Việt Trạch và Nghê Gia đến khá muộn, lúc đến nơi, sảnh đấu giá đã rất náo nhiệt rồi.
Việt Trạch ít xuất đầu lộ diện ở nơi công cộng, chỉ cần xuất hiện đã gây chú ý. Thêm việc ông chủ của nơi đấu giá lại là học trò của cụ Việt, vừa nhác thấy Việt Trạch đã lập tức tươi cười đón tiếp, lại càng thu hút ánh mắt của mọi người.
Hai bên chào hỏi vài câu, ánh mắt cũng tự nhiên dời sang người Nghê Gia. Việt Trạch xưa nay chưa từng dẫn theo bạn gái, nên ai nấy đều đang phỏng đoán.
Song Việt Trạch là người hay tránh né việc tư, đối phương cũng biết điều này nên tuy nhìn Nghê Gia vài lần nhưng cũng không hỏi.
Những người quanh đó vây lấy hỏi thăm Việt Trạch và Nghê Gia, nhưng cũng không hỏi quan hệ giữa hai người, trái lại còn giữ vẻ lòng-tôi-đã-rõ.
Nghê Gia bình tĩnh trả lời, ánh mắt lướt nhìn cả hội trường liền thấy người quen.
Tống Nghiên Nhi vẫn như mọi ngày, luôn luôn giữ vẻ cao sang tao nhã ở nơi đông đúc, nhưng ánh mắt hơi buồn bã, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Nghê Gia, thần sắc lại càng phức tạp hơn.
Còn Mạc Doãn Nhi, không ngờ lại đi cùng Ninh Cẩm Nguyệt.
Kể cũng phải, tuy Nghê Gia khiến Mạc Doãn Nhi nghĩ Ninh Cẩm Nguyệt lén hại mình, nhưng Mạc Doãn Nhi dạo này không thuận lợi, không dám đối địch với Ninh Cẩm Nguyệt, chỉ có thể chịu ấm ức vờ làm bạn thân ngoài mặt với cô ta.
Cô ả giống Ninh Cẩm Nguyệt, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại đang tức tối.
Ghen tị là ma quỷ mà!
Nghê Gia cười khẩy một tiếng với các cô ả, theo Việt Trạch vào hội trường.
Lần này có hơn chục mảnh đất được mang ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông… không chênh nhau nhiều. Cho dù có cả tin nội bộ cũng sẽ cảm thấy không khác cho lắm.
Trừ phi là người giống như Nghê Gia, sáng nay vừa nhận được tin tức mới nhất.
Nghê Gia đi dạo một vòng, thấy Việt Trạch đang đứng gần đó xem giới thiệu bèn đi qua. Còn chưa tới gần, cô đã nghe một thanh niên tiến lên nói với anh: “Cô tiểu thư họ Nghê kia là bạn gái anh?”.
Nghê Gia cũng chẳng hiểu tại sao dồn hết chú ý vào lỗ tai.
“Không phải.” Giọng anh bình tĩnh và lạnh nhạt, đáp rất lưu loát. “Chỉ là cô em gái của dòng họ thế giaoThiên kim đại chiến thôi.”
Thiên kim đại chiến Thế giao: có quan hệ quen biết qua lại nhiều đời.
Người nọ lại hỏi: “Có thể giới thiệu cho tôi không?”.
Việt Trạch quay đầu lại nhìn anh ta: “Không quen”.
Nghê Gia ở vị trí này không nhìn thấy biểu cảm của Việt Trạch. Trong lòng cô có chút cảm giác nặng nề không thoải mái, Việt Trạch lại không phát hiện ra cô, đi sang hướng khác.
Anh vừa cất bước thì cô đã đụng phải đôi mắt châm biếm, đượm vẻ sung sướng của Ninh Cẩm Nguyệt.
Nghê Gia giễu cợt, xoay người vào nhà vệ sinh.
Cô vừa bước vào mở vòi nước, Ninh Cẩm Nguyệt cũng vào theo. Nghê Gia liếc nhìn vào gương một cái, như nhìn người lạ rồi nhàn tênh thu hồi ánh mắt.
Ninh Cẩm Nguyệt đứng một lúc lâu mới dở dở ương ương mở miệng: “Tại sao cô lại xuất hiện với Việt Trạch? Có phải cô thích anh ấy không?”.
Nghê Gia vừa muốn nói không thích, nhưng nhìn vẻ hùng hổ của cô ta, không nén nổi bèn cười: “Sao tôi phải nói cho cô biết?”.
Vậy là thích rồi!
Môi Ninh Cẩm Nguyệt giật giật tức giận, một lúc sau lại cười phì một tiếng, móc mỉa: “Nghê Gia, cô không nhìn xem mình là ai? Chỉ dựa vào con chim sẻ hóa phượng hoàng như cô, anh ấy sẽ thích cô? Cô tưởng cô xứng với anh ấy sao? Tôi tò mò cô lấy đâu ra ngần ấy lòng tin cơ đấy!”.
Nghê Gia soi gương, bình thản sửa lại ít tóc rối bên tai, ung dung cười: “Lòng tin? Chỉ cần so sánh với cô là sẽ có thôi!”.
“Cô!” Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng nhẫn nhịn, con ranh chết tiệt này mồm mép như tép nhảy, cãi nhau với cô ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Ninh Cẩm Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại trên bình hoa đặt ở bồn rửa tay, cười hiểm ác, chi bằng hủy hoại hình tượng của Nghê Gia, để cô ta không thể ra ngoài gặp ai.
Cô ta vừa toan đưa tay cầm, nào ngờ Nghê Gia đã đi trước một bước rút hoa ra, cầm bình hoa hắt một cái. Chỗ nước bẩn xanh lục bốc mùi ngay lập tức loang ra trên chiếc váy trắng của Ninh Cẩm Nguyệt.
Ninh Cẩm Nguyệt cứng họng trố mắt, nhìn chằm chằm phần nước đọng bẩn thỉu trên lễ phục, không dám tin vào hai mắt mình: “Nghê Gia, cô, cô dám hắt nước bẩn lên người tôi?”.
“Làm rồi còn nói dám hay không gì nữa? Không hắt lên thứ đanh đá như cô, chẳng lẽ chờ cô hắt lên người tôi?". Mặt Nghê Gia lạnh tanh, “Hơn nữa, tôi không hề hắt. Ai nhìn thấy? À đúng rồi, trong phòng vệ sinh không có máy quay đâu”.
“Đê tiện!” Ninh Cẩm Nguyệt không nén nổi cơn tức, giơ tay lên tát.
Mắt Nghê Gia tối sầm lại, túm chặt tay cô ta vặn ngược lại. Cô ta kêu á một tiếng, người bị xoay đi, ôm cánh tay ngã sấp xuống bồn rửa tay.
Ninh Cẩm Nguyệt hết sức chống lại, chỉ có thể thù hằn nhìn chằm chằm Nghê Gia ở trong gương: “Tôi cảnh cáo cô…”.
“Choang”, tiếng chói tai của đồ sứ vỡ vang lên.
Ninh Cẩm Nguyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, chỉ thấy cái bình sứ trong tay Nghê Gia đã vỡ thành những mảnh sắc nhọn, một mảnh vỡ nhọn hoắt lạnh toát kề lên mặt cô ta.
Ninh Cẩm Nguyệt sợ nhũn cả chân: “Nghê Gia, cô điên rồi! Cô muốn làm gì?”.
Mặt Nghê Gia đầy vẻ u ám, ánh mắt hung ác: “Ninh Cẩm Nguyệt, lần trước cô quật tôi một roi, hôm nay, tôi muốn vạch lên mặt cô một cái, như thế công bằng nhỉ?”
“Nghê Gia, cô dám!” Ninh Cẩm Nguyệt vừa tức vừa sợ, gần như gào lên.
“Tôi muốn cô xin lỗi ngay lập tức.” Nghê Gia chà nhẹ mảnh sứ lên mặt cô ta, Ninh Cẩm Nguyệt sợ trắng bệch mặt, run như cầy sấy. Khẩu khí Nghê Gia rét lạnh: “Bằng không, tôi sẽ cho cô thấy, rốt cuộc tôi có dám hay không”.
“Nghê Gia, cô!” Ninh Cẩm Nguyệt không cự lại được sức lực Nghê Gia, nổi giận đùng đùng muốn uy hiếp, nhưng sức lực trên mảnh sứ vỡ lại tăng thêm một phần, chỗ mũi nhọn khảm vào má.
“Á!” Cô ta thét lên thất thanh, “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không nên lấy roi ngựa quật cô, xin lỗi cô!”.
Nghê Gia khẽ buông tay, mảnh sứ vỡ rơi keng một tiếng xuống bồn rửa. Ninh Cẩm Nguyệt vẫn đang trong cơn kinh hồn, hít thở liên tục vài hơi.
“Ninh Cẩm Nguyệt, tôi khuyên cô, đừng chọc giận tôi nữa.” Nghê Gia nói xong, hung hăng đẩy cô ta ra.
Ninh Cẩm Nguyệt nằm bẹp trên bệ đá cẩm thạch, lại thêm đau đớn, chân như mềm nhũn ra, lúc đủ sức để giận dữ thì Nghê Gia đã bỏ đi từ lâu rồi.
Còn cô ta người đầy nước bẩn, không thể ra được.
Nghê Gia ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Tống Nghiên Nhi đi đến, cô không dừng lại mà đi lướt qua luôn: “Tặng cậu một cơ hội cứu Ninh Cẩm Nguyệt”.
Tống Nghiên Nhi không hiểu, đi vào thì thấy Ninh Cẩm Nguyệt nhếch nhác bẩn thỉu, đang giận đến nỗi đỏ lựng cả hai má, người còn run lên.
Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng không nói một lời, tất nhiên cô ta không thể không biết xấu hổ mà nói ra. Tống Nghiên Nhi cũng vờ như không biết, gọi điện thoại bảo người đưa quần áo đến đây.
Tống Nghiên Nhi cúp điện thoại xong, cả hai đều im phăng phắc, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng gió của cửa thông hơi.
Sau một hồi im lặng tẻ nhạt, Tống Nghiên Nhi mở miệng hỏi thẳng: “Anh trai cậu thích Mạc Doãn Nhi phải không?”.
Ninh Cẩm Nguyệt còn đang tức, khó chịu lườm cô nàng một cái, nói bướng: “Ai biết chứ! Chẳng phải anh ấy đang chơi trò lửng lơ con cá vàng với cậu à?”.
Tống Nghiên Nhi đã nhận ra điều gì đó bất ổn, khẽ nghịch di động, khóe môi cong lên: “Cậu không muốn biết Nghê Gia ngấp nghé mảnh đất nào sao?”.
Ninh Cẩm Nguyệt sửng sốt, bấy giờ mới nhìn cô nàng chăm chú, cảm thấy hôm nay cô nàng có gì khang khác, giọng điệu và biểu cảm không giống trước đây.
Cô ta nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, bỗng thoải mái bật cười: “Cảm ơn cậu đã lấy quần áo giúp tôi. Thật ra, so với Mạc Doãn Nhi, tất nhiên là tôi thích cậu làm chị dâu của tôi hơn”.
Ý câu này không thể rõ ràng hơn được nữa, chút hi vọng mong manh còn sót lại hoàn toàn đã nát vụn!
Bàn tay cầm di động của Tống Nghiên Nhi hết siết lại lỏng, sắc mặt tái xanh.
Ninh Cẩm Nguyệt thấy cô nàng như thế, thở hổn hển bảo: “Là phụ nữ thì đều không thích Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi, cậu và cô ta là chị em lâu như vậy, lẽ nào không phát hiện ra cô ta thích cướp đồ của người khác, nhất là đàn ông?”.
Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghét bỏ: “Ngay cả khi tham gia hội học sinh với tôi, cô ta cũng giành hết sự chú ý của đám bạn học nam. Nếu không phải anh tôi thích cô ta, có lẽ tôi đã xa lánh cô ta như lánh hủi rồi”.
“Một khi đã vậy”, Tống Nghiên Nhi ngước mắt, “cậu không muốn anh trai mình đổi một cô bạn gái khác ư?”.
Ninh Cẩm Nguyệt ngẩn ra một lát, hoàn hồn lại bèn nhếch môi : “Chúng ta bắt tay à? Tôi rất có hứng. Có điều” , cô ta sảng khoái nói điều kiện: “tôi giúp cậu đối phó Mạc Doãn Nhi, cậu giúp tôi đối phó Nghê Gia. Chẳng phải hai người là bạn thân sao? Chẳng có gì đau bằng bị bạn thân đâm cho một nhát sau lưng cả”.
Tống Nghiên Nhi im lặng một hồi, không trả lời trực tiếp, mà nói: “Nghê Gia muốn mua mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô. Theo tin nội bộ thì mảnh đất đó tốt hơn nhiều”.
“Cảm ơn nhé!”. Ninh Cẩm Nguyệt cười.
Tống Nghiên Nhi xoay người đi, “Trong vòng mười phút, quần áo sẽ đưa đến”.
Cô nàng ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng rất nặng nề, tiết lộ tin của Nghê Gia cho Ninh Cẩm Nguyệt, cô nàng cũng không vui vẻ gì, nhưng sự hận thù với Mạc Doãn Nhi đã làm cho cô nàng phát điên.
Nhất định phải đoạt lại hết tất thảy những gì Mạc Doãn Nhi đã cướp của cô nàng!
Đó chẳng qua chỉ là mảnh đất Nghê Gia vừa ý mà thôi, mất đi cũng không đáng tiếc lắm. Dù sao, những mảnh khác cũng na ná vậy.
Tống Nghiên Nhi vừa vào hội trường, Mạc Doãn Nhi đã nước mắt lưng tròng, áy náy chào đón, muốn kéo tay cô nàng: “Nghiên Nhi, chị nghe em giải thích...”.
Sắc mặt Tống Nghiên Nhi rất khó coi, hất luôn tay ả ra.
Mạc Doãn Nhi bám riết không rời, còn cố sức lựa lời khuyên bảo: “Chúng ta là chị em ruột có huyết thống, tình cảm mấy năm nay cũng rất chân thực. Năm đó mẹ em sai, nhưng em vô tội, bố mẹ đều rất nhớ chị, Nghiên Nhi, về nhà với em được không?”.
Tống Nghiên Nhi nhìn nước mắt đáng thương trong mắt Mạc Doãn Nhi, đột nhiên cảm giác sự bất lực đang ùn ùn kéo tới.
Vì sao đến bây giờ Tống Nghiên Nhi mới nhận ra, Mạc Doãn Nhi đã dùng chính cái vẻ này để cướp tất cả của cô nàng? Vì sao cô nàng trong quá khứ lại ngu ngốc đến thế? Cô nàng nhớ lại ví dụ của Nghê Gia, xót xa đến tột bậc, nhưng vẫn nở nụ cười: “Doãn Nhi, tôi đã gửi đoạn video kia cho Nghê Gia rồi!”.
Cô nàng còn chưa dứt lời, mắt Mạc Doãn Nhi đã ráo hoảnh. Khuôn mặt ả vụt trở nên hết sức lạnh lùng, gần như phủ đầy vẻ căm thù độc ác, gò má rúm ró: “Cô nói gì?”.
Tống Nghiên Nhi chấn động, hai mươi năm trời, cô nàng chưa bao giờ thấy vẻ hung ác nhường này của Mạc Doãn Nhi. Chẳng trách, chẳng trách Mạc Doãn Nhi không có lấy một bạn gái nào, chẳng trách không một ai trong số những bạn học cô nàng biết thích Mạc Doãn Nhi.
Cô ả giả vờ nhiều năm như thế, lừa Tống Nghiên Nhi nhiều năm như thế.
Trong lòng Tống Nghiên Nhi sôi sục như sông cuộn biển gầm, không thể nói rõ là thù hận hay phẫn nộ. Cô nàng hận bản thân ngu xuẩn, không nhìn thấu cô ả, lại càng hận Mạc Doãn Nhi thâm hiểm, luôn lợi dụng mình.
Tống Nghiên Nhi đầu đau như muốn nứt ra, cô nàng cắn răng, cố tình chọc tức ả để tận hưởng cảm giác trả thù : “Tôi gửi cho Nghê Gia rồi. Còn cô ấy muốn đối phó với cô thế nào, cô tự đi mà cầu xin”.
Mạc Doãn Nhi hung ác cong môi, láo xược uy hiếp: “Tống Nghiên Nhi, cô đừng quên chúng ta cùng hội cùng thuyền, đều là người nhà họ Tống. Nếu cô dám ra tay với tôi, muốn hủy hoại tôi thì cô cũng sẽ bị hủy hoại chung với tôi đấy”.
Tống Nghiên Nhi bất lực và nhục nhã chưa từng thấy, vì sao bố lại có con rơi với mụ đàn bà mặt trơ trán bóng kia? Vì sao cô nàng và Mạc Doãn Nhi đáng hận nhất xấu xí nhất lại có nửa dòng máu giống nhau? Vì sao Mạc Doãn Nhi cũng là con cháu họ Tống?
Đáng hận nhất là đứa con gái này hết sức vô liêm sỉ, đã cướp mọi thứ của cô nàng mà còn dám công khai mang gia tộc ra dọa dẫm!
Nhưng cô nàng không thể dơ dáy như ả, ném hết hình tượng và lợi ích của gia tộc ra phía sau, và cũng không thể dìm cả nhà họ Tống xuống nước để đả kích ả được.
Nhưng giờ phút này, cô nàng chợt không cần gì nữa, nếu phải xuống địa ngục thì thà kéo cả ả cùng đi!
Tống Nghiên Nhi cứng ngắc cả người, gần như bóp nát nắm tay, cố lắm mới có thể áp chế dòng cảm xúc cuồn cuộn. Hôm nay, cô nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến Mạc Doãn Nhi thua cuộc. Cô nàng muốn đoạt lại tất cả những gì của nhà họ Tống, bất kể phải dùng cách nào, bất kể phải phản bội ai!
Tống Nghiên Nhi không hề sợ hãi đón ánh mắt hung thần ác sát của Mạc Doãn Nhi, cười khẩy đầy lạnh lùng: “Thế ư? Mạc Doãn Nhi, vậy chúng ta hãy xem xem, ai có bản lĩnh hơn! Ai mới là chủ nhân thật sự của nhà họ Tống!”.
Nói xong, cô nàng không đoái hoài đến Mạc Doãn Nhi nữa, đi thẳng vào hội trường.
Bóng Tống Nghiên Nhi bỏ đi vẫn thanh cao đẹp đẽ trước sau như một.
Mạc Doãn Nhi không khỏi nghiến chặt răng.
Hừ! Chủ nhân thật sự của nhà họ Tống! Lẽ nào cô ta nghĩ là Tống Nghiên Nhi mình chắc?
Đều là con gái nhà họ Tống, dựa vào đâu mà Tống Nghiên Nhi đương nhiên là thiên kim tiểu thư trong khi Mạc Doãn Nhi phải sống kiếp con riêng tối tăm? Vừa nghĩ đến việc Tống Nghiên Nhi xinh đẹp hơn cô ả, có thể danh chính ngôn thuận gọi Tống Minh là bố, còn có một bà mẹ giỏi giang hơn Mạc Mặc nhiều lần là Mạc Doãn Nhi đã tức, dựa vào đâu chứ?
Cho loại công chúa chăn ấm nệm êm thuận buồm xuôi gió từ bé như Tống Nghiên Nhi nếm ít khổ sở là đáng kiếp.
Mạc Doãn Nhi cười nhạt, hừ, dù sao cũng là bông hoa khuê các, không biết dùng tâm kế công kích. Tưởng nói với Diêu Phi là Nghê Gia tính mua mảnh đất ở khu I phía Tây ngoại ô thì ả sẽ mắc câu sao?
Cô ả vốn nghi ngờ Tống Nghiên Nhi sẽ không sơ sẩy để lộ mục tiêu của Nghê Gia như thế.
Hôm nay vừa nhìn là cô ả đã xác định chắc chắn Tống Nghiên Nhi đã nằm cùng chiến tuyến với Nghê Gia, chỉ sợ khu I phía Tây ngoại ô chỉ là ngụy trang, mảnh đất tốt nhất là khu II phía Tây ngoại ô cơ!
Ả nhất định phải đoạt được thứ Nghê Gia ngấp nghé.
Lúc Nghê Gia ngồi xuống, Việt Trạch đã an vị từ lâu.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô bình thản nhìn người chủ trì trên bục, nửa bên mặt xinh đẹp trầm tĩnh khác lạ, còn trầm tĩnh hơn cả những gì anh thường cảm nhận, anh láng máng cảm thấy có gì không bình thường.
Người chủ trì trên sân khấu đã mở màn xong.
Việt Trạch lơ đãng nhìn lên bục, giọng hơi trầm: “Làm như chúng ta đã nói?”.
Nghê Gia không trả lời ngay, không biết mình đang nghĩ gì. Đầu óc cô đờ đẫn, có lẽ không cần anh giúp đỡ. Thế nhưng để chắc chắn trăm phần trăm, giờ không phải lúc giận dỗi.
Anh thấy cô kề cà không trả lời, quay hẳn sang nhìn cô, ánh mắt có phần kỳ lạ. Nghê Gia cũng không ngoảnh sang, lúng búng đáp một chữ: “Ừm!”.
Anh thấy giọng điệu nói chuyện của cô không thoải mái hoạt bát như bình thường, không khỏi mềm giọng hỏi: “Hồi hộp?”.
“Không!” Cô đáp như cướp lời, cắt đứt những lời anh còn muốn nói phía sau.
Việt Trạch im lặng, lặng lẽ nhìn mặt cô không biết bao lâu, nhưng cô vẫn không hề cử động, nín thinh nhìn chằm chằm người chủ trì bên trên, không hề quay sang nhìn anh.
Mãi cho đến khi người chủ trì thông báo thứ đầu tiên được đấu giá hôm nay là mảnh đất khu I phía Tây ngoại ô, giá khởi điểm là 810 triệu, bước giá là 10 triệu.
Lúc này Nghê Gia mới nghiêng đầu sang, mỉm cười: “Bắt đầu thôi!”.
Việt Trạch chăm chú nhìn đôi mắt đen trong trẻo của cô, cô cười như vậy làm lòng anh chợt nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn canh cánh trong lòng.
Nhưng chính sự quan trọng hơn.
Đã có người trong số khách đấu giá giơ bảng.
Người chủ trì giơ tay: “Quý ngài này, 820 triệu!”.
Việt Trạch lạnh nhạt giơ bảng.
Người chủ trì lại tuyên bố: “830 triệu!”.
Sau tiếng hô này, không có động tĩnh nào khác.
Người chủ trì thăm dò: “830 triệu lần một!”.
Mảnh đất này không được coi trọng cho lắm, hãng đấu giá thường để mảnh đất tốt nhất lại sau cùng, cứ thế suy ra, hãng đấu giá cũng cho rằng mảnh đất này kém nhất.
Thế nên đại đa số đều chờ đợi xem những thứ phía sau.
“830 triệu lần hai!”
Nhà họ Việt gần đây không dự tính xây dựng gì, hiển nhiên Việt Trạch giơ bảng chỉ vì muốn mua tích trữ. Một mảnh đất không tốt lắm, mọi người cũng không muốn tranh với nhà họ Việt. Mà nếu Việt Trạch đã muốn mua, dù giá có bị đẩy lên cao, cuối cùng anh cũng mua được thôi.
Trừ phi là muốn tranh cãi gây sự với Việt Trạch, bằng không, chẳng có ai lại chọn mảnh đất đã không có giá trị lại còn bị nhà họ Việt nhắm sẵn.
“830 triệu lần ba, bán!”.
Sự việc còn thuận lợi hơn Nghê Gia tưởng tượng, chỉ với cái giá 830 triệu mà đã lấy được mảnh đất này rồi.
Việt Trạch quay đầu nhìn cô, những tưởng cô cũng sẽ vui sướng quay sang, thậm chí anh còn nghĩ tới nét cười kích động mà ẩn nhẫn trong mắt cô. Anh thoáng chờ mong cô nhìn sang, nhưng cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước.
Việt Trạch điềm nhiên như không, thu hồi ánh mắt.
Giá đất các mảnh tiếp theo đều rất ổn định, giá cuối cùng chỉ hơn giá khởi điểm nhiều nhất 300 triệu.
Cuối cùng, người chủ trì cũng đưa ra mảnh đất cuối cùng của hôm nay, “Mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô, giá khởi điểm 1 tỷ 150 triệu!”.
Ông ta còn chưa dứt lời, Nghê Gia đã giơ bảng, mở miệng luôn: “1tỷ 550 triệu!”. Tăng 40 lần bước giá!
Tức khắc mọi người trong hội trường bàn luận sôi nổi, rất nhanh cũng có người giơ bảng theo.
“1 tỷ 650 triệu!”
“1 tỷ 750 triệu!”
“1 tỷ 850 triệu!”
Nghê Gia mỉm cười, chiêu bài tung tin đồn “Nghê Gia có tin nội bộ mới nhất ” quả nhiên có hiệu quả rồi.
Trong đám người, một giọng nữ mềm dịu vang lên: “1 tỷ 900 triệu!”.
Mạc Doãn Nhi!
Nghê Gia không quay đầu lại.
Nhưng Tống Nghiên Nhi bên cạnh mặt lại trắng bệch, vì sao Mạc Doãn Nhi lại vừa ý mảnh đất này chứ? Mảnh này Nghê Gia đã ngấp nghé sẵn, diện tích lớn lại có điều kiện tốt nhất nên cô nàng mới cố tình để lộ, nói mảnh này kém nhất. Nhưng Mạc Doãn Nhi lại không mắc mưu?
Cô nàng nhắm mắt lại, xem ra tâm kế của Mạc Doãn Nhi không phải thứ cô nàng có thể dễ dàng đoán ra. Nhưng cô nàng cũng đâu biết rằng, mảnh Nghê Gia vừa ý cũng không phải mảnh này.
Mọi người lại xôn xao bàn tán, nhưng phần lớn đã mua vài mảnh trước đó rồi, lập tức chùn tay.
Ngón tay Nghê Gia gõ nhịp trên bảng số, giá này là lỗ rồi.
Liệu có nên nâng giá để tổn thất của Mạc Doãn Nhi lớn thêm chút nữa không? Nhưng nếu giá này đã là mức cao nhất Mạc Doãn Nhi có thể trả được, cô còn giơ bảng nữa, rất có thể sẽ bắt buộc phải mua mảnh đất này.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?
Lúc đầu óc Nghê Gia đang vận hành với tốc độ cao, đấu tranh giữa hai phương án thì giọng nói thản nhiên của Việt Trạch đã vang lên: “2 tỷ!”.
Tất cả lại xôn xao.
Nghê Gia kinh ngạc quay sang, chỉ thấy nửa khuôn mặt trầm tĩnh và lạnh nhạt của Việt Trạch.
Cả hội trường điên lên, đến cả nhà họ Việt cũng thích, vậy đây đúng là mảnh đất quý rồi!
Người chủ trì tuyên bố: “2 tỷ lần một!”.
Còn chưa dứt lời, một giọng nữ khác chen vào: “2 tỷ 50 triệu!”.
Là Ninh Cẩm Nguyệt!
Nghê Gia sầm mặt, quả nhiên Tống Nghiên Nhi sẽ phản bội cô.
Ánh mắt Ninh Cẩm Nguyệt dán chặt lên người Nghê Gia, thấy dáng vẻ lưỡng lự chưa chắn chắn của cô, đoán chắc cô đang tiếc tiền, quả đúng là thứ ki bo không ra gì. Nhưng Việt Trạch bên cạnh Nghê Gia lại nhìn cô một cái, sau đó liền yết giá.
Rõ ràng là đang giúp Nghê Gia mà.
Ninh Cẩm Nguyệt tức ói máu, cô ta tuyệt đối không thể để Nghê Gia giành lấy mảnh đất này, lại càng không thể để Việt Trạch giúp cô giành được.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, bất kể mảnh đất này tốt ra sao, đây đã là giá trên trời rồi. Tất cả bỗng cảm nhận được luồng áp suất thấp, không khí cứng như đá tảng.
Ninh Cẩm Nguyệt trả treo Việt Trạch, với phong cách của anh từ xưa tới nay, giá của miếng đất này có khi sẽ được nâng lên một tầm cao mới, trở thành huyền thoại.
Nhưng đúng lúc mọi người đang mong chờ, Việt Trạch lại không tỏ vẻ gì nữa.
Ninh Cẩm Nguyệt chỉ nâng giá thêm 50 triệu mà thôi, Việt Trạch lại từ bỏ thật sao? Đúng thật là làm người ta chẳng hiểu gì, vừa rồi anh giơ bảng hô một tiếng là vì sao?
Ninh Cẩm Nguyệt cười thầm, quả nhiên trong lòng Việt Trạch cũng không coi trọng Nghê Gia là bao. Hơn nữa, mình vừa nâng giá, anh đã thu tay rồi, kể ra, anh vẫn giữ thể diện cho mình.
Ninh Cẩm Nguyệt hân hoan trong lòng.
Nhưng sau đó lại vang lên một tiếng nói nữa: “2 tỷ 150 triệu!”.
Là Mạc Doãn Nhi!
Cô ả đã từng điều tra, mảnh này diện tích lớn nhất, quả thật là tốt nhất. Tiếc thay ả không biết rằng, tất cả các ý kiến chuyên gia mà ả trưng cầu đều bị ảnh hưởng bởi Nghê Gia.
Hơn nữa thứ Nghê Gia và Ninh Cẩm Nguyệt mơ ước, ả lại càng phải chiếm được.
Ninh Cẩm Nguyệt im lặng, tuy cô ta rất muốn cướp của Nghê Gia nhưng giờ tỉnh táo lại, giá này thực sự hơi cao. Nếu còn tranh giành tiếp, chờ khi mẹ và anh đi công tác về, nhất định họ sẽ mắng cô ta.
Đây không phải nơi phát tiết ức chế, hơn nữa vừa rồi Việt Trạch còn “giúp” cô ta, cô ta đã rất vui vẻ rồi. Vậy nên, Ninh Cẩm Nguyệt bỏ qua.
Mảnh đất này cuối cùng được mua với giá cao gấp đôi.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người ra về. Lúc Nghê Gia đi ngang qua Mạc Doãn Nhi thì thấy rõ điệu cười kiêu ngạo và đắc ý trên khuôn mặt ả.
Nghê Gia dừng bước, ghé vào tai Mạc Doãn Nhi, nhẹ nhàng nói: “Báo cho cô một tin, chính phủ muốn xây chung cư giá rẻ ở khu II phía Tây ngoại ô, cũng chính là quanh mảnh đất của cô. Vậy nên mảnh đất đó không thể xây dựng những thứ ảnh hưởng đến khu dân cư được đâu. Mà cũng chẳng thể bán lại cho hãng bất động sản nào, lúc nãy ở đây có nhiều hãng bất động sản thế mà có ai thèm đâu chứ?".
Mạc Doãn Nhi như bị sét đánh, kinh ngạc đến nỗi người lập tức lạnh toát.
“À phải rồi!” Trước khi đi, Nghê Gia còn mập mờ hỏi, “Cô nói xem, tại sao Ninh Cẩm Nguyệt lại nâng giá với cô?”
Việt Trạch ít xuất đầu lộ diện ở nơi công cộng, chỉ cần xuất hiện đã gây chú ý. Thêm việc ông chủ của nơi đấu giá lại là học trò của cụ Việt, vừa nhác thấy Việt Trạch đã lập tức tươi cười đón tiếp, lại càng thu hút ánh mắt của mọi người.
Hai bên chào hỏi vài câu, ánh mắt cũng tự nhiên dời sang người Nghê Gia. Việt Trạch xưa nay chưa từng dẫn theo bạn gái, nên ai nấy đều đang phỏng đoán.
Song Việt Trạch là người hay tránh né việc tư, đối phương cũng biết điều này nên tuy nhìn Nghê Gia vài lần nhưng cũng không hỏi.
Những người quanh đó vây lấy hỏi thăm Việt Trạch và Nghê Gia, nhưng cũng không hỏi quan hệ giữa hai người, trái lại còn giữ vẻ lòng-tôi-đã-rõ.
Nghê Gia bình tĩnh trả lời, ánh mắt lướt nhìn cả hội trường liền thấy người quen.
Tống Nghiên Nhi vẫn như mọi ngày, luôn luôn giữ vẻ cao sang tao nhã ở nơi đông đúc, nhưng ánh mắt hơi buồn bã, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Nghê Gia, thần sắc lại càng phức tạp hơn.
Còn Mạc Doãn Nhi, không ngờ lại đi cùng Ninh Cẩm Nguyệt.
Kể cũng phải, tuy Nghê Gia khiến Mạc Doãn Nhi nghĩ Ninh Cẩm Nguyệt lén hại mình, nhưng Mạc Doãn Nhi dạo này không thuận lợi, không dám đối địch với Ninh Cẩm Nguyệt, chỉ có thể chịu ấm ức vờ làm bạn thân ngoài mặt với cô ta.
Cô ả giống Ninh Cẩm Nguyệt, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại đang tức tối.
Ghen tị là ma quỷ mà!
Nghê Gia cười khẩy một tiếng với các cô ả, theo Việt Trạch vào hội trường.
Lần này có hơn chục mảnh đất được mang ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông… không chênh nhau nhiều. Cho dù có cả tin nội bộ cũng sẽ cảm thấy không khác cho lắm.
Trừ phi là người giống như Nghê Gia, sáng nay vừa nhận được tin tức mới nhất.
Nghê Gia đi dạo một vòng, thấy Việt Trạch đang đứng gần đó xem giới thiệu bèn đi qua. Còn chưa tới gần, cô đã nghe một thanh niên tiến lên nói với anh: “Cô tiểu thư họ Nghê kia là bạn gái anh?”.
Nghê Gia cũng chẳng hiểu tại sao dồn hết chú ý vào lỗ tai.
“Không phải.” Giọng anh bình tĩnh và lạnh nhạt, đáp rất lưu loát. “Chỉ là cô em gái của dòng họ thế giaoThiên kim đại chiến thôi.”
Thiên kim đại chiến Thế giao: có quan hệ quen biết qua lại nhiều đời.
Người nọ lại hỏi: “Có thể giới thiệu cho tôi không?”.
Việt Trạch quay đầu lại nhìn anh ta: “Không quen”.
Nghê Gia ở vị trí này không nhìn thấy biểu cảm của Việt Trạch. Trong lòng cô có chút cảm giác nặng nề không thoải mái, Việt Trạch lại không phát hiện ra cô, đi sang hướng khác.
Anh vừa cất bước thì cô đã đụng phải đôi mắt châm biếm, đượm vẻ sung sướng của Ninh Cẩm Nguyệt.
Nghê Gia giễu cợt, xoay người vào nhà vệ sinh.
Cô vừa bước vào mở vòi nước, Ninh Cẩm Nguyệt cũng vào theo. Nghê Gia liếc nhìn vào gương một cái, như nhìn người lạ rồi nhàn tênh thu hồi ánh mắt.
Ninh Cẩm Nguyệt đứng một lúc lâu mới dở dở ương ương mở miệng: “Tại sao cô lại xuất hiện với Việt Trạch? Có phải cô thích anh ấy không?”.
Nghê Gia vừa muốn nói không thích, nhưng nhìn vẻ hùng hổ của cô ta, không nén nổi bèn cười: “Sao tôi phải nói cho cô biết?”.
Vậy là thích rồi!
Môi Ninh Cẩm Nguyệt giật giật tức giận, một lúc sau lại cười phì một tiếng, móc mỉa: “Nghê Gia, cô không nhìn xem mình là ai? Chỉ dựa vào con chim sẻ hóa phượng hoàng như cô, anh ấy sẽ thích cô? Cô tưởng cô xứng với anh ấy sao? Tôi tò mò cô lấy đâu ra ngần ấy lòng tin cơ đấy!”.
Nghê Gia soi gương, bình thản sửa lại ít tóc rối bên tai, ung dung cười: “Lòng tin? Chỉ cần so sánh với cô là sẽ có thôi!”.
“Cô!” Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng nhẫn nhịn, con ranh chết tiệt này mồm mép như tép nhảy, cãi nhau với cô ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Ninh Cẩm Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại trên bình hoa đặt ở bồn rửa tay, cười hiểm ác, chi bằng hủy hoại hình tượng của Nghê Gia, để cô ta không thể ra ngoài gặp ai.
Cô ta vừa toan đưa tay cầm, nào ngờ Nghê Gia đã đi trước một bước rút hoa ra, cầm bình hoa hắt một cái. Chỗ nước bẩn xanh lục bốc mùi ngay lập tức loang ra trên chiếc váy trắng của Ninh Cẩm Nguyệt.
Ninh Cẩm Nguyệt cứng họng trố mắt, nhìn chằm chằm phần nước đọng bẩn thỉu trên lễ phục, không dám tin vào hai mắt mình: “Nghê Gia, cô, cô dám hắt nước bẩn lên người tôi?”.
“Làm rồi còn nói dám hay không gì nữa? Không hắt lên thứ đanh đá như cô, chẳng lẽ chờ cô hắt lên người tôi?". Mặt Nghê Gia lạnh tanh, “Hơn nữa, tôi không hề hắt. Ai nhìn thấy? À đúng rồi, trong phòng vệ sinh không có máy quay đâu”.
“Đê tiện!” Ninh Cẩm Nguyệt không nén nổi cơn tức, giơ tay lên tát.
Mắt Nghê Gia tối sầm lại, túm chặt tay cô ta vặn ngược lại. Cô ta kêu á một tiếng, người bị xoay đi, ôm cánh tay ngã sấp xuống bồn rửa tay.
Ninh Cẩm Nguyệt hết sức chống lại, chỉ có thể thù hằn nhìn chằm chằm Nghê Gia ở trong gương: “Tôi cảnh cáo cô…”.
“Choang”, tiếng chói tai của đồ sứ vỡ vang lên.
Ninh Cẩm Nguyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, chỉ thấy cái bình sứ trong tay Nghê Gia đã vỡ thành những mảnh sắc nhọn, một mảnh vỡ nhọn hoắt lạnh toát kề lên mặt cô ta.
Ninh Cẩm Nguyệt sợ nhũn cả chân: “Nghê Gia, cô điên rồi! Cô muốn làm gì?”.
Mặt Nghê Gia đầy vẻ u ám, ánh mắt hung ác: “Ninh Cẩm Nguyệt, lần trước cô quật tôi một roi, hôm nay, tôi muốn vạch lên mặt cô một cái, như thế công bằng nhỉ?”
“Nghê Gia, cô dám!” Ninh Cẩm Nguyệt vừa tức vừa sợ, gần như gào lên.
“Tôi muốn cô xin lỗi ngay lập tức.” Nghê Gia chà nhẹ mảnh sứ lên mặt cô ta, Ninh Cẩm Nguyệt sợ trắng bệch mặt, run như cầy sấy. Khẩu khí Nghê Gia rét lạnh: “Bằng không, tôi sẽ cho cô thấy, rốt cuộc tôi có dám hay không”.
“Nghê Gia, cô!” Ninh Cẩm Nguyệt không cự lại được sức lực Nghê Gia, nổi giận đùng đùng muốn uy hiếp, nhưng sức lực trên mảnh sứ vỡ lại tăng thêm một phần, chỗ mũi nhọn khảm vào má.
“Á!” Cô ta thét lên thất thanh, “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không nên lấy roi ngựa quật cô, xin lỗi cô!”.
Nghê Gia khẽ buông tay, mảnh sứ vỡ rơi keng một tiếng xuống bồn rửa. Ninh Cẩm Nguyệt vẫn đang trong cơn kinh hồn, hít thở liên tục vài hơi.
“Ninh Cẩm Nguyệt, tôi khuyên cô, đừng chọc giận tôi nữa.” Nghê Gia nói xong, hung hăng đẩy cô ta ra.
Ninh Cẩm Nguyệt nằm bẹp trên bệ đá cẩm thạch, lại thêm đau đớn, chân như mềm nhũn ra, lúc đủ sức để giận dữ thì Nghê Gia đã bỏ đi từ lâu rồi.
Còn cô ta người đầy nước bẩn, không thể ra được.
Nghê Gia ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Tống Nghiên Nhi đi đến, cô không dừng lại mà đi lướt qua luôn: “Tặng cậu một cơ hội cứu Ninh Cẩm Nguyệt”.
Tống Nghiên Nhi không hiểu, đi vào thì thấy Ninh Cẩm Nguyệt nhếch nhác bẩn thỉu, đang giận đến nỗi đỏ lựng cả hai má, người còn run lên.
Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng không nói một lời, tất nhiên cô ta không thể không biết xấu hổ mà nói ra. Tống Nghiên Nhi cũng vờ như không biết, gọi điện thoại bảo người đưa quần áo đến đây.
Tống Nghiên Nhi cúp điện thoại xong, cả hai đều im phăng phắc, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng gió của cửa thông hơi.
Sau một hồi im lặng tẻ nhạt, Tống Nghiên Nhi mở miệng hỏi thẳng: “Anh trai cậu thích Mạc Doãn Nhi phải không?”.
Ninh Cẩm Nguyệt còn đang tức, khó chịu lườm cô nàng một cái, nói bướng: “Ai biết chứ! Chẳng phải anh ấy đang chơi trò lửng lơ con cá vàng với cậu à?”.
Tống Nghiên Nhi đã nhận ra điều gì đó bất ổn, khẽ nghịch di động, khóe môi cong lên: “Cậu không muốn biết Nghê Gia ngấp nghé mảnh đất nào sao?”.
Ninh Cẩm Nguyệt sửng sốt, bấy giờ mới nhìn cô nàng chăm chú, cảm thấy hôm nay cô nàng có gì khang khác, giọng điệu và biểu cảm không giống trước đây.
Cô ta nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, bỗng thoải mái bật cười: “Cảm ơn cậu đã lấy quần áo giúp tôi. Thật ra, so với Mạc Doãn Nhi, tất nhiên là tôi thích cậu làm chị dâu của tôi hơn”.
Ý câu này không thể rõ ràng hơn được nữa, chút hi vọng mong manh còn sót lại hoàn toàn đã nát vụn!
Bàn tay cầm di động của Tống Nghiên Nhi hết siết lại lỏng, sắc mặt tái xanh.
Ninh Cẩm Nguyệt thấy cô nàng như thế, thở hổn hển bảo: “Là phụ nữ thì đều không thích Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi, cậu và cô ta là chị em lâu như vậy, lẽ nào không phát hiện ra cô ta thích cướp đồ của người khác, nhất là đàn ông?”.
Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghét bỏ: “Ngay cả khi tham gia hội học sinh với tôi, cô ta cũng giành hết sự chú ý của đám bạn học nam. Nếu không phải anh tôi thích cô ta, có lẽ tôi đã xa lánh cô ta như lánh hủi rồi”.
“Một khi đã vậy”, Tống Nghiên Nhi ngước mắt, “cậu không muốn anh trai mình đổi một cô bạn gái khác ư?”.
Ninh Cẩm Nguyệt ngẩn ra một lát, hoàn hồn lại bèn nhếch môi : “Chúng ta bắt tay à? Tôi rất có hứng. Có điều” , cô ta sảng khoái nói điều kiện: “tôi giúp cậu đối phó Mạc Doãn Nhi, cậu giúp tôi đối phó Nghê Gia. Chẳng phải hai người là bạn thân sao? Chẳng có gì đau bằng bị bạn thân đâm cho một nhát sau lưng cả”.
Tống Nghiên Nhi im lặng một hồi, không trả lời trực tiếp, mà nói: “Nghê Gia muốn mua mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô. Theo tin nội bộ thì mảnh đất đó tốt hơn nhiều”.
“Cảm ơn nhé!”. Ninh Cẩm Nguyệt cười.
Tống Nghiên Nhi xoay người đi, “Trong vòng mười phút, quần áo sẽ đưa đến”.
Cô nàng ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng rất nặng nề, tiết lộ tin của Nghê Gia cho Ninh Cẩm Nguyệt, cô nàng cũng không vui vẻ gì, nhưng sự hận thù với Mạc Doãn Nhi đã làm cho cô nàng phát điên.
Nhất định phải đoạt lại hết tất thảy những gì Mạc Doãn Nhi đã cướp của cô nàng!
Đó chẳng qua chỉ là mảnh đất Nghê Gia vừa ý mà thôi, mất đi cũng không đáng tiếc lắm. Dù sao, những mảnh khác cũng na ná vậy.
Tống Nghiên Nhi vừa vào hội trường, Mạc Doãn Nhi đã nước mắt lưng tròng, áy náy chào đón, muốn kéo tay cô nàng: “Nghiên Nhi, chị nghe em giải thích...”.
Sắc mặt Tống Nghiên Nhi rất khó coi, hất luôn tay ả ra.
Mạc Doãn Nhi bám riết không rời, còn cố sức lựa lời khuyên bảo: “Chúng ta là chị em ruột có huyết thống, tình cảm mấy năm nay cũng rất chân thực. Năm đó mẹ em sai, nhưng em vô tội, bố mẹ đều rất nhớ chị, Nghiên Nhi, về nhà với em được không?”.
Tống Nghiên Nhi nhìn nước mắt đáng thương trong mắt Mạc Doãn Nhi, đột nhiên cảm giác sự bất lực đang ùn ùn kéo tới.
Vì sao đến bây giờ Tống Nghiên Nhi mới nhận ra, Mạc Doãn Nhi đã dùng chính cái vẻ này để cướp tất cả của cô nàng? Vì sao cô nàng trong quá khứ lại ngu ngốc đến thế? Cô nàng nhớ lại ví dụ của Nghê Gia, xót xa đến tột bậc, nhưng vẫn nở nụ cười: “Doãn Nhi, tôi đã gửi đoạn video kia cho Nghê Gia rồi!”.
Cô nàng còn chưa dứt lời, mắt Mạc Doãn Nhi đã ráo hoảnh. Khuôn mặt ả vụt trở nên hết sức lạnh lùng, gần như phủ đầy vẻ căm thù độc ác, gò má rúm ró: “Cô nói gì?”.
Tống Nghiên Nhi chấn động, hai mươi năm trời, cô nàng chưa bao giờ thấy vẻ hung ác nhường này của Mạc Doãn Nhi. Chẳng trách, chẳng trách Mạc Doãn Nhi không có lấy một bạn gái nào, chẳng trách không một ai trong số những bạn học cô nàng biết thích Mạc Doãn Nhi.
Cô ả giả vờ nhiều năm như thế, lừa Tống Nghiên Nhi nhiều năm như thế.
Trong lòng Tống Nghiên Nhi sôi sục như sông cuộn biển gầm, không thể nói rõ là thù hận hay phẫn nộ. Cô nàng hận bản thân ngu xuẩn, không nhìn thấu cô ả, lại càng hận Mạc Doãn Nhi thâm hiểm, luôn lợi dụng mình.
Tống Nghiên Nhi đầu đau như muốn nứt ra, cô nàng cắn răng, cố tình chọc tức ả để tận hưởng cảm giác trả thù : “Tôi gửi cho Nghê Gia rồi. Còn cô ấy muốn đối phó với cô thế nào, cô tự đi mà cầu xin”.
Mạc Doãn Nhi hung ác cong môi, láo xược uy hiếp: “Tống Nghiên Nhi, cô đừng quên chúng ta cùng hội cùng thuyền, đều là người nhà họ Tống. Nếu cô dám ra tay với tôi, muốn hủy hoại tôi thì cô cũng sẽ bị hủy hoại chung với tôi đấy”.
Tống Nghiên Nhi bất lực và nhục nhã chưa từng thấy, vì sao bố lại có con rơi với mụ đàn bà mặt trơ trán bóng kia? Vì sao cô nàng và Mạc Doãn Nhi đáng hận nhất xấu xí nhất lại có nửa dòng máu giống nhau? Vì sao Mạc Doãn Nhi cũng là con cháu họ Tống?
Đáng hận nhất là đứa con gái này hết sức vô liêm sỉ, đã cướp mọi thứ của cô nàng mà còn dám công khai mang gia tộc ra dọa dẫm!
Nhưng cô nàng không thể dơ dáy như ả, ném hết hình tượng và lợi ích của gia tộc ra phía sau, và cũng không thể dìm cả nhà họ Tống xuống nước để đả kích ả được.
Nhưng giờ phút này, cô nàng chợt không cần gì nữa, nếu phải xuống địa ngục thì thà kéo cả ả cùng đi!
Tống Nghiên Nhi cứng ngắc cả người, gần như bóp nát nắm tay, cố lắm mới có thể áp chế dòng cảm xúc cuồn cuộn. Hôm nay, cô nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến Mạc Doãn Nhi thua cuộc. Cô nàng muốn đoạt lại tất cả những gì của nhà họ Tống, bất kể phải dùng cách nào, bất kể phải phản bội ai!
Tống Nghiên Nhi không hề sợ hãi đón ánh mắt hung thần ác sát của Mạc Doãn Nhi, cười khẩy đầy lạnh lùng: “Thế ư? Mạc Doãn Nhi, vậy chúng ta hãy xem xem, ai có bản lĩnh hơn! Ai mới là chủ nhân thật sự của nhà họ Tống!”.
Nói xong, cô nàng không đoái hoài đến Mạc Doãn Nhi nữa, đi thẳng vào hội trường.
Bóng Tống Nghiên Nhi bỏ đi vẫn thanh cao đẹp đẽ trước sau như một.
Mạc Doãn Nhi không khỏi nghiến chặt răng.
Hừ! Chủ nhân thật sự của nhà họ Tống! Lẽ nào cô ta nghĩ là Tống Nghiên Nhi mình chắc?
Đều là con gái nhà họ Tống, dựa vào đâu mà Tống Nghiên Nhi đương nhiên là thiên kim tiểu thư trong khi Mạc Doãn Nhi phải sống kiếp con riêng tối tăm? Vừa nghĩ đến việc Tống Nghiên Nhi xinh đẹp hơn cô ả, có thể danh chính ngôn thuận gọi Tống Minh là bố, còn có một bà mẹ giỏi giang hơn Mạc Mặc nhiều lần là Mạc Doãn Nhi đã tức, dựa vào đâu chứ?
Cho loại công chúa chăn ấm nệm êm thuận buồm xuôi gió từ bé như Tống Nghiên Nhi nếm ít khổ sở là đáng kiếp.
Mạc Doãn Nhi cười nhạt, hừ, dù sao cũng là bông hoa khuê các, không biết dùng tâm kế công kích. Tưởng nói với Diêu Phi là Nghê Gia tính mua mảnh đất ở khu I phía Tây ngoại ô thì ả sẽ mắc câu sao?
Cô ả vốn nghi ngờ Tống Nghiên Nhi sẽ không sơ sẩy để lộ mục tiêu của Nghê Gia như thế.
Hôm nay vừa nhìn là cô ả đã xác định chắc chắn Tống Nghiên Nhi đã nằm cùng chiến tuyến với Nghê Gia, chỉ sợ khu I phía Tây ngoại ô chỉ là ngụy trang, mảnh đất tốt nhất là khu II phía Tây ngoại ô cơ!
Ả nhất định phải đoạt được thứ Nghê Gia ngấp nghé.
Lúc Nghê Gia ngồi xuống, Việt Trạch đã an vị từ lâu.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô bình thản nhìn người chủ trì trên bục, nửa bên mặt xinh đẹp trầm tĩnh khác lạ, còn trầm tĩnh hơn cả những gì anh thường cảm nhận, anh láng máng cảm thấy có gì không bình thường.
Người chủ trì trên sân khấu đã mở màn xong.
Việt Trạch lơ đãng nhìn lên bục, giọng hơi trầm: “Làm như chúng ta đã nói?”.
Nghê Gia không trả lời ngay, không biết mình đang nghĩ gì. Đầu óc cô đờ đẫn, có lẽ không cần anh giúp đỡ. Thế nhưng để chắc chắn trăm phần trăm, giờ không phải lúc giận dỗi.
Anh thấy cô kề cà không trả lời, quay hẳn sang nhìn cô, ánh mắt có phần kỳ lạ. Nghê Gia cũng không ngoảnh sang, lúng búng đáp một chữ: “Ừm!”.
Anh thấy giọng điệu nói chuyện của cô không thoải mái hoạt bát như bình thường, không khỏi mềm giọng hỏi: “Hồi hộp?”.
“Không!” Cô đáp như cướp lời, cắt đứt những lời anh còn muốn nói phía sau.
Việt Trạch im lặng, lặng lẽ nhìn mặt cô không biết bao lâu, nhưng cô vẫn không hề cử động, nín thinh nhìn chằm chằm người chủ trì bên trên, không hề quay sang nhìn anh.
Mãi cho đến khi người chủ trì thông báo thứ đầu tiên được đấu giá hôm nay là mảnh đất khu I phía Tây ngoại ô, giá khởi điểm là 810 triệu, bước giá là 10 triệu.
Lúc này Nghê Gia mới nghiêng đầu sang, mỉm cười: “Bắt đầu thôi!”.
Việt Trạch chăm chú nhìn đôi mắt đen trong trẻo của cô, cô cười như vậy làm lòng anh chợt nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn canh cánh trong lòng.
Nhưng chính sự quan trọng hơn.
Đã có người trong số khách đấu giá giơ bảng.
Người chủ trì giơ tay: “Quý ngài này, 820 triệu!”.
Việt Trạch lạnh nhạt giơ bảng.
Người chủ trì lại tuyên bố: “830 triệu!”.
Sau tiếng hô này, không có động tĩnh nào khác.
Người chủ trì thăm dò: “830 triệu lần một!”.
Mảnh đất này không được coi trọng cho lắm, hãng đấu giá thường để mảnh đất tốt nhất lại sau cùng, cứ thế suy ra, hãng đấu giá cũng cho rằng mảnh đất này kém nhất.
Thế nên đại đa số đều chờ đợi xem những thứ phía sau.
“830 triệu lần hai!”
Nhà họ Việt gần đây không dự tính xây dựng gì, hiển nhiên Việt Trạch giơ bảng chỉ vì muốn mua tích trữ. Một mảnh đất không tốt lắm, mọi người cũng không muốn tranh với nhà họ Việt. Mà nếu Việt Trạch đã muốn mua, dù giá có bị đẩy lên cao, cuối cùng anh cũng mua được thôi.
Trừ phi là muốn tranh cãi gây sự với Việt Trạch, bằng không, chẳng có ai lại chọn mảnh đất đã không có giá trị lại còn bị nhà họ Việt nhắm sẵn.
“830 triệu lần ba, bán!”.
Sự việc còn thuận lợi hơn Nghê Gia tưởng tượng, chỉ với cái giá 830 triệu mà đã lấy được mảnh đất này rồi.
Việt Trạch quay đầu nhìn cô, những tưởng cô cũng sẽ vui sướng quay sang, thậm chí anh còn nghĩ tới nét cười kích động mà ẩn nhẫn trong mắt cô. Anh thoáng chờ mong cô nhìn sang, nhưng cô vẫn lặng lẽ nhìn về phía trước.
Việt Trạch điềm nhiên như không, thu hồi ánh mắt.
Giá đất các mảnh tiếp theo đều rất ổn định, giá cuối cùng chỉ hơn giá khởi điểm nhiều nhất 300 triệu.
Cuối cùng, người chủ trì cũng đưa ra mảnh đất cuối cùng của hôm nay, “Mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô, giá khởi điểm 1 tỷ 150 triệu!”.
Ông ta còn chưa dứt lời, Nghê Gia đã giơ bảng, mở miệng luôn: “1tỷ 550 triệu!”. Tăng 40 lần bước giá!
Tức khắc mọi người trong hội trường bàn luận sôi nổi, rất nhanh cũng có người giơ bảng theo.
“1 tỷ 650 triệu!”
“1 tỷ 750 triệu!”
“1 tỷ 850 triệu!”
Nghê Gia mỉm cười, chiêu bài tung tin đồn “Nghê Gia có tin nội bộ mới nhất ” quả nhiên có hiệu quả rồi.
Trong đám người, một giọng nữ mềm dịu vang lên: “1 tỷ 900 triệu!”.
Mạc Doãn Nhi!
Nghê Gia không quay đầu lại.
Nhưng Tống Nghiên Nhi bên cạnh mặt lại trắng bệch, vì sao Mạc Doãn Nhi lại vừa ý mảnh đất này chứ? Mảnh này Nghê Gia đã ngấp nghé sẵn, diện tích lớn lại có điều kiện tốt nhất nên cô nàng mới cố tình để lộ, nói mảnh này kém nhất. Nhưng Mạc Doãn Nhi lại không mắc mưu?
Cô nàng nhắm mắt lại, xem ra tâm kế của Mạc Doãn Nhi không phải thứ cô nàng có thể dễ dàng đoán ra. Nhưng cô nàng cũng đâu biết rằng, mảnh Nghê Gia vừa ý cũng không phải mảnh này.
Mọi người lại xôn xao bàn tán, nhưng phần lớn đã mua vài mảnh trước đó rồi, lập tức chùn tay.
Ngón tay Nghê Gia gõ nhịp trên bảng số, giá này là lỗ rồi.
Liệu có nên nâng giá để tổn thất của Mạc Doãn Nhi lớn thêm chút nữa không? Nhưng nếu giá này đã là mức cao nhất Mạc Doãn Nhi có thể trả được, cô còn giơ bảng nữa, rất có thể sẽ bắt buộc phải mua mảnh đất này.
Rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?
Lúc đầu óc Nghê Gia đang vận hành với tốc độ cao, đấu tranh giữa hai phương án thì giọng nói thản nhiên của Việt Trạch đã vang lên: “2 tỷ!”.
Tất cả lại xôn xao.
Nghê Gia kinh ngạc quay sang, chỉ thấy nửa khuôn mặt trầm tĩnh và lạnh nhạt của Việt Trạch.
Cả hội trường điên lên, đến cả nhà họ Việt cũng thích, vậy đây đúng là mảnh đất quý rồi!
Người chủ trì tuyên bố: “2 tỷ lần một!”.
Còn chưa dứt lời, một giọng nữ khác chen vào: “2 tỷ 50 triệu!”.
Là Ninh Cẩm Nguyệt!
Nghê Gia sầm mặt, quả nhiên Tống Nghiên Nhi sẽ phản bội cô.
Ánh mắt Ninh Cẩm Nguyệt dán chặt lên người Nghê Gia, thấy dáng vẻ lưỡng lự chưa chắn chắn của cô, đoán chắc cô đang tiếc tiền, quả đúng là thứ ki bo không ra gì. Nhưng Việt Trạch bên cạnh Nghê Gia lại nhìn cô một cái, sau đó liền yết giá.
Rõ ràng là đang giúp Nghê Gia mà.
Ninh Cẩm Nguyệt tức ói máu, cô ta tuyệt đối không thể để Nghê Gia giành lấy mảnh đất này, lại càng không thể để Việt Trạch giúp cô giành được.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, bất kể mảnh đất này tốt ra sao, đây đã là giá trên trời rồi. Tất cả bỗng cảm nhận được luồng áp suất thấp, không khí cứng như đá tảng.
Ninh Cẩm Nguyệt trả treo Việt Trạch, với phong cách của anh từ xưa tới nay, giá của miếng đất này có khi sẽ được nâng lên một tầm cao mới, trở thành huyền thoại.
Nhưng đúng lúc mọi người đang mong chờ, Việt Trạch lại không tỏ vẻ gì nữa.
Ninh Cẩm Nguyệt chỉ nâng giá thêm 50 triệu mà thôi, Việt Trạch lại từ bỏ thật sao? Đúng thật là làm người ta chẳng hiểu gì, vừa rồi anh giơ bảng hô một tiếng là vì sao?
Ninh Cẩm Nguyệt cười thầm, quả nhiên trong lòng Việt Trạch cũng không coi trọng Nghê Gia là bao. Hơn nữa, mình vừa nâng giá, anh đã thu tay rồi, kể ra, anh vẫn giữ thể diện cho mình.
Ninh Cẩm Nguyệt hân hoan trong lòng.
Nhưng sau đó lại vang lên một tiếng nói nữa: “2 tỷ 150 triệu!”.
Là Mạc Doãn Nhi!
Cô ả đã từng điều tra, mảnh này diện tích lớn nhất, quả thật là tốt nhất. Tiếc thay ả không biết rằng, tất cả các ý kiến chuyên gia mà ả trưng cầu đều bị ảnh hưởng bởi Nghê Gia.
Hơn nữa thứ Nghê Gia và Ninh Cẩm Nguyệt mơ ước, ả lại càng phải chiếm được.
Ninh Cẩm Nguyệt im lặng, tuy cô ta rất muốn cướp của Nghê Gia nhưng giờ tỉnh táo lại, giá này thực sự hơi cao. Nếu còn tranh giành tiếp, chờ khi mẹ và anh đi công tác về, nhất định họ sẽ mắng cô ta.
Đây không phải nơi phát tiết ức chế, hơn nữa vừa rồi Việt Trạch còn “giúp” cô ta, cô ta đã rất vui vẻ rồi. Vậy nên, Ninh Cẩm Nguyệt bỏ qua.
Mảnh đất này cuối cùng được mua với giá cao gấp đôi.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người ra về. Lúc Nghê Gia đi ngang qua Mạc Doãn Nhi thì thấy rõ điệu cười kiêu ngạo và đắc ý trên khuôn mặt ả.
Nghê Gia dừng bước, ghé vào tai Mạc Doãn Nhi, nhẹ nhàng nói: “Báo cho cô một tin, chính phủ muốn xây chung cư giá rẻ ở khu II phía Tây ngoại ô, cũng chính là quanh mảnh đất của cô. Vậy nên mảnh đất đó không thể xây dựng những thứ ảnh hưởng đến khu dân cư được đâu. Mà cũng chẳng thể bán lại cho hãng bất động sản nào, lúc nãy ở đây có nhiều hãng bất động sản thế mà có ai thèm đâu chứ?".
Mạc Doãn Nhi như bị sét đánh, kinh ngạc đến nỗi người lập tức lạnh toát.
“À phải rồi!” Trước khi đi, Nghê Gia còn mập mờ hỏi, “Cô nói xem, tại sao Ninh Cẩm Nguyệt lại nâng giá với cô?”
Danh sách chương