Editor: Mèo ™
Lúc Khúc Khinh Cư vào cung Chung Cảnh mang đến không ít lễ vật, lúc ra cung Chung Cảnh cũng mang về không ít đồ được ban tặng. Người khác nhìn vào, lại cảm khái không thôi, quả nhiên Kính quý phi và Đoan Vương phi là mẫu từ tử hiếu, làm cho người ta thật hâm mộ.
Nàng quay đầu lại nhìn những lễ vật được ban tặng xếp đầy trong tay những hạ nhân phía sau, cũng cảm khái vô ngần, từ một góc độ nào đó mà nói, kỳ thật Kính quý phi là một người mẹ chồng rất tốt, thông minh, xinh đẹp, biết phân rõ phải trái nặng nhẹ, nữ nhân như vậy mà xuất hiện trong một quyển tiểu thuyết nữ cường, thì sẽ là nữ chính không còn gì phải bàn cãi, đáng tiếc bà lại gặp phải loại Hoàng đế như Khánh Đức đế.
Thật ra, nếu gặp phải mẹ chồng quá thông minh như Kính quý phi, nàng cần phải đề cao cảnh giác, chú ý nhiều hơn. Nhưng quả thật bà vẫn còn tốt chán so với Thục quý phi. Nếu bà chỉ là một người mẹ chồng tầm thường, sẽ chỉ biết suốt ngày thúc giục nàng sanh con, mà không phải khuyên nàng đừng nên nôn nóng, hành động như vậy cho dù là thế giới trước kia của nàng, thì có bao nhiêu bà mẹ chồng làm được chứ? Nhưng một bà mẹ chồng như vậy có lẽ sẽ rất không thích con dâu của mình quá mức thông tuệ, nàng cứ giả vờ ngốc ngốc như vậy để sống chung với bà, ngược lại cũng khá ổn.
Trong cung Chung Cảnh, Đinh ma ma tiễn Đoan Vương phi xong trở lại, đi tới trước mặt Kính quý phi nhỏ giọng nói: "Nương nương, vương phi đã về rồi."
"Ừ." Kính quý phi gật gật đầu, thở dài nói: "Có vẻ Hành nhi rất quan tâm đến nàng.” Nếu không sao lại cố ý nói gần nói xa ra hiệu cho bà đừng làm khó Khúc Khinh Cư chứ.
"Vương gia có tình cảm với vương phi, đó cũng là chuyện tốt." Đinh ma ma tiến lên xoa bóp vai cho bà, nhẹ giọng nói: "Nếu giống như hai vị kia, không phải sẽbiến thành chuyện cười trong kinh thành hay sao?"
"Ngươi nói cũng có lý." Kính quý phi cười cười: "Bây giờ Khúc thị vẫn còn trẻ, đợi thêm một hai năm nữa rồi mới tính đến chuyện sinh con, đối với đứa bé cũng có chỗ tốt, nếu mẫu thân quá nhỏ tuổi, khi sinh con sẽ ốm yếu dể nhiễm bệnh, ngược lại sẽ không hay." Nếu con trai mình và con dâu vì chuyện này mà huyên náo như hai vợ chồng Thụy vương, đó mới thật gọi là đau đầu. Có lẽ đầu óc của con dâu bà hơi đơn thuần, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với vị Vương phi Tần thị kia.
"Nương nương thâm minh đại nghĩa[1]." Đinh ma ma nói: "Vương phi có thể có được một người mẹ chồng như nương nương, là phúc phận mấy đời của nàng."
[1] Thâm minh đại nghĩa: Hiểu rõ đúng sai, hiểu rõ nghĩa lớn.
"Trước đây, tuy rằng bổn cung không thích nàng chất phác như vậy, nhưng theo như quan sát dạo gần đây, mặc dù nàng hơi ngốc một chút, nhưng không đáng ghét, chỉ cần vợ chồng bọn nó hoà thuận vui vẻ, bổn cung cần gì phải làm kẻ xấu." Kính quý phi lắc lắc đầu, cười nói: "Ngược lại Hành nhi có thể tán dương nàng trước mặt ta, thì cũng coi như là kỳ tích rồi."
Đinh ma ma đã hầu hạ bên cạnh Kính quý phi nhiều năm, sao có thể không biết thật ra nương nương rất vừa lòng vương phi, nhưng ngoài miệng thì bà luôn nói chỉ mong tình cảm của Vương gia và Vương phi tốt đẹp, luôn bảo vương phi ngốc......
Vương phi ngốc như vậy, nương nương còn che chở mọi bề, đó không phải yêu thích thì là cái gì?
Khúc Khinh Cư về phủ không lâu, Hạ Hành cũng trở về theo, sau khi hai người gặp mặt, trước tiên nàng nói về lễ vật mà Kính quý phi ban thưởng, lại cảm khái nói: "Nương nương thật tốt với Vương gia, đâu đâu cũng đều nhớ đến người."
Hạ Hành nghe thế, cười nói: "Không phải nàng luôn biết rõ mẫu phi rất tốt với ta à, sao hôm nay lại nói những lời này?"
"Trên đời có câu: Yêu chim yêu luôn cả lồng[2], Vương gia là chim, còn thiếp chính là cái lồng đó." Khúc Khinh Cư thuật lại những gì Kính quý phi nói với nàng cho Hạ Hành nghe. "Nếu không phải bởi vì Vương Gia, sao nương nương lại thương yêu thiếp như thế?"
[2] Yêu chim yêu luôn cả lồng: Tương tự như câu yêu ai yêu cả đường đi; Yêu cây yêu cả cành. Thích một người nào đó, thì sẽ thích luôn những người, những thứ xung quanh người đó.
Hạ Hành nghe xong, không khỏi cười lên: "Nàng đó. Thật là."
Khúc Khinh Cư chỉ thấy hắn cười, cũng không nói rõ là đúng hay sai, liền cười nói: "Hôm nay vẫn còn sớm, hay là thiếp bớt chút thời gian đánh cờ với Vương gia nhé?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt như bị đông đá, cứng ngắc, Hạ Hành nhìn Khúc Khinh Cư đang cười tủm tỉm, rốt cuộc là ai bớt thời gian đánh cờ với ai chứ?
Cuối cùng, Hạ Hành vẫn nhẫn nại đánh một ván cờ với Khúc Khinh Cư, quá trình thê thảm không nỡ nhìn, nhưng kết cục lại rất tốt đẹp, về phần tốt đẹp như thế nào, có thể tham khảo từ việc bữa tối chậm hơn một canh giờ, còn có nước ấm được mang đến tận phòng trong chánh viện.
Có lẽ hai ngày gần đây thống lĩnh Cấm vệ quân là người bận rộn nhất, gã dẫn theo thủ hạ bắt không ít những tên du côn lưu manh vào thiên lao. Vào lúc này gã không chỉ phải nghĩ cách áp chế lời đồn đại trong kinh thành, mà còn phải chú ý để không đắc tội với thế lực khắp nơi.
Cũng không biết hoàng thượng đang nghĩ gì, mặc cho lúc thượng triều có vô số người đứng ra phản đối, vậy mà hoàng thượng vẫn cho phép Thụy vương có thể tự do ra khỏi vương phủ, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng có thể ra vào tự do, khiến không ít người trong triều lạnh lòng dị nghị.
Nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, gã không khỏi thở dài, xoay người nói với thủ hạ đi theo phía sau: "Tra xét trong thành cho kỹ, xem xem có còn ai dám dồn đãi bậy bạ hay không."
"Tuân lệnh!" Các cấm vệ quân lập tức chia ra thành mấy đội, tản ra, đi vào trong các ngõ hẻm.
Tôn thống lĩnh ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết không tốt lắm, có vẻ như sắp mưa, gã đang chuẩn bị vào cung, thì thấy có một cỗ kiệu đang tiến đến gần, phía sau cỗ kiệu còn có một hàng dài người mang theo lễ vật, nhìn có vẻ là của hồi môn, nhưng cỗ kiệu trước mặt là kiệu bình thường màu xanh, không phải kiệu hoa màu đỏ, người khiêng kiệu cũng chỉ là hai đại hán vạm vỡ.
Gã ngẩn người, hồi sau mới phản ứng lại được, chắc hẳn đây là gia đình giàu có nào đó nạp tiểu thiếp, nếu không sao lại phô trương thế này. Nhưng một tiểu thiếp mà có thể mang nhiều của hồi môn như vậy, không biết là nữ nhi nhà ai.
"Nghe nói trong kiệu là Tam tiểu thư của phủ Xương Đức công?"
"Chứ còn ai nữa."
"Tiểu thư con nhà quyền quý, vậy mà lại đi làm tiểu thiếp, chẳng biết nghĩ gì nữa."
"Ngươi thì biết cái gì, người ta gả vào phủ Thụy vương đó, người bình thường có thể so sánh được sao?"
Nhắc đến Thuỵ Vương, vốn người tham gia náo nhiệt hóng hớt đông đúc ngay lập tức tản ra tan tác như chim bị động cành, chỉ hận sao miệng nhanh hơn não, cũng quá rãnh rỗi không có gì làm nên mới dám bàn luận về chuyện trong phủ Thụy vương.
Nhìn dân chúng tứ tán khắp nơi với vẻ mặt phức tạp, Tôn thống lĩnh thở dài một hơi, danh tiếng Thụy vương bây giờ, chỉ sợ xấu đến mức có thể dùng để doạ trẻ em khóc đêm ấy chứ. Hiện tại Hoàng thượng coi như là phí hết tâm tư mới bảo vệ được Thụy vương, nhưng trong lòng dân chúng, danh tiếng Thụy vương đã rớt xuống vực sâu ngàn trượng rồi.
"Tôn thống lĩnh!"
Tôn thống lĩnh quay đầu lại, liền nhìn thấy Ninh Vương cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, mặc một bộ cẩm bào màu đen, trên mặt còn treo nụ cười sáng láng. Trong lòng gã căng thẳng, quan hệ giữa Ninh Vương và Thụy vương không tốt đã là chuyện bí mật được công khai trong triều, những việc gã làm bây giờ hoàn toàn có lợi cho Thụy vương, Ninh Vương cố ý tìm tới chào hỏi gã, chẳng lẽ có dụng ý gì khác ư?
"Vi thần bái kiến Ninh vương Điện hạ." Tôn thống lĩnh đi tới trước ngựa của Hạ Kỳ, khom người hành lễ nói: "Không biết Ninh vương Điện hạ có chuyện gì quan trọng cần phân phó."
"Chỉ là thấy Tôn thống lĩnh đang ở đây, nên đến chào hỏi mà thôi." Hạ Kỳ nghịch roi ngựa trong tay, hất cằm về hướng cỗ kiệu màu xanh trên đường: "Trong đó là tiểu thiếp nhà lão tam à?”
Tôn thống lĩnh cúi đầu: "Bẩm điện hạ, vi thần cũng không rõ lắm."
Hạ Kỳ nhìn Tôn thống lĩnh, vẻ mặt cười như không cười, từ góc độ của hắn thì chỉ có thể nhìn thấy cái ót và phía sau lưng của đối phương. Vị thống lĩnh cấm vệ quân này là người thông minh, nếu không phụ hoàng cũng sẽ không giao chuyện này cho hắn xử lý.
"Trong kinh thành này mà cũng có chuyện thống lĩnh cấm vệ quân không biết rõ sao?" Hạ Kỳ vẩy vẩy roi ngựa, bày ra dáng vẻ không thèm để ý: "Lão Tam đúng là hiếu thuận, biết sức khoẻ phụ hoàng gần đây không được tốt, nên đặc biệt cưới tiểu thiếp về để xung hỉ, phần hiếu tâm này thật đúng là cảm động trời đất. Tôn thống lĩnh, ngươi nói có phải không?"
Tôn thống lĩnh cười gượng, lời này của Ninh vương Điện hạ rõ ràng là khen Thụy vương, nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý giễu cợt bên trong, cưới tiểu thiếp có thể xung hỉ sao? Phụ thân còn đang mang bệnh, vậy mà vẫn muốn nạp thiếp, đối với người bình thường mà nói, không bị lên án phỉ nhổ mới lạ.
Thụy vương làm vậy quả thật là không hợp đạo lý, hoàng thượng còn đang lao tâm khổ tứ chuyện của hắn, hắn đã yên tâm thoải mái nạp thiếp, đúng là hiếu thảo thật. Phận làm con, làm chuyện bất hiếu như vậy, vậy mà hoàng thượng lại còn thiên vị ưu ái, bất kỳ ai cũng không thể khuyên can được. Chỉ khổ cho cái thân gã, phải nghĩ mọi cách che chở cho Thuỵ Vương, nếu không thì không biết phải giao phó với thế nào.
Nghĩ tới đây, Tôn thống lĩnh cười gượng hai tiếng: "Vương gia nói đúng." Gã chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ, nào dám bàn luận những chuyện này với Vương gia cao cao tại thượng chứ?
"Ha." Hạ Kỳ cười cười, sau đó thúc ngựa rời đi.
Trong phủ Thụy vương, Tần Bạch Lộ đứng ở cửa thuỳ hoa cách đó không xa, nhìn cỗ kiệu nhỏ màu xanh đi vào phía tây viện, sắc mặt âm trầm nói với nha hoàn đứng sau mình: "Rốt cuộc Vương gia vẫn nạp ả vào phủ."
Nha hoàn sau lưng nàng khuyên lơn: "Vương phi, Khúc thị cũng chỉ là một tiểu thiếp, cũng không được ghi tên vào gia phả Hoàng thất, người đừng vì hạng người như vậy mà ưu phiền làm gì."
"Đừng ưu phiền?" Tần Bạch Lộ cười lạnh: "Nếu là người bình thường, Vương gia cần gì phải ngắm đèn Nguyên Tiêu với ả ta?" Nàng làm ầm ĩ đến mức long trời lỡ đất, vậy mà Vương gian vẫn trước sau như một, thậm chí càng ngày càng lạnh nhạt với nàng. Khi đó thì nàng đã biết, đối với Vương gia, nàng cũng không khác gì những nữ nhân khác trong phủ.
Nghĩ tới đây, Tần Bạch Lộ có chút khổ sở, lúc trước nàng kiêu ngạo bao nhiêu, khi xuất giá rồi mới biết, gặp phải nam nhân như vậy, đủ để phá nát tất cả sự kiêu ngạo của nàng. Dù nàng có là nữ nhi Tần gia tôn quý đến đâu, cũng không thể so với Hoàng tử trong Hoàng thất được.
Thật ra thì Khúc Ước Tố bị Tần Bạch Lộ ghen ghét cũng không tốt được như trong tưởng tượng, nàng ngồi trên giường, quan sát màn trướng màu hồng quanh phòng, tấm trải giường màu hồng, thứ duy nhất có màu đỏ chỉ có đôi nến đang cháy. Bên trong phòng không có hỉ nương, không có hạt sen đậu phộng, thậm chí không có cả khăn voan đỏ và rượu giao bôi, bốn phía im ắng yên tĩnh, tồn tại duy nhất chỉ có hai nha hoàn vương phủ đang canh giữ ở ngoài cửa cùng với hai nha hoàn hồi môn đang đứng bên trong phòng.
Dao Khê thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay Vương gia có thiết đãi mấy bàn tiệc rượu, chắc hẳn lúc này vẫn chưa rời khỏi được đâu."
Biết Dao Khê đang an ủi mình, nàng cười khổ nói: "Ta chỉ là một trắc phi, những vị quyền cao chức trọng nào sẽ tới dự yến chứ?" Thân phận Thụy vương như vậy, há có thể tự mình chiêu đãi những người thân phận thấp kém kia?
Chính mình đã tự chọn con đường này, dù kết quả cuối cùng như thế nào, đều là do mình tự tìm lấy.
Hết chương 53
**********
Lúc Khúc Khinh Cư vào cung Chung Cảnh mang đến không ít lễ vật, lúc ra cung Chung Cảnh cũng mang về không ít đồ được ban tặng. Người khác nhìn vào, lại cảm khái không thôi, quả nhiên Kính quý phi và Đoan Vương phi là mẫu từ tử hiếu, làm cho người ta thật hâm mộ.
Nàng quay đầu lại nhìn những lễ vật được ban tặng xếp đầy trong tay những hạ nhân phía sau, cũng cảm khái vô ngần, từ một góc độ nào đó mà nói, kỳ thật Kính quý phi là một người mẹ chồng rất tốt, thông minh, xinh đẹp, biết phân rõ phải trái nặng nhẹ, nữ nhân như vậy mà xuất hiện trong một quyển tiểu thuyết nữ cường, thì sẽ là nữ chính không còn gì phải bàn cãi, đáng tiếc bà lại gặp phải loại Hoàng đế như Khánh Đức đế.
Thật ra, nếu gặp phải mẹ chồng quá thông minh như Kính quý phi, nàng cần phải đề cao cảnh giác, chú ý nhiều hơn. Nhưng quả thật bà vẫn còn tốt chán so với Thục quý phi. Nếu bà chỉ là một người mẹ chồng tầm thường, sẽ chỉ biết suốt ngày thúc giục nàng sanh con, mà không phải khuyên nàng đừng nên nôn nóng, hành động như vậy cho dù là thế giới trước kia của nàng, thì có bao nhiêu bà mẹ chồng làm được chứ? Nhưng một bà mẹ chồng như vậy có lẽ sẽ rất không thích con dâu của mình quá mức thông tuệ, nàng cứ giả vờ ngốc ngốc như vậy để sống chung với bà, ngược lại cũng khá ổn.
Trong cung Chung Cảnh, Đinh ma ma tiễn Đoan Vương phi xong trở lại, đi tới trước mặt Kính quý phi nhỏ giọng nói: "Nương nương, vương phi đã về rồi."
"Ừ." Kính quý phi gật gật đầu, thở dài nói: "Có vẻ Hành nhi rất quan tâm đến nàng.” Nếu không sao lại cố ý nói gần nói xa ra hiệu cho bà đừng làm khó Khúc Khinh Cư chứ.
"Vương gia có tình cảm với vương phi, đó cũng là chuyện tốt." Đinh ma ma tiến lên xoa bóp vai cho bà, nhẹ giọng nói: "Nếu giống như hai vị kia, không phải sẽbiến thành chuyện cười trong kinh thành hay sao?"
"Ngươi nói cũng có lý." Kính quý phi cười cười: "Bây giờ Khúc thị vẫn còn trẻ, đợi thêm một hai năm nữa rồi mới tính đến chuyện sinh con, đối với đứa bé cũng có chỗ tốt, nếu mẫu thân quá nhỏ tuổi, khi sinh con sẽ ốm yếu dể nhiễm bệnh, ngược lại sẽ không hay." Nếu con trai mình và con dâu vì chuyện này mà huyên náo như hai vợ chồng Thụy vương, đó mới thật gọi là đau đầu. Có lẽ đầu óc của con dâu bà hơi đơn thuần, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với vị Vương phi Tần thị kia.
"Nương nương thâm minh đại nghĩa[1]." Đinh ma ma nói: "Vương phi có thể có được một người mẹ chồng như nương nương, là phúc phận mấy đời của nàng."
[1] Thâm minh đại nghĩa: Hiểu rõ đúng sai, hiểu rõ nghĩa lớn.
"Trước đây, tuy rằng bổn cung không thích nàng chất phác như vậy, nhưng theo như quan sát dạo gần đây, mặc dù nàng hơi ngốc một chút, nhưng không đáng ghét, chỉ cần vợ chồng bọn nó hoà thuận vui vẻ, bổn cung cần gì phải làm kẻ xấu." Kính quý phi lắc lắc đầu, cười nói: "Ngược lại Hành nhi có thể tán dương nàng trước mặt ta, thì cũng coi như là kỳ tích rồi."
Đinh ma ma đã hầu hạ bên cạnh Kính quý phi nhiều năm, sao có thể không biết thật ra nương nương rất vừa lòng vương phi, nhưng ngoài miệng thì bà luôn nói chỉ mong tình cảm của Vương gia và Vương phi tốt đẹp, luôn bảo vương phi ngốc......
Vương phi ngốc như vậy, nương nương còn che chở mọi bề, đó không phải yêu thích thì là cái gì?
Khúc Khinh Cư về phủ không lâu, Hạ Hành cũng trở về theo, sau khi hai người gặp mặt, trước tiên nàng nói về lễ vật mà Kính quý phi ban thưởng, lại cảm khái nói: "Nương nương thật tốt với Vương gia, đâu đâu cũng đều nhớ đến người."
Hạ Hành nghe thế, cười nói: "Không phải nàng luôn biết rõ mẫu phi rất tốt với ta à, sao hôm nay lại nói những lời này?"
"Trên đời có câu: Yêu chim yêu luôn cả lồng[2], Vương gia là chim, còn thiếp chính là cái lồng đó." Khúc Khinh Cư thuật lại những gì Kính quý phi nói với nàng cho Hạ Hành nghe. "Nếu không phải bởi vì Vương Gia, sao nương nương lại thương yêu thiếp như thế?"
[2] Yêu chim yêu luôn cả lồng: Tương tự như câu yêu ai yêu cả đường đi; Yêu cây yêu cả cành. Thích một người nào đó, thì sẽ thích luôn những người, những thứ xung quanh người đó.
Hạ Hành nghe xong, không khỏi cười lên: "Nàng đó. Thật là."
Khúc Khinh Cư chỉ thấy hắn cười, cũng không nói rõ là đúng hay sai, liền cười nói: "Hôm nay vẫn còn sớm, hay là thiếp bớt chút thời gian đánh cờ với Vương gia nhé?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt như bị đông đá, cứng ngắc, Hạ Hành nhìn Khúc Khinh Cư đang cười tủm tỉm, rốt cuộc là ai bớt thời gian đánh cờ với ai chứ?
Cuối cùng, Hạ Hành vẫn nhẫn nại đánh một ván cờ với Khúc Khinh Cư, quá trình thê thảm không nỡ nhìn, nhưng kết cục lại rất tốt đẹp, về phần tốt đẹp như thế nào, có thể tham khảo từ việc bữa tối chậm hơn một canh giờ, còn có nước ấm được mang đến tận phòng trong chánh viện.
Có lẽ hai ngày gần đây thống lĩnh Cấm vệ quân là người bận rộn nhất, gã dẫn theo thủ hạ bắt không ít những tên du côn lưu manh vào thiên lao. Vào lúc này gã không chỉ phải nghĩ cách áp chế lời đồn đại trong kinh thành, mà còn phải chú ý để không đắc tội với thế lực khắp nơi.
Cũng không biết hoàng thượng đang nghĩ gì, mặc cho lúc thượng triều có vô số người đứng ra phản đối, vậy mà hoàng thượng vẫn cho phép Thụy vương có thể tự do ra khỏi vương phủ, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng có thể ra vào tự do, khiến không ít người trong triều lạnh lòng dị nghị.
Nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, gã không khỏi thở dài, xoay người nói với thủ hạ đi theo phía sau: "Tra xét trong thành cho kỹ, xem xem có còn ai dám dồn đãi bậy bạ hay không."
"Tuân lệnh!" Các cấm vệ quân lập tức chia ra thành mấy đội, tản ra, đi vào trong các ngõ hẻm.
Tôn thống lĩnh ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết không tốt lắm, có vẻ như sắp mưa, gã đang chuẩn bị vào cung, thì thấy có một cỗ kiệu đang tiến đến gần, phía sau cỗ kiệu còn có một hàng dài người mang theo lễ vật, nhìn có vẻ là của hồi môn, nhưng cỗ kiệu trước mặt là kiệu bình thường màu xanh, không phải kiệu hoa màu đỏ, người khiêng kiệu cũng chỉ là hai đại hán vạm vỡ.
Gã ngẩn người, hồi sau mới phản ứng lại được, chắc hẳn đây là gia đình giàu có nào đó nạp tiểu thiếp, nếu không sao lại phô trương thế này. Nhưng một tiểu thiếp mà có thể mang nhiều của hồi môn như vậy, không biết là nữ nhi nhà ai.
"Nghe nói trong kiệu là Tam tiểu thư của phủ Xương Đức công?"
"Chứ còn ai nữa."
"Tiểu thư con nhà quyền quý, vậy mà lại đi làm tiểu thiếp, chẳng biết nghĩ gì nữa."
"Ngươi thì biết cái gì, người ta gả vào phủ Thụy vương đó, người bình thường có thể so sánh được sao?"
Nhắc đến Thuỵ Vương, vốn người tham gia náo nhiệt hóng hớt đông đúc ngay lập tức tản ra tan tác như chim bị động cành, chỉ hận sao miệng nhanh hơn não, cũng quá rãnh rỗi không có gì làm nên mới dám bàn luận về chuyện trong phủ Thụy vương.
Nhìn dân chúng tứ tán khắp nơi với vẻ mặt phức tạp, Tôn thống lĩnh thở dài một hơi, danh tiếng Thụy vương bây giờ, chỉ sợ xấu đến mức có thể dùng để doạ trẻ em khóc đêm ấy chứ. Hiện tại Hoàng thượng coi như là phí hết tâm tư mới bảo vệ được Thụy vương, nhưng trong lòng dân chúng, danh tiếng Thụy vương đã rớt xuống vực sâu ngàn trượng rồi.
"Tôn thống lĩnh!"
Tôn thống lĩnh quay đầu lại, liền nhìn thấy Ninh Vương cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, mặc một bộ cẩm bào màu đen, trên mặt còn treo nụ cười sáng láng. Trong lòng gã căng thẳng, quan hệ giữa Ninh Vương và Thụy vương không tốt đã là chuyện bí mật được công khai trong triều, những việc gã làm bây giờ hoàn toàn có lợi cho Thụy vương, Ninh Vương cố ý tìm tới chào hỏi gã, chẳng lẽ có dụng ý gì khác ư?
"Vi thần bái kiến Ninh vương Điện hạ." Tôn thống lĩnh đi tới trước ngựa của Hạ Kỳ, khom người hành lễ nói: "Không biết Ninh vương Điện hạ có chuyện gì quan trọng cần phân phó."
"Chỉ là thấy Tôn thống lĩnh đang ở đây, nên đến chào hỏi mà thôi." Hạ Kỳ nghịch roi ngựa trong tay, hất cằm về hướng cỗ kiệu màu xanh trên đường: "Trong đó là tiểu thiếp nhà lão tam à?”
Tôn thống lĩnh cúi đầu: "Bẩm điện hạ, vi thần cũng không rõ lắm."
Hạ Kỳ nhìn Tôn thống lĩnh, vẻ mặt cười như không cười, từ góc độ của hắn thì chỉ có thể nhìn thấy cái ót và phía sau lưng của đối phương. Vị thống lĩnh cấm vệ quân này là người thông minh, nếu không phụ hoàng cũng sẽ không giao chuyện này cho hắn xử lý.
"Trong kinh thành này mà cũng có chuyện thống lĩnh cấm vệ quân không biết rõ sao?" Hạ Kỳ vẩy vẩy roi ngựa, bày ra dáng vẻ không thèm để ý: "Lão Tam đúng là hiếu thuận, biết sức khoẻ phụ hoàng gần đây không được tốt, nên đặc biệt cưới tiểu thiếp về để xung hỉ, phần hiếu tâm này thật đúng là cảm động trời đất. Tôn thống lĩnh, ngươi nói có phải không?"
Tôn thống lĩnh cười gượng, lời này của Ninh vương Điện hạ rõ ràng là khen Thụy vương, nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý giễu cợt bên trong, cưới tiểu thiếp có thể xung hỉ sao? Phụ thân còn đang mang bệnh, vậy mà vẫn muốn nạp thiếp, đối với người bình thường mà nói, không bị lên án phỉ nhổ mới lạ.
Thụy vương làm vậy quả thật là không hợp đạo lý, hoàng thượng còn đang lao tâm khổ tứ chuyện của hắn, hắn đã yên tâm thoải mái nạp thiếp, đúng là hiếu thảo thật. Phận làm con, làm chuyện bất hiếu như vậy, vậy mà hoàng thượng lại còn thiên vị ưu ái, bất kỳ ai cũng không thể khuyên can được. Chỉ khổ cho cái thân gã, phải nghĩ mọi cách che chở cho Thuỵ Vương, nếu không thì không biết phải giao phó với thế nào.
Nghĩ tới đây, Tôn thống lĩnh cười gượng hai tiếng: "Vương gia nói đúng." Gã chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ, nào dám bàn luận những chuyện này với Vương gia cao cao tại thượng chứ?
"Ha." Hạ Kỳ cười cười, sau đó thúc ngựa rời đi.
Trong phủ Thụy vương, Tần Bạch Lộ đứng ở cửa thuỳ hoa cách đó không xa, nhìn cỗ kiệu nhỏ màu xanh đi vào phía tây viện, sắc mặt âm trầm nói với nha hoàn đứng sau mình: "Rốt cuộc Vương gia vẫn nạp ả vào phủ."
Nha hoàn sau lưng nàng khuyên lơn: "Vương phi, Khúc thị cũng chỉ là một tiểu thiếp, cũng không được ghi tên vào gia phả Hoàng thất, người đừng vì hạng người như vậy mà ưu phiền làm gì."
"Đừng ưu phiền?" Tần Bạch Lộ cười lạnh: "Nếu là người bình thường, Vương gia cần gì phải ngắm đèn Nguyên Tiêu với ả ta?" Nàng làm ầm ĩ đến mức long trời lỡ đất, vậy mà Vương gian vẫn trước sau như một, thậm chí càng ngày càng lạnh nhạt với nàng. Khi đó thì nàng đã biết, đối với Vương gia, nàng cũng không khác gì những nữ nhân khác trong phủ.
Nghĩ tới đây, Tần Bạch Lộ có chút khổ sở, lúc trước nàng kiêu ngạo bao nhiêu, khi xuất giá rồi mới biết, gặp phải nam nhân như vậy, đủ để phá nát tất cả sự kiêu ngạo của nàng. Dù nàng có là nữ nhi Tần gia tôn quý đến đâu, cũng không thể so với Hoàng tử trong Hoàng thất được.
Thật ra thì Khúc Ước Tố bị Tần Bạch Lộ ghen ghét cũng không tốt được như trong tưởng tượng, nàng ngồi trên giường, quan sát màn trướng màu hồng quanh phòng, tấm trải giường màu hồng, thứ duy nhất có màu đỏ chỉ có đôi nến đang cháy. Bên trong phòng không có hỉ nương, không có hạt sen đậu phộng, thậm chí không có cả khăn voan đỏ và rượu giao bôi, bốn phía im ắng yên tĩnh, tồn tại duy nhất chỉ có hai nha hoàn vương phủ đang canh giữ ở ngoài cửa cùng với hai nha hoàn hồi môn đang đứng bên trong phòng.
Dao Khê thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay Vương gia có thiết đãi mấy bàn tiệc rượu, chắc hẳn lúc này vẫn chưa rời khỏi được đâu."
Biết Dao Khê đang an ủi mình, nàng cười khổ nói: "Ta chỉ là một trắc phi, những vị quyền cao chức trọng nào sẽ tới dự yến chứ?" Thân phận Thụy vương như vậy, há có thể tự mình chiêu đãi những người thân phận thấp kém kia?
Chính mình đã tự chọn con đường này, dù kết quả cuối cùng như thế nào, đều là do mình tự tìm lấy.
Hết chương 53
**********
Danh sách chương