“Từ từ!” Mộ Hàm Chương vội gọi Hữu Hộ quân lại, nói nhanh, “Bốn phía doanh địa ta đã sai người đóng cọc gỗ, ngươi mau cho người đem dây thừng buộc ngựa buộc lên cọc gỗ.”
Hữu Hộ quân nghe vậy sửng sốt, xoay người chạy ra bên ngoài.
Mộ Hàm Chương xoay người nói với Tả Hộ quân, “Bộ binh đối đầu kỵ binh thì phần thắng thế nào?”
Tả Hộ quân trầm tĩnh đáp, “Kỵ binh đánh bộ binh, là ba đánh một.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy hơi hơi vuốt cằm, “Tính theo nhân số thì chúng ta thắng, nhưng quân địch bất ngờ tấn công đại doanh, hiện tại tình hình lộn xộn, Hữu Hộ quân lại quá xúc động, ngươi nhanh đi điều binh, chia ra trấn thủ tám hướng cùng với vòng dây thừng buộc ngựa ở bốn phía, mỗi phía năm mươi trượng.”
Tả Hộ quân ôm quyền, “Tuân lệnh!”
Triệu Mạnh mang binh vừa vào Thắng Cảnh quan liền bị đóng cửa đánh chó, trên núi tràn ra một mớ bộ binh trong tay cầm loan đao chuyên chém vó ngựa làm cho bọn hắn không thể không chạy nhanh về phía trước, vừa đi vừa giết, nào biết dọc đường không chỉ có trọng binh lại còn nơi chốn nguy hiểm, đá lăn, bẫy rập, bàn chông, rất nhiều thủ đoạn làm cho bọn hắn một đường thật khổ sở khôn xiết.
“Tướng quân!” Hoạt kỵ giáo úy một phen giúp Triệu mạnh, bọn hắn vừa mới trải qua một trận đá lăn, đến Triệu Mạnh cũng bị chút vết thương liền đứng tại chỗ nghỉ ngơi, “Hiện giờ đi lâu vậy rồi mới qua không quá mười dặm, làm thế nào cho phải a!”
Triệu Mạnh thở hổn hển, trước có mai phục sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan. Đột nhiên nhớ tới lời quân sư dặn dò, vội lấy túi gấm thứ hai, mở ra thấy tám chữ to, “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Đây là ý gì?” Hoạt kỵ giáo úy cảm thấy mờ mịt, quân sư sao lại viết khó hiểu như vậy, hiện giờ tình thế nguy cấp làm sao mà đoán được ý? Triệu Mạnh chà xát hai má, cẩn thận suy xét tình cảnh hiện tại, rõ ràng Tây Nam Vương lập kế bắt ba ba trong hũ, quân sư nếu để lại những lời này chắc là tính đến hắn sẽ trúng kế, nhắc nhở hắn đúng lúc quay đầu. Bộ binh còn ở ngoài thành, nếu kỵ binh không chống đỡ nổi thì phải trở về hội hợp với bộ binh.
Cuối cùng Triệu Mạnh cũng tỉnh táo lại nhanh chóng lên ngựa, “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tức tốc quay lại Thắng Cảnh quan!”
Cảnh Thiều mang theo binh mã xông vào quan nội, một đám quân Tây Nam nhanh chóng từ trên núi ào xuống, hắn nắm chặt dây cương hô to, “Kỵ binh đi trước, bộ binh theo sau!” Giọng nói như chuông đồng mạnh mẽ hữu lực làm bốn phía phải kinh sợ.
Tiểu Hắc đứng thẳng hí vang một tiếng, nhanh chóng phóng tới trước, các chiến mã theo sau cũng đẩy nhanh tốc độ, bộ binh nghe vậy, trì mâu (giáo) lui về sau, đao tách ra hai bên, 'soạt' một tiếng đưa đao hướng về phía quân địch. Từ trên núi lao xuống, lực mạnh mười phần nhưng loan đao chỉ am hiểu chém vớ ngựa, lại không đánh lại lưỡi đao sắc bén, quân Tây Nam xông tới trước liền bị chém.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục, máu tung đầy trời!
Bộ binh dàn hàng dài, đội hình này có một phần là vệ quân của chính Cảnh Thiều nên kỷ luật rất nghiêm minh, phối hợp ăn ý. Bộ binh cầm đao chém một địch binh liền thoái lui, bộ binh cầm giáo nhanh chóng đâm tới chế trụ địch binh cầm loan đao, sơn đạo chật hẹp làm cho đối mặt quân địch không nhiều, nhưng quân Tây Nam vọng tưởng dùng tiểu xảo, nhân số lại bị áp đảo.
Cảnh Thiều mang theo đại quân vừa tiến vừa đánh, dọc đường đi xác chết khắp nơi, vô số đá vụn, mũ giáp bị vứt bỏ, Tiểu Hắc thiên phú dị bẩm biết tự né chướng ngại, ngựa khác chẳng có được bản lĩnh này. Ghìm ngựa lệnh bộ binh dọn dẹp chiến trường, không bao lâu liền nhìn đến phía trước bụi đất cuồn cuộn, chỉ thấy Triệu Mạnh mang theo đại đội kỵ binh mặt xám mày tro chạy lại đây.
“Vương gia!” Triệu Mạnh thấy Cảnh Thiều liền kích động không thôi.
Cảnh Thiều lạnh mắt nhìn hắn, thấy khôi giáp hư hỏng nghĩ là hắn có bị thương, “Ngươi về đại doanh cho bổn soái, bình định Thắng Cảnh quan xong, trở về xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Triệu Mạnh nghe vậy nhất thời biến sắc, xuống ngựa quỳ gối, “Mạt tướng lỗ mãng, cam nguyện bị phạt nhưng Vương gia thân là Nguyên soái phải trấn thủ đại doanh, khẩn cầu đại soái cho mạt tướng một cơ hội ...”
“Báo ~” Triệu Mạnh còn chưa nói xong, tín binh (lính báo tin) cưỡi khoái mã đã một đường xuyên qua đại quân.
“Khởi bẩm đại soái, một ngàn kỵ binh địch bất ngờ tập kích đại doanh!” Giọng tín binh thập phần kích động.
“Cái gì?” Cảnh Thiều mở to mắt như bị sét đánh, kỵ binh toàn bộ đều ở bên ngoài, lúc này tấn công đại doanh tất thương vong thảm trọng, hơn nữa, Quân Thanh còn ở đó!
“Vương gia, kỵ binh lúc này đi đường núi là vô ích, mạt tướng mang bộ binh đi trước!” Triệu Mạnh nhân cơ hội đứng dậy.
Cảnh Thiều nhìn hắn, nhanh chóng quay ngựa lại, “Kỵ binh nghe lệnh, mau trở về đại doanh!” Nửa câu ngắn gọn, rồi mang theo đại bộ phận kỵ binh dứt khoát xuất phát.
Mộ Hàm Chương đứng ngoài trung trướng nhìn bụi đất cuồn cuộn tiến tới cách đó không xa, tình hình rõ ràng không ổn.
“Khôi ~~~” (fu không tìm được từ chính xác để phiên ra, đại khái là từ tượng thanh) Đội tập kích này quả thực không tập trung vào doanh địa mà phân ra ba hướng mũi nhọn ở phía nam mà tấn công. Tốc độ ngựa quá nhanh bị dây thừng ngáng lại, liên tục trượt chân, lớp trước ngã xuống, lớp sau sẽ bị chặn lại, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào trỗi dậy. Bộ binh tám hướng nhanh chóng tụ lại ở sáu mặt, lẳng lặng nhìn kỵ binh ngã xuống.
Rất nhanh quân địch đã nhận ra thừng buộc ngựa liền thả chậm tốc độ, một tên, hai tên, mười... Lục tục có binh mã vượt qua lớp dây thừng, lại có tên chém đứt, những kẻ đi sau làm theo, không bao lâu dây thừng đã toàn bộ thành vô dụng. Quân địch từ đó tựa như dòng nước xiết, hóa thành mũi băng đâm thẳng vào trận địa bộ binh bên trong, nhất thời tiếng kêu rung trời.
Cảnh Thiều mạnh mẽ quất mông ngựa, nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, không dám phân tâm suy nghĩ những kẻ này tột cùng là từ đâu đến, cũng không dám tưởng tượng giờ phút này Quân Thanh đang như thế nào.Tiểu Hắc cảm giác được chủ nhân vội vàng cũng sải vó chạy như điên, bỏ xa binh mã đằng sau.
Kỵ binh so với bộ binh kỳ thật cũng không chiếm ưu thế lớn, vả lại cho dù một kỵ binh đối đầu ba bộ binh cũng là tổn thất nặng, Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn những người này giống như liều chết, là vì sao?
“Vút vút ~” Mộ Hàm Chương cả kinh, theo bản năng nghiêng người tránh, một mũi tên lao qua chỗ y mới vừa đứng xuyên vào trung trướng. Ngẩng đầu nhìn đám mũi tên bay tới, những kẻ này không phải kỵ binh, là cung mã binh! (lĩnh cưỡi ngựa là kỵ binh, mà có dùng cung tên nữa thì thành cung mã binh)
Kỵ binh so với bộ binh không có bao nhiêu ưu thế, hai đánh ba cũng không lời, nhưng nếu là cung mã binh, tên có lực sát thương cực lớn, thật sự có thể làm gia tăng thương vong trên doanh địa, nhưng những cung mã binh đó chắc chắn là tinh binh, Tây Nam Vương hạ lệnh tấn công đại doanh tất có mục đích, mà mục đích này...
“Vút vút vút!” Vô số mũi tên phóng tới, Mộ Hàm Chương mơ hồ cảm nhận được, mục đích này có lẽ chính là y! Y xoay người nhanh chóng hướng chỗ đông người chạy tới, tên không thể tấn công cự ly gần, càng tới gần càng khó bị thương.
“Quân sư cẩn thận!” Hữu Hộ quân quay đầu thấy Mộ Hàm Chương khó khăn tránh tên, một tay kéo y đến bên người, đưa cho y một thanh đoản đao, “Tuyệt đối đừng rời khỏi ta!”
Mộ Hàm Chương đặt đao ngang trước người, nâng tay ngăn trở một cây thương đâm tới, Hữu Hộ quân lại chém một nhát, lập tức đem cánh tay cầm trường thương kia chặt bỏ, còn đạp lên bụng ngựa một cước.
“A~” Tên kia kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, một binh lính lập tức dùng đao chém chết hắn.
“Quân sư thật đúng là toàn tài!” Đưa đoản đao cho y chẳng qua là để ngừa vạn nhất nhưng không ngờ quân sư đao pháp lại tinh chuẩn như thế, chiêu thức ngắn gọn, ngay cả khi thiếu nội lực kỹ xảo cũng thật tốt.
Mộ Hàm Chương mỉm cười không đáp, đứng lưng đối lưng với Hữu Hộ quân. Y kinh mạch yếu ớt không luyện được võ, lại không ngại chỉ học thủ pháp, vì không muốn thành ma ốm mà Mộ Hàm Chương thường trộm nhìn phụ thân luyện kiếm múa thương, nhất nhất nhớ kĩ từng chiêu thức rồi buổi chiều trộm tập luyện trong viện, tích lũy dần dần liền luyện thành một chút chiêu thức bảo mệnh, thân thể cũng dần dần tốt hơn.
Kỵ binh đánh bất ngờ, lúc đầu rất mạnh nhưng hiện giờ bị giữ chân, lại tìm không được mục tiêu công kích bị bộ binh bao phủ, dần mất nhuệ khí mà bị tiêu diệt từng tên một.
Mộ Hàm Chương vừa mới nhẹ thở ra thì vó ngựa lần nữa vang lên cách đó không xa, trong lòng lập tức căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hắc mã ngân giáp, một người một ngựa từ chân trời mạnh mẽ xông tới, đôi môi khẽ nhếch lên, Muỗng Nhỏ của y trở lại!
Cảnh Thiều kẹp chặt bụng ngựa hướng doanh địa phóng tới, nhìn đám đông hỗn loạn càng ngày càng gần, nhìn ra người nọ một thân áo xanh trong sắc xám của binh lính, một thanh đoản đao nhiễm máu nằm trong tay Mộ Hàm Chương lại tạo cho y một loại ảo giác. Nhìn thấy y bình yên vô sự, trái tim phập phồng cuối cùng cũng thả lỏng, Cảnh Thiều không khỏi nhếch miệng hướng Vương phi nhà mình chạy tới.
Đúng lúc này dị biến nổi lên, một con ngựa ẩn sau lều trại đột nhiên nhảy ra hướng Mộ Hàm Chương đang mặc lam y vung trường đao.
“Quân Thanh!” Cảnh Thiều chỉ cảm thấy tim hắn hung hăng thít chặt lại, mắt mở trừng trừng nhìn thanh đao đâm thẳng hướng người tay trói gà không chặt kia, máu tươi tung tóe, chỉ cảm thấy trời đất chợt tối sầm, tia máu kia thật sự quá bắt mắt!
“Không ~!” Cảnh Thiều gào thét xông lên trước, rút trường kiếm bên hông lập tức chém đứt đầu kẻ nọ, máu văng thật xa! Tiểu Hắc cất vó, đá văng con ngựa kia, lộ ra người đằng sau.
“Quân sư!” Hữu Hộ quân quay đầu kinh hãi hét lên một tiếng vươn tay muốn đỡ, đã có người so với hắn còn nhanh hơn.
Cảnh Thiều vọt xuống ngựa, một tay ôm người vào trong ngực, hai mắt đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, “Quân Thanh, Quân Thanh!”
“Ưm...” Mộ Hàm Chương đau hừ mộ tiếng che bả vai bị thương, máu từ kẽ tay trắng muốt ào ạt chảy xuống, đôi môi cười có chút trắng bệch, “Vết thương nhỏ, ngươi đừng vội...Uy!”
Cảnh Thiều nhìn vết thương không ngừng đổ máu kia mà đau lòng đến tột đỉnh, ôm người hướng vương trướng đi vào, lớn tiếng nói, “Tìm quân y đến, nhanh!”
Không còn bận tâm bảo hộ quân sư nữa, Hữu Hộ quân vung đao mắng to, “Mẹ kiếp, dám đả thương quân sư, giết!”
“Giết ~” Binh lính nghe vậy liền sôi nổi hướng đám kỵ binh tàn dư mà phóng đi.
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều không ngừng gọi người trong ngực, hắn sợ y đã bất tỉnh.
“Muỗng Nhỏ, ta không sao, ngươi đừng sợ.” Mộ Hàm Chương tựa vào ngực hắn, thương thế này chỉ là ngoài da, vốn định cười nhạo người này một chút nhưng cảm giác cánh tay đang ôm mình lại run nhè nhẹ, cuối cùng không đành lòng trách móc, dùng bàn tay dính máu chạm vào hắn, an ủi.
Hữu Hộ quân nghe vậy sửng sốt, xoay người chạy ra bên ngoài.
Mộ Hàm Chương xoay người nói với Tả Hộ quân, “Bộ binh đối đầu kỵ binh thì phần thắng thế nào?”
Tả Hộ quân trầm tĩnh đáp, “Kỵ binh đánh bộ binh, là ba đánh một.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy hơi hơi vuốt cằm, “Tính theo nhân số thì chúng ta thắng, nhưng quân địch bất ngờ tấn công đại doanh, hiện tại tình hình lộn xộn, Hữu Hộ quân lại quá xúc động, ngươi nhanh đi điều binh, chia ra trấn thủ tám hướng cùng với vòng dây thừng buộc ngựa ở bốn phía, mỗi phía năm mươi trượng.”
Tả Hộ quân ôm quyền, “Tuân lệnh!”
Triệu Mạnh mang binh vừa vào Thắng Cảnh quan liền bị đóng cửa đánh chó, trên núi tràn ra một mớ bộ binh trong tay cầm loan đao chuyên chém vó ngựa làm cho bọn hắn không thể không chạy nhanh về phía trước, vừa đi vừa giết, nào biết dọc đường không chỉ có trọng binh lại còn nơi chốn nguy hiểm, đá lăn, bẫy rập, bàn chông, rất nhiều thủ đoạn làm cho bọn hắn một đường thật khổ sở khôn xiết.
“Tướng quân!” Hoạt kỵ giáo úy một phen giúp Triệu mạnh, bọn hắn vừa mới trải qua một trận đá lăn, đến Triệu Mạnh cũng bị chút vết thương liền đứng tại chỗ nghỉ ngơi, “Hiện giờ đi lâu vậy rồi mới qua không quá mười dặm, làm thế nào cho phải a!”
Triệu Mạnh thở hổn hển, trước có mai phục sau có truy binh, tiến thoái lưỡng nan. Đột nhiên nhớ tới lời quân sư dặn dò, vội lấy túi gấm thứ hai, mở ra thấy tám chữ to, “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
“Đây là ý gì?” Hoạt kỵ giáo úy cảm thấy mờ mịt, quân sư sao lại viết khó hiểu như vậy, hiện giờ tình thế nguy cấp làm sao mà đoán được ý? Triệu Mạnh chà xát hai má, cẩn thận suy xét tình cảnh hiện tại, rõ ràng Tây Nam Vương lập kế bắt ba ba trong hũ, quân sư nếu để lại những lời này chắc là tính đến hắn sẽ trúng kế, nhắc nhở hắn đúng lúc quay đầu. Bộ binh còn ở ngoài thành, nếu kỵ binh không chống đỡ nổi thì phải trở về hội hợp với bộ binh.
Cuối cùng Triệu Mạnh cũng tỉnh táo lại nhanh chóng lên ngựa, “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tức tốc quay lại Thắng Cảnh quan!”
Cảnh Thiều mang theo binh mã xông vào quan nội, một đám quân Tây Nam nhanh chóng từ trên núi ào xuống, hắn nắm chặt dây cương hô to, “Kỵ binh đi trước, bộ binh theo sau!” Giọng nói như chuông đồng mạnh mẽ hữu lực làm bốn phía phải kinh sợ.
Tiểu Hắc đứng thẳng hí vang một tiếng, nhanh chóng phóng tới trước, các chiến mã theo sau cũng đẩy nhanh tốc độ, bộ binh nghe vậy, trì mâu (giáo) lui về sau, đao tách ra hai bên, 'soạt' một tiếng đưa đao hướng về phía quân địch. Từ trên núi lao xuống, lực mạnh mười phần nhưng loan đao chỉ am hiểu chém vớ ngựa, lại không đánh lại lưỡi đao sắc bén, quân Tây Nam xông tới trước liền bị chém.
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục, máu tung đầy trời!
Bộ binh dàn hàng dài, đội hình này có một phần là vệ quân của chính Cảnh Thiều nên kỷ luật rất nghiêm minh, phối hợp ăn ý. Bộ binh cầm đao chém một địch binh liền thoái lui, bộ binh cầm giáo nhanh chóng đâm tới chế trụ địch binh cầm loan đao, sơn đạo chật hẹp làm cho đối mặt quân địch không nhiều, nhưng quân Tây Nam vọng tưởng dùng tiểu xảo, nhân số lại bị áp đảo.
Cảnh Thiều mang theo đại quân vừa tiến vừa đánh, dọc đường đi xác chết khắp nơi, vô số đá vụn, mũ giáp bị vứt bỏ, Tiểu Hắc thiên phú dị bẩm biết tự né chướng ngại, ngựa khác chẳng có được bản lĩnh này. Ghìm ngựa lệnh bộ binh dọn dẹp chiến trường, không bao lâu liền nhìn đến phía trước bụi đất cuồn cuộn, chỉ thấy Triệu Mạnh mang theo đại đội kỵ binh mặt xám mày tro chạy lại đây.
“Vương gia!” Triệu Mạnh thấy Cảnh Thiều liền kích động không thôi.
Cảnh Thiều lạnh mắt nhìn hắn, thấy khôi giáp hư hỏng nghĩ là hắn có bị thương, “Ngươi về đại doanh cho bổn soái, bình định Thắng Cảnh quan xong, trở về xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Triệu Mạnh nghe vậy nhất thời biến sắc, xuống ngựa quỳ gối, “Mạt tướng lỗ mãng, cam nguyện bị phạt nhưng Vương gia thân là Nguyên soái phải trấn thủ đại doanh, khẩn cầu đại soái cho mạt tướng một cơ hội ...”
“Báo ~” Triệu Mạnh còn chưa nói xong, tín binh (lính báo tin) cưỡi khoái mã đã một đường xuyên qua đại quân.
“Khởi bẩm đại soái, một ngàn kỵ binh địch bất ngờ tập kích đại doanh!” Giọng tín binh thập phần kích động.
“Cái gì?” Cảnh Thiều mở to mắt như bị sét đánh, kỵ binh toàn bộ đều ở bên ngoài, lúc này tấn công đại doanh tất thương vong thảm trọng, hơn nữa, Quân Thanh còn ở đó!
“Vương gia, kỵ binh lúc này đi đường núi là vô ích, mạt tướng mang bộ binh đi trước!” Triệu Mạnh nhân cơ hội đứng dậy.
Cảnh Thiều nhìn hắn, nhanh chóng quay ngựa lại, “Kỵ binh nghe lệnh, mau trở về đại doanh!” Nửa câu ngắn gọn, rồi mang theo đại bộ phận kỵ binh dứt khoát xuất phát.
Mộ Hàm Chương đứng ngoài trung trướng nhìn bụi đất cuồn cuộn tiến tới cách đó không xa, tình hình rõ ràng không ổn.
“Khôi ~~~” (fu không tìm được từ chính xác để phiên ra, đại khái là từ tượng thanh) Đội tập kích này quả thực không tập trung vào doanh địa mà phân ra ba hướng mũi nhọn ở phía nam mà tấn công. Tốc độ ngựa quá nhanh bị dây thừng ngáng lại, liên tục trượt chân, lớp trước ngã xuống, lớp sau sẽ bị chặn lại, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào trỗi dậy. Bộ binh tám hướng nhanh chóng tụ lại ở sáu mặt, lẳng lặng nhìn kỵ binh ngã xuống.
Rất nhanh quân địch đã nhận ra thừng buộc ngựa liền thả chậm tốc độ, một tên, hai tên, mười... Lục tục có binh mã vượt qua lớp dây thừng, lại có tên chém đứt, những kẻ đi sau làm theo, không bao lâu dây thừng đã toàn bộ thành vô dụng. Quân địch từ đó tựa như dòng nước xiết, hóa thành mũi băng đâm thẳng vào trận địa bộ binh bên trong, nhất thời tiếng kêu rung trời.
Cảnh Thiều mạnh mẽ quất mông ngựa, nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, không dám phân tâm suy nghĩ những kẻ này tột cùng là từ đâu đến, cũng không dám tưởng tượng giờ phút này Quân Thanh đang như thế nào.Tiểu Hắc cảm giác được chủ nhân vội vàng cũng sải vó chạy như điên, bỏ xa binh mã đằng sau.
Kỵ binh so với bộ binh kỳ thật cũng không chiếm ưu thế lớn, vả lại cho dù một kỵ binh đối đầu ba bộ binh cũng là tổn thất nặng, Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn những người này giống như liều chết, là vì sao?
“Vút vút ~” Mộ Hàm Chương cả kinh, theo bản năng nghiêng người tránh, một mũi tên lao qua chỗ y mới vừa đứng xuyên vào trung trướng. Ngẩng đầu nhìn đám mũi tên bay tới, những kẻ này không phải kỵ binh, là cung mã binh! (lĩnh cưỡi ngựa là kỵ binh, mà có dùng cung tên nữa thì thành cung mã binh)
Kỵ binh so với bộ binh không có bao nhiêu ưu thế, hai đánh ba cũng không lời, nhưng nếu là cung mã binh, tên có lực sát thương cực lớn, thật sự có thể làm gia tăng thương vong trên doanh địa, nhưng những cung mã binh đó chắc chắn là tinh binh, Tây Nam Vương hạ lệnh tấn công đại doanh tất có mục đích, mà mục đích này...
“Vút vút vút!” Vô số mũi tên phóng tới, Mộ Hàm Chương mơ hồ cảm nhận được, mục đích này có lẽ chính là y! Y xoay người nhanh chóng hướng chỗ đông người chạy tới, tên không thể tấn công cự ly gần, càng tới gần càng khó bị thương.
“Quân sư cẩn thận!” Hữu Hộ quân quay đầu thấy Mộ Hàm Chương khó khăn tránh tên, một tay kéo y đến bên người, đưa cho y một thanh đoản đao, “Tuyệt đối đừng rời khỏi ta!”
Mộ Hàm Chương đặt đao ngang trước người, nâng tay ngăn trở một cây thương đâm tới, Hữu Hộ quân lại chém một nhát, lập tức đem cánh tay cầm trường thương kia chặt bỏ, còn đạp lên bụng ngựa một cước.
“A~” Tên kia kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, một binh lính lập tức dùng đao chém chết hắn.
“Quân sư thật đúng là toàn tài!” Đưa đoản đao cho y chẳng qua là để ngừa vạn nhất nhưng không ngờ quân sư đao pháp lại tinh chuẩn như thế, chiêu thức ngắn gọn, ngay cả khi thiếu nội lực kỹ xảo cũng thật tốt.
Mộ Hàm Chương mỉm cười không đáp, đứng lưng đối lưng với Hữu Hộ quân. Y kinh mạch yếu ớt không luyện được võ, lại không ngại chỉ học thủ pháp, vì không muốn thành ma ốm mà Mộ Hàm Chương thường trộm nhìn phụ thân luyện kiếm múa thương, nhất nhất nhớ kĩ từng chiêu thức rồi buổi chiều trộm tập luyện trong viện, tích lũy dần dần liền luyện thành một chút chiêu thức bảo mệnh, thân thể cũng dần dần tốt hơn.
Kỵ binh đánh bất ngờ, lúc đầu rất mạnh nhưng hiện giờ bị giữ chân, lại tìm không được mục tiêu công kích bị bộ binh bao phủ, dần mất nhuệ khí mà bị tiêu diệt từng tên một.
Mộ Hàm Chương vừa mới nhẹ thở ra thì vó ngựa lần nữa vang lên cách đó không xa, trong lòng lập tức căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy hắc mã ngân giáp, một người một ngựa từ chân trời mạnh mẽ xông tới, đôi môi khẽ nhếch lên, Muỗng Nhỏ của y trở lại!
Cảnh Thiều kẹp chặt bụng ngựa hướng doanh địa phóng tới, nhìn đám đông hỗn loạn càng ngày càng gần, nhìn ra người nọ một thân áo xanh trong sắc xám của binh lính, một thanh đoản đao nhiễm máu nằm trong tay Mộ Hàm Chương lại tạo cho y một loại ảo giác. Nhìn thấy y bình yên vô sự, trái tim phập phồng cuối cùng cũng thả lỏng, Cảnh Thiều không khỏi nhếch miệng hướng Vương phi nhà mình chạy tới.
Đúng lúc này dị biến nổi lên, một con ngựa ẩn sau lều trại đột nhiên nhảy ra hướng Mộ Hàm Chương đang mặc lam y vung trường đao.
“Quân Thanh!” Cảnh Thiều chỉ cảm thấy tim hắn hung hăng thít chặt lại, mắt mở trừng trừng nhìn thanh đao đâm thẳng hướng người tay trói gà không chặt kia, máu tươi tung tóe, chỉ cảm thấy trời đất chợt tối sầm, tia máu kia thật sự quá bắt mắt!
“Không ~!” Cảnh Thiều gào thét xông lên trước, rút trường kiếm bên hông lập tức chém đứt đầu kẻ nọ, máu văng thật xa! Tiểu Hắc cất vó, đá văng con ngựa kia, lộ ra người đằng sau.
“Quân sư!” Hữu Hộ quân quay đầu kinh hãi hét lên một tiếng vươn tay muốn đỡ, đã có người so với hắn còn nhanh hơn.
Cảnh Thiều vọt xuống ngựa, một tay ôm người vào trong ngực, hai mắt đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, “Quân Thanh, Quân Thanh!”
“Ưm...” Mộ Hàm Chương đau hừ mộ tiếng che bả vai bị thương, máu từ kẽ tay trắng muốt ào ạt chảy xuống, đôi môi cười có chút trắng bệch, “Vết thương nhỏ, ngươi đừng vội...Uy!”
Cảnh Thiều nhìn vết thương không ngừng đổ máu kia mà đau lòng đến tột đỉnh, ôm người hướng vương trướng đi vào, lớn tiếng nói, “Tìm quân y đến, nhanh!”
Không còn bận tâm bảo hộ quân sư nữa, Hữu Hộ quân vung đao mắng to, “Mẹ kiếp, dám đả thương quân sư, giết!”
“Giết ~” Binh lính nghe vậy liền sôi nổi hướng đám kỵ binh tàn dư mà phóng đi.
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều không ngừng gọi người trong ngực, hắn sợ y đã bất tỉnh.
“Muỗng Nhỏ, ta không sao, ngươi đừng sợ.” Mộ Hàm Chương tựa vào ngực hắn, thương thế này chỉ là ngoài da, vốn định cười nhạo người này một chút nhưng cảm giác cánh tay đang ôm mình lại run nhè nhẹ, cuối cùng không đành lòng trách móc, dùng bàn tay dính máu chạm vào hắn, an ủi.
Danh sách chương