Chẳng mấy chốc đã tới tháng ba. Tháng ba chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất, cây cối đâm chồi, cây cỏ hoa lá cũng nảy lộc bắt đầu toả ra sức sống, bông liễu bay khắp nơi nơi.

Hoa lan cũng nở vào giữa tháng ba. Nguyệt Dao đứng ở trong sân quan sát những chậu hoa trong vườn đang thi nhau kết nụ, trên mỗi nụ hoa còn có vài giọt sương mai.

Từ hôm nghiêm túc quan sát hình dáng của chim sẻ về sau, Nguyệt Dao liền bắt đầu chú ý quan sát kỹ càng tới từng ngọn cây cọng cỏ bên người, còn có thể nói lên nhiều vấn đề từ đó, điều này làm cho người chung quanh dở khóc dở cười.

Thế nhưng Ma tú nương nghe xong lại khen ngợi Nguyệt Dao có dụng tâm. Hoa cỏ trong tú phẩm còn không phải tới từ hiện thực sao, càng quan sát cẩn thận, về sau thêu lên trong lòng lại càng nắm chắc hơn.

Nguyệt Dao nghe thấy Ma tú nương khen ngợi dụng tâm của nàng, đáy lòng không khỏi đổ mồ hôi dữ dội. Nàng quan sát cảnh trí xung quanh nghiêm túc như vậy là vì vẽ tranh, không phải vì thêu thùa. Chẳng qua tranh Nguyệt Dao vẽ ngoại trừ cho Đặng ma ma và Hoa Lôi xem qua, thì không để những người khác nhìn thấy. Trong ngoài Liên phủ mọi người chỉ biết là Nguyệt Dao có kỹ thuật vẽ rất tốt, nhưng chưa từng thấy nàng vẽ lần nào. Đây cũng là lí do khiến Nguyệt Hoàn hoài nghi.

Đông Tình cười híp mắt nói: “Cô nương, tứ thiếu gia đã trở về.” Từ lúc ghi tên tuổi lên mọi người đã không còn gọi Chính thiếu gia nữa, mà thống nhất gọi là tứ thiếu gia.

Nguyệt Dao thấy Đình Chính ôm sách trở về, có chút kỳ quái: “Bây giờ còn chưa tới ngày nghỉ mà?” Lẽ nào Chu tiên sinh có việc, hoặc là Lý gia có việc.

Như Nguyệt Dao dự liệu: “Tỷ tỷ, tiên sinh cũng phải tới trường thi, cho nên cho chúng đệ nghỉ sớm.”

Nguyệt Dao cực kỳ kinh ngạc: “Tiên sinh này thật đủ kỳ lạ.” Nếu như muốn tham gia khoa cử nên chuẩn bị sớm mới phải, sao lại chờ tới bây giờ lúc sắp bắt đầu thi rồi mới nghỉ định kỳ. Đây không phải là trì hoãn quá lâu làm tốn nhiều thời gian vô ích, đi thi như vậy nếu mà thi đậu lại càng kỳ quái.

Rất nhanh Nguyệt Dao đã bỏ chuyện này qua một bên. Nàng và vị Chu tiên sinh ấy chỉ gặp mặt một lần, cũng chưa quen thuộc, bình thường cũng chỉ có ngày lễ tết là gửi tặng lễ thật dầy qua thôi. Nguyệt Dao nghĩ, có lẽ là người ta không nắm chặt kết quả chỉ thi thử dò xem thôi. Bằng không thực sự là nói không thông.

Ban đầu chuyện kỳ thi xuân không có can hệ gì với Nguyệt Dao. Nhưng vì trong nhà có Đình Lễ Đình Nghi đi thi, nên trong ngoài Liên phủ đều vô cùng quan tâm tới nó. Khó tránh khỏi việc tin tức phía ngoài truyền vào Liên phủ, sau đó truyền tới nội viện.

Lúc đầu Nguyệt Dao chỉ là nghe chút tin tức bát quái, thế nhưng khi nàng nghe được cái tên Vu Tử Đạt, toàn thân lập tức chấn động: “Vu Tử Đạt? Có phải người này là thí sinh Giang Nam Vu Tử Đạt hay không?”

Nguyệt Dao quen thuộc Vu Tử Đạt như vậy, là bởi vì Vu Tử Đạt chính là người đầu tiên thi đậu tam nguyên của triều Đại Nguyên từ lúc khai quốc tới nay. Năm đó nàng nghe nói Vu Tử Đạt này từ thi đồng thử đến thi đình, chỉ cần nơi nào có hắn thì vị trí thứ nhất sẽ không có phần cho người khác.

Nguyệt Dao từng có vinh dự đọc qua văn chương khi thi hội của Vu Tử Đạt, cho tới bây giờ nàng còn nhớ rất rõ bài văn hắn viết khi ấy. Sở dĩ Nguyệt Dao còn nhớ rõ ràng như vậy, là vì bài văn của Vu Tử Đạt viết là tác phẩm mỹ lệ chân chính nhất. Người từng đọc qua bài thi hội của hắn không có một người nào nói không tốt. Tất cả mọi người đều cho rằng Vu Tử Đạt thi đậu tam nguyên là hoàn toàn dựa vào thực lực. Có một viên minh châu như vậy ở đằng trước, bảng nhãn và thám hoa của khóa thi lần này đều ảm đạm thất sắc, trở thành nền cho hắn.

Nguyệt Dao hồi tưởng xong, bỗng có chút tiếc nuối. Nếu như nàng là một nam tử thì tốt biết bao nhiêu, cũng có thể tham gia khoa cử, thi đỗ rồi có thể vào triều làm quan, mà không phải như khi ấy chỉ có thể co rúc ở trong hậu viện, mỗi ngày cũng chỉ có thể đứng nhìn trên mảnh đất nhỏ này.

Sau khi cảm thán xong Nguyệt Dao tiếp tục luyện chữ, lúc luyện chữ nàng đột nhiên nhớ tới bài văn thi hội ngàn chữ của Vu Tử Đạt, mới vừa viết ba chữ, tay của Nguyệt Dao run một cái, cây bút tuột xuống khỏi ngón tay.

Nguyệt Dao nhìn ba chữ trên tờ giấy trắng, cả người ngốc lăng. Nàng còn nhớ bài văn thi hội của Vu Tử Đạt, vậy không phải có nghĩa là nàng biết đề thi lần này sao. Vậy mà nàng còn nhớ đề thi lần này, còn có chuyện gì đáng rung động hơn chuyện này sao? Hoa Lôi phát hiện khác thường của Nguyệt Dao trước tiên: “Cô nương, cô nương người sao vậy?” Nàng cảm giác cô nương đang phát run. Đương tốt đẹp, cô nương bị thế này là thế nào?

Nguyệt Dao lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là ta luyện chữ nhiều nên hơi mệt chút, nghỉ ngơi một thoáng là tốt rồi.” Dù sao người bên cạnh cũng đều lo lắng nàng luyện chữ luyện tới tẩu hỏa nhập ma, lấy cái cớ này ắt sẽ linh nghiệm trăm phần trăm, bảo đảm khiến các nàng thôi không hỏi nữa.

Quả nhiên Hoa Lôi không hỏi nữa, đỡ Nguyệt Dao trở về phòng. Nguyệt Dao nằm trên giường, liên tục hít sâu, hít sâu, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Nguyệt Dao nhìn nóc nhà, nàng biết đề mục của khoa thi khóa này, nhưng vấn đề là nàng có muốn dùng đề mục này hay không. Nếu nói muốn dùng, vậy dùng thế nào? Những thứ này đều là vấn đề. Sơ ý một chút để lộ ra ngoài, sẽ mang đến họa sát thân.

Nguyệt Dao không có ý định nói cho người Liên phủ, người trong Liên phủ ngoại trừ lão phu nhân ra ai nàng cũng không tín nhiệm, kể cả lão phu nhân, trước chuyện lớn như vậy nàng cũng không dám hứa chắc bà sẽ đứng bên cạnh nàng. Nếu sơ ý một chút bị đại bá biết được nàng là người trùng sinh, vậy kết cục của nàng so với kiếp trước có khi còn thê thảm hơn, cho nên, tuyệt đối không thể nói với Liên gia.

Nguyệt Dao đang do dự là có nên nói cho Mã Thành Đằng hay không. Nếu nói cho cậu, vậy lần này thi hội đại biểu ca nhất định có thể đậu. Tiến sĩ và cử nhân là hai đẳng cấp khác biệt, nếu đại biểu ca đậu Tiến sĩ, tiền đồ tất nhiên rất tốt. Tương lai đại biểu ca làm quan lớn, đối với nàng mà nói đây là dĩ nhiên là chuyện tốt, chỗ dựa vững chắc càng mạnh, mai sau đại bá và Mạc thị muốn tính kế nàng thậm chí bán nàng cũng phải cân nhắc một chút. Thế nhưng nhận sự giáo dục tích cực nhiều năm như vậy, Nguyệt Dao lại cảm thấy làm ra việc gian lận để được thành tích tốt là không nên, không phải hành vi quân tử, vì thế lúc này Nguyệt Dao thực sự đang lâm vào tình thế khó xử.

Nguyệt Dao lăn qua lăn lại trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Hoa Lôi gác đêm nghe tiếng xoay người của Nguyệt Dao: “Cô nương, rốt cuộc là người bị sao vậy? Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Không có việc gì, ngươi ngủ đi!” Nguyệt Dao đang do dự rốt cuộc là nên hay không nên nói chuyện này cho cậu. Không nói cho cậu, bỏ lỡ cơ hội lần này e rằng đời này đại biểu ca sẽ không thi đạt tiến sĩ, tiền đồ dừng lại ở tam phẩm trở xuống. Đại biểu ca không có thực lực cường hãn sau này nàng cũng không nhận được bảo vệ chắc chắn. Nhưng nếu nói vậy chẳng khác nào ăn gian, Nguyệt Dao lại không chấp nhận được.

Nguyệt Dao nghĩ đến nổ não, cả đêm ngủ không ngon. Sáng sớm lúc thức dậy người cũng hoảng hoảng hốt hốt, ngay cả khi đi học tinh thần cũng không tập trung nổi.

Khi đi học, lần đầu tiên từ xưa tới nay Nguyệt Dao làm ra một lỗi sai. Nguyệt Băng nhìn Uông ma ma chỉ ra lỗi của Nguyệt Dao, trên mặt không hiện nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi. Nửa năm qua, ba người các nàng hoặc nhiều hoặc ít đều có sai lầm, thế nhưng Nguyệt Dao lại chưa từng phạm phải, đây chính là cơ hội hiếm có.

Uông ma ma lại không khiển trách Nguyệt Dao: “Nếu thân thể cô nương không thoải mái, nên nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể cậy mạnh.” Từ lúc nàng đến Liên phủ, tuy rằng thỉnh thoảng Nguyệt Dao có tới muộn một hai phút, nhưng lại chưa từng xin nghỉ, ba cô nương khác hoặc nhiều hoặc ít đều vì lí do thân thể không tốt mà xin nghỉ, thế nhưng Nguyệt Dao lại không có lấy một lần, đối mặt với học trò nghiêm túc như vậy, Uông ma ma có nghiêm nghị như thế nào cũng không đành lòng trách phạt.

Nguyệt Dao cũng biết tình trạng hiện giờ rất không tốt, cứng rắn chống đỡ chỉ làm phản tác dụng. Được lời của Uông ma ma, liền dứt khoát xin nghỉ một ngày.

Lão phu nhân biết thân thể Nguyệt Dao khó chịu, vội vàng phái người đi mời Đường đại phu qua đây. Đường đại phu bắt mạch cho Nguyệt Dao, kết quả là vì Nguyệt Dao mệt nhọc quá độ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Cũng không phải Đường đại phu ăn nói bừa bãi, đúng là Nguyệt Dao mệt nhọc quá độ. Mỗi ngày xoay tròn như một con thoi, từ sáng sớm đến tối muộn không có một khắc ngừng nghỉ, hơn nữa trong lòng Nguyệt Dao chất chứa quá nhiều chuyện, khiến thần kinh căng thẳng quá mức. Lần này nếu không phải là vừa đúng dịp vậy không sớm thì muộn nàng cũng vì mệt nhọc quá sức mà đổ bệnh.

Lão phu nhân dặn dò Đặng ma ma và Hách ma ma trông nom Nguyệt Dao, không cho phép nàng đi học. Xảo Tuệ sang đây truyền lời của lão phu nhân: “Cô nương, lão phu nhân nói muốn người nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ không phải lúc để thể hiện, thân thể mới là cái quan trọng nhất.”

Nguyệt Dao gật đầu nói: “Bảo tổ mẫu yên tâm, ta sẽ an tâm nghỉ ngơi.” Thừa dịp mấy ngày này, nghỉ ngơi thật tốt một chút cũng tốt.

Thế nhưng đã quen với cuộc sống bận rộn mỗi ngày, quen việc luyện chữ vẽ tranh, hôm nay không làm gì toàn thân lại không thoải mái: “Các ngươi yên tâm, ta luyện chữ nửa canh giờ, tới giờ sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Sau cùng mọi người không lay chuyển được Nguyệt Dao, đành để cho nàng vào thư phòng.

Đến buổi tối, Nguyệt Dao lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Đêm nay người gác đêm chính là Đặng ma ma, Nguyệt Dao tính thử dò xét xem nên nói với Đặng ma ma: “Ma ma, có một việc ta rất mâu thuẫn, không biết không biết có nên nói hay không.” Nàng cảm thấy thi cử thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự của bản thân, thế nhưng nàng cực kỳ khẳng định dựa vào bản lãnh của đại biểu ca nhà mình chắc chắn sẽ không thi nổi. Về sau nàng còn muốn nhờ vào cậu và đại biểu ca, thế nhưng năm nàng mười tuổi cậu đã khuất núi, có thể dựa cũng chỉ có cách thay đổi số mệnh của đại biểu ca. Cho nên, nếu không nói ra trong lòng Nguyệt Dao lại lo lắng hơn.

Rốt cuộc nói hay là không. Một bên là quan hệ lợi ích thiết thân, một bên là phẩm đức của mình. Bên nào Nguyệt Dao cũng muốn, không muốn buông tha bên nào, thế nhưng nhất định phải lựa chọn một thứ buông tha một thứ. Đây thật là một quá trình vô cùng đau đớn.

Đặng ma ma vô cùng kinh ngạc với việc nghiêm túc Nguyệt Dao như vậy: “Cô nương người cứ nói đi.”

Nguyệt Dao hơi thở dài: “Ma ma, lúc đầu khi nương báo mộng cho ta nói thật ra không chỉ có mỗi chuyện giữa Cổ ma ma và Mạc thị, mà còn có một việc nhưng lúc đó ta không để ý. Thế nhưng hôm qua ta phát hiện chỗ kỳ lạ, chẳng qua là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không biết có nên tin hay không.”

Sắc mặt Đặng ma ma nghiêm túc nói: “Cô nương người nói xem.”

Nguyệt Dao buồn bã nói: “Lúc đầu mẫu thân báo mộng, không những nói Cổ ma ma bất trung là kẻ thông đồng với Mạc thị. Còn nói với ta Mã gia sắp suy tàn trong tay Trình thị. Ở trong mơ mẫu thân bảo ta gắng sức giúp Mã gia, giúp đỡ đại biểu ca. Đây cũng là lí do vì sao mà hôm đó ta lại xen tay vào việc nội bộ của Mã phủ.”

Đặng ma ma bừng tỉnh hiểu ra, bà đã rất khó hiểu vì sao cô nương không tiếc đắc tội Trình thị cũng muốn chen tay vào chuyện của Mã gia, hóa ra là phu nhân báo mộng: “Cô nương, phu nhân còn nói gì mà khiến người không thể tưởng tượng nổi cũng không thể tin được.”

Nguyệt Dao nhìn Đặng ma ma, nét mặt vô cùng khó nói: “Lúc đó nương nói với ta mấy câu, ta hỏi nương đây là ý gì. Nương nói với ta, chờ khi ta nghe được một người tên là Vu Tử Đạt ta sẽ hiểu ý tứ trong mấy câu nói đó. Nương còn nói Vu Tử Đạt này là nhân kiệt trăm năm khó gặp một lần. Ma ma, hôm qua ta nghe Hoa Lôi khoa thi lần này có một người gọi là Vu Tử Đạt. Hắn là tài tử nổi danh Giang Nam, hạng nhất đồng thử hạng nhất thi hương, ta đoán chừng thi hội chắc hẳn cũng là hắn đứng đầu, thậm chí thi đình cũng sẽ là đệ nhất. Nếu không, nương cũng sẽ không nói hắn là người tài trăm năm khó gặp rồi.”

Đặng ma ma cũng là người có kiến thức, lập tức kinh sợ đến mức trợn mắt hốc mồm: “Cô nương ý của người là Vu Tử Đạt này sẽ thi đậu tam nguyên?” Nếu là như vậy thì hắn thật đúng là người tài hoa trăm năm khó gặp, chí ít từ lúc triều Đại Nguyên khai quốc đến bây giờ vẫn chưa từng có một nhân tài nào thi đậu tam nguyên.

Nguyệt Dao gật đầu: “Đúng là ta có nghi ngờ này.”

Đặng ma ma cẩn trọng suy ngẫm làm lời Nguyệt Dao vừa nói, vẫn chưa hiểu đủ: “Cô nương nói khó có thể tin là có ý gì? Lão nô không hiểu được?”

Vẻ mặt Nguyệt Dao rất phức tạp: “Ma ma, ta hoài nghi mấy câu nương nói với ta rất có thể có liên quan tới khoa thi, thậm chí có thể là đề thi của khoa thi. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, nếu là thật vậy nên nói cho cậu, đến lúc đó nhất định đại biểu ca có thể thi đạt; nhưng nếu là giả ta lại sợ cậu sẽ thất vọng, hơn nữa ngộ nhỡ bị người ta biết liền xảy ra chuyện lớn.”

Đặng ma ma lại không lo lắng chuyện này, nghe Nguyệt Dao nói xong cười nói: “”Cô nương đa nghi rồi, chuyện này chúng ta chỉ nói cho cữu lão gia, ngoại trừ cô nương cùng ta còn có cữu lão gia biết, sẽ không có người thứ tư biết được, còn đề thi có phải là thật hay không, cũng nên đánh cuộc một lần, dù sao khoa thi này đại thiếu gia cũng không có nhiều hy vọng lắm.”

Nguyệt Dao vẫn đang giãy dụa.

Đặng ma ma thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Nguyệt Dao cười nói: “Cô nương nếu sợ nói ra sẽ gây hậu quả phiền phức, vậy không cần phải nói. Lão nô nhất định sẽ không nói ra, cữu lão gia cũng sẽ không nói ra. Hơn nữa đề này có phải đề mục chính của cuộc thi hay không chúng ta vẫn không thể biết được đâu! Coi như là thật sự vậy thì như thế nào? Cô nương, chỉ cần không phải đề thi thật bị lộ ra ngoài, vậy biểu thiểu gia chỉ là bất ngờ thi đậu mà thôi, người khác đều sẽ hâm mộ vận khí tốt của biểu thiểu gia. Ngẫm lại khi thi hương mọi người cũng đều nói biểu thiểu gia thi không đậu, ngay cả tiên sinh cũng nói không hy vọng, thế nhưng biểu thiểu gia vậy mà lại thi đậu. Cô nương, đây là vận may.”

Nguyệt Dao lắp bắp nói: “Ma ma, thế nhưng ta cảm thấy làm như vậy, là làm trái với đạo quân tử.” Quân tử nên thẳng thắn rộng rãi phóng túng, Nguyệt Dao cảm thấy hành vi hiện tại của nàng là của tiểu nhân lành nghề.

Đặng ma ma không nói chỉ nhìn Nguyệt Dao: “Cô nương, đây là phu nhân không yên tâm về Mã gia nên báo mộng cho người, chuyện liên quan đến tương lai Mã gia, không hề đi ngược lại đạo quân tử.”

Ngay lập tức Nguyệt Dao cảm thấy thoải mái, nói ra chuyện này không có thương tổn đến người nào, cho nên không có quan hệ gì tới phẩm đức, cho nên nàng lựa chọn cái có lợi. Biết đâu vì số phận đại biểu ca thay đổi, chốn u minh cũng định trước số phận đời này của đại biểu ca là vô cùng tốt. Bằng không nếu đại biểu ca không thi đỗ, coi như nàng có biết đề thi cũng không làm nên chuyện gì, cho nên nàng không cần gánh nặng có tâm lý.

Nguyệt Dao lại suy nghĩ nghiêm túc một chốc, khoa thi khóa này có Vu Tử Đạt không có xảy ra sự kiện gian lận gì, cho nên nói cho cùng là do nàng lo lắng dư thừa: “Ngày mai tới nhà cậu, nói cho cậu chuyện này, để cậu biến ngựa chết làm ngựa sống.” Thật ra biện pháp tốt nhất của chuyện này là chính miệng Nguyệt Dao nói cho Mã Thành Đằng. Phải biết rằng nhiều thêm một người là thêm một phần nguy hiểm. Thế nhưng bây giờ Nguyệt Dao đang ngã bệnh còn muốn tới Mã phủ, đây chẳng khác nào gây sự chú ý cho người khác, chờ tương lai đại biểu ca lại ngoài ý muốn thi đậu, đến lúc đó nhất định Nguyệt Hoàn sẽ hoài nghi tới nàng.

Nếu không có chuyện thăm dò trước đó của Nguyệt Hoàn, Nguyệt Dao không lo lắng sẽ có người hoài nghi tới nàng. Thế nhưng lần trước Nguyệt Hoàn thử dò xét, làm cho Nguyệt Dao sinh lòng cảnh giác.

Vì thế, ngày thường Nguyệt Dao vô cùng chú ý, cố gắng hết sức để mình nhìn qua giống như một tiểu cô nương, cần phải khiến người khác không nhìn ra chỗ quái dị nào, không để cho Nguyệt Hoàn tìm được chứng cứ chỉ trích nàng. Đương nhiên, cái này là đề phòng ngộ nhỡ, ở trên tay nàng cũng nắm nhược điểm của Nguyệt Hoàn, tin tưởng Nguyệt Hoàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất chính là hai người sống chung hòa bình.

Sau khi nghĩ một hồi Đặng ma ma nói: “Cô nương, còn mấy ngày nữa sẽ đi thi, lần trước thi hương, cô nương cũng tặng lễ vật cho biểu thiểu gia, lần này vừa đúng lúc để lão nô đi một chuyến.” Đại biểu ca sắp thi làm biểu muội tỏ ý một chút, đưa qua vài thứ cũng bình thường, hơn nữa lần trước cũng tặng đồ sang, cho nên sẽ không khiến người chú ý.

Nguyệt Dao gật đầu một cái: “Lễ vật của đại ca nhị ca cũng không được thiếu, không thể để cho người khác cảm thấy ta nhìn trúng biểu ca, trái lại sơ sót đường ca.”

Đặng ma ma tự mình đi tặng lễ Mã phủ, chỉ cần báo cho Mạc thị một tiếng là được. Đừng nói lão phu nhân vẫn còn ở thế gian, coi như lão phu nhân không còn trên đời nữa thì Đặng ma ma muốn đi tới Mã phủ một chuyến, Mạc thị cũng không thể cản. Nếu Nguyệt Dao tự mình đi ra ngoài, còn có thể nói cô nương gia tổng không thể chạy ra bên ngoài được. Bây giờ phái ma ma qua lại nhà cậu, đó là bình thường tới không thể bình thường hơn được.

Nguyệt Dao viết một tờ giấy, cũng không viết quá rõ, mà là dùng biện pháp câu đố đoán chữ. Đương nhiên, có nói phương pháp cho Đặng ma ma.

Từ sau khi trùng sinh thần kinh Nguyệt Dao vẫn luôn căng thẳng thái quá, không cho phép bản thân thả lỏng. Lần này chuyện đề thi quấn quýt hơn nửa ngày, cũng thật mệt mỏi, giao Đặng ma ma thay mặt mình xong thì đi ngủ. Giấc ngủ này, là ngủ hết một buổi.

Nguyệt Dao ngã bệnh, đương nhiên cũng phải tới thăm một chút. Mạc thị là người tới trước nhất, chẳng qua Mạc thị bận nhiều chuyện, ngồi một chút liền đi. Tới hôm nay Mạc thị không còn giả vờ hiền lành nữa, bởi vì Nguyệt Dao hoàn toàn không thấm dáng vẻ này của nàng. Tiếp đó sau khi hết giờ học ba người Nguyệt Doanh và Nguyệt Băng cũng tới rồi.

Lại nói tiếp, quan hệ giữa Nguyệt Dao và ba cô nương phòng lớn cũng không tốt, sau chuyện lần trước với Nguyệt Doanh, trên mặt vẫn duy trì tình cảm. Nguyệt Doanh muốn thay đổi hòa hợp mối quan hệ, nhưng đáng tiếc Nguyệt Dao nghe xong lời Hách ma ma nói lại không muốn tiếp xúc nhiều với Nguyệt Doanh nữa.

Nguyệt Băng dưới sự dạy dỗ của Uông ma ma, đã biết bất kể bên trong thế nào, ở bên ngoài nhất định phải biểu hiện ra tỷ muội tình thâm, cho nên cũng mang lòng muốn giao hảo tới. Đáng tiếc Nguyệt Dao đều lãnh lãnh đạm đạm, rõ ràng là không muốn kết bạn với Nguyệt Băng, làm Nguyệt Băng chán nản. Thế nhưng nàng cũng hết cách với Nguyệt Dao rồi, cũng bởi vì thái độ Nguyệt Dao dành cho Nguyệt Doanh và Nguyệt Hoàn đều lãnh đạm như nhau, ngược lại không khiến cho Nguyệt Băng suy nghĩ nhiều, chỉ bởi vì nàng chính là người có tính tình như vậy.

Còn Nguyệt Hoàn lại chủ động cách xa xa Nguyệt Dao, trải qua bài học kinh nghiệm lần trước, nàng cảm nhận sâu sắc chênh lệch của thứ nữ cùng đích nữ, nếu muốn mình và di nương còn có đệ đệ được sống tốt, chớ tới gần tam cô nương phu nhân sẽ không thích. Di nương còn nói với nàng nếu muốn ba người bọn họ trải qua tốt, phải lấy lòng nhị cô nương. Lấy lòng nhị cô nương nàng không làm được và cũng xem thường làm, thế nhưng không giao hảo với Nguyệt Dao việc này nàng vẫn làm được.

Ba tiên sinh dạy dỗ bốn người hơn nửa năm đều thấy rõ ràng, bốn cô nương cũng không tệ, đặc biệt là tam cô nương và tứ cô nương đều là người rất thông minh, thế nhưng bốn người bốn trái tim. Ở những cô nương nhà khác cho dù tình cảm không tốt cũng đều cố ý giả bộ tỷ muội tình thâm, thế nhưng bốn cô nương Liên gia ngay cả giả bộ cũng không thèm giả bộ. Trong đó dẫn đầu chính là tam cô nương, Uông ma ma một mực nói với Nguyệt Dao phải lấy gia tộc làm trọng, tỷ muội phải nâng đở lẫn nhau, thế nhưng đối với lời này Nguyệt Dao lại liên tục mặc kệ, điều này làm cho Uông ma ma cảm giác thấy bà có hơi thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện