Mạc Tiểu Thất cầm gói thuốc Triệu Đại Bảo mang đến tháo ra, bên trong thế nhưng đều là mấy cây quế, hoa tiêu hạt hồi linh tinh, mấy thứ này cũng có thể gọi là thuốc hả? Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Triệu Đại Bảo, Triệu Đại Bảo nháy mắt mấy cái đáp: “Ngươi cứ đem mấy thứ này ninh chung là được rồi, một lát chúng ta ăn lẩu gà.”
Thì ra gói thuốc cái gì đều là che tai dấu mắt người ta.
Khanh Ngũ đang ngồi ở thư phòng, đem thư xin phép năm trước viết sao chép lại một lần, chuẩn bị buổi chiều phái người đưa lên. Chờ hạt hồi cái gì kia hầm xong, Triệu Đại Bảo bưng nồi lẩu lên, ba người đóng kín cửa khóa chặt cửa sổ kéo mành che, ngồi ở trong phòng ngủ tối mù ăn lẩu.
Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, phá vỡ buổi tụ tập sum vầy êm đềm của ba người.
Triệu Đại Bảo cảnh giác hỏi: “Là ai?”
“Ngũ công tử, tiểu nhân là Chu Thành người bên nghị sự đường, bảo chủ đã xuất quan, bảo ta đến triệu tập các vị công tử, buổi chiều tập hợp ở nghị sự đường.” Người ở phía ngoài nói.
Triệu Đại Bảo đáp lại: “Ta không phải đã nói rồi sao, thân thể Ngũ công tử không tốt, muốn xin phép sao?”
Người nọ trả lời: “Bảo chủ nói chỉ cần còn có một hơi thở đều phải tham dự, đây là ý tứ của bảo chủ, tiểu nhân chỉ là thuật lại. Cáo từ.”
Khanh Ngũ nghe xong, đáp: “Thôi bỏ đi, đi thì đi, thái độ phụ thân lần này cương quyết hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố, Tiểu Thất, buổi chiều ngươi đi cùng ta.”
“Vâng.” Mạc Tiểu Thất miệng còn nhét miếng thịt, ậm ự không rõ trả lời. Thân là ảnh vệ hắn còn không có ý thức được ngồi cùng một chỗ với chủ nhân ăn lẩu đã đi quá giới hạn cỡ nào ngay cả Triệu Đại Bảo cũng nhìn ra, Khanh Ngũ rất dung túng Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất còn ngốc hồ hồ đào xới nồi lẩu, kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, bản thân hắn là ảnh vệ cũng biết mình không nên như vậy, chính là cái lẩu thơm ngào ngạt ở trướcmặt, hắn nhịn không được vươn tay ra —— huống chi, đây là chủ nhân cho phép hắn cùng ngồi ăn! Hắn cứ vậy giải vây cho mình.
Trong vô tình cứ như vậy mà có thói quen Khanh Ngũ dung túng.
Tiểu Thất nhìn trộm Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ lúc này đã ăn đủ ngồi tại chỗ vươn tay tới cái mâm đựng trái quýt xa xa, nếu như là người thường, đứng lên có thể lấy được, nhưng là đối với Khanh Ngũ chân vô lực mà nói, động tác này có hơi chút khó khăn, Tiểu Thất không hề nghĩ ngợi liền đứng lên chọn trái quýt hồng nhất nhìn có vẻ rất ngọt đưa cho hắn, ánh mắt Khanh Ngũ hơi hơi cong cong xinh đẹp, nói: “Đa tạ.”
Đồ ngốc! Ngươi là chủ nhân, không cần nói lời cảm ơn với ta! Tiểu Thất ngẩn người, lại có chút mải mê hàng lông mày thản nhiên ôn nhu của hắn, nhất thời không thể dứt khỏi ánh mắt ấy.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn chằm chằm nhìn Ngũ công tử dùng ngón tay thon dài xinh đẹp lột vỏ quýt, tách một tép ra hỏi Tiểu Thất: “Ăn không?”
“À… Ta còn chưa có ăn xong thịt… tự ngươi ăn đi!” Tiểu Thất hoang mang rối loạn trả lời, trong miệng hắn trong còn nhét miếng thịt, trong bát cũng có thiệt nhiều, kỳ thật trong đầu hắn có chút nghĩ suy vẩn vơ: Khanh Ngũ thích ăn quả quýt, vậy mình không giành quýt với hắn. Hắn lại nghĩ đến, nhà Vương lão ngũ trong trấn dưới chân núi Khanh Gia bảo có một sạp bán hoa quả, quýt trong đó ăn rất ngon, lần sau xuống núi có thể mang cho hắn một ít…
Nghĩ đến Khanh Ngũ vừa rồi thản nhiên cười nói lời cảm tạ với mình, Tiểu Thất không hiểu sao tự dưới đáy lòng cảm thấy rất thoải mái, hắn nghĩ mua cho Khanh Ngũ càng nhiều quýt, hắn nhất định sẽ còn mỉm cười như vậy … …
Kết quả
Ngay sau đó,
Khanh Ngũ đem toàn bộ tép quýt lột xong thả hết vào trong nồi lẩu.
Tiểu Thất giống như bị sấm sét bổ vào, cứng đơ cả người lại rồi.
Triệu Đại Bảo cũng cứng ngắc quay đầu: “Thục Quân, lần này chúng ta không tạo ra cái lẩu Tu La nữa, được chứ?”
“Thêm quả quýt vào hẳn là không có việc gì. Thừa dịp tuổi trẻ, các ngươi hẳn là nên nếm thử một chút thứ mới mẻ.” Khanh Ngũ nhẹ nhàng đảo quấy nồi lẩu, nhìn tép quýt chìm trong nồi nước lẩu, Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất đều lộ ra biểu tình đau thương.
“Tiểu Thất, lấy giùm cho ta một quả chuối.” Khanh Ngũ bảo Tiểu Thất.
“Chúng ta không ăn nước trái cây!! Ngươi không cần lãng phí hoa quả!! Bây giờ là mùa đông những hoa quả này rất quý!!” Triệu Đại Bảo vội vàng kháng nghị.
Không thể mua cho hắn mấy loại hoa quả quý như vậy, quá lãng phí!! Cửa hàng bán hoa quả của Vương lão ngũ cái gì chứ!! Tiểu Thất ⊙﹏⊙b
Khanh Ngũ vẻ mặt ung dung tự nhiên vớt một múi quýt lúc nãy bỏ vào trong bát mình, thử nhúng nếm một chút.
“Ăn ngon sao?” Tiểu Thất hỏi ⊙﹏⊙b.
Khanh Ngũ nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Sau đó những múi quýt còn lại cứ thế mà nằm luôn ở đáy nồi, không có người nào động qua nữa.
Khanh Ngũ cơm nước xong thì đi ngủ trưa. Dặn Tiểu Thất canh giờ đến chiều thì đánh thức mình.
Tiểu Thất ai thán Sơ Phong Các to như vậy, ngay cả một người hầu cũng không có, hắn thân là ảnh vệ mà bị xem như gã sai vặt sai sử, bất quá lúc này Triệu Đại Bảo cũng ai thán, hai người bọn họ đồng thời thu dọn bát đĩa, rửa chén bát xong còn phải giặt quần áo, quét tước vệ sinh, mà Khanh Ngũ thì đang ngủ say.
Buổi nghị sự quan trọng trong Khanh Gia bảo đều đến khi gần hoàng hôn mới bắt đầu, đây là thói quen của bảo chủ tự nhiên đối với mỗi vị thiếu gia mà nói, bảo chủ tự mình chủ trì nghị sự chính là chuyện áp lực vô cùng nặng nề đối với tâm lý.
Hôm nay tâm trạng ai đều cũng không tốt, toàn bộ Khanh Gia bảo bao phủ một tầng mây đen.
Nhưng là Tiểu Thất lại gì cũng không hiểu, hắn chưa từng nhìn thấy bảo chủ, tự nhiên cũng không biết bảo chủ đến tột cùng là một người lợi hại như thế nào.
Lại nói, người bị dạy dỗ là chủ tử, cũng chả có quan hệ gì với mình cả? Cho nên hắn vẫn như trước vô cùng cao hứng mà chà lau bảo đao yêu quý của mình, ở trong sân đánh quyền.
Triệu Đại Bảo vì có thể để cho Ngũ công tử ở trước mặt bảo chủ lần này có thể nở mày nở mặt còn cố ý trở về mang tới bộ quần áo thiết kế mới nhất vừa hoàn thành của mình, bộ quần áo kia từ trong đến ngoài đều vô cùng tinh xảo lại thanh nhã, Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ còn đang ngủ say, tiến đến bên này của Triệu Đại Bảo lục lọi xem.
“Chậc chậc, quần áo Khanh Ngũ thật đúng là không kém.” Tiểu Thất không quan tâm trên phương diện y phục này lắm, nhưng mà tay nghề Triệu Đại Bảo quả thật không sai, bộ quần áo kia còn chưa có mặc ở trên người mà cũng đã nổi bật như vậy rồi, nếu nhân vật thanh tao như Khanh Ngũ mà mặc vào, nhất định càng thêm nổi bật.
“Đúng vậy, lão Ngũ nếu có thể đứng lên, mặc vào quần áo của ta càng thêm duyên dáng.” Triệu Đại Bảo cảm thán.
Tiểu Thất trong lòng nổi lên một chút khó chịu, than thở ném lại: “Hắn không đứng lên mặc vào cũng rất đẹp mắt.” Không biết có phải là đã có thói quen ở trong này, Tiểu Thất có chút không thích nghe người khác nghị luận khuyết điểm Khanh Ngũ, nhất là nói Khanh Ngũ không trọn vẹn.
Triệu Đại Bảo cẩu thả, không nghe ra được sự khó chịu trong lời nói của Tiểu Thất, ngược lại còn nói: “Cũng bởi vì biết hắn chỉ có thể ngồi, cho nên ta đây đã cải cách thêm vào trên bộ quần áo này, ngươi xem ngươi xem, cái này ta cố ý thít lại một chút, không những thể hiện ra được sự thon dài của thân thể, chỗ vạt áo có thể hiển rõ hoa văn đẹp đẽ, còn có thể thiết kế thành tầng xinh đẹp… Dù sao bộ quần áo này chỉ thích hợp mặc ở trên người khi người ngồi, nếu đứng lên trái lại ngay cả đi cũng không thể.”
Triệu Đại Bảo thao thao bất tuyệt giới thiệu ý tưởng thiết kế của chính mình.
Mạc Tiểu Thất kỳ quái hỏi: “Ngươi không phải là thần y sao?”
Triệu Đại Bảo liếc hắn: “Thần y thì không thể làm quần áo?”
Hết chương 14.
Thì ra gói thuốc cái gì đều là che tai dấu mắt người ta.
Khanh Ngũ đang ngồi ở thư phòng, đem thư xin phép năm trước viết sao chép lại một lần, chuẩn bị buổi chiều phái người đưa lên. Chờ hạt hồi cái gì kia hầm xong, Triệu Đại Bảo bưng nồi lẩu lên, ba người đóng kín cửa khóa chặt cửa sổ kéo mành che, ngồi ở trong phòng ngủ tối mù ăn lẩu.
Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, phá vỡ buổi tụ tập sum vầy êm đềm của ba người.
Triệu Đại Bảo cảnh giác hỏi: “Là ai?”
“Ngũ công tử, tiểu nhân là Chu Thành người bên nghị sự đường, bảo chủ đã xuất quan, bảo ta đến triệu tập các vị công tử, buổi chiều tập hợp ở nghị sự đường.” Người ở phía ngoài nói.
Triệu Đại Bảo đáp lại: “Ta không phải đã nói rồi sao, thân thể Ngũ công tử không tốt, muốn xin phép sao?”
Người nọ trả lời: “Bảo chủ nói chỉ cần còn có một hơi thở đều phải tham dự, đây là ý tứ của bảo chủ, tiểu nhân chỉ là thuật lại. Cáo từ.”
Khanh Ngũ nghe xong, đáp: “Thôi bỏ đi, đi thì đi, thái độ phụ thân lần này cương quyết hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố, Tiểu Thất, buổi chiều ngươi đi cùng ta.”
“Vâng.” Mạc Tiểu Thất miệng còn nhét miếng thịt, ậm ự không rõ trả lời. Thân là ảnh vệ hắn còn không có ý thức được ngồi cùng một chỗ với chủ nhân ăn lẩu đã đi quá giới hạn cỡ nào ngay cả Triệu Đại Bảo cũng nhìn ra, Khanh Ngũ rất dung túng Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất còn ngốc hồ hồ đào xới nồi lẩu, kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, bản thân hắn là ảnh vệ cũng biết mình không nên như vậy, chính là cái lẩu thơm ngào ngạt ở trướcmặt, hắn nhịn không được vươn tay ra —— huống chi, đây là chủ nhân cho phép hắn cùng ngồi ăn! Hắn cứ vậy giải vây cho mình.
Trong vô tình cứ như vậy mà có thói quen Khanh Ngũ dung túng.
Tiểu Thất nhìn trộm Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ lúc này đã ăn đủ ngồi tại chỗ vươn tay tới cái mâm đựng trái quýt xa xa, nếu như là người thường, đứng lên có thể lấy được, nhưng là đối với Khanh Ngũ chân vô lực mà nói, động tác này có hơi chút khó khăn, Tiểu Thất không hề nghĩ ngợi liền đứng lên chọn trái quýt hồng nhất nhìn có vẻ rất ngọt đưa cho hắn, ánh mắt Khanh Ngũ hơi hơi cong cong xinh đẹp, nói: “Đa tạ.”
Đồ ngốc! Ngươi là chủ nhân, không cần nói lời cảm ơn với ta! Tiểu Thất ngẩn người, lại có chút mải mê hàng lông mày thản nhiên ôn nhu của hắn, nhất thời không thể dứt khỏi ánh mắt ấy.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn chằm chằm nhìn Ngũ công tử dùng ngón tay thon dài xinh đẹp lột vỏ quýt, tách một tép ra hỏi Tiểu Thất: “Ăn không?”
“À… Ta còn chưa có ăn xong thịt… tự ngươi ăn đi!” Tiểu Thất hoang mang rối loạn trả lời, trong miệng hắn trong còn nhét miếng thịt, trong bát cũng có thiệt nhiều, kỳ thật trong đầu hắn có chút nghĩ suy vẩn vơ: Khanh Ngũ thích ăn quả quýt, vậy mình không giành quýt với hắn. Hắn lại nghĩ đến, nhà Vương lão ngũ trong trấn dưới chân núi Khanh Gia bảo có một sạp bán hoa quả, quýt trong đó ăn rất ngon, lần sau xuống núi có thể mang cho hắn một ít…
Nghĩ đến Khanh Ngũ vừa rồi thản nhiên cười nói lời cảm tạ với mình, Tiểu Thất không hiểu sao tự dưới đáy lòng cảm thấy rất thoải mái, hắn nghĩ mua cho Khanh Ngũ càng nhiều quýt, hắn nhất định sẽ còn mỉm cười như vậy … …
Kết quả
Ngay sau đó,
Khanh Ngũ đem toàn bộ tép quýt lột xong thả hết vào trong nồi lẩu.
Tiểu Thất giống như bị sấm sét bổ vào, cứng đơ cả người lại rồi.
Triệu Đại Bảo cũng cứng ngắc quay đầu: “Thục Quân, lần này chúng ta không tạo ra cái lẩu Tu La nữa, được chứ?”
“Thêm quả quýt vào hẳn là không có việc gì. Thừa dịp tuổi trẻ, các ngươi hẳn là nên nếm thử một chút thứ mới mẻ.” Khanh Ngũ nhẹ nhàng đảo quấy nồi lẩu, nhìn tép quýt chìm trong nồi nước lẩu, Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất đều lộ ra biểu tình đau thương.
“Tiểu Thất, lấy giùm cho ta một quả chuối.” Khanh Ngũ bảo Tiểu Thất.
“Chúng ta không ăn nước trái cây!! Ngươi không cần lãng phí hoa quả!! Bây giờ là mùa đông những hoa quả này rất quý!!” Triệu Đại Bảo vội vàng kháng nghị.
Không thể mua cho hắn mấy loại hoa quả quý như vậy, quá lãng phí!! Cửa hàng bán hoa quả của Vương lão ngũ cái gì chứ!! Tiểu Thất ⊙﹏⊙b
Khanh Ngũ vẻ mặt ung dung tự nhiên vớt một múi quýt lúc nãy bỏ vào trong bát mình, thử nhúng nếm một chút.
“Ăn ngon sao?” Tiểu Thất hỏi ⊙﹏⊙b.
Khanh Ngũ nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Sau đó những múi quýt còn lại cứ thế mà nằm luôn ở đáy nồi, không có người nào động qua nữa.
Khanh Ngũ cơm nước xong thì đi ngủ trưa. Dặn Tiểu Thất canh giờ đến chiều thì đánh thức mình.
Tiểu Thất ai thán Sơ Phong Các to như vậy, ngay cả một người hầu cũng không có, hắn thân là ảnh vệ mà bị xem như gã sai vặt sai sử, bất quá lúc này Triệu Đại Bảo cũng ai thán, hai người bọn họ đồng thời thu dọn bát đĩa, rửa chén bát xong còn phải giặt quần áo, quét tước vệ sinh, mà Khanh Ngũ thì đang ngủ say.
Buổi nghị sự quan trọng trong Khanh Gia bảo đều đến khi gần hoàng hôn mới bắt đầu, đây là thói quen của bảo chủ tự nhiên đối với mỗi vị thiếu gia mà nói, bảo chủ tự mình chủ trì nghị sự chính là chuyện áp lực vô cùng nặng nề đối với tâm lý.
Hôm nay tâm trạng ai đều cũng không tốt, toàn bộ Khanh Gia bảo bao phủ một tầng mây đen.
Nhưng là Tiểu Thất lại gì cũng không hiểu, hắn chưa từng nhìn thấy bảo chủ, tự nhiên cũng không biết bảo chủ đến tột cùng là một người lợi hại như thế nào.
Lại nói, người bị dạy dỗ là chủ tử, cũng chả có quan hệ gì với mình cả? Cho nên hắn vẫn như trước vô cùng cao hứng mà chà lau bảo đao yêu quý của mình, ở trong sân đánh quyền.
Triệu Đại Bảo vì có thể để cho Ngũ công tử ở trước mặt bảo chủ lần này có thể nở mày nở mặt còn cố ý trở về mang tới bộ quần áo thiết kế mới nhất vừa hoàn thành của mình, bộ quần áo kia từ trong đến ngoài đều vô cùng tinh xảo lại thanh nhã, Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ còn đang ngủ say, tiến đến bên này của Triệu Đại Bảo lục lọi xem.
“Chậc chậc, quần áo Khanh Ngũ thật đúng là không kém.” Tiểu Thất không quan tâm trên phương diện y phục này lắm, nhưng mà tay nghề Triệu Đại Bảo quả thật không sai, bộ quần áo kia còn chưa có mặc ở trên người mà cũng đã nổi bật như vậy rồi, nếu nhân vật thanh tao như Khanh Ngũ mà mặc vào, nhất định càng thêm nổi bật.
“Đúng vậy, lão Ngũ nếu có thể đứng lên, mặc vào quần áo của ta càng thêm duyên dáng.” Triệu Đại Bảo cảm thán.
Tiểu Thất trong lòng nổi lên một chút khó chịu, than thở ném lại: “Hắn không đứng lên mặc vào cũng rất đẹp mắt.” Không biết có phải là đã có thói quen ở trong này, Tiểu Thất có chút không thích nghe người khác nghị luận khuyết điểm Khanh Ngũ, nhất là nói Khanh Ngũ không trọn vẹn.
Triệu Đại Bảo cẩu thả, không nghe ra được sự khó chịu trong lời nói của Tiểu Thất, ngược lại còn nói: “Cũng bởi vì biết hắn chỉ có thể ngồi, cho nên ta đây đã cải cách thêm vào trên bộ quần áo này, ngươi xem ngươi xem, cái này ta cố ý thít lại một chút, không những thể hiện ra được sự thon dài của thân thể, chỗ vạt áo có thể hiển rõ hoa văn đẹp đẽ, còn có thể thiết kế thành tầng xinh đẹp… Dù sao bộ quần áo này chỉ thích hợp mặc ở trên người khi người ngồi, nếu đứng lên trái lại ngay cả đi cũng không thể.”
Triệu Đại Bảo thao thao bất tuyệt giới thiệu ý tưởng thiết kế của chính mình.
Mạc Tiểu Thất kỳ quái hỏi: “Ngươi không phải là thần y sao?”
Triệu Đại Bảo liếc hắn: “Thần y thì không thể làm quần áo?”
Hết chương 14.
Danh sách chương