Lần đầu tiên bước vào tinh thần thế giới, Dã Y thấy vô cùng mới mẻ, đầu ngó quanh tò mò.
Bóng đen sau khi thâm nhập vào tinh thần thế giới của Dã Y, đã lộ rõ nguyên hình. Hắn có hình dạng của một con khỉ, với tay chân dài quá khổ, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông đen tuyền. Tay dài với móng vuốt sắc bén, chứa đầy độc dược, khéo miệng của hắn thì cứ nhếch lên như đang cười.
Hắn là một con Tiếu Diện Minh Hầu, một trong những bộ tộc hùng mạnh tại Vạn Thú Vực. Tiếu Diện Minh Hầu trời sinh có khả năng biến ảo thành bất kỳ hình dạng nó muống, thích trà trộn vào thế giới nhân loại. Bản tính tàn nhẫn, độc ác, thường trêu đùa kẻ địch trước khi giết chết.
“Ngươi là thủ phạm của các vụ án mạng tại thôn Phong Nhãn?” Dã Y hỏi.
“Hé hé hé, chính là ta. Thế nào? Những tác phẩm của ta có thú vị không?”
“Tại sao ngươi làm vậy?”
“Tại sao? Không tại sao cả, tất cả vì yêu thích mà thôi. Nhân loại quá yếu đuối, lại rất phức tạp, nhưng lại rất thú vị.”
“Ngươi cũng sẽ như chúng. Sớm thôi, chúng ta sẽ có vài trò chơi rất vui vẻ.”
“Ví dụ như chính tay ngươi sẽ giết chết người thân của ngươi. Hé hé hé hé.”
Tiếu Diện Minh Hầu cười lên hưng phấn, vì hắn sắp có đồ chơi mới. Sau đó, miệng hắn há to, càng lúc càng to, nhào tới nuốt chửng Dã Y.
“Ahhh, khốn kiếp.”
Dã Y giật mình thức tỉnh, ngồi thở hổn hển, hồi tưởng lại thời điểm đối mặt với Tiếu Diện Minh Hầu tại tinh thần thế giới, Dã Y đã gần như không có sức chống cự, chỉ yếu ớt phản kháng trong vô vọng. Dã Y còn nhớ cảnh hắn ngửa mặt cười ha hả, như đã cầm chắc chiến thắng trong tầm tay.
Nhưng phút cuối, khi Dã Y sắp mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng cậu thấy được là một thần nhãn khổng lồ, giống với thần nhãn trong giấc mơ. Thần nhãn mang theo khí tức như có thể hủy thiên diệt địa, bóng đen bị khí thế của nó đè ép phải bò sát mặt đất, không thể thể nhúc nhích dù chỉ là đầu ngón tay. Sau đó, không có sau đó. Dã Y tỉnh lại bình yên vô sự, còn Tiếu Diện Minh Hầu thì không thấy tung tích.
Mặt dù thoát chết, nhưng một nỗi lo lắng mãnh liệt lại đang dâng trào trong lòng Dã Y.
“Là nó, chính là nó”
“Nhưng nó không phải là mơ sao?”
Lần này, cảm giác của Dã Y về thần nhãn là vô cùng chân thật, thần nhãn vô cùng cường đại, cường đại một cách khủng bố. Nó như có thể trấn áp cả một thời đại. Nhưng có một cảm giác mãnh liệt nhất mà Dã Y cảm thấy lúc này, đó là:
“Nó sẽ giết chết mình khi nó thức tỉnh.”
“Không được, phải trở về. Phải cho ông nội biết chuyện này.”
Dã Y không biết rằng, khoảnh khắc thần nhãn nhấp nháy đã kinh động vô số tồn tại cường đại trên khắp thế giới.
***
Dã Y mất ba ngày để về đến Ẩn Dạ cốc, khi vừa bước vào nhà thì đã thấy Đào lão ngồi sẵn ở đó, sắc mặt tức giận.
“Bốp, bốp, bốp…” Ông tức giận cốc đầu Dã Y.
“Con đã đi đâu vậy hả?”
Dã Y ôm đầu nhìn Đào lão, miệng ú ớ không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện về Tuyệt Cuồng Táng Thế bị phong cấm, không thể kể ra được, cậu nhóc đành bắt đầu với câu chuyện ở Phong Nhãn thôn. Sau một hồi kể lể, cậu nhóc mới rối rít hỏi.
“Ông nội, thần nhãn đó là gì? Nó không phải là mơ sao ông? Nó là thứ gì vậy ông?”
Đào lão im lặng suy nghĩ, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Ông không trả lời Dã Y, ông chỉ nói:
“Dã Y, bây giờ ta sẽ hỏi. Còn con chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, rõ chứ?”
Dã Y gật đầu lia lịa.
“Ngoài hai bộ công pháp con ngộ ra từ tế đàn, con còn nhận được thứ khác, đúng không?”
Dã Y liền gật đầu.
“Con có nhớ tại sao con nhận được nó không?”
Dã Y liền lắc đầu.
“Con… có đặc biệt cảm thấy…muốn giết chóc…”
“Con không có.” Dã Y buộc miệng trả lời.
“Con có cảm thấy một thứ gọi là…Vạn Ác?” Đào lão trừng mắt hỏi.
Dã Y liền rụt cổ lắc đầu.
Đào lão thở ra một hơi, xoa đầu Dã Y nói.
“Về thần nhãn con nói, ông biết nó là thứ gì. Ông sẽ giải quyết, đừng lo lắng.”
“Bây giờ Vô Dụng Thần Công của con đã đạt tới tầng thứ mấy?”
“Tầng thứ sáu rồi ông nội.”
“Tốt lắm, đã đầy đủ rồi, con sẽ không sao đâu. Bây giờ con đi nghỉ ngơi đi, ông cần làm một số chuyện.”
***
Tối hôm đó, khi hai ông cháu đứng ngoài sân nhà, Đào lão nói.
“Con chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, xong rồi. Chúng ta sẽ đi đâu?”
Không trả lời Dã Y, Đào lão chỉ nhấc bổng cậu nhóc rồi đặt lên vai. Sau đó như một con thần long bay vọt lên trời cao với tốc độ cực nhanh, nhắm hướng Tây thẳng tiến. Đào lão như một con dao sắc bén, cắt đứt không gian, rồi xuyên qua nó, mỗi lần như vậy có thể vượt qua cả ngàn dặm.
Phi hành không biết bao lâu, nhưng cuối cùng cũng đã đến nơi. Đào lão đã đáp xuống tại một vùng đất hoang vu, bao quanh là những vách đá lởm chởm màu đỏ rực, không khí cực kì khô nóng. Dã Y theo Đào lão tiến vào một đường hầm, trên vách đường hầm được khắc những câu chú ngữ chằng chịt, chỉ nhìn một chút, Dã Y đã cảm thấy chóng mặt.
“Đừng nhìn, thực lực con chưa đủ, sẽ bị loạn tâm thần nếu nhìn lâu. Cứ nhìn vào lưng ta rồi đi thẳng.” Đào lão căn dặn. Tiếp tục đi theo Đào lão, cuối cùng đặt chân vào một hang động cực lớn, trần hang phải cao cả ngàn mét. Ngay giữa hang động là một cột trụ làm bằng thủy tinh nhiều màu sắc, quanh thân cột trụ quấn đầy xích sắt, xích sắt cũng được phủ đầy chú ngữ, phát sáng óng ánh.
Ở đầu của mỗi xích sắt là một đinh nhọn, đinh nhọn thì được cắm vào người một con ma thú, hình dạng như sư tử, nhưng có gai sắt chạy dọc sống lưng, đuôi mang móc câu, trên lưng là ba đôi cánh dơi màu đỏ rực.
Thấy ông cháu Dã Y bước vào sơn động, ma thú liền mở mắt.
“Đào Vạn… đây chính là…tiểu thiếu chủ.” Ma thú miệng nói tiếng người, ồm ồm vang khắp sơn động.
“Đúng vậy.” Đào lão trả lời.
“Phá vỡ phong ấn bây giờ còn quá sớm.”
“Đã không kịp, chúng ta đã tính sai. Vạn Cốt Thống có chứa một tia tàn hồn của Thiên Bất Diệt.”
“Vạn Ác đã bị hắn kích thích, đồng thời Diệt Thế cũng sắp thức tỉnh.”
“Nếu không ra tay, thiếu chủ sẽ chết.”
Ma thú im lặng, nhìn chằm chằm Dã Y.
“Thôi được, liều mạng già của chúng ta cũng phải trợ giúp tiểu thiếu chủ.”
Đào lão quay lại nhìn Dã Y, mở miệng giới thiệu:
“Dã Y, con có thể gọi hắn là Nghiêm Hỏa. Hắn là tùy tùng của mẹ con.”
“Mẹ con? Mẹ con là ai ông nội?” Dã Y hấp tấp hỏi.
“Con cứ bình tĩnh, hôm nay ta sẽ cho con biết mọi chuyện.” Đào lão nói.
***
Chiến Thiên Thu hai tay nắm chặt cặp Chấn Thiên chùy, mắt hổ trừng trừng nhìn đối thủ trước mặt.
“Ngũ thúc, ngài cũng cản ta?”
“Thiên Thu, giao ra đứa bé, ngươi vẫn là thiên kiêu của Chiến Cuồng.”
“Ngũ thúc, đây là con trai ta. Ta có đã có cách giải quyết vấn đề của hắn.” Chiến Thiên Thu gằn giọng.
“Vạn năm chi khí, vạn năm nguyền rủa. Ngươi tỉnh lại đi” Ngũ thúc kiên quyết nói.
“Được. Vậy đừng trách ta không nể tình đồng tộc.” Chiến Thiên Thu rống to.
Hơn mười tên chiến sĩ Chiến Cuồng tộc bao vây lấy Chiến Thiên Thu, sắc mặt họ đầy ngưng trọng, nắm chặt vũ khí, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Chiến Thiên Thu không nói một lời, vận chuyển công pháp đến cực hạn.
“Chiến Cuồng Chấn Thiên”
Hai thanh Chấn Thiên chùy đập mạnh vào nhau, phát ra tiếng động long trời lở đất, không những tạo ra âm ba tàn phá cơ thể, mà còn làm gián đoạn sự luân chuyển của khí, khiến cho kẻ định tạm thời mất đi khả năng phòng thủ.
“Ầm…ầm…ầm” Chấn Thiên chùy chuẩn xác đập mạnh vào kẻ địch, trong chớp mất phá tan vòng vây.
“Ngũ thúc, xin để ta đi. Ta thật sự có cách giải quyết.” Chiến Thiên Thu cố gắng thuyết phục lần nữa.
Ngũ thúc vẫn im lăng đứng đó, không nói một lời, cũng không động thủ. Chiến Thiên Thu nhìn ông, sau đó xoay người rời đi.
“Tộc trưởng, sao lại cản ta?” Ngũ thúc lẩm bẩm.
“Chuyện này nên chấm dứt ở đây. Cứ để chúng tự sinh tự diệt.” Một thân ảnh hùng vĩ xuất hiện sau lưng ngũ thúc.
“Ngài nên biết hậu quả của việc này.” Ngũ thúc cảnh báo.
“Chiến Cuồng sinh ra vì chiến, cũng sẵn sàng chết vì chiến.”
“Ta không tìm lí do gì để Chiến Cuồng tộc e sợ một đứa trẻ. Cho dù nó là vạn năm cấm kỵ.”
“Nhưng tổ huấn…” Ngũ thúc chần chừ.
“Chiến Cuồng tộc do ta làm chủ, những gì ta nói mới là mệnh lệnh.”
Tộc chủ bình thản nói, rồi biến mất. Ngũ thúc liền khom người đưa tiễn, sau đó liền dẫn người rút lui.
Chiến Thiên Thu vẫn chưa biết Chiến Cuồng tộc đã thôi truy bắt, vẫn đang dùng hết tốc lực chạy đi, rồi nhảy vào một miệng núi lửa đã tắt, đi sâu vào một khe nứt cực kỳ bí ẩn gần đó. Một đứa trẻ còn trong tã lót đang ngủ ngon lành tại đó, Chiến Thiên Thu nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, rồi nhanh chóng biến mất.
Tại một tòa thành cách miệng núi lửa ba trăm dặm, Đào Vạn đang lo lắng chờ đợi.
“Đào thúc, ta đã về.”
“Thiếu chủ, chuyện thế nào rồi.”
“Đứa bé đây, ta đặt tên nó là Chiến Dã Y. Xin thúc hãy chăm sóc nó, mọi thứ cứ tiến hành như chúng ta đã bàn.”
“Xin nhớ rằng phong ấn sẽ yếu dần theo thời gian, thúc phải đảm bảo làm đúng theo kế hoạch.”
“Thiếu chủ yên tâm, nhưng người định đi đâu?”
“Ta phải cách xa Dã Y, Thần Nhãn sẽ thức tỉnh nhanh hơn nếu ta ở gần.”
“Ta sẽ đi tìm Ngân nhi, Cửu Giác đã giam cầm nàng đâu đó tại Thú Hống Sơn, ta phải đi tìm nàng.” Chiến Thiên Thu nhìn đứa bé, nghẹn ngào nói.
“Ta xin hứa, cho dù liều mạng già này cũng phải cứu sống tiểu Dã Y.” Đào Vạn cũng dứt khoát nói.
Ngay trong đêm hôm đó, Đào Vạn đã mang đứa trẻ rời đi, tiến về nơi hoang vắng, tiến về một nơi gọi là Ẩn Dạ cốc. Còn Chiến Thiên Thu, biến mất kể từ đó.
***
Đào lão đã kể cho Dã Y toàn bộ câu chuyện, kể cả việc cậu là một Chiến Cuồng cấm kỵ.
“Vậy sau đó cha con thế nào? Và mẹ con là ai.”
“Chuyện này để ta kể tiếp cho con nghe?” Nghiêm Hỏa lên tiếng.
Nếu Chiến Thiên Thu là thiên kiêu của Chiến Cuồng tộc, thì Diệp Ngân cũng không kém. Là hòn ngọc quý của Cửu Giác Thiên Thú tộc trưởng Diệp Thần Thông, Diệp Ngân sở hữu thiên phú cực cao, tuổi còn trẻ nhưng đã được tiên đoán có thể đạt đến Bất Diệt cảnh trong tương lai.
Trong một lần ra ngoài rèn luyện, vô tình gặp được Chiến Thiên Thu. Cả hai đã giao chiến hơn trăm trận, có thắng có thua, để rồi nãy sinh tình cảm. Cuối cùng mối tình đơm hoa kết trái với kết quả là Dã Y ra đời.
Hai vợ chồng mang Dã Y về Chiến Cuồng tộc, nhưng không may cậu bé được xác định là vạn năm nguyền rủa, là Chiến Cuồng cấm kị, phải bị giết chết. Cả hai vợ chồng phải liều chết thoát khỏi vòng vây, trong lúc cận kề cái chết, thủ đoạn bảo mệnh của Diêp Ngân phát huy tác dụng, đó là hình chiếu của Diệp Thần Thông. Nhờ vậy hai vợ chồng đã thoát khỏi Chiến Cuồng tộc, tạm thời ẩn trốn nơi thâm sơn.
Diệp Thần Thông cảm ứng được con gái bị nguy hiểm, đã xé rách không gian, vượt giới tìm đến. Nhưng khi nhìn thấy Dã Y, đã từ chối mang theo đứa bé, đồng thời còn muốn bắt Diệp Ngân trở về.
“Cha, tại sao? Hắn là cháu của ngươi mà.”
“Hắn thừa kế Hủy Diệt Thần Nhãn.” Diệp Thần Thông trả lời.
Diệp Ngân nghe xong sững sờ tại chỗ, nhưng lập tức cầu xin.
“Người khác không biết nhưng ta biết, nếu người kế thừa không tu luyện, cha có thể ngăn cản sự thức tỉnh của Thần Nhãn.”
“Đó là trường hợp thông thường, nhưng lần này thì không được?”
“TẠI SAO?” Diệp Ngân gào lên.
“Hủy Diệt Thần Nhãn được lưu truyền thông qua huyết mạch, khi được thức tỉnh, nó cần sức sống của người thừa kế mà lớn lên. Nhưng… Thần Nhãn trưởng thành quá nhanh, người kế thừa nếu theo không kịp, sẽ bị nó hút cạn mà chết, và chưa có ai theo kịp sự trưởng thành của Thần Nhãn. Vì lí do đó, nếu người kế thừa không tu luyện, ta có thể ức chế không cho Thần Nhãn thức tỉnh.”
“Riêng thằng nhóc này, nó kế thừa không phải Hủy Diệt Thần Nhãn thông thường. Giống với lão tổ tông Diệp Thiên Thần Bá, Thần Nhãn của nó có ý thức, là một sinh vật sống. Đối với Thần Nhãn, thằng nhóc này chỉ là vật chủ, khi vật chủ tiêu vong, nó sẽ chuyển sang một vật chủ khác.”
“Mục tiêu của nó ưu tiên những ai có quan hệ huyết thống với vật chủ đầu tiên. Không ai khác chính là vợ chồng các ngươi.”
Diệp Thần Thông bình tĩnh trả lời Diệp Ngân.
“Các người nên biết, nó sẽ thức tỉnh nhanh hơn nếu các ngươi ở gần thằng nhóc này.”
Diệp Ngân tuyệt vọng ngồi xuống đất, nhìn con trai mình. Diệp Thần Thông lắc đầu, sau đó cuốn lấy Diệp Ngân, bắt nàng trở về Vạn Thú Vực. Để Dã Y lại cho Diệp Thiên Thu chăm sóc.
Diệp Thiên Thu mang Dã Y đi khắp nơi tìm cách trong vô vọng. Cuối cùng, hắn đã nghĩ ra một cách vô cùng điên cuồng, cách mà hắn nghĩ có xác suất thành công cao nhất.
Sau đó, như chúng ta đã biết, Chiến Thiên Thu giao Dã Y lại cho Đào lão. Một mình xông vào Thú Hống Sơn, cuối cùng bị trấn áp, giam cầm trong lao ngục.
Bóng đen sau khi thâm nhập vào tinh thần thế giới của Dã Y, đã lộ rõ nguyên hình. Hắn có hình dạng của một con khỉ, với tay chân dài quá khổ, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông đen tuyền. Tay dài với móng vuốt sắc bén, chứa đầy độc dược, khéo miệng của hắn thì cứ nhếch lên như đang cười.
Hắn là một con Tiếu Diện Minh Hầu, một trong những bộ tộc hùng mạnh tại Vạn Thú Vực. Tiếu Diện Minh Hầu trời sinh có khả năng biến ảo thành bất kỳ hình dạng nó muống, thích trà trộn vào thế giới nhân loại. Bản tính tàn nhẫn, độc ác, thường trêu đùa kẻ địch trước khi giết chết.
“Ngươi là thủ phạm của các vụ án mạng tại thôn Phong Nhãn?” Dã Y hỏi.
“Hé hé hé, chính là ta. Thế nào? Những tác phẩm của ta có thú vị không?”
“Tại sao ngươi làm vậy?”
“Tại sao? Không tại sao cả, tất cả vì yêu thích mà thôi. Nhân loại quá yếu đuối, lại rất phức tạp, nhưng lại rất thú vị.”
“Ngươi cũng sẽ như chúng. Sớm thôi, chúng ta sẽ có vài trò chơi rất vui vẻ.”
“Ví dụ như chính tay ngươi sẽ giết chết người thân của ngươi. Hé hé hé hé.”
Tiếu Diện Minh Hầu cười lên hưng phấn, vì hắn sắp có đồ chơi mới. Sau đó, miệng hắn há to, càng lúc càng to, nhào tới nuốt chửng Dã Y.
“Ahhh, khốn kiếp.”
Dã Y giật mình thức tỉnh, ngồi thở hổn hển, hồi tưởng lại thời điểm đối mặt với Tiếu Diện Minh Hầu tại tinh thần thế giới, Dã Y đã gần như không có sức chống cự, chỉ yếu ớt phản kháng trong vô vọng. Dã Y còn nhớ cảnh hắn ngửa mặt cười ha hả, như đã cầm chắc chiến thắng trong tầm tay.
Nhưng phút cuối, khi Dã Y sắp mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng cậu thấy được là một thần nhãn khổng lồ, giống với thần nhãn trong giấc mơ. Thần nhãn mang theo khí tức như có thể hủy thiên diệt địa, bóng đen bị khí thế của nó đè ép phải bò sát mặt đất, không thể thể nhúc nhích dù chỉ là đầu ngón tay. Sau đó, không có sau đó. Dã Y tỉnh lại bình yên vô sự, còn Tiếu Diện Minh Hầu thì không thấy tung tích.
Mặt dù thoát chết, nhưng một nỗi lo lắng mãnh liệt lại đang dâng trào trong lòng Dã Y.
“Là nó, chính là nó”
“Nhưng nó không phải là mơ sao?”
Lần này, cảm giác của Dã Y về thần nhãn là vô cùng chân thật, thần nhãn vô cùng cường đại, cường đại một cách khủng bố. Nó như có thể trấn áp cả một thời đại. Nhưng có một cảm giác mãnh liệt nhất mà Dã Y cảm thấy lúc này, đó là:
“Nó sẽ giết chết mình khi nó thức tỉnh.”
“Không được, phải trở về. Phải cho ông nội biết chuyện này.”
Dã Y không biết rằng, khoảnh khắc thần nhãn nhấp nháy đã kinh động vô số tồn tại cường đại trên khắp thế giới.
***
Dã Y mất ba ngày để về đến Ẩn Dạ cốc, khi vừa bước vào nhà thì đã thấy Đào lão ngồi sẵn ở đó, sắc mặt tức giận.
“Bốp, bốp, bốp…” Ông tức giận cốc đầu Dã Y.
“Con đã đi đâu vậy hả?”
Dã Y ôm đầu nhìn Đào lão, miệng ú ớ không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện về Tuyệt Cuồng Táng Thế bị phong cấm, không thể kể ra được, cậu nhóc đành bắt đầu với câu chuyện ở Phong Nhãn thôn. Sau một hồi kể lể, cậu nhóc mới rối rít hỏi.
“Ông nội, thần nhãn đó là gì? Nó không phải là mơ sao ông? Nó là thứ gì vậy ông?”
Đào lão im lặng suy nghĩ, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Ông không trả lời Dã Y, ông chỉ nói:
“Dã Y, bây giờ ta sẽ hỏi. Còn con chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, rõ chứ?”
Dã Y gật đầu lia lịa.
“Ngoài hai bộ công pháp con ngộ ra từ tế đàn, con còn nhận được thứ khác, đúng không?”
Dã Y liền gật đầu.
“Con có nhớ tại sao con nhận được nó không?”
Dã Y liền lắc đầu.
“Con… có đặc biệt cảm thấy…muốn giết chóc…”
“Con không có.” Dã Y buộc miệng trả lời.
“Con có cảm thấy một thứ gọi là…Vạn Ác?” Đào lão trừng mắt hỏi.
Dã Y liền rụt cổ lắc đầu.
Đào lão thở ra một hơi, xoa đầu Dã Y nói.
“Về thần nhãn con nói, ông biết nó là thứ gì. Ông sẽ giải quyết, đừng lo lắng.”
“Bây giờ Vô Dụng Thần Công của con đã đạt tới tầng thứ mấy?”
“Tầng thứ sáu rồi ông nội.”
“Tốt lắm, đã đầy đủ rồi, con sẽ không sao đâu. Bây giờ con đi nghỉ ngơi đi, ông cần làm một số chuyện.”
***
Tối hôm đó, khi hai ông cháu đứng ngoài sân nhà, Đào lão nói.
“Con chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, xong rồi. Chúng ta sẽ đi đâu?”
Không trả lời Dã Y, Đào lão chỉ nhấc bổng cậu nhóc rồi đặt lên vai. Sau đó như một con thần long bay vọt lên trời cao với tốc độ cực nhanh, nhắm hướng Tây thẳng tiến. Đào lão như một con dao sắc bén, cắt đứt không gian, rồi xuyên qua nó, mỗi lần như vậy có thể vượt qua cả ngàn dặm.
Phi hành không biết bao lâu, nhưng cuối cùng cũng đã đến nơi. Đào lão đã đáp xuống tại một vùng đất hoang vu, bao quanh là những vách đá lởm chởm màu đỏ rực, không khí cực kì khô nóng. Dã Y theo Đào lão tiến vào một đường hầm, trên vách đường hầm được khắc những câu chú ngữ chằng chịt, chỉ nhìn một chút, Dã Y đã cảm thấy chóng mặt.
“Đừng nhìn, thực lực con chưa đủ, sẽ bị loạn tâm thần nếu nhìn lâu. Cứ nhìn vào lưng ta rồi đi thẳng.” Đào lão căn dặn. Tiếp tục đi theo Đào lão, cuối cùng đặt chân vào một hang động cực lớn, trần hang phải cao cả ngàn mét. Ngay giữa hang động là một cột trụ làm bằng thủy tinh nhiều màu sắc, quanh thân cột trụ quấn đầy xích sắt, xích sắt cũng được phủ đầy chú ngữ, phát sáng óng ánh.
Ở đầu của mỗi xích sắt là một đinh nhọn, đinh nhọn thì được cắm vào người một con ma thú, hình dạng như sư tử, nhưng có gai sắt chạy dọc sống lưng, đuôi mang móc câu, trên lưng là ba đôi cánh dơi màu đỏ rực.
Thấy ông cháu Dã Y bước vào sơn động, ma thú liền mở mắt.
“Đào Vạn… đây chính là…tiểu thiếu chủ.” Ma thú miệng nói tiếng người, ồm ồm vang khắp sơn động.
“Đúng vậy.” Đào lão trả lời.
“Phá vỡ phong ấn bây giờ còn quá sớm.”
“Đã không kịp, chúng ta đã tính sai. Vạn Cốt Thống có chứa một tia tàn hồn của Thiên Bất Diệt.”
“Vạn Ác đã bị hắn kích thích, đồng thời Diệt Thế cũng sắp thức tỉnh.”
“Nếu không ra tay, thiếu chủ sẽ chết.”
Ma thú im lặng, nhìn chằm chằm Dã Y.
“Thôi được, liều mạng già của chúng ta cũng phải trợ giúp tiểu thiếu chủ.”
Đào lão quay lại nhìn Dã Y, mở miệng giới thiệu:
“Dã Y, con có thể gọi hắn là Nghiêm Hỏa. Hắn là tùy tùng của mẹ con.”
“Mẹ con? Mẹ con là ai ông nội?” Dã Y hấp tấp hỏi.
“Con cứ bình tĩnh, hôm nay ta sẽ cho con biết mọi chuyện.” Đào lão nói.
***
Chiến Thiên Thu hai tay nắm chặt cặp Chấn Thiên chùy, mắt hổ trừng trừng nhìn đối thủ trước mặt.
“Ngũ thúc, ngài cũng cản ta?”
“Thiên Thu, giao ra đứa bé, ngươi vẫn là thiên kiêu của Chiến Cuồng.”
“Ngũ thúc, đây là con trai ta. Ta có đã có cách giải quyết vấn đề của hắn.” Chiến Thiên Thu gằn giọng.
“Vạn năm chi khí, vạn năm nguyền rủa. Ngươi tỉnh lại đi” Ngũ thúc kiên quyết nói.
“Được. Vậy đừng trách ta không nể tình đồng tộc.” Chiến Thiên Thu rống to.
Hơn mười tên chiến sĩ Chiến Cuồng tộc bao vây lấy Chiến Thiên Thu, sắc mặt họ đầy ngưng trọng, nắm chặt vũ khí, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Chiến Thiên Thu không nói một lời, vận chuyển công pháp đến cực hạn.
“Chiến Cuồng Chấn Thiên”
Hai thanh Chấn Thiên chùy đập mạnh vào nhau, phát ra tiếng động long trời lở đất, không những tạo ra âm ba tàn phá cơ thể, mà còn làm gián đoạn sự luân chuyển của khí, khiến cho kẻ định tạm thời mất đi khả năng phòng thủ.
“Ầm…ầm…ầm” Chấn Thiên chùy chuẩn xác đập mạnh vào kẻ địch, trong chớp mất phá tan vòng vây.
“Ngũ thúc, xin để ta đi. Ta thật sự có cách giải quyết.” Chiến Thiên Thu cố gắng thuyết phục lần nữa.
Ngũ thúc vẫn im lăng đứng đó, không nói một lời, cũng không động thủ. Chiến Thiên Thu nhìn ông, sau đó xoay người rời đi.
“Tộc trưởng, sao lại cản ta?” Ngũ thúc lẩm bẩm.
“Chuyện này nên chấm dứt ở đây. Cứ để chúng tự sinh tự diệt.” Một thân ảnh hùng vĩ xuất hiện sau lưng ngũ thúc.
“Ngài nên biết hậu quả của việc này.” Ngũ thúc cảnh báo.
“Chiến Cuồng sinh ra vì chiến, cũng sẵn sàng chết vì chiến.”
“Ta không tìm lí do gì để Chiến Cuồng tộc e sợ một đứa trẻ. Cho dù nó là vạn năm cấm kỵ.”
“Nhưng tổ huấn…” Ngũ thúc chần chừ.
“Chiến Cuồng tộc do ta làm chủ, những gì ta nói mới là mệnh lệnh.”
Tộc chủ bình thản nói, rồi biến mất. Ngũ thúc liền khom người đưa tiễn, sau đó liền dẫn người rút lui.
Chiến Thiên Thu vẫn chưa biết Chiến Cuồng tộc đã thôi truy bắt, vẫn đang dùng hết tốc lực chạy đi, rồi nhảy vào một miệng núi lửa đã tắt, đi sâu vào một khe nứt cực kỳ bí ẩn gần đó. Một đứa trẻ còn trong tã lót đang ngủ ngon lành tại đó, Chiến Thiên Thu nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, rồi nhanh chóng biến mất.
Tại một tòa thành cách miệng núi lửa ba trăm dặm, Đào Vạn đang lo lắng chờ đợi.
“Đào thúc, ta đã về.”
“Thiếu chủ, chuyện thế nào rồi.”
“Đứa bé đây, ta đặt tên nó là Chiến Dã Y. Xin thúc hãy chăm sóc nó, mọi thứ cứ tiến hành như chúng ta đã bàn.”
“Xin nhớ rằng phong ấn sẽ yếu dần theo thời gian, thúc phải đảm bảo làm đúng theo kế hoạch.”
“Thiếu chủ yên tâm, nhưng người định đi đâu?”
“Ta phải cách xa Dã Y, Thần Nhãn sẽ thức tỉnh nhanh hơn nếu ta ở gần.”
“Ta sẽ đi tìm Ngân nhi, Cửu Giác đã giam cầm nàng đâu đó tại Thú Hống Sơn, ta phải đi tìm nàng.” Chiến Thiên Thu nhìn đứa bé, nghẹn ngào nói.
“Ta xin hứa, cho dù liều mạng già này cũng phải cứu sống tiểu Dã Y.” Đào Vạn cũng dứt khoát nói.
Ngay trong đêm hôm đó, Đào Vạn đã mang đứa trẻ rời đi, tiến về nơi hoang vắng, tiến về một nơi gọi là Ẩn Dạ cốc. Còn Chiến Thiên Thu, biến mất kể từ đó.
***
Đào lão đã kể cho Dã Y toàn bộ câu chuyện, kể cả việc cậu là một Chiến Cuồng cấm kỵ.
“Vậy sau đó cha con thế nào? Và mẹ con là ai.”
“Chuyện này để ta kể tiếp cho con nghe?” Nghiêm Hỏa lên tiếng.
Nếu Chiến Thiên Thu là thiên kiêu của Chiến Cuồng tộc, thì Diệp Ngân cũng không kém. Là hòn ngọc quý của Cửu Giác Thiên Thú tộc trưởng Diệp Thần Thông, Diệp Ngân sở hữu thiên phú cực cao, tuổi còn trẻ nhưng đã được tiên đoán có thể đạt đến Bất Diệt cảnh trong tương lai.
Trong một lần ra ngoài rèn luyện, vô tình gặp được Chiến Thiên Thu. Cả hai đã giao chiến hơn trăm trận, có thắng có thua, để rồi nãy sinh tình cảm. Cuối cùng mối tình đơm hoa kết trái với kết quả là Dã Y ra đời.
Hai vợ chồng mang Dã Y về Chiến Cuồng tộc, nhưng không may cậu bé được xác định là vạn năm nguyền rủa, là Chiến Cuồng cấm kị, phải bị giết chết. Cả hai vợ chồng phải liều chết thoát khỏi vòng vây, trong lúc cận kề cái chết, thủ đoạn bảo mệnh của Diêp Ngân phát huy tác dụng, đó là hình chiếu của Diệp Thần Thông. Nhờ vậy hai vợ chồng đã thoát khỏi Chiến Cuồng tộc, tạm thời ẩn trốn nơi thâm sơn.
Diệp Thần Thông cảm ứng được con gái bị nguy hiểm, đã xé rách không gian, vượt giới tìm đến. Nhưng khi nhìn thấy Dã Y, đã từ chối mang theo đứa bé, đồng thời còn muốn bắt Diệp Ngân trở về.
“Cha, tại sao? Hắn là cháu của ngươi mà.”
“Hắn thừa kế Hủy Diệt Thần Nhãn.” Diệp Thần Thông trả lời.
Diệp Ngân nghe xong sững sờ tại chỗ, nhưng lập tức cầu xin.
“Người khác không biết nhưng ta biết, nếu người kế thừa không tu luyện, cha có thể ngăn cản sự thức tỉnh của Thần Nhãn.”
“Đó là trường hợp thông thường, nhưng lần này thì không được?”
“TẠI SAO?” Diệp Ngân gào lên.
“Hủy Diệt Thần Nhãn được lưu truyền thông qua huyết mạch, khi được thức tỉnh, nó cần sức sống của người thừa kế mà lớn lên. Nhưng… Thần Nhãn trưởng thành quá nhanh, người kế thừa nếu theo không kịp, sẽ bị nó hút cạn mà chết, và chưa có ai theo kịp sự trưởng thành của Thần Nhãn. Vì lí do đó, nếu người kế thừa không tu luyện, ta có thể ức chế không cho Thần Nhãn thức tỉnh.”
“Riêng thằng nhóc này, nó kế thừa không phải Hủy Diệt Thần Nhãn thông thường. Giống với lão tổ tông Diệp Thiên Thần Bá, Thần Nhãn của nó có ý thức, là một sinh vật sống. Đối với Thần Nhãn, thằng nhóc này chỉ là vật chủ, khi vật chủ tiêu vong, nó sẽ chuyển sang một vật chủ khác.”
“Mục tiêu của nó ưu tiên những ai có quan hệ huyết thống với vật chủ đầu tiên. Không ai khác chính là vợ chồng các ngươi.”
Diệp Thần Thông bình tĩnh trả lời Diệp Ngân.
“Các người nên biết, nó sẽ thức tỉnh nhanh hơn nếu các ngươi ở gần thằng nhóc này.”
Diệp Ngân tuyệt vọng ngồi xuống đất, nhìn con trai mình. Diệp Thần Thông lắc đầu, sau đó cuốn lấy Diệp Ngân, bắt nàng trở về Vạn Thú Vực. Để Dã Y lại cho Diệp Thiên Thu chăm sóc.
Diệp Thiên Thu mang Dã Y đi khắp nơi tìm cách trong vô vọng. Cuối cùng, hắn đã nghĩ ra một cách vô cùng điên cuồng, cách mà hắn nghĩ có xác suất thành công cao nhất.
Sau đó, như chúng ta đã biết, Chiến Thiên Thu giao Dã Y lại cho Đào lão. Một mình xông vào Thú Hống Sơn, cuối cùng bị trấn áp, giam cầm trong lao ngục.
Danh sách chương