Editor: Mờ Mờ
Một cơn mưa thu một đợt rét, Chủ nhật Trọng Thành đã bắt đầu mưa, mùa thu đã đến hoàn toàn, xua đi một vệt xanh dạt dào cuối cùng của ngày hè. Trong một đêm, lá ngô đồng đều chuyển vàng, theo cơn mưa bay xuống mặt đất, bị giẫm lên, bị nghiền ép.
Thứ Hai vốn là ngày bận rộn nhất trong bộ phận New Media, hết họp ban ngành rồi lại họp các tổ, nhưng phần lớn nhân viên vì hai hôm cuối tuần liên tục chạy sự kiện bên ngoài nên xin nghỉ, khu làm việc có vẻ không sôi nổi mấy.
Văn Quân đã thay trang phục mùa thu, đang ngồi trước máy tính viết tiếp bản kế hoạch còn dang dở từ thứ Sáu tuần trước, tách trà mới pha xong bên tay bốc lên từng làn hơi nóng.
Bản kế hoạch này đáng ra Chủ nhật đã viết xong rồi, nhưng thứ Bảy bận rộn cả ngày ở khu biệt thự Vân Châu, Chủ nhật mới ngả lưng một cái đã ngủ thẳng đến trưa, nhưng vẫn cảm thấy rệu rã, chẳng muốn ngồi dậy làm việc. Anh rời giường uống miếng nước, cơm cũng lười nấu, chầm chậm đi loanh quanh trong nhà vài bước, xong lại nằm xuống giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngủ thẳng đến chập tối, đói bụng chịu hết nổi nên mở app ra gọi thức ăn ngoài.
Đã lâu lắm rồi chưa dùng app gọi đồ ăn, còn phải tốn vài phút để cập nhật, nếu không thì không gọi đồ ăn được.
Trong lúc chờ thức ăn được giao đến có hơi dày vò, một bên thì đói muốn rụng rời, một bên lại rảnh rang không có gì làm, vì thế không thể không nhớ đến chuyện đã xảy ra và người đã gặp hôm thứ Bảy. Cố gắng không suy nghĩ đến chuyện sau đó nữa, chỉ là đứng ngồi chẳng yên, làm gì cũng thấy không vừa ý.
Đồ ăn được giao tới, anh càn quét một trận mà vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn trong lồng ngực, không tìm được lối thoát giải sầu.
Đành phải ngủ tiếp.
Trạng thái này rất khác với bình thường, Văn Quân chẳng nhớ nổi lần trước mình bồn chồn như thế này là vào lúc nào. Cuộc sống giống như một cái hồ nước, cho dù có trắc trở cũng tuyệt đối không dữ dội. Giống như gió lớn có mãnh liệt tới cỡ nào đi nữa cũng không thể làm mặt hồ dậy sóng cả.
Nhưng người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện, làm anh nảy lên một dự cảm cực kỳ không may.
Thứ Bảy ở khu biệt thự Vân Châu, sau khi nói xong câu đó thì anh bắt lấy cánh tay của người đàn ông, nhẹ nhàng đẩy đối phương ra sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi rừng cây.
Anh sợ người đàn ông đuổi theo, nhưng người nọ không làm thế. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày một dồn dập của mình, người đàn ông bị vứt lại ở đằng xa kia dường như chỉ đứng thừ người ra tại chỗ vậy thôi, chẳng hề xê dịch bước về phía trước.
Sự kiện rất thành công, được đánh giá là “ba thắng”. Nhưng anh chẳng cảm nhận được tí vui vẻ nào, sau khi về nhà uống hai viên thuốc ngủ rồi nằm xuống ngủ mất.
Trên thực tế, sau khi hoàn thành không việc nhưng không cảm nhận được niềm vui cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ đối với anh.
Trong cuộc sống vốn chẳng có bao nhiêu chuyện đáng để vui mừng.
Cũng chẳng có chuyện gì đáng để khóc lóc thảm thiết.
Trước khi chìm vào giấc ngủ anh mơ màng nghĩ, hy vọng người đàn ông kia sau này đừng đến tìm anh nữa.
Sáng thứ Hai vô cùng kẹt xe, thêm vào trời mưa đường trơn, không ít đoạn đường đã xảy ra tai nạn giao thông, tạo ra chuỗi kẹt xe liên hoàn khắp cả thành phố. Mãi đến tận 10 giờ sáng vẫn còn nhân viên mang theo toàn thân ẩm ướt vọt vào phòng làm việc, vội vàng chấm công.
Văn Quân là một trong số ít những người không đi trễ.
Bản thân Lưu Tồn cũng đến muộn, vừa mới đến đã bị kêu đi tham gia cuộc họp cấp cao của tập đoàn, trước khi đi còn dặn dò mỗi tổ trưởng sắp xếp công việc, nhưng cửa thang máy vừa đóng lại thì lời này trở thành gió thoảng bên tai.
Tất cả mọi người đều tám chuyện, mà Văn Quân chính là trung tâm đề tài.
Tuần trước lúc Triệu Vũ thêm tour khu biệt thự Vân Châu vào sự kiện chơi thu, phần lớn mọi người trong ban ngành đều chờ xem chuyện cười của Văn Quân, ngay cả Lưu Tồn cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép cách làm của Triệu Vũ. Ai mà ngờ Hứa Sính chen ngang một chân, nhất quyết mở party ở khu biệt thự Vân Châu, làm Văn Quân nở mặt nở mày.
Cái tour ít được chú ý nhất lại trở thành tour nổi bật nhất.
Chủ nhật Lý Tiêu và những người khác đã nghe ngóng được, khu biệt thự Vân Châu không những mở tiệc nướng mà trên đường còn tổ chức một trận đua xe, Văn Quân cũng bị kéo đi tham gia, lái xe gì không biết, nhưng cuối cùng xếp hạng lại vượt qua cả Hummer và Benz G.
Chuyện này làm nổ tung group chat của mấy nhân viên trong bộ phận New Media, có rất nhiều cách nói khác nhau. Có người kiên quyết không tin, có người châm biếm mỉa mai, có người kéo Hứa Sính lên sân khấu, có người tức giận không cam lòng… Tóm lại chẳng có một câu hay ho.
Càng nói về sau, thậm chí có người còn bảo “Văn Quân được nhà giàu bao nuôi”.
Lý Tiêu khịt mũi coi thường: “Như anh ta á? Mấy người bị đui à? Không phải anh ta hơn ba mươi rồi à? Quê mùa như thế, có ai bị điên không mà đi bao nuôi anh ta?”
Có người lại mỉa mai: “Chưa chắc à nha. Bây giờ kẻ có tiền có nhiều thú chơi mà, có khi bị bệnh thật ấy nhỉ? Như kiểu không cứng nổi chẳng hạn.”
“Không cứng nổi còn bao nuôi cái mẹ gì!”
“Hey, chuyện này mấy người không hiểu rồi. Không nhất thiết phải cứng lên đâu, chơi đạo cụ các thứ này, kêu Văn Quân ngậm một đêm này, chơi vậy nó mới thú!”
Group chat yên lặng mấy giây, Triệu Vũ chửi thề một câu: “Đệch, dơ vãi!”
Văn Quân không tham gia group Wechat, một là cảm thấy không cần thiết, liên lạc công việc thì dùng QQ là được rồi, hai là cũng không ai thêm anh, ở bộ phận New Media chỉ có mình Lưu Tồn biết số Wechat của anh mà thôi — đó cũng là trước đây add nhau khi còn ở “Thời báo Trọng Thành”.
Mấy lời bàn tán ác ý trên bàn phím của đám đồng nghiệp anh không nhìn thấy, cũng xem như mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng trò chuyện trắng trợn anh lại nghe thấy được, ngón tay đang gõ bàn phím cũng ngừng lại.
Những người kia đang tính xem sự kiện hôm Chủ nhật anh đã cầm được bao nhiêu tiền lì xì, được thưởng bao nhiêu; rồi lại bới móc xem rốt cuộc quan hệ giữa anh và Hứa Sính là như thế nào, tại sao Hứa Sính lại hết lòng hết sức giúp đỡ anh; điều tra xem lúc ở “Thời báo Trọng Thành” anh có lịch sử đen tối nào có thể lấy ra bêu rếu không; bàn tán coi rốt cuộc là tên nhà giàu nào bị đui lại chấm trúng một ông chú quê mùa hơn ba mươi tuổi…
Đều là những chuyện bịa đặt! Văn Quân nghe những lời nói kia, trong lòng rất tức giận, nhưng cơn tức lại biến thành nụ cười nhạt bên môi.
Người khác muốn chọc tức anh, anh thật sự hơi tức giận, nhưng sự phẫn nộ này quá nhỏ bé không đáng kể, giống như ngọn lửa chập chờn trong cơn gió giữa đêm tuyết, trong chớp mắt biến thành một luồng khói trắng, tan ra chẳng còn hình bóng.
Không có gì để tức.
So sánh với những lời đàm tiếu kia, điều anh càng lo lắng đó chính là Tuân Mộ Sinh — người đàn ông chặn anh lại bên chiếc xe Jeep Đông Phong.
Bản kế hoạch không viết tiếp được nữa, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đó thì anh đã thấy hoảng sợ, giống như cuộc sống bình yên từ trước đến giờ sắp bị xé rách.
Mãi đến khi chạng vạng tan tầm, Văn Quân vẫn chưa hoàn thành xong bản kế hoạch. Lưu Tồn gõ gõ lên bàn anh: “Đến phòng họp nhỏ một lát.”
Lúc anh đứng dậy, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nhìn về phía anh. Anh đi theo sau lưng Lưu Tồn, nghe thấy Lý Tiêu khinh thường hừ một tiếng.
“Tuần này sếp Hứa đi công tác tham gia triển lãm xe ô-tô. Ngày hôm qua cậu ta gọi điện cho tôi, nói muốn điều anh sang mảng ô-tô của cậu ta.” Lưu Tồn dựa lên bàn trong phòng họp nhỏ, giọng điệu có vẻ thoải mái nhưng lại có ý thăm dò rất rõ ràng: “Cậu ta nói anh khá hiểu rõ về xe, vào nhóm của cậu ta có lẽ thích hợp hơn, anh cảm thấy thế nào?”
Văn Quân không quan tâm là đến mảng nào, hỏi ngược lại: “Cậu muốn cho tôi ở lại mảng du lịch ẩm thực hay là đến mảng ô-tô?”
“Cách nhìn của tôi không quan trọng, bộ phận ‘New Media’ không giống với bộ phận truyền thông truyền thống, chúng tôi rất tôn trọng ý kiến của anh.” Lưu Tồn ngừng lại một chút: “Nghe nói hôm thứ Bảy anh đã tham gia đua xe?”
Đến rồi. Văn Quân nghĩ, đây mới là trọng điểm.
“Mấy anh chơi thích nhỉ.” Lưu Tồn cười mỉa mai: “Trước đây lúc ở bộ phận tin tức xã hội, lần nào anh ra ngoài phỏng vấn cũng đi xe công ty kêu tài xế, tôi còn không biết anh còn biết lái xe nữa cơ đấy.”
“Biết, nhưng rất ít lái.”
“Ừ, xem ra anh còn rất nhiều ‘ưu điểm’ chưa được khai thác nhỉ. Như thế này đi, chuyện chuyển sang mảng ô-tô thì cứ tạm thời gác qua một bên đã, tuần sau sếp Hứa mới về được, bây giờ tôi điều anh đi thì bên mảng ô-tô cũng không có ai sắp xếp công việc cho anh.” Lưu Tồn chậm rãi nói: “Hơn nữa sự kiện chơi thu bây giờ mới bắt đầu, phải kéo dài hơn một tháng, bản thảo kế hoạch là anh viết, anh có trách nhiệm theo dõi toàn bộ quá trình.”
“Ừ.” Văn Quân gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lưu Tồn nhìn chằm chằm Văn Quân một lúc lâu, cười giả dối nói: “Có tiện nói với tôi hôm thứ Bảy anh lái xe của ai không?”
Văn Quân hơi nhíu mày, cũng không phải sợ Lưu Tồn, mà là câu này của Lưu Tồn làm anh chợt nhớ đến Tuân Mộ Sinh.
“Là bạn của sếp Hứa à?” Lưu Tồn vờ như thờ ơ: “Là loại xe gì mà tốt như thế, bỏ xa cả Hummer?”
Văn Quân chỉ trả lời một câu hỏi đằng trước: “Tôi không rõ lắm, chắc là có quen Hứa Sính.”
Trả lời như không trả lời.
Ánh mắt Lưu Tồn tối sầm xuống, lộ ra vẻ khó chịu.
Văn Quân cũng không tránh ánh mắt của gã: “Còn chuyện gì nữa không?”
Một Hứa Sính cản đường, bây giờ còn thêm cả người cho mượn xe kia nữa, Lưu Tồn không dám làm khó dễ Văn Quân thêm, gã xua tay nói: “Anh quay về đi, tự mình ngẫm lại xem muốn đến mảng nào.”
Sau một lần gọi thức ăn ngoài thì như bị nghiện. Văn Quân gọi một phần thịt lợn xào ớt chuông, ở lại phòng làm việc tăng ca.
Lúc viết xong bản thảo đã là 8 giờ rưỡi, người còn tăng ca cũng không nhiều, anh tắt máy tính, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Triệu Vũ.
Triệu Vũ dời mắt đi, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên trán hắn ta, tràn ngập căm phẫn.
Văn Quân biết vì sao muộn như vậy mà đối phương vẫn chưa về — sự kiện chơi thu có hai tour xảy ra vấn đề liên lạc, nhà tài trợ và khách hàng đều không hài lòng, gây gổ cãi nhau rồi ai nấy đều bực tức bỏ về, sau đó lại đánh giá mấy cái 1 sao. Mà người phụ trách trên danh nghĩa của hai tour này đều là Triệu Vũ.
Buổi chiều lúc đến phòng uống nước, Văn Quân nghe thấy vài lời bàn tán, bảo Triệu Vũ vứt hết mọi chuyện cho thực tập sinh làm, bản thân thì có tiếng mà không có miếng, cầm tiền xong thì không làm việc, không có chuyện thì tốt, một khi xảy ra chuyện thì hắn ta chỉ có nước khóc mà thôi.
Người nói câu này là tổ trưởng của một mảng khác, bình thường hay xưng anh gọi chú với Triệu Vũ, lúc này thì lại giậu đổ bìm leo.
Văn Quân nghe xong rồi thôi, anh không cười trên sự đau khổ của người khác, cũng không đứng ra an ủi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Mưa thu đã rơi gần hai ngày, tí tách tí tách làm người phiền muộn. Văn Quân ra khỏi cao ốc truyền thông Trọng Xán, vừa bung dù ra đã run cầm cập.
Mặc còn hơi ít.
Một năm bốn mùa, anh không thích nhất chính là mùa thu, mưa rơi dai dẳng, bầu trời âm u, mặt trời rất khi xuất hiện, gió thu xào xạc, không đến nỗi rét cóng mà chỉ se se lạnh — giống như một người khát khao bật khóc lại chẳng thể nào khóc ra được.
Giờ cao điểm ban đêm đã qua rồi, xe buýt và tàu điện ngầm đều có chỗ trống, nhưng anh cầm ô đứng trong mưa gió một lát, chỉ thấy vừa mệt vừa uể oải, bèn giơ tay lên bắt một chiếc taxi, muốn về nhà sớm một chút.
Trong gương chiếu hậu, một chiếc Land Rover thấp thoáng di chuyển trong màn đêm.
Văn Quân dựa lưng vào ghế tựa, tay phải mò đến cổ áo, ngón tay móc ra một sợi dây đỏ được thắt rất mảnh, kéo lên một cái, một hạt châu bị kéo ra ngoài.
Hạt châu ấy trơn mịn ấm nhuận, còn mang theo độ ấm.
Văn Quân cầm nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đó là một hạt trầm hương lẻ loi trơ trọi.
Hết chương 14
Một cơn mưa thu một đợt rét, Chủ nhật Trọng Thành đã bắt đầu mưa, mùa thu đã đến hoàn toàn, xua đi một vệt xanh dạt dào cuối cùng của ngày hè. Trong một đêm, lá ngô đồng đều chuyển vàng, theo cơn mưa bay xuống mặt đất, bị giẫm lên, bị nghiền ép.
Thứ Hai vốn là ngày bận rộn nhất trong bộ phận New Media, hết họp ban ngành rồi lại họp các tổ, nhưng phần lớn nhân viên vì hai hôm cuối tuần liên tục chạy sự kiện bên ngoài nên xin nghỉ, khu làm việc có vẻ không sôi nổi mấy.
Văn Quân đã thay trang phục mùa thu, đang ngồi trước máy tính viết tiếp bản kế hoạch còn dang dở từ thứ Sáu tuần trước, tách trà mới pha xong bên tay bốc lên từng làn hơi nóng.
Bản kế hoạch này đáng ra Chủ nhật đã viết xong rồi, nhưng thứ Bảy bận rộn cả ngày ở khu biệt thự Vân Châu, Chủ nhật mới ngả lưng một cái đã ngủ thẳng đến trưa, nhưng vẫn cảm thấy rệu rã, chẳng muốn ngồi dậy làm việc. Anh rời giường uống miếng nước, cơm cũng lười nấu, chầm chậm đi loanh quanh trong nhà vài bước, xong lại nằm xuống giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngủ thẳng đến chập tối, đói bụng chịu hết nổi nên mở app ra gọi thức ăn ngoài.
Đã lâu lắm rồi chưa dùng app gọi đồ ăn, còn phải tốn vài phút để cập nhật, nếu không thì không gọi đồ ăn được.
Trong lúc chờ thức ăn được giao đến có hơi dày vò, một bên thì đói muốn rụng rời, một bên lại rảnh rang không có gì làm, vì thế không thể không nhớ đến chuyện đã xảy ra và người đã gặp hôm thứ Bảy. Cố gắng không suy nghĩ đến chuyện sau đó nữa, chỉ là đứng ngồi chẳng yên, làm gì cũng thấy không vừa ý.
Đồ ăn được giao tới, anh càn quét một trận mà vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn trong lồng ngực, không tìm được lối thoát giải sầu.
Đành phải ngủ tiếp.
Trạng thái này rất khác với bình thường, Văn Quân chẳng nhớ nổi lần trước mình bồn chồn như thế này là vào lúc nào. Cuộc sống giống như một cái hồ nước, cho dù có trắc trở cũng tuyệt đối không dữ dội. Giống như gió lớn có mãnh liệt tới cỡ nào đi nữa cũng không thể làm mặt hồ dậy sóng cả.
Nhưng người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện, làm anh nảy lên một dự cảm cực kỳ không may.
Thứ Bảy ở khu biệt thự Vân Châu, sau khi nói xong câu đó thì anh bắt lấy cánh tay của người đàn ông, nhẹ nhàng đẩy đối phương ra sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi rừng cây.
Anh sợ người đàn ông đuổi theo, nhưng người nọ không làm thế. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày một dồn dập của mình, người đàn ông bị vứt lại ở đằng xa kia dường như chỉ đứng thừ người ra tại chỗ vậy thôi, chẳng hề xê dịch bước về phía trước.
Sự kiện rất thành công, được đánh giá là “ba thắng”. Nhưng anh chẳng cảm nhận được tí vui vẻ nào, sau khi về nhà uống hai viên thuốc ngủ rồi nằm xuống ngủ mất.
Trên thực tế, sau khi hoàn thành không việc nhưng không cảm nhận được niềm vui cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ đối với anh.
Trong cuộc sống vốn chẳng có bao nhiêu chuyện đáng để vui mừng.
Cũng chẳng có chuyện gì đáng để khóc lóc thảm thiết.
Trước khi chìm vào giấc ngủ anh mơ màng nghĩ, hy vọng người đàn ông kia sau này đừng đến tìm anh nữa.
Sáng thứ Hai vô cùng kẹt xe, thêm vào trời mưa đường trơn, không ít đoạn đường đã xảy ra tai nạn giao thông, tạo ra chuỗi kẹt xe liên hoàn khắp cả thành phố. Mãi đến tận 10 giờ sáng vẫn còn nhân viên mang theo toàn thân ẩm ướt vọt vào phòng làm việc, vội vàng chấm công.
Văn Quân là một trong số ít những người không đi trễ.
Bản thân Lưu Tồn cũng đến muộn, vừa mới đến đã bị kêu đi tham gia cuộc họp cấp cao của tập đoàn, trước khi đi còn dặn dò mỗi tổ trưởng sắp xếp công việc, nhưng cửa thang máy vừa đóng lại thì lời này trở thành gió thoảng bên tai.
Tất cả mọi người đều tám chuyện, mà Văn Quân chính là trung tâm đề tài.
Tuần trước lúc Triệu Vũ thêm tour khu biệt thự Vân Châu vào sự kiện chơi thu, phần lớn mọi người trong ban ngành đều chờ xem chuyện cười của Văn Quân, ngay cả Lưu Tồn cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép cách làm của Triệu Vũ. Ai mà ngờ Hứa Sính chen ngang một chân, nhất quyết mở party ở khu biệt thự Vân Châu, làm Văn Quân nở mặt nở mày.
Cái tour ít được chú ý nhất lại trở thành tour nổi bật nhất.
Chủ nhật Lý Tiêu và những người khác đã nghe ngóng được, khu biệt thự Vân Châu không những mở tiệc nướng mà trên đường còn tổ chức một trận đua xe, Văn Quân cũng bị kéo đi tham gia, lái xe gì không biết, nhưng cuối cùng xếp hạng lại vượt qua cả Hummer và Benz G.
Chuyện này làm nổ tung group chat của mấy nhân viên trong bộ phận New Media, có rất nhiều cách nói khác nhau. Có người kiên quyết không tin, có người châm biếm mỉa mai, có người kéo Hứa Sính lên sân khấu, có người tức giận không cam lòng… Tóm lại chẳng có một câu hay ho.
Càng nói về sau, thậm chí có người còn bảo “Văn Quân được nhà giàu bao nuôi”.
Lý Tiêu khịt mũi coi thường: “Như anh ta á? Mấy người bị đui à? Không phải anh ta hơn ba mươi rồi à? Quê mùa như thế, có ai bị điên không mà đi bao nuôi anh ta?”
Có người lại mỉa mai: “Chưa chắc à nha. Bây giờ kẻ có tiền có nhiều thú chơi mà, có khi bị bệnh thật ấy nhỉ? Như kiểu không cứng nổi chẳng hạn.”
“Không cứng nổi còn bao nuôi cái mẹ gì!”
“Hey, chuyện này mấy người không hiểu rồi. Không nhất thiết phải cứng lên đâu, chơi đạo cụ các thứ này, kêu Văn Quân ngậm một đêm này, chơi vậy nó mới thú!”
Group chat yên lặng mấy giây, Triệu Vũ chửi thề một câu: “Đệch, dơ vãi!”
Văn Quân không tham gia group Wechat, một là cảm thấy không cần thiết, liên lạc công việc thì dùng QQ là được rồi, hai là cũng không ai thêm anh, ở bộ phận New Media chỉ có mình Lưu Tồn biết số Wechat của anh mà thôi — đó cũng là trước đây add nhau khi còn ở “Thời báo Trọng Thành”.
Mấy lời bàn tán ác ý trên bàn phím của đám đồng nghiệp anh không nhìn thấy, cũng xem như mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng trò chuyện trắng trợn anh lại nghe thấy được, ngón tay đang gõ bàn phím cũng ngừng lại.
Những người kia đang tính xem sự kiện hôm Chủ nhật anh đã cầm được bao nhiêu tiền lì xì, được thưởng bao nhiêu; rồi lại bới móc xem rốt cuộc quan hệ giữa anh và Hứa Sính là như thế nào, tại sao Hứa Sính lại hết lòng hết sức giúp đỡ anh; điều tra xem lúc ở “Thời báo Trọng Thành” anh có lịch sử đen tối nào có thể lấy ra bêu rếu không; bàn tán coi rốt cuộc là tên nhà giàu nào bị đui lại chấm trúng một ông chú quê mùa hơn ba mươi tuổi…
Đều là những chuyện bịa đặt! Văn Quân nghe những lời nói kia, trong lòng rất tức giận, nhưng cơn tức lại biến thành nụ cười nhạt bên môi.
Người khác muốn chọc tức anh, anh thật sự hơi tức giận, nhưng sự phẫn nộ này quá nhỏ bé không đáng kể, giống như ngọn lửa chập chờn trong cơn gió giữa đêm tuyết, trong chớp mắt biến thành một luồng khói trắng, tan ra chẳng còn hình bóng.
Không có gì để tức.
So sánh với những lời đàm tiếu kia, điều anh càng lo lắng đó chính là Tuân Mộ Sinh — người đàn ông chặn anh lại bên chiếc xe Jeep Đông Phong.
Bản kế hoạch không viết tiếp được nữa, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đó thì anh đã thấy hoảng sợ, giống như cuộc sống bình yên từ trước đến giờ sắp bị xé rách.
Mãi đến khi chạng vạng tan tầm, Văn Quân vẫn chưa hoàn thành xong bản kế hoạch. Lưu Tồn gõ gõ lên bàn anh: “Đến phòng họp nhỏ một lát.”
Lúc anh đứng dậy, toàn bộ người trong phòng làm việc đều nhìn về phía anh. Anh đi theo sau lưng Lưu Tồn, nghe thấy Lý Tiêu khinh thường hừ một tiếng.
“Tuần này sếp Hứa đi công tác tham gia triển lãm xe ô-tô. Ngày hôm qua cậu ta gọi điện cho tôi, nói muốn điều anh sang mảng ô-tô của cậu ta.” Lưu Tồn dựa lên bàn trong phòng họp nhỏ, giọng điệu có vẻ thoải mái nhưng lại có ý thăm dò rất rõ ràng: “Cậu ta nói anh khá hiểu rõ về xe, vào nhóm của cậu ta có lẽ thích hợp hơn, anh cảm thấy thế nào?”
Văn Quân không quan tâm là đến mảng nào, hỏi ngược lại: “Cậu muốn cho tôi ở lại mảng du lịch ẩm thực hay là đến mảng ô-tô?”
“Cách nhìn của tôi không quan trọng, bộ phận ‘New Media’ không giống với bộ phận truyền thông truyền thống, chúng tôi rất tôn trọng ý kiến của anh.” Lưu Tồn ngừng lại một chút: “Nghe nói hôm thứ Bảy anh đã tham gia đua xe?”
Đến rồi. Văn Quân nghĩ, đây mới là trọng điểm.
“Mấy anh chơi thích nhỉ.” Lưu Tồn cười mỉa mai: “Trước đây lúc ở bộ phận tin tức xã hội, lần nào anh ra ngoài phỏng vấn cũng đi xe công ty kêu tài xế, tôi còn không biết anh còn biết lái xe nữa cơ đấy.”
“Biết, nhưng rất ít lái.”
“Ừ, xem ra anh còn rất nhiều ‘ưu điểm’ chưa được khai thác nhỉ. Như thế này đi, chuyện chuyển sang mảng ô-tô thì cứ tạm thời gác qua một bên đã, tuần sau sếp Hứa mới về được, bây giờ tôi điều anh đi thì bên mảng ô-tô cũng không có ai sắp xếp công việc cho anh.” Lưu Tồn chậm rãi nói: “Hơn nữa sự kiện chơi thu bây giờ mới bắt đầu, phải kéo dài hơn một tháng, bản thảo kế hoạch là anh viết, anh có trách nhiệm theo dõi toàn bộ quá trình.”
“Ừ.” Văn Quân gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lưu Tồn nhìn chằm chằm Văn Quân một lúc lâu, cười giả dối nói: “Có tiện nói với tôi hôm thứ Bảy anh lái xe của ai không?”
Văn Quân hơi nhíu mày, cũng không phải sợ Lưu Tồn, mà là câu này của Lưu Tồn làm anh chợt nhớ đến Tuân Mộ Sinh.
“Là bạn của sếp Hứa à?” Lưu Tồn vờ như thờ ơ: “Là loại xe gì mà tốt như thế, bỏ xa cả Hummer?”
Văn Quân chỉ trả lời một câu hỏi đằng trước: “Tôi không rõ lắm, chắc là có quen Hứa Sính.”
Trả lời như không trả lời.
Ánh mắt Lưu Tồn tối sầm xuống, lộ ra vẻ khó chịu.
Văn Quân cũng không tránh ánh mắt của gã: “Còn chuyện gì nữa không?”
Một Hứa Sính cản đường, bây giờ còn thêm cả người cho mượn xe kia nữa, Lưu Tồn không dám làm khó dễ Văn Quân thêm, gã xua tay nói: “Anh quay về đi, tự mình ngẫm lại xem muốn đến mảng nào.”
Sau một lần gọi thức ăn ngoài thì như bị nghiện. Văn Quân gọi một phần thịt lợn xào ớt chuông, ở lại phòng làm việc tăng ca.
Lúc viết xong bản thảo đã là 8 giờ rưỡi, người còn tăng ca cũng không nhiều, anh tắt máy tính, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Triệu Vũ.
Triệu Vũ dời mắt đi, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên trán hắn ta, tràn ngập căm phẫn.
Văn Quân biết vì sao muộn như vậy mà đối phương vẫn chưa về — sự kiện chơi thu có hai tour xảy ra vấn đề liên lạc, nhà tài trợ và khách hàng đều không hài lòng, gây gổ cãi nhau rồi ai nấy đều bực tức bỏ về, sau đó lại đánh giá mấy cái 1 sao. Mà người phụ trách trên danh nghĩa của hai tour này đều là Triệu Vũ.
Buổi chiều lúc đến phòng uống nước, Văn Quân nghe thấy vài lời bàn tán, bảo Triệu Vũ vứt hết mọi chuyện cho thực tập sinh làm, bản thân thì có tiếng mà không có miếng, cầm tiền xong thì không làm việc, không có chuyện thì tốt, một khi xảy ra chuyện thì hắn ta chỉ có nước khóc mà thôi.
Người nói câu này là tổ trưởng của một mảng khác, bình thường hay xưng anh gọi chú với Triệu Vũ, lúc này thì lại giậu đổ bìm leo.
Văn Quân nghe xong rồi thôi, anh không cười trên sự đau khổ của người khác, cũng không đứng ra an ủi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Mưa thu đã rơi gần hai ngày, tí tách tí tách làm người phiền muộn. Văn Quân ra khỏi cao ốc truyền thông Trọng Xán, vừa bung dù ra đã run cầm cập.
Mặc còn hơi ít.
Một năm bốn mùa, anh không thích nhất chính là mùa thu, mưa rơi dai dẳng, bầu trời âm u, mặt trời rất khi xuất hiện, gió thu xào xạc, không đến nỗi rét cóng mà chỉ se se lạnh — giống như một người khát khao bật khóc lại chẳng thể nào khóc ra được.
Giờ cao điểm ban đêm đã qua rồi, xe buýt và tàu điện ngầm đều có chỗ trống, nhưng anh cầm ô đứng trong mưa gió một lát, chỉ thấy vừa mệt vừa uể oải, bèn giơ tay lên bắt một chiếc taxi, muốn về nhà sớm một chút.
Trong gương chiếu hậu, một chiếc Land Rover thấp thoáng di chuyển trong màn đêm.
Văn Quân dựa lưng vào ghế tựa, tay phải mò đến cổ áo, ngón tay móc ra một sợi dây đỏ được thắt rất mảnh, kéo lên một cái, một hạt châu bị kéo ra ngoài.
Hạt châu ấy trơn mịn ấm nhuận, còn mang theo độ ấm.
Văn Quân cầm nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Đó là một hạt trầm hương lẻ loi trơ trọi.
Hết chương 14
Danh sách chương