Ma ma giáo dưỡng đã tới rồi.
Nguyệt Doanh biết được ma ma giáo dưỡng tới cực kỳ vui mừng. Năm nay nàng đã mười hai tuổi, đã gần tới tuổi làm mai rồi. Đi theo ma ma giáo dưỡng học quy củ thật tốt, đến lúc đó có thể được cửa hôn sự tốt.
Nguyệt Băng là người nhận được tin tức trước tiên. Gần đây Nguyệt Băng vẫn luôn lo lắng chuyện này. Đối với uy danh của ma ma giáo dưỡng, nàng biết quá tường tận. Nghĩ tới thủ đoạn của những ma ma giáo dưỡng này, trong lòng Nguyệt Băng liền chột dạ. Còn không biết sẽ bị lăn qua lăn lại thế nào nữa! Nguyệt Hoàn cũng bắt đầu lo lắng, nàng lo lắng đến lúc đó sẽ bị mất mặt. Bởi vì hiện tại cái gì nàng cũng không hiểu, cái gì cũng không. Đi theo học tập lại ở cùng một chỗ với Nguyệt Dao, Nguyệt Hoàn biểu thị nàng đang bị áp lực rất lớn.
Tô di nương không biết lo lắng của Nguyệt Hoàn, nàng cảm thấy đây là cơ hội rất tốt: "Tứ cô nương, có người nói ma ma kia trước đây ở trong hoàng cung dạy dỗ công chúa. Cô nương, nhất định phải đi theo ma ma học thật tốt, sau này cũng có thể nói một mối hôn sự tốt.”
Trong lòng Nguyệt Hoàn oán thầm không ngớt, hiện tại nàng mới 8 tuổi thôi có được hay không, đừng động một chút là đem việc hôn nhân ra mà nói. Thành thân, là chuyện sau này còn phải chờ tới mười năm nữa cơ. Chẳng qua Nguyệt Hoàn nghĩ tới nữ tử ở đây bình thường tới mười lăm mười sáu tuổi thì phải lập gia đình rồi, trái tim liền chìm xuống đáy. Nếu là như vậy, ừ thì bảy, tám năm sau phải lập gia đình rồi. Nghĩ tới đây, Nguyệt Hoàn chỉ thấy hắc tuyến đầy đầu. Muốn phản kháng, ngẫm lại cả xã hội đều như vậy, nàng không thể nào đối nghịch toàn bộ xã hội. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là thay đổi chính mình, để mình thích ứng với xã hội này.
Haiz, Nguyệt Hoàn nặng nề than thở. Ai nói quay về cổ đại tốt, nếu ai cảm thấy tốt nàng tình nguyện nhường cơ hội này cho họ ngay lập tức.
Duy nhất không có phản ứng chính là Nguyệt Dao. Đối với việc ma ma giáo dưỡng tới, nàng mang thái độ nghiêm túc học tập. Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải bù lại tiếc nuối của kiếp trước.
Ngày thứ hai trời vừa sáng Nguyệt Dao đã bị đánh thức. Hôm nay ma ma giáo dưỡng đến, đương nhiên phải đến chỗ lão phu nhân tập hợp.
Khi Nguyệt Dao tới cửa, gặp mặt Nguyệt Hoàn. Nếu không phải lần trước Nguyệt Hoàn hỏi mượn sách nàng, nàng đã không chú ý tới tình huống của Nguyệt Hoàn. Sau lần trước, lúc trở về Nguyệt Dao đã hỏi Hoa Lôi. Thế mới biết mấy ngày nay Nguyệt Hoàn đã nhận thức được tất cả mọi người trong phủ rồi. Hơn nữa học gì cũng rất nhanh, có thể nói xem qua là nhớ.
Nguyệt Dao không rõ rốt cuộc Nguyệt Hoàn đã bị người nào bám vào, nhưng nàng có thể khẳng định một điều, tuyệt đối là người có suy nghĩ trưởng thành, chẳng qua căn cứ biểu hiện, Nguyệt Dao cảm giác Nguyệt Hoàn là người có tâm tư thuần khiết. Bởi vậy, nàng cũng không có ý nghĩ vạch trần Nguyệt Hoàn. Chỉ là theo bản năng bài xích người từ bên ngoài đến. Cho nên, nàng không muốn tiếp xúc nhiều với Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn nhìn thấy Nguyệt Dao lại thật cao hứng: "Tam tỷ."
Nguyệt Dao nhìn nàng mỉm cười: ""Tứ muội muội đến sớm vậy." Vừa nói vừa không dấu vết giữ vững một khoảng cách nhất định với Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn phát hiện động tác của Nguyệt Dao, lần này nàng xác định Nguyệt Dao không thích nàng. Đối với thái độ của Nguyệt Dao trong lòng Nguyệt Hoàn hết sức nghi ngờ, thế nhưng cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng. Mấy ngày nay nàng sợ bị người khác nhìn ra có cái gì không giống, cho nên vẫn giữ yên lặng. Về sau nghe khuyên bảo của Tô di nương, nàng lại càng giả dạng làm một người hướng nội không thích nói chuyện. Có Tô di nương giúp đỡ, vậy nên không ai hoài nghi nàng. Thế nhưng có ngụy trang như thế nào, thì bản tính cũng khó mà thay đổi được. Người có tính tình cởi mở, làm sao cũng không ngụy trang thành vẻ ưu buồn được. Một ngày hai ngày còn có thể, thời gian dài thật không nhịn nổi. Bởi vậy, nàng đặc biệt muốn quen thân với Nguyệt Dao. Cho dù Tô di nương có nhiều lần khuyên răn cũng vô dụng.
Nguyệt Dao không quan tâm ý nghĩ của Nguyệt Hoàn, tự đi vào phòng.
Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao ánh mắt nàng có chút phức tạp, nàng thật sự rất thích Nguyệt Dao, nhìn Nguyệt Dao nàng đã cảm thấy vui tai vui mắt. Đây mới là tiểu thư khuê các chân chính! Haiz, chính là tính tình có chút lạnh nhạt.
Hồng Mai đẩy Nguyệt Hoàn, Nguyệt Hoàn mới hồi phục tinh thần. Khẽ thở một hơi, cũng vào phòng. Cứ để từ từ đi, không vội vàng được.
Khi cả hai đi vào phát hiện Nguyệt Băng đã đợi ở đây. Đây quả là chuyện phá thiên hoang địa lần đầu gặp phải, Nguyệt Dao đi đường xa không tính, trước kia mỗi lần thỉnh an Nguyệt Băng vẫn luôn là người tới cuối cùng. Hôm nay đến sớm như vậy, chả nhẽ mặt trời thật đã mọc lên từ phía tây sao.
Ánh mắt Nguyệt Dao lóe lóe, lại không nói gì.
Lão phu nhân vui tươi hớn hở nhìn Nguyệt Dao cùng Nguyệt Hoàn hành lễ, sau đó nói: "Đều ngồi đi! Ma ma giáo dưỡng và nữ tiên sinh lập tức tới ngay."
Nguyệt Dao có chút giật mình: "Tổ mẫu, không phải nói chỉ có ma ma giáo dưỡng? Tại sao còn có tiên sinh?" Kiếp trước Liên phủ có mời tới mấy nữ tiên sinh dạy bọn họ học cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, chẳng qua đó là chuyện sau khi hết hiếu kỳ của tổ mẫu. Cũng chính những nữ tiên sinh này đã dẫn dắt nàng, khiến nàng quá chú tâm vùi đầu vào những việc đó.
Lão phu nhân cũng mới lấy được tin tức hôm qua, đối với lần này lão phu nhân cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì ma ma giáo dưỡng là lão phu nhân mời tới, còn nữ tiên sinh là Liên Đống Phương mời. Ý tứ của Liên Đống Phương là bốn cô nương trong nhà đều lớn rồi, không chỉ cần có ma ma giáo dưỡng, còn cần nữ tiên sinh dạy dỗ thật tốt.
Lão phu nhân nghe xong lập tức đồng ý. Không chỉ học quy củ, những cái khác đều phải học. Có được thủ nghệ riêng, mới có thể có thanh danh tốt. Có thanh danh tốt sau này dễ bàn chuyện hôn nhân tốt. Có quan hệ thông gia tốt, đối với Liên gia là chuyện tốt. Những thứ này đều xoay vòng liên kết hỗ trợ lẫn nhau.
Lão phu nhân cười nói: ""Các ngươi cũng lớn rồi, mời tiên sinh thì phải theo tiên sinh học tập cho giỏi. Sau này xuất môn xã giao, sẽ không làm mất danh tiếng Liên phủ chúng ta."
Nguyệt Dao quỳ dưới đất nói: "Tổ mẫu, con chỉ đi theo ma ma giáo dưỡng học tập, những thứ khác sẽ không học." Nàng còn chưa giữ hiếu xong, làm sao có thể đi học cầm kỳ thư họa trò vui tiêu khiển kia. Lan truyền ra ngoài, sẽ thành cái dạng gì. Phỏng chừng chuyện nàng sao chép kinh Phật trước đó cũng bị liên luỵ, sẽ nói rằng đó chỉ là ngụy tạo.
Lão phu nhân không khỏi gật đầu, trong lúc giữ đạo hiếu học những thứ này quả thật không tốt cho Nguyệt Dao. Lão phu nhân suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cầm kỳ thư họa không học cũng được, thế nhưng nữ hồng con khổng thể bỏ." Cô nương của Liên gia không cần dựa vào nữ hồng để mưu sinh, thế nhưng vẫn phải học. Bằng không ngày sau gả vào nhà chồng đến cả việc làm quần áo giày vớ cho trưởng bối đều phải dựa vào nha hoàn, truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng cô nương Liên gia đều giống như vậy, sẽ không tốt cho Liên gia. Cho nên nữ hồng tuyệt đối không thể không học.
Nguyệt Dao nghe xong trong mắt có lệ. Nhớ lúc đầu Mạc thị vẫn luôn khen nàng cầm kỳ thư họa cái gì cũng tốt, đối với nữ hồng khó coi của nàng thì cười nói không sao cả, còn nói Thẩm gia không thiếu vài người tú nương. Nàng nghe thế liền tin là thật. Cho nên tới cuối cùng nữ hồng nàng một chút cũng không am hiểu.
Nguyệt Băng lại ở bên cạnh lắc đầu nói: "Cầm kỳ họa những thứ này là đồ giải trí, thế nhưng thư pháp lại đại diện cho bản lĩnh. Tam muội muội, muội là cô nương Liên gia nhà chúng ta, nếu như sau này muội viết ra nét chữ thê thảm không nỡ nhìn, chẳng phải sẽ vứt sạch mặt mũi Liên gia nhà ta sao." Nguyệt Băng hoàn toàn quên mất một tay chữ liễu cực tốt của Nguyệt Dao.
Sắc mặt lão phu nhân không vui thế nhưng không có nói gì, chỉ nhìn Nguyệt Dao. Việc này là đại nhi tử nhắc tới, mà khi nói cho nàng biết, ngay cả người cũng đã chọn được rồi. Tuy rằng lão phu nhân không biết rốt cuộc đại nhi tử muốn làm gì, thế nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, đại nhi tử làm như vậy nhất định là có mưu đồ riêng của hắn. Còn rốt cuộc là mưu đồ thứ gì, lão phu nhân không nguyện ý suy nghĩ nhiều.
Nguyệt Dao thoáng sững sờ, lại nhìn vẻ phức tạp thoáng hiện trong mắt lão phu nhân, trong lòng cũng chấn động. Chẳng qua rất nhanh đã cười nói: "Nhị tỷ tỷ nói đúng lắm, tập thư pháp ngược lại có thể giúp tu thân dưỡng tính cũng là chuyện tốt. Không thuộc việc tiêu khiển. Ta sẽ đi theo nữ tiên sinh học tập thư pháp, cũng sẽ theo tú nương học thêu thùa." Thật ra Nguyệt Dao rất không tình nguyện đi học thư pháp. Nàng có thể viết tốt hai thể chữ đã được rồi, không cần học viết thể chữ thứ ba. Bởi vì nàng không có nhiều thời giờ như vậy. Thế nhưng Nguyệt Dao nghĩ tới vẻ phức tạp nơi đáy mắt lão phu nhân, vẫn cứ quyết định đi học.
Nguyệt Băng nghe xong lời này, sắc mặt hơi thay đổi. Cầm kỳ họa quả thật thuộc diện kĩ nghệ giải trí, thế nhưng thư pháp, bất kể là ai mỗi ngày đều luyện. Nguyệt Dao đi học tập thư pháp, cho dù đang trong thời gian hiếu kỳ cũng không sao. Nguyệt Băng nhìn Nguyệt Dao một chút, trong mắt có ý đo lường xem xét. Chẳng qua rất nhanh liền thu liễm lại.
Nguyệt Dao thấy Nguyệt Băng như vậy không nhịn được bắt đầu nghĩ lại. Năm đó liệu Nguyệt Băng có phải là một người đơn giản như vậy không. Nếu Nguyệt Băng thật sự là người có ý nghĩ đơn giản như biểu hiện trên mặt, thì không thể nào thành công gả vào Lô Dương Hậu phủ. Coi như gả vào đó là công lao và trù tính của Mạc thị, thế nhưng sau khi gả Nguyệt Băng rất nhanh đã đứng vững gót chân, thậm chí còn bất tri bất giác giết chết đích trưởng tử của Lô Dương Hậu, cái này không phải chuyện Mạc thị có thể làm được.
Nguyệt Dao cố gắng nghĩ lại là từ khi nào mà Nguyệt Băng đã bắt đầu thay đổi? Hình như là sau khi ma ma giáo dưỡng tới thì bắt đầu có chuyển biến.
Về phần có phải là về sau được dạy dỗ nên tiến bộ hay ngay từ đầu Nguyệt Băng đã che giấu chính mình, Nguyệt Dao không có thời gian đi tìm hiểu, bởi vì việc này không có ý nghĩa. Nàng chỉ biết Nguyệt Băng là người mà nàng chắn chắn phải đề phòng.
Lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Được, được." Làm việc cũng không nhất thiết phải theo kiểu đã quyết định thì không thay đổi. Tam nha đầu có thể biết biến đổi theo tình hình, không khư khư giữ cái cũ là chuyện tốt.
Một lát sau, Xảo Tuệ ở phía ngoài nói vọng vào: "Lão phu nhân, ma ma và tiên sinh đến rồi."
Ma ma giáo dưỡng họ Uông, uông trong thủy uông uông (thủy uông uông: long lanh ngập nước), Uông ma ma tám tuổi đã tiến cung làm cung nữ. Về sau đảm nhiệm chức vị cao ở Lễ Nghi ty. Hiện tại đến tuổi thì được thả ra ngoài. Nàng không muốn tới chỗ huynh tẩu xin cơm còn phải nhìn mặt người ta. Liền dứt khoát đi làm ma ma giáo dưỡng cho các cô nương của đại hộ nhân gia. Mấy năm nay nàng cũng tích góp được không ít tiền của. Chuẩn bị làm tiếp hai năm thì nghỉ ngơi.
Ngoài ra có hai vị nữ tiên sinh, một người họ Tề, người kia họ Vân. Tề tiên sinh sinh ra trong hào môn thế gia, năm đó nàng cũng là tài nữ nổi danh kinh thành. Chẳng qua năm đó gia tộc của nàng bị cuốn vào sóng gió tranh trữ (tranh ngôi vua). Về sau người mà gia tộc nàng đi theo thất bại, gia tộc cũng theo đó suy tàn. Phu gia thấy nàng gả đi đã năm năm vẫn không sinh con, cũng không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bắt đầu không chút kiêng kỵ mà giày vò làm khó làm dễ. Nàng không chịu nổi bức bách của phu gia bèn cùng cách với trượng phu. Dựa vào một thân tài học nàng dạy cầm kỳ thư họa và thơ từ các loại cho nữ quyến của gia đình phú quý. Chẳng qua là trước đó Đông Gia* bên này đã có lời chỉ để cho nàng dạy dỗ cầm kỳ, tiện đường dạy dỗ thi từ ca phú. Lại là tài nữ, thì trên phương diện thư pháp cùng họa nghệ, nàng vẫn kém hơn Vân tiên sinh.
*Đông gia: chủ nhân gia đình, chủ nhà.
Vân tiên sinh cũng xuất thân từ thư hương môn đệ thế gia. Chỉ là số phận không được tốt, còn chưa gả đi thì vị hôn phu đã mất. Nàng giữ tang ba năm cho vị hôn phu, hết ba năm đã quá tuổi hoa hạnh. Nếu tái giá thì không phải làm vợ kế, chính là gả thấp. Cả hai con đường Vân tiên sinh đều không chọn, trực tiếp chải đầu**. Bởi vì tinh thông thư pháp và họa nghệ, bèn dựa vào hai thứ này nhận được danh tiếng tốt trong gia đình giàu có, mấy năm nay làm được rất tốt. Về sau nhận một nghĩa nữ, nghĩa nữ này cực kỳ hiếu thuận với nàng, chọn con rể cũng là người phúc hậu. Hai người đều mong muốn nàng nghỉ ngơi đừng ra ngoài bôn ba nữa, ở nhà hưởng thụ cuộc sống yên bình hành phúc. Nhưng bây giờ muốn nàng ngừng lại, nàng thật không thoải mái. Cho nên vẫn tiếp tục kiên trì làm nghề này, đồng thời nói thẳng đến khi làm không nổi nữa thì sẽ nghỉ ngơi, nếu không vẫn làm tiếp.
*Chải đầu: ở cổ đại chải đầu ý chỉ người có gia đình, ở đây chỉ người này k lấy chồng ở góa.
Nguyệt Dao nhìn Uông ma ma mặc một thân y phục sáp tử đàn, sắc mặt nghiêm nghị, toàn thân cao thấp để lộ ra vẻ nghiêm túc, hơi sửng sốt một chút. Thờì gian quá dài, nàng đã quên mất rất nhiều chuyện, hiện tại nhìn thấy người ta nàng thoáng chốc đã rõ ràng. Ma ma giáo dưỡng năm đó chính là Uông ma ma của hiện tại. Về sau Uông ma ma thành ma ma thiếp thân của Nguyệt Băng.
Tay Nguyệt Dao hơi giật giật, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Nguyệt Băng, xem ra bản lĩnh sau này của Nguyệt Băng, sợ là đều học được từ trên người Uông ma ma.
Nguyệt Dao nhanh chóng thu hồi tâm tình khác thường. Bất kể như thế nào, Uông ma ma là người tổ mẫu mời tới, hiện tại tổ mẫu vẫn còn, khi dạy dỗ các nàng Uông ma ma sẽ không giấu giếm điều gì. Nàng đi theo học thật tốt, còn tương lai ra sao, thì tính sau.
Nguyệt Dao lại nhìn về phía hai vị tiên sinh, Tề tiên sinh mặc váy tơ lụa của nhà nho, chải búi tóc hình tròn, giữa búi tóc xuyên một bộ diêu trân châu có cánh bướm bạc ôm ngọc, lại cài trên tóc một chuỗi hạt ngọc hoa cúc năm cánh màu xanh lam. Ăn mặc không thể nói hơn người, bình thường nhưng lại khiến người ta nhìn vào vô cùng thoải mái.
Vân tiên sinh mặc ngoại sam màu hồng cánh sen, bách triệp quần từ gấm tuyết, giày thêu hồng phớt, bên thái dương cài một đóa quyên hoa, trên mái tóc không có đồ trang sức quý giá nào. Một người ăn mặc đúng quy đúng củ, khuôn mặt cũng không buồn không vui, vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua so với Tề tiên sinh, Vân tiên sinh nhiều hơn mấy phần ôn hòa.
Lão phu nhân khẽ gật đầu: "Nguyệt Doanh, Nguyệt Băng, Nguyệt Dao, Nguyệt Hoàn, bốn người các ngươi đến đây, ra mắt ma ma và tiên sinh."
Bốn người đứng thành một hàng ngang hướng về phía ba người hành lễ. Đây là lễ tiết, ba người cũng thản nhiên tiếp nhận rồi lễ bái của bốn người.
Nguyệt Doanh biết được ma ma giáo dưỡng tới cực kỳ vui mừng. Năm nay nàng đã mười hai tuổi, đã gần tới tuổi làm mai rồi. Đi theo ma ma giáo dưỡng học quy củ thật tốt, đến lúc đó có thể được cửa hôn sự tốt.
Nguyệt Băng là người nhận được tin tức trước tiên. Gần đây Nguyệt Băng vẫn luôn lo lắng chuyện này. Đối với uy danh của ma ma giáo dưỡng, nàng biết quá tường tận. Nghĩ tới thủ đoạn của những ma ma giáo dưỡng này, trong lòng Nguyệt Băng liền chột dạ. Còn không biết sẽ bị lăn qua lăn lại thế nào nữa! Nguyệt Hoàn cũng bắt đầu lo lắng, nàng lo lắng đến lúc đó sẽ bị mất mặt. Bởi vì hiện tại cái gì nàng cũng không hiểu, cái gì cũng không. Đi theo học tập lại ở cùng một chỗ với Nguyệt Dao, Nguyệt Hoàn biểu thị nàng đang bị áp lực rất lớn.
Tô di nương không biết lo lắng của Nguyệt Hoàn, nàng cảm thấy đây là cơ hội rất tốt: "Tứ cô nương, có người nói ma ma kia trước đây ở trong hoàng cung dạy dỗ công chúa. Cô nương, nhất định phải đi theo ma ma học thật tốt, sau này cũng có thể nói một mối hôn sự tốt.”
Trong lòng Nguyệt Hoàn oán thầm không ngớt, hiện tại nàng mới 8 tuổi thôi có được hay không, đừng động một chút là đem việc hôn nhân ra mà nói. Thành thân, là chuyện sau này còn phải chờ tới mười năm nữa cơ. Chẳng qua Nguyệt Hoàn nghĩ tới nữ tử ở đây bình thường tới mười lăm mười sáu tuổi thì phải lập gia đình rồi, trái tim liền chìm xuống đáy. Nếu là như vậy, ừ thì bảy, tám năm sau phải lập gia đình rồi. Nghĩ tới đây, Nguyệt Hoàn chỉ thấy hắc tuyến đầy đầu. Muốn phản kháng, ngẫm lại cả xã hội đều như vậy, nàng không thể nào đối nghịch toàn bộ xã hội. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là thay đổi chính mình, để mình thích ứng với xã hội này.
Haiz, Nguyệt Hoàn nặng nề than thở. Ai nói quay về cổ đại tốt, nếu ai cảm thấy tốt nàng tình nguyện nhường cơ hội này cho họ ngay lập tức.
Duy nhất không có phản ứng chính là Nguyệt Dao. Đối với việc ma ma giáo dưỡng tới, nàng mang thái độ nghiêm túc học tập. Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải bù lại tiếc nuối của kiếp trước.
Ngày thứ hai trời vừa sáng Nguyệt Dao đã bị đánh thức. Hôm nay ma ma giáo dưỡng đến, đương nhiên phải đến chỗ lão phu nhân tập hợp.
Khi Nguyệt Dao tới cửa, gặp mặt Nguyệt Hoàn. Nếu không phải lần trước Nguyệt Hoàn hỏi mượn sách nàng, nàng đã không chú ý tới tình huống của Nguyệt Hoàn. Sau lần trước, lúc trở về Nguyệt Dao đã hỏi Hoa Lôi. Thế mới biết mấy ngày nay Nguyệt Hoàn đã nhận thức được tất cả mọi người trong phủ rồi. Hơn nữa học gì cũng rất nhanh, có thể nói xem qua là nhớ.
Nguyệt Dao không rõ rốt cuộc Nguyệt Hoàn đã bị người nào bám vào, nhưng nàng có thể khẳng định một điều, tuyệt đối là người có suy nghĩ trưởng thành, chẳng qua căn cứ biểu hiện, Nguyệt Dao cảm giác Nguyệt Hoàn là người có tâm tư thuần khiết. Bởi vậy, nàng cũng không có ý nghĩ vạch trần Nguyệt Hoàn. Chỉ là theo bản năng bài xích người từ bên ngoài đến. Cho nên, nàng không muốn tiếp xúc nhiều với Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn nhìn thấy Nguyệt Dao lại thật cao hứng: "Tam tỷ."
Nguyệt Dao nhìn nàng mỉm cười: ""Tứ muội muội đến sớm vậy." Vừa nói vừa không dấu vết giữ vững một khoảng cách nhất định với Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Hoàn phát hiện động tác của Nguyệt Dao, lần này nàng xác định Nguyệt Dao không thích nàng. Đối với thái độ của Nguyệt Dao trong lòng Nguyệt Hoàn hết sức nghi ngờ, thế nhưng cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng. Mấy ngày nay nàng sợ bị người khác nhìn ra có cái gì không giống, cho nên vẫn giữ yên lặng. Về sau nghe khuyên bảo của Tô di nương, nàng lại càng giả dạng làm một người hướng nội không thích nói chuyện. Có Tô di nương giúp đỡ, vậy nên không ai hoài nghi nàng. Thế nhưng có ngụy trang như thế nào, thì bản tính cũng khó mà thay đổi được. Người có tính tình cởi mở, làm sao cũng không ngụy trang thành vẻ ưu buồn được. Một ngày hai ngày còn có thể, thời gian dài thật không nhịn nổi. Bởi vậy, nàng đặc biệt muốn quen thân với Nguyệt Dao. Cho dù Tô di nương có nhiều lần khuyên răn cũng vô dụng.
Nguyệt Dao không quan tâm ý nghĩ của Nguyệt Hoàn, tự đi vào phòng.
Nguyệt Hoàn nhìn Nguyệt Dao ánh mắt nàng có chút phức tạp, nàng thật sự rất thích Nguyệt Dao, nhìn Nguyệt Dao nàng đã cảm thấy vui tai vui mắt. Đây mới là tiểu thư khuê các chân chính! Haiz, chính là tính tình có chút lạnh nhạt.
Hồng Mai đẩy Nguyệt Hoàn, Nguyệt Hoàn mới hồi phục tinh thần. Khẽ thở một hơi, cũng vào phòng. Cứ để từ từ đi, không vội vàng được.
Khi cả hai đi vào phát hiện Nguyệt Băng đã đợi ở đây. Đây quả là chuyện phá thiên hoang địa lần đầu gặp phải, Nguyệt Dao đi đường xa không tính, trước kia mỗi lần thỉnh an Nguyệt Băng vẫn luôn là người tới cuối cùng. Hôm nay đến sớm như vậy, chả nhẽ mặt trời thật đã mọc lên từ phía tây sao.
Ánh mắt Nguyệt Dao lóe lóe, lại không nói gì.
Lão phu nhân vui tươi hớn hở nhìn Nguyệt Dao cùng Nguyệt Hoàn hành lễ, sau đó nói: "Đều ngồi đi! Ma ma giáo dưỡng và nữ tiên sinh lập tức tới ngay."
Nguyệt Dao có chút giật mình: "Tổ mẫu, không phải nói chỉ có ma ma giáo dưỡng? Tại sao còn có tiên sinh?" Kiếp trước Liên phủ có mời tới mấy nữ tiên sinh dạy bọn họ học cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, chẳng qua đó là chuyện sau khi hết hiếu kỳ của tổ mẫu. Cũng chính những nữ tiên sinh này đã dẫn dắt nàng, khiến nàng quá chú tâm vùi đầu vào những việc đó.
Lão phu nhân cũng mới lấy được tin tức hôm qua, đối với lần này lão phu nhân cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì ma ma giáo dưỡng là lão phu nhân mời tới, còn nữ tiên sinh là Liên Đống Phương mời. Ý tứ của Liên Đống Phương là bốn cô nương trong nhà đều lớn rồi, không chỉ cần có ma ma giáo dưỡng, còn cần nữ tiên sinh dạy dỗ thật tốt.
Lão phu nhân nghe xong lập tức đồng ý. Không chỉ học quy củ, những cái khác đều phải học. Có được thủ nghệ riêng, mới có thể có thanh danh tốt. Có thanh danh tốt sau này dễ bàn chuyện hôn nhân tốt. Có quan hệ thông gia tốt, đối với Liên gia là chuyện tốt. Những thứ này đều xoay vòng liên kết hỗ trợ lẫn nhau.
Lão phu nhân cười nói: ""Các ngươi cũng lớn rồi, mời tiên sinh thì phải theo tiên sinh học tập cho giỏi. Sau này xuất môn xã giao, sẽ không làm mất danh tiếng Liên phủ chúng ta."
Nguyệt Dao quỳ dưới đất nói: "Tổ mẫu, con chỉ đi theo ma ma giáo dưỡng học tập, những thứ khác sẽ không học." Nàng còn chưa giữ hiếu xong, làm sao có thể đi học cầm kỳ thư họa trò vui tiêu khiển kia. Lan truyền ra ngoài, sẽ thành cái dạng gì. Phỏng chừng chuyện nàng sao chép kinh Phật trước đó cũng bị liên luỵ, sẽ nói rằng đó chỉ là ngụy tạo.
Lão phu nhân không khỏi gật đầu, trong lúc giữ đạo hiếu học những thứ này quả thật không tốt cho Nguyệt Dao. Lão phu nhân suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cầm kỳ thư họa không học cũng được, thế nhưng nữ hồng con khổng thể bỏ." Cô nương của Liên gia không cần dựa vào nữ hồng để mưu sinh, thế nhưng vẫn phải học. Bằng không ngày sau gả vào nhà chồng đến cả việc làm quần áo giày vớ cho trưởng bối đều phải dựa vào nha hoàn, truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng cô nương Liên gia đều giống như vậy, sẽ không tốt cho Liên gia. Cho nên nữ hồng tuyệt đối không thể không học.
Nguyệt Dao nghe xong trong mắt có lệ. Nhớ lúc đầu Mạc thị vẫn luôn khen nàng cầm kỳ thư họa cái gì cũng tốt, đối với nữ hồng khó coi của nàng thì cười nói không sao cả, còn nói Thẩm gia không thiếu vài người tú nương. Nàng nghe thế liền tin là thật. Cho nên tới cuối cùng nữ hồng nàng một chút cũng không am hiểu.
Nguyệt Băng lại ở bên cạnh lắc đầu nói: "Cầm kỳ họa những thứ này là đồ giải trí, thế nhưng thư pháp lại đại diện cho bản lĩnh. Tam muội muội, muội là cô nương Liên gia nhà chúng ta, nếu như sau này muội viết ra nét chữ thê thảm không nỡ nhìn, chẳng phải sẽ vứt sạch mặt mũi Liên gia nhà ta sao." Nguyệt Băng hoàn toàn quên mất một tay chữ liễu cực tốt của Nguyệt Dao.
Sắc mặt lão phu nhân không vui thế nhưng không có nói gì, chỉ nhìn Nguyệt Dao. Việc này là đại nhi tử nhắc tới, mà khi nói cho nàng biết, ngay cả người cũng đã chọn được rồi. Tuy rằng lão phu nhân không biết rốt cuộc đại nhi tử muốn làm gì, thế nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, đại nhi tử làm như vậy nhất định là có mưu đồ riêng của hắn. Còn rốt cuộc là mưu đồ thứ gì, lão phu nhân không nguyện ý suy nghĩ nhiều.
Nguyệt Dao thoáng sững sờ, lại nhìn vẻ phức tạp thoáng hiện trong mắt lão phu nhân, trong lòng cũng chấn động. Chẳng qua rất nhanh đã cười nói: "Nhị tỷ tỷ nói đúng lắm, tập thư pháp ngược lại có thể giúp tu thân dưỡng tính cũng là chuyện tốt. Không thuộc việc tiêu khiển. Ta sẽ đi theo nữ tiên sinh học tập thư pháp, cũng sẽ theo tú nương học thêu thùa." Thật ra Nguyệt Dao rất không tình nguyện đi học thư pháp. Nàng có thể viết tốt hai thể chữ đã được rồi, không cần học viết thể chữ thứ ba. Bởi vì nàng không có nhiều thời giờ như vậy. Thế nhưng Nguyệt Dao nghĩ tới vẻ phức tạp nơi đáy mắt lão phu nhân, vẫn cứ quyết định đi học.
Nguyệt Băng nghe xong lời này, sắc mặt hơi thay đổi. Cầm kỳ họa quả thật thuộc diện kĩ nghệ giải trí, thế nhưng thư pháp, bất kể là ai mỗi ngày đều luyện. Nguyệt Dao đi học tập thư pháp, cho dù đang trong thời gian hiếu kỳ cũng không sao. Nguyệt Băng nhìn Nguyệt Dao một chút, trong mắt có ý đo lường xem xét. Chẳng qua rất nhanh liền thu liễm lại.
Nguyệt Dao thấy Nguyệt Băng như vậy không nhịn được bắt đầu nghĩ lại. Năm đó liệu Nguyệt Băng có phải là một người đơn giản như vậy không. Nếu Nguyệt Băng thật sự là người có ý nghĩ đơn giản như biểu hiện trên mặt, thì không thể nào thành công gả vào Lô Dương Hậu phủ. Coi như gả vào đó là công lao và trù tính của Mạc thị, thế nhưng sau khi gả Nguyệt Băng rất nhanh đã đứng vững gót chân, thậm chí còn bất tri bất giác giết chết đích trưởng tử của Lô Dương Hậu, cái này không phải chuyện Mạc thị có thể làm được.
Nguyệt Dao cố gắng nghĩ lại là từ khi nào mà Nguyệt Băng đã bắt đầu thay đổi? Hình như là sau khi ma ma giáo dưỡng tới thì bắt đầu có chuyển biến.
Về phần có phải là về sau được dạy dỗ nên tiến bộ hay ngay từ đầu Nguyệt Băng đã che giấu chính mình, Nguyệt Dao không có thời gian đi tìm hiểu, bởi vì việc này không có ý nghĩa. Nàng chỉ biết Nguyệt Băng là người mà nàng chắn chắn phải đề phòng.
Lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Được, được." Làm việc cũng không nhất thiết phải theo kiểu đã quyết định thì không thay đổi. Tam nha đầu có thể biết biến đổi theo tình hình, không khư khư giữ cái cũ là chuyện tốt.
Một lát sau, Xảo Tuệ ở phía ngoài nói vọng vào: "Lão phu nhân, ma ma và tiên sinh đến rồi."
Ma ma giáo dưỡng họ Uông, uông trong thủy uông uông (thủy uông uông: long lanh ngập nước), Uông ma ma tám tuổi đã tiến cung làm cung nữ. Về sau đảm nhiệm chức vị cao ở Lễ Nghi ty. Hiện tại đến tuổi thì được thả ra ngoài. Nàng không muốn tới chỗ huynh tẩu xin cơm còn phải nhìn mặt người ta. Liền dứt khoát đi làm ma ma giáo dưỡng cho các cô nương của đại hộ nhân gia. Mấy năm nay nàng cũng tích góp được không ít tiền của. Chuẩn bị làm tiếp hai năm thì nghỉ ngơi.
Ngoài ra có hai vị nữ tiên sinh, một người họ Tề, người kia họ Vân. Tề tiên sinh sinh ra trong hào môn thế gia, năm đó nàng cũng là tài nữ nổi danh kinh thành. Chẳng qua năm đó gia tộc của nàng bị cuốn vào sóng gió tranh trữ (tranh ngôi vua). Về sau người mà gia tộc nàng đi theo thất bại, gia tộc cũng theo đó suy tàn. Phu gia thấy nàng gả đi đã năm năm vẫn không sinh con, cũng không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bắt đầu không chút kiêng kỵ mà giày vò làm khó làm dễ. Nàng không chịu nổi bức bách của phu gia bèn cùng cách với trượng phu. Dựa vào một thân tài học nàng dạy cầm kỳ thư họa và thơ từ các loại cho nữ quyến của gia đình phú quý. Chẳng qua là trước đó Đông Gia* bên này đã có lời chỉ để cho nàng dạy dỗ cầm kỳ, tiện đường dạy dỗ thi từ ca phú. Lại là tài nữ, thì trên phương diện thư pháp cùng họa nghệ, nàng vẫn kém hơn Vân tiên sinh.
*Đông gia: chủ nhân gia đình, chủ nhà.
Vân tiên sinh cũng xuất thân từ thư hương môn đệ thế gia. Chỉ là số phận không được tốt, còn chưa gả đi thì vị hôn phu đã mất. Nàng giữ tang ba năm cho vị hôn phu, hết ba năm đã quá tuổi hoa hạnh. Nếu tái giá thì không phải làm vợ kế, chính là gả thấp. Cả hai con đường Vân tiên sinh đều không chọn, trực tiếp chải đầu**. Bởi vì tinh thông thư pháp và họa nghệ, bèn dựa vào hai thứ này nhận được danh tiếng tốt trong gia đình giàu có, mấy năm nay làm được rất tốt. Về sau nhận một nghĩa nữ, nghĩa nữ này cực kỳ hiếu thuận với nàng, chọn con rể cũng là người phúc hậu. Hai người đều mong muốn nàng nghỉ ngơi đừng ra ngoài bôn ba nữa, ở nhà hưởng thụ cuộc sống yên bình hành phúc. Nhưng bây giờ muốn nàng ngừng lại, nàng thật không thoải mái. Cho nên vẫn tiếp tục kiên trì làm nghề này, đồng thời nói thẳng đến khi làm không nổi nữa thì sẽ nghỉ ngơi, nếu không vẫn làm tiếp.
*Chải đầu: ở cổ đại chải đầu ý chỉ người có gia đình, ở đây chỉ người này k lấy chồng ở góa.
Nguyệt Dao nhìn Uông ma ma mặc một thân y phục sáp tử đàn, sắc mặt nghiêm nghị, toàn thân cao thấp để lộ ra vẻ nghiêm túc, hơi sửng sốt một chút. Thờì gian quá dài, nàng đã quên mất rất nhiều chuyện, hiện tại nhìn thấy người ta nàng thoáng chốc đã rõ ràng. Ma ma giáo dưỡng năm đó chính là Uông ma ma của hiện tại. Về sau Uông ma ma thành ma ma thiếp thân của Nguyệt Băng.
Tay Nguyệt Dao hơi giật giật, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Nguyệt Băng, xem ra bản lĩnh sau này của Nguyệt Băng, sợ là đều học được từ trên người Uông ma ma.
Nguyệt Dao nhanh chóng thu hồi tâm tình khác thường. Bất kể như thế nào, Uông ma ma là người tổ mẫu mời tới, hiện tại tổ mẫu vẫn còn, khi dạy dỗ các nàng Uông ma ma sẽ không giấu giếm điều gì. Nàng đi theo học thật tốt, còn tương lai ra sao, thì tính sau.
Nguyệt Dao lại nhìn về phía hai vị tiên sinh, Tề tiên sinh mặc váy tơ lụa của nhà nho, chải búi tóc hình tròn, giữa búi tóc xuyên một bộ diêu trân châu có cánh bướm bạc ôm ngọc, lại cài trên tóc một chuỗi hạt ngọc hoa cúc năm cánh màu xanh lam. Ăn mặc không thể nói hơn người, bình thường nhưng lại khiến người ta nhìn vào vô cùng thoải mái.
Vân tiên sinh mặc ngoại sam màu hồng cánh sen, bách triệp quần từ gấm tuyết, giày thêu hồng phớt, bên thái dương cài một đóa quyên hoa, trên mái tóc không có đồ trang sức quý giá nào. Một người ăn mặc đúng quy đúng củ, khuôn mặt cũng không buồn không vui, vô cùng bình tĩnh. Chẳng qua so với Tề tiên sinh, Vân tiên sinh nhiều hơn mấy phần ôn hòa.
Lão phu nhân khẽ gật đầu: "Nguyệt Doanh, Nguyệt Băng, Nguyệt Dao, Nguyệt Hoàn, bốn người các ngươi đến đây, ra mắt ma ma và tiên sinh."
Bốn người đứng thành một hàng ngang hướng về phía ba người hành lễ. Đây là lễ tiết, ba người cũng thản nhiên tiếp nhận rồi lễ bái của bốn người.
Danh sách chương