Cô chỉ xuyên vào thân thể này thôi, không có tí ký ức nào của nguyên thân cả nên không biết tính cách của nguyên thân như thế nào, có điều cô cũng không thấy lo lắng gì, mình chỉ mới gả tới đây được ba ngày thôi, trong đó còn có một ngày ở lỳ trong phòng, đồng nghĩa với việc bọn họ chỉ mới thấy mình vỏn vẹn một ngày thôi.
Mà gia đình của nguyên thân ở phương Nam, xa xôi vạn dặm đến phương Bắc nên xuất hiện chút khó chịu cũng không có vấn đề gì.
Vậy nên khi cô nhận thấy ánh mắt của dì Lưu thì cười một cái, chỉ cần co đủ tự tin thì không có ai có thể nghi ngờ cô được.
Quả nhiên dì Lưu tránh ánh mắt của cô, dọn chén đũa xong vội vàng xoay người vào phòng bếp.
Khương Tuệ Ninh nhướng mày, thong thả đi về phòng ngủ trên lầu.
Mặc dù không sợ người ta nghi ngờ, nhưng cô vẫn muốn đi sắp xếp lại đồ vật của nguyên thân, chủ yếu là muốn xem trong người có mang nhiều tiền hay không.
Còn phải suy tính xem nên dùng cách gì để lừa ông chồng của hời kia đi kiểm tra sức khỏe.
Mặc dù không có 996 trói buộc cô nhưng chuyện gì nên làm thì phải làm, chỉ là không biết khi nào ông chồng của hời kia mới về nhà.
Trong truyện không viết cụ thể nên Khương Tuệ Ninh không biết, vốn định hỏi dì Lưu thử xem nhưng nghĩ lại vẫn thôi, có lẽ lịch trình của một quan chỉ quy cấp cao sẽ không được báo cho một dì giúp việc đâu.
Cô chỉ cần ở nhà ôm cây đợi thỏ là được.
Khương Tuệ Ninh trở lại phòng, lôi hết đống tiền giấy trong ngăn tủ ra để lên giường, còn mình thì ngồi khoanh chân bên cạnh, ngón tay thuần thục đếm tiền.
Hồi trước cô bạn thân của cô là giao dịch viên ở ngân hàng, trong tay có một đống giấy để luyện tập, lúc nào hai người rảnh sẽ lấy nó ra luyện tay, nói cho hay thì là đang tập làm quen với cảm giác đếm tiền.
Chờ ngày nào đó trúng độc đắc thì sẽ tới ngân hàng rút tiền thật ra đếm, không đếm tới khi tay rút gân thì không cho nghỉ.
Nguyện vọng khi ấy chỉ đơn giản bình dị như thế thôi.
Không ngờ chưa chờ được tới ngày trúng số độc đắc, lại chờ được một cơ hội khác.
Khương Tuệ Ninh cũng không chê, mặc dù rời xa thời đại công nghệ cao, nhưng có tiền thì ở đâu chẳng được.
Cũng như trước kia có người hỏi bạn thích ở nông thôn hay ở thành phố, cô chỉ muốn nói, chỉ cần có đủ tiền thì dù bảo cô tới sa mạc Sahara cũng được, có một tòa thành thuộc về riêng mình ở trung tâm sa mạc, nghĩ tới đó thôi đã thấy sướng rồi.
Nghĩ xa rồi nghĩ xa rồi, bây giờ phải tập trung đếm tiền đã.
Thời này thì tờ tiền mặt có giá trị lớn nhất là mười nguyên, theo cách nói miệng thì là tờ đại đoàn kết, còn đáng giá hơn tờ một trăm trong tương lai.
Tiền trong ngăn tủ đều là tờ đại đoàn kết, đếm thử thì có khoảng năm mươi tờ, vậy là có tròn năm trăm nguyên đó.
Ở thời đại mà tiền lương một tháng của nhân viên kỹ thuật cao cấp còn chưa tới năm mươi nguyên này, đây xem như là một số tiền khổng lồ rồi.
Mà gia đình của nguyên thân ở phương Nam, xa xôi vạn dặm đến phương Bắc nên xuất hiện chút khó chịu cũng không có vấn đề gì.
Vậy nên khi cô nhận thấy ánh mắt của dì Lưu thì cười một cái, chỉ cần co đủ tự tin thì không có ai có thể nghi ngờ cô được.
Quả nhiên dì Lưu tránh ánh mắt của cô, dọn chén đũa xong vội vàng xoay người vào phòng bếp.
Khương Tuệ Ninh nhướng mày, thong thả đi về phòng ngủ trên lầu.
Mặc dù không sợ người ta nghi ngờ, nhưng cô vẫn muốn đi sắp xếp lại đồ vật của nguyên thân, chủ yếu là muốn xem trong người có mang nhiều tiền hay không.
Còn phải suy tính xem nên dùng cách gì để lừa ông chồng của hời kia đi kiểm tra sức khỏe.
Mặc dù không có 996 trói buộc cô nhưng chuyện gì nên làm thì phải làm, chỉ là không biết khi nào ông chồng của hời kia mới về nhà.
Trong truyện không viết cụ thể nên Khương Tuệ Ninh không biết, vốn định hỏi dì Lưu thử xem nhưng nghĩ lại vẫn thôi, có lẽ lịch trình của một quan chỉ quy cấp cao sẽ không được báo cho một dì giúp việc đâu.
Cô chỉ cần ở nhà ôm cây đợi thỏ là được.
Khương Tuệ Ninh trở lại phòng, lôi hết đống tiền giấy trong ngăn tủ ra để lên giường, còn mình thì ngồi khoanh chân bên cạnh, ngón tay thuần thục đếm tiền.
Hồi trước cô bạn thân của cô là giao dịch viên ở ngân hàng, trong tay có một đống giấy để luyện tập, lúc nào hai người rảnh sẽ lấy nó ra luyện tay, nói cho hay thì là đang tập làm quen với cảm giác đếm tiền.
Chờ ngày nào đó trúng độc đắc thì sẽ tới ngân hàng rút tiền thật ra đếm, không đếm tới khi tay rút gân thì không cho nghỉ.
Nguyện vọng khi ấy chỉ đơn giản bình dị như thế thôi.
Không ngờ chưa chờ được tới ngày trúng số độc đắc, lại chờ được một cơ hội khác.
Khương Tuệ Ninh cũng không chê, mặc dù rời xa thời đại công nghệ cao, nhưng có tiền thì ở đâu chẳng được.
Cũng như trước kia có người hỏi bạn thích ở nông thôn hay ở thành phố, cô chỉ muốn nói, chỉ cần có đủ tiền thì dù bảo cô tới sa mạc Sahara cũng được, có một tòa thành thuộc về riêng mình ở trung tâm sa mạc, nghĩ tới đó thôi đã thấy sướng rồi.
Nghĩ xa rồi nghĩ xa rồi, bây giờ phải tập trung đếm tiền đã.
Thời này thì tờ tiền mặt có giá trị lớn nhất là mười nguyên, theo cách nói miệng thì là tờ đại đoàn kết, còn đáng giá hơn tờ một trăm trong tương lai.
Tiền trong ngăn tủ đều là tờ đại đoàn kết, đếm thử thì có khoảng năm mươi tờ, vậy là có tròn năm trăm nguyên đó.
Ở thời đại mà tiền lương một tháng của nhân viên kỹ thuật cao cấp còn chưa tới năm mươi nguyên này, đây xem như là một số tiền khổng lồ rồi.
Danh sách chương