Giường ngủ của Khanh Ngũ bị Mai giáo chủ một chưởng đánh nát, vì thế không thể không ngủ trên một chiếc giường với Tiểu Thất. Kỳ thật, hắn hoàn toàn có thể kêu thợ mộc làm ra một chiếc ra giường lớn như trước, nhưng mà hắn cố tình khư khư nằm cùng một chỗ với Tiểu Thất.

Có thể tưởng tượng biểu tình của Mai giáo chủ. Lần này Mai giáo chủ vốn là muốn khiêu chiến với võ lâm Trung Nguyên mà đến, lẻn vào trong phân đường Khanh Gia bảo mục đích chỉ là vì xem xét tình huống của Côn Dạ La, không ngờ ngoài ý muốn phát sinh biến cố, thế cho nên hắn quyết định không đi nữa. Ngày hôm sau, hắn liền kêu thuộc hạ của mình, chuyển tới đây rất nhiều vật dụng dùng xây nhà, chỉ trong một ngày đã chỉnh sửa tốt phòng ngủ Khanh Ngũ lại như cũ, mà hắn cũng dọn đi vào, nói là muốn chăm sóc cho Tiểu Thất.

Bởi vì này vị giáo chủ ma giáo quyền khuynh cho nên tạm thời Khanh Ngũ cũng không thể nói gì, chỉ có thể nhìn hắn sai thủ hạ dọn đồ vào phòng ngủ của mình, mà mình còn phải giúp hắn phong tỏa tin tức, miễn cho không cẩn thận bản thân mình cũng trở thành kẻ địch của võ lâm liên minh.

Lại nói, Khanh Ngũ và giáo chủ hai người này thật đúng là trời sinh ra để đối đầu với nhau, giáo chủ nhìn Khanh Ngũ cái gì cũng không thuận mắt, Khanh Ngũ tuy rằng ở mặt ngoài nhu nhu nhược nhược, kì thực một bụng ý xấu, chiếm lấy Tiểu Thất không buông tay thì không nói, còn tỉnh bơ làm giáo chủ tức giận đến gần chết, Tiểu Thất tuy rằng sợ giáo chủ đối với Khanh Ngũ bất lợi, nên một lần rời khỏi một lát —— tỷ như đi ngoài, vì thế nhân cơ hội chỉ một chút thời gian này, giáo chủ một phát túm lấy vạt áo trước của Khanh Ngũ, muốn hung ác đe dọa.

Vừa vặn lúc này Bích Đồ ghé qua chào hỏi, vừa vào cửa liền nhìn thấy Khanh Ngũ bị người túm lấy, không nói hai lời rút đao đâm thẳng tới, nhất thời cùng giáo chủ đánh làm một đoàn. Mà động tĩnh bên này làm kinh động đến chỗ Tiểu Thất ngay cả quần cũng chưa kịp kéo lên, Tiểu Thất cầm lưng quần từ nhà xí chạy xộc tới, nhìn thấy chính là tình huống gà bay chó sủa loạn.

Cuối cùng, khi mọi người thật vất vả lắng xuống lại, Tiểu Thất ra một thông điệp với Mai giáo chủ—— nếu còn quấy rối hắn liền tự sát.

Mai giáo chủ cực kì phẫn nộ, bất mãn nói: “Tiểu Sương, theo ta quay về ma giáo thì ngươi sẽ là người đứng trên vạn người, nhưng cố tình ngươi lại muốn ở trong này làm đầy tớ cho người ta sao!”

“Ta cao hứng, hừ, ngươi quản được sao? Ta cũng không phải vật phẩm riêng của ngươi.” Tiểu Thất quyệt miệng đáp, “Là ca ca thì thế nào, là ca ca là phải ngang ngược can thiệp tới cuộc sống sinh hoạt của đệ đệ à?”

Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, không trả lời, chính là dùng ánh mắt sắc lẹm như đao phong tiếp tục hung hăng trừng Khanh Ngũ. Khanh Ngũ vội vàng né tránh tầm mắt của hắn, Bích Đồ ngồi xổm bên xe lăn của Khanh Ngũ, thân thiết xem xét thử hắn có bị thương không.

“Ồ, nơi này đúng là náo nhiệt nha.” Giọng nói Triệu Thanh vang lên ở cửa vào, phía sau mang theo đồ đệ Phấn Viên nhà mình. Triệu Thanh sau khi bước vào quét mắt một vòng, nhìn thấy Mai giáo chủ, nhân tiện nói: “Ngươi chính là thằng nhóc Bái Nguyệt giáo? Ngay cả cấp bậc lễ nghĩa với tổng giáo cũng đã mất hết, hừ.”

Mai giáo chủ nheo ánh mắt lại, cười lạnh: ” Thương Minh giáo gì gì đó, đã sớm là hạt bụi quá hạn rồi.”

Thì ra hắn nhận ra Triệu Thanh —— ngày xưa lúc hắn nhập giáo, Triệu Thanh đã từng lấy thân phận tả sử Thương Minh đến Bái Nguyệt giáo làm việc, lúc ấy hắn chỉ mới là giáo chúng nhưng cũng có duyên gặp mặt một lần.

“Tiểu tử cuồng vọng.” Triệu Thanh sắc mặt vẫn như thường, không thấy thay đổi, nhưng là lưu động giữa ánh mắt cho thấy hắn đang tức giận.

Khanh Ngũ vội vàng nói: “Tả sử bớt giận, Mai giáo chủ nhanh mồm nhanh miệng, chỉ là lời nói vô tâm thôi, hôm nay mọi người gặp nhau cũng không dễ, sao không ngồi xuống uống chén trà, sau đó trao đổi chuyện quan trọng nhỉ?”

Dứt lời vốn định bảo Tiểu Thất chuẩn bị trà, nhưng nhìn nhìn sang sắc mặt của anh vợ Mai giáo chủ này, đành phải đem lời nói nuốt xuống, nhưng mà Triệu Đại Bảo vì tránh né rắc rối đã sớm quắp đít chạy mất tiêu, đành phải quay sang Bích Đồ: “Bị trà.”

“Vâng.” Bích Đồ khom người lui ra, một lát sau nhanh chóng bưng tới trà Vân Nhụy đặc sản của Kỳ tộc, mùi thơm lạ lùng lan tỏa khắp phòng xông vào mũi, thật sự là trà ngon hiếm thấy! Lúc này mọi người đều ngồi xuống, Tiểu Thất vốn là đứng ở phía sau Khanh Ngũ, lại bị Mai giáo chủ trừng mắt liếc mắt một cái bảo: “Tiểu Sương, ngươi sao không ngồi xuống? Người què kia rất khỏe, ngươi không cần phải che chở như vậy, ngươi nếu còn tiếp tục thực hiện chức trách tận tụy của nô bộc như vậy, ta liền một chưởng đánh chết người què kia.”

Tiểu Thất tức giận đến sái quai hàm, đang muốn mở miệng mắng chửi người, Khanh Ngũ kéo kéo góc áo hắn, ý bảo hắn không cần sinh sự, mở miệng nói: “Giáo chủ sai rồi, Tiểu Thất không phải là nô bộc của ta, hắn chính là bạn chí thân của ta, hắn ở chỗ này của ta, ta dùng lễ của bề trên mà đối đãi, sẽ không làm lệnh đệ thiệt thòi. Thất công tử, mời ngồi đi.”

Một tiếng Thất công tử kia, cơ hồ khiến khiến cả hàm răng ê ẩm, Tiểu Thất vẻ mặt cổ quái ngồi xuống ở bên người Khanh Ngũ.

Bích Đồ lại thay thế vị trí của Tiểu Thất, đứng ở bên cạnh canh giữ cho Khanh Ngũ, mới vừa rồi Mai giáo chủ luôn miệng nói mấy lời nói khó nghe hướng về phía Khanh Ngũ, sắc mặt hắn càng ngày càng thâm trầm, cũng không biến hóa, kì thực ánh mắt nhìn về phía giáo chủ càng thêm âm u hung ác —— vũ nhục thần tử, chính là vũ nhục tôn nghiêm tối cao của Kỳ tộc! Cái người dốt đặc cán mai vô lễ này, phải vì thế mà trả giá đại giới!

Khanh Ngũ nâng chung trà lên, khoảnh khắc đang uống trà vùng xung quanh lông mày nhíu lại —— mới vừa rồi tuy rằng vẻ mặt của hắn bình tĩnh, kì thực đang cực kì cực kì đau đầu, cái vị giáo chủ tính tình cực đoan này xông ngang vào, quấy rầy hết thảy mọi kế hoạch của hắn.

Mai giáo chủ lúc này mở miệng nói: “Khanh Ngũ, thả Côn Dạ La, nếu không Bái Nguyệt giáo san bằng sơn trang của ngươi.”

Khanh Ngũ đặt chén trà xuống, nói: “Giáo chủ, ta cũng không tính giam giữ phó tọa, chỉ là trên tay hắn nắm mấy mạng người trong võ lâm, võ lâm liên minh yêu cầu quý giáo trả lại công đạo —— nếu Mai giáo chủ đáp ứng cứ thế này rời khỏi Trung Nguyên, hủy bỏ âm mưu lần này, ta có thể trao đổi với giáo chủ.”

Mai giáo chủ cười lạnh: “Rời khỏi Trung Nguyên? Khanh Ngũ ngươi cho rằng ngươi là ai, bất quá chỉ là một kẻ tàn phế lại muốn ra lệnh cho ta? Bá nghiệp của bổn tọa vừa mới bắt đầu, sao có thể để cho ngươi phá hư?”

Khanh Ngũ lại tao nhã mỉm cười: “Giáo chủ nếu không muốn ngừng việc xưng bá, Khanh Ngũ cũng không muốn nhìn cảnh giết chóc, không bằng chúng ta đạt thành hiệp nghị, nếu như giáo chủ muốn có được kho tàng võ công trong tàng kinh các, ta có thể dùng tàng kinh các vi trao đổi với giáo chủ không đụng binh giới, đoạt quyền trong hòa bình, được chứ?”

Giáo chủ nhìn hắn bảo: “Ngươi là nói, ngươi muốn giúp ta nhất thống võ lâm?”

“Đúng vậy, Khanh Ngũ chỉ cầu giáo chủ giảm bớt giết chóc không cần thiết.” Trong mắt Khanh Ngũ một mảnh sáng trong, dứt khoát đáp: “Nếu có thể đổi lại thái bình trong võ lâm cùng mạng người quý giá, một mình Khanh Ngũ đeo tiếng xấu trên lưng cũng không sao.”

Giáo chủ bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, lập tức đáp lại: “Ngươi tên hồ ly này! Ngươi cho là ta không biết ngươi muốn giẫm lên vai ta để đi lên trên sao! Giúp ta nhất thống võ lâm, sau đó tiếp đến là diệt trừ ta, ngươi còn hưởng được cái tiếng thơm chịu nhục trừ ma vệ đạo chứ gì, Khanh Ngũ! Ngươi tính cũng tốt quá đi!”

Khanh Ngũ giận dữ nói: “Giáo chủ xuyên tạc ý của Khanh Ngũ, Khanh Ngũ chỉ có thể đành chịu vậy a.”

Triệu Thanh ngồi một bên không nói một lời tiếp tục uống trà —— hắn từ nhỏ lớn lên cùng với cha ruột của Khanh Ngũ là Thương Minh Thư Vân, Thương Minh Thư Vân cái dạng gì, con trai cũng chả kém bao nhiêu.

Trước kia Thương Minh Thư Vân là người có thể đem đen nói thành trắng, cũng làm cho người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn là trắng, tuy rằng cái miệng Khanh Ngũ luôn nói ra lời nói hiên ngang lẫm liệt, lúc bị vạch trần cũng có thể bình tĩnh như thế, kỳ thật trong xương tủy vốn y xì một dạng với cha già nhà hắn, cái bụng từ trong đến ngoài toàn bộ là một màu đen.

Khanh Ngũ nói tiếp: “Giáo chủ chính là rồng phượng trong loài người, tầm nhìn xa trông rộng, hiện giai quyết định cùng ta hợp tác, có lợi mà chẳng hại, nếu như trong tương lai giáo chủ không có tự tin để thao túng, vậy cũng có thể từ chối ý tốt của Khanh Ngũ, vậy chúng ta vẫn duy trì trạng thái chính tà đối địch khó phân—— theo tình theo lý thì loại này sẽ khiến cho Thất công tử rơi vào tình huống khó cả đôi đường, đều mà giáo chủ không hy vọng nhìn thấy đi!”

Hắn đột nhiên dùng Tiểu Thất làm tấm gỗ chắn, rõ ràng đã tóm thót nhược điểm của giáo chủ —— Mai giáo chủ không sợ trời không sợ đất, chính là rất để bụng với đứa em trai này, nghe Khanh Ngũ nói xong, tuy rằng biết rõ hắn là đang nhân cơ hội vơ vét tài sản, nhưng cũng không khỏi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Suy tư một lát, Mai giáo chủ đột nhiên giương mắt, ánh mắt lóe lóe: “Được, ta đồng ý cùng ngươi hợp tác! Tạm thời hợp tác, cũng không có ý là ta sẽ buông lỏng cảnh giác với tên hổ lang ngươi đâu, Khanh Ngũ, tương lai nếu ngươi phản bội, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi dù chết cũng không có chỗ chôn!”

“Giáo chủ minh giám!” Khanh Ngũ cong mi nở nụ cười.

Tiểu Thất yên lặng nhìn hai người giao phong, rõ ràng, tuy rằng hai người tạm thời đạt thành nhận thức chung, nhưng tương lai nhất định có một hồi rồng tranh hổ đấu, đến lúc đó, đối với hắn chính là một lựa chọn gian nan nhất!

Khanh Ngũ a Khanh Ngũ, làm ảnh vệ của ngươi thật sự là rất không dễ dàng!

Chờ trao đổi xong xuôi với giáo chủ, Khanh Ngũ ra ý bảo Bích Đồ cùng Triệu Thanh theo mình cùng đi ra ngoài một chút, tránh mặt giáo chủ bàn bạc công việc. Tiểu Thất vốn cũng muốn cùng đi, lại bị giáo chủ gọi lại: “Tiểu Sương, ngươi ở lại, chúng ta trò chuyện.”

“Có cái gì để nói đâu…” Tiểu Thất mở miệng than thở, Khanh Ngũ kéo kéo góc áo của hắn nói: “Tiểu Thất, giáo chủ muốn tâm sự cùng ngươi, đây là tình anh em, ngươi đừng để cho giáo chủ thương tâm, đi đi, tâm sự với huynh trưởng, một lát chờ ta trở lại lại nói cho ngươi…”

“Được rồi.” Tiểu Thất bỉu môi ngồi trở về, cùng giáo chủ mặt đối mặt.

Khanh Ngũ mang theo một đám người rời khỏi, Tiểu Thất thì nhìn về phía giáo chủ, hai người ngay từ đầu cũng không nói chuyện, qua thật lâu, giáo chủ mới nói: “Tiểu Sương, nhiều năm qua là ta có lỗi với đệ, ta không có khả năng chăm sóc chiếu cố đệ, ta không trách đệ hận ta. Nhưng dù sao ta cũng là người thân của đệ, đệ không thể xoay cùi trỏ ra bên ngoài. Đệ cũng thấy đấy, Khanh Ngũ người kia là một tên lòng dạ hiểm ác như thế nào rồi đó, tương lai hắn muốn hại ta, đệ đứng ở bên nào?”

“Hừ.” Tiểu Thất đem đầu ngoảnh sang một bên, không thèm để ý tới hắn.

Giáo chủ lại nói: “Thôi, tính tình của đệ vốn bốc đồng nóng nảy cũng không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ cũng đã bướng bỉnh cứng đầu muốn chết, mặc kệ đệ lựa chọn nào một bên, đệ cũng đều là người mà ta quan tâm nhất trên đời này, Tiểu Sương, đệ không thể không theo ta trở về ma giáo, ta sẽ không để cho đệ ở trong này chịu ủy khuất.”

Dứt lời, hắn vậy mà khi dịch tới bên người Tiểu Thất, ấn bờ vai của hắn thấp giọng nói: “Ta phái hai cao thủ thân thủ tốt nhất trong ma giáo đến bảo hộ đệ, hiện tại bọn họ đang chờ ở ngay bên ngoài, không cho phép đệ nói cho Khanh Ngũ, hai người kia chỉ nghe lời đệ phân phó, nếu như Khanh Ngũ dám có hành động gây rối gì với đệ, ta sẽ khiến kẻ khác đầu rơi xuống đất…”

Khẩu khí của hắn mềm nhẹ, nhưng khiến cho Tiểu Thất ứa một thân mồ hôi —— làm cái gì! Hắn thân là ảnh vệ! Ảnh vệ còn có ảnh vệ, còn ra thể thống gì! A a a a! Không được quấy rầy ta đeo đuổi sự nghiệp ảnh vệ của ta!

Vì thế thừa dịp Khanh Ngũ không ở đây, giáo chủ còn hả hê gọi hai người hộ vệ ma giáo đi ra để ra mắt chủ nhân bọn họ —— thế mà lại là hai người thiếu nữ diện mạo xinh đẹp, là song bào thai giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói của các nàng cơ hồ cũng phát ra cùng lúc, hành động tư duy nhất trí, thấy Tiểu Thất liền kêu: “Thiếu chủ, chúng ta tên là Ngọc Bích, Phỉ Thúy, hầu hạ làm việc cho thiếu chủ.”

Giáo chủ đắc ý mỉm cười, kỳ thật, hai thiếu nữ này cũng là thị tỳ do hắn chọn kỹ lựa khéo, đưa cho Tiểu Thất ấm giường.

Tiểu Thất = =
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện