Chu Nhất gật đầu, tỏ vẻ tán thành cánh nói của Chu Nhị, y quả thật không có bản lĩnh đối phó nhiều người như vậy. Sở trường Thanh Long Vệ chính là ám sát, không phải là đối địch.
Chu Thiên Giáng nhíu mày: - Dùng tên bắn tin vào trong thì sao? Chu Nhất ước lượng khoảng cách: - Đại nhân, tường thành dày thế này, cho dù bắn vào trong cũng sẽ rơi xuống tay quan binh.
Chu Thiên Giáng bắt đầu suy tư, căn cứ vào tri thức kiếp trước, hắn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp.
Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình đứng trên tường thành tự mình gác cửa chính. Không ai nói được tên Chu Thiên Giáng lỗ mãng kia khi nào sẽ ấm đầu mà hạ lệnh công thành.
Hai canh giờ trôi qua, ngoài thành vẫn không có động tĩnh gì. Đám quân lính trên tường thành ước gì vĩnh viễn đừng có chuyện công thành.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên xuất hiện đèn trời, những ngọn đèn theo cơn gió bay vào trong thành. Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình giật mình nhìn, không rõ ban ngày đốt đèn trời là có ý gì.
Đèn trời này rất kỳ lạ, phía dưới còn có một dải giấy dài bay phần phật, mỗi dải giấy đều viết một hàng chữ đỏ to tướng: "Mãn quán đảo thiên song khởi hắc nhâm vật táo".
Những lời này là ám ngữ bổn môn của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ, "mãn quán" chính là toàn thành, "đảo thiên song" là chỉ giếng nước, "khởi hắc" là phóng độc, "nhâm vật táo" chính là bảo tùy ý phóng hỏa.
Trong thành, người của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ vừa thấy "Toàn thành phóng độc trong giếng, tùy ý phóng hỏa", họ lập tức hiểu ý đồ của Chu Thiên Giáng. Tuy Chu Đại Trung đã hạ lệnh toàn thành lùng bắt người của Niêm Can Xử, nhưng những người này làm đủ mọi nghề, giấu mình rất kín đáo. Người bị bắt cơ bản đều là dân thường.
- Đại nhân! Không xong, suối chảy vào thành đã bị cắt đứt. Một gã quan truyền lệnh chạy lên tường thành báo lại.
Chu Đại Trung nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, căn bản không để trong lòng. Ở chỗ dòng suối chảy vào trong thành, Diêu Nhất Bình sớm sai người dựng khung giá, một khi đại quân bên ngoài muốn từ nơi ây tiến vào, các tảng đá lớn trên khung lập tức rơi xuống chặn lại. Hơn nữa trên mặt nước hiện có đầy bụi gai, kỵ binh đối phương không thể tiến vào, bộ binh cho dù có thể đi vào đến một khoảng cũng là đi tìm cái chết. Hơn nữa trong thành có mấy chục miệng giếng, Chu Đại Trung căn bản không lo thiếu nước.
Sắc trời dần tối, quân lính trên tường thành càng thêm khẩn trương. Ban đêm công thành, tỉ lệ tử vong nếu so với ban ngày thì cao hơn rất nhiều.
Trong thành đã tiến hành cấm đi lại ban đêm. Trong màn đêm, từng bóng người trèo qua tường, bên hông của bọn họ cột túi độc dược đã được phối chế. Ám thủ Niêm Can Xử chẳng những đầu độc trong giếng, họ còn ném cả xác chó gà chết vào đó.
Trong thành Thục Thiên Phủ, mọi giếng nước đều bị hạ độc chỉ trong một đêm, bao gồm cả miệng giếng ở bên tường hậu viện phủ nha. Giếng nước duy nhất không bị hạ độc nằm ẩn trong sân nhà dân, đây là một cứ điểm bí mật của Niêm Can Xử, vì vậy các ám thủ chừa lại miệng giếng này.
Để đề phòng giếng nước bị mất dược hiệu sau vài lần lọc, người của Niêm Can Xử hạ dược rất cẩn thận. Họ dùng vải buộc thuốc lại thành túi, cột thêm đá vào rồi để chìm xuống đáy giếng, lọc nước bao nhiêu lần cũng vô ích. Trừ khi làm giếng cạn rồi lấy túi thuốc lên, bằng không dược hiệu kéo dài hơn hai mươi ngày mới tan hết. Đương nhiên thuốc không phải kịch độc, người uống vào chỉ bị nôn mửa tiêu chảy.
Chu Đại Trung kiên trì đứng trên thành lầu đến canh bốn mới trở về phủ nha nghỉ ngơi. Có kinh nghiệm từ lần bị Lâm Phong uy hiếp trước đó, y giờ đây cực kỳ cẩn thận. Ám thủ Niêm Can Xử người người như quỷ, ai biết được họ nhảy từ nơi nào ra. Vì vậy Chu Đại Trung cho toàn bộ thân binh hộ vệ gác cẩn mật ở cửa trước cửa sau, không chỉ vậy, đến nóc nhà cũng có người canh gác.
Trời đã sáng rõ, Chu Đại Trung bị tiếng gọi bên ngoài làm tỉnh giấc, có người hô: - Đại nhân, tôi muốn gặp đại nhân!
Chu Đại Trung bật dậy: - Công thành rồi sao?
- Đại nhân, là đầu bếp ở nhà bếp cầu kiến. Hộ vệ ngoài cửa đáp.
Chu Đại Trung nghe thấy, tức đến mức muốn giết tên đầu bếp này:
- Đồ khốn kiếp, bổn đại nhân bận rộn quân sự, làm quái gì lại phiền đến ta.
- Đại nhân, y nói... trong giếng có người đầu độc!
- Đầu độc? Chu Đại Trung thất kinh, khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Hôm qua quân địch vừa chặn nguồn nuốc, y liền nghĩ đến một hậu quả đáng sợ.
Chu Đại Trung rời phòng, tên đầu bếp bị cản lại cách đó không xa: - Nói, sao ngươi chắc chắn là bị đầu độc?
- Đại nhân, sáng sớm các phụ bếp chuẩn bị làm điểm tâm, đột nhiên phát hiện một con gà chết trong giếng, phụ bếp tưởng là bất cẩn làm rơi vào nên không để ý, ai ngờ họ ăn cháo xong đều bị nôn mửa tiêu chảy. Hôm nay tiểu nhân dậy hơi muộn nên không ăn cùng họ, vốn dĩ tiểu nhân không biết trong giếng có độc, nhưng con chó vàng uống nước vừa múc lên liền bị giống họ. Cho nên tiểu nhân khẳng định có người hạ độc. Đầu bếp kể rõ đầu đuôi, sợ bỏ sót gì đó. Phụ bếp mỗi ngày đều ăn trước, sau khi phát sinh chuyện này, đầu bếp không dám làm điểm tâm nữa.
- Dẫn bổn quan đến xem thử. Chu Đại Trung theo sau đầu bếp sải bước đến hậu viện.
Đến nơi, Chu Đại Trung sai người múc nước lên, tìm một con chó thử nghiệm, lúc này mới xác định có người đã hạ độc.
- Người đâu, mau chóng báo với Diêu Nhất Bình kiểm tra giếng nước bên thủ bị doanh có bị hạ độc không. Còn nữa, lập tức phái người canh giữ giếng nước khắp thành, không cho bất cứ ai tiếp cận. Chu Đại Trung sốt sắng, gấp gáp hạ lệnh canh giữ miệng giếng.
Nhưng mệnh lệnh chưa kịp phát ra, bá tánh đã đứng đầy trước cửa phủ nha, không chỉ bên này mà bên thủ bị doanh cũng loạn hết lên. Lính hộ thành luân phiên ăn cơm, nhóm này ăn xong chưa kịp lên tường thành thay ca thì đã nằm lăn ra. Diêu Nhất Bình chủ quản Bộ Nha lâu năm, y lập tức điều tra nguồn độc. Nhưng việc này cũng không ích gì, Diêu Nhất Bình tái mặt, mấy chục giếng nước khắp thành đều bị đầu độc. Nguồn suối bên ngoài đã bị chặn, sông nhỏ trong thành cạn đáy, nếu nước giếng không dùng được nữa, địch không cần tấn công cũng đủ khiến họ bị vây chết.
Diêu Nhất Bình lập tức hạ lệnh lọc giếng. Cái gọi là lọc giếng chính là không ngừng múc nước, cái cũ không đi cái mới không tới, cách này dùng để khử độc trong nước. Nhưng họ lọc giếng cả buổi sáng, mỗi lần dùng động vật thử nghiệm vẫn bị nôn mửa tiêu chảy.
Dân chúng trong thành bắt đầu khủng hoảng. Phủ nha đã dán cáo thị, trước khi chưa xác định, không cho phép ai uống nước giếng. Dân chúng mặc kệ đại quân ngoài thành, dù sao đều là người Đại Phong, dù là Hoàng thượng hay Thái hậu thắng cũng không liên quan đến một đồng nào của họ. Song bị chặn nguồn nước lại liên quan đến sự sống còn của họ.
Ngoài cửa thành, từng đội nhân mã đang luyện tập hăng say. Văn Nhữ Hải đích thân ra trận, chỉ dạy kỹ xảo đột kích và phối hợp đội ngũ cho các binh lính mới. Lính hộ thành Trung Đô ít nhiều vẫn còn biết chút ít, nhưng phạm nhân trong ngục lại không hiểu chút gì.
Chu đại quan nhân biết huấn luyện lính mới không dễ gì, đặc biệt giải tán đội thân binh của hắn. Những người đó đều là tinh anh của đại quân Trấn Nam, lúc mấu chốt liền phát huy tác dụng. Có điều Chu đại quan nhân lại đích thân vào đội huấn luyện, chọn ra bốn mươi phạm nhân lập nên đội thân binh mới.
Quách Dĩnh vẫn là đội trưởng, bọn Chu Nhất là đội phó, bốn người mỗi người quản lý một tổ để huấn luyện.
Quách Dĩnh tức đến độ môi dẩu lên trên trời. Quân tinh anh Trấn Nam đàng hoàng không chịu dùng, lại tìm một đám không ra gì làm thân binh, đây không phải là kiếm chuyện sao.
Chu Thiên Giáng cũng điều tra những người trong ngục, phần lớn họ đều bị oan, nếu có cũng chỉ là việc nhỏ, song lại bị phán trọng tội.
- Ngươi đó, người to con ấy, ngươi qua đây. Chu Thiên Giáng nhìn thấy một gã vai rộng eo thon, hắn bèn gọi tới.
- Ngươi tên gì, phạm tội gì mà bị tống vào ngục? Chu Thiên Giáng thấy tên này có sức lực, làm tùy thùng của hắn cũng không tệ.
- Đại nhân, tôi là Ngưu Đại Tráng, vì đá chết một con chó của Bảo Trường gia mà bị họ bắt nhốt.
Chu Thiên Giáng nghe xong, hắn ngã trúng làm chết một con heo, ngươi lại đá chết một con chó. Mẹ tôi ơi, nói ra cũng xem như họ là thân thích.
- Đại Ngưu, sau này ngươi sẽ theo cạnh bổn đại nhân, ta bảo gì ngươi cứ làm theo.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu. Ngưu Đại Tráng gãi đầu, nghiêm túc chỉnh cách gọi của Chu Thiên Giáng.
- Ta biết, chẳng phải ngươi họ Ngưu sao, nên ta gọi ngươi là Đại Ngưu.
- Nhưng tôi tên Đại Tráng mà.
- Ta biết, nhưng gọi là Đại Ngưu có vẻ thân thiết hơn.
- Đại nhân, nhưng tôi tên Đại Tráng.
- Mẹ ta ơi, mệt chết mất. Con bà ngươi, bổn đại nhân gọi ngươi ra sao thì cứ nghe theo, không được trả treo. Chu Thiên Giáng trừng mắt, Ngưu Đại Tráng liền im miệng.
Chu Thiên Giáng nhìn quanh, lại chọn thêm một tên to con từ trong đội. Gã này là người mổ heo, tên Hà Dương, vừa hay tương phản với Ngưu Đại Tráng, gã bị cà lăm, cả ngày không nói một chữ. Ngoài ra hai kẻ này đều rất có sức, với họ chỉ cần có cơm ăn, không cần quân lương cũng được.
Chu Thiên Giáng dựa vào tiếp viện hậu cần của Trung Đô ung dung bao vây bốn ngày. Trong bốn ngày này, tất cả lính mới ít ra cũng nên thân một chút dưới áp lực cao. Các phạm nhân đều xuất thân từ khổ lao, họ không sợ cực khổ.
Đội thân binh của Chu đại quan nhân càng hỗn tạp hơn, trộm vặt trộm muối dẫn khách đều có, còn có cả quy nô, sở trường của bọn họ chính là danh khúc "Hoa cúc tàn" của thanh lâu.
Chu Thiên Giáng nhíu mày: - Dùng tên bắn tin vào trong thì sao? Chu Nhất ước lượng khoảng cách: - Đại nhân, tường thành dày thế này, cho dù bắn vào trong cũng sẽ rơi xuống tay quan binh.
Chu Thiên Giáng bắt đầu suy tư, căn cứ vào tri thức kiếp trước, hắn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp.
Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình đứng trên tường thành tự mình gác cửa chính. Không ai nói được tên Chu Thiên Giáng lỗ mãng kia khi nào sẽ ấm đầu mà hạ lệnh công thành.
Hai canh giờ trôi qua, ngoài thành vẫn không có động tĩnh gì. Đám quân lính trên tường thành ước gì vĩnh viễn đừng có chuyện công thành.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên xuất hiện đèn trời, những ngọn đèn theo cơn gió bay vào trong thành. Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình giật mình nhìn, không rõ ban ngày đốt đèn trời là có ý gì.
Đèn trời này rất kỳ lạ, phía dưới còn có một dải giấy dài bay phần phật, mỗi dải giấy đều viết một hàng chữ đỏ to tướng: "Mãn quán đảo thiên song khởi hắc nhâm vật táo".
Những lời này là ám ngữ bổn môn của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ, "mãn quán" chính là toàn thành, "đảo thiên song" là chỉ giếng nước, "khởi hắc" là phóng độc, "nhâm vật táo" chính là bảo tùy ý phóng hỏa.
Trong thành, người của Niêm Can Xử Chu Tước Sứ vừa thấy "Toàn thành phóng độc trong giếng, tùy ý phóng hỏa", họ lập tức hiểu ý đồ của Chu Thiên Giáng. Tuy Chu Đại Trung đã hạ lệnh toàn thành lùng bắt người của Niêm Can Xử, nhưng những người này làm đủ mọi nghề, giấu mình rất kín đáo. Người bị bắt cơ bản đều là dân thường.
- Đại nhân! Không xong, suối chảy vào thành đã bị cắt đứt. Một gã quan truyền lệnh chạy lên tường thành báo lại.
Chu Đại Trung nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, căn bản không để trong lòng. Ở chỗ dòng suối chảy vào trong thành, Diêu Nhất Bình sớm sai người dựng khung giá, một khi đại quân bên ngoài muốn từ nơi ây tiến vào, các tảng đá lớn trên khung lập tức rơi xuống chặn lại. Hơn nữa trên mặt nước hiện có đầy bụi gai, kỵ binh đối phương không thể tiến vào, bộ binh cho dù có thể đi vào đến một khoảng cũng là đi tìm cái chết. Hơn nữa trong thành có mấy chục miệng giếng, Chu Đại Trung căn bản không lo thiếu nước.
Sắc trời dần tối, quân lính trên tường thành càng thêm khẩn trương. Ban đêm công thành, tỉ lệ tử vong nếu so với ban ngày thì cao hơn rất nhiều.
Trong thành đã tiến hành cấm đi lại ban đêm. Trong màn đêm, từng bóng người trèo qua tường, bên hông của bọn họ cột túi độc dược đã được phối chế. Ám thủ Niêm Can Xử chẳng những đầu độc trong giếng, họ còn ném cả xác chó gà chết vào đó.
Trong thành Thục Thiên Phủ, mọi giếng nước đều bị hạ độc chỉ trong một đêm, bao gồm cả miệng giếng ở bên tường hậu viện phủ nha. Giếng nước duy nhất không bị hạ độc nằm ẩn trong sân nhà dân, đây là một cứ điểm bí mật của Niêm Can Xử, vì vậy các ám thủ chừa lại miệng giếng này.
Để đề phòng giếng nước bị mất dược hiệu sau vài lần lọc, người của Niêm Can Xử hạ dược rất cẩn thận. Họ dùng vải buộc thuốc lại thành túi, cột thêm đá vào rồi để chìm xuống đáy giếng, lọc nước bao nhiêu lần cũng vô ích. Trừ khi làm giếng cạn rồi lấy túi thuốc lên, bằng không dược hiệu kéo dài hơn hai mươi ngày mới tan hết. Đương nhiên thuốc không phải kịch độc, người uống vào chỉ bị nôn mửa tiêu chảy.
Chu Đại Trung kiên trì đứng trên thành lầu đến canh bốn mới trở về phủ nha nghỉ ngơi. Có kinh nghiệm từ lần bị Lâm Phong uy hiếp trước đó, y giờ đây cực kỳ cẩn thận. Ám thủ Niêm Can Xử người người như quỷ, ai biết được họ nhảy từ nơi nào ra. Vì vậy Chu Đại Trung cho toàn bộ thân binh hộ vệ gác cẩn mật ở cửa trước cửa sau, không chỉ vậy, đến nóc nhà cũng có người canh gác.
Trời đã sáng rõ, Chu Đại Trung bị tiếng gọi bên ngoài làm tỉnh giấc, có người hô: - Đại nhân, tôi muốn gặp đại nhân!
Chu Đại Trung bật dậy: - Công thành rồi sao?
- Đại nhân, là đầu bếp ở nhà bếp cầu kiến. Hộ vệ ngoài cửa đáp.
Chu Đại Trung nghe thấy, tức đến mức muốn giết tên đầu bếp này:
- Đồ khốn kiếp, bổn đại nhân bận rộn quân sự, làm quái gì lại phiền đến ta.
- Đại nhân, y nói... trong giếng có người đầu độc!
- Đầu độc? Chu Đại Trung thất kinh, khoác áo vào rồi chạy ra ngoài. Hôm qua quân địch vừa chặn nguồn nuốc, y liền nghĩ đến một hậu quả đáng sợ.
Chu Đại Trung rời phòng, tên đầu bếp bị cản lại cách đó không xa: - Nói, sao ngươi chắc chắn là bị đầu độc?
- Đại nhân, sáng sớm các phụ bếp chuẩn bị làm điểm tâm, đột nhiên phát hiện một con gà chết trong giếng, phụ bếp tưởng là bất cẩn làm rơi vào nên không để ý, ai ngờ họ ăn cháo xong đều bị nôn mửa tiêu chảy. Hôm nay tiểu nhân dậy hơi muộn nên không ăn cùng họ, vốn dĩ tiểu nhân không biết trong giếng có độc, nhưng con chó vàng uống nước vừa múc lên liền bị giống họ. Cho nên tiểu nhân khẳng định có người hạ độc. Đầu bếp kể rõ đầu đuôi, sợ bỏ sót gì đó. Phụ bếp mỗi ngày đều ăn trước, sau khi phát sinh chuyện này, đầu bếp không dám làm điểm tâm nữa.
- Dẫn bổn quan đến xem thử. Chu Đại Trung theo sau đầu bếp sải bước đến hậu viện.
Đến nơi, Chu Đại Trung sai người múc nước lên, tìm một con chó thử nghiệm, lúc này mới xác định có người đã hạ độc.
- Người đâu, mau chóng báo với Diêu Nhất Bình kiểm tra giếng nước bên thủ bị doanh có bị hạ độc không. Còn nữa, lập tức phái người canh giữ giếng nước khắp thành, không cho bất cứ ai tiếp cận. Chu Đại Trung sốt sắng, gấp gáp hạ lệnh canh giữ miệng giếng.
Nhưng mệnh lệnh chưa kịp phát ra, bá tánh đã đứng đầy trước cửa phủ nha, không chỉ bên này mà bên thủ bị doanh cũng loạn hết lên. Lính hộ thành luân phiên ăn cơm, nhóm này ăn xong chưa kịp lên tường thành thay ca thì đã nằm lăn ra. Diêu Nhất Bình chủ quản Bộ Nha lâu năm, y lập tức điều tra nguồn độc. Nhưng việc này cũng không ích gì, Diêu Nhất Bình tái mặt, mấy chục giếng nước khắp thành đều bị đầu độc. Nguồn suối bên ngoài đã bị chặn, sông nhỏ trong thành cạn đáy, nếu nước giếng không dùng được nữa, địch không cần tấn công cũng đủ khiến họ bị vây chết.
Diêu Nhất Bình lập tức hạ lệnh lọc giếng. Cái gọi là lọc giếng chính là không ngừng múc nước, cái cũ không đi cái mới không tới, cách này dùng để khử độc trong nước. Nhưng họ lọc giếng cả buổi sáng, mỗi lần dùng động vật thử nghiệm vẫn bị nôn mửa tiêu chảy.
Dân chúng trong thành bắt đầu khủng hoảng. Phủ nha đã dán cáo thị, trước khi chưa xác định, không cho phép ai uống nước giếng. Dân chúng mặc kệ đại quân ngoài thành, dù sao đều là người Đại Phong, dù là Hoàng thượng hay Thái hậu thắng cũng không liên quan đến một đồng nào của họ. Song bị chặn nguồn nước lại liên quan đến sự sống còn của họ.
Ngoài cửa thành, từng đội nhân mã đang luyện tập hăng say. Văn Nhữ Hải đích thân ra trận, chỉ dạy kỹ xảo đột kích và phối hợp đội ngũ cho các binh lính mới. Lính hộ thành Trung Đô ít nhiều vẫn còn biết chút ít, nhưng phạm nhân trong ngục lại không hiểu chút gì.
Chu đại quan nhân biết huấn luyện lính mới không dễ gì, đặc biệt giải tán đội thân binh của hắn. Những người đó đều là tinh anh của đại quân Trấn Nam, lúc mấu chốt liền phát huy tác dụng. Có điều Chu đại quan nhân lại đích thân vào đội huấn luyện, chọn ra bốn mươi phạm nhân lập nên đội thân binh mới.
Quách Dĩnh vẫn là đội trưởng, bọn Chu Nhất là đội phó, bốn người mỗi người quản lý một tổ để huấn luyện.
Quách Dĩnh tức đến độ môi dẩu lên trên trời. Quân tinh anh Trấn Nam đàng hoàng không chịu dùng, lại tìm một đám không ra gì làm thân binh, đây không phải là kiếm chuyện sao.
Chu Thiên Giáng cũng điều tra những người trong ngục, phần lớn họ đều bị oan, nếu có cũng chỉ là việc nhỏ, song lại bị phán trọng tội.
- Ngươi đó, người to con ấy, ngươi qua đây. Chu Thiên Giáng nhìn thấy một gã vai rộng eo thon, hắn bèn gọi tới.
- Ngươi tên gì, phạm tội gì mà bị tống vào ngục? Chu Thiên Giáng thấy tên này có sức lực, làm tùy thùng của hắn cũng không tệ.
- Đại nhân, tôi là Ngưu Đại Tráng, vì đá chết một con chó của Bảo Trường gia mà bị họ bắt nhốt.
Chu Thiên Giáng nghe xong, hắn ngã trúng làm chết một con heo, ngươi lại đá chết một con chó. Mẹ tôi ơi, nói ra cũng xem như họ là thân thích.
- Đại Ngưu, sau này ngươi sẽ theo cạnh bổn đại nhân, ta bảo gì ngươi cứ làm theo.
- Đại nhân, tôi là Đại Tráng, không phải Đại Ngưu. Ngưu Đại Tráng gãi đầu, nghiêm túc chỉnh cách gọi của Chu Thiên Giáng.
- Ta biết, chẳng phải ngươi họ Ngưu sao, nên ta gọi ngươi là Đại Ngưu.
- Nhưng tôi tên Đại Tráng mà.
- Ta biết, nhưng gọi là Đại Ngưu có vẻ thân thiết hơn.
- Đại nhân, nhưng tôi tên Đại Tráng.
- Mẹ ta ơi, mệt chết mất. Con bà ngươi, bổn đại nhân gọi ngươi ra sao thì cứ nghe theo, không được trả treo. Chu Thiên Giáng trừng mắt, Ngưu Đại Tráng liền im miệng.
Chu Thiên Giáng nhìn quanh, lại chọn thêm một tên to con từ trong đội. Gã này là người mổ heo, tên Hà Dương, vừa hay tương phản với Ngưu Đại Tráng, gã bị cà lăm, cả ngày không nói một chữ. Ngoài ra hai kẻ này đều rất có sức, với họ chỉ cần có cơm ăn, không cần quân lương cũng được.
Chu Thiên Giáng dựa vào tiếp viện hậu cần của Trung Đô ung dung bao vây bốn ngày. Trong bốn ngày này, tất cả lính mới ít ra cũng nên thân một chút dưới áp lực cao. Các phạm nhân đều xuất thân từ khổ lao, họ không sợ cực khổ.
Đội thân binh của Chu đại quan nhân càng hỗn tạp hơn, trộm vặt trộm muối dẫn khách đều có, còn có cả quy nô, sở trường của bọn họ chính là danh khúc "Hoa cúc tàn" của thanh lâu.
Danh sách chương