Sáng sớm, bình minh xuyên qua tán lá trên cành rọi chiếu vào trên bàn đọc, Khanh Ngũ thiếu trải một trang giấy trắng, đang suy tư kết cấu. Đêm qua, bộ dáng Mạc Tiểu Thất bị ức hiếp cuống quít giải thích, thật sự rất thú vị. Cảnh này khiến cho không khí nặng nề mấy ngày gần đây trở thành hư không, vì vậy sáng sớm người nào đó tâm trạng vô cùng tốt chắp bút vẽ tranh.
Suy tư một lát, ý tưởng hiện ở trong đầu, cầm ngòi bút lưu loát, chỉ vài nét bút ít ỏi đã nhẹ nhàng phác họa ra thần thái bay lên của một người thiếu niên, biểu tình bừng bừng sức sống, mặt mày đơn thuần lại mang ba phần kiệt ngạo, hoạt bát cười khẽ, cười như không cười, Mạc Tiểu Thất độc nhất vô nhị.
Khanh Ngũ nhìn thành quả của mình, trên khóe miệng nhiễm ý cười trong suốt, nhìn một lúc lâu sau liền đem cuộn tranh cuộn lại, bỏ vào trong ống đồng.
Tiểu Thất đứng ở đằng trước, cả người dán trên khung cửa nhìn trộm vào bên trong, đợi nhìn đến khi Khanh Ngũ đột nhiên chuyển động xe lăn xoay người, hắn cuống quít trốn đi, thừa dịp Khanh Ngũ ra phía trước ăn điểm tâm, hắn kiếm cớ rời đi chân lại chạy tới thư phòng, lặng yên mở ra cuộn tranh trong ống đồng vừa nãy của Khanh Ngũ, mở ra một nửa thì cả mặt Tiểu Thất phắt cái đỏ bừng, cuống quít cất kỹ. Chính là ngày hôm ấy tâm tình vô cùng tốt, ngây ngô cười trở về, ngồi trên một cái bàn cùng Khanh Ngũ uống cháo.
Khanh Ngũ mỉm cười hỏi nói: “Tiểu Thất, ngươi tối hôm qua nói, ngươi muốn đổi chủ…”
“Ta nói lúc nào?! Nói lúc nào! Ta sao lại không biết! Hừ!” Tiểu Thất vội vàng cướp lời giả bộ hồ đồ.
Triệu Đại Bảo ngồi ở một bên há mồm, muốn nói cái gì, nhưng mà nghĩ đến tối hôm qua trước khi ngủ bị Tiểu Thất uy hiếp, lúc này cũng không dám mở miệng, chỉ là cắm đầu ăn cơm.
Khanh Ngũ chỉ cười không nói, chỉ là vươn ngón tay xoa mặt Tiểu Thất, trong lòng Tiểu Thất nhất thời kinh hoàng, mở to hai mắt nhìn tới, chống lại đôi mắt xinh đẹp tĩnh lặng thâm sâu của Khanh Ngũ, tức thì quên tránh né, mặc cho ngón tay Khanh Ngũ nhẹ nhàng đụng vào hai má, hai má kia phớt hồng như quả đào, Khanh Ngũ chạm tới thế nhưng nóng bỏng.
“Dính rau.” Khanh Ngũ thay hắn lau đi cặn đồ ăn trên mặt, Tiểu Thất lúc này mới giật mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm, miệng hãy còn hừ hừ hai tiếng, không biết là tức tối hay vẫn là thẹn thùng.
Nhìn biểu tình kia của Tiểu Thất, ý cười trên miệng Khanh Ngũ càng đậm, nói: “Ngươi nếu muốn đổi chủ nhân, ta cũng còn không tha đâu, ta phải đi chỗ nào tìm ảnh vệ tận tình như vậy đây?”
Tiểu Thất vừa nghe vậy, vùi đầu trong bụng mừng thầm, sớm đã không biết mùi vị đồ ăn đưa đến miệng ra sao rồi, chính là tim ngọt tràn lên.
Triệu Đại Bảo nhìn thấy một màn người tình ta nguyện như vậy, âm thầm hừ lạnh, nghĩ ngợi rồi nói: “Khanh Ngũ, nếu ngươi thật sự muốn ăn tươi nuốt sống, tên ảnh vệ nhỏ kia còn không bị ngươi ăn chết, chỉ sợ đời này không thể trở mình nỗi ấy chứ.”
Ăn cơm xong, Triệu Đại Bảo thừa dịp Tiểu Thất thu dọn chén bát, đến một bên lo âu hỏi Khanh Ngũ: “Ngươi hôm qua thoái thác tiệc rượu, là muốn làm hòa với Tiểu Thất? Khanh Ngũ, ngươi thật sự hãm sâu ở bên trong, ta không nghĩ tới đường đường Khanh Ngũ thiếu tiên phong đạo cốt, thế nhưng cũng như cái kia…”
“Việc này, không cần ngươi quan tâm.” Khanh Ngũ xoay người đáp.
Triệu Đại Bảo lại nói: “Khanh Ngũ, ngươi có phát hiện ra hay không, từ khi Tiểu Thất đến đây, ngươi sinh động hơn trước kia nhiều lắm, càng giống người.”
“Chẳng lẽ trước kia ta không giống người, giống quỷ sao?” Khanh Ngũ thản nhiên nói.
“Trước kia ngươi, quả thật không giống người, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, ta từng nghĩ ngươi tùy thời có thể cưỡi mây bay về trời rồi đó!” Triệu Đại Bảo tay khoát lên bờ vai của hắn, “Như bây giờ vẫn tốt hơn, ta thích ngươi như vậy, ít nhất ngươi sẽ nở nụ cười từ nội tâm.”
“Ha. Ngươi quá lo lắng.” Khanh Ngũ liếc tới hai chân mình.
Triệu Đại Bảo thấp giọng nói: “Tiểu Thất khinh công xuất chúng, muốn hắn giúp ngươi đến núi Mạc Nha tìm kỳ hoa mười năm mới nở một lần không? Như vậy ngươi có thể đi đường.”
“Ngươi đừng vội lắm miệng! Mạt Nha đặc biệt nguy hiểm đáng sợ, ngươi nếu dám ở trước mặt Tiểu Thất nói bậy, ta liền…” Khanh Ngũ đột nhiên tức giận, khí thế nghiêm nghị làm cho Triệu Đại Bảo phát lạnh, vội vàng nói: “Được, được, ta không nói, ngươi đừng giận.”
“Ngươi đi đọc sách thuốc đi, trong vòng 3 ngày không đem cuốn sách ta đưa cho ngươi lần trước đọc xong thì ngươi đừng hòng bước ra sân này một bước!” Khanh Ngũ lập tức hạ lệnh cấm cửa, làm Triệu Đại Bảo trưng cái bộ mặt khổ, thực hận vì mình lắm miệng.
Khanh Ngũ thường xuyên muốn Triệu Đại Bảo xem sách thuốc.
Kỳ thật Triệu Đại Bảo một quyển cũng không có đọc tới, mỗi một lần hắn đều đem bìa sách thuốc ***g ngoài sách may để xem. Hồi sau cũng bị Khanh Ngũ bắt được mấy lần, Khanh Ngũ cầm lấy sách, cổ quái hỏi: “Thiên hạ còn có loại sách này à?”
Triệu Đại Bảo đáp: “Đã có sách thuốc, có binh thư, có thi thư, tự nhiên cũng có sách dạy may, chỉ cần có người viết, thì có người xem.”
Cho nên, Triệu Đại Bảo hôm nay vẫn là chơi cái tiết mục này, đem một quyển cắt may ***g vào trong cuốn sách thuốc, chân bắt chéo nằm ở ghế dựa, đọc đến hứng thú nồng hậu.
Khanh Ngũ trốn trong phòng mình lấy cớ không hợp khí hậu, kì thực trông chừng Triệu Đại Bảo. Hắn quả thật có chút lo lắng, vạn nhất về sau trên giang hồ gặp chuyện, thực sự có người nghe danh tìm đến thần y Triệu Đại Bảo, kết quả bệnh chưa chữa hết cho người ta kết quả còn trị đến chết thì làm như thế nào? Hắn thiệt tình hy vọng Triệu Đại Bảo có thể trở thành đại thần y chân chính nhất, Triệu Đại Bảo là truyền nhân đời cuối mà qua mấy đời đều là con một trong thần y môn, ít nhất thanh danh Triệu thần y so ra dễ nghe hơn Triệu tài (may mặc, cắt xén) nhiều đi?
Những năm gần đây, hắn nhìn Triệu Đại Bảo xem sách thuốc, vì kiểm tra thí điểm Triệu Đại Bảo, bản thân mình lúc trước cũng phải hết tủ đọc sách thuốc, lập tức tiến hành kiểm tra thí điểm, viết chính tả, phạt chép, vô dụng, hết thảy vô dụng!
Triệu Đại Bảo căn bản là không ghi tạc vào trong lòng! Ngược lại Khanh Ngũ cảm thấy bản thân mình đã thành nửa thần y.
Khanh Ngũ nhìn Triệu Đại Bảo đang cầm cuốn sách mình tự chép có qua chỉnh lý 《 võ lâm độc kinh 》, lại treo đầu dê bán thịt chó, vì thế rốt cục mở miệng: “Mấy cuốn sách thuốc trước ngươi không xem thì thôi, đây là cuốn sách ta tự mình chỉnh sửa, ngươi không dùng hai mắt nhìn, không thì trong lòng ta cảm thấy thua thiệt.”
Triệu Đại Bảo ngẩng đầu nhìn nhìn Khanh Ngũ, giận dữ nói: “Được rồi, được rồi, ta xem hai mắt, tốt xấu mấy loại độc dược trên giang hồ, ta vẫn tương đối rõ ràng, lúc trước trong sư môn, ta còn chuyên môn ra sức học hành cái này đâu.”
“Ngươi biết chút là tốt rồi, độc dược ở trong võ lâm là môn nổi tiếng hiện nay, bây giờ người giang hồ hôm nay bị trúng loại độc này ngày mai lại bị chuốc độc kia, tinh thông giải độc cũng đủ để ngươi nổi danh …” Khanh Ngũ vui mừng uống trà.
Triệu Đại Bảo vì thế nhẫn nại lật xem hai trang viết bằng tay chữ rất đẹp của Khanh Ngũ, không khỏi bật cười khanh khách.
“Ngươi cười cái gì?” Khanh Ngũ hỏi.
“Nhất định thời điểm viết quyển sách này thì ngươi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lỗi sai rất nhiều.” Triệu Đại Bảo đáp.
“Ờ… Sao mà thấy được?” Khanh Ngũ đúng là mấy ngày nay dưỡng thương do roi quất, sau lưng đau đớn, tư thế ngủ lại không tốt, không thể nằm thẳng, vì thế thức dậy viết sách, đem mười cuốn sách giải độc tổng kết giản lược trong một quyển sách, viết viết một mạch cả người mệt rã rời có mấy lần ngã vào bàn ngủ gục, nghĩ vậy cũng thấy có nhiều lỗi sai đi.
Triệu Đại Bảo tùy tiện từ trong một tờ, đọc ra: “Ngươi xem, chỗ này viết ‘Đối diện tương tư’ ‘, phía dưới giải thích là một loại cỏ độc chiết xuất ra chất kịch độc, trúng phải loại độc này một khi động tình, cả người đau nhức, như rơi vào trong hố lửa, cuối cùng công lực mất sạch, lục phủ ngũ tạng cháy khét mà chết. Kỳ thật vị độc dược này tên là ‘ Tương tư thành tro, ‘Đối diện tương tư ‘ chính là một vị thuốc xuân dược dược tính rất mạnh còn có một loại độc dược cùng loại độc tính cũng mạnh như vậy nữa chính là ‘Giải tương tư ‘, giải dược của nó chính là ‘ Tương tư ngơ ngẩn ‘ vân vân.”
“Ai, ” Khanh Ngũ thở dài một tiếng, “Hiện giờ trên giang hồ danh mục độc dược rất nhiều, tên đặt tương ứng, nhiều như thế ta chép lại cuốn quyển sách này đầu cũng đã choáng váng, cũng không biết những người giang hồ đó bị làm sao nữa, tùy tiện dùng một câu thơ đặt tên cho độc dược, thôi thôi, quyển sách này ngươi không xem cũng được.”
Triệu Đại Bảo cười hắc hắc, cố ý hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi trúng phải loại độc gì sao?”
Khanh Ngũ thuận miệng đáp lời: “Băng phệ lan tâm.”
“Sai, là thiên phệ lan tâm.” Triệu Đại Bảo nói, “Ngươi xem ngươi xem, ngươi ngay cả mình trúng độc gì cũng không nhớ rõ, còn bắt ta học thuộc lòng.”
“Ta đã sớm muốn nói mấy cái tên độc dược này đều vô nghĩa. Thiên phệ lan tâm, cái thứ rườm rà này nằm cùng một chỗ bộ có cái ý nghĩa gì sao?” Khanh Ngũ hừ lạnh phán.
“Không có gì ý nghĩa, chỉ là dễ nghe thôi, thật sự, rất nhiều người nghiên cứu chế tạo độc dược, sau đó kiếm cái tên dễ nghe mới đi đặt tên, ngươi ngẫm lại thử xem, vạn nhất người khác trúng độc của ngươi, từ trong miệng phun ra một đám tên độc dược văn nhã rất là có cảm giác thành tựu à nha.” Triệu Đại Bảo đáp, “Về sau ta nếu tự chế ra độc dược, nhất định phải đặt tên cho nó là ‘Thục Quân’.”
“Vậy còn không bằng trực tiếp gọi là ‘Đại Bảo’ còn dễ nhớ một chút.” Khanh Ngũ đáp.
Triệu Đại Bảo lắc đầu: “Cũng không phải, ngươi lại ngẫm lại xem, có người trúng độc, kêu to ‘Ta trúng Thục Quân’, ai nha, phong nhã biết bao nhiêu nha! Nếu là kêu, ‘Ta bị trúng Đại Bảo’! Vậy cũng quá là khó nghe.”
“Ờ… Không nói tới cái đề tài nhàm chán này nữa.” Khanh Ngũ kết thúc đề tài này.
Quả thật, trong một tương lai xa xôi, ‘Đại Bảo’ không có trở thành tên của độc dược, ngược lại làm một cái loại dược phẩm khác khiến người dễ nghe dễ thuộc hơn nhiều:
“Đại Bảo ngày mai gặp!”
“Đại Bảo a, mỗi ngày thấy!”
Suy tư một lát, ý tưởng hiện ở trong đầu, cầm ngòi bút lưu loát, chỉ vài nét bút ít ỏi đã nhẹ nhàng phác họa ra thần thái bay lên của một người thiếu niên, biểu tình bừng bừng sức sống, mặt mày đơn thuần lại mang ba phần kiệt ngạo, hoạt bát cười khẽ, cười như không cười, Mạc Tiểu Thất độc nhất vô nhị.
Khanh Ngũ nhìn thành quả của mình, trên khóe miệng nhiễm ý cười trong suốt, nhìn một lúc lâu sau liền đem cuộn tranh cuộn lại, bỏ vào trong ống đồng.
Tiểu Thất đứng ở đằng trước, cả người dán trên khung cửa nhìn trộm vào bên trong, đợi nhìn đến khi Khanh Ngũ đột nhiên chuyển động xe lăn xoay người, hắn cuống quít trốn đi, thừa dịp Khanh Ngũ ra phía trước ăn điểm tâm, hắn kiếm cớ rời đi chân lại chạy tới thư phòng, lặng yên mở ra cuộn tranh trong ống đồng vừa nãy của Khanh Ngũ, mở ra một nửa thì cả mặt Tiểu Thất phắt cái đỏ bừng, cuống quít cất kỹ. Chính là ngày hôm ấy tâm tình vô cùng tốt, ngây ngô cười trở về, ngồi trên một cái bàn cùng Khanh Ngũ uống cháo.
Khanh Ngũ mỉm cười hỏi nói: “Tiểu Thất, ngươi tối hôm qua nói, ngươi muốn đổi chủ…”
“Ta nói lúc nào?! Nói lúc nào! Ta sao lại không biết! Hừ!” Tiểu Thất vội vàng cướp lời giả bộ hồ đồ.
Triệu Đại Bảo ngồi ở một bên há mồm, muốn nói cái gì, nhưng mà nghĩ đến tối hôm qua trước khi ngủ bị Tiểu Thất uy hiếp, lúc này cũng không dám mở miệng, chỉ là cắm đầu ăn cơm.
Khanh Ngũ chỉ cười không nói, chỉ là vươn ngón tay xoa mặt Tiểu Thất, trong lòng Tiểu Thất nhất thời kinh hoàng, mở to hai mắt nhìn tới, chống lại đôi mắt xinh đẹp tĩnh lặng thâm sâu của Khanh Ngũ, tức thì quên tránh né, mặc cho ngón tay Khanh Ngũ nhẹ nhàng đụng vào hai má, hai má kia phớt hồng như quả đào, Khanh Ngũ chạm tới thế nhưng nóng bỏng.
“Dính rau.” Khanh Ngũ thay hắn lau đi cặn đồ ăn trên mặt, Tiểu Thất lúc này mới giật mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm, miệng hãy còn hừ hừ hai tiếng, không biết là tức tối hay vẫn là thẹn thùng.
Nhìn biểu tình kia của Tiểu Thất, ý cười trên miệng Khanh Ngũ càng đậm, nói: “Ngươi nếu muốn đổi chủ nhân, ta cũng còn không tha đâu, ta phải đi chỗ nào tìm ảnh vệ tận tình như vậy đây?”
Tiểu Thất vừa nghe vậy, vùi đầu trong bụng mừng thầm, sớm đã không biết mùi vị đồ ăn đưa đến miệng ra sao rồi, chính là tim ngọt tràn lên.
Triệu Đại Bảo nhìn thấy một màn người tình ta nguyện như vậy, âm thầm hừ lạnh, nghĩ ngợi rồi nói: “Khanh Ngũ, nếu ngươi thật sự muốn ăn tươi nuốt sống, tên ảnh vệ nhỏ kia còn không bị ngươi ăn chết, chỉ sợ đời này không thể trở mình nỗi ấy chứ.”
Ăn cơm xong, Triệu Đại Bảo thừa dịp Tiểu Thất thu dọn chén bát, đến một bên lo âu hỏi Khanh Ngũ: “Ngươi hôm qua thoái thác tiệc rượu, là muốn làm hòa với Tiểu Thất? Khanh Ngũ, ngươi thật sự hãm sâu ở bên trong, ta không nghĩ tới đường đường Khanh Ngũ thiếu tiên phong đạo cốt, thế nhưng cũng như cái kia…”
“Việc này, không cần ngươi quan tâm.” Khanh Ngũ xoay người đáp.
Triệu Đại Bảo lại nói: “Khanh Ngũ, ngươi có phát hiện ra hay không, từ khi Tiểu Thất đến đây, ngươi sinh động hơn trước kia nhiều lắm, càng giống người.”
“Chẳng lẽ trước kia ta không giống người, giống quỷ sao?” Khanh Ngũ thản nhiên nói.
“Trước kia ngươi, quả thật không giống người, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, ta từng nghĩ ngươi tùy thời có thể cưỡi mây bay về trời rồi đó!” Triệu Đại Bảo tay khoát lên bờ vai của hắn, “Như bây giờ vẫn tốt hơn, ta thích ngươi như vậy, ít nhất ngươi sẽ nở nụ cười từ nội tâm.”
“Ha. Ngươi quá lo lắng.” Khanh Ngũ liếc tới hai chân mình.
Triệu Đại Bảo thấp giọng nói: “Tiểu Thất khinh công xuất chúng, muốn hắn giúp ngươi đến núi Mạc Nha tìm kỳ hoa mười năm mới nở một lần không? Như vậy ngươi có thể đi đường.”
“Ngươi đừng vội lắm miệng! Mạt Nha đặc biệt nguy hiểm đáng sợ, ngươi nếu dám ở trước mặt Tiểu Thất nói bậy, ta liền…” Khanh Ngũ đột nhiên tức giận, khí thế nghiêm nghị làm cho Triệu Đại Bảo phát lạnh, vội vàng nói: “Được, được, ta không nói, ngươi đừng giận.”
“Ngươi đi đọc sách thuốc đi, trong vòng 3 ngày không đem cuốn sách ta đưa cho ngươi lần trước đọc xong thì ngươi đừng hòng bước ra sân này một bước!” Khanh Ngũ lập tức hạ lệnh cấm cửa, làm Triệu Đại Bảo trưng cái bộ mặt khổ, thực hận vì mình lắm miệng.
Khanh Ngũ thường xuyên muốn Triệu Đại Bảo xem sách thuốc.
Kỳ thật Triệu Đại Bảo một quyển cũng không có đọc tới, mỗi một lần hắn đều đem bìa sách thuốc ***g ngoài sách may để xem. Hồi sau cũng bị Khanh Ngũ bắt được mấy lần, Khanh Ngũ cầm lấy sách, cổ quái hỏi: “Thiên hạ còn có loại sách này à?”
Triệu Đại Bảo đáp: “Đã có sách thuốc, có binh thư, có thi thư, tự nhiên cũng có sách dạy may, chỉ cần có người viết, thì có người xem.”
Cho nên, Triệu Đại Bảo hôm nay vẫn là chơi cái tiết mục này, đem một quyển cắt may ***g vào trong cuốn sách thuốc, chân bắt chéo nằm ở ghế dựa, đọc đến hứng thú nồng hậu.
Khanh Ngũ trốn trong phòng mình lấy cớ không hợp khí hậu, kì thực trông chừng Triệu Đại Bảo. Hắn quả thật có chút lo lắng, vạn nhất về sau trên giang hồ gặp chuyện, thực sự có người nghe danh tìm đến thần y Triệu Đại Bảo, kết quả bệnh chưa chữa hết cho người ta kết quả còn trị đến chết thì làm như thế nào? Hắn thiệt tình hy vọng Triệu Đại Bảo có thể trở thành đại thần y chân chính nhất, Triệu Đại Bảo là truyền nhân đời cuối mà qua mấy đời đều là con một trong thần y môn, ít nhất thanh danh Triệu thần y so ra dễ nghe hơn Triệu tài (may mặc, cắt xén) nhiều đi?
Những năm gần đây, hắn nhìn Triệu Đại Bảo xem sách thuốc, vì kiểm tra thí điểm Triệu Đại Bảo, bản thân mình lúc trước cũng phải hết tủ đọc sách thuốc, lập tức tiến hành kiểm tra thí điểm, viết chính tả, phạt chép, vô dụng, hết thảy vô dụng!
Triệu Đại Bảo căn bản là không ghi tạc vào trong lòng! Ngược lại Khanh Ngũ cảm thấy bản thân mình đã thành nửa thần y.
Khanh Ngũ nhìn Triệu Đại Bảo đang cầm cuốn sách mình tự chép có qua chỉnh lý 《 võ lâm độc kinh 》, lại treo đầu dê bán thịt chó, vì thế rốt cục mở miệng: “Mấy cuốn sách thuốc trước ngươi không xem thì thôi, đây là cuốn sách ta tự mình chỉnh sửa, ngươi không dùng hai mắt nhìn, không thì trong lòng ta cảm thấy thua thiệt.”
Triệu Đại Bảo ngẩng đầu nhìn nhìn Khanh Ngũ, giận dữ nói: “Được rồi, được rồi, ta xem hai mắt, tốt xấu mấy loại độc dược trên giang hồ, ta vẫn tương đối rõ ràng, lúc trước trong sư môn, ta còn chuyên môn ra sức học hành cái này đâu.”
“Ngươi biết chút là tốt rồi, độc dược ở trong võ lâm là môn nổi tiếng hiện nay, bây giờ người giang hồ hôm nay bị trúng loại độc này ngày mai lại bị chuốc độc kia, tinh thông giải độc cũng đủ để ngươi nổi danh …” Khanh Ngũ vui mừng uống trà.
Triệu Đại Bảo vì thế nhẫn nại lật xem hai trang viết bằng tay chữ rất đẹp của Khanh Ngũ, không khỏi bật cười khanh khách.
“Ngươi cười cái gì?” Khanh Ngũ hỏi.
“Nhất định thời điểm viết quyển sách này thì ngươi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lỗi sai rất nhiều.” Triệu Đại Bảo đáp.
“Ờ… Sao mà thấy được?” Khanh Ngũ đúng là mấy ngày nay dưỡng thương do roi quất, sau lưng đau đớn, tư thế ngủ lại không tốt, không thể nằm thẳng, vì thế thức dậy viết sách, đem mười cuốn sách giải độc tổng kết giản lược trong một quyển sách, viết viết một mạch cả người mệt rã rời có mấy lần ngã vào bàn ngủ gục, nghĩ vậy cũng thấy có nhiều lỗi sai đi.
Triệu Đại Bảo tùy tiện từ trong một tờ, đọc ra: “Ngươi xem, chỗ này viết ‘Đối diện tương tư’ ‘, phía dưới giải thích là một loại cỏ độc chiết xuất ra chất kịch độc, trúng phải loại độc này một khi động tình, cả người đau nhức, như rơi vào trong hố lửa, cuối cùng công lực mất sạch, lục phủ ngũ tạng cháy khét mà chết. Kỳ thật vị độc dược này tên là ‘ Tương tư thành tro, ‘Đối diện tương tư ‘ chính là một vị thuốc xuân dược dược tính rất mạnh còn có một loại độc dược cùng loại độc tính cũng mạnh như vậy nữa chính là ‘Giải tương tư ‘, giải dược của nó chính là ‘ Tương tư ngơ ngẩn ‘ vân vân.”
“Ai, ” Khanh Ngũ thở dài một tiếng, “Hiện giờ trên giang hồ danh mục độc dược rất nhiều, tên đặt tương ứng, nhiều như thế ta chép lại cuốn quyển sách này đầu cũng đã choáng váng, cũng không biết những người giang hồ đó bị làm sao nữa, tùy tiện dùng một câu thơ đặt tên cho độc dược, thôi thôi, quyển sách này ngươi không xem cũng được.”
Triệu Đại Bảo cười hắc hắc, cố ý hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi trúng phải loại độc gì sao?”
Khanh Ngũ thuận miệng đáp lời: “Băng phệ lan tâm.”
“Sai, là thiên phệ lan tâm.” Triệu Đại Bảo nói, “Ngươi xem ngươi xem, ngươi ngay cả mình trúng độc gì cũng không nhớ rõ, còn bắt ta học thuộc lòng.”
“Ta đã sớm muốn nói mấy cái tên độc dược này đều vô nghĩa. Thiên phệ lan tâm, cái thứ rườm rà này nằm cùng một chỗ bộ có cái ý nghĩa gì sao?” Khanh Ngũ hừ lạnh phán.
“Không có gì ý nghĩa, chỉ là dễ nghe thôi, thật sự, rất nhiều người nghiên cứu chế tạo độc dược, sau đó kiếm cái tên dễ nghe mới đi đặt tên, ngươi ngẫm lại thử xem, vạn nhất người khác trúng độc của ngươi, từ trong miệng phun ra một đám tên độc dược văn nhã rất là có cảm giác thành tựu à nha.” Triệu Đại Bảo đáp, “Về sau ta nếu tự chế ra độc dược, nhất định phải đặt tên cho nó là ‘Thục Quân’.”
“Vậy còn không bằng trực tiếp gọi là ‘Đại Bảo’ còn dễ nhớ một chút.” Khanh Ngũ đáp.
Triệu Đại Bảo lắc đầu: “Cũng không phải, ngươi lại ngẫm lại xem, có người trúng độc, kêu to ‘Ta trúng Thục Quân’, ai nha, phong nhã biết bao nhiêu nha! Nếu là kêu, ‘Ta bị trúng Đại Bảo’! Vậy cũng quá là khó nghe.”
“Ờ… Không nói tới cái đề tài nhàm chán này nữa.” Khanh Ngũ kết thúc đề tài này.
Quả thật, trong một tương lai xa xôi, ‘Đại Bảo’ không có trở thành tên của độc dược, ngược lại làm một cái loại dược phẩm khác khiến người dễ nghe dễ thuộc hơn nhiều:
“Đại Bảo ngày mai gặp!”
“Đại Bảo a, mỗi ngày thấy!”
Danh sách chương