô, tiếng gió tiếng mưa tiếng súng vang lên không ngớt, khi nào mới dừng lại, khi nào anh mới về?
Không biết chờ đợi bao lâu, bỗng có ai đó nắm bả vai cô, cô sợ rụt người về phía sau theo phản xạ. Ngay sau đó, cravat được tháo ra, cô lại được ôm vào lồng ngực quen thuộc nọ.
Mắt Nghê Gia nhòe nhoẹt nước, cô ôm chặt lấy anh, khóc òa lên: “Sau này anh không được bỏ em lại một mình”.
“Được.” Anh trả lời ngắn gọn, ôm cô thật chặt.
Vừa nãy tuy biết để cô một chỗ sẽ an toàn hơn, nhưng hễ khắc nào không thấy cô là khắc đó anh đều thấp thỏm không yên, sợ cô xảy ra chuyện gì. Lúc giải quyết xong quay lại, thấy cô co rúm run rẩy như chú cún con bị bỏ rơi, anh như bị ai cấu vào tim, chỉ muốn tát mình một cái.
Việt Trạch ôm chặt cô vào lòng, nói: “Ổn rồi, giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, được không?”.
Việt Trạch mau chóng đưa cô đến nơi đỗ thuyền cứu sinh cạnh cầu, ở đây còn sót một chiếc thuyền nhỏ, vệ sĩ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ cần ngồi lên là có thể đi ngay.
Việt Trạch bế Nghê Gia lên thuyền, để A Lượng ngồi lên rồi bảo mọi người hạ thuyền xuống. Nghê Gia sửng sốt, túm tay anh: “Em muốn đi với anh”.
Việt Trạch khẽ cong môi, trong mắt là tình cảm dạt dào không thể nói hết: “Anh còn việc phải xử lí, A Lượng sẽ chăm sóc em”.
Mục tiêu của bọn người đó là anh, nếu anh theo cô ra biển, chiếc thuyền này sẽ chìm xuống biển mất.
Ánh mắt anh đầy lưu luyến, bàn tay định gỡ tay cô ra, nhưng cô vẫn túm chặt lấy anh không chịu buông ra, khăng khăng như trẻ con, gần như muốn bật khóc: “Anh vừa bảo sẽ không bỏ em lại một mình…”.
Cô còn chưa dứt lời thì vài tiếng súng nữa đã vang lên, A Lượng và vài vệ sĩ lập tức cảnh giác nổ súng phản kích. Việt Trạch cũng tức tốc quay sang nổ súng trả đòn.
Việt Trạch ba phát súng hạ ba gã, định bắn tiếp thì nghe thấy vài tiếng súng chát chúa pha lẫn với tiếng kèn kẹt của máy móc.
Anh thấy Nghê Gia kinh hoàng và bất lực hét lên: “A Trạch!”. Lòng dạ Việt Trạch đột nhiên nặng trĩu, xoay người nhào về chiếc thuyền con.
Nhưng sợi dây buộc thuyền đã bị đạn bắn xuyên qua, chiếc thuyền lung lay, cuồng phong thổi tung mái tóc đen và bộ váy đỏ của cô, tựa như một đóa hoa nở bung trước mặt anh.
Nghê Gia trên thuyền luống cuống đưa tay về phía anh. Tim anh như bị xoắn chặt lại, dùng hết sức nhào đến nắm lấy cô, song dây thừng đã đứt phựt, anh không kịp nắm lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghê Gia, cả người cả thuyền rơi xuống mặt biển đen.
--- ------ ------ ---
Quần áo của cô bị xé nát, tay những gã đó như rắn rết túm chặt lấy cô, cô có giãy giụa gào thét thế nào cũng không ai đến cứu.
Không biết bao lâu sau, trong lúc mê man hình như có ai đang hôn cô, cảm xúc rất quen thuộc, cô chợt thấy an toàn lạ lùng. Rồi một chất lỏng đắng chát tràn ngập khoang miệng cô, chảy xuống cổ họng.
Sau đó, cô lại mất ý thức. Nhưng từ lúc đó trở đi, cô không còn bị ác mộng quấy rầy nữa.
Khi Nghê Gia tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang đắp một chiếc áo vest thơm tho, nép mình vào một lồng ngực ấm áp, thoang thoảng hương rừng xanh. Cô chui ra khỏi áo vest, ngẩng đầu nhìn lên bèn gặp ngay đôi mắt tĩnh lặng đang lo lắng nhìn cô của Việt Trạch.
Hiện giờ, họ đang ngồi ghế sau xe, bên ngoài cuồng phong bão táp.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng to, khuôn ngực anh vừa ấm áp vừa an toàn, giống như hải cảng tránh gió duy nhất của cô trong trời đất này.
Cô nhúc nhích, ngoan ngoãn ghé người vào ôm anh.
“Tỉnh rồi à?” Anh cúi đầu, áp má vào trán cô, nhíu mày than, “Vẫn sốt”.
Nhờ anh nhắc nhở, giờ Nghê Gia mới cảm thấy người mình bị vây bủa bởi nhiệt độ cao khác thường, hai má bỏng rát như trái bóng hơi sắp nổ.
“Có lẽ đêm qua bị cảm lạnh.” Nghê Gia lên tiếng mới phát hiện giọng mình khàn tệ.
Anh cau mày, ôm cô chặt hơn: “Vốn định để em nghỉ ngơi, nhưng mà...”.
Việt Trạch có dự cảm đêm nay ở lại hòn đảo nhỏ này rất nguy hiểm, nhất định phải đi ngay. Anh không muốn làm cô lo lắng, lập tức chuyển chủ đề: “Gặp ác mộng à?”.
Nghê Gia dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm vì ngái ngủ, uể oải “ừm” một tiếng.
Cô dựa vào ngực anh, cảm giác ấm áp này mới mông lung làm sao. Cô không khỏi nhớ lại cảnh trong casino, cô tránh tay anh, một mình cáng đáng.
Nghê Gia nhắm mắt lại, một lát sau mới điều hòa được cảm xúc, cong môi cười: “Em chợt nhớ ra một việc”.
“Hửm?” Anh thấy tinh thần cô có vẻ khá hơn, cổ vũ cô nói tiếp.
Cô ra vẻ thoải mái: “Lúc trên máy bay đến Macau, em nghe Doãn Thiên Dã trêu anh, bảo anh cái gì cũng tỏ chỉ có mỗi đánh bạc là chẳng biết gì”.
Anh đủng đỉnh nói: “Đúng vậy. Nên anh mới bảo Thiên Dã đến đánh đòn ra oai với Tôn Triết”. Thảm bại dưới tay Thiên Dã chắc chắn sẽ để lại áp lực tâm lý cho Tôn Triết.
“Lúc đấy em lo lắm”, Nghê Gia nói xong, vô thức níu chặt tay phải anh, cánh tay đó như vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, “ phải rồi, anh rút được lá nào thế?”.
Việt Trạch lơ đễnh đáp: “Quên rồi, mấy lá vớ vẩn thôi”.
“Anh giỏi thật đấy”, Nghê Gia rúc vào áo vest, “thấy anh tự tin ăn chắc thế, em còn tưởng anh rút được năm lá A bích đen chí tôn vô thượng thật. Nghe nói người rút được năm lá bài ấy là con của thần may mắn đấy”.
Việt Trạch mỉm cười, “Xưa nay anh chưa bao giờ gặp may cả”, cuối cùng còn lạnh nhạt bỏ thêm một câu, “Bất kể là gặp chuyện hay gặp người”.
Tim Nghê Gia nhói lên, thấy vô cùng khó chịu.
Việt Trạch thả lỏng mắt, nhìn dáng vẻ sững sờ và thần sắc mệt mỏi của cô, chợt thấy đau đớn kì lạ.
Anh tham lam, hi vọng cô có thể giao bản thân cô cho anh. Song với tính cách cảnh giác bất an lại kiêu ngạo quật cường của cô, nếu ép buộc cô sẽ chỉ làm cô càng thấp thỏm không yên hơn, rồi một ngày nào đó, cô sẽ chạy trốn, biến mất không còn tăm tích trong cuộc đời anh.
Mưa gió rền xiết đập rào rào vào cửa xe, Việt Trạch ôm cô chặt hơn theo bản năng, thẫn thờ nửa khắc, rốt cuộc cũng nói: “Chuyện hôm nay, xin lỗi em”.
Nghê Gia vốn không biết nên giải thích thế nào với anh, nghe anh nói vậy, cô mù mờ ngẩng đầu lên: “Vì sao?”.
Anh áp mặt vào vầng trán nóng hầm hập của cô, thì thầm: “Em có tự do của em, anh không nên quyết định xử lý mọi việc thay em. Chỉ là có vài chuyện, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến, choáng váng nhất thời nên mới không để ý đến suy nghĩ của em”.
Anh cười khổ sở một tiếng, siết vòng tay chặt hơn: “Tính em kiêu ngạo như thế, nếu phải nhờ đàn ông ra mặt hộ sẽ ấm ức và tức tối lắm đúng không? Chắc em cảm thấy anh khinh thường em lắm. Anh thật sự không có ý đó. Anh...”.
Câu tiếp theo Việt Trạch còn chưa kịp nói ra, Nghê Gia đã nắm chặt tay anh, lắc lắc đầu.
“Không đâu, là em có lỗi với anh mới đúng.” Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mờ đi vì sốt, “Là em chưa quan tâm đến cảm nhận của anh. Em chỉ quen ở một mình, không quen được bảo vệ. Nhưng nếu hai ta ở bên nhau, em nên tin tưởng anh nhiều hơn. Những chuyện như thế, hẳn là em nên cùng anh đối mặt”.
Cô lại co mình vào lồng ngực anh, yếu ớt nhắm mắt lại, thở vài hơi mới nhếch môi mỉm cười: “Mà giờ em mới phát hiện ra, cảm giác được người khác bảo vệ thật sự rất tuyệt”.
Việt Trạch thoáng sửng sốt, một cảm giác ấm áp lạ thường đang cuộn trào trong anh.
Anh bỗng rất muốn hôn cô, không dằn được lòng nghiêng người cắn môi cô. Trên đôi môi ấy còn đọng vị thuốc đắng chát, nhưng lại là hương vị tuyệt vời nhất với anh.
Nghê Gia bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, cả người bị vây giữa hơi thở cuồng nhiệt của anh, cô cảm thấy đầu óc váng vất, không thể suy nghĩ gì được.
Từ trước đến giờ, nụ hôn của anh vẫn rất quyến luyến, chưa bao giờ thô bạo kịch liệt như hôm nay. Đôi môi anh như muốn chạm đến tận đáy tim cô, làm toàn thân Nghê Gia bất giác run rẩy, cơ thể càng lúc càng nóng, không sao hít thở bình thường được. Anh dốc sức như thế, điên cuồng như thế làm cô cảm thấy mình như sắp bị anh hút vào.
Nghê Gia chỉ thấy choáng váng như trời đất ngả nghiêng, song mùi bạc hà khi môi lưỡi chạm vào nhau lại làm cô lưu luyến quên đường về, tuy toàn thân bải hoải nhưng vẫn ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhiệt tình đáp lại.
Như thế không biết bao lâu, cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp, hai người mới tách ra.
Nghê Gia mất trọng tâm, suýt ngã xuống ghế, một giây sau đã lại rơi vào vòng tay ấm áp của anh, được anh an toàn ôm vào lòng.
Cô lại mất hết sức lực lần nữa, bám vào ngực anh, đến thở cũng thấy khó khăn.
Xe dừng lại, tiếng mưa gió bên ngoài ngày càng to. Tiếng còi xe vang lên ồn ào, tít phía xa là tiếng cãi nhau vì sốt ruột.
Cô chẳng để ý, cũng chẳng bận lòng, chỉ thấy tĩnh lặng và an toàn, mềm nhũn dựa vào lòng anh.
Việt Trạch cúi đầu liếc nhìn cô, chỉ thấy má cô đỏ bừng, nửa vì sốt cao, nửa vì nụ hôn vừa rồi. Anh không khỏi tự trách mình, cô còn chưa khỏe hẳn, anh không nên mất tự chủ như vậy.
Nghe tiếng hít thở của cô vẫn nặng nề, Việt Trạch càng lo lắng, nhất định phải mau chóng đưa cô đi bệnh viện.
Nhưng sao xe lại dừng lại thế? Vệ sĩ ở xe bên cạnh xuống xe, gõ gõ vào cửa kính xe Việt Trạch.
Việt Trạch khoác áo vest lên cho Nghê Gia, rồi mới bấm nút hạ cửa kính xe xuống một chút.
Gió lùa vào xe theo khe hở, vài hạt mưa lạnh buốt cũng bay vào, hơi lạnh thấm vào người, cô co người rúc vào lòng Việt Trạch theo phản xạ, nhích sâu hơn vào chiếc áo của anh. Cô dán tai vào ngực Việt Trạch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập ổn định mạnh mẽ của anh mà thôi.
Bình yên đến mức làm người ta muốn ngủ thiếp đi.
“Anh Ba”, giọng Tiểu Lượng rất trầm, “vì có bão nên cầu ra khỏi đảo đã bị phong tỏa rồi”.
Việt Trạch sầm mặt: “Giờ là mấy giờ?”.
“Mười một giờ, sớm hơn một tiếng so với thời gian phong tỏa cầu báo trước.” Tiểu Lượng im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng, “Nghe nói bọn Trình Hướng hôm nay muốn ra tay thanh trừng bang phái, anh xem…”.
“A Minh và Lê Sổ đâu?”
“Hai người đó đã cầm tập tài liệu đi trước bằng cano theo lời anh dặn rồi, giờ có lẽ đã rời khỏi Macau, chẳng mấy chốc có thể về đến Bắc Kinh.” Tiểu Lượng báo cáo, lòng thầm tán thưởng sự cảnh giác của Việt Trạch, vừa ra khỏi casino đã sai người cầm tài liệu đi trước.
Hiện giờ, tuy trận ác chiến nội bộ bang phái Trình Hướng không can gì tới họ, song không khí kì dị này thật sự làm người ta thấy khó chịu.
Trước lúc bão đến, mưa to như trút nước, sấm sét lóe lên trên nền trời đen như ngày tận thế.
Xe cộ lấp kín cả cầu, cái này còn chưa kịp quay đầu thì phía sau đã ùa tới một đống xe khác. Cây cầu dài trên biển biến thành một bãi đỗ xe ầm ĩ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nghê Gia khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài: “Sao thế?”.
Việt Trạch đỡ lấy đầu cô, nói nhỏ: “Tắc đường, lát sẽ thông thôi, ngủ ngoan đi”.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, nhưng hơi thở phả lên cổ anh càng lúc càng nóng. Việt Trạch cau mày, lại áp má vào trán cô, hình như còn nóng hơn lúc nãy.
Anh liếc ra ngoài cửa sổ, vì mưa to nên tầm nhìn chưa đầy nửa mét.
Cái thời tiết chết tiệt!
Việt Trạch rầu rĩ chửi thầm một câu, lại lấy thuốc hạ sốt ra đưa vào miệng Nghê Gia, nhỏ giọng dỗ dành: “Uống ít thuốc đi, lát nữa mưa ngớt anh sẽ đưa em đến bệnh viện”.
Nhưng nói thật, anh biết lát nữa cơn mưa này không thể ngớt được, mà còn mưa to hơn.
Nghê Gia nghe theo há miệng, uống hết thuốc, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, rúc vào lòng Việt Trạch thở nặng nề.
Người trong lòng anh nóng rực, như không muốn để anh lo nên vẫn luôn giữ im lặng, thi thoảng khó chịu lắm mới lầm bầm một tiếng rất nhỏ. Sao Việt Trạch lại không biết cô bị cơn ốm hành hạ, đau lòng đến nỗi chỉ tiếc không thể chịu thay cô. Anh lấy một chiếc áo gió nam rộng thùng thình trong thùng đồ phía sau, bọc kín Nghê Gia. Cô cúi đầu ủ rũ hỏi: “Anh làm gì thế?”.
“Đưa em đi bệnh viện.” Sắc mặt anh trầm trọng, nói xong bế Nghê Gia lên, vừa toan mở cửa xe lại thoáng nghe vài tiếng súng vang lên.
Việt Trạch dừng sững lại, anh ôm chặt Nghê Gia, dồn hết sự chú ý vào hai tai, sau tiếng mưa gió lại là những tiếng súng vang lên liên tục, hơn nữa càng lúc càng gần.
Những người bên ngoài hoảng loạn kêu gào, không biết ai đã thét to: “Xã hội đen thanh toán nhau!”. Ngay lập tức, gần như tất cả bỏ xe mà chạy.
Đám người cuồng loạn tràn ra khỏi xe, chạy tản về bốn phương tám hướng, khe hở giữa các xe chật ních những người tháo chạy, có người còn leo lên nóc xe mà chạy, thế nhưng những người chạy trên mui xe chẳng khác gì bia ngắm tự do rơi xuống đất.
Bàn tay Việt Trạch đặt trên cửa xe, do dự.
Người áo đen sau tay lái quay đầu lại chờ lệnh, tất cả những vệ sĩ ở các xe khác cũng xuống đứng vòng quanh đầu xe.
Việt Trạch kéo chiếc áo gió trong lòng, che lên khuôn mặt đỏ như quả táo của Nghê Gia, trầm giọng nói: “Bỏ xe”. Nói xong, anh đẩy cửa xe ra, bế cô bước vào màn mưa gió.
Trong khoảnh khắc từ khoang ghế ấm áp lấn vào mưa đêm lạnh giá, Nghê Gia run lên, trái lại tỉnh táo hơn một chút. Mùi bão đêm pha lẫn vị mằn mặn của gió biển lại khiến cô thấy thư thái, cơn nóng rực làm cô choáng váng hình như cũng giảm đi phần nào.
Áo gió khá kín, mưa không dính vào người lấy một hạt, cô ra sức hít những cơn cuồng loạn, nhìn nửa bên mặt kiên nghị của Việt Trạch trong màn mưa tăm tối. Vừa xuống xe, mưa đã xối ướt anh, mái tóc ngắn chỉnh tề cũng dính bết thành nhiều lọn nhỏ.
Cô khẽ ngọ nguậy muốn bước xuống, nhưng anh lại cúi đầu nhìn cô, những giọt mưa chảy dọc khuôn mặt anh như một dòng sông. Bầu trời lập lòe ánh chớp, tôn lên sự u ám trong đôi mắt vốn đã đen thẳm của anh.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt thêm vòng tay, chặn những cử động của cô lại.
Anh nhìn cô một lúc lâu, thấy mưa rơi xuống mặt cô, liền cúi đầu lấy miệng cắn cổ áo gió kéo lên để mưa gió không chạm đến cô nữa.
Nghê Gia vốn định nói “không sao, để em xuống dưới tự đi”, nhưng biết chắc chỉ phí công, nhất định không thể lay chuyển được anh, nên cô bỏ cuộc, ngoan ngoãn để anh bọc kín trong lòng.
Anh ôm cô đi trên cây cầu dần dà không một bóng người, sấm chớp giật đùng đùng trên đỉnh đầu, mưa to táp vào người cả hai.
Anh đi rất nhanh, Nghê Gia không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cô biết có anh ở đây, nhất định cô sẽ được an toàn.
Nhưng tiếng súng vang lên sau lưng càng lúc càng gần, mà người của Việt Trạch hình như cũng bắt đầu nổ súng về phía đó. Giờ Nghê Gia mới biết, anh không chỉ ôm cô đi qua gió mưa sấm chớp, mà còn đi qua cả mưa bom bão đạn. Tuy anh có vệ sĩ bên cạnh, nhưng anh cứ bế cô như thế, trong tay không có bất cứ vũ khí nào thì thật là nguy hiểm.
Cô cuống lên, lại giãy giụa đòi xuống. Anh ôm cô chặt hơn, vừa đi nhanh về phía trước vừa nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu”.
Không phải cô sợ bản thân mình gặp chuyện mà!
Cô vừa muốn lên tiếng thì lại nghe vài tiếng súng vang lên ngay gần trong gang tấc, một giây sau, Việt Trạch thả lỏng tay ôm cô. Nghê Gia lập tức mất trọng tâm, suýt rơi tự do, song Việt Trạch vẫn không buông cô ra, mà đột nhiên thụp xuống đất, ôm cô lăn vào gầm một chiếc xe.
Nghê Gia tức thì ngã vào nước mưa lạnh như băng, nóng lạnh đột ngột cùng ập tới làm cô run lẩy bẩy, Việt Trạch bên cạnh vẫn ôm cô, trong mắt nhen lên vẻ áy này.
Búi tóc của Nghê Gia xổ tung, cô gắng cười, thì thào: “Coi như là chữa sốt”.
Việt Trạch nhìn khuôn mặt đỏ lựng rồi trắng bệch của cô, rất xót xa nhưng không lên tiếng. Anh một tay nâng Nghê Gia, một tay ra sức bò sang gầm một chiếc xe khác.
Nghê Gia đẩy tay anh ra, ý nói mình vẫn khỏe, rồi gắng gượng bò về phía trước theo anh. Cô nhìn lướt qua, gầm xe hai bên cạnh đều là những vệ sĩ bám theo Việt Trạch, xung quanh là màn mưa đang ào ào trút xuống.
Gầm xe coi như là một không gian yên bình chật chội. Nghê Gia đã ướt đẫm, không ngăn nổi cơn run rẩy, Việt Trạch đưa tay kéo cô sang, ôm vào lòng. Tìm lại được chút ấm áp, cô ngẩng lên nhìn anh, nhưng anh lại đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, tay ôm một khẩu súng bắn tỉa.
Tức dòng Sniper Rifle, là dòng súng bắn tỉa nặng và cồng kềnh, dùng để hạ mục tiêu từ một khoảng cách rất xa.
Cô còn không nhớ anh lấy súng ra khi nào.
Nghê Gia nhìn theo ánh mắt anh, thấy hình như có người đang ngồi xổm rình sau màn mưa.
Lòng cô căng như dây đàn, anh như cảm giác được cô đang nhìn, liền tập trung nhắm ngay bóng đen đó, một tay che mắt Nghê Gia, tay còn lại mạnh mẽ nổ súng.
Nghê Gia chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên bên tai và tiếng la hét thảm thiết từ phía xa. Cô còn chưa kịp run thì Việt Trạch đã ôm cô lăn ra khỏi gầm xe.
Tiếng súng nổ làm lộ vị trí, nhất định phải chuyển chỗ ngay.
Thần kinh Nghê Gia căng thẳng cao độ, quên cả cơn cảm sốt. Được anh che chở, cô cố gắng cúi thấp người chạy sang một bên.
Những tiếng súng dày đặc liên tiếp đuổi theo hai người, anh che cho cô chạy đến cuối cây cầu thì ngồi sụp xuống cạnh một chiếc xe, lấy chiếc áo gió đã ướt sũng ra che không để mưa chảy vào mắt cô.
Việt Trạch cũng ướt đầm đìa, tóc bết vào mặt. Nghê Gia lặng lẽ nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú như được khắc gọt của anh nổi bật giữa ánh chớp sáng trắng. Nhưng hiện giờ, trong mắt người đàn ông lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt này lại toát ra vẻ bối rối, thậm chí là sợ hãi.
Nghê Gia biết, anh sợ cô gặp chuyện bất trắc.
Cô lạnh tới phát run, cố gắng mỉm cười: “Yên tâm, em không sao đâu”.
Anh bật cười, chạm lên mặt cô, ánh mắt dịu dàng kiên định. Bỗng nhiên, anh rút cravat ra, che kín mắt cô rồi thắt nút sau gáy.
Nghê Gia rơi vào bóng tối, cô vừa kịp sững người, anh đã hôn lên môi cô, giữa hai đôi môi còn cách lớp mưa băng và gió biển lạnh toát, nhưng sao lại ấm áp và mềm mại đến thế.
Tim Nghê Gia như ngừng đập, chớp mắt đã quên mình vẫn đang trong cảnh mưa máu gió tanh.
Nhưng chỉ giây lát, anh đã buông cô ra, ghé sát tai cô dịu dàng: “Sau khi trở về, chúng ta công khai quan hệ, làm bạn gái anh nhé, được không?”.
Nghê Gia đưa tay sờ soạng lần tìm mặt anh, tuy ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo, nhưng vẫn vững vàng như mọi ngày, cô cười rạng rỡ: “Được!”.
Anh nghiêng đầu, cọ cọ lên gò má mịn màng của cô, “Em chờ anh một lát!”. Anh thủ thỉ bên tai cô rồi đứng phắt dậy.
Chị chờ em một lát!
Câu nói cuối cùng Nghê Lạc nói với cô kiếp trước như xuyên qua thời gian và không gian, bất ngờ chui vào đầu cô.
Nghê Gia có dự cảm không lành, thình lình muốn túm lấy anh, nhưng chỉ túm được cơn gió ùa qua.
Cô rất ngoan, không gỡ cravat trên mắt ra, chỉ dồn toàn bộ sự chú ý lên hai tai.
Cô nghe tiếng anh giẫm lên mưa, nhảy lên nóc xe, tiếng giày da đạp lên nóc xe sắt ầm ầm, tiếp đó nữa là tiếng súng vang khắp nơi.
Tim Nghê Gia vọt lên cổ họng, cô cuộn chặt mình, cả người cô run bần bật, không phải vì lạnh mà vì sợ hãi.
Không sao đâu, Việt Trạch sẽ không sao đâu.
Nhưng thời gian lâu như thế, mưa đập lên đôi vai gầy phong phanh của cô, tiếng gió tiếng mưa tiếng súng vang lên không ngớt, khi nào mới dừng lại, khi nào anh mới về?
Không biết chờ đợi bao lâu, bỗng có ai đó nắm bả vai cô, cô sợ rụt người về phía sau theo phản xạ. Ngay sau đó, cravat được tháo ra, cô lại được ôm vào lồng ngực quen thuộc nọ.
Mắt Nghê Gia nhòe nhoẹt nước, cô ôm chặt lấy anh, khóc òa lên: “Sau này anh không được bỏ em lại một mình”.
“Được.” Anh trả lời ngắn gọn, ôm cô thật chặt.
Vừa nãy tuy biết để cô một chỗ sẽ an toàn hơn, nhưng hễ khắc nào không thấy cô là khắc đó anh đều thấp thỏm không yên, sợ cô xảy ra chuyện gì. Lúc giải quyết xong quay lại, thấy cô co rúm run rẩy như chú cún con bị bỏ rơi, anh như bị ai cấu vào tim, chỉ muốn tát mình một cái.
Việt Trạch ôm chặt cô vào lòng, nói: “Ổn rồi, giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, được không?”.
Việt Trạch mau chóng đưa cô đến nơi đỗ thuyền cứu sinh cạnh cầu, ở đây còn sót một chiếc thuyền nhỏ, vệ sĩ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ cần ngồi lên là có thể đi ngay.
Việt Trạch bế Nghê Gia lên thuyền, để A Lượng ngồi lên rồi bảo mọi người hạ thuyền xuống. Nghê Gia sửng sốt, túm tay anh: “Em muốn đi với anh”.
Việt Trạch khẽ cong môi, trong mắt là tình cảm dạt dào không thể nói hết: “Anh còn việc phải xử lí, A Lượng sẽ chăm sóc em”.
Mục tiêu của bọn người đó là anh, nếu anh theo cô ra biển, chiếc thuyền này sẽ chìm xuống biển mất.
Ánh mắt anh đầy lưu luyến, bàn tay định gỡ tay cô ra, nhưng cô vẫn túm chặt lấy anh không chịu buông ra, khăng khăng như trẻ con, gần như muốn bật khóc: “Anh vừa bảo sẽ không bỏ em lại một mình…”.
Cô còn chưa dứt lời thì vài tiếng súng nữa đã vang lên, A Lượng và vài vệ sĩ lập tức cảnh giác nổ súng phản kích. Việt Trạch cũng tức tốc quay sang nổ súng trả đòn.
Việt Trạch ba phát súng hạ ba gã, định bắn tiếp thì nghe thấy vài tiếng súng chát chúa pha lẫn với tiếng kèn kẹt của máy móc.
Anh thấy Nghê Gia kinh hoàng và bất lực hét lên: “A Trạch!”. Lòng dạ Việt Trạch đột nhiên nặng trĩu, xoay người nhào về chiếc thuyền con.
Nhưng sợi dây buộc thuyền đã bị đạn bắn xuyên qua, chiếc thuyền lung lay, cuồng phong thổi tung mái tóc đen và bộ váy đỏ của cô, tựa như một đóa hoa nở bung trước mặt anh.
Nghê Gia trên thuyền luống cuống đưa tay về phía anh. Tim anh như bị xoắn chặt lại, dùng hết sức nhào đến nắm lấy cô, song dây thừng đã đứt phựt, anh không kịp nắm lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghê Gia, cả người cả thuyền rơi xuống mặt biển đen.
--- ------ ------ ---
Danh sách chương