Tiểu Thất bi thúc phát hiện, hắn không thể không ở chung cùng nhóm tiểu quan.

Ở trong Vạn Hoa lầu này, chỉ có những hồng bài tiểu quan mới có đặc quyền một mình ở một phòng, những tiểu quan bình thương đều là bốn người một phòng. Tiểu Thất là do Triệu tổng quản bí mật nhét vào, đương nhiên cũng không thể hưởng thụ được cái loại đãi ngộ này, đành phải chấp nhận ở chung cùng với một đám tiểu quan.

Nhóm tiểu quan này trạc tuổi với Tiểu Thất, một đám cả ngày líu ríu, không phải nói chút việc nhà, thì chính là bát quái trong lâu, tiểu quan nào quan hệ với vị gia nào, người nào tranh sủng với người nào linh tinh đủ loại. Tiểu Thất vì thế yên lặng mà nằm trên giường, buông màn, ở trên giường lau yêu đao của mình.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy có thể yên ổn vượt qua mấy ngày, nhưng không ngờ ngày hôm sau thình lình gặp vấn đề khó giải quyết.

Thì ra nhóm tiểu quan này còn là chim non còn chưa có tiếp khách, mỗi ngày đều có đủ các loại công khóa phải làm, nào ca hát khiêu vũ nào luyện cổ họng, biết đọc biết viết sáng tác thơ nhớ phổ nhạc, nếu như làm không tốt nhất định sẽ bị phạt rất thảm, trời còn chưa sáng, mọi người đã đều thức dậy luyện tập.

Tiểu Thất vì tránh để lộ ra sơ hở, tự nhiên cũng phải đi cùng những người khác, bị đuổi đi luyện giọng.

Tiểu Thất làm sao sẽ hát cái khúc nhi gì, hắn chỉ nghe qua Khanh Ngũ đánh đàn, Khanh Ngũ là một tay cầm giỏi, sau khi hắn nghe chủ nhân đánh đàn, Tiểu Thất đã cảm thấy trên đời không còn ai có thể so với chủ tử nhà mình cả. Chính là vì có thể thuận lợi tiếp cận Khanh Ngũ, hắn vẫn một mực giả vờ giả vịt đi cùng các tiểu quan khác, ở trong một đại viện ê a ê a gào lên —— có điều Tiểu Thất hắnvẫn có chiêu nhỏ, chỉ há mồm, không cất tiếng.

Cũng là Tiểu Thất xúi quẩy, Triệu tổng quản cong việc bề bộn, đem Tiểu Thất ném vào sân sau đó không hề hỏi đến nữa.

Một ngày này, đương gia kỹ viện —— Liễu Ti Tình vừa lúc mang theo một vị kim chủ đến hậu viện trong chọn tiểu thanh quan chưa khai bao để thưởng thức.

Liễu Ti Tình cũng không phải là người bình thường, hắn là tiểu quan nổi danh nhất Giang Nam năm đó, tiếng tăm rung trời, một đêm vạn kim, hiện giờ đã lớn tuổi, tư sắc có chút suy yếu rồi, nên chuyển về sau màn, hơn nữa hắn thủ đoạn hơn người, ấy vậy mà ngồi vững vàng ở vị trí chủ nhà Vạn Hoa lầu.

Kim chủ này cũng không phải kim chủ bình thường, người này là một trong số hai đại phú hào ở Tô Thành, phú khả địch quốc là ông trùm buôn muối vùng Giang Nam—— Âu Dương Duệ. Người này cũng coi là thiếu niên đắc chí, tài trí ngút trời, trời sinh đã là thương nhân khôn khéo, dựa một tay hắn, sản nghiệp Âu Dương gia có thể nói là nhà giàu số một Giang Nam.

Chỉ là người này cũng rất bất thường, không ưa nữ sắc, vui thích nam phong, hơn nữa thích nếm những tiểu quan chim non mới mẻ ngây ngô, tuy thường thường cũng chơi một chút ngoạn ý đêm tình, nhưng Âu Dương Duệ tên này ra tay rộng rãi, ban thưởng bạc cho tiểu quan lại càng phong phú. Bởi vậy khi thấy Âu Dương đại gia đến đây, một đám tiểu quan đều cố gắng tiếp cận, hy vọng Âu Dương đại gia nhìn trúng mình.

Tiểu Thất vẫn chưa hay biết gì, chỉ thấy không biết vì sao, đám tiểu quan đang cùng mình luyện giọng một đám phần phật ngó qua hành lang bên kia. Hắn tò mò cũng liếc mắt sang xem náo nhiệt —— chỉ thấy cách đó không xa có hai người đang đi tới, một là nam nhân trên thân ăn diện lòe loẹt, còn lại là một người mặc áo gấm, nam tử khôi khô tài trí mặt mày mơ hồ tản mát ra vài phần khí phách, những tiểu quan thấy hai người này đến đây, đều đồng loạt đứng lên hành lễ, trong miệng kêu lên “Xin thỉnh an cha nuôi xin thỉnh an Âu Dương đại gia ”

“Các ngươi qua hết đây.” Liễu Ti Tình ăn mặc lòe liệt trong tay cầm khăn hương ưa thích vẫy lên, lúc gọi người khăn thơm phất lên, làm Tiểu Thất cảm thấy quá ư là buồn nôn.

Vì thế nhóm tiểu quan xếp hàng ở dưới hành lang, nóng bỏng chờ mong Âu Dương Duệ xem xét lựa chọn.

Âu Dương Duệ tay lõi đời xông pha chốn tình trường, mắt độc ra sao chứ, quét một vòng, ánh mắt tập trung lên trên người Tiểu Thất xinh xắn thanh tú lại tràn ngập anh khí bừng bừng, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã xác định Tiểu Thất tuyệt đối là mặt hàng thượng đẳng, cắn một quả cây nhỏ, ăn tuyệt đối đủ vị! Vì thế hắn cúi đầu thì thầm với Liễu Ti Tình, Liễu Ti Tình nịnh nọt rồi cúi đầu khom lưng, sau đó chỉ vào Tiểu Thất nói: “Tiểu tử, ngươi lại đây!”

Tiểu Thất do dự một chút, rốt cục buồn bực từ trong đám người đi tới, dưới gần chục đôi mắt sáng xanh biếc ghen tị của hàng người bên dưới.

“Ngươi mới tới? Tên gọi là gì?” Liễu Ti Tình hỏi.

“Ta tên là… Triệu Đại Bảo.” Tiểu Thất (⊙⊙) mở miệng nói dối.

“Ôi, thật khó nghe, sau này ngươi gọi là Linh Bảo nhi, nhớ kỹ chứ?” Liễu Ti Tình hỏi.

“Nhớ kỹ.” Tiểu Thất rầu rĩ đáp.

Thật sự là không đồ không biết điều! Còn không biết tạ ơn! Liễu Ti Tình mắng trong lòng, một cái đầu gỗ đáng ghét!

Âu Dương Duệ cười nói: “Bảo nhi, thật là một bảo bối, đại gia ta vừa ý ngươi, đáng tiếc xế chiều hôm nay đại gia không rảnh. Như vậy đi, hai ngày sau đại gia xong xuôi việc mua bán qua đây nhìn ngươi, đến lúc đó cần phải ăn diện thật tốt rồi qua hầu hạ, sao hả?” Nói xong thế mà lại dùng quạt xếp trong tay nhếch cằm Tiểu Thất một cái.

Tiểu Thất cứ như trước nhẫn nại, không ừ hử một tiếng ——ảnh vệ đứng đầu, phải biết chịu đựng! Có thể nhịn!

Liễu Ti Tình ngắt mông Tiểu Thất một cái, mắng: “Đầu gỗ này! Mau tạ ơn đại gia!”

“Tạ đại gia.” Tiểu Thất giọng điệu lạnh lùng nói.

Âu Dương Duệ nhìn thái độ bướng bỉnh kia của Tiểu Thất, trong lòng lại càng cảm thấy chơi thật khá, tươi cười hớn hở mở cây quạt ——vật nhỏ này, vừa xinh đẹp lại bướng bỉnh, thú vị thú vị, thuần phục con báo nhỏ này nhất định là chuyện rất rất thú vị! Lần này thật sự là không uổng công. Vì thế thuận tay thưởng cho Tiểu Thất ba tờ ngân phiếu trăm lượng, làm mọi người ghen tị muốn chết.

Tiểu Thất thì trong lòng cười lạnh —— chờ ta tiếp cận được Khanh Ngũ, sẽ làm cho có các ngươi mở to mắt mà nhìn cho rõ!

Vì thế, sau khi Âu Dương Duệ rời đi, Liễu Ti Tình rút hết ngân phiếu trong ngực Tiểu Thất rồi mà vào lúc ban đêm, những bộ quần áo màu sắc rực rỡ trong tủ quần áo Tiểu Thất không biết bị ai dùng kéo cắt rách tả tơi, son phấn trên bàn trang điểm của hắn cũng bị ném vào trong bồn cầu thậm chí ngay cả bên trong giầy thêu cũng bị thả đinh sắt.

Mb, mấy thứ này đối với ta cũng chả có tác dụng gì a! Tiểu Thất = = nhìn tiểu quan một phòng làm bộ không biết gì.

Ba ngày rất nhanh đã trôi qua.

Ngày thứ ba, Khanh Ngũ như trước ngồi đợi cho đến lúc dùng bữa, trùm thổ phỉ nói buổi tối mời hắn ăn bữa tiệc lớn, cho nên giữa trưa bọn họ cũng không ăn cơm, Khanh Ngũ chưa ăn cơm, trùm thổ phỉ cũng không ăn cơm.

Từ việc làm của trùm thổ phỉ mấy ngày nay, Khanh Ngũ phát hiện trùm thổ phỉ gần đây túng quẫn.

Vì thế hắn nhịn không được hỏi: “Các ngươi không phải là thiếu tiền chứ?”

Trùm thổ phỉ nổi giận: “Ngươi muốn chết? Dám xem thường ta?”

Khanh Ngũ lại nói: “Ta không phải xem thường ngươi, chính là hiện tại ta được các ngươi nuôi, ta chỉ muốn quan tâm tới cuộc sống của mình một chút. Chỗ này của ta có mấy tờ ngân phiếu, tặng cho ngươi, xem như đáp lễ nhiều ngày được khoản đãi.”

Nói xong thật sự từ trong lòng ngực lấy mấy tờ ngân phiếu ra. Trùm thổ phỉ nhìn thoáng qua, vậy mà có hơn ngàn lượng.

“Trên người của ngươi sao lại mang nhiều tiền như vậy?” Trùm thổ phỉ sinh nghi.

“Yêu thích cá nhân, không được sao?” Trên người Khanh Ngũ luôn cất một ít đồ vật đáng giá, tỷ như cây trâm ngọc bích của hắn, tỷ như ngọc bội vàng ròng giắt bên hông của hắn, tỷ như trân châu đen khảm trên giầy hắn —— tuy trên người hắn nhìn thì như đơn giản thanh nhã, kì thực là xa hoa tột cùng. Mà trong ngực của hắn luôn sẽ mang theo mấy ngàn lượng ngân phiếu ngay ngắn đè gãy thắt lưng —— người này trong khung chính là tên thiếu gia nhà giàu.

“Hừ!” Trùm thổ phỉ không khách khí mà nhận lấy ngân phiếu, kiểm tra một phen, thấy không có dấu hiệu gì, cũng không có phấn độc gì, trực tiếp cầm luôn.

Chạng vạng, nhóm đồng bọn của trùm thổ phỉ qua đây, nói cho hắn biết đã chuẩn bị thỏa đáng hết mọi việc. Vì thế trùm thổ phỉ kéo mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt đã dịch dung sẵn, sau đó bế Khanh Ngũ lên, đưa vào trong xe ngựa đã chuẩn bị tốt ngoài cửa.

Xe ngựa rời khỏi ngõ hẻm, chạy tới chỗ Vạn Hoa lầu.

Cùng lúc đó, Tiểu Thất bị yêu cầu trang điểm phấn son, mặc vào quần áo diêm dúa lẳng lơ, đi vào trong một gian phòng trang nhã hầu hạ Âu Dương Duệ. Tiểu Thất mới mặc kệ hắn, chỉ có điều nhân cơ hội này vào trong đại sảnh tiếp khách phía trước thôi.

Trước đó, hắn ở chung phòng với những tiểu quan bởi vì ghen tị, nên giữa trưa cố ý mời Tiểu Thất ăn mì sợi cực kì cay, hy vọng cổ họng của hắn bị phá hư, nhưng mà Tiểu Thất là ai? Hắn đã trải qua vô số lần khảo nghiệm với cái lẩu Tu La, thế nhưng dưới ánh mắt kinh hãi của nhóm tiểu quan ăn hai bát lớn, còn chưa đã mà chép chép miệng.

Tiểu Thất mặc trên người bộ quần áo lòe loẹt rêu rao đi tới tiền thính, chỉ thấy trong sảnh người đến người đi, một đám tiểu quan đều ăn diện như thế, nhìn lại mình ngược lại cũng không thu hút sự chú ý, vì thế an tâm mà tìm một góc giám thị cửa lớn—— sở trường đặc biệt của ảnh vệ đó chính là có thể ngay tức khắc ẩn mình.

Cuối cùng, mong ngôi sao ngóng ánh trăng, cũng ngóng được người hắn chờ.

Có một chiếc xe ngựa đang dừng ở trước cửa, từ trong xe ngựa có hai người bước xuống dưới, một người trong đó là bị một người khác dùng phương thức ôm bế xuống dưới. Nam tử kia bị ôm đội mũ sa, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng sau khi bọn hắn vào cửa, tim Tiểu Thất cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

Là Khanh Ngũ! Tuyệt đối là hắn!

Nhìn thân hình kia, Tiểu Thất cực kỳ chắc chắn đó là chủ nhân nhà mình, chính là cách cái khăn che mặt, không biết hiện tại tình huống của Khanh Ngũ như thế nào, Tiểu Thất lo lắng không thôi.

Vì thế theo đuôi những người kia lên lầu, nhìn những người kia tiến vào ” Thiên Hương gian ”.

Một lát nữa, Triệu Thanh mang theo Tào Cù Duy cũng qua đây đi.

Tiểu Thất lớn mật đi tới trước cửa Thiên Hương gian gõ cửa, tiện đà nói: “Khách quan tiểu nhân tới hầu hạ ”

Dứt lời cũng không chờ người ở bên trong có đồng ý hay không, đem cửa đẩy ra, trong tay còn cầm một bình nước.

“Không biết mắt à! Ai gọi ngươi vào?” Trùm thổ phỉ mới vừa đặt Khanh Ngũ xuống, thình lình có người xông tới, vừa nhìn thì thấy là một tiểu quan, tức thì trực tiếp mở miệng mắng.

“Khách quan, tiểu nhân là đến đưa nước.” Tiểu Thất dùng giọng điệu ngày thường mà nhóm tiểu quan dùng để nói chuyện, cố ý vươn tay nói: “Đại gia thưởng tiền dâng trà, tiểu nhân sẽ không quấy rầy.”

“Không biết xấu hổ.” Trùm thổ phỉ mắng một câu, từ trong lòng ngực lấy ra chút bạc vụn, tiện tay ném cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất đang muốn nhân cơ hội ra tay, đánh đòn phủ đầu, không ngờ bên ngoài lại vang lên một tiếng kêu: “Đại gia muốn nước sao? Muốn hầu hạ sao?”

Chỉ thấy lại một tên tiểu quan tay cầm bình nước thành thục đi tới, còn cố ý lắc lắc cái mông.

Khanh Ngũ cười khanh khách, Tiểu Thất mở miệng giải thích: “Công tử a, thanh lâu cái loại địa phương này chính là động tiêu tiền, ngài xem vào cửa đã phải xài tiền như nước. Như vậy đi, trước tiên ngài cứ lưu một người ở trong này hầu hạ, không phải sợ người của chúng tôi đến không thể chống đỡ.”

Trùm thổ phỉ ngẫm lại cũng có đạo lý, cũng muốn chọn một người ở lại, nhìn nhìn Tiểu Thất, lại nhìn nhìn tiểu quan mới tới kia, tên tiểu quan kia vội vàng nói: “Đại gia người ta tuyệt sẽ không lắm miệng, ngài bảo ta làm gì chỉ làm cái đó. Thằng nhóc kia hắn…” Đang muốn bôi nhọ Tiểu Thất, Khanh Ngũ đột nhiên thấp giọng rên rỉ một tiếng.

“Làm sao vậy?” Trùm thổ phỉ cả kinh.

Khanh Ngũ có chút khó chịu nói: “Chân ta… mỗi khi trời muốn mưa, không quá thoải mái… Ngô…”

Tiểu Thất rất biết đều ngồi xổm trước mặt Khanh Ngũ, giúp Khanh Ngũ mát xa, chỉ thấy thủ pháp của hắn rất thuần thục, ở trên đùi Khanh Ngũ nhéo một trận, nhìn thấy Khanh Ngũ thần sắc thống khổ mới bớt khó chịu, hắn ra vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi từng học mát xa?”

“Vâng! Ngón này là sở trường của tiểu nhân!” Tiểu Thất liên tục gật đầu.

Trùm thổ phỉ nhíu mày suy tư một chút, chỉ vào Tiểu Thất nói: “Ngươi ở lại, xoa bóp cho hắn.”

Làm tên tiểu quan tức giận dậm chân một cái, rời khỏi.

Trùm thổ phỉ khép cửa lại, ngạc nhiên nói: “Nhiều ngày qua cũng không thấy ngươi nói đau chân, sao nói đau là đau liền vậy?”

Khanh Ngũ cười khổ: “Chân của ta khi tiết trời đầy mây là sẽ đau, là bệnh cũ. Mấy ngày trước đây không mưa không tuyết, tự nhiên không có cảm giác gì.”

“Tối nay sắc trời tốt lắm, nào có mưa…” Trùm thổ phỉ đi tới trước cửa sổ ngắm nhìn, chỉ thấy màn đêm mới vừa rồi còn sáng sủa ấy vậy mà có một tia chớp xẹt qua, khi đang nói chuyện mưa đã rơi xuống.

Mà phía sau hắn, bên tay Khanh Ngũ rõ ràng là một ly trà nghiêng đổ.

Tiểu Thất và Khanh Ngũ liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.

Đều là ảnh đế.

Trùm thổ phỉ xoay người, hai người ngay tức thì làm bộ cái gì cũng không biết.

Chỉ thấy trùm thổ phỉ từ trong lòng ngực lấy một chai thuốc ra đưa cho Khanh Ngũ: “Giảm đau. Không phải thuốc độc. Về sau sau khi trở về ngươi chú ý giữ ấm, hai chân này không thể đông lạnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện