Cảnh Thiều chờ một lúc lâu cũng không thấy Quân Thanh trả lời, chỉ rũ mắt im lặng, chốc lát tĩnh lặng lại khiến hắn bình tĩnh lại một cách kì lạ, lúc này mới nhận ra mình đã nói quá đáng.

“Ta không bảo ngươi nhẫn nhịn chuyện này.” Mộ Hàm Chương nhẹ giọng nói, hai tay siết chặt trên đùi, chiếc quạt lông ngỗng cũng bị rơi một bên mà không biết, “Chuyện này còn phải... Hửm?”

Cảnh Thiều thấy hắn như vậy, tim đau đến không chịu nổi, đi đến, cầm lấy đôi tay đang siết chặt đến trắng bệch, thấy hắn ngơ ngác ngẩng đầu, liền đưa một tay lên xoa mặt hắn, “Không phải ta giận ngươi.” Sao lại quên mất, Quân Thanh của mình nhạy cảm bao nhiêu.

“Quân Thanh...” Cảnh Thiều ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mộ Hàm Chương cúi đầu nhìn Cảnh Thiều đầy mắt đều là đau lòng, trái tim đăng đắng đột nhiên trở nên vừa chau xót vừa ngọt ngào, nhịn không được khẽ cong môi, chầm chậm hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp kia, “Ngươi là phu quân của ta, nóng giận với ta cũng là bình thường, nhưng nếu lần này ngươi đã cảm thấy không đúng, thì sau nếu còn tái phạm, sẽ phạt ngươi.”

“Được.” Cảnh Thiều được Quân Thanh chủ động hôn một cái, lập tức như mở cờ trong bụng, Vương phi nhà mình nói gì cũng chịu.

“Phạt gì bây giờ?” Mộ Hàm Chương nheo đôi mắt đẹp, “Phạt ngươi ngủ thư phòng ba ngày, thế nào?”

“Vậy sao được?” Cảnh Thiều lập tức hết vui, gác đầu lên đùi Vương phi nhà mình, ôm vòng eo thon chắc lắc lư lắc lư, “Người ta phu thê cãi nhau, lúc nào cũng là đầu giường giận cuối giường hòa, ngươi biết tại sao không?”

“Tại sao?” Mộ Hàm Chương khẽ cười, để mặc hắn ôm lắc lư.

“Bởi vì bọn họ lăn từ đầu giường tới cuối giường, làm chuyện yêu đường, thỏa chí rồi đương nhiên là lại hòa thuận.” Cảnh Thiều dày mặt nói.

“Lại nói bậy!” Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, Mộ Hàm Chương đẩy hắn, “Đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, chuyện hôm nay ngươi tự giải quyết không chu đáo được, huống chi đã sắp xuất chinh, không có dư sức lực như vậy. Cho nên tốt nhất là giao chuyện này cho Duệ Vương.” Mấy hôm trước nhị hoàng đã cử hành lễ phong vương, hiện tại phải gọi là Duệ Vương rồi.

“Ca ca?” Cảnh Thiều nhấc người dậy, khép mắt suy nghĩ. Trên triều đình vòng vo rào đón, hắn thật sự không muốn dính dáng, việc này liên quan đến Hộ bộ, nếu mình đi tìm phụ hoàng thì nhiều nhất là sẽ xử lý kẻ chủ mưu, nhưng nhân mạch của ca ca trong triều rất rộng, để huynh ấy làm, thì có thể sẽ không chỉ được như vậy.

“Chúng ta vốn đã chiếm thượng phong, đương nhiên là phải nhân cơ hội này kiếm chút lợi mới đúng.” Mộ Hàm Chương cong môi, nhặt câu quạt lông ngỗng lên quạt cho Cảnh Thiều, thời tiết tháng bảy vẫn còn rất nóng bức, Cảnh Thiều vì vừa lăn lộn một trận nên cả người đã đẫm mồ hôi.

“Ngươi nói có lý, một lát nữa ta sẽ đến phủ của ca ca.” Cảnh Thiều được quạt cho, rất thích, thế là lại nằm úp lên lại.

“Ngươi mang cả số sổ sách này và những phần ta sao chép lại cùng đi, nếu có người nào trên triều thấy không vừa mắt cũng nói hết với ca ca.” Mộ Hàm Chương nghĩ nghĩ rồi dặn thêm một câu: “Nhớ phải giấu các phụ tá của Duệ Vương.”

“Phụ tá?” Cảnh Thiều ngẩng đầu, các môn khách trong Duệ Vương phủ hắn đều biết, ngày thường gặp mặt cũng khách sáo vài lời, hơn nữa rất nhiều thủ đoạn không được quang minh chính đại đều phải nhờ bọn họ nghĩ, thật sự đã giúp đỡ huynh đệ bọn họ không ít, sao phải giấu bọn họ? Mộ Hàm Chương mím môi, nhớ đến địch ý những người đó không kịp thu lại trong phủ nhị hoàng tử hôm trước, “Nếu ca ca kế thừa đại nghiệp, những người đó nhất định phải trừ, nếu không sẽ bất lợi cho ngươi.”

Cảnh Thiều nhíu mày, hiểu được ý Vương phi nhà mình. Người nặng tâm tư sẽ luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất, sợ là những người đó đã sớm khuyên ca ca đề phòng mình rồi.

May mà mình không quá nóng nảy đi tìm phụ hoàng, Cảnh Thiều đứng lên, ôm người trên ghế vào lòng, đời trước đã từng hứa, nếu có thể sống tiếp, thì chuyện gì cũng nghe hắn, cho dù bây giờ Quân Thanh không biết, mình cũng phải giữ lời, đây cũng chỉ vì tốt cho mình, dù sao thì dù có sống lại một đời mình cũng không giỏi đấu đá tính toán.

Mang theo bốn người đi quá gây chú ý, Cảnh Thiều cưỡi Tiểu Hắc, về kinh một mình.

Mộ Hàm Chương nhìn theo bóng lưng quất ngựa mà đi, thầm tự nhắc mình, phải thử tin tưởng hắn nhiều hơn mới đúng. Quay lại lều lớn, lấy bản quân lệnh trạng đã kí hôm trước ra, chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc!

“Quân tiên sinh!” Tả Hữu hộ quân đang thảo luận chuyện lần này với Triệu tướng quân vừa tắm rửa xong, Hữu hộ quân hớn hở tính sau này mỗi ngày đều sẽ được ăn thịt, xoay đầu thấy Mộ Hàm Chương đứng bên ngoài, vội ngừng lời, cung kính gọi tiếng tiên sinh.

Vì thời tiết nóng bức, các vị đại lão gia cũng chẳng sợ ai nhìn, màn cửa của lều mở toang, Mộ Hàm Chương vừa đi đến cửa đã bị người bên trong phát hiện.

Triệu Mạnh thấy Mộ Hàm Chương đến, đứng lên hơi ngại ngùng, “Quân sư đến có chuyện gì sao?”

Mộ Hàm Chương ung dung bước vào, lấy tờ quân lệnh trạng trong tay áo ra, “Tướng quân có còn nhớ thứ này?”

Ba người nhìn thấy quân lệnh trạng lập tức biến sắc, khi đó Triệu Mạnh đã nói người thua cùng tội với đám người kia, tuy bọn họ không bị giết, nhưng mỗi người cũng bị đánh hai mươi quân côn vì làm việc tắc trách, bây giờ nhớ lại, khi ở trong lều giữa quân sư cố ý nhấn mạnh những người đó tội chết có thể miễn tội sống khó tha, chính vì đã tính đến tờ quân lệnh trạng này.

“Lão Triệu ta trước nay nói thì giữ lời, dám cược dám chịu!” Triệu Mạnh cởi áo giáp, định đi nhận phạt.

Hữu hộ quân vội giải vây: “Quân sư, Triệu tướng quân chỉ là nhất thời nóng giận, ngài đừng so đo.” Đã sắp đến ngày hành quân, tướng quân bị đánh sẽ phải hoãn hành trình, với tính tình của Triệu Mạnh nhất định sẽ cố chấp cưỡi ngựa, đến tây bắc rồi sợ là sẽ không đánh giặc nổi.

Mộ Hàm Chương nhìn Hữu hộ quân, cười lạnh nói: “Xin hỏi hộ quân, nếu hôm nay người thua là tại hạ, quân lệnh trạng có còn là nhất thời nóng giận không?”

Hữu hộ quân nghe vậy lập tức nghẹn lời, với tính cách không buông không tha của Triệu Mạnh, nếu quân sư không điều tra ra chân tướng, thì cho dù có Vương gia bảo vệ, hắn nhất định cũng sẽ không chịu bỏ qua, một đám võ tướng cùng hiếp đáp một thư sinh văn nhược, thật sự không hay ho gì.

“Ngươi không phải nói nữa, Triệu Mạnh ta đội trời đạp đất, tuyệt không chống chế!” Triệu tướng quân đẩy Hữu hộ quân ra, vỗ ngực.

“Tốt!” Mộ Hàm Chương đưa quân lệnh trạng tới trước mặt Triệu Mạnh, “Tướng quân quả nhiên là anh hùng, quân lệnh trạng này viết thế nào, tướng quân sẽ làm thế đó đúng không?”

“Đương nhiên.” Triệu Mạnh giật lấy trang giấy, cúi đầu đọc, “Dù là muốn lấy đầu Lão Triệu ta...”

Tiếng nói đột nhiên im bặt, Triệu Mạnh trợn to mắt nhìn trang giấy, Hữu hộ quân tò mò không chịu nổi, cũng đến xem, trong đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng, nếu quân sư có thể điều tra ra chân tướng, thì cùng tội với tù nhân, nếu tra ra, thì Triệu Mạnh cởi trần, chạy quanh quân doanh một vòng...

“Đây...” Hữu hộ quân sợ ngây người, đối với Triệu Mạnh vốn võ biền mà nói thì đây căn bản chẳng phải xử phạt gì, chỉ là một trò vui thôi, nhưng hình phạt với quân sư thì thật sự không qua loa chút nào.

Triệu Mạnh ngây người rất lâu, đột nhiên quỳ một chân xuống ôm quyền nói: “Quân tiên sinh quả là quân tử, xin hãy nhận một lạy của Triệu Mạnh!”

“Tướng quân, không được!” Mộ Hàm Chương vội bước tới ngăn hắn lại, “Quân Thanh chỉ là một quân sư tế tửu, không nhận nổi một lạy của tướng quân. Mọi người đều ra sức vì Vương gia, chỉ mong có thể hòa thuận là tốt rồi.”

“Tài của tiên sinh, xứng là quân sư tướng quân!” Triệu Mạnh nói xong vẫn cúi người hành lễ, lên đứng thẳng lên thì cởi áo ngoài, tỏ ý bảo để ngực trần cũng chẳng là gì với hắn, chủ động cởi luôn áo giữa, chỉ để lại lớp khố, để chân trần chạy đi.

Ngày hôm đó, tất cả binh sĩ trong quân đều thấy được cảnh tướng quân đại nhân quần áo xộc xệch, không, là không đầy đủ chạy một vòng quanh quân doanh, thế là người nhóm lửa ngừng thêm củi, như khiêng cơm làm rơi sọt, người luyện đao trượt tay, người đánh quyền quên động tác, ai nấy đều há hốc mồm nhìn tướng quân chỉ mặc mỗi cái khố nghiêm mặt hò hét chạy qua.

Cảnh Sâm nghe Cảnh Thiều nói hết mọi chuyện, trầm ngâm rất lâu, “Đệ biết người đến kiểm tra sổ sách lần này là ai không?”

“Ai?” Cảnh Thiều không hiểu chuyện trong Hộ bộ lắm.

“Tiêu Viễn!” Cảnh Sâm mở danh sách Hộ bộ ra, chỉ vào tên của Hộ bộ thị lang nói.

Tiêu Viễn thân thiết với Cảnh Thiều, người trong triều đều biết được ít nhiều, lần này phái hắn đi, đương nhiên sẽ khiến vài người hoảng loạn.

“Như vậy ngược lại là chuyện tốt.” Cảnh Thiều nhớ đến Hộ bộ thượng thư đã buộc tội hắn kiếp trước, liền nổi ý xấu, “Hay là chúng ta nhân cơ hội lần này kéo Hộ bộ thượng thư xuống.”

“Hộ bộ thượng thư từ trẻ đã theo phụ hoàng, sợ là khó động đến hắn.” Cảnh Sâm nhíu mày, “Nhưng có chuyện lần này, hắn cũng không thoát được, để ta suy nghĩ.”

Cảnh Thiều gật đầu, Tiêu Viễn là người đáng tin, vì hắn hợp ý, đời trước vẫn không thể được thăng chức, không chỉ vì bản thân hắn tự thỏa mãn với hiện tại, thực tế quan trên của hắn vẫn luôn giữ hắn lại chức ấy không động đến. Bây giờ, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, hắn phải nhổ sạch răng độc của tất cả những kẻ đã từng hại mình!

Trước khi đi, Cảnh Thiều đột nhiên quay đầu lại, do dự một lát, cúi cùng cũng nói: “Ca ca, các phụ tá của huynh, dường như không được thích đệ.”

“Bọn họ nặng tâm tư, đương nhiên sẽ không nghĩ tốt cho ai.” Cảnh Sâm hơi ngạc nhiên, đệ đệ nhà mình đã tinh tế như thế từ khi nào, cả những kẻ giỏi che giấu kia mà cũng nhìn thấu được? Nghĩ lại, cũng có thể là Cảnh Thiều học được trên chiến trường, sẽ nhạy cảm với ác ý hơn người thường, đưa tay xoa đầu hắn, nói nhỏ: “Không cần để ý đến bọn họ, chỉ cần đại sự thành, đám người đó một kẻ cũng không giữ.”

Môn khách phụ tá chỉ giỏi những mưu kế sau lưng người khác, trước khi đăng cơ thật sự cần, nhưng sau khi đăng cơ không thể dùng những kẻ thủ đoạn đó để trị thiên hạ, cho nên phụ tá cả đời chỉ có thể là phụ tá, không thể làm quan lớn, hơn nữa bọn họ biết nhiều như vậy, cho dù thế nào, Cảnh Sâm cũng sẽ không giữ lại.

Cảnh Thiều nghe vậy thì gật gật, vậy thì mình về có thể ăn nói được với Vương phi rồi.

Khi Cảnh Thiều về đến doanh trướng, mặt trăng đã lên cao, núi cao bốn phía quạnh quẽ không người, chỉ có một đám lửa sáng rực trong quân doanh. Trước tiên phải chạy về lều lớn gặp Vương phi nhà mình, nhưng lại phát hiện trong lều tối đen không có ai.

“Quân sư đâu?” Cảnh Thiều hỏi vệ binh canh gác bên ngoài.

“Bẩm Vương gia, quân sư đang uống rượu với các tướng quân trong lều giữa.” Vệ binh thành thật trả lời.

“Uống rượu!” Cảnh Thiều trợn mắt, không thể tưởng tượng được Quân Thanh ở trần chơi hoa quyền, khoác vai nắm tay với đám người đó, đẩy vệ binh ra, xoay người bước nhanh tới lều giữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện