Xe ngựa xuyên qua rừng núi, rốt cục vào lúc hoàng hôn ở chỗ chân núi gần Hồng miếu, Tiểu Thất nhảy ra xe ngựa, nhìn nắng chiều nhiễm đỏ chân trời, cánh rừng mênh mông bát ngát, Hồng miếu vẫn như trước đứng sừng sững nơi đó, tối hôm nào diễn ra một đêm ác chiến, đến nay nhớ lại vẫn như cũ tâm thần nhộn nhạo.

“Khanh Ngũ thiếu, nơi này cách Hồng miếu chỉ ba dặm, đường đi gập ghềnh, xe đi lại không tiện, mời ngài xuống cỗ xe, sẽ có người nâng ngài đi qua.” Một người võ sư cưỡi ngựa phía trước qua đây nói.

Khanh Ngũ đem quyển trục phương pháp phá trận lúc trước của mình giao cho tên võ sư kia, trả lời: “Làm phiền tráng sĩ đem cuốn trục này đưa cho các chưởng môn đại môn phái đội ngũ tiên phong.”

Người nọ nhận lấy quyển trục, ôm quyền với Khanh Ngũ, lập tức giục ngựa rời đi —— thế nhưng cưỡi con ngựa cao to từ trên núi đá cao hơn một trượng trực tiếp nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất, thân ảnh ngay tức thì biến mất ở bên trong rừng rậm, ngồi vững trên mình ngựa đứng ở trên sườn núi làm người một trận sợ hãi than.

Tiểu Thất bĩu môi, nói: “Cái này thì có cái gì mà phải tán thưởng, nếu như không có chút tài năng, còn có tư cách gì lăn lộn!”

Lúc này, cái ghế của Khanh Ngũ đã được đưa đến, Tiểu Thất cùng mấy người khác hợp lực, đem Khanh Ngũ từ trong xe nâng ra, đặt vào trên ghế.

Bốn gã nâng phu đều là cao thủ đến từ Phân đường Giang Nam trong Khanh Gia bảo, chờ Khanh Ngũ ngồi vững vàng, hành động nhất trí, tuy rằng gánh trên vai một người một ghế thế nhưng lại nhẹ nhàng nhảy xuống triền núi, người cầm đầu nói: “Ngũ thiếu, vịn chắc.”

Dứt lời, nâng ghế giống như bay rời đi, Tiểu Thất bĩu môi, mủi chân điểm một chút, cũng thoải mái đuổi kịp, lao tới chiến trường Hồng miếu.

Mắt thấy đỉnh tháp Hồng miếu càng ngày càng gần, ghế nâng bất chợt dừng lại, Tiểu Thất đã sớm nhìn thấy bốn người kia tạm dừng bước, vội vàng ra tay, mới có thể ở trong khoảnh khắc người nâng ghế dừng lại ra tay đỡ Khanh Ngũ bởi vì quán tính thân thể nghiêng về trước—— hạ bàn của Khanh Ngũ không có chút khí lực nào, lúc này đột nhiên dừng lại, nếu như không bảo vệ còn không phải sẽ thẳng tắp ngã xuống? Tiểu Thất nổi giận, lạnh lùng nói: “Không có mệnh lệnh của chủ nhân, ỷ đồng không được ngừng, việc mở đường giao cho ta!”

Cao thủ nâng ỷ nhất thời nhìn Tiểu Thất với ánh mắt khinh bỉ, bọn họ buông ghế dựa, người đứng trước nói: “Nhóc con, ngươi có biết xung quanh đây nguy hiểm thế nào sao? Thành thật theo ở phía sau, Ngũ thiếu để cho chúng ta bảo hộ.”

Thì ra bọn họ phát hiện xung quanh có mai phục mới chợt dừng lại.

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, cởi dây đai thắt lưng bằng gấm của mình xuống, vòng qua lưng ghế dựa, đem thắt lưng Khanh Ngũ cố định ở trên lưng ghế dựa, để tránh hắn bị vứt ra. Khanh Ngũ cúi đầu nhìn động tác của hắn, trong mắt hiện lên tia nhu hòa. Làm xong xuôi, Tiểu Thất sờ sờ thắt lưng của hắn, hỏi: “Buộc không siết quá chứ? Nếu như khó chịu, ta nới lỏng một ít.”

“Không chặt, làm phiền ngươi.” Khanh Ngũ nhản nhạt cười.

Ngữ khí này của hắn ngược lại mang theo chút ái muội, làm cho bốn gã nâng kiệu cũng không khỏi nhìn chăm chú —— thằng nhóc này đối Ngũ thiếu thật đúng là để bụng.

Lúc này, Khanh Ngũ thế nhưng chuyển hướng câu chuyện, nói: “Mấy vị, ta cho rằng lúc này cũng không cần ngưng lại, xin cứ tiếp tục đi trước.”

“Bốn phía mai phục hung hiểm, Ngũ thiếu, không thể làm việc tùy tiện.” Những người kia thế nhưng không đồng ý.

Khanh Ngũ nói: “Vừa rồi ảnh vệ của ta cũng đã nói, có hắn mở đường, cứ yên tâm đi —— chẳng lẽ lời của ta, không hề có chút địa vị? Hay là các vị xem ta thành một kẻ tàn phế rườm rà cần phải chiếu cố?”

“Này…” Bốn người bị Khanh Ngũ nói không có lời nào để chống đỡ, đành phải lần thứ hai nâng kiệu lên, chậm rãi đi trước, Tiểu Thất cười hắc hắc —— Khanh Ngũ, ngươi giúp ta tạo thế, ta sẽ không lãng phí cơ hội ngươi cho! Vì thế Vũ Nguyệt Nhận sắc bén ở bên hông Tiểu Thất ra khỏi vỏ, tuy lúc này là hoàng hôn nhưng mũi nhọn thanh bảo đao này một khi ra xuất hiện, mũi đao lạnh thấu xương, nhất thời khiến cho bốn gã kiệu phu kia ghé mắt nhìn qua —— Trong nháy mắt, chỉ thấy người cùng đao lướt đi, lưỡi dao sắc bén cuồng phong thổi quét bốn phương tám hướng, cây cối xung quanh đồng loạt bị quẹt ngang, nhất thời khắp nơi vang lên vài tiếng kêu thảm, có tiếng động người ngã xuống đất—— Tiểu Thất thu đao vào vỏ, lúc bấy giờ xem ra mấy tên ẩn núp gần đó đã giải quyết xong xuôi, vì thế hiên ngang đi ở đằng trước.

“Mới vừa rồi là… Ngày xưa đao kỹ danh chấn giang hồ!” Bốn gã bảo tiêu nhất thời đều sợ ngây người ——bộ đao pháp kia, chính là đao ma tâm huyết chí cao trong truyền thuyết, đao thức rất phức tạp, thế tới mau thế đi mãnh liệt, người dùng phải có tư chất cực cao, năm đó công tử Si Đao khổ tâm nghiên cứu ba mươi năm mới có chút thành tựu, thực khó có thể tin, đao kỹ trong truyền thuyết như vậy, thế nhưng từ một tên thiếu niên mới mười mấy tuổi dùng hoàn mỹ như thế!!

Nhất thời bốn người kia ánh mắt đồng loạt nhìn Tiểu Thất trở nên kính sợ có thêm.

Tiểu Thất đi ở phía trước, đầu cũng không quay lại, ngạo nghễ tiêu sái.

Khanh Ngũ nhân cơ hội thản nhiên nói: “Không có chút bản lĩnh, làm sao có thể ở lại bên cạnh ta. Ha.”

Lời này nói ra, đó là ẩn hình khen tặng tô bóng cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất như trước dứt khoát đi tuốt ở đàng trước mở đường, chính là người ở phía sau nhìn không tới, giờ phút này trên mặt của hắn hắn chính là phần nhiều là nét cười ngây ngô.

Trận địa xung quanh Hồng miếu sớm đã chém giết hỗn loạn, môn phái Giang Nam thậm chí đột phá cửa lớn, tiến quân thần tốc.

Trong hỗn loạn, Tây Bắc Hồng miếu một đống núi ụ thế nhưng mở một tấm cửa đá, có vài người vội vàng từ trong miếu chạy đi, những người đó đều thay đổi y phục bình thường, nhìn qua giống như người bình dân không hơn, kì thực cũng là những người đứng đầu Hồng miếu tìm lối thoát.

Ngay lúc mà bọn họ may mắn cuối cùng cũng chạy khỏi vòng vây, đằng trước đột nhiên bay tới một phen phi đao chói lọi, cắm ở trên mặt đất ngay trước mặt bọn họ, sợ tới mức mấy người vội vàng dừng lại, mà đám tùy tùng tay cầm đao tạo thành một vòng vây, bảo hộ miếu chủ ở giữa —— một người tai to mặt lớn mập mạp.

“Thì ra tên thiên tôn được tín chúng Hồng miếu tôn sùng dĩ nhiên là tên xấu xí giống như con heo mập, ta còn tưởng là nhân vật lớn nào!” Một giọng nói trong sạch từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy một người thiếu niên nhẹ nhàng từ ngọn cây nhảy xuống, đúng là thiếu niên ảnh vệ nổi bật—— Mạc Tiểu Thất.

“Ngươi! Ngươi cũng là tới giết ta! Ngươi cũng biết thân phận của ta! Ta là thiên tôn!” Miếu chủ kinh hoảng kêu lên, “Giết hắn! Giết hắn!”

Tiểu Thất cười lạnh, thế nhưng cũng không ra tay, ngược lại ôm cánh tay dựa vào thân cây bên cạnh, nói: “Chỉ bằng mấy người các ngươi còn chưa đủ đại gia ta phải động thắt lưng.”

Dứt lời thế nhưng xoay người trở ra, đi tới mười trượng chỗ Khanh Ngũ đang đợi, bẩm báo: “Ngũ thiếu, ngài phỏng đoán không tồi, chỗ này quả nhiên có một cái mật đạo để bọn họ chạy ra. Ta nhìn thấy miếu chủ.”

“Mạc Tiểu Thất, ngươi sao không bắt lấy tên miếu chủ kia?” Tên bảo tiêu hỏi.

“Chủ nhân của ta chỉ sai ta đi thăm dò, còn chưa nói đánh nhau a.” Mạc Tiểu Thất nhìn phía Khanh Ngũ, Khanh Ngũ buông mắt: “Mấy vị chẳng lẽ muốn ta tự mình đi bắt người sao?”

Bốn gã bảo tiêu sắc mặt trắng nhợt, Khanh Ngũ nói lời này, hiển nhiên là sai khiến nhóm bốn người.

Khanh Ngũ nâng mắt lên, lạnh thấu xương: “Hay là nói, trong cảm nhận của mấy vị, hiện tại thân là Tổng đường chủ phân đường như ta, không đáng để cho các ngươi tôn kính giống như Khanh Tứ hử?”

Đối với sự khinh khi xem nhẹ của đám người trong phân đường Giang Nam, Khanh Ngũ thông tuệ sao có thể không nhìn ra? Hôm nay lập uy, quả thật làm cho bốn gã cao thủ này không kịp trở tay, phải biết bốn người này trong phân đường địa vị vốn cũng chẳng phải thấp, nghe nói bị Phó đường chủ phái tới nâng kiệu, trong lòng vốn có nhiều oán khí, không ngờ đến vùng hoang tàn vắng vẻ này, lại bị Khanh Ngũ đoạt hết thể diện, thật sự là xui về hết biết.

Cũng may người cầm đầu cũng là kẻ biết tiến lùi, vội vàng chắp tay nói: “Ngũ thiếu, chúng ta cũng không phải cố tình trì hoãn, Ngũ thiếu đừng nóng giận, lão Triệu, lão Tần, các ngươi hai người đuổi bắt miếu chủ.”

“Được.” Vì thế hai người khác liếc nhau, đành phải xoay người tiến đến —— không đợi bọn họ đi quá hai bước, một thân cây thô to, quỷ dị đột nhiên bay tứ tung tới tấp, mọi người giật mình, chỉ thấy chày quỷ dị ầm ầm rơi xuống đất, trên mặt đất phá ra một cái động lớn, bên tai truyền tới tiếng rung động không ngừng, phi thường quỷ dị.

Tiểu Thất trong lòng rùng mình —— thanh âm này hắn rất quen thuộc! Giống hệt như là tiếng vang đêm đó ở quanh người Ma thần phát ra!

Chỉ nghe lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân nặng nề, trong rừng đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, tức thì làm cho bốn gã bảo tiêu sợ tới mức cùng lúc kinh hô! Bởi vì đây không phải là người, mà là một pho tượng có bốn cánh tay giống như Ma thần!!!

“Ngu ngốc! Dám cản đường của thiên tôn, phải bị Ma thần lăng trì!!” Miếu chủ lúc này mới mang theo tùy tùng từ phía sau tượng thần đi ra.

Bất quá cái bức tượng thần kia so cái bức bị phá hủy đêm hôm đó ước chừng nhỏ hơn mấy lần, trang sức tạo hình cũng đơn sơ hơn nhiều lắm, kích khổ chỉ như một người thường. Quả nhiên Ma thần mạnh mẽ nhất của Hồng miếu đã hủy diệt, bằng không miếu chủ cũng sẽ không dựa vào cái tượng thần rõ ràng nhìn ra được chế tác ẩu tả kiểu này.

Bất quá, cho dù chỉ là tượng thần thu nhỏ, nhưng uy lực cũng kinh người, bốn cánh tay xoay tròn như lốc, đột nhiên hướng tới một người bảo tiêu gần đó, người nọ rút kiếm ngăn cản, không ngờ tượng thần cánh tay đá lực đạo kinh người, khoảnh khắc đã đem cánh tay hắn xoay xoay vòng quanh —— chỉ thấy máu tươi phụt ra, bảo tiêu ngai tại chỗ ngã xuống, mà cánh tay phải của hắn thì bị vặn gảy, hóa thành trong tay tượng thần một đống xương bể máu thịt lẫn lộn, hình dạng không rõ.

Ba người còn lại vừa thấy tình huống bi thảm, đồng loạt lùi bước, người đang ngã xuống đất kia cố gắng kêu cứu, khi tận mắt nhìn thấy đồng bạn lùi bước, vô cùng tuyệt vọng.

Khanh Ngũ ngồi ở trên ghế, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú, Tiểu Thất cũng không động, đứng ở bên cạnh hắn, cầm đao bảo hộ.

Ngay trong lúc nhìn ba người khác dần dần lui tới phía sau Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ không hề sợ hãi, miếu chủ béo kia hừ giọng nói: “Ngươi thế nhưng không sợ Ma thần! Khinh nhờn quyền uy của Ma thần!Tự tìm chết!”

Khanh Ngũ mỉm cười: “Ta đây sẽ thử xem oai phong của Ma thần.”

Khi nói chuyện, Ma thần đạp bước tới, tướng mạo đáng sợ khiến cho ba gã kiệu phu kia vội vàng lui lại mấy trượng, rồi lại bởi vì Khanh Ngũ còn đang ở tại chỗ mà chưa rời khỏi, nhưng mà đối với ma vật không phải người, bọn họ sớm đã sợ hãi đến sụp đổ, mới vừa rồi lão Triệu võ công tốt nhất trong nháy mắt đã bị cắt xuống cánh tay —— chống lại quái vật bất tử kia! Chỉ có chỉ có một cái đường chết!

Mắt thấy Ma thần cách Khanh Ngũ chỉ có nửa thước, Khanh Ngũ ngồi ở ghế, ngẩng đầu nhìn, bốn cánh tay của Ma thần xoay tròn, lần thứ hai chém giết!!

“Ngũ thiếu!!” Ba người phía sau hô lên, mắt thấy Khanh Ngũ sắp sửa biến thành đống thịt vụn!!

Nhưng mà trong khoảnh khắc này chợt ngưng trệ trở lại, không thể nhìn thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm thấy tiếng rung động bốn phía trong nháy mắt dừng lại —— Thì ra Khanh Ngũ thế nhưng vươn hai tay ra chế trụ hai đầu cổ tay cầm đao của Ma thần, khí lực cùng sức phán đoán phải chuẩn như thế nào a! Thế nhưng có thể khiến cho Ma thần cánh tay răng rắc vang dội không dứt lại không chút sứt mẻ!!

song chưởng của Ma thần bị quản chế, hai cánh tay còn lại mặc dù không có binh khí, nhưng nắm tay đập tới, lại dẫn phát ra một trận kinh hô —— bất quá lúc này đây, cũng là hai cánh tay cùng nhau bay ra, ầm ầm nện ở trên mặt đất, chỉ để lại chỗ đoạn cụt tay còn các cơ quan không ngừng chuyển động các đốt ngón tay—— lúc này đây, chính là Tiểu Thất dùng tới đao ma tuyệt thức phối hợp thần binh Vũ Nguyệt Nhận độc nhất vô nhị, một kích, chặt đứt tảng đá!!

Lập tức ————

“Quát a!” Khanh Ngũ khẽ quát một tiếng, phảng phất giống như rồng ngâm, núi rừng lâm vào chấn động, theo tiếng nói, Ma thần bể nát!

“A a a a!!!” Miếu chủ kinh hãi, kêu thảm thiết, Tiểu Thất đột nhiên ra tay, cuồng đao lướt qua không chừa mảnh giáp, chỉ khoảng nửa khắc, trừ bỏ miếu chủ, mấy tên tùy tùng còn lại lần lượt ngã xuống. Tiểu Thất vung lưỡi dao, Vũ Nguyệt Nhận kia thế nhưng không dính vệt máu, huyết châu đều văng ra, hắt cả vào trên mặt miếu chủ, mà trên lưỡi dao trong suốt kia kề trên cần cổ của hắn.

Giờ phút này, Khanh Ngũ phủi phủi bụi bậm trên người, bễ nghễ nói với ba người sớm đã cứng nhắc đằng sau: “Ta đã nói rồi, có chút bản lĩnh mới có thể lưu ở bên cạnh ta, mấy vị tài cán cũng chỉ có thể giúp kẻ tàn phế như ta đây nâng kiệu mà thôi.”

@All: Phong đã về rồi nè kì nghỉ gì đâu mà mưa to tầm tã đường xá lầy lội thiệt là chán à nha! nhưng mà lâu lâu tắm mưa cũng thích ý
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện