Editor: Mèo ™

Chuyện Hạ Hành bị hành thích khiến toàn bộ triều đình hậu cung rối loạn hết cả lên, nhưng ngược lại chính bản thân Hạ Hành lại rất thanh nhàn, không cần dậy sớm vào triều, cũng không cần đấu trí đấu võ mồm với hai huynh đệ kia. Hắn nhìnHạ Minh mặc một bộ trường bào màu nâu đơn giản đang tiến đến gần, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Khí trời hôm nay không tệ, thích hợp để ra ngoài ngắm cảnh."

Hạ Minh gật gật đầu đồng ý, sau cái hôm nhị ca bị hành thích, liền có một cơn mưa rào, nhờ vậy mà mặt trời hôm nay rực rỡ hơn hẳn. Nhớ tới đêm qua, sau khi dùng bữa với nhị ca xong, nhị ca mời mình cùng đến Bạch Vân Sơn du ngoạn ngắm cảnh, lúc đó y không chút do dự mà đồng ý ngay, bây giờ nhìn thấy nhị ca đứng ở trong sân, hình như là đang đợi ai đó.

"Đệ nghe nói trên đỉnh Bạch Vân sơn có Ngũ Trang Quan rất nổi tiếng, có không ít người đã đến đó cầu xâm giải mệnh." Hạ Minh cười cười: "Nhưng đệ vẫn chưa đến đó bao giờ."

"Huynh đệ chúng ta thường ngày đều bận rộn việc triều chính, hiếm khi được rảnh rỗi, hôm nay đúng lúc có dịp được đi đây đó, du ngoạn khắp nơi thì phải tận hưởng mới được." Giọng nói Hạ Hành nhẹ nhàng, như là chưa từng gặp chuyện bị hành thích kia.

Huynh đệ hai người đang nói, Hạ Minh liền thấy một tên thái giám lạ mặt từng bước từng bước xa vội vã đi tới, khom người trước mặt bọn họ: "Khởi bẩm Vương Gia, Vương phi nói sau nửa nén hương nữa thì có thể lên đường."

Hạ Hành gật đầu: "Ngươi đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ xuất hành cho chu đáo, một khắc sau sẽ xuất phát."

Hạ Minh nhìn tên thái giám trẻ tuổi đó đi xa, mới hơi do dự nói: "Nhị ca, đệ không biết Nhị tẩu cũng sẽ đi cùng, chuyện này......"

"Đều là người nhà, không cần phải câu nệ những chuyện nhỏ nhặt này." Hạ Hành cười vỗ vỗ vai của y: "Tẩu tẩu của đệ đã gả cho ta được mấy tháng rồi, nhưng cả ngày đều ở trong phủ giúp ta lo liệu gia sự, cũng không có cơ hội đi thăm thú khắp nơi, thời tiết hôm nay tốt như vậy, sao có thể bỏ phí chứ?"

Nghe giọng điệu nhị ca lúc nói coi y như người một nhà, trái tim Hạ Minh nóng lên, thở dài nói: "Nhị ca nói rất đúng, là đệ đệ câu nệ rồi."

Bên trong Ngọc Vân lâu, Khúc Khinh Cư mang giày thêu hoa đế bằng xong, tâm tình rất tốt dẫn theo bốn nha hoàn hồi môn ra ngoài. Hai huynh đệ Hạ gia đều ở đây, bước chân hơi ngừng lại, ngay sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Hành, quy củ phúc thân với Hạ Minh: "Chào Tứ thúc."

"Bái kiến Nhị tẩu.” Hạ Minh vội đáp lễ lại.

Khúc Khinh Cư khẽ lui về sau nửa bước, tỏ ý tránh đi nửa lễ, quay đầu lại cười nói với Hạ Hành: "Đã để Vương gia chờ lâu rồi." Hôm nay nàng cũng không mặc váy chấm đất hoa lệ thường ngày, mà mặc một chiếc váy ngắn thêu hoa đào nhỏ, dạo dưới cảnh xuân là hợp không gì bằng.

"Có còn quên đồ gì không, nếu không thì chúng ta xuất phát thôi." Hạ Hành đưa tay chỉnh lại trâm vàng cánh bướm điểm hoa bên tóc maiKhúc Khinh Cư. Không biết người khác cảm thấy thế nào, riêng hắn thấy không cần vẻ đẹp bên ngoài tác động thêm, thì nàng cũng đã quyến rũ muốn chết rồi.

Khúc Khinh Cư lắc lắc đầu, trâm cài nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Hạ Hành: "Không quên gì cả, bây giờ chúng ta xuất phát luôn thôi."

"Nếu đã như thế, thì đi thôi." Hạ Hành dắt tay Khúc Khinh Cư, nghiêng đầu nói với Hạ Minh: "Tứ đệ, mời."

"Mời nhị ca nhị tẩu đi trước." Hạ Minh lui về phía sau một bước, khẽ cúi đầu bày tỏ sự tôn trọng của mình. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Hạ Hành cười cười với y,dắt tay Khúc Khinh Cư cùng đi về phía trước, Hạ Minh đi sau hai người, cách khoảng hai bước chân, tầm mắt rơi vào bóng lưng của hai người họ, không khỏi có chút hâm mộ, tình cảm của nhị ca cùng nhị tẩu thật tốt.

Nghĩ đến không lâu nữa mình cũng sẽ cưới tiểu thư La gia làm vương phi. Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của y, Hạ Minh không khỏi cảm thấy nóng lòng mong đợi, chờ sau khi vương phi vào phủ, có phải y và nàng ấy cũng sẽ ân ái như nhị ca và nhị tẩu vậy không?

Tôn Hải đi theo sau Hạ Minh hơi xúc động. Ai nói hoàng gia không có chân tình, đó là vì không gặp được đúng người thôi, nhìn Đoan Vương và Đoan Vương phi người ta kìa, thật đúng là lang tài nữ xứng, một đôi trời đất tác hợp mà.

Làm tổng quản trong phủ Thành vương, mặc dù hắn ta không tính là thông minh nhanh nhạy, nhưng ít nhất những điều nên biết thì đều biết rất rõ ràng. Hắn ta nghe nói trong phủ Đoan Vương cũng có rất nhiều mỹ nhân, nhưng sau khi Vương phi vào phủ, hắn ta chỉ nghe nói mỹ nhân nào bị đánh phạt, bị biếm chức, bị đưa đi, chứ chưa từng nghe nói Đoan Vương có bất cứ bất mãn gì với Đoan Vương phi. Ngay cả những chuyện liên quan đến phủ Xương Đức Công, cũng không nghe nói Đoan Vương không hài lòng gì với Đoan Vương phi cả.

Cũng không biết là do Đoan Vương si tình hay thủ đoạn của Đoan Vương phi cao siêu. Nhưng mặc kệ thế nào, trong ba vị Điện hạ đã lập gia thất hiện nay, chỉ có Đoan Vương khiến người khác phải hâm mộ đến đỏ mắt mà thôi.

Tuy nói là leo núi ngắm cảnh, nhưng cũng có chuẩn bị những hạ nhân lực lưỡng khênh kiệu liễn sẵn sàng phía sau, đợi khi chủ tử mệt mỏi, bọn họ sẽ làm nhiệm vụ của mình.

Ra khỏi cánh đồng ruộng mênh mông và vườn cây hoa quả ở đầu Phúc Lang sơn trang, đi không bao lâu đã thấy được Bạch Vân Sơn, Khúc Khinh Cư nhìn ba chữ ‘Bạch Vân Sơn’ thật to khắc trên bia đá dưới chân núi, không khỏi ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất cực kỳ nguy nga dưới ánh mắt trời.

"Sao thế, mỏi chân rồi hả?" Hạ Hành thấy dáng vẻ ngửa đầu nhìn đỉnh núi của nàng, cười nói: "Nếu nàng không muốn đi nữa, thì để bọn họ nâng kiệu lên đó cũng được." Nói xong, chỉ chỉ những chiếc kiệu phía sau.

Khúc Khinh Cư thoáng nhíu mày, đưa tay níu tay áo của hắn lại: "Khi nào thiếp không đi nổi nữa, sẽ kéo tay Vương gia mượn sức.”

Hạ Hành nhẹ giọng cười một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Nếu nàng không đi nổi, ta cõng nàng lên."

Khúc Khinh Cư bật cười, nhưng lại lập tức ngưng cười, hơi tiếc nuối liếc nhìn cánh tay trái của hắn: "Đáng tiếc Vương gia vẫn còn bị thương chưa khỏi."

Hạ Hành:......

Hạ Minh cảm thấy nhất định là mình chưa đủ to lớn, nếu không khi nhị ca và nhị tẩu nói chuyện, sao lại xem y như thủy tinh trong suốt —— Hoàn toàn không tồn tại vậy chứ? Y khẽ dời tầm mắt, nhìn Ngũ Trang Quan trên sườn núi, cũng không biết lúc nào mới có thể leo lên đến đó nữa? Sau khi hai người trêu chọc nhau vài câu, bọn họ đi tiếp lên trên theo con đường có sẵn. Dù sao trong lòng hai người đều biết, nếu Ngũ Trang Quan này nổi danh, vậy nhất định sẽ có khách hành hương lui tới, nếu lỡ gặp phải những người trong nhà quan lại phú quý, không chừng sẽ xấu hổ chết mất.

Đường lên núi được lót bằng từng thềm đá một trải dài lên trên, giẫm những thềm đá này dưới chân, có chút cảm giác là lạ không nói nên lời, nghe tiếng chim hót bên tai, Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn dãy thềm đá phía sau mình đã đi qua, tự nhiên sinh ra một chút cảm giác thành tựu.

Hít hai hơi thật sâu, Khúc Khinh Cư dùng khăn tay lau mồ hôi rịn bên trán, thở hổn hển nói: "Không ngờ thiếp đã leo lên được nhiều bậc thang thế.” Nói xong, nàng quay sang nhìn Hạ Hành mặt không đỏ, cũng không thở mạnh, nhất thời cảm thấy không hợp lý, không phải nói những hoàng tử này tay trói gà không chặt, chỉ biết sống sung sướng hưởng thụ thôi ư, dáng vẻ Hạ Hành khí định thần nhàn như vậy, giỡn chơi sao?

"Thể lực Vương gia thật tốt." Khúc Khinh Cư đưa tay níu tay áo của hắn, để hắn kéo mình lên một bậc thang: "Còn bao lâu mới đến?"

"Chúng ta sáu tuổi đã bắt đầu học lục nghệ [1], thời niên thiếu càng thích cưỡi ngựa, bắn tên, xúc cúc, leo lên một ngọn núi nhỏ như vậy, không tốnsức chút nào." Hạ Hành thấy bộ dáng này của nàng, đang định bảo hạ nhân hầu hạ nàng lên kiệu, lại bị Khúc Khinh Cư cự tuyệt.

[1] Lục nghệ: Lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thơ văn, tính toán.

Khúc Khinh Cư phất tay ý bảo hạ nhân lui ra, ngẩng đầu nhìn dãy thềm đá không thấy điểm đến: "Tiếp tục thôi."

Hạ Hành cười bất đắc dĩ, nhìn nàng một hồi lâu, đưa bàn tay đến trước mặt nàng.

Khúc Khinh Cư khẽ rũ mắt, nhìn bàn tay sạch sẽ trước mắt, hơi ngập ngừng, sau đó đặt tay trái mình vào trong bàn tay rộng mở của hắn.

Dù con đường có khó đi hơn nữa cũng đến được điểm cuối, Khúc Khinh Cư bước lên một bậc thang cuối cùng. Nhìn con đường nhỏ lát đá xanh trước mắt kéo dài đến trước một đạo quan, thở hắt ra một hơi, lau đi mồ hôi bên trán, khẽ nở nụ cười trên gương mặt ửng hồng: "Cuối cùng cũng tới rồi."

Hạ Hành nhìn dáng vẻ này của nàng, gật đầu cười: "Các quý phu nhân trong Kinh thành đều biết đến nơi này, nhưng có lẽ Vương phi nàng là người duy nhất tự mình leo lên đây, hôm nay nàng mà xin xâm, nhất định sẽ là xăm thượng thượng."

Khúc Khinh Cư không nghĩ tới Hạ Hành sẽ nói những lời này, nàng ngẩn người nói: "Vương gia cũng tự mình leo lên đây, vậy phu thê chúng ta đều có thể cầu được xăm thượng thượng rồi."

Hạ Hành đưa tay sờ sờ trán nàng, phát hiện không rịn quá nhiều mồ hôi, mới yên tâm nói: "Phu thê ta vốn là một thể, nàng cầu một quẻ xăm, thì cũng coi như đại diện cho hai người chúng ta rồi."

Khúc Khinh Cư nghĩ trong lòng, đạo lý này ở đâu ra vậy? Nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm rực rỡ: "Vậy cũng được, vận may của hai chúng ta cộng lại, chính là quẻ xăm cực cực tốt rồi."

Ba người đi tới cửa chính Ngũ Trang Quan, phát hiện đạo quán này cũng không lớn lắm, lại hết sức cổ xưa uy nghiêm, có một đạo nhân thanh tu ngồi giữ cửa, đạo bào trên người hơi sờn cũ, nhưng rất sạch sẽ, thấy đoàn người bọn họ xuất hiện, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Trong đạo quan thờ phụng tượng thần của Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn và Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn. Khúc Khinh Cư vốn là người theo thuyết vô thần, sau khi xuyên không đến nơi này, liền nảy sinh lòng kính sợ với thần linh, nàng vào đại thần điện từ cửa hông, quỳ xuống bồ đoàn, sau khi cầu khấn vái lạy xong, mới lấy ống thẻ xăm, nhắm mắt thành tâm lắc lắc.

Khoảng một lát sau, có một quẻ xăm rơi xuống, nàng cầm lên nhìn, phát hiện những chữ này nếu tách ra thì nàng biết, nhưng gom chung lại thì không rõ là nghĩa gì, trả ống thẻ về chỗ cũ, nàng cầm quẻ xăm đi ra ngoài từ cửa hông như lúc vào, đi tới trước vị đạo sĩ kia.

"Phiền chân nhân giải giúp quẻ xăm này.” Khúc Khinh Cư lễ phép dâng quẻ xăm bằng hai tay.

Đạo sĩ thanh tu dõi theo đôi tay, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đứng lên nhận lấy quẻ xăm của nàng cũng bằng hay tay, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nói: "Mời nữ tôn giả ngồi, đợi bần đạo xem một chút."

Hạ Hành thấy Khúc Khinh Cư ngồi xuống trước mặt đạo sĩ, liền đi tới đứng sau lưng Khúc Khinh Cư, chờ xem đạo sĩ giải thích quẻ xăm này như thế nào. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

Đạo sĩ nhìn quẻ xăm một hồi, liền bỏ quẻ xăm sang bên cạnh, vuốt chòm râu nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, những ngày gần đây trong kinh thành xảy ra chuyện bất ngờ, nên ít có người tới đạo quán xin xăm, hai vị tôn giả tự mình đi bộ đến đây, cũng coi như có duyên. Bần đạo thấy ấn đường hai người đầy đặn sáng láng, không cần giải xăm cũng biết là người phúc vận đủ đầy."

"Chân nhân đạo pháp cao thâm, mới nhìn đã biết chúng ta đi bộ mà đến." Khúc Khinh Cư cười cười, không đề cập tới chuyện phúc vận kia.

"Bần đạo Huyền Linh, ở tạm nơi này cũng đã nửa năm có thừa, thấy chúng tôn giả đến đây hành hương, duy chỉ có hai người là khác biệt. Bần đạo không biết nên nói gì hơn." Đạo nhân đứng dậy hành đạo lễ với hai người, đưa quẻ xăm đến tay Hạ Hành: "Bần đạo đã phụ kỳ vọng của hai vị tôn giả, xấu hổ xấu hổ."

Hạ Hành nhận lấy quẻ xăm, ôn hòa cười nói: "Huyền Linh chân nhân nặng lời rồi, thế gian đều có Thiên Đạo, bọn ta há có thể khiến chân nhân khó xử."

Hắn cúi đầu nhìn dòng chữ trên quẻ xăm, trên đó viết: "Cửu sơn tĩnh lục lệ hoa hồng. Tam canh đăng hoà ngũ canh kê. Phượng phi phiên phiên hề. Tứ hải cầu hoàng.”

Lời văn kỳ quái, vế trước không ứng với vế sau, đối trận cũng không tinh tế, lại càng không cần nói tới đối ngẫu làm gì, lộn xộn hết cả lên. Hạ Hành đưa quẻ xăm cho Khúc Khinh Cư, thật không biết tại sao nữ nhân lại hết mực tin vào những thứ này cho được.

Hết chương 61

**********
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện