Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc giống như mèo hoa nhỏ vậy, cánh tay mảnh khảnh giống như không muốn sống siết chặt cổ người kia, một giọt nước mắt cũng chẳng có, tạo thành hiện trường thảm án:
“Cha ơi, cứu mạng, mẹ muốn đánh con, cầm gậy đánh con.”
Nói xong sợ người ta không tin, còn chỉ ra phía sau, Phạm Hiểu Quyên mới nhìn thấy trong tay mình còn cầm gậy cán mì.
Cô nhanh chóng cất gậy cán mì đi, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Vào đông trời lạnh, người đàn ông không sợ lạnh, bên ngoài mặc quần áo thể thao, bên trong cũng chỉ thêm một chiếc áo lông cừu.
Anh vừa vươn tay, con gái đã bật khỏi mặt đất nhào vào lòng anh, thở ra khí nóng, mặc kệ bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vươn vào trong cổ anh.
Cô gái nhỏ miệng nức nở cầu cứu, xen lẫn với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.
Đây là chồng cô lúc trẻ.
Sống lưng thẳng tắp, cổ tay có sức, lúc còn trẻ có thể đồng thời ôm cả cô và con gái.
Hàn Giang từ nhỏ đã đánh bóng bàn, chơi nửa năm ở đội tỉnh được mời đến đội dự phòng của quốc gia, sau đó lại chuyển một đội.
Anh từng chơi giải quốc gia, cũng từng đánh giải vô địch thế giới, sau khi giải ngũ được phân đến trường thể thao Thập Sát Hải làm huấn luyện viên, vừa trở về sau hai năm trao đổi ở nước ngoài.
Thời đại này người ở nước ngoài quay về rất được hoan nghênh, rất nhanh đã có doanh nghiệp nhà nước mời anh đến, kiêm chức dạy người trong đơn vị đánh bóng.
Mỗi tháng có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng.
Sáng sớm mỗi ngày đều phải đến sớm dạy mọi người đánh bóng, trước khi đi làm quay về ăn xong bữa sáng rồi đi.
Hàn Giang lúc này mới hơn ba mươi, người hăng hái, cũng chưa có bụng bia, không có đầu trọc, bởi vì thường xuyên vận động mà cơ thể duy trì rất cân xứng, chợt thấy dáng vẻ của chồng lúc trẻ, cô có hơi không kịp phản ứng.
Người đàn ông có mũi thính, chưa rẽ ngoặt đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp.
Mùi vị của các nhà các hộ đều hòa vào nhau, nhưng mùi thịt trong không khí lại rất rõ ràng.
Anh ôm con gái bước về phía nhà bếp:
“Chúng ta đi xem mẹ làm món gì ngon nào.”
Để lại Phạm Hiểu Quyên đờ người ra.
Cha con hai người đẩy cửa nhà bếp, nhìn thấy trên thớt bỏ mì cán tay đã cắt đều đặn, rồi nhìn thấy trên bếp hầm canh xương tỏa mùi hương bốn phía, đáy nồi còn nổi lên bọt trắng, tỏa ra mùi thơm mê người.
“Cha ơi, cứu mạng, mẹ muốn đánh con, cầm gậy đánh con.”
Nói xong sợ người ta không tin, còn chỉ ra phía sau, Phạm Hiểu Quyên mới nhìn thấy trong tay mình còn cầm gậy cán mì.
Cô nhanh chóng cất gậy cán mì đi, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Vào đông trời lạnh, người đàn ông không sợ lạnh, bên ngoài mặc quần áo thể thao, bên trong cũng chỉ thêm một chiếc áo lông cừu.
Anh vừa vươn tay, con gái đã bật khỏi mặt đất nhào vào lòng anh, thở ra khí nóng, mặc kệ bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vươn vào trong cổ anh.
Cô gái nhỏ miệng nức nở cầu cứu, xen lẫn với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.
Đây là chồng cô lúc trẻ.
Sống lưng thẳng tắp, cổ tay có sức, lúc còn trẻ có thể đồng thời ôm cả cô và con gái.
Hàn Giang từ nhỏ đã đánh bóng bàn, chơi nửa năm ở đội tỉnh được mời đến đội dự phòng của quốc gia, sau đó lại chuyển một đội.
Anh từng chơi giải quốc gia, cũng từng đánh giải vô địch thế giới, sau khi giải ngũ được phân đến trường thể thao Thập Sát Hải làm huấn luyện viên, vừa trở về sau hai năm trao đổi ở nước ngoài.
Thời đại này người ở nước ngoài quay về rất được hoan nghênh, rất nhanh đã có doanh nghiệp nhà nước mời anh đến, kiêm chức dạy người trong đơn vị đánh bóng.
Mỗi tháng có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng.
Sáng sớm mỗi ngày đều phải đến sớm dạy mọi người đánh bóng, trước khi đi làm quay về ăn xong bữa sáng rồi đi.
Hàn Giang lúc này mới hơn ba mươi, người hăng hái, cũng chưa có bụng bia, không có đầu trọc, bởi vì thường xuyên vận động mà cơ thể duy trì rất cân xứng, chợt thấy dáng vẻ của chồng lúc trẻ, cô có hơi không kịp phản ứng.
Người đàn ông có mũi thính, chưa rẽ ngoặt đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp.
Mùi vị của các nhà các hộ đều hòa vào nhau, nhưng mùi thịt trong không khí lại rất rõ ràng.
Anh ôm con gái bước về phía nhà bếp:
“Chúng ta đi xem mẹ làm món gì ngon nào.”
Để lại Phạm Hiểu Quyên đờ người ra.
Cha con hai người đẩy cửa nhà bếp, nhìn thấy trên thớt bỏ mì cán tay đã cắt đều đặn, rồi nhìn thấy trên bếp hầm canh xương tỏa mùi hương bốn phía, đáy nồi còn nổi lên bọt trắng, tỏa ra mùi thơm mê người.
Danh sách chương