Hệ thống: “Xin ký chủ yên tâm, chỉ cần có lòng cố gắng, không có khó khăn nào là không đánh hạ được, mặc dù hiện tại Tiểu Cửu không thể mở ra toàn bộ công năng, nhưng tri thức chữa bệnh cơ bản vẫn có thể dạy cho ký chủ, mong ký chủ tự học tập cho tốt.”
… Đến ngày tháng năm nào chứ? Lâm Uyển: “Được rồi, dù sao tôi cũng phải tìm chuyện để làm, chẳng bằng nghĩ cách đi làm y sĩ thôn.”
Cô là một linh hồn hiện đại, trồng trọt, gánh phân, thu hoạch hoa màu gì đó, cũng không phải dễ dàng như vậy. Mấy chuyện này không đơn giản như một số người nghĩ, mấy người giỏi nói mồm chưa chắc đã giỏi việc đồng áng, không tin thử qua mà xem.
Cô nhận một bản “sổ tay chữa bệnh cơ bản” mà hệ thống đưa đến, bởi vì năng lượng của hệ thống không đủ, cho nên cô không có sách dạng thực thể, thế nhưng cô có thể nhận trong đầu, sau đó đọc qua.
Bởi vì một số hạn chế, hiện tại cô còn chưa tiếp thu được tri thức thẳng vào trong não bộ, việc này là do tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện không giống nhau, hơn nữa cô tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện cũng sẽ quên lãng theo thời gian, lúc cần phải thường ôn tập mới nhớ được.
Lăn qua lăn lộn một ngày, cộng thêm linh hồn xuyên không vô cùng mệt mỏi, Lâm Uyển cũng không có tinh thần xem sổ tay, rất nhanh đã ngủ.
Nông thôn cũng không có rèm cửa, 4 rưỡi sáng, cộng thêm tất cả người nhà đều bận rộn, Lâm Uyển đương nhiên cũng không ngủ được.
Cô thức dậy rửa mặt, bà cụ ở căn phòng giữa phía tây còn chưa dậy, vẫn ngủ ngon lành.
“Chị dâu, buổi sáng ăn gì để em nấu cơm.”
Chị dâu cả vội đáp: “Em đi tìm đại đội trưởng của chúng ta để nhận việc, nấu cơm đã có bọn chị lo rồi.”
So với bắt đầu làm việc, nấu cơm chính là công việc nhẹ nhàng nhất rồi.
Lâm Uyển cười thầm, chẳng lẽ chị dâu cả đã nhìn ra bộ mặt thật của cô, không cho cô cơ hội phát huy nữa? Cô cũng không ép buộc, dù sao cô cũng không sợ nấu cơm, chỉ là không muốn cho bà Lục được như ý mà thôi.
Cô dọn dẹp một chút đến tìm đại đội trưởng đại đội sản xuất.
Cô gặp Lục Chính Đình ở trong một con hẻm nhỏ ngoài cửa sân, cô cười nói: “Chào buổi sáng!” Sau đó vẫy tay, cô nghĩ, cho dù anh không nghe thấy cũng hiểu được ý tứ chào hỏi của cô.
Nắng sớm rơi trên gương mặt của cô, để nụ cười của cô giống như ngôi sao trên bầu trời, lại càng thêm tự tin, mang theo một loại ấm áp.
Lục Chính Đình lẳng lặng nhìn cô, đưa cho cô một túi đựng tiền.
Hai mắt Lâm Uyển cong cong, cô nhờ anh giúp đỡ giấu tiền, anh lập tức giấu tiền, cũng không nói cho bà Lục, thật ngoan.
Cô đến gần anh, vỗ lên vai Lục Chính Đình, khẽ cười nói: “Thật đúng là một người đàn ông rất ngoan.”
Trên mặt Lục Chính Đình lóe lên mất tự nhiên, lập tức để tay lên bả vai cô, đẩy cô ra xa: “Chào buổi sáng.”
Nói xong, anh đẩy xe lăn đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển nghe thấy anh lên tiếng nói chuyện, giọng nói từ tính mang theo chút khàn khàn, vô cùng có tính cảm giác.
Cô cười, mở túi tiền ra, bên trong có một xấp tiền lẻ và tờ giấy, trên đó viết: 50 đồng giữ giúp cô, năm đồng cho cô tiêu vặt.
Ôi chao, năm đồng tiền tiêu vặt, không bao gồm 50 đồng kia? Nếu bà Lục biết, nhất định sẽ tức điên, càng thêm mắng anh. Cô hiếu kỳ, anh lấy đâu ra tiền, bà Lục không cho phép con trai, con dâu giấu tiền, nghe nói trợ cấp của Lục Chính Đình đều bị bà Lục lấy mất, đâu có đưa cho anh?
Lâm Uyển vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến Lục Chính Đình lại hào phóng như thế.
5 đồng, là một con số không nhỏ đâu, ba bốn xu đã mua được trứng gà, năm đồng có thể mua được hơn một trăm quả trứng gà đấy.
Trong lòng Lâm Uyển ngọt lịm.
Trước khi xuyên không, cô xem như cũng có chút sản nghiệp, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng bà ngoại cho cô tiền tiêu vặt khi còn nhỏ, dù là 5 xu, một đồng, cô đều rất vui vẻ.
Hiện tại so với khi đó còn túng thiếu hơn, Lục Chính Đình thế mà cho cô 5 đồng, thật đúng là một người đàn ông tốt.
Cô không khỏi nhớ đến việc nguyên chủ gả cho anh, nguyên chủ đối với Lục Chính Kỳ vì yêu sinh hận, không yêu Lục Chính Đình, cho nên mặc dù bọn họ sống chung dưới một mái nhà lại rất ít khi gặp nhau, chẳng qua mỗi lần cô bị bà Lục làm khó dễ, hoặc là do chính cô ta làm, thật ra Lục Chính Đình đều sẽ giúp cô ta, nhưng cô ta căn bản không chú ý đến.
Sau đó Lục Chính Kỳ trở về, lại lòng mang áy náy với cô ta, cảm thấy cô gả cho anh ba là hủy cả một đời, đó là lỗi của anh ta. Cho nên đối xử tốt với cô, còn chủ động giúp đỡ cô làm việc. Chuyện này khiến cô lại tro tàn lại cháy, cảm thấy Lục Chính Kỳ vẫn rất yêu cô, dẫn đến cô đối với anh ta si tâm không đổi, yêu hận đan xen, bởi vì chuyện này mà cô càng thêm đối đầu với nữ chính, gây ra mâu thuẫn tình cảm giữa bọn họ, không ít lần bị nữ chính vả mặt.
Sau cùng không được chết tử tế.
… Đến ngày tháng năm nào chứ? Lâm Uyển: “Được rồi, dù sao tôi cũng phải tìm chuyện để làm, chẳng bằng nghĩ cách đi làm y sĩ thôn.”
Cô là một linh hồn hiện đại, trồng trọt, gánh phân, thu hoạch hoa màu gì đó, cũng không phải dễ dàng như vậy. Mấy chuyện này không đơn giản như một số người nghĩ, mấy người giỏi nói mồm chưa chắc đã giỏi việc đồng áng, không tin thử qua mà xem.
Cô nhận một bản “sổ tay chữa bệnh cơ bản” mà hệ thống đưa đến, bởi vì năng lượng của hệ thống không đủ, cho nên cô không có sách dạng thực thể, thế nhưng cô có thể nhận trong đầu, sau đó đọc qua.
Bởi vì một số hạn chế, hiện tại cô còn chưa tiếp thu được tri thức thẳng vào trong não bộ, việc này là do tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện không giống nhau, hơn nữa cô tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ và nội dung cốt truyện cũng sẽ quên lãng theo thời gian, lúc cần phải thường ôn tập mới nhớ được.
Lăn qua lăn lộn một ngày, cộng thêm linh hồn xuyên không vô cùng mệt mỏi, Lâm Uyển cũng không có tinh thần xem sổ tay, rất nhanh đã ngủ.
Nông thôn cũng không có rèm cửa, 4 rưỡi sáng, cộng thêm tất cả người nhà đều bận rộn, Lâm Uyển đương nhiên cũng không ngủ được.
Cô thức dậy rửa mặt, bà cụ ở căn phòng giữa phía tây còn chưa dậy, vẫn ngủ ngon lành.
“Chị dâu, buổi sáng ăn gì để em nấu cơm.”
Chị dâu cả vội đáp: “Em đi tìm đại đội trưởng của chúng ta để nhận việc, nấu cơm đã có bọn chị lo rồi.”
So với bắt đầu làm việc, nấu cơm chính là công việc nhẹ nhàng nhất rồi.
Lâm Uyển cười thầm, chẳng lẽ chị dâu cả đã nhìn ra bộ mặt thật của cô, không cho cô cơ hội phát huy nữa? Cô cũng không ép buộc, dù sao cô cũng không sợ nấu cơm, chỉ là không muốn cho bà Lục được như ý mà thôi.
Cô dọn dẹp một chút đến tìm đại đội trưởng đại đội sản xuất.
Cô gặp Lục Chính Đình ở trong một con hẻm nhỏ ngoài cửa sân, cô cười nói: “Chào buổi sáng!” Sau đó vẫy tay, cô nghĩ, cho dù anh không nghe thấy cũng hiểu được ý tứ chào hỏi của cô.
Nắng sớm rơi trên gương mặt của cô, để nụ cười của cô giống như ngôi sao trên bầu trời, lại càng thêm tự tin, mang theo một loại ấm áp.
Lục Chính Đình lẳng lặng nhìn cô, đưa cho cô một túi đựng tiền.
Hai mắt Lâm Uyển cong cong, cô nhờ anh giúp đỡ giấu tiền, anh lập tức giấu tiền, cũng không nói cho bà Lục, thật ngoan.
Cô đến gần anh, vỗ lên vai Lục Chính Đình, khẽ cười nói: “Thật đúng là một người đàn ông rất ngoan.”
Trên mặt Lục Chính Đình lóe lên mất tự nhiên, lập tức để tay lên bả vai cô, đẩy cô ra xa: “Chào buổi sáng.”
Nói xong, anh đẩy xe lăn đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển nghe thấy anh lên tiếng nói chuyện, giọng nói từ tính mang theo chút khàn khàn, vô cùng có tính cảm giác.
Cô cười, mở túi tiền ra, bên trong có một xấp tiền lẻ và tờ giấy, trên đó viết: 50 đồng giữ giúp cô, năm đồng cho cô tiêu vặt.
Ôi chao, năm đồng tiền tiêu vặt, không bao gồm 50 đồng kia? Nếu bà Lục biết, nhất định sẽ tức điên, càng thêm mắng anh. Cô hiếu kỳ, anh lấy đâu ra tiền, bà Lục không cho phép con trai, con dâu giấu tiền, nghe nói trợ cấp của Lục Chính Đình đều bị bà Lục lấy mất, đâu có đưa cho anh?
Lâm Uyển vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến Lục Chính Đình lại hào phóng như thế.
5 đồng, là một con số không nhỏ đâu, ba bốn xu đã mua được trứng gà, năm đồng có thể mua được hơn một trăm quả trứng gà đấy.
Trong lòng Lâm Uyển ngọt lịm.
Trước khi xuyên không, cô xem như cũng có chút sản nghiệp, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng bà ngoại cho cô tiền tiêu vặt khi còn nhỏ, dù là 5 xu, một đồng, cô đều rất vui vẻ.
Hiện tại so với khi đó còn túng thiếu hơn, Lục Chính Đình thế mà cho cô 5 đồng, thật đúng là một người đàn ông tốt.
Cô không khỏi nhớ đến việc nguyên chủ gả cho anh, nguyên chủ đối với Lục Chính Kỳ vì yêu sinh hận, không yêu Lục Chính Đình, cho nên mặc dù bọn họ sống chung dưới một mái nhà lại rất ít khi gặp nhau, chẳng qua mỗi lần cô bị bà Lục làm khó dễ, hoặc là do chính cô ta làm, thật ra Lục Chính Đình đều sẽ giúp cô ta, nhưng cô ta căn bản không chú ý đến.
Sau đó Lục Chính Kỳ trở về, lại lòng mang áy náy với cô ta, cảm thấy cô gả cho anh ba là hủy cả một đời, đó là lỗi của anh ta. Cho nên đối xử tốt với cô, còn chủ động giúp đỡ cô làm việc. Chuyện này khiến cô lại tro tàn lại cháy, cảm thấy Lục Chính Kỳ vẫn rất yêu cô, dẫn đến cô đối với anh ta si tâm không đổi, yêu hận đan xen, bởi vì chuyện này mà cô càng thêm đối đầu với nữ chính, gây ra mâu thuẫn tình cảm giữa bọn họ, không ít lần bị nữ chính vả mặt.
Sau cùng không được chết tử tế.
Danh sách chương