Hàn Tinh Thần giơ ngón cái lên, nói:
"Con nói thật đấy, món này là món ngon nhất trên cả thế giới này."
Thoắt cái, cô bé đã ăn hết chén cơm của mình.
Trước đây, đứa trẻ này chịu ăn cơm là một vấn đề rất khó giải quyết.
Phạm Hiểu Quyên cười vui vẻ, đồng ý với con bé:
"Thế ngày mai, mẹ nấu cho con ăn tiếp."
Ăn cơm xong, Phạm Hiểu Quyên lại thắt bím tóc lại cho con gái mình.
Trên mái tóc của người đẹp nhỏ trong gương được cô buộc lệch sang một bên phải, phần cuối đuôi tóc thắt một cái bím rồi bó lên thành hình đuôi ngựa.
Vòng bím tóc trên trán cô bé được cô thắt thêm nhiều ruy băng khác nhau tạo thành một chiếc cầu vồng.
Phạm Hiểu Quyên vừa khéo tay, vừa thắt tóc nhanh, khiến Hàn Tinh Thần nhìn thấy mà sợ ngây người.
Mấy cọng màu sắc đều tách ra rất có quy luật với nhau, còn tất cả kích thước của bím tóc nhỏ cũng được chia ra rất đều.
Ngay cả mẹ của Khổng Diệp Diệp cũng không thắt tóc cho bạn ấy xinh đẹp như này.
Con ngươi của Hàn Tinh Thần lóe lên, bây giờ cô bé chỉ hận một điều không thể lập tức chạy ra ngoài đi vòng vòng con ngõ cho tất cả đứa trẻ khác thấy.
Bất ngờ cô bé lại quay đầu, đút vào trong tay Phạm Hiểu Quyên thứ gì đó.
Phạm Hiểu Quyên cúi đầu nhìn một chút.
Cô lại dở khóc dở cười phát hiện đó là gì, thì ra là một nhân hạt dưa đã lột vỏ.
Con gái cô đúng thật là một bà chủ rất thương mẹ.
Suốt chặn đường cô dẫn con gái đến trường, cô bé rất vui vẻ, lanh lợi nắm chặt lấy tay của mẹ, gương mặt phấn chấn dào dạt như một mặt trời nhỏ.
Hàn Tinh Thần là đứa bé gái rất năng động.
Trên suốt chặn đường của hai mẹ con, mấy ông bà bất kỳ ở độ tuổi nào cũng chào cô bé.
Nếu là Phạm Hiểu Quyên lúc trước, nhìn thấy tình hình thế này cô còn nghĩ chắc chắn con bé làm việc xấu xa gì rồi, nhưng bây giờ cô mới phát hiện không ngờ Hàn Tinh Thần là một cao thủ lấy lòng người lớn tuổi.
Thêm vào đó, hôm nay Hàn Tinh Thần rất tự tin.
Cô bé thay đổi cái gì đây.
Cô bé được ánh mắt người xung quanh nhìn vào bản thân đầy hâm mộ, được các ông bà thuận miệng khen ngợi vài câu cũng đủ cho một đứa trẻ như Hàn Tinh Thần tăng sự tự tin của mình lên gấp mấy lần rồi.
Lúc hai mẹ con đang trên đường đến trước cổng nhà trẻ, thoắt cái bước chân của Hàn Tinh Thần vượt lên trước, dường như cô bé đang bắt đầu chạy chậm, vừa chạy vừa gọi với:
"Khổng Diệu Diệu, Khổng Diệu Diệu."
"Con nói thật đấy, món này là món ngon nhất trên cả thế giới này."
Thoắt cái, cô bé đã ăn hết chén cơm của mình.
Trước đây, đứa trẻ này chịu ăn cơm là một vấn đề rất khó giải quyết.
Phạm Hiểu Quyên cười vui vẻ, đồng ý với con bé:
"Thế ngày mai, mẹ nấu cho con ăn tiếp."
Ăn cơm xong, Phạm Hiểu Quyên lại thắt bím tóc lại cho con gái mình.
Trên mái tóc của người đẹp nhỏ trong gương được cô buộc lệch sang một bên phải, phần cuối đuôi tóc thắt một cái bím rồi bó lên thành hình đuôi ngựa.
Vòng bím tóc trên trán cô bé được cô thắt thêm nhiều ruy băng khác nhau tạo thành một chiếc cầu vồng.
Phạm Hiểu Quyên vừa khéo tay, vừa thắt tóc nhanh, khiến Hàn Tinh Thần nhìn thấy mà sợ ngây người.
Mấy cọng màu sắc đều tách ra rất có quy luật với nhau, còn tất cả kích thước của bím tóc nhỏ cũng được chia ra rất đều.
Ngay cả mẹ của Khổng Diệp Diệp cũng không thắt tóc cho bạn ấy xinh đẹp như này.
Con ngươi của Hàn Tinh Thần lóe lên, bây giờ cô bé chỉ hận một điều không thể lập tức chạy ra ngoài đi vòng vòng con ngõ cho tất cả đứa trẻ khác thấy.
Bất ngờ cô bé lại quay đầu, đút vào trong tay Phạm Hiểu Quyên thứ gì đó.
Phạm Hiểu Quyên cúi đầu nhìn một chút.
Cô lại dở khóc dở cười phát hiện đó là gì, thì ra là một nhân hạt dưa đã lột vỏ.
Con gái cô đúng thật là một bà chủ rất thương mẹ.
Suốt chặn đường cô dẫn con gái đến trường, cô bé rất vui vẻ, lanh lợi nắm chặt lấy tay của mẹ, gương mặt phấn chấn dào dạt như một mặt trời nhỏ.
Hàn Tinh Thần là đứa bé gái rất năng động.
Trên suốt chặn đường của hai mẹ con, mấy ông bà bất kỳ ở độ tuổi nào cũng chào cô bé.
Nếu là Phạm Hiểu Quyên lúc trước, nhìn thấy tình hình thế này cô còn nghĩ chắc chắn con bé làm việc xấu xa gì rồi, nhưng bây giờ cô mới phát hiện không ngờ Hàn Tinh Thần là một cao thủ lấy lòng người lớn tuổi.
Thêm vào đó, hôm nay Hàn Tinh Thần rất tự tin.
Cô bé thay đổi cái gì đây.
Cô bé được ánh mắt người xung quanh nhìn vào bản thân đầy hâm mộ, được các ông bà thuận miệng khen ngợi vài câu cũng đủ cho một đứa trẻ như Hàn Tinh Thần tăng sự tự tin của mình lên gấp mấy lần rồi.
Lúc hai mẹ con đang trên đường đến trước cổng nhà trẻ, thoắt cái bước chân của Hàn Tinh Thần vượt lên trước, dường như cô bé đang bắt đầu chạy chậm, vừa chạy vừa gọi với:
"Khổng Diệu Diệu, Khổng Diệu Diệu."
Danh sách chương