Editor: Mờ Mờ


Gánh nặng trong lòng Văn Quân lại nặng hơn.

Tuân Mộ Sinh cứu anh về từ trong tay Thần Chết, những ngày tháng trong bện viện giống như một mũi thuốc gây mê, làm anh tạm thời gác lại lo lắng và đề phòng, tình nguyện cam lòng ở chung với Tuân Mộ Sinh.

Nhưng chuyện năm xưa vẫn chưa phủ bụi, suốt ngày bôn ba vì cuộc sống làm anh gần như quên mất bản thân không phải là một người đàn ông hoàn thiện.

Anh không muốn dối gạt Tuân Mộ Sinh, nhưng việc này thật sự rất khó mở miệng, anh không đoán ra được phản ứng sau khi Tuân Mộ Sinh biết chuyện — là từ từ xa cách? Hay là lập tức chia tay? Ngày xưa từng ngày ngóng đêm mong ước gì Tuân Mộ Sinh đừng níu kéo mình nữa, nhưng giờ đây lại sợ Tuân Mộ Sinh lạnh lùng quay lưng. Từng nếm trải cảm giác có người bầu bạn, có người quan tâm, thật sự rất khó để đối mặt với cuộc sống bơ vơ không chốn nương tựa.

Thực tế thì anh cũng không hoàn toàn là “đồ bỏ”, chỗ đó thỉnh thoảng cũng sẽ có phản ứng, cho nên mới không hoàn toàn mất hết hy vọng.

Nhưng muốn cứng lên hoàn toàn thì rất khó, cũng không có quy luật nào cố định, ngày nào anh cũng thử tuốt, thậm chí còn tìm cả phim nước ngoài đã lâu chưa từng xem để giúp đỡ, nhưng hiệu quả chẳng là bao.

Trước khi trở thành một “người đàn ông bình thường” thì anh không muốn gần gũi xác thịt gì với Tuân Mộ Sinh quá nhiều.

Nhưng anh cũng không muốn dối gạt Tuân Mộ Sinh.

Đêm đã khuya, Văn Quân ngồi trên ghế dựa trong phòng sách, bản thảo cần viết lại giúp Vương Vi chưa động một chữ, màn hình đã sớm ở chế độ ngủ tạm thời.

Anh cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ khéo léo, nắp hộp để trên bàn, hạt gỗ trầm hương và dây đỏ im lặng nằm trong lớp vải nhung.

Từ lần trước sau khi tháo châu gỗ ra thì anh chưa từng đeo vào lại. Hạt châu của Trì Ngọc tặng, không phải “vật ước hẹn” gì gì đó, nhưng lại là thứ duy nhất Trì Ngọc để lại cho anh.

Anh đã yêu một người đàn ông khác, không xứng dùng hạt châu này làm bùa bộ mệnh của mình nữa.

Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, mày nhíu lại thật sâu.

Khung ảnh đã bị đập vỡ, hai vết rạn vừa khéo xẹt ngang mặt của anh của Trì Ngọc. Xưa nay anh rất quý trọng tấm hình này, nhưng lại không nhớ rõ mình đã lỡ tay đập vỡ nó vào lúc nào, rồi thì dán mảnh kính lại vào lúc nào.

Có lẽ do áp lực quá lớn nên chuyện gì đã làm mới quay đi một cái là quên mất, hệt như mất trí nhớ.

Đóng nắp hộp nhỏ lại bỏ về chỗ cũ, anh di chuyển chuột, màn hình lập tức sáng lên.

Anh đóng tab word trống trơn, mở trình duyệt browser ra.

Hai ngày sau, “thuốc đặc trị” anh mua đã giao tới.

“Bản thảo này anh viết dùm Vương Vi đúng không?” Lưu Tồn rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn Văn Quân với ánh mắt dò xét: “Cô ta mới tới, không thể viết được bản thảo chuyên nghiệp như vậy.”

Văn Quân nói: “Tôi chỉ giúp cô ấy sửa lại đôi chỗ mà thôi.”

Vương Vi đứng trong văn phòng tổng biên tập, cúi đầu lo sốt vó.

Văn Quân nhìn cô bé một cái, dịu giọng nói: “Cô về trước đi.”

Đợi Vương Vi đi rồi Lưu Tồn mới cười lạnh một cái: “Biết bao che cấp dưới quá nhỉ.”

“Cô ấy là thực tập sinh, cũng còn nhỏ, không biết viết là chuyện rất bình thường.”

“Không biết viết thì anh có thể dạy, nhưng anh lại quyết định viết dùm cô ta.”

Văn Quân hơi nhíu mày, anh không phải tuýp người biết hướng dẫn người khác, có nhiều chuyện bản thân mày mò thì có thể làm xong nhưng lại không đúc kết ra được nội dung chính, bản thào này anh mất một buổi tối để viết, nhưng nếu hướng dẫn Vương Vi chữa lại trên cơ sở của bản gốc thì sợ là phải tốn cả một tuần.

Anh có lòng kiên nhẫn nhưng không có dư dả sức lực và thời gian như thế.

“Ngày xưa anh cũng như vậy.” Lưu Tồn ngắm nghía một chiếc bút máy đắt tiền: “Lúc ở bộ phận tin tức xã hội, những nhà báo khác dạy thực tập sinh bắt chước đề cương, dẫn thực tập sinh đi phỏng vấn, lúc về thì cùng sửa bản thảo với thực tập sinh. Còn anh thì sao? Anh không dạy cái gì cho tôi cả.”

Vẻ mặt Văn Quân hơi thay đổi.

Lưu Tồn nói toàn là sự thật, ngày xưa anh thật sự không thể chỉ bảo điều gì cho đối phương cả, cuối cùng đến lúc hết hạn thực tập thì chỉ có thể chia bản thảo của mình cho Lưu Tồn. Nếu không làm thế thì Lưu Tồn chẳng có tư cách để được tuyển thành nhân viên chính thức.

Lúc đó có người nói đùa là tính tình anh tốt bụng. Đúng là anh tốt bụng thật, chuyện này nếu đổi lại là nhà báo khác thì chắc chắn sẽ không đưa bản thảo giúp thực tập sinh.

Nhưng anh hiểu rõ, những nhà báo khác thì dạy kỹ năng, chỉ mỗi mình anh là lót đường sẵn.

Bản thảo của Lưu Tồn không đạt tiêu chuẩn, anh nhất định phải chịu trách nhiệm.

“Thôi vậy, chuyện ngày xưa đã qua rồi.” Lưu Tồn xua xua tay: “Kể ra thì tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu không có anh nhường bản thảo cho tôi thì tôi chẳng có cửa gì mà vào tập đoàn, bây giờ cũng không thể ngồi ở đây nói chuyện với anh về bản thảo của Vương Vi nữa.”

“Nhưng mà…” Gã cười cười, đổi đề tài: “Nhưng mà nếu không có tôi ở đây thì anh cũng không có cơ hội đến bộ phận New Media nhỉ?”

Sắc mặt Văn Quân hơi khó coi, áp lực và uể oải làm anh bơ phờ, ánh mắt cũng hơi rã rời.

“Còn chuyện gì khác nữa không?” Anh hỏi.

Nụ cười của Lưu Tồn sượng trân, hàm súc nói: “Nếu anh không dạy được Vương Vi thì giao cô ta cho người khác đi. Đừng để sau này cô ta…”

“Sau này bị gì?”

“Không có gì.” Lưu Tồn dựa vào ghế dựa, ra dấu bảo Văn Quân có thể đi rồi. Đợi cánh cửa đóng lại mới nở nụ cười hiểm ác lạnh lùng, lẩm bẩm: “Đừng để sau này cô ta giống như tôi, vừa yêu lại vừa hận anh.”

Văn Quân quay về chỗ ngồi, dọn đồ đạc xong thì vội vàng đi về phía thang máy.

Anh còn một vài nhà kinh doanh cần gặp, bị Lưu Tồn gọi vào nói vụ bản thảo của Vương Vi làm trễ thời gian, chỉ có thể giải quyết bữa trưa trên đường.

Lời của Lưu Tồn làm anh nhớ đến một chuyện khác.

Có liên quan đến Trì Ngọc.

Điểm yếu của Trì Ngọc là bắn tỉa, mà đây là hạng mục anh thạo nhất. Trước đó Trì Ngọc dạy anh lái xe quân dụng, từ căn bản lên level cao, chỉ dạy rất tường tận. Nếu không nhờ có Trì Ngọc ở bên cạnh chỉ bảo thì có lẽ anh sẽ không thông qua kiểm tra lái xe. Nhưng đến lúc anh dạy Trì Ngọc bắn tỉa thì anh chẳng thể nói được đầu đuôi ngọn ngành gì cả, chỉ có thể nằm nhoài bên cạnh Trì Ngọc liên tục làm mẫu: “Cậu cứ cầm súng như thế này… Sau đó bóp cò như vầy…”

“Như vầy là như nào á?” Trì Ngọc lau mồ hôi: “Cậu không thể tìm từ nào cụ thể hơn chút xíu à?”

Anh cũng quýnh, càng sốt ruột thì lại bí từ, cuối cùng đành nắm chặt tay Trì Ngọc: “Bóp cò thế này này.”

Trì Ngọc cười sằng sặc như một con sứa: “Cậu đang dạy học hay đang dê đồng đội đấy hả?”

“…”

“Tôi giỡn mà, cậu đỏ mặt gì thế?”

Sau đó Trì Ngọc vượt qua kỳ kiểm tra bắn tỉa với số điểm thấp lẹt đẹt, anh áy náy, Trì Ngọc lại choàng vai anh nói: “Cậu đó, kêu cậu dạy mà cũng không dạy được kỹ năng gì, thiên tài ai cũng thế à?”

Anh chưa bao giờ nghĩ mình là thiên tài, chỉ là chăm chỉ luyện tập bắn tỉa nhiều hơn một chút mà thôi.

Trì Ngọc nói tiếp: “Nhưng cũng tốt, cậu siêu thế mà, sau này chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ, giao mạng sống cho cậu bảo vệ, tôi yên tâm lắm.”

Văn Quân đau đầu, không khỏi duỗi tay đè trán lại.

Lúc nào cũng vậy, những đoạn ký ức ngắn ngủi ngày xưa lúc ở chung với Trì Ngọc vô cùng rõ nét, song những chi tiết nhỏ sau khi quen nhau thì lại chẳng nhớ ra được chút gì.

“Tới rồi, 23 tệ.” Giọng nói khàn khàn của tài xế taxi kéo Văn Quân về với hiện thực, Văn Quân vội vàng trả tiền xuống xe, vội vàng đi đến nơi đã hẹn với khách hàng.

Ban đêm, di động trên bàn rung lên, bên cạnh là một ly nước thủy tinh và một hộp thuốc toàn là tiếng nước ngoài.

Phòng tắm mịt mờ hơi sương, một tay Văn Quân chống lên tường, một tay dốc sức vuốt ve bên dưới.

Anh vừa uống thuốc, cả người nóng ra, nhưng dục vọng lại không tìm thấy lối thoát.

Lát sau anh đau đớn gầm nhẹ một tiếng, tay phải run rẩy bỏ chỗ đó ra, vầng trán nện lên bức tường sáng loáng hết cái này rồi tới cái khác.

Thuốc chẳng có hiệu quả gì mấy với anh, tác dụng của thuốc làm anh khó chịu co giật, đôi chân liên tục run lên, nhưng chỗ đó vẫn ngủ im lìm.

“Ngủ sớm thế à?” Tuân Mộ Sinh bỏ di động xuống, lẩm bẩm: “Mới mười rưỡi mà.”

Không lâu sau, chuông Wechat reo lên.

Văn Quân: “Ban nãy đang tắm, sao thế?”

Khóe môi Tuân Mộ Sinh cong cong, lập tức gọi đến nhưng một lúc lâu vẫn không có ai bắt máy.

Văn Quân cầm cái đi động đang run, không dám bắt máy, chỉ sợ vừa nói chuyện thì sẽ làm Tuân Mộ Sinh nhận ra sự khác lạ.

Di động ngừng run, mấy giây sau Tuân Mộ Sinh đã nhắn qua: “Sao không bắt máy?”

Văn Quân chột dạ, liếc thấy cục sạc bên tường, lập tức nhắn lại: “Di động đang sạc, không tiện nghe máy.”

Tuân Mộ Sinh mỉm cười: “Ý thức an toàn tốt quá ha. Mấy nay chúng ta không gặp nhau rồi, tối mai tôi tới đón anh tan ca nhé?”

Văn Quân chỉ muốn kết thúc cho nhanh: “Được.”

Tạm xa nhau rồi gặp lại, Tuân Mộ Sinh dẫn Văn Quân đi xem phim. Số lần Văn Quân vào rạp phim có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy lần bắt buộc đi là vì có sự kiện nên không thể không đi. Tuân Mộ Sinh nắm lấy tay anh, từ từ đan xen mười ngón với anh, anh vui vẻ rồi lại khó nhịn, mãi đến khi hết phim cũng không biết phim đang chiếu cái gì.

Có lẽ vì bầu không khí cả đêm khá vui vẻ, hôm sau lại là Chủ nhật, Tuân Mộ Sinh thật sự không kìm nổi, hôn môi Văn Quân nói: “Đêm nay đến nhà tôi được không? Ở bên tôi.”

Giọng nói ấy quá đỗi trầm thấp quá đỗi dịu dàng, giống như rượu Vang chín muồi, từng chút từng chút ngấm vào trong máu của Văn Quân.

Văn Quân nhắm mặt, động tình hôn trả lại, lúc lấy lại tinh thần thì tài xế đã đỗ xe trong khu nhà cao cấp chỗ Tuân Mộ Sinh sống một mình.

Gara không có ai, sau tài xế đi về, Tuân Mộ Sinh đè Văn Quân xuống ghế sau, ngón tay ve vuốt trên xương quai xanh của Văn Quân, cởi từng cái nút áo của anh ra.

Văn Quân cảm nhận bàn tay mơn trớn của Tuân Mộ Sinh, lúc hạt nhỏ sưng cứng trước ngực bị ngậm lấy thì anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh bỗng đứng phắt dậy, ánh mắt hoảng hốt rã rời.

“Sao vậy?” Tuân Mộ Sinh ôm mặt anh, liếm nhẹ vành môi anh như an ủi.

Anh lại né Tuân Mộ Sinh ra như bị điện giật, sau đó chống tay giữa hai người, cuồng loạn lắc đầu: “Không được, vẫn chưa được…”

Trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở, ánh mắt Tuân Mộ Sinh càng lúc càng tối tăm, không biết qua bao lâu, hắn mới bất lực thở dài, ôm Văn Quân vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Không muốn làm với tôi sao?”

Văn Quân không nói, Tuân Mộ Sinh nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.

“Vì chưa quên được anh ta, đúng không?” Tuân Mộ Sinh hỏi tiếp.

“Không sao đâu.” Một lúc sau, không thấy Văn Quân trả lời, Tuân Mộ Sinh chua chát cười nói: “Tôi không ép anh.”

Văn Quân lắc đầu, giọng nói run rẩy: “Không phải.”

Tuân Mộ Sinh rất muốn hỏi — “không phải” là sao? Là không quên được anh ta hay là không muốn làm với tôi?

Nhưng cảm xúc của Văn Quân đang cực kỳ rối loạn, hắn không hỏi nên lời.

Mới chớp mắt mà mùa Giáng Sinh, Tết Nguyên Đán bận rộn nhất đã đi qua, lúc gần đến Tết, bộ phận New Media cuối cùng cũng được thảnh thơi.

Lương cuối năm được phát sớm, Văn Quân lên chức hơn nửa năm nên không được nhận thưởng cả năm, song khoản tiền trong tay cũng khá lớn.

Công việc cuối cùng cũng vào nề nếp, nhưng anh lại không thể nào vui vẻ như các đồng nghiệp khác.

Từ sau lần kia, anh thử loại thuốc mới, hiệu quả rất ít; cũng gần gũi với Tuân Mộ Sinh mấy lần nhưng vì không có phản ứng nên toàn lùi bước ở giây phút cuối cùng.

Anh sốt ruột thì Tuân Mộ Sinh cũng sốt ruột — mặc dù lý do sốt ruột cũng không giống nhau.

Tuân Mộ Sinh lấy được một loại thuốc kích dục ở Hàn Lư, dược tính không nhỏ, không có hại cho sức khỏe.

Lúc hỏi quản lý Hàn Lư về loại thuốc này, hắn cảm thấy có lẽ mình bị điên mất rồi, rõ ràng ngoài miệng thì luôn nói “Tôi không ép anh”, nhưng trong lòng lại suy nghĩ mấy chuyện xấu xa đồi bại như bỏ thuốc này.

Thuốc này dạng lỏng, không màu không mùi, bỏ vào trong rượu thì không thể nào phát hiện ra được.

Hắn có rất nhiều cơ hội bỏ thuốc Văn Quân, nhưng đều từ bỏ giữa chừng, một là thật sự không muốn ép buộc Văn Quân, hai là sợ bị Văn Quân ghê tởm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, điều hắn sợ nhất thật ra chỉ có chuyện thứ hai.

Trước đêm Giao thừa, Diệp Phong Lâm tổ chức party, nói là mấy anh em chơi từ nhỏ tới lớn đều sẽ có mặt hết.

Tuân Mộ Sinh rất muốn dẫn Văn Quân đi nhưng lại sợ Văn Quân không thích.

“Tất cả đều là bạn cậu sao?” Văn Quân hỏi.

“Ừm.” Tuân Mộ Sinh nói: “Anh em ăn Tết, anh có thể đi chung với tôi không?”

Văn Quân nhíu mày suy nghĩ, giống như đang đắn đo. Tuân Mộ Sinh biết anh và bọn người Diệp Phong Lâm không phải người chung một thế giới, dẫn anh đi anh cũng không tự nhiên, nhưng lại rất muốn dẫn anh vào trong thế giới của mình, suy cho cùng thì cũng chỉ muốn khoe khoang một chút mà thôi.

Muốn nói với tất cả bạn bè — Văn Quân là của tôi.

“Tôi không uống được nhiều rượu.” Văn Quân nói: “Cũng không biết nói chuyện, có thể sẽ làm cậu mất mặt.”

Ánh mắt Tuân Mộ Sinh sáng lên.

Văn Quân ngập ngừng một chút: “Nếu cậu không ngại, tôi có thể…”

Những lời còn lại bị nụ hôn nuốt trọn, Tuân Mộ Sinh ôm anh, vô cùng vui vẻ.

Đến ngày tụ họp, Văn Quân mặc đồ vest mà ngày thường rất ít khi mặc, áo vest khoác lên ghế dựa, lúc xắn ống tay áo sơ mi lên bắt đầu làm việc, mọi người ở xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

Hết chương 35
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện