Đêm khuya dần, xung quanh tiếng chó sủa inh ỏi, Hàn lão gia mang theo hai mươi lăm sính lễ hướng đến Ngô phủ nằm ở phía đông trấn Lưu Phong.
Cho đến giờ Mẹo, Hàn lão gia mới mệt mỏi trở về.
Sáng hôm sau, ở Hàn gia, một hồi thanh âm đập cửa ồn ã vang lên.
"Như nhi, đây là món củ sen xào mà con thích nhất, mẫu thân đã đặc biệt sai đầu bếp làm cho con." Hàn mẫu yêu thương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái, đặc biệt chú ý đến dải băng trắng quấn trên đầu nàng, trong lòng của bà lại nổi lên một hồi đau đớn.
"Đứa con ngu ngốc này, nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói ta cùng cha con phải làm sao đây?" Hàn mẫu vừa khóc vừa nói.
Hàn Mạch Như nhìn thấy Hàn mẫu khóc, vội vàng đặt chiếc đũa đang cầm trong tay xuống, cất lời an ủi. "Mẹ, hài nhi không sao rồi, người đừng lo lắng có được không?"
"Phu nhân, thời điểm con gái cố chấp gả tới Ngô gia, bà cũng khóc. Hiện tại, con gái đã nghĩ thông suốt bà cũng khóc. Khóc gì chứ, không được khóc nữa." Hàn phụ thổi râu, trợn mắt nhìn nương tử của mình đang khóc, âm lượng cao hơn, cất tiếng mắng.
Thật ra nếu như xem xét nghiêm túc, người ta cũng chẳng khó phát hiện việc Hàn phụ vừa mắng Hàn mẫu xong là khóe mắt của ông cũng có điểm ướt át.
Hàn Mạch Như nhìn song thân yêu dấu, cảm thấy kiếp trước mình thật bất hiếu. Sau khi gả đến Ngô gia, ngày thứ ba về lại mặt bị phụ thân chặn ngoài cửa, từ đó về sau nàng cũng không quay về Hàn gia nữa, mãi cho đến lúc chết cũng chẳng biết được cha mẹ sống như thế nào.
Lúc cả nhà đang lau nước mắt thì người hầu vội vàng chạy vào thông báo.
"Lão gia, phu nhân, không xong rồi. Ngô thiếu gia mang người đến đang náo loạn ở cửa ạ."
"Cái gì, Ngô gia dám đem người đến gây náo loạn sao? Thật là khinh người quá đáng mà." Hàn phụ vừa nghe cấp báo bèn tức giận, vứt chiếc đũa cầm trên tay xuống bàn, gương mặt đỏ bừng lên.
Hàn Mạch Như nghe đến tên Ngô thiếu gia, trong lòng cảm thấy buồn bực đau đớn đến mức không thể hít thở.
Hàn mẫu thấy dáng vẻ hoảng sợ của Hàn Mạch Như bèn kéo tay trấn an con gái. "Như nhi, con làm sao vậy? Ngàn vạn lần đừng có hù dọa mẫu thân, không có chuyện gì đâu, cha mẹ sẽ thay con ngăn cản, cứ xem Ngô gia có thế lực lớn hơn cũng không thể làm gì được Hàn gia chúng ta."
"Hai mẹ con cứ ở nguyên trong này, ta ra ngoài xem một chút." Hàn phụ thấy dáng vẻ của con gái thì cho rằng nàng đang sợ người của Ngô gia.
Thời điểm Hàn phụ nhấc chân rời khỏi phòng ăn, Hàn Mạch Như liền cất tiếng gọi. "Cha, xin người chờ chút."
Hàn phụ dừng bước, quay đầu và cau mày liếc mắt nhìn nàng.
"Cha, nữ nhi cùng đi với người. Dù sao chuyện này cũng do nữ nhi khởi xướng nên nữ nhi cũng phải là người giải quyết." Hàn Mạch Như nghiêm mặt nói, trong mắt không thể xóa sạch hết đau đớn.
Hàn phụ nhìn con gái. Tối nay ông cảm thấy con gái của mình đã thay đổi, suy nghĩ cũng kiên cường có chủ ý hơn.
Nếu như là lúc trước, con gái của ông nhất định sẽ núp trong ngực của mẫu thân không dám ra mặt. Nhưng bây giờ, nó lại chủ động đi gặp người của Ngô gia.
Cho đến giờ Mẹo, Hàn lão gia mới mệt mỏi trở về.
Sáng hôm sau, ở Hàn gia, một hồi thanh âm đập cửa ồn ã vang lên.
"Như nhi, đây là món củ sen xào mà con thích nhất, mẫu thân đã đặc biệt sai đầu bếp làm cho con." Hàn mẫu yêu thương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái, đặc biệt chú ý đến dải băng trắng quấn trên đầu nàng, trong lòng của bà lại nổi lên một hồi đau đớn.
"Đứa con ngu ngốc này, nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói ta cùng cha con phải làm sao đây?" Hàn mẫu vừa khóc vừa nói.
Hàn Mạch Như nhìn thấy Hàn mẫu khóc, vội vàng đặt chiếc đũa đang cầm trong tay xuống, cất lời an ủi. "Mẹ, hài nhi không sao rồi, người đừng lo lắng có được không?"
"Phu nhân, thời điểm con gái cố chấp gả tới Ngô gia, bà cũng khóc. Hiện tại, con gái đã nghĩ thông suốt bà cũng khóc. Khóc gì chứ, không được khóc nữa." Hàn phụ thổi râu, trợn mắt nhìn nương tử của mình đang khóc, âm lượng cao hơn, cất tiếng mắng.
Thật ra nếu như xem xét nghiêm túc, người ta cũng chẳng khó phát hiện việc Hàn phụ vừa mắng Hàn mẫu xong là khóe mắt của ông cũng có điểm ướt át.
Hàn Mạch Như nhìn song thân yêu dấu, cảm thấy kiếp trước mình thật bất hiếu. Sau khi gả đến Ngô gia, ngày thứ ba về lại mặt bị phụ thân chặn ngoài cửa, từ đó về sau nàng cũng không quay về Hàn gia nữa, mãi cho đến lúc chết cũng chẳng biết được cha mẹ sống như thế nào.
Lúc cả nhà đang lau nước mắt thì người hầu vội vàng chạy vào thông báo.
"Lão gia, phu nhân, không xong rồi. Ngô thiếu gia mang người đến đang náo loạn ở cửa ạ."
"Cái gì, Ngô gia dám đem người đến gây náo loạn sao? Thật là khinh người quá đáng mà." Hàn phụ vừa nghe cấp báo bèn tức giận, vứt chiếc đũa cầm trên tay xuống bàn, gương mặt đỏ bừng lên.
Hàn Mạch Như nghe đến tên Ngô thiếu gia, trong lòng cảm thấy buồn bực đau đớn đến mức không thể hít thở.
Hàn mẫu thấy dáng vẻ hoảng sợ của Hàn Mạch Như bèn kéo tay trấn an con gái. "Như nhi, con làm sao vậy? Ngàn vạn lần đừng có hù dọa mẫu thân, không có chuyện gì đâu, cha mẹ sẽ thay con ngăn cản, cứ xem Ngô gia có thế lực lớn hơn cũng không thể làm gì được Hàn gia chúng ta."
"Hai mẹ con cứ ở nguyên trong này, ta ra ngoài xem một chút." Hàn phụ thấy dáng vẻ của con gái thì cho rằng nàng đang sợ người của Ngô gia.
Thời điểm Hàn phụ nhấc chân rời khỏi phòng ăn, Hàn Mạch Như liền cất tiếng gọi. "Cha, xin người chờ chút."
Hàn phụ dừng bước, quay đầu và cau mày liếc mắt nhìn nàng.
"Cha, nữ nhi cùng đi với người. Dù sao chuyện này cũng do nữ nhi khởi xướng nên nữ nhi cũng phải là người giải quyết." Hàn Mạch Như nghiêm mặt nói, trong mắt không thể xóa sạch hết đau đớn.
Hàn phụ nhìn con gái. Tối nay ông cảm thấy con gái của mình đã thay đổi, suy nghĩ cũng kiên cường có chủ ý hơn.
Nếu như là lúc trước, con gái của ông nhất định sẽ núp trong ngực của mẫu thân không dám ra mặt. Nhưng bây giờ, nó lại chủ động đi gặp người của Ngô gia.
Danh sách chương