Trọng thưởng, tất có dũng phu.

100 đồng tiền, đối với người Tần gia mà nói không coi là gì, có lúc tiện tay thưởng cho gã sai vặt còn nhiều hơn thế, nhưng là, nhìn lại mọi người ở thôn Thanh Sơn, nam nhân làm công việc nặng nhọc nhất liên tục ba bốn ngày, mới có thể kiếm được tiền công.

Vì vậy, những bà vợ lo lắng chồng xảy ra chuyện rối rít buông lỏng tay, vốn là các thanh niên trai tráng do dự sải bước đi tới. Dù sao, bọn họ cũng đều biết, chỉ cần nhiều người, sẽ không sợ gặp phải bầy sói, những con thú ấy cũng có linh tính, bắt nạt kẻ yếu, lấn ít sợ nhiều.

Ngắn ngủn vài phút, liền tập hợp hơn bốn mươi người.

Sắc mặt lý chính cực ký khó coi, giống như bị người ta cho một cái bạt tai trước mắt mọi người, hồng trắng biến đổi. Nhưng, hắn chính là lý chính, dưới tình huống này hắn có thể không kêu gọi thôn dân vào núi, nhưng lại không có lý do gì lúc bọn họ đưa ra hỗ trợ lại tỏ vẻ phản đối. Mà để cho hắn nội thương chính là, vô luận trong lòng tức giận cỡ nào, hắn đều không thể biểu hiện ra.

“Nếu tất cả mọi người nhiệt tình giúp một tay, vậy hãy nhanh về nhà lấy đồ đi, lấy xong lập tức tới đây tập hợp!”

Đám người lập tức giải tán, lý chính lạnh lùng liếc Tần Như Hải một cái, gọi Triệu Đại Lang, phẩy tay áo bỏ đi.

Thẳng đến lúc này, Tần Như Hải mới nghe thấy thứ tiếng tựa như dã thú gầm nhẹ, kinh ngạc nhìn theo tiếng, khó khăn chống lại đôi mắt vằn vện tia máu. Tiêu Lang giùng giằng điên cuồng, ống tay áo Thư Mậu Đình cũng bị xé rách, trên cánh tay thật nhiều vết máu, Tần thị tốt hơn một chút, nhưng trên cánh tay cũng bị chảy máu.

Đứa nhỏ này sợ là nổi điên rồi? Tần Như Hải biết nhiều hiểu rộng không một chút do dự, giơ tay hướnggáy Tiêu Lang đánh xuống, đau nhức truyền đến, động tác của Tiêu Lang cứng đờ, mềm nhũn té trong ngực Tần thị.

Thư Uyển che miệng, nước mắt tràn mi.

Ngày hè dài, lúc tia nắng cuối cùng sắp biến mất thì các thôn dân vào núi trở lại.

Hai công nhân Tần gia mang cáng buộc đơn giản tạm thời, che vải trắng phía trên, lúc đi vải trắng như tuyết, lúc về phía trên đã nhuốm một vết máu, đậm như mực, vệt máu loang như sao hỏa, theo bước chân đung đưa, phía dưới vải trắng lồi lõm càng rõ hình dáng.

Tiêu Thủ Vận một tay vịn cáng, một tay nện lồng ngực, kêu khóc từ trên núi đến khi xuống núi, âm thanh khàn khàn khó nghe, như bị sa bàn đè xuống.

Các thôn dân đi theo phía sau, nét mặt cũng rầu rĩ.

Tần thị nghe tiếng động, vội vã từ trong nhà chạy ra, chỉ liếc mắt một cái, liền té xỉu, thật may là Tần Như Hải và Thư Uyển theo sát phía sau cùng đỡ.

“Ông ngoại, nương con. . . . . .” Thư Uyển không để ý tình huống bên kia, lo lắng kêu lên.

Nét mặt Tần Như Hải đầy nặng nề, “Nương con là thương tâm quá độ, không có gì đáng ngại, con ở nhà coi chừng bọn họ, ta đi sang xem một chút.” Đỡ Tần thị vào trong phòng, Tần Như Hải nhỏ giọng dặn dò Thư Uyển, sải bước đi ra ngoài, loại cảnh tượng này, tiểu cô nương không thích hợp nhìn.

Nhìn bóng lưng đi xa, Thư Uyển chỉ sợ sệt chốc lát, chợt có loại cảm giác như đang trong mộng. Rõ ràng đang yên lành, tại sao đột nhiên lại xảy ra loại chuyện như vậy? Vốn là, nàng nên mang theo muội muội trở lại, người một nhà ăn cơm tối ở trong sân, cách hai vòng hàng rào bé nhỏ, có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu nhị thúc cùng Tiêu Lang đối diện, hai cha con trầm ổn không nói, rồi lại ấm áp hài hòa.

Hôm nay, Tiêu Lang hôn mê ở trên giường, Tiêu nhị thúc. . . . . .

Trong phút chốc, màn đêm buông xuống.

Phía xa có tiếng khóc rung trời, có thôn dân hết mực khuyên lơn, còn có âm thanh vững vàng trầm ổn của ông ngoại, ông ở đây là. . . . . . Chỉ huy an bài hậu sự.

Bên tai truyền tới tiếng muỗi kêu ong ong, mộng cảnh lập tức trở nên chân thực, mặc kệ trong lòng đau thương cỡ nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chính là khi ngươi đau lòng không chịu thanh tỉnh, chắc chắn sẽ có cái gì đó nhắc nhở ngươi, tỉnh lại đi!

Thư Uyển lau nước mắt, xoay người thắp sáng ngọn đèn lồng, để một chiếc trước cửa bếp, xách một chiếc khác vào phòng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Lang cau mày, trên khuôn mặt gầy gò tất cả đều là tiều tụy, Thư Uyển cầm lên trên tủ phiến tròn, đứng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, cầm quạt quạt cho hai người, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, trong mắt trống rỗng mờ mịt.

*

Nhà Tiêu Vĩnh Giang ở thôn đông, ba gian phòng hảo hạng, đông tây hai gian sương phòng, mặc dù đã nhiều năm, nhưng so với nhà lá của Tiêu Lang, quả thật là một trời một vực.

Giờ khắc này, Tiêu Vĩnh Giang nửa quỳ ở bên cạnh gạt lệ, hắn căn bản cũng muốn học trưởng tử khóc thành tiếng như vậy, không ngờ mở miệng liền kêu thành: “Thủ Vận a, mạng ngươi sao lại khổ như vậy, sớm một chút. . . . . .” Khi đó người trong thôn còn chưa có tản đi, nghe Tiêu Vĩnh Giang kêu như vậy, mọi người đều á khẩu, không thể tin nhìn hắn, khóc nức nở cũng khóc lầm tên người, sợ rằng từ cổ chí kim chỉ có một? Nếu không phải là tình huống không cho phép, sớm đã lên tiếng mỉa mai. Cho nên Tiêu Vĩnh Giang lập tức ngậm miệng, cúi đầu giả chết, cho đến khi mọi người lĩnh tiền tản đi, hắn mới tự tại một chút.

Trương thị ôm Đậu Đậu bốn tuổi núp ở sương phòng phía tây của hai nữ nhi, nằm một lúc trong chăn trưởng nữ Thúy Hà, xem một chút đồ trang sức linh tinh của thứ nữ Liên Hoa, mắt chuyển động láo liên, trong lòng âm thầm cân nhắc. Mặc dù phân nhà rồi, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, Tiêu Lang lại là một đứa bé, tang sự này khẳng định là phải giao cho bọn họ làm, cũng may là người này bị cắn chỉ còn dư mấy cây xương, quan tài có thể mua nhỏ một chút, nhưng có nhỏ đi nữa, cũng phải xài tiền nhà mình!

Ông cụ cái gì cũng không biết làm, ngoại trừ giúp một tay trồng trọt, không có giành được một phân tiền, trượng phu là một kẻ dùng thủ đoạn để làm biếng, lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng về điểm này phá tâm nhãn cũng không đổi được tiền? Cuộc sống vốn là được ngày nào hay ngày ấy, nàng lấy tiền đâu đi mua quan tài đây?

Phiền não vỗ một cái muốn chạy ra ngoài xem nhi tử náo nhiệt, đột nhiên Trương thị mắt sáng lên, làm tang cho Tiêu Thủ Vọng, đương nhiên là dùng tiền của nhà hắn rồi! Hai năm qua thường vẫn thấy hai cha con bọn họ săn bắt thú trở lại, không phải thỏ cũng là gà rừng, hai người đàn ông bình thường lại ăn tiêu tiết tiệm, không chừng là để ra được bao nhiêu tiền ấy chứ!

Nghĩ tới điểm này, nàng vội vã đứng dậy, ôm nhi tử đến trên giường, đưa cho Liên Hoa chăm sóc, nhấc chân đi ra bên ngoài, vừa muốn vén màn cửa lên thì chợt nghe có người nói: “Tiêu lão đệ, người chết không thể sống lại, chúng ta bàn bạc một chút tang sự cha A Lang, con rể ta cùng hắn tình như huynh đệ, nếu có gì cần chúng ta giúp đỡ, ông cứ mở miệng, hiện tại trời nóng, phải nhập liệm nhanh mới được.”

Tần Như Hải đứng bên cạnh Thư Mậu Đình, mắt lạnh nhìn cha con Tiêu Vĩnh Giang giả khóc, cố nén không kiên nhẫn nói, mắt thấy lúa mạch sắp gặt rồi, đến lúc đó công việc lu bù lên, càng không cần trông mong vào phụ tử mưu mô tàn nhẫn này. Con rể mình là người tính tình ôn hòa, đối với loại người không biết xấu hổ không biết phân rõ trái phải, có lý cũng nói không rõ, hắn đã tới đây rồi, định giúp xử lý một tay.

Trong lòng Trương thị căng thẳng, ai cũng biết nhà mẫu thân Tần thị giàu có, mới vừa rồi phát tiền đồng giống như nước chảy ra ngoài, nếu trượng phu thông minh, nói không chừng có thể làm cho bọn họ bỏ tiền ra, đến lúc đó mình xén bớt nguyên vật liệu một chút, cũng có thể kiếm một khoản không nhỏ!

Nhất thời vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, chỉ sợ trượng phu vụng về không biết cách nói chuyện.

Tiêu Vĩnh Giang cưới quả phụ kế thất điêu ngoa, tính tình sớm đã bị chỉnh, chờ mãi nàng ta mới chết, lại cưới về một đứa con dâu lợi hại hơn, nghĩ biện pháp vơ vét chút tiền riêng ít ỏi của hắn, sau đó ba bữa cơm ngoại trừ chừa cho hắn chút cơm ăn, còn lại không bao giờ chịu chia hắn nửa đồng tiền, phàm là chuyện liên quan đến tiền vật, cũng không cho phép hắn tham gia nghe ngóng. Hôm nay nghe được Tần Như Hải hỏi phí tổ chức tang lễ, hắn theo bản năng rụt đầu, nhìn trộm liếc về phía Tiêu Thủ Vận.

“Đa tạ Tần thúc, cha ta ông ấy đau lòng quá độ, cũng không nói lên lời rồi, kính xin ngài chớ để ý.” Mượn bóng đêm che giấu, Tiêu Thủ Vận không chút xấu hổ cướp lời nói, ngay sau đó thở một tiếng thật dài: “Tần thúc, cũng không sợ ngài chê cười, trước mắt lúa mạch còn chưa gặt về, trong nhà sớm đã không còn tiền dư rồi, cơm canh đều theo kho hàng từ xa đến, ta mặc dù muốn lo cho nhị đệ thuận lợi vui vẻ, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm!”

Trương thị núp ở bên trong nhất thời á khẩu, thời khắc mấu chốt, trượng phu vẫn là có chút tác dụng.

Tần Như Hải cũng biết hắn sẽ nói như vậy.

“Nếu như thế, các ngươi liền phụ trách báo tang bố trí linh đường đi, quan tài và cúng bái hành lễ cứ giao cho con rể ta làm thay. . . . . .”

Tiêu Thủ Vân nghe xong, không khỏi vô cùng thất vọng, tang sự tang sự, quan tài cùng cúng bái hành lễ là cơ hội tốt nhất để đục nước béo cò, vậy mà lại rơi vào Thư gia!

Tần Như Hải cũng không để ý tới lòng dạ nhỏ mọn của hắn. sau khi giao phó rõ ràng, cả đêm phái người đi mua quan tài thượng hạng, nhập niệm, còn mời hòa thượng trong miếu tới làm lễ, bởi vì Tiêu Thủ Vọng không phải là sống thọ và chết tại nhà, nên cúng bái hành lễ chỉ làm một đêm.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu sáng bầu trời, khi tiếng ông ông niệm kinh cuối cùng vang lên trong gió sớm, Tiêu Lang bỗng mở mắt ra, tầm mắt nhìn đến hai tấm chăn đệm phẳng phiu, căn bản không giống như có người đã ngủ qua.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra đây là Thư gia.

Nơi xa truyền đến tiếng kèn quen thuộc, đó là giai điệu khi cử hành tang lễ.

Chuyện hôm qua như sóng biển ập đến, lập tức tràn vào đầu, Tiêu Lang hất mạnh chăn trên người ra, mang giày chạy ra ngoài.

“A Lang!”

Nghe tiếng động Thư Uyển chạy tới vừa vặn bị đụng, vội vàng kéo lấy cánh tay hắn, vừa định mở miệng, chợt Tiêu Lang quay đầu lại, một đôi con ngươi ửng đỏ thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm: “Bọn họ tìm được cha ta chưa?”

Thư Uyển lập tức không có hơi sức lôi kéo tay của hắn, quay đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

“Bọn họ tự làm tang sự cho cha ta?” Tiêu Lang cúi đầu, từng câu từng chữ hỏi, âm thanh khàn khàn nghe không ra nửa điểm cảm xúc, nhưng không chờ Thư Uyển trả lời, hắn chạy thẳng về nhà.

Thư Uyển nhất thời sửng sốt, lúc này, theo lý mà nói, cũng nên chạy tới linh đường khóc nức nở đi?

Đang muốn đi theo vào xem một chút, Tiêu Lang đã vọt ra, nháy mắt liền biến mất ở cửa.

Thư Uyển không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng tới lúc nàng đuổi theo, trên phố thật dài đã không thấy bóng dáng của Tiêu Lang đâu nữa.

Phải đi linh đường chứ?

Nhìn phố trống vắng, Thư Uyển không biết tại sao mình lại sinh ra cái nghi vấn này, đó là cha ruột của hắn, A Lang không đi linh đường, hắn còn có thể đi đâu?

Nhưng vì sao khi nãy hắn phải chạy về phòng?

Hành động này thật sự không thể nào hiểu nổi, Thư Uyển không thể không suy nghĩ nhiều, bỗng dưng, nàng chợt nhớ lại tối hôm qua lúc lấy đồ từ trên người Tiêu Lang ra, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa mất đi hơi sức ngã nhào.

Tái mặt chạy về phòng, Thư Uyển trực tiếp nhìn phía trên tử sơn hồng, đợi thấy rõ bày biện nơi đó, lúc này không nhịn được nữa, tê liệt ngã xuống đất.

Thanh chủy thủ Tiêu Lang dùng mười lượng bạc mua không thấy nữa!

Tác giả có lời muốn nói: không biết nói gì cho phải, thay hắn đau lòng.

Bắt côn trùng, vì sợ mọi người hiểu lầm là cập nhật, về sau nếu như chỉ là viết nhầm chữ nhưng không ảnh hưởng việc đọc, ta sẽ không sửa lại, lần này đem cơm tối đánh thành cơm trưa, nhìn không được, đành bỏ, thật xin lỗi ~\(≧▽≦)/~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện