Thời điểm Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất gấp gáp trở về, hai vị hộ pháp đang giúp Khanh Ngũ mặc quần áo, hai người liếc nhau, cũng không tiện đi vào.

Khanh Ngũ cũng nghe thấy tiếng bước chân lững thững của hai người, vội ho một tiếng, lấy đó làm ám hiệu, Triệu Đại Bảo thức thời mà cầm quần áo đưa cho Tiểu Thất, sau đó nhanh chóng đi pha trà.

“Hai vị, mời ngồi.” Khanh Ngũ đem hai vị hộ pháp dẫn vào phòng khách.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Triệu Đại Bảo cũng bưng tới một bình trà ngon, rót cho ba người.

Khanh Ngũ trực tiếp dẫn vào đề: “Hai vị hy vọng thông qua ta điều động thế lực của Khanh Gia bảo, giúp điều tra hành tung giáo chủ của quý giáo, ta đang bắt tay tiến hành. Nhưng mà bất đắc dĩ là năm đó giáo chủ mất tích, lưu lại tin tức, nhân chứng, vật chứng quá mức hiếm lạ, cho nên ta muốn nghe hai vị trần thuật lại một chút, có thể cung cấp thêm một chút manh mối để điều tra chuyện xảy ra trước khi giáo chủ mất tích hay không?”

Triệu Thanh nói: “Hai mươi năm trước, trước ngày giáo chủ mất tích, đột nhiên triệu tập giáo chúng, tuyên bố toàn bộ Thương Minh giáo chuyển vào chỗ tối, đại bộ phận nhân thủ rút lui khỏi tổng đàn, mà ngay cả bọn ta cũng bị cấm tiến vào thánh địa của tổng đàn, tổng đàn cũng bị giáo chủ tự tay phong bế, chỉ chừa lại mình hắn một người ở trong đó, nghe nói muốn nghiên cứu bộ tâm pháp cao nhất.

Sau lại, bọn ta dựa theo phân phó của giáo chủ, lần thứ hai tiến vào, giúp giáo chủ đưa vào vật phẩm thường dùng, nhưng tổng đàn lại không có một bóng người, từ nay về sau khắp đại giang nam bắc, không thể tra ra tin tức của giáo chủ. Thương Minh giáo âm thầm tìm kiếm hai mươi năm nhưng vẫn như trước không thu hoạch được gì, cuối cùng không thể không tin, sự mất tích của giáo chủ có liên quan tới bảo chủ Khanh Vân Tung của Khanh Gia bảo.”

“A?” Khanh Ngũ nghi hoặc.

“Bởi vì năm đó giáo chủ cùng Khanh bảo chủ nhiều lần luận bàn võ nghệ, trong lời mà giáo chủ nói với bọn ta cũng nhiều lần biểu lộ sự tán thưởng đối với bảo chủ, nghiễm nhiên giống như với người bạn tri kỷ, hơn nữa, trên giang hồ từng có tin đồn, nói… À…” Triệu Thanh chần chờ một chút.

“Nói cái gì?” Khanh Ngũ hỏi han.

“Nói giáo chủ cùng Khanh bảo chủ, có tin đồn là đoạn tụ, hơn nữa bọn ta cũng có điều tra qua, Khanh bảo chủ đã từng vào thánh địa tổng đàn, cho nên vẫn luôn hoài nghi… Hơn nữa, trước khi giáo chủ mất tích, đã từng mang thánh nữ Kỳ tộc trở về, vị thánh nữ kia sau đó cũng không thấy bóng dáng. Thẳng đến khi bọn ta nhìn thấy Khanh Ngũ công tử, chỉ là phán đoán, thánh nữ hẳn là bị bảo chủ mang đi.” Triệu Thanh thẳng thắn nói ra.

“Ai, ngươi là nói, thánh nữ kia chính là mẫu thân của ta, mà phụ thân của ta, chính là giáo chủ?” Khanh Ngũ đáp.

“Rất có khả năng.” Triệu Thanh nói, “Chuyện ta biết, toàn bộ đã nói cho ngươi.”

Khanh Ngũ nói: “Một khi đã như vậy, hai vị cứ ở chỗ này thêm vài ngày, có lẽ một người trong cuộc quan trọng khác, có thể cung cấp thêm thông tin nhiều hơn so với hai vị về việc giáo chủ rơi xuống, ta nghĩ, hai bên cùng hợp lực, tất nhiên từng người lần mò hữu hiệu hơn nhiều.”

Triệu Thanh nói: “Nếu đã lựa chọn tin tưởng Ngũ thiếu, như vậy bọn ta sẽ yên tĩnh chờ lệnh tôn bảo chủ đến, để xem hắn giải thích như thế nào.”

“Ha, đa tạ hai vị nể mặt.” Khanh Ngũ cười nói.

Triệu Thanh lại nói: “Trong lúc này, Ngũ thiếu nếu như không chê y thuật của tại hạ, tại hạ có thể giúp Ngũ thiếu khám và chữa bệnh.”

“Làm phiền.” Khanh Ngũ ý bảo Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất mang khách nhân đi tới phòng đã sắp xếp trước đó.

Lại nói, Triệu Thanh quả thật là thần y chân chính, tự nhiên Triệu Đại Bảo không thể sánh bằng, vì thế Triệu Đại Bảo coi như tự mình hiểu lấy, tận lực nói chuyện, miễn cho trong chốc lát luận bàn y lý, thì chỉ có mình là mất mặt.

Tối hôm đó, đầu tiên Khanh Ngũ ở phòng khách bày tiệc chiêu đãi hai vị khách quý nồng hậu, sau đó quyết định ngày mai là thời gian chẩn bệnh. Sau khi Khanh Ngũ cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch sẽ, cố ý ngồi ở trên giường cắt sửa móng chân—— kỳ thật người kia đã sĩ diện đến một loại cảnh giới.

Tiểu Thất bởi vì bày tiệc ở phòng khách bên ngoài, cho nên hắn dọn chăn đệm vào trong phòng ngủ của Khanh Ngũ, nằm đối ngược với Khanh Ngũ, chỉ cách cự ly hai cái giường, nhìn Khanh Ngũ đùa nghịch móng chân, hắn bĩu môi, tự mình ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường lau thanh đao của mình.

Khanh Ngũ cầm cái giũa, cuối cùng đem móng chân của mình gọt giũa đến chỉnh tề bóng loáng. Tiểu Thất thân thiết hỏi: “Muốn dùng hương liệu ngâm lại không?”

“Ta lúc tắm có vẩy thêm hương liệu Tây Vực vào rồi.” Khanh Ngũ trả lời.

“Khó trách, ta thấy trên người của ngươi so ngày thường còn thơm hơn.” Tiểu Thất bĩu môi. Bất quá trong lòng của hắn kỳ thật chờ mong cái tên Triệu Thanh kia thật sự có bản lĩnh đem Khanh Ngũ chữa khỏi. Chỉ là, Khanh Ngũ đi đứng tốt hẳn, thì sẽ không còn ỷ lại mình nữa đi? Rồi bản thân mình sẽ không có chỗ để hắn dùng đi… Tiểu Thất thậm chí có chút chua sót.

“Lại đang suy nghĩ miên man cái gì?” Khanh Ngũ nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Thất không được tự nhiên, không khỏi hỏi han.

“Hừ, mới không phải suy nghĩ miên man, ta đang nghĩ tới chính sự!” Tiểu Thất đem đầu xoay sang một bên, lại vẫn cứ như cũ cảm nhận được ánh mắt như nước của Khanh Ngũ.

“Ha, đứa nhỏ không được tự nhiên.” Khanh Ngũ cười nói, “Đến, ta cho ngươi đường ăn.”

Tiểu Thất hừ một tiếng: “Ngươi còn xem ta là trẻ ranh à! Người nào còn ăn đường hả!”

Khanh Ngũ giống như làm ảo thuật từ dưới gối đầu lấy ra một cái bao vải bằng gấm ném cho Tiểu Thất, nói: “Bánh bơ đậu phộng hoa quế đặc sản Tô Thành, không chỉ có trẻ con thích ăn, người lớn cũng thích ăn, ngươi nếm thử một chút đi.”

“Hừ, lấy từ khi nào á?” Tiểu Thất than thở cởi bỏ túi gấm, một mùi thơm ngọt ngào chui vào trong lỗ mũi, hắn cầm một khối bỏ vào miệng, bánh bơ thơm ngon giòn tan kích thích đầu lưỡi của hắn, ăn ngon đến nỗi khiến cho hắn tức thì thích thú.

Khanh Ngũ mỉm cười nhìn hắn ăn, còn bản thân mình thì nằm nghiêng ở trên giường, đối ngược với hắn, Tiểu Thất lúc này mới ý thức được, khuôn mặt nóng lên, hỏi: “Ngươi cũng ăn đi?”

“Được.” Khanh Ngũ trong mắt giống như hồ nước xanh biếc ngày xuân, thản nhiên ôn tồn, không tan.

Tiểu Thất vê một khối đường, tự mình đến bên cạnh hắn, trực tiếp đưa vào cái miệng hơi hơi mở ra của hắn.

“Hừ, tự mình cầm lấy đi, còn cần người đút.” Tiểu Thất tuy rằng oán giận, lại thấy Khanh Ngũ chỉ cười không nói, miệng nhai bơ đường, nhai xong lại hơi hơi há mồm, vì thế Tiểu Thất giống như bị trúng phải ma chú, lại nhét cho hắn một khối.

Hai người thế nhưng không hay không biết ngồi xuống trên một cái giường, cùng ăn đường.

Chỉ là ở bên cạnh hắn, đã cảm thấy an tâm.

Hơn nữa, so với nơi này càng an tâm hơn. Vô luận thân đang ở chỗ nào, chỉ cần làm bạn ở bên cạnh hắn.

Cả đời,

Bên cạnh hắn,

Che chở cho hắn.

Tiểu Thất nghiêng đầu, quỳ gối ngồi ở bên người Khanh Ngũ, nhìn bơ đường mình trong tay, ngây ngốc mà nhếch miệng cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện