Mã phủ vốn là biệt viện của công chúa, khi ấy cũng đã là công trình vô cùng to lớn. Toàn bộ biệt viện, lầu các giao thác, gấm đám tiên hoa. Đi dạo lại trong viện tử một sâu trì thủy thì có một mẫu bao lớn. Hai bên bờ hồ cành liễu rũ xuống nhánh nhánh xanh biếc như dải tơ lụa, đón gió nhẹ nhẹ nhàng nhảy múa, quyến rũ không nói thành lời.

Nguyệt Dao cười nói: "Cậu, phong cảnh nơi này quả thực như tranh vẽ, xinh đẹp vô cùng."

Mã Thành Bằng cười cười nói: "Nếu con thấy ở trong phủ đệ của cậu tốt. Vậy về sau cứ cách vài ba ngày tới đây ở lại vài hôm."

Nguyệt Dao vừa nghe được, cười vô cùng rực rỡ: "Được. Như thế con cũng có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh đẹp rồi." Lúc trước bởi vì Nguyệt Dao chán ghét Trình thị, cho nên cũng không nghĩ tới muốn thường xuyên đến Mã gia. Thế nhưng lần này sau khi nhìn thấy cậu, nàng thay đổi chủ ý. Cậu là đương gia của Mã gia, chỉ cần cậu còn ở, sẽ không ai ức hiếp nàng được. Nhìn bề ngoài Trình thị chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng, về phần Mã Lâm Lâm ư, cứ để cho nàng nói hai câu coi như gió thoảng đi. Khó khăn như vậy ở kiếp trước cũng đã trải qua rồi, còn sợ mấy câu nói bóng nói gió.

Nguyệt Dao quyết định, về sau không dám nói mỗi tháng sẽ tới đây ở lại mấy ngày, nhưng ít nhất cũng phải cách năm ba tháng lại tới đây ở một đoạn thời gian. Thứ nhất là ra khỏi Liên phủ có thể giúp cho nàng buông lỏng không khí; thứ hai ở chung với câu lâu hơn một chút cảm tình cũng sẽ sâu đậm hơn, sau này cậu càng che chở nàng hơn một chút. Hoặc là đánh tốt quan hệ với đại biểu ca, về sau sẽ có thêm một người bảo vệ nàng, vì nàng mà ra mặt.

Mã Thành Đằng thấy Nguyệt Dao như vậy trái lại nở nụ cười. Bất quá rất nhanh nụ cười liền tản đi, sợ là đứa bé này ở Liên gia thực sự phải chịu ủy khuất rất lớn. Bằng không sẽ không như vậy.

Kỳ thực đối với chuyện Nguyệt Dao lúc trước ba lần bốn lượt từ chối không muốn tới Mã phủ, trong lòng Mã Thành Đằng không thể không suy nghĩ. Mặc dù bà tử được phái đi nói là Nguyệt Dao muốn sao chép kinh thư nên không thể tới, thế nhưng suy cho cùng đó cũng là một mảnh hảo tâm của hắn bị cự tuyệt trong lòng chắc chắn sẽ không quá sảng khoái, còn có Trình thị ở bên cạnh thổi gió, thời gian dần qua, cũng không bàn tới chuyện đưa Nguyệt Dao qua đây ở vài ngày, chỉ là cứ cách năm ba ngày sẽ phái người đi sang đó thăm hỏi. Hiện tại xem ra hẳn không phải là Nguyệt Dao không đến, mà là người trong phủ đệ không tận tâm, người của Liên phủ thoái thác. Rút cuộc đó cũng là sơ sót của hắn.

Nguyệt Dao đi đến trước của Hải Đường Uyển. Hệt như trong ấn tượng, mái ngói màu xám tường quét vôi trắng, cửa như ý sơn đen. Ba gian phòng nhỏ, một đại sảnh nhỏ, hai bên là sương phòng, trong sương phòng còn có nhĩ phòng.

Nguyệt Dao theo Mã Thành Đằng đi vào sân nhỏ, hoa được trồng trong viện tất cả đều là Hải Đường, là loài Tây phủ Hải Đường.

Nguyệt Dao cũng biết loài hoa nương nàng thích nhất chính là hoa hải đường. Cho nên khi người còn là tiểu thư trong viện trồng rất nhiều Tây phủ hải đường. Tây phủ hải đường cùng ngọc lan, mẫu đơn, hoa quế kết thành bạn, tạo nên " Ngọc đường phú quý" . Nguyệt Dao biết hải phàm là lúc hải đường đóa chớm nở sẽ có chút mùi hương thơm dịu. Hoa kia chưa nở thì hoa lôi hồng diễm*, giống như được điểm son, sau khi nở lại chuyển dần sang màu phấn hồng, tựa như rạng mây hừng sáng lúc bình minh.

*Hoa lôi hồng diễm: nu hoa màu đỏ tươi rực rỡ.

Đáng tiếc, bây giờ không phải là mùa hải đường nở rộ. Nếu là mùa hoa nở, qua đây ngắm hoa hải đường, cũng thật tốt. Nguyệt Dao nghĩ chờ tới thời điểm chuyển giao hai mùa xuân hạ sang năm thì  trở lại, đến lúc đó có thể nhìn thấy cảnh sắc hoa hải đường nở rộ rồi.

Nguyệt Dao xem cảnh xem đến nhập mê, Mã Thành Đằng cũng thả chậm bước chân.

Đoàn người vào trong phòng. Trong tiểu chính sảnh là trụ sơn đen, nền nhà lót đá trắng, đối diện với cửa lớn là tượng Phật Quan Âm Bồ Tát đang treo trên tường. Hai bên treo câu đối Vân Long tiên nhũ kim màu tím đen. Phía dưới để trường án bằng gỗ lim màu đen. Xung quanh đều là ghế tựa hoa hồng.

Nguyệt Dao tiến vào tây sương phòng. Bàn ghế bày biện bên trong phòng không phải là gỗ lim xa hoa. Mà đều được chế thành từ trúc xanh, trưng bày cũng thập phần giản đơn. Dọc theo bức tường bên trái bày một kệ sách rất lớn, bên trên đặt đầy các loại thư tịch. Sát cửa sổ đặt một án thư, bút nghiên, hương hộp được bố trí khéo léo thanh nhã, bên kia bày một chiếc bàn nhỏ hợp với mấy cái ghế thấp, ở trên có một ngọn đèn đồng, hai ly trà nhỏ.

Nguyệt Dao ngạc nhiên, cái này, hình thức bố trí ở nơi này so với lần trước nàng tới, hoàn toàn khác nhau. Đây là thế nào, làm sao lại hoàn toàn khác nhau kia chứ! Mã Thành Đằng vừa cười vừa nói: "Nương con thích bố trí thanh nhã đơn giản. Ta cũng nói như vậy quá mộc mạc, thế nhưng nàng lại nhất thiết muốn bố trí như thế này. Tuy nương con đã xuất giá, nhưng mấy năm nay chỗ này vẫn không có gì thay đổi. Giống như khi nương con còn ở đây."

Trong mắt Nguyệt Dao hàm lệ. Sỡ dĩ kiếp trước nàng không thấy, nguyên nhân hẳn là vì nàng sang đây muộn hơn hai năm.

Mã Thành Đằng dẫn Nguyệt Dao đi hậu viện. Trong hậu viện dùng cả khoảng không lớn toàn bộ đều trồng cây hạnh. Mã Thành Đằng cười nói: "Đây đều do nương con trồng đấy. Nương con thích ăn nhất là hạnh hoa cao. Hàng năm vào thời điểm tháng ba tháng tư, nương con đều sẽ làm hạnh hoa cao."

Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy mong ngóng cùng chờ đợi: "Cậu, chờ sang năm khi hoa hạnh nở, con muốn tới nơi này ngắm hoa hạnh. Đến lúc đó con cũng làm hạnh hoa cao."

Mã Thành Đằng nhìn thấy tâm tình yêu thích tựa trẻ con của cháu ngoại gái, tự nhiên là vui sướng đáp ứng: "Chờ đến tháng ba sang năm, cậu lập tức đón con tới phủ đệ ở lại hai tháng."

Vẻ mặt Nguyệt Dao lộ ra nét vui mừng khôn xiết: "Có thật không? Cậu, thật có thể sao?"

Lấy được câu trả lời khẳng định, nụ cười trên mặt Nguyệt Dao cũng càng xán lạn hơn. Nói như vậy, cháu ngoại và cậu vốn dĩ cách bối, không có nhiều chuyện để nói. Thế nhưng Nguyệt Dao biết, nếu muốn làm cho Mã Thành Đằng thương yêu nàng nhiều hơn vài phần, nhớ kỹ tới nàng, thì vẫn nên tạo cảm tình sâu sắc hơn với cậu. Chỉ cần muốn, tự nhiên sẽ có chủ đề.

Mã Thành Đằng là đệ tử thế gia, cầm kỳ thư họa đều học qua, lấy tư cách là văn nhân nhã sĩ, đều có ưa thích giống nhau, vô cùng thích những chuyện phong nhã. Thêm nữa ở trong danh lưu thanh danh của hắn cũng rất tốt.

Kỳ thực Mã Thành Đằng ở trong phủ đệ cũng rất cô đơn. Kế thất Trình thị đối với những thứ này thô thiển không nói thông, có thể nói là một chữ cũng không biết. Đại nhi tử thì quá chất phác rồi, tất cả thời gian đều hao phí trong khoa cử cũng đã miễn miễn cưỡng cưỡng, đâu còn thời gian mà học những thứ này. Nhị nhi tử ngược lại thông tuệ, chỉ là tâm tư đều đặt trên việc tại vui đùa, bất kể hắn có chỉ dạy như thế nào cũng không được, cách mấy ngày sẽ phải dùng tới một lần gia pháp. Làm cho thành hắn lao tâm lực mệt nhọc, nữ nhi thì càng không đề cập đến, đối với cầm kỳ thư họa ghét cay ghét đắng. Hiện tại nhìn thấy Nguyệt Dao tuổi còn nhỏ, ngộ tính lại tốt như vậy. Trong lòng không khỏi vui mừng, đàm tính lại càng thỏa đáng.

Trình độ của Nguyệt Dao ở chỗ này tuy rằng không phải là đứng đầu, nhưng cũng  đi sâu nghiên cứu nhiều năm như vậy, miễn cưỡng có thể coi là một kẻ nhị lưu. Trên cầm kỳ thư họa đều có thể nói vài câu, đặc biệt là thư họa, vẫn rất có quyền tham luận. Mã Thành Đằng nói, nàng có thể thuận theo đó mà nói một chút.

Càng trò chuyện với Nguyệt Dao Mã Thành Đằng lại càng kinh ngạc tán thán. Trước đây hắn vẫn nghe nói Nguyệt Dao có thiên phú lớn trên hội họa, không nghĩ tới tài văn chương của đứa bé này cũng tốt như vậy, đối với những thứ khác đều động chạm chút ít. Tuổi còn nhỏ, lại hiểu biết được nhiều như vậy, Mã Thành Đằng thực sự là vạn phần vui vẻ.

Đến cuối cùng, Mã Thành Đằng nhịn không được quay sang Nguyệt Dao nói: "Dao nhi à, con vẽ một bức tranh cho cậu nhìn xem như thế nào?" Vẫn luôn nghe nói cháu ngoại gái rất có thiên phú trên phương diện hội họa, Mã Thành Đằng cũng chưa từng kiến thức qua. Hiện tại nói chuyện một hồi với Nguyệt Dao như vậy, cực kỳ hứng thú.

Nguyệt Dao có chút hơi khó xử.

Mã Thành Đằng vừa cười vừa nói: "Chẳng qua là tùy ý vẽ vài nét bút cho cậu xem là được, không phải là muốn con vẽ một bức họa hoàn chỉnh."

Lúc này Nguyệt Dao mới gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện