Mạc Tiểu Thất ở bên ngoài cùng với một nhóm ảnh vệ mấy vị công tử nói chuyện phiếm.

Nhóm ảnh vệ bọn họ không được phép vào bên trong, vì thế ảnh vệ môn nhân cơ hội này ở trước cửa tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Mạc Tiểu Thất đã sớm chờ mong giờ khắc này, hắn rốt cục có thể làm ảnh vệ chính thức đường đường chính chính mà đứng ở chỗ này, vì thế thắt lưng thẳng tắp, xách thắt lưng đứng ở chỗ cao, rõ ràng làm cho mọi người nhìn thấy rõ mình.

“Đây không phải là Mạc Tiểu Thất sao! Mạc Tiểu Thất chuyển chính thức rồi à!” Một đám ảnh vệ rất nhanh liền nhận ra Mạc Tiểu Thất, bắt đầu líu ríu nghị luận.

“Nghe nói hắn làm ảnh vệ Ngũ công tử, thật sự là vận cứt chó!”

“Ghen tị quá!”

“Hừ, nhất định là Ngũ công tử nhìn trúng cái thân thể nhỏ của hắn …”

Tiếng nói nhỏ khe khẽ không dứt bên tai làm cho Mạc Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi, cái đó và cái dạng tụ hội ảnh vệ mà hắn tưởng tượng một chút cũng không giống có được không! Hắn đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn những người đó: “Ngươi đừng có mà ở sau lưng nói xấu người ta! Có chuyện thì nói ngay ở trước mặt này! Ta đường đường chính chính là ảnh vệ tử sĩ, không phải dơ bẩn như các ngươi nói!”

“Mạc Tiểu Thất, đừng tưởng rằng ngươi chuyển chính thức thì ngang ngược! Hừ, ngươi bây giờ là cái mặt hàng gì, còn phải chờ đại hội ảnh vệ quyết định, có gan thì tỷ thí!” Một gã ảnh vệ ỷ bản thân mình đi theo Khanh gia lão Đại, nói chuyện cũng cực kỳ lớn lối.

“Chờ đại hội ảnh vệ cái gì, nếu ngươi bất mãn thì cũng có thể tỷ thí ngay bây giờ luôn này.” Tiểu Thất nắm chặt nắm tay, ở trước mặt hắn lắc lắc.

“Ngu ngốc, ảnh vệ nghiêm cấm tự mình dùng binh khí đánh nhau, công tử nhà ngươi quản giáo ngươi thế nào vậy?” Một tên ảnh vệ khác khinh thường bảo.

Mạc Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, khinh thường không thèm để ý tới, vì thế ngồi ở trên bậc thang, nhìn đám người trong ảnh vệ môn so với mình tuổi lớn hơn rất nhiều tụ ở một chỗ khe khẽ nghị luận, nói thì cũng chỉ nói tới nói lui mấy cái chuyện nào là đãi ngộ của mỗi người ra sao, kỹ xảo lười nhác, mỗi người kể lể cho nhau nghe nào là oán giận chủ nhân vô liêm sỉ vân vân vũ vũ. Từ khi Khanh Gia bảo bỏ thi hành những biện pháp xử phạt nghiêm khắc đối với ảnh vệ thì nhóm ảnh vệ lúc này như cây tùng bị ngã đổ vậy đó.

Cái vòng của bọn họ Tiểu Thất thủy chung không thể đi vào, có lẽ Vương đại gia nói đúng hiện tại ảnh vệ bây giờ giống không như trước kia nữa. Bây giờ đây ảnh vệ cũng không còn có cái gì gọi là lòng trung tâm, bất quá mọi người chỉ là nghĩ làm sao để cái mũ ảnh vệ đội trên đầu này thoải mái một chút, không còn có lòng trung thành và tận tâm chân chính của ảnh vệ nữa.

Cho dù có như vậy.

Mạc Tiểu Thất kiên định nhìn bóng đêm trong vách núi.

Cho dù thế đạo này thay đổi, ảnh vệ môn không còn theo đuổi lòng trung thành cho dù các chủ nhân quên lãng đi sự tồn tại chân chính của ảnh vệ, hắn vẫn như cũ muốn thực hiện đủ trung nghĩa của một người ảnh vệ. Hắn sẽ luôn luôn ở trong bóng tối, giữ vững chức trách của chính mình, không phải vì chủ nhân, chỉ là vì phần chức nghiệp gần như bị nhòa đi trong màn đêm của ảnh vệ.

Sư phụ nói qua một người ảnh vệ chân chính, cả đời chỉ biết bảo hộ một người, giữ vững cùng bảo hộ, mới là đạo nghĩa cuối cùng của người ảnh vệ. Tiểu Thất không biết mình có thể hiểu được hết giá trị mà Tào sư phụ nói, là cả đời mình bảo hộ một người đúng hay không, nhưng mà hắn biết, bản thân mình lựa chọn tín niệm, chính là một lòng bảo hộ tín niệm của sư phụ cũng chính là giữ vững lòng tin cả đời của bản thân mình.

Tuy rằng tạm thời thoạt nhìn chức nghiệp ảnh vệ của hắn cũng như nhân sinh của Khanh Ngũ công tử không có gợn sóng quá lớn, có lẽ đi theo hắn, cả đời cũng không có cơ hội nào trải qua cuộc sống sinh hoạt chân chính của một người ảnh vệ lưỡi đao tắm máu tươi trong lòng ngập tràn nỗi kích động, nhưng là nếu Khanh Ngũ là chủ nhân của mình, hắn quyết tâm phải bảo hộ an toàn của hắn. Đây là hắn đối với tín niệm của mình hứa hẹn, cũng đối với linh hồn linh thiêng trên trời của sư phụ hứa hẹn.

Chỉ cần Tiểu Thất ta một ngày còn là ảnh vệ của Khanh Ngũ thì đảm bảo Khanh Ngũ tuyệt sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào của người khác! Bởi vì Mạc Tiểu Thất ta là ảnh vệ tốt nhất! Ta là người bảo vệ tốt nhất! Ta là thiên hạ đệ nhất ảnh vệ! Mạc Tiểu Thất kiên định tự nói với mình.

Ngay thời điểm hắn một mình sục sôi nhiệt huyết mênh mông, trong đầu nhưng không biết vì cớ gì mà lời nói hằng ngày của Khanh Ngũ thản nhiên xâm nhập quanh quẩn vào lỗ tai hắn——

“Tiểu Thất, trời giá rét, đi mặc thêm quần áo.”

“Tiểu Thất, ăn cơm trưa / điểm tâm / cơm chiều.”

“Tiểu Thất, tắm rửa.”

“Tiểu Thất, phát tiền thưởng.”

“Tiểu Thất, đi lĩnh chăn mới.”

“Tiểu Thất, ăn lẩu.”

“Tiểu Thất, lĩnh quần áo mới.”

… …

Khanh Ngũ hắn… … Giống như rất ít sai sử mình làm cái gì, ngược lại những thứ này mỗi ngày đều phải nhắc tới… Thực dong dài… Tiểu Thất thất thần nghĩ suy, nếu đi theo một người chủ nhân không mặn không nhạt như vậy cả đời còn không nhàm chán chết, hừ… cứ như vậy mà đi theo hắn cả đời nói… Cả đời nói…

Tiểu Thất không hay không biết cái mặt hơi hơi nóng lên, vẫn không tự biết, cũng không phát giác, hắn hiện tại đang toàn tâm toàn ý mà hồi tưởng cuộc sống ở chung mấy ngày nay với Khanh Ngũ, nghĩ một hồi thế nhưng đều là Khanh Ngũ Khanh Ngũ.

Bộ dáng ngày thường khi Khanh Ngũ cười,

Nhìn rất tốt… …

Một nụ cười ngây ngô nổi lên trên mặt Tiểu Thất, cái này ngay cả bản thân hắn một chút cũng không có phát hiện.

Tiểu Thất vẫn còn ở bên ngoài ngây ngô cười, mà trong đại sảnh nghị sự không khí dần dần khẩn trương lên.

Tiếng bước chân của bảo chủ Khanh Gia càng ngày càng tới gần, mấy vị thiếu gia đều ngồi nghiêm chỉnh, chờ bảo chủ giá lâm. Bảo chủ từ cửa sau đi vào, cũng đã tới rồi. Các vị thiếu gia vội vàng đứng lên, kính cẩn vâng lời khoanh tay đứng đó, chỉ có Khanh Ngũ ngồi một chỗ bất động.

Nhìn qua hắn thoạt nhìn so với người bình thường dường như tư thái trông có vẻ cao hơn nhiều. Mấy vị thiếu gia nhìn Khanh Ngũ, trong mắt rất khinh thường, tuy rằng Khanh Ngũ là bởi vì nguyên nhân thân thể không thể đứng thẳng, nhưng nhìn bộ dáng kia của hắn, nhìn thế nào cũng thấy rất tài trí hơn người.

Bảo chủ một thân y phục trắng tuyết cuối cùng cũng chậm rãi ngồi trên ghế chính giữa bên trên.

Bảo chủ Khanh Vân Tung, tuy rằng đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, nhìn qua lại y hệt chỉ như một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, càng làm cho người kinh ngạc chính là khuôn mặt bảo chủ tuấn mỹ dị thường, phong thái tao nhã, đủ có thể lấy từ xinh đẹp mỹ lệ như tranh vẽ để hình dung —— Điều này cũng khó trách, hai mươi năm trước, bảo chủ Khanh Vân Tung vốn là có danh xưng đệ nhất mỹ nhân võ lâm, năm tháng tựa hồ hoàn toàn không có lưu chút dấu vết nào trên mặt hắn, ngồi một chỗ cùng với một đám con trai thật sự nhìn không ra sự chênh lệch của bối phận.

Chính là Khanh Vân Tung một thân lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lệ khí, khiến người nhìn liếc mắt một cái đã cảm thấy lòng khiếp sợ không thôi, huống chi là các vị thiếu gia biết rõ thủ đoạn của hắn, bởi vậy một đám sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh ra ngoài.

Các vị thiếu gia đồng loạt hành lễ với phụ thân, Khanh Ngũ không thể đứng thẳng, liền chỉ có thể cúi người làm lễ, Khanh Vân Tung quét mắt một vòng chung quanh đám con, ánh mắt ở trên người Khanh Ngũ dừng chân một lát.

Đứa nhỏ này, càng ngày lại càng giống người kia thế nhưng chung quy lại là một người tàn phế. Thương Minh Thư Vân, ngươi nếu biết đứa con nối dòng duy nhất của ngươi hiện tại còn sống trên đời, mà còn là một người tàn phế không biết sẽ có cảm tưởng thế nào? Khanh Vân Tung trong ánh mắt phức tạp, chỉ giây lát chợt lướt qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện