Editor: Mèo ™
Chải tóc xong ra ngoài, Khúc Khinh Cư thấy Hạ Hành đang ngồi trên ghế dựa đọc sách, nàng không chút do dự ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vương Gia, chuyện hành thích lớn như thế, chúng ta cũng nên nói với mẫu phi một tiếng, để bà biết ngài không có gì đáng ngại, miễn cho mẫu phi phải lo lắng.”
Hạ Hành gật gật đầu: "Vẫn là nàng nghĩ chu đáo.” Nói xong, liền gọi Tiền Thường Tín, cầm yêu bài của mình, bảo hắn vào cung yết kiến Kính quý phi, bẩm rõ ngọn nguồn sự việc, hơn nữa phải nhấn mạnh vết thương của hắn không có gì đáng ngại.
Tiền Thường Tín lĩnh mệnh vội vã ra khỏi sơn trang, đừng nói bây giờ sắc trời đã tối, dù cho trong cung đã đóng cửa, thì hắn cũng phải nghĩ cách để vào cung truyền tin tức.
Quan binh giữ cửa thành nhận ra Tiền Thường Tín là thái giám đắc dụng bên cạnh Đoan Vương, không cần hỏi nhiều liền cho người vào trong, lúc này chuyện Đoan Vương bị ám sát đã truyền khắp Kinh thành, bọn họ nhìn dáng vẻ vội vã của Tiền Thường Tín, sao còn dámngăn cản lại? Vào cửa cung, Tiền Thường Tín đi thẳng đến cung Chung Cảnh, còn chưa bẩm rõ mục đích đến, đã được nô tì trong cung Chung Cảnhdẫn vào, hắn vừa vào chính viện, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Kính quý phi, quy củ quỳ trên mặt đất nói: "Quý phi nương nương, Điện hạ phái nô tài đến báo tin bình an cho nương nương."
"Thương thế của Vương gia thế nào?" Giọng nói Kính quý phi nặng nề mấy phần, nhưng vẫn không mất thân phận, chỉ có Đinh ma ma đứng ở bên cạnh bà thấy tay nương nương siết chặt vào thành ghế đến trắng bệch, đủ để thấy nương nương lo lắng nhiều như thế nào.
"Viện phán Thái Y Viện đã khám qua rồi, Điện hạ không có gì lo ngại, chỉ trầy chút da mà thôi. Vương gia và Vương phi sợ nương nương nghe lời đồn đãi không có thực mà lo lắng, liền phân phó nô tài tự mình tới để nói rõ với người." Nói xong, liền thuật lại đầu đuôi sự việc, không thêm dầu thêm mỡ gì hơn.
Kính quý phi nghe xong sự thực, đã bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt buông rũ suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tiền Thường Tín: "Ngươi về bẩm lại với Điện hạ nhà ngươi, mấy ngày này hãy ở lại sơn trang dưỡng thương cho thật tốt, phái thêm người đến sơn trang bảo vệ Vương gia vương phi." Nói xong, bà đứng lên, ngẩng cao đầu nói: "Bổn cung đến cung Thiên Khải cầu kiến hoàng thượng."
Đâu phải chỉ có mình Thục quý phi biết dùng khổ nhục kế, bà cũng biết vậy, hơn nữa bà càng phải làm tốt hơn, càng không chút dấu vết sơ hở nào.DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Đưa tay gở mấy cây trâm cài đầu xuống, khiến cho búi tóc vốn được vấn khéo léo trở nên rối bù, Kính quý phi lấy khăn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, đột nhiên dưới chân mềm nhũn khuỵ xuống, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi cung, vừa chạy vừa bi thương la lên: "Bệ hạ, hoàng nhi của chúng ta......" Trong lúc chạy, có vài sợi tóc bếch vào gò má, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Đinh ma ma vội quệt quệt vài cái lên khóe mắt, cũng thút thít chạy theo sau: "Nương nương, nương nương, cẩn thận dưới chân." Tiếng nói vừa dứt, người đã biến mất khỏi chính điện.
Tiền Thường Tín nhìn theo hai bóng dáng vừa khuất ngoài cửa lớn với vẻ mặt kính ngưỡng, một hồi lâu sau mới từ từ đứng lên, ra khỏi chính điện thì liền nhìn thấy các cung nữ thái giám hoặc đang che mặt khóc thút thít hoặc đang lo lắng âu sầu. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình vẫn cần phải học hỏi thêm nhiều nữa mới được.
Cuối cùng, không ai biết Kính quý phi chạy đến cung Thiên Khải nói gì, mà khi lúc trời vừa chập tối Khánh Đức đế đã ban ra vài đạo thánh chỉ, toàn bộ Thiếu Khanh Đại Lý Tự, Thượng Thư Hình Bộ, thống lĩnh cấm vệ quân đều nhận được ý chỉ, bằng mọi giá phải truy bắt được chủ mưu vụ thích khách lần này, đủ để thấy hoàng thượng đã nổi cơn thịnh nộ lôi đình như thế nào.
Ngoài ra, Khánh Đức đế còn thưởng các loại dược liệu trân quý, vàng bạc châu báu, cũng không thiếu những thị vệ võ công cao cường, thái y am hiểu chữa trị các loại vết thương cho Đoan vương. Buổi tối hôm đó, cửa thành cơ hồ như hoạt động hết công suất, vừa đóng lại mở, liên tục không ngừng mang những lễ vật được ban thưởng từ trong cung đưa đến Phúc Lang Sơn trang mà Đoan Vương đang dưỡng thương.
Một lính giữ cửa thành nhìn khoái mã biến mất trong bóng đêm, hơi xúc động nói: "Hoàng thượng thật là tốt với Đoan vương điện hạ."
Một quan binh lớn tuổi bên cạnh lên tiếng cười nhạo: "Trừ Thụy vương ra, thì Đoan Vương chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất đó, ngươi xem, lần Thành vương bị hành thích, hoàng thượng có nổi giận đến vậy đâu?" Không biết còn tưởng rằng Đoan Vương đang đổi chỗ cho Thành vương đấy chứ?
Có thể thấy được, đầu thai không nên chỉ biết chọn cha, mà còn phải biết chọn mẹ, nếu không thì tại sao đều là hoàng tử, mà vẫn có sự đãi ngộ khác biệt như thế?
"Các ngươi không muốn sống nữa à, chuyện của vương gia mà các ngươi cũng dám bàn luận sao?" Tôn thống lĩnh vừa đúng lúc cưỡi ngựa ngang qua, nghe đoạn nói chuyện này, trầm mặt nói: "Còn không mau đóng cửa thành lại!"
Hai người sợ đến sắc mặt tái xanh, lập tức hợp sức với những người khác đóng cửa thành lại. Không bao lâu sau, lại thấy mấy người cưỡi ngựa tới, trong tay còn giơ lệnh bài trong cung lên, bọn họ đương nhiên hiểu, đám người này cũng xuất cung đến Phúc Lang Sơn trang.
Trên lưng ngựa đều mang theo những chiếc hộp được bọc lại bằng vải lụa vàng, mặc dù lính giữ cửa không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng vẻ mặt đã chết lặng, đã có bao nhiêu lượt người ngựa đi qua đây rồi nhỉ?
Khúc Khinh Cư lấy tay che miệng ngáp dài, nhìn đống đồ ban thưởng trước mắt, quay đầu nhìn Hạ Hành đang lười biếng ngồi đó, liền mở miệng cười nói: "Hoàng thượng thật là quan tâm đến Vương gia, đây là đợt ban thưởng thứ mấy rồi vậy?"
Quay sang nhìn Khúc Khinh Cư, Hạ Hành cười như không cười lật một trang sách trong tay: "Đến ngày mai là ổn thôi, đến lúc đó chúng ta ngủ một giấc thật ngon, khoảng thời gian này không cần phải vào triều, ta có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn rồi."
Thái độ như đang ghét bỏ này có phải là hơi không nể mặt Hoàng thượng không?!Khúc Khinh Cư trừng mắt nhìn hắn: "Không phải Vương gia phải dưỡng thương sao?”
"Bổn vương bị doạ sợ, cần phải nhờ vào cảnh đẹp non nước hữu tình mới hồi phục được." Hạ Hành cười đóng sách lại, nhìn Khúc Khinh Cư nói: "Khinh Cư phải ở bên cạnh ta, nếu không một mình ta sẽ sợ.”
Khúc Khinh Cư cong môi tươi cười: "Vương gia đừng sợ, thiếp sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”
Hạ Hành nhếch môi cười: "Khinh Cư thật tốt."
Đám người Minh Hòa đứng ở một góc chỉ biết vùi đầu xuống, công cuộc liếc mắt đưa tình của Vương gia và Vương phi ngày càng cao siêu, bọn họ phải làm bộ như không nghe không thấy, còn phải khống chế vẻ mặt nữa, vất vả lắm đó.
"Thánh chỉ đến!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bình tĩnh phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, quỳ xuống trong phòng, nghe thái giám truyền đọc thánh chỉ xong, do Đoan vương bị thương nên Khúc Khinh Cư là người nhận thánh chỉ, khấu tạ hoàng ân, sau đó nhìn mấy thái giám nâng đồ vật ban thưởng vào, cuối cùng nhìn những thái giám đó vội vã rời đi.
Tùy ý mở một hộp ra, Khúc Khinh Cư nheo mắt nhìn, huyết nhân sâm trăm năm, đúng là trân quý hiếm có, nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Hành, kết quả ánh mắt của đối phương không nhìn những thứ trong hộp.
Đóng hộp lại, Khúc Khinh Cư nói: "Hay là Vương gia ngủ trước đi, ở đây có thiếp trông chừng là được rồi."
"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nàng không phải cần phải lo lắng thế." Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, biết rõ đối phương lo lắng cho thương thế của mình, liền nói: "Lúc này đã qua canh hai, sẽ không có ban thưởng đến nữa đâu.” Nói xong, dùng tay phải không bị thương kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Khúc Khinh Cư thuận thế ngồi xuống, thở dài nói: "Nếu bắt được chủ mưu, nhất định phải nghiêm trị hắn mới được."
"Yên tâm, chắc chắn sẽ có người bị trừng phạt." Hạ Hành cầm tay nàng, nói: "Mấy ngày nữa có thể Thành vương sẽ đến sơn trang của chúng ta, nàng phân phó người chuẩn bị thật chu đáo nhé.”
"Tứ thúc?" Khúc Khinh Cư ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Đúng rồi, ngâm nước nóng sẽ rất có ích cho gân cốt của Tứ thúc.”
"Ừ. " Hạ Hành hôn một cái lên má nàng: "Khinh Cư của ta thật thông minh."
Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Vương gia đang dỗ trẻ con đấy sao?"
Hạ Hành cười khẽ một tiếng, bị Khúc Khinh Cư cắn một cái không nặng không nhẹ lên bả vai, kết quả khiến hắn cười càng vui vẻ hơn.
Khúc Khinh Cư vùi đầu vào ngực đối phương, ngáp một cái, cọ cọ một hồi rồi nhắm hai mắt lại. Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn người trong lồng ngực mình cứ thế mà ngủ thiếp đi, Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, không phải mới vừa rồi còn bảo mình đi ngủ trước đó ư, sao bây giờ nàng lại ngủ thiếp đi trước rồi?
Nhớ tới dáng vẻ tóc tai bù xù hớt ha hớt hải chạy vào của người con gái đang thiếp đi trong lồng ngực mình lúc này, trái tim Hạ Hành như có ai đó đang khẽ chạm vào, mặc dù khi đó nàng không trang điểm phấn son, tóc tai thì vẫn còn ướt nước rối tung lên, nhưng trong mắt hắn, một khắc kia nàng vô cùng đẹp.
Lòng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại hồng nhuận kia, ngay cả Hạ Hành không biết, giây phút đó, trong mắt hắn tràn đầy ánh cười dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, tình hình lúc thượng triều vì chuyện Đoan Vương bị ám sát mà rối như canh hẹ, chuyện Khâm sai gặp thích khách trước đó còn chưa được tra rõ, vào lúc này Đoan Vương lại gặp chuyện không may, thật may là cấm vệ quân vừa đúng lúc tuần tra đến nơi đó, nếu không có Tôn thống lĩnh và cấm vệ quân, thì không biết chuyện sẽ hệ trọng đến mức nào nữa.
Khánh Đức đế tức giận vô cùng, ra lệnh cho cấm vệ quân, Hình bộ và Đại Lý Tự cùng hợp tác với nhau, nhất định phải tra ra hung thủ, thậm chí đã tuyên bố ngay tại triều, nếu không điều tra cho rõ ràng chuyện Đoan Vương bị hành thích, thì ba người đứng đầu ba bộ đó cũng tự động cáo lão hồi hương đi.
Chỉ duy nhất Hạ Kỳ có mặt trong triều lúc đó nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện này là do lão Tam làm?
Vào lúc này Tôn thống lĩnh thấy hơi may mắn, thật may là trước đó vài ngày gã nghe thấy nơi nào đó ở ngoài thành có xuất hiện nhiều chuyện cướp bóc, nên hôm qua mới quyết định tuần tra xem thử, ai ngờ trùng hợp cứu được Đoan Vương, đây có thể coi là ông trời có mắt.
Chỉ là, người hồi báo nói nơi nào đó ngoài thành xuất hiện cướp bóc là ai nhỉ, gã nhớ tướng mạo của tên lính đó cũng rất bình thường, bây giờ đã không nhớ nổi hắn ta trông như thế nào rồi. Tuy gã là thống lĩnh, nhưng cấm vệ quân có hơn mấy ngàn người, sao mà nhớ mặt được hết toàn bộ chứ?
Thật sự không nhớ nổi người hồi báo là ai, Tôn thống lĩnh cũng không quan tâm đến nữa, có thể đây chỉ là trùng hợp, coi như là ông trời đang giúp gã đi, nếu không Đoan Vương bị hành thích bỏ mình khi gã đang đảm đương chức thống lĩnh cấm vệ quân, gã không những không gánh nổi cái mũ ô sa trên đầu, chỉ sợ cái đầu cũng bay theo cái mũ luôn thì thảm.
Trong phủ Thành vương, Hạ Minh vừa nghe hạ nhân báo lại việc nhị ca bị hành thích xong, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị lễ vật tặng cho Đoan Vương thật chu đáo, có lẽ hai ngày nữa bổn vương sẽ đến Phúc Lang sơn trang thăm nhị ca đang dưỡng thương."
Quả nhiên, xế chiều hôm đó Phúc Lang Sơn trang liền phái người đến phủ Thành vương, nói là Phúc Lang Sơn trang non xanh nước biếc, tay nghề của các thái y trị thương rất cao siêu, hi vọng Thành vương Điện hạ đến Phúc Lang Sơn trang ở vài ngày ngâm suối nước nóng dưỡng bệnh, thuận tiện để cho các thái y khám lại thương thế của y.
Hết chương 59
**********
Chải tóc xong ra ngoài, Khúc Khinh Cư thấy Hạ Hành đang ngồi trên ghế dựa đọc sách, nàng không chút do dự ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vương Gia, chuyện hành thích lớn như thế, chúng ta cũng nên nói với mẫu phi một tiếng, để bà biết ngài không có gì đáng ngại, miễn cho mẫu phi phải lo lắng.”
Hạ Hành gật gật đầu: "Vẫn là nàng nghĩ chu đáo.” Nói xong, liền gọi Tiền Thường Tín, cầm yêu bài của mình, bảo hắn vào cung yết kiến Kính quý phi, bẩm rõ ngọn nguồn sự việc, hơn nữa phải nhấn mạnh vết thương của hắn không có gì đáng ngại.
Tiền Thường Tín lĩnh mệnh vội vã ra khỏi sơn trang, đừng nói bây giờ sắc trời đã tối, dù cho trong cung đã đóng cửa, thì hắn cũng phải nghĩ cách để vào cung truyền tin tức.
Quan binh giữ cửa thành nhận ra Tiền Thường Tín là thái giám đắc dụng bên cạnh Đoan Vương, không cần hỏi nhiều liền cho người vào trong, lúc này chuyện Đoan Vương bị ám sát đã truyền khắp Kinh thành, bọn họ nhìn dáng vẻ vội vã của Tiền Thường Tín, sao còn dámngăn cản lại? Vào cửa cung, Tiền Thường Tín đi thẳng đến cung Chung Cảnh, còn chưa bẩm rõ mục đích đến, đã được nô tì trong cung Chung Cảnhdẫn vào, hắn vừa vào chính viện, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Kính quý phi, quy củ quỳ trên mặt đất nói: "Quý phi nương nương, Điện hạ phái nô tài đến báo tin bình an cho nương nương."
"Thương thế của Vương gia thế nào?" Giọng nói Kính quý phi nặng nề mấy phần, nhưng vẫn không mất thân phận, chỉ có Đinh ma ma đứng ở bên cạnh bà thấy tay nương nương siết chặt vào thành ghế đến trắng bệch, đủ để thấy nương nương lo lắng nhiều như thế nào.
"Viện phán Thái Y Viện đã khám qua rồi, Điện hạ không có gì lo ngại, chỉ trầy chút da mà thôi. Vương gia và Vương phi sợ nương nương nghe lời đồn đãi không có thực mà lo lắng, liền phân phó nô tài tự mình tới để nói rõ với người." Nói xong, liền thuật lại đầu đuôi sự việc, không thêm dầu thêm mỡ gì hơn.
Kính quý phi nghe xong sự thực, đã bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt buông rũ suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tiền Thường Tín: "Ngươi về bẩm lại với Điện hạ nhà ngươi, mấy ngày này hãy ở lại sơn trang dưỡng thương cho thật tốt, phái thêm người đến sơn trang bảo vệ Vương gia vương phi." Nói xong, bà đứng lên, ngẩng cao đầu nói: "Bổn cung đến cung Thiên Khải cầu kiến hoàng thượng."
Đâu phải chỉ có mình Thục quý phi biết dùng khổ nhục kế, bà cũng biết vậy, hơn nữa bà càng phải làm tốt hơn, càng không chút dấu vết sơ hở nào.DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
Đưa tay gở mấy cây trâm cài đầu xuống, khiến cho búi tóc vốn được vấn khéo léo trở nên rối bù, Kính quý phi lấy khăn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, đột nhiên dưới chân mềm nhũn khuỵ xuống, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi cung, vừa chạy vừa bi thương la lên: "Bệ hạ, hoàng nhi của chúng ta......" Trong lúc chạy, có vài sợi tóc bếch vào gò má, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Đinh ma ma vội quệt quệt vài cái lên khóe mắt, cũng thút thít chạy theo sau: "Nương nương, nương nương, cẩn thận dưới chân." Tiếng nói vừa dứt, người đã biến mất khỏi chính điện.
Tiền Thường Tín nhìn theo hai bóng dáng vừa khuất ngoài cửa lớn với vẻ mặt kính ngưỡng, một hồi lâu sau mới từ từ đứng lên, ra khỏi chính điện thì liền nhìn thấy các cung nữ thái giám hoặc đang che mặt khóc thút thít hoặc đang lo lắng âu sầu. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình vẫn cần phải học hỏi thêm nhiều nữa mới được.
Cuối cùng, không ai biết Kính quý phi chạy đến cung Thiên Khải nói gì, mà khi lúc trời vừa chập tối Khánh Đức đế đã ban ra vài đạo thánh chỉ, toàn bộ Thiếu Khanh Đại Lý Tự, Thượng Thư Hình Bộ, thống lĩnh cấm vệ quân đều nhận được ý chỉ, bằng mọi giá phải truy bắt được chủ mưu vụ thích khách lần này, đủ để thấy hoàng thượng đã nổi cơn thịnh nộ lôi đình như thế nào.
Ngoài ra, Khánh Đức đế còn thưởng các loại dược liệu trân quý, vàng bạc châu báu, cũng không thiếu những thị vệ võ công cao cường, thái y am hiểu chữa trị các loại vết thương cho Đoan vương. Buổi tối hôm đó, cửa thành cơ hồ như hoạt động hết công suất, vừa đóng lại mở, liên tục không ngừng mang những lễ vật được ban thưởng từ trong cung đưa đến Phúc Lang Sơn trang mà Đoan Vương đang dưỡng thương.
Một lính giữ cửa thành nhìn khoái mã biến mất trong bóng đêm, hơi xúc động nói: "Hoàng thượng thật là tốt với Đoan vương điện hạ."
Một quan binh lớn tuổi bên cạnh lên tiếng cười nhạo: "Trừ Thụy vương ra, thì Đoan Vương chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất đó, ngươi xem, lần Thành vương bị hành thích, hoàng thượng có nổi giận đến vậy đâu?" Không biết còn tưởng rằng Đoan Vương đang đổi chỗ cho Thành vương đấy chứ?
Có thể thấy được, đầu thai không nên chỉ biết chọn cha, mà còn phải biết chọn mẹ, nếu không thì tại sao đều là hoàng tử, mà vẫn có sự đãi ngộ khác biệt như thế?
"Các ngươi không muốn sống nữa à, chuyện của vương gia mà các ngươi cũng dám bàn luận sao?" Tôn thống lĩnh vừa đúng lúc cưỡi ngựa ngang qua, nghe đoạn nói chuyện này, trầm mặt nói: "Còn không mau đóng cửa thành lại!"
Hai người sợ đến sắc mặt tái xanh, lập tức hợp sức với những người khác đóng cửa thành lại. Không bao lâu sau, lại thấy mấy người cưỡi ngựa tới, trong tay còn giơ lệnh bài trong cung lên, bọn họ đương nhiên hiểu, đám người này cũng xuất cung đến Phúc Lang Sơn trang.
Trên lưng ngựa đều mang theo những chiếc hộp được bọc lại bằng vải lụa vàng, mặc dù lính giữ cửa không biết bên trong đựng thứ gì, nhưng vẻ mặt đã chết lặng, đã có bao nhiêu lượt người ngựa đi qua đây rồi nhỉ?
Khúc Khinh Cư lấy tay che miệng ngáp dài, nhìn đống đồ ban thưởng trước mắt, quay đầu nhìn Hạ Hành đang lười biếng ngồi đó, liền mở miệng cười nói: "Hoàng thượng thật là quan tâm đến Vương gia, đây là đợt ban thưởng thứ mấy rồi vậy?"
Quay sang nhìn Khúc Khinh Cư, Hạ Hành cười như không cười lật một trang sách trong tay: "Đến ngày mai là ổn thôi, đến lúc đó chúng ta ngủ một giấc thật ngon, khoảng thời gian này không cần phải vào triều, ta có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn rồi."
Thái độ như đang ghét bỏ này có phải là hơi không nể mặt Hoàng thượng không?!Khúc Khinh Cư trừng mắt nhìn hắn: "Không phải Vương gia phải dưỡng thương sao?”
"Bổn vương bị doạ sợ, cần phải nhờ vào cảnh đẹp non nước hữu tình mới hồi phục được." Hạ Hành cười đóng sách lại, nhìn Khúc Khinh Cư nói: "Khinh Cư phải ở bên cạnh ta, nếu không một mình ta sẽ sợ.”
Khúc Khinh Cư cong môi tươi cười: "Vương gia đừng sợ, thiếp sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”
Hạ Hành nhếch môi cười: "Khinh Cư thật tốt."
Đám người Minh Hòa đứng ở một góc chỉ biết vùi đầu xuống, công cuộc liếc mắt đưa tình của Vương gia và Vương phi ngày càng cao siêu, bọn họ phải làm bộ như không nghe không thấy, còn phải khống chế vẻ mặt nữa, vất vả lắm đó.
"Thánh chỉ đến!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bình tĩnh phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, quỳ xuống trong phòng, nghe thái giám truyền đọc thánh chỉ xong, do Đoan vương bị thương nên Khúc Khinh Cư là người nhận thánh chỉ, khấu tạ hoàng ân, sau đó nhìn mấy thái giám nâng đồ vật ban thưởng vào, cuối cùng nhìn những thái giám đó vội vã rời đi.
Tùy ý mở một hộp ra, Khúc Khinh Cư nheo mắt nhìn, huyết nhân sâm trăm năm, đúng là trân quý hiếm có, nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Hành, kết quả ánh mắt của đối phương không nhìn những thứ trong hộp.
Đóng hộp lại, Khúc Khinh Cư nói: "Hay là Vương gia ngủ trước đi, ở đây có thiếp trông chừng là được rồi."
"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nàng không phải cần phải lo lắng thế." Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, biết rõ đối phương lo lắng cho thương thế của mình, liền nói: "Lúc này đã qua canh hai, sẽ không có ban thưởng đến nữa đâu.” Nói xong, dùng tay phải không bị thương kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Khúc Khinh Cư thuận thế ngồi xuống, thở dài nói: "Nếu bắt được chủ mưu, nhất định phải nghiêm trị hắn mới được."
"Yên tâm, chắc chắn sẽ có người bị trừng phạt." Hạ Hành cầm tay nàng, nói: "Mấy ngày nữa có thể Thành vương sẽ đến sơn trang của chúng ta, nàng phân phó người chuẩn bị thật chu đáo nhé.”
"Tứ thúc?" Khúc Khinh Cư ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Đúng rồi, ngâm nước nóng sẽ rất có ích cho gân cốt của Tứ thúc.”
"Ừ. " Hạ Hành hôn một cái lên má nàng: "Khinh Cư của ta thật thông minh."
Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Vương gia đang dỗ trẻ con đấy sao?"
Hạ Hành cười khẽ một tiếng, bị Khúc Khinh Cư cắn một cái không nặng không nhẹ lên bả vai, kết quả khiến hắn cười càng vui vẻ hơn.
Khúc Khinh Cư vùi đầu vào ngực đối phương, ngáp một cái, cọ cọ một hồi rồi nhắm hai mắt lại. Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn người trong lồng ngực mình cứ thế mà ngủ thiếp đi, Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, không phải mới vừa rồi còn bảo mình đi ngủ trước đó ư, sao bây giờ nàng lại ngủ thiếp đi trước rồi?
Nhớ tới dáng vẻ tóc tai bù xù hớt ha hớt hải chạy vào của người con gái đang thiếp đi trong lồng ngực mình lúc này, trái tim Hạ Hành như có ai đó đang khẽ chạm vào, mặc dù khi đó nàng không trang điểm phấn son, tóc tai thì vẫn còn ướt nước rối tung lên, nhưng trong mắt hắn, một khắc kia nàng vô cùng đẹp.
Lòng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại hồng nhuận kia, ngay cả Hạ Hành không biết, giây phút đó, trong mắt hắn tràn đầy ánh cười dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, tình hình lúc thượng triều vì chuyện Đoan Vương bị ám sát mà rối như canh hẹ, chuyện Khâm sai gặp thích khách trước đó còn chưa được tra rõ, vào lúc này Đoan Vương lại gặp chuyện không may, thật may là cấm vệ quân vừa đúng lúc tuần tra đến nơi đó, nếu không có Tôn thống lĩnh và cấm vệ quân, thì không biết chuyện sẽ hệ trọng đến mức nào nữa.
Khánh Đức đế tức giận vô cùng, ra lệnh cho cấm vệ quân, Hình bộ và Đại Lý Tự cùng hợp tác với nhau, nhất định phải tra ra hung thủ, thậm chí đã tuyên bố ngay tại triều, nếu không điều tra cho rõ ràng chuyện Đoan Vương bị hành thích, thì ba người đứng đầu ba bộ đó cũng tự động cáo lão hồi hương đi.
Chỉ duy nhất Hạ Kỳ có mặt trong triều lúc đó nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện này là do lão Tam làm?
Vào lúc này Tôn thống lĩnh thấy hơi may mắn, thật may là trước đó vài ngày gã nghe thấy nơi nào đó ở ngoài thành có xuất hiện nhiều chuyện cướp bóc, nên hôm qua mới quyết định tuần tra xem thử, ai ngờ trùng hợp cứu được Đoan Vương, đây có thể coi là ông trời có mắt.
Chỉ là, người hồi báo nói nơi nào đó ngoài thành xuất hiện cướp bóc là ai nhỉ, gã nhớ tướng mạo của tên lính đó cũng rất bình thường, bây giờ đã không nhớ nổi hắn ta trông như thế nào rồi. Tuy gã là thống lĩnh, nhưng cấm vệ quân có hơn mấy ngàn người, sao mà nhớ mặt được hết toàn bộ chứ?
Thật sự không nhớ nổi người hồi báo là ai, Tôn thống lĩnh cũng không quan tâm đến nữa, có thể đây chỉ là trùng hợp, coi như là ông trời đang giúp gã đi, nếu không Đoan Vương bị hành thích bỏ mình khi gã đang đảm đương chức thống lĩnh cấm vệ quân, gã không những không gánh nổi cái mũ ô sa trên đầu, chỉ sợ cái đầu cũng bay theo cái mũ luôn thì thảm.
Trong phủ Thành vương, Hạ Minh vừa nghe hạ nhân báo lại việc nhị ca bị hành thích xong, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị lễ vật tặng cho Đoan Vương thật chu đáo, có lẽ hai ngày nữa bổn vương sẽ đến Phúc Lang sơn trang thăm nhị ca đang dưỡng thương."
Quả nhiên, xế chiều hôm đó Phúc Lang Sơn trang liền phái người đến phủ Thành vương, nói là Phúc Lang Sơn trang non xanh nước biếc, tay nghề của các thái y trị thương rất cao siêu, hi vọng Thành vương Điện hạ đến Phúc Lang Sơn trang ở vài ngày ngâm suối nước nóng dưỡng bệnh, thuận tiện để cho các thái y khám lại thương thế của y.
Hết chương 59
**********
Danh sách chương