Sáng sớm ngày hôm sau, ở phân đường Giang Nam Khanh Gia bảo, Phó đường chủ ghé qua thăm Khanh Ngũ nhân tiện nói:

“Nghe nói Ngũ thiếu muốn giúp đỡ môn phái Giang Nam tấn công Hồng miếu?”

“Phải.” Khanh Ngũ vừa mới rời giường, còn chưa kịp chỉnh lý dung mạo, chỉ tùy ý khoác một cái áo choàng màu tím, tóc dài đổ xuống giống như dòng suối, so với gấm lụa tơ lộng lẫy còn muốn rực rỡ hơn một chút, vẻn vẹn như thế, phong thái cũng không hề thua kém với tuyết mai khoe sắc.

“Nhưng không phải nói Ngũ thiếu thân thể không hợp khí trời, cho dù phái nhân mã, chung quy cũng phải ra thủ dụ xuống dưới, bọn ta mới có thể chấp hành, bởi vậy việc tấn công Hồng miếu, chưa được bảy đường thẩm tra xét duyệt, chưa có lệnh của bảo chủ, bọn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, mong Ngũ tạm thời cân nhắc.” Phó đường chủ một bộ khẩu khí muốn đùn đẩy, rõ ràng là giải thích sẽ không điều động người để Khanh Ngũ tự tiện hành động.

“Vậy cái nhìn của ngươi thì sao?” Khanh Ngũ sắc mặt không có chút nào hờn giận, ngược lại hỏi.

“Cái nhìn của ta chính là, Ngũ thiếu thân mình vốn không tốt, hơn nữa lặn lội đường xa mệt nhọc, tốt nhất lúc này nên an tâm tĩnh dưỡng, việc phiền nhiễu trên giang hồ vẫn là quan tâm ít mới tốt, mà ngay cả cái Vân đình kia, chính tà không rõ, Ngũ thiếu tốt nhất không cần lại đi tới đó.” Phó đường chủ nói.

“Dương đường chủ, ta có từng nói qua là ta muốn dùng người trong phân đường hay sao?” Khanh Ngũ phất tay trả lời: “Ngươi yên tâm, Khanh Ngũ tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu bất luận kẻ nào bên trong đường, cũng không sẽ mang đến bất luận cái phiền toái nào tới. Ta sẽ tự mình bảo vệ tốt cái mạng này, sẽ không để cho các vị phiền phức không đáng có—— tháng sau, ta nhân cơ hội xin bảo chủ chuyển khỏi đây, các vị cũng không cần phải khẩn trương.”

“Này…” Phó đường chủ nhất thời nghẹn lời.

“Ta tự có chừng mực, ngươi không tin ta sao? Hay là lo lắng ta làm gì tổn hại tới thanh danh Khanh Gia bảo?” Khanh Ngũ đôi mắt đẹp trầm xuống, nói: “Ở Khanh Gia bảo, ta vốn chính là người không quan trọng gì, mà còn lại là kẻ tàn phế, cho dù trở mình chuyển trời, thì có thể làm thế nào đây? Hơn nữa, Hồng miếu việc kia nếu thành, đó là công lao của phân đường Giang Nam nếu không thành, đó là sơ suất của Khanh Ngũ với các môn phái khác.”

“Tà phái Hồng miếu, phân đường ở Giang Nam của Khanh Gia bảo thân là người trong võ lâm, tự nhiên phải xuất lực.” Đường chủ nói, thở dài mình thế nhưng bị tha đi vào.

“Ha, không cần khó xử, ta đã nhờ viện trợ ở bên ngoài rồi, mấy vị cứ ngồi mát chờ ăn bát vàng đi, về sau, thập đại môn phái Giang Nam đem phân đường ta kết minh ước, vừa lúc có thể giảm bớt tranh cãi năm trước do tửu trang mà trở mặt, nhân cơ hội mở rộng cơ hội buôn bán.

Yên tâm, nếu như không phải có mười phần lợi ích cùng nắm chắc, Khanh Ngũ sẽ không tùy tiện làm.” Khanh Ngũ lời này nói ra, tỏ ý vừa vì lợi ích của phân đường mà suy xét cẩn thận, lại không cần người nhọc lòng ra người ra lực, trái lại bên trong thực sự mang vài phần ý tứ hàm xúc khiến người cảm động.

Phó đường chủ cuối cùng còn giữ lại chút thanh tỉnh, hỏi han: “Công tử lo nghĩ tốn sức như thế, lo lắng cho phân đường, ngài rốt cuộc có ý đồ gì?”

“Ta chỉ muốn thanh danh a.” Khanh Ngũ ảm đạm cười.

Phó đường chủ thoáng chần chờ —— Khanh Ngũ hiện nay trên danh nghĩa vẫn là Đường chủ Phân đường Giang Nam, khắp nơi trong phân đường kiềm chế quyền lực của hắn, làm quá mức rõ ràng cũng là không tốt, hiện giờ Khanh Ngũ nếu quyết định lấy danh nghĩa Phân đường Giang Nam viện trợ tấn công Hồng miếu, còn không dùng binh lực trong phân đường, nếu mà truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười chê? “Việc này ta sẽ triệu tập các Đường chủ khác, tiến hành xem xét.” Phó đường chủ bị Khanh Ngũ đẩy vào hoàn cảnh khó lòng vẹn cả đôi đường, đành phải lui ra.

Tiễn bước Phó đường chủ, Khanh Ngũ mới tới bên cạnh bàn, xem xét kỹ càng bản đồ Hồng miếu —— Hồng miếu bao quanh trận pháp kết cấu nằm ở chính giữa khu trung tâm, nhưng nếu như thế vì sao có thể đóng chiếm nhiều năm mà chưa bị công phá? Chỉ sợ, cơ quan cũng không phải nằm ở bên ngoài, mà là ở bên trong. Mười môn phái ở Giang Nam, trên danh nghĩa là bán cho mình một cái nhân tình, nếu nhân tình này nhận nhưng lại không nắm được trong tay, thật sự là không dễ ăn nói.

Hiện giờ, Phân đường Giang Nam quả quyết sẽ không viện trợ giúp mình, người của Thương Minh giáo cũng không hoàn toàn đúng chỗ mình, cái cọc ngầm đặt trong thập vệ Thiết Vân tạm thời không nên sử dụng, mình đã bày sẵn bố cục bước đầu nhưng tạm thời kéo không được người, cái này nên phải làm sao để thuận tiện bây giờ?

Ha. Khanh Ngũ cất bản địa đồ lại cười khẽ, nói: “Tiểu Thất.”

“Ngũ thiếu, ngươi có gì căn dặn sao?” Tiểu Thất quả nhiên xuất hiện sau lưng hắn, người này chỉ là một tấm ảnh vệ nho nhỏ, là một trong số ít người còn đứng đằng sau người mình.

“Đi chuẩn bị hai bộ y phục dạ hành.” Khanh Ngũ căn dặn.

Tiểu Thất quả nhiên như mong muốn hai mắt xoát một cái mà tỏa ánh sáng.

Lập tức kịp phản ứng: “Vì cái gì là hai bộ? Ban đêm Triệu Đại Bảo đi dò xét cùng với ta sao?”

“Không phải hắn, là ta.” Khanh Ngũ trả lời

“Gì?!!!!!” Tiểu Thất khiếp sợ, “Ngươi, chân của ngươi có thể đi?!!”

“Không, có thể đi ta đã tự mình đi rồi. Ngươi cõng ta.”

Ngũ thiếu ngươi cái đồ khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!! Tiểu Thất ở trong lòng mắng to —— nếu muốn để cho mình nhận nhiệm vụ còn đi theo làm gánh nặng rờm rà làm gì!

“Ta mới không cõng ngươi! Nếu không để cho một mình ta đi! Thì ngươi tự mình đi đi!” Tiểu Thất rốt cục cũng bùng nổ.

“Ngươi hiểu trận pháp sao? Hiểu nguyên lý hoạt động của cơ quan sao?” Khanh Ngũ thách thức hỏi. Một bộ dáng phần tử trí thức khinh thường ảnh vệ.

Tiểu Thất cười lạnh, trả lời: “Mấy thứ này, ta còn rất hiểu.”

Khanh Ngũ = =

Nói vậy Tiểu Thất chính là phần tử ảnh vệ trí thức à. Tào sư phụ dạy võ công không thể không toàn diện được sao.

“Dù sao ta phải đi theo.” Khanh Ngũ chắc mẩm.

Kỳ thật Khanh Ngũ chỉ là lo lắng Tiểu Thất rắp tâm làm nhiều việc thừa.

“Ngươi đi theo ta, vừa là sự trói buộc của ta, cũng tăng nguy hiểm cho bản thân!” Tiểu Thất bực bội.

Khanh Ngũ như trước không thèm nghe nhìn ngoài cửa sổ: “Ta là trói buộc? Cũng bởi vì ta không thể đi lại, cho nên tạo thành trói buộc cho ngươi?!”

Ngữ khí lại có vài phần oán độc.

Ớ! Tiểu Thất hoảng hốt —— mình tại sao lại nói lời không ra nói? Lần này thì hay rồi! Khanh Ngũ bắt đầu khăng khăng cố chấp! Khanh Tứ, Khanh Lục, Tạ Minh Châu đều chẳng thể đọ với hắn, mình làm sao có thể thắng được hắn chứ… Khanh Ngũ khốn kiếp!

“Ta không phải phế nhân!” Khanh Ngũ đột nhiên quay đầu, oán giận nhìn Tiểu Thất, khiến Tiểu Thất run run một cái—— ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải kẻ thù của ngươi hừ!

“Ta cũng chưa có nói ngươi là phế nhân… Ngũ thiếu, ngươi không cần phải làm mình làm mẩy!” Tiểu Thất vội vàng ngăn hắn lần nữa lại phát tác, “Ngươi không có võ công, ban đêm ta mang ngươi đi thâm nhập, thật sự là không thể trông nom tốt! Không phải nói chân của ngươi là vấn đề, thật sự.” Tiểu Thất dùng kiên nhẫn bình sinh lớn nhất trong cuộc đời mình để giải thích chướng ngại tâm lý dành cho người tàn tật.

“Ta sao lại không có võ công?” Khanh Ngũ ánh mắt vẫn rất lẫm liệt, “Năm đó ngươi cũng chả chống nổi một chưởng của ta còn gì.”

A! Khốn kiếp ngươi còn nhớ rõ!!

Tiểu Thất nhớ lại lần đó “tè ra quần”—— khốn kiếp a! Đó là chuyện bao lâu rồi hả! Khi đó ngươi còn là một đứa nhỏ chưa mọc lông mao a Khanh Ngũ! Ngươi hiện tại chỉ sợ ngay cả một chưởng của ta cũng chịu không nổi! —— Tiểu Thất thiếu chút nữa thì đem oán thầm hét lên.

“Ngũ thiếu, ngươi còn nhỏ chính là học được chút xíu, những… Những công lực chỉ thích hợp để rèn luyện thân thể, ngươi không cần như vậy. Ta sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì?” Tiểu Thất đã nhẫn đến mức cái trán lộ ra gân xanh, đầu lưỡi cũng sắp thắt buộc nói tới mềm rũ.

“Ngươi là chân của ta, ngươi phải mang ta đi nơi ta muốn đi.” Khanh Ngũ trầm giọng nói.

Tiểu Thất lông mày giương lên, rốt cục cũng phải phát tác, quát khẽ: “Này!! Ngươi không cần tùy hứng!!”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Khanh Ngũ một chưởng đánh vào trên bàn trà —— chỉ nghe ‘ầm ầm’ một tiếng, bàn trà bể nát, lực xé ngang trời, ấm chén trên bàn toàn bộ đều đã thành mảnh vỡ, nền nhà dưới bàn lún sâu, Tiểu Thất đứng ở bên cạnh bàn nhất thời cảm thấy cỗ lực phong mạnh mẽ nhuộm đẫm bốn phía, khiến cho hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước, thoáng chốc trợn mắt há hốc mồm.

Chưởng công thật đáng sợ!! Hắn thế nhưng vẫn luôn không phát hiện Khanh Ngũ thế nhưng có công lực đáng sợ như thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện