Nặc Mạn Đại Đế quả thật có chút uể oải. Lúc hắn trả lại bản khế ước cho Y Lai, đã hạ quyết tâm trả tự do lại cho y, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của y nữa, sẽ để cho y tự quyết định cuộc đời của mình. Y Lai đã vì hắn, vì Đế Quốc này mà làm quá nhiều. Nếu như Y Lai lựa chọn ở lại Đế Quốc, vậy dĩ nhiên càng tốt, hắn có thể chiếu cố y thật chu đáo.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới tình thế lại phát triển thành như vậy. Chuyện lần này dĩ nhiên là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Từ cái phiếu điểm ưu tú kia, càng lúc càng nhiều chuyện bại lộ. Đọa Lạc Thiên Sứ Phái xuất hiện, càng lúc càng lớn mạnh, đến giờ đã không thể vãn hồi, tựa như một cơ gió thổi qua, càng thổi càng lớn, rốt cuộc lại ảnh hưởng đến an nguy của Hoàng Tộc. Mà âm mưu lần này liệu có phải nhắm vào Y Lai? Đương nhiên người giật dây không có khả năng là Y Lai. Nặc Mạn Đại Đế rất tin tưởng y.
Vậy người giật dây rốt cuộc là ai? Tâm tư Nặc Mạn Đại Đế nhất thời chuyển hóa, đem những chuyện phát sinh gần đây liên hệ lại cùng nhau. Tư Ngục Giam bị bạo động, mỏ khoáng nổ tung, chuyện của Y Lai... Mọi chuyện như thế, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhắm vào Y Lai, mà là nhắm vào hắn, nhắm vào Hoàng Tộc, cũng là nhắm vào Đế Quốc.
Nếu như Y Lai hoàn toàn bị vạch trần thì sẽ phát sinh chuyện gì? Nghĩ tới đây, Nặc Mạn Đại Đế liền cảm giác được lạnh cả người. A Thụy Tư một khi đã biết được chân tướng, như vậy còn có thể chế tạo Cơ Giáp Hỏa Diễm sao? Đây mới là mục đích thật sự của người đứng sau mọi chuyện.
Nặc Mạn Đại Đế lúc này mới nhanh chóng quyết định, đem hai tấm vé tàu đưa đến cho Y Lai.
Thư ký sau khi rời đi, Nặc Mạn Đại Đế liền ngồi đó, hai mắt hơi nhắm lại, hai tay nắm lấy nhau đặt trên bàn lạnh lẽo. Trên gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ bất an.
Hắn khó có thể tưởng tượng được tâm tình của Y Lai lúc nhận được hai tấm vé kia. Thất vọng? Thống khổ? Hay là oán hận? Nặc Mạn Đại Đế cảm giác được một trận đớn đau nơi lồng ngực. Hắn cảm thấy vực sâu ngăn cách càng lúc càng sâu, cũng cảm nhận được khoảng cách giữa hắn và Y Lai càng lúc càng xa.
"Bệ hạ." Một thanh âm vang lên trong cung điện trống rỗng.
Nặc Mạn Đại Đế mở mắt, liền nhìn thấy một thanh niên đứng trước mặt. Người thanh niên ấy có mái tóc đỏ mắt lam. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên ý cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi câu lên, lộ ra một độ cong hoàn hảo.
"Y Lai." Trong mắt Nặc Mạn Đại Đế lóe lên một tia sáng. Hắn sợ đây là mộng, sợ thanh âm mình quá lớn sẽ dọa đến người kia, nhỏ nhẹ nói.
"Bệ hạ." Thanh niên vẫn đứng nơi đó, không bước về phía trước, âm thanh trầm thấp, lại nao nao lòng người.
"Y Lai, có nhớ ta không?" Nặc Mạn Đại Đế hỏi, không chút giữ thể diện hoàng đế, trong giọng nói còn mang theo chút giận dỗi, giống như con gái mới biết yêu vậy.
Người đó chậm rãi đi tới bên người Nặc Mạn Đại Đế, ngồi xuống cái ghế còn trống kế bên hắn, tiếp đó đem đầu tựa trên bả vai Nặc Mạn Đại Đế: "Thần tất nhiên là nhớ bệ hạ a."
"vậy tại sao lâu như vậy không tới thăm ta?"
Thanh niên im lặng không lên tiếng.
Nặc Mạn Đại Đế đưa tay ôm eo thanh niên: "Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Ngươi đến thăm ta là ta vui rồi."
Thanh niên nở nụ cười.
Tay Nặc Mạn Đại Đế lại siết chặt thêm một chút, thanh âm có chút sốt sắng: "Chuyện vé tàu kia..."
"Vé tàu?" Âm thanh người ấy rất dễ nghe, giọng nói mang theo một tia nghi hoặc.
Nhiệt độ trong mắt Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên biến mất. Hắn đứng lên, ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm thanh niên đang ngồi đó: "Y Đế Tư, ngươi dám gạt trẫm?"
Trên mặt thanh niên không chút hoảng loạn, mà là nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía Nặc Mạn Đại Đế quỳ xuống: "Bệ hạ, thần không lừa ngài."
Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế tái xanh. Hắn nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi. Người này chưa từng nói mình là Y Lai. Y Đế Tư xác thực không chủ động lừa gạt mình. Ánh mắt âm lãnh của Nặc Mạn Đại Đế quét qua Y Đế Tư. Mấy ngày không gặp, người thanh niên này xác thực đã thay đổi rất nhiều. Hay là vì y là người nhân bản, cho nên người này mới càng lúc càng giống Y Lai.
Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên nở nụ cười: "Y Đế Tư, ngươi rất đẹp."
Ánh mắt Y Đế Tư lóe lóe, trong mắt hiện ra nghi hoặc. Nặc Mạn Đại Đế khẩn thiết nhìn chằm chằm y. Y Đế Tư dột nhiên có chút bất an.
"Bệ hạ, thần vĩnh viễn sẽ không làm trái lời ngài." Y Đế Tư nói.
"CÚT!" Nặc Mạn Đại Đế chỉ cho y một chữ.
Thân thể Y Đế Tư cứng lại. Một lát sau, y mới phản ứng lại được, thẳng lưng đi ra cửa.
--------------------
Y Lai nghĩ, Đế Quốc rốt cuộc có gì có thể làm cho y lưu luyến chứ?
Y từ nhỏ đến lớn đều ở Đế Quốc, thế nhưng ở nơi này lại không lưu cho y chút ký ức gì đẹp đẽ cả. Cho dù là có, cuối cùng cũng chỉ là một cơn mộng...
Thế nhưng, khi Y Lai nhận được vé tàu, y không lập tức rời đi, mà chọn chuyến tàu hai ngày sau mới xuất phát. Hai ngày này, Y Lai mang Ai Nhĩ Duy Tư đi một vòng Đế Quốc. Sau khi dỗ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ, Y Lai liền dùng quang não tiến vào "Đọa Lạc Thiên Sứ".
Sau khi tiến vào thế giới này, Y Lai cảm thấy tâm trạng buồn bực cũng bình tĩnh được đôi chút. Y đứng đó, nhìn bốn chữ "Đọa Lạc Thiên Sứ" mà phát ngốc.
"Đang nhìn gì thế?"
Y Lai quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh mình. Đây là thế giới giả lập, thế nhưng y chưa từng gặp ai khác ở đây, "Anh là ai?"
"Cũng giống cậu thôi." Người kia nói, "Cậu có thích nơi này không?"
"Có."
"Rất vinh hạnh."
Y Lai kinh ngạc nhìn hắn: "Anh tên gì?"
"Ni Khắc Tư."
"Ni Khắc Tư?!" Cái tên này khiến trong lòng Y Lai nhảy lên một cái, y bắt đầu nghiêm túc đánh giá nam nhân này. Tóc cắt ngắn, khuôn mặt rất phổ thông, âu phục nghiêm chỉnh, ở trong đám người quả thật khó mà tìm ra hắn*.
(*: Ý nói quá bình thường á.)
Trong thế giới giả lập, tướng mạo cũng là giả nốt. Mỗi một gương mặt đều đại diện cho thân phận phức tạp phía sau. Thế nhưng đối với Y Lai mà nói, y chỉ cần biết hắn là Ni Khắc Tư là được rồi. Ni Khắc Tư, chỉ đơn giản là một cái tên, thế nhưng đối với Y Lai, cái tên này có ý nghĩa rất lớn.
"Là anh sáng lập nên "Đọa Lạc Thiên Sứ"? " Y Lai hỏi.
Ni Khắc Tư lộ ra nụ cười vô cùng ôn nhu: "Không, là Y Lai tạo nên."
Y Lai hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn nên cũng không thèm cãi lại, chỉ nói: "Anh đã hao tổn rất nhiều tâm tư nhỉ?"
"Thực rất yêu mến người đó, tốn nhiều tâm tư cũng thấy vui vẻ."
"Anh... hiểu rất rõ Y Lai sao?" Y Lai hỏi.
"Ân."
"Anh là bằng hữu của cậu ấy sao? Hay là người thân?" Y Lai dò hỏi.
"Nếu như được như cậu nói thì tốt rồi." Ngữ khí Ni Khắc Tư có chút cay đắng.
"Ni Khắc Tư tiên sinh?" Y Lai chăm chú nhìn hắn.
"Đối với cậu ấy mà nói, tôi chỉ là một người xa lạ." Ni Khắc Tư nói.
Y Lai nhìn nam nhân bên cạnh. Y đem tất cả những người quen biết nhớ lại một lần. Thân nhân của y, người yêu của y, có thể vì y mà làm tất cả chuyện này cũng chỉ có một người, chính là Ai Nhĩ Duy Tư a... Thế nhưng Ai Nhĩ Duy Tư còn nhỏ như vậy, không có khả năng sẽ làm được những chuyện này. Cho nên có thể như nam nhân này đã nói, Ni Khắc Tư là một người xa lạ. Cũng có thể đã gặp một lần trong tiệc rượu, hay là ngồi chung trong một chiếc phi thuyền, hay chỉ là từng gặp rồi ngẫu nhiên chào hỏi một câu? Thế nhưng đối với Y Lai mà nói, nam nhân này vẫn là một người xa lạ. Nghe thấy ngữ khí cay đắng của hắn, Y Lai có chút hổ thẹn.
"Y Lai sẽ rất biết ơn anh." Y Lai nói.
"Cảm ơn." Ni Khắc Tư nói.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Y Lai đáp.
"Cậu thì sao?" Ni Khắc Tư đem đề tài chuyển đến trên người Y Lai, "Cậu vào đây là vì vô tình, hay là bởi vì cũng yêu mến Y Lai?"
"Tôi rất thích nơi này." Y Lai nói.
"Vậy thì thường xuyên đến đây đi." Ni Khắc Tư nói.
"Ừ."
Lần này Y Lai không đi vào gian phòng nhỏ nào, mà chỉ cùng Ni Khắc Tư nói chuyện. Mấy tiếng sau, y mới rời khỏi thế giới giả lập này.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng Y Lai ở Đế Quốc, Y Lai lại lần nữa tiến vào thế giới giả lập.
Y Lai đăng nhập vào quang não, liền xuyên tới thế giới này. Y ngẩng đầu nhìn, liền thấy bốn chữ lớn vĩnh hằng bất biến kia: "Đọa Lạc Thiên Sứ".
Mà ở dưới bốn chữ kia, có một bóng người cao to đang đứng đó, bóng hắn rơi trên đất, trải dài như vô tận.
Trong nháy mắt khi thấy nam nhân đó, Y Lai có loại tâm tư vui vẻ, y bước nhanh tới.
"Thật khéo." Nam nhân nói.
"Phải, thật khéo." Y Lai đáp lại, "Anh đến hồi nào?"
"Vừa mới tới thôi." Ni Khắc Tư nói.
"Anh làm nghề gì thế? Tiêu hao nhiều thời gian như vậy ở đây, không ảnh hưởng công việc sao?" Y Lai hỏi.
Ni Khắc Tư nở nụ cười. Tướng mạo hắn rất bình thường, thế nhưng lúc cười lên không khỏi có chút mị lực. Nụ cười kia khiến Y Lai cảm giác có chút quen thuộc. Loại quen thuộc kia lóe lên một chút, rồi lại biến mất.
"Nếu có thể, tôi tình nguyện mãi đứng ở đây." Ni Khắc Tư nói: "Lúc đứng ở đây, tôi cảm giác cậu ấy cách tôi rất gần."
" "Cậu ấy" là chỉ Y Lai sao?" Y Lai hỏi.
Nam nhân cười cười: "Tôi dẫn cậu đi một chỗ."
Hắn nói cong liền xoay người hướng về phía có vô số gian phòng nhỏ, Y Lai cất bước đi theo. Bọn họ tới trước cửa một gian.
Y Lai ngẩng đầu lên, gian phòng này không có tên, mà người sáng lập lại chính là Ni Khắc Tư.
Y Lai nhìn Ni Khắc Tư một chút, Ni Khắc Tư đã đẩy cửa đi vào. Y Lai đi theo sau hắn.
Đó là một căn phòng rất lớn, bốn phía là tường trắng, không có thứ gì.
Y Lai cũng không hiểu dụng ý của Ni Khắc Tư.
"Cậu đã vào phòng "Mỉm Cười" chưa?" Ni Khắc Tư hỏi.
"Vào rồi, rất đáng ngạc nhiên." Y Lai nói.
"Ngạc nhiên?" Ni Khắc Tư cười cười, "Cảm ơn."
"Gian phòng này có liên quan đến "Mỉm Cười" sao?" Y Lai hỏi.
"Tôi hi vọng một ngày nào đó, trong căn phòng này treo đầy những bức ảnh cậu ấy chân chính mỉm cười."
Y Lai sửng sốt hồi lâu, đến Ni Khắc Tư cũng cảm thấy y có chút bất thường.
"Làm sao vậy?" Ni Khắc Tư hỏi.
Y Lai lắc lắc đầu: "Tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện..."
"Chuyện gì?" Ni Khắc Tư tò mò.
"Anh cũng sống ở Đế Quốc sao?"
"Đúng vậy."
"Thật khéo."
"Ừ, thật khéo."
"Tôi có thể gặp mặt anh không?", Y Lai nói, "Ý tôi là ở thế giới thực ấy..."
Ngón tay Ni Khắc Tư theo bản năng run run một chút. Hắn tựa như đang cố kiềm nén cái gì đó. Hưng phấn, kích động, vui sướng? Hay là cái nào cũng có đi. Hắn khổ sở kiềm nén, thế nhưng lúc hắn đang nói chuyện, giọng nói của hắn có hơi thay đổi: "Đương nhiên là được."
-----------------------------------
Hiên Dư: Khổ lắm -.- Tui đi Đà Nẵng bị delay máy bay nên không về kịp up cho các mẹ -.- Thôi thì tung hai chương luôn cáo lỗi vậy T.T Ai thương tui hơm? T.T
Nhưng mà hắn không nghĩ tới tình thế lại phát triển thành như vậy. Chuyện lần này dĩ nhiên là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Từ cái phiếu điểm ưu tú kia, càng lúc càng nhiều chuyện bại lộ. Đọa Lạc Thiên Sứ Phái xuất hiện, càng lúc càng lớn mạnh, đến giờ đã không thể vãn hồi, tựa như một cơ gió thổi qua, càng thổi càng lớn, rốt cuộc lại ảnh hưởng đến an nguy của Hoàng Tộc. Mà âm mưu lần này liệu có phải nhắm vào Y Lai? Đương nhiên người giật dây không có khả năng là Y Lai. Nặc Mạn Đại Đế rất tin tưởng y.
Vậy người giật dây rốt cuộc là ai? Tâm tư Nặc Mạn Đại Đế nhất thời chuyển hóa, đem những chuyện phát sinh gần đây liên hệ lại cùng nhau. Tư Ngục Giam bị bạo động, mỏ khoáng nổ tung, chuyện của Y Lai... Mọi chuyện như thế, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhắm vào Y Lai, mà là nhắm vào hắn, nhắm vào Hoàng Tộc, cũng là nhắm vào Đế Quốc.
Nếu như Y Lai hoàn toàn bị vạch trần thì sẽ phát sinh chuyện gì? Nghĩ tới đây, Nặc Mạn Đại Đế liền cảm giác được lạnh cả người. A Thụy Tư một khi đã biết được chân tướng, như vậy còn có thể chế tạo Cơ Giáp Hỏa Diễm sao? Đây mới là mục đích thật sự của người đứng sau mọi chuyện.
Nặc Mạn Đại Đế lúc này mới nhanh chóng quyết định, đem hai tấm vé tàu đưa đến cho Y Lai.
Thư ký sau khi rời đi, Nặc Mạn Đại Đế liền ngồi đó, hai mắt hơi nhắm lại, hai tay nắm lấy nhau đặt trên bàn lạnh lẽo. Trên gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ bất an.
Hắn khó có thể tưởng tượng được tâm tình của Y Lai lúc nhận được hai tấm vé kia. Thất vọng? Thống khổ? Hay là oán hận? Nặc Mạn Đại Đế cảm giác được một trận đớn đau nơi lồng ngực. Hắn cảm thấy vực sâu ngăn cách càng lúc càng sâu, cũng cảm nhận được khoảng cách giữa hắn và Y Lai càng lúc càng xa.
"Bệ hạ." Một thanh âm vang lên trong cung điện trống rỗng.
Nặc Mạn Đại Đế mở mắt, liền nhìn thấy một thanh niên đứng trước mặt. Người thanh niên ấy có mái tóc đỏ mắt lam. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên ý cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi câu lên, lộ ra một độ cong hoàn hảo.
"Y Lai." Trong mắt Nặc Mạn Đại Đế lóe lên một tia sáng. Hắn sợ đây là mộng, sợ thanh âm mình quá lớn sẽ dọa đến người kia, nhỏ nhẹ nói.
"Bệ hạ." Thanh niên vẫn đứng nơi đó, không bước về phía trước, âm thanh trầm thấp, lại nao nao lòng người.
"Y Lai, có nhớ ta không?" Nặc Mạn Đại Đế hỏi, không chút giữ thể diện hoàng đế, trong giọng nói còn mang theo chút giận dỗi, giống như con gái mới biết yêu vậy.
Người đó chậm rãi đi tới bên người Nặc Mạn Đại Đế, ngồi xuống cái ghế còn trống kế bên hắn, tiếp đó đem đầu tựa trên bả vai Nặc Mạn Đại Đế: "Thần tất nhiên là nhớ bệ hạ a."
"vậy tại sao lâu như vậy không tới thăm ta?"
Thanh niên im lặng không lên tiếng.
Nặc Mạn Đại Đế đưa tay ôm eo thanh niên: "Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Ngươi đến thăm ta là ta vui rồi."
Thanh niên nở nụ cười.
Tay Nặc Mạn Đại Đế lại siết chặt thêm một chút, thanh âm có chút sốt sắng: "Chuyện vé tàu kia..."
"Vé tàu?" Âm thanh người ấy rất dễ nghe, giọng nói mang theo một tia nghi hoặc.
Nhiệt độ trong mắt Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên biến mất. Hắn đứng lên, ánh mắt như mãnh thú nhìn chằm chằm thanh niên đang ngồi đó: "Y Đế Tư, ngươi dám gạt trẫm?"
Trên mặt thanh niên không chút hoảng loạn, mà là nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía Nặc Mạn Đại Đế quỳ xuống: "Bệ hạ, thần không lừa ngài."
Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế tái xanh. Hắn nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi. Người này chưa từng nói mình là Y Lai. Y Đế Tư xác thực không chủ động lừa gạt mình. Ánh mắt âm lãnh của Nặc Mạn Đại Đế quét qua Y Đế Tư. Mấy ngày không gặp, người thanh niên này xác thực đã thay đổi rất nhiều. Hay là vì y là người nhân bản, cho nên người này mới càng lúc càng giống Y Lai.
Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên nở nụ cười: "Y Đế Tư, ngươi rất đẹp."
Ánh mắt Y Đế Tư lóe lóe, trong mắt hiện ra nghi hoặc. Nặc Mạn Đại Đế khẩn thiết nhìn chằm chằm y. Y Đế Tư dột nhiên có chút bất an.
"Bệ hạ, thần vĩnh viễn sẽ không làm trái lời ngài." Y Đế Tư nói.
"CÚT!" Nặc Mạn Đại Đế chỉ cho y một chữ.
Thân thể Y Đế Tư cứng lại. Một lát sau, y mới phản ứng lại được, thẳng lưng đi ra cửa.
--------------------
Y Lai nghĩ, Đế Quốc rốt cuộc có gì có thể làm cho y lưu luyến chứ?
Y từ nhỏ đến lớn đều ở Đế Quốc, thế nhưng ở nơi này lại không lưu cho y chút ký ức gì đẹp đẽ cả. Cho dù là có, cuối cùng cũng chỉ là một cơn mộng...
Thế nhưng, khi Y Lai nhận được vé tàu, y không lập tức rời đi, mà chọn chuyến tàu hai ngày sau mới xuất phát. Hai ngày này, Y Lai mang Ai Nhĩ Duy Tư đi một vòng Đế Quốc. Sau khi dỗ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ, Y Lai liền dùng quang não tiến vào "Đọa Lạc Thiên Sứ".
Sau khi tiến vào thế giới này, Y Lai cảm thấy tâm trạng buồn bực cũng bình tĩnh được đôi chút. Y đứng đó, nhìn bốn chữ "Đọa Lạc Thiên Sứ" mà phát ngốc.
"Đang nhìn gì thế?"
Y Lai quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh mình. Đây là thế giới giả lập, thế nhưng y chưa từng gặp ai khác ở đây, "Anh là ai?"
"Cũng giống cậu thôi." Người kia nói, "Cậu có thích nơi này không?"
"Có."
"Rất vinh hạnh."
Y Lai kinh ngạc nhìn hắn: "Anh tên gì?"
"Ni Khắc Tư."
"Ni Khắc Tư?!" Cái tên này khiến trong lòng Y Lai nhảy lên một cái, y bắt đầu nghiêm túc đánh giá nam nhân này. Tóc cắt ngắn, khuôn mặt rất phổ thông, âu phục nghiêm chỉnh, ở trong đám người quả thật khó mà tìm ra hắn*.
(*: Ý nói quá bình thường á.)
Trong thế giới giả lập, tướng mạo cũng là giả nốt. Mỗi một gương mặt đều đại diện cho thân phận phức tạp phía sau. Thế nhưng đối với Y Lai mà nói, y chỉ cần biết hắn là Ni Khắc Tư là được rồi. Ni Khắc Tư, chỉ đơn giản là một cái tên, thế nhưng đối với Y Lai, cái tên này có ý nghĩa rất lớn.
"Là anh sáng lập nên "Đọa Lạc Thiên Sứ"? " Y Lai hỏi.
Ni Khắc Tư lộ ra nụ cười vô cùng ôn nhu: "Không, là Y Lai tạo nên."
Y Lai hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn nên cũng không thèm cãi lại, chỉ nói: "Anh đã hao tổn rất nhiều tâm tư nhỉ?"
"Thực rất yêu mến người đó, tốn nhiều tâm tư cũng thấy vui vẻ."
"Anh... hiểu rất rõ Y Lai sao?" Y Lai hỏi.
"Ân."
"Anh là bằng hữu của cậu ấy sao? Hay là người thân?" Y Lai dò hỏi.
"Nếu như được như cậu nói thì tốt rồi." Ngữ khí Ni Khắc Tư có chút cay đắng.
"Ni Khắc Tư tiên sinh?" Y Lai chăm chú nhìn hắn.
"Đối với cậu ấy mà nói, tôi chỉ là một người xa lạ." Ni Khắc Tư nói.
Y Lai nhìn nam nhân bên cạnh. Y đem tất cả những người quen biết nhớ lại một lần. Thân nhân của y, người yêu của y, có thể vì y mà làm tất cả chuyện này cũng chỉ có một người, chính là Ai Nhĩ Duy Tư a... Thế nhưng Ai Nhĩ Duy Tư còn nhỏ như vậy, không có khả năng sẽ làm được những chuyện này. Cho nên có thể như nam nhân này đã nói, Ni Khắc Tư là một người xa lạ. Cũng có thể đã gặp một lần trong tiệc rượu, hay là ngồi chung trong một chiếc phi thuyền, hay chỉ là từng gặp rồi ngẫu nhiên chào hỏi một câu? Thế nhưng đối với Y Lai mà nói, nam nhân này vẫn là một người xa lạ. Nghe thấy ngữ khí cay đắng của hắn, Y Lai có chút hổ thẹn.
"Y Lai sẽ rất biết ơn anh." Y Lai nói.
"Cảm ơn." Ni Khắc Tư nói.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Y Lai đáp.
"Cậu thì sao?" Ni Khắc Tư đem đề tài chuyển đến trên người Y Lai, "Cậu vào đây là vì vô tình, hay là bởi vì cũng yêu mến Y Lai?"
"Tôi rất thích nơi này." Y Lai nói.
"Vậy thì thường xuyên đến đây đi." Ni Khắc Tư nói.
"Ừ."
Lần này Y Lai không đi vào gian phòng nhỏ nào, mà chỉ cùng Ni Khắc Tư nói chuyện. Mấy tiếng sau, y mới rời khỏi thế giới giả lập này.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày cuối cùng Y Lai ở Đế Quốc, Y Lai lại lần nữa tiến vào thế giới giả lập.
Y Lai đăng nhập vào quang não, liền xuyên tới thế giới này. Y ngẩng đầu nhìn, liền thấy bốn chữ lớn vĩnh hằng bất biến kia: "Đọa Lạc Thiên Sứ".
Mà ở dưới bốn chữ kia, có một bóng người cao to đang đứng đó, bóng hắn rơi trên đất, trải dài như vô tận.
Trong nháy mắt khi thấy nam nhân đó, Y Lai có loại tâm tư vui vẻ, y bước nhanh tới.
"Thật khéo." Nam nhân nói.
"Phải, thật khéo." Y Lai đáp lại, "Anh đến hồi nào?"
"Vừa mới tới thôi." Ni Khắc Tư nói.
"Anh làm nghề gì thế? Tiêu hao nhiều thời gian như vậy ở đây, không ảnh hưởng công việc sao?" Y Lai hỏi.
Ni Khắc Tư nở nụ cười. Tướng mạo hắn rất bình thường, thế nhưng lúc cười lên không khỏi có chút mị lực. Nụ cười kia khiến Y Lai cảm giác có chút quen thuộc. Loại quen thuộc kia lóe lên một chút, rồi lại biến mất.
"Nếu có thể, tôi tình nguyện mãi đứng ở đây." Ni Khắc Tư nói: "Lúc đứng ở đây, tôi cảm giác cậu ấy cách tôi rất gần."
" "Cậu ấy" là chỉ Y Lai sao?" Y Lai hỏi.
Nam nhân cười cười: "Tôi dẫn cậu đi một chỗ."
Hắn nói cong liền xoay người hướng về phía có vô số gian phòng nhỏ, Y Lai cất bước đi theo. Bọn họ tới trước cửa một gian.
Y Lai ngẩng đầu lên, gian phòng này không có tên, mà người sáng lập lại chính là Ni Khắc Tư.
Y Lai nhìn Ni Khắc Tư một chút, Ni Khắc Tư đã đẩy cửa đi vào. Y Lai đi theo sau hắn.
Đó là một căn phòng rất lớn, bốn phía là tường trắng, không có thứ gì.
Y Lai cũng không hiểu dụng ý của Ni Khắc Tư.
"Cậu đã vào phòng "Mỉm Cười" chưa?" Ni Khắc Tư hỏi.
"Vào rồi, rất đáng ngạc nhiên." Y Lai nói.
"Ngạc nhiên?" Ni Khắc Tư cười cười, "Cảm ơn."
"Gian phòng này có liên quan đến "Mỉm Cười" sao?" Y Lai hỏi.
"Tôi hi vọng một ngày nào đó, trong căn phòng này treo đầy những bức ảnh cậu ấy chân chính mỉm cười."
Y Lai sửng sốt hồi lâu, đến Ni Khắc Tư cũng cảm thấy y có chút bất thường.
"Làm sao vậy?" Ni Khắc Tư hỏi.
Y Lai lắc lắc đầu: "Tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện..."
"Chuyện gì?" Ni Khắc Tư tò mò.
"Anh cũng sống ở Đế Quốc sao?"
"Đúng vậy."
"Thật khéo."
"Ừ, thật khéo."
"Tôi có thể gặp mặt anh không?", Y Lai nói, "Ý tôi là ở thế giới thực ấy..."
Ngón tay Ni Khắc Tư theo bản năng run run một chút. Hắn tựa như đang cố kiềm nén cái gì đó. Hưng phấn, kích động, vui sướng? Hay là cái nào cũng có đi. Hắn khổ sở kiềm nén, thế nhưng lúc hắn đang nói chuyện, giọng nói của hắn có hơi thay đổi: "Đương nhiên là được."
-----------------------------------
Hiên Dư: Khổ lắm -.- Tui đi Đà Nẵng bị delay máy bay nên không về kịp up cho các mẹ -.- Thôi thì tung hai chương luôn cáo lỗi vậy T.T Ai thương tui hơm? T.T
Danh sách chương