Thương Lưu thị cùng Thương Vô Lăng đều một mặt khẩn trương nhìn Hàn Mạch Như, chờ nàng nói tiếp.

Hàn Mạch Như bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm, mặc dù nàng đã sống hai đời nhưng vẫn bị bọn họ nhìn làm cho có chút lúng túng, khẽ ho một tiếng, thanh thanh yết hầu, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên trước mặt Hàn Mạch Như xuất hiện một ly trà.

Nghiêng đầu nhìn, hóa ra là Thương Đông Thần đang đứng bên cạnh nàng đưa tới, hắn cười hì hì hướng nàng lấy lòng nói, "Như Nhi muội muội, ngươi có phải không phải cổ họng không thoải mái, uống chén nước thì tốt rồi."

Hành động này của Thương Đông Thần, làm cho Thương Lưu thị bọn họ hận không thể tiến lên xoắn lỗ tai con mình, lúc này hắn lại cắt ngang lời nói bọn họ muốn nghe, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ thực hiện thì bọn họ lại không nỡ.

Thương Lưu thị không nể mặt, làm bộ lộ ra bộ dáng tức giận nhìn con nói, "Thần Nhi, ngươi không cần cắt ngang lời nói của Như nhi, đi đứng qua một bên đi”.

Đứa con ngốc này, hai người bọn họ vì chuyện hôn sự của hắn đang lo đến đòi mạnh, mà hắn còn ở đây làm nhiễu loạn, thật là.

"Nga..." Thương Đông Thần không tình nguyện nga một tiếng, hắn rất sợ nhìn thấy mẫu thân tức giận, nếu mẫu thân tức giận sẽ khóc, mẫu thân vừa khóc, phụ thân liền bắt hắn đi thư phòng úp mặt vào tường không cho đi ra, như vậy thật khổ , nghĩ tới kết quả này, có thế này Thương Đông Thần mới tình nguyện đứng qua một bên.

Hàn Mạch Như nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của hắn, trong lòng sinh ra không đành lòng, nàng vẫn là thích nhìn hắn ngây ngốc cười, nhìn hắn một bộ dáng đáng thương khuôn mặt buồn rầu xụ xuống, để hắn vui vẻ trở lại, Hàn Mạch Như không để ý trong phòng còn có những người khác, nàng vươn tay nắm lấy bàn tay hắn vừa rồi nắm tay mình, đặt lên bàn tay trái của nàng.

Ngay khi nàng đặt tay hắn lên tay mình, Thương Đông Thần khuôn mặt đang buồn rầu lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngây ngô cười vốn có của hắn.

Dỗ hắn vui vẻ lại, Hàn Mạch Như khuôn mặt nghiêm cẩn, quay sang nói với Thương gia phụ mẫu: "Thương bá phụ, thương bá mẫu, Như Nhi biết trong lòng các người sợ cha mẹ ta biết được chuyện của Thần ca ca bọn họ sẽ không đồng ý mối hôn sự này nữa, Như Nhi cam đoan với hai người việc này sẽ không phát sinh, Như Nhi đã đồng ý mối hôn sự này , mặc kệ bộ dáng của Thần ca ca như thế nào về sau vẫn là tướng công của Như nhi. Mặt khác Như nhi còn mong hai người không nói lại chuyện của Thần ca ca cho cha mẹ Như nhi biết, chờ Như nhi cùng Thần ca ca thành thân xong, rồi nói cũng không muộn."

Đây là quyết định của Hàn Mạch Như, nàng cũng sợ phụ mẫu của chính mình khi biết Thương Đông Thần không phải là con rể ưu tú như họ vẫn nghĩ, bọn họ sẽ chịu đả kích rất lớn, thậm chí còn có khả năng không đồng ý việc hôn nhân của hai nhà.

Kết quả như thế này Hàn Mạch Như đều đã lường trước, nhưng thích chính là thích, nếu bản thân đối với Thương Đông Thần không có tình cảm gì, thì nàng cũng mặc kệ việc hôn nhân hai nhà có thành công hay không, nhưng hiện tại nàng đã thích nam nhân ngốc này, nàng quyết không để việc hôn nhân này thất bại chỉ có thể thành công.

Thương Lưu thị cùng Thương Vô Lăng nghe được đề nghị này của nàng, vợ chồng hai người đều là bị những lời này của nàng làm cho phát hoảng, đều mở to tròng mắt nhìn nàng không dám tin, hai người bọn họ lúc này trong lòng đều có chung một ý tưởng, nàng dâu tương lai này của bọn họ tiền đồ không có ranh giới a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện